Tôn gia
“Mẹ tưởng con nói tết này sẽ ở lại trường cơ chứ? Sao vậy? Có phải nhớ nhà rồi phải không?” Tôn phu nhân vừa gắp con tôm vào bát của Tôn Lãng vừa nói với giọng đầy hạnh phúc.
“Chắc nó hết tiền rồi nên mới vác mặt về cái nhà này chứ gì.” Tôn lão gia vừa đọc báo vừa châm chọc Tôn Lãng.
“Ông này, xem ông nói kìa. Bảo sao hai cha con không bao giờ hoà thuận với nhau được.” Tôn phu nhân trừng mắt với ông.
Tôn Lãng cũng không để ý mấy đến lời châm chọc kia của cha mình, ông ấy vốn luôn độc miệng như vậy. Tôn Lãng vừa ăn vừa trả lời câu hỏi của Tôn phu nhân: “Cũng có phần nhớ nhà. Nhưng chủ yếu là vì cô ấy cũng sẽ về nhà của cô ấy nên con cũng không ở lại trường làm gì.”
Mắt Tôn phu nhân sáng lên như đèn pha ô tô, bà lập tức hỏi: “Con có bạn gái rồi sao? Là bạn học trong trường sao? Vậy nên con mới đòi huỷ bỏ hôn ước sao?”
Tôn lão gia mắt tuy vẫn dán chặt vào tờ báo trên tay nhưng lỗ tai đã sớm ghé sát đến miệng Tôn Lãng. Trước đây mối quan hệ cha con giữa Tôn Lãng và Tôn tiên sinh cũng không đến nỗi nào. Nhưng từ sau khi Tôn Lãng lên đại học, anh một hai nhất quyết đòi huỷ hôn với cô con gái nhà họ Lâm mà không nói rõ lý do, khiến cho Tôn lão gia vô cùng tức giận. Ông cho rằng con trai mình càng trưởng thành thì càng cứng đầu khó bảo, ngang tàn hỗn xược, nên mới không thèm nhìn mặt Tôn Lãng cả nửa năm nay. Cũng từ đó hai người họ gần như không nói chuyện với nhau nữa. Rõ ràng là máu mủ ruột rà nhưng còn xa cách hơn cả người dưng.
Tôn Lãng tủm tỉm cười: “Vâng ạ.”
“Trời ơi tốt quá rồi! Lần sau con nhất định phải dẫn con bé về cho chúng ta gặp mặt đấy.” Tôn phu nhân cười đến không ngừng được.
“Vâng, nhất định rồi ạ.”
Tôn lão gia nãy giờ im lặng cũng hắng giọng một cái rồi lên tiếng: “Nhớ đối xử với con bé tốt một chút. Đừng có mà doạ người ta chạy mất đấy.” Từ đầu đến cuối Tôn lão gia vẫn không hề đặt tờ báo xuống, nhưng đuôi mắt của ông từ lúc nào đã lộ ra vài nếp nhăn tràn đầy ý cười.
“Vâng ạ.”
Tôn Lãng và Tôn phu nhân cùng đưa mắt nhìn Tôn lão gia rồi bật cười nhìn nhau.
****
Nhà họ Dương
“Dì ơi, dì có thấy một chiếc hộp giấy nhỏ màu nâu sẫm mà con cất ở trên đầu tủ quần áo không ạ?” Dương Tịnh Hàm vừa tìm kiếm vừa hỏi vọng ra ngoài bếp.
“À cái đó sao, cái đó dì thấy cũ quá nên đã bỏ rồi.” Trương Tuyết vừa nấu ăn trong bếp vừa trả lời Dương Tịnh Hàm.
“Cái gì? Dì bỏ rồi sao? Sao dì.. sao dì không hỏi con trước khi bỏ?” Dương Tịnh Hàm nghe vậy lập tức chạy ra ngoài, cô gấp đến độ sắp khóc.
Trong chiếc hộp đó là toàn bộ bản thảo tiểu thuyết mà Dương Tịnh Hàm đã viết năm cấp ba, cô vốn muốn chỉnh sửa lại một chút rồi đăng lên mạng kiếm chút tiền chi tiêu.
Trương Tuyết có vẻ không vui, bà ấy tắt bếp rồi nhìn vào mắt Dương Tịnh Hàm, nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Tịnh Hàm à, dì đã dạy con như thế nào? Dù bất kì chuyện gì xảy ra cũng không được mất bình tĩnh, phải biết kiểm soát tâm trạng và cảm xúc của mình. Với cả, con đây đang chất vấn dì sao?”
Dương Tịnh Hàm lúc này đã gấp đến cực độ, cô nào còn tâm trạng để ý việc dì có đang không vui hay đang không hài lòng với cô? Cô chỉ biết toàn bộ 4 bản thảo tiểu thuyết của cô, tâm huyết của cô, đứa con tinh thần của cô, đều đã bị quăng đi. Cô bất lực gào lên: “Tại sao dì không hỏi con chứ? Đó là đồ của con mà. Đó là phòng của con, sao dì có thể tự ý…” .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Dương Tịnh Hàm còn chưa nói xong hết câu đã bị Trương Tuyết giáng một bạt tay xuống. Gò má cô dần đỏ lên, trông rất đáng sợ.
Đúng lúc này Dương Hạo đi làm về và nhìn thấy hết mọi chuyện. Chứng kiến một màn này nhưng ông ấy cũng không nói gì mà chỉ thở dài rồi đi về phòng.
“Xin lỗi dì đi.” Trương Tuyết điềm tĩnh khoanh tay nhìn Dương Tịnh Hàm.
Dương Tịnh Hàm cắn chặt môi dưới, cô uất ức đến nước mắt chực trào. Còn chưa đến ba giây chờ đợi, Trương Tuyết lại giáng thêm một bạt tay xuống.
“Dì nói, con hãy xin lỗi dì đi.”
Thấy Dương Tịnh Hàm vẫn im lặng, Trương Tuyết tiếp tục giáng thêm bạt tay thứ ba xuống. Lúc này Dương Hạo mới từ trong phòng đi ra, nhưng lời mà ông thốt ra lại chẳng khác nào cái tát thứ tư dành cho Dương Tịnh Hàm: “Con mau xin lỗi dì đi.”
Nhưng lần này là đánh vào trong lòng Dương Tịnh Hàm. Nước mắt cô trào ra, uất ức đến muốn bùng nổ nhưng vẫn lại một lần nữa cắn răng nhịn xuống, cuối cùng Dương Tịnh Hàm vẫn phải chịu thua trước những người được gọi là ‘gia đình’ này, cô run rẩy cất giọng: “Xin lỗi dì.”
Lúc này Trương Tuyết mới xoay người tiếp tục nấu ăn. Dương Hạo cũng đi vào phòng.
Dương Tịnh Hàm lau nước mắt rồi quay lại phòng, cô mở điện thoại gọi cho Tôn Lãng. Đầu dây bên kia rất nhanh đã có người nhấc máy: “Alo, Hàm Hàm của chúng ta nhớ anh rồi có phải không?”
Dương Tịnh Hàm nghe thấy giọng của Tôn Lãng nhưng lại im bặt không dám lên tiếng, cô lấy tay bịt chặt miệng nhưng vẫn không khống chế được mà cách một vài giây lại nấc lên một tiếng nhỏ.
Nhưng chuyện này làm sao có thể qua mặt Tôn Lãng. Thấy Dương Tịnh Hàm gọi cho mình nhưng lại im lặng không lên tiếng, cộng thêm cứ cách vài giây đầu dây bên kia lại vang lên tiếng nức nở nho nhỏ, anh cũng đoán được phần nào cô gặp phải chuyện gì, anh sốt sắng lên tiếng hỏi: “Em đang khóc sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Tịnh Hàm cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô giả vờ nói với giọng điệu bình thường: “Không có gì, chỉ là trời lạnh rồi… em nhớ anh rồi.”
Tôn Lãng nghe vậy thì im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Ngày mốt chúng ta cùng quay lại trường đi. Anh cũng nhớ em rồi.”
Dương Tịnh Hàm cũng không trả lời lại nhưng tiếng nấc của cô đã to hơn. Hai người cứ như vậy mà áp chặt điện thoại vào tai, không ai nói thêm lời nào nữa. Xuyên qua chiếc di động lạnh lẽo kia, dường như họ có thể cảm nhận được hơi ấm và nỗi đau của đối phương.
“Mẹ tưởng con nói tết này sẽ ở lại trường cơ chứ? Sao vậy? Có phải nhớ nhà rồi phải không?” Tôn phu nhân vừa gắp con tôm vào bát của Tôn Lãng vừa nói với giọng đầy hạnh phúc.
“Chắc nó hết tiền rồi nên mới vác mặt về cái nhà này chứ gì.” Tôn lão gia vừa đọc báo vừa châm chọc Tôn Lãng.
“Ông này, xem ông nói kìa. Bảo sao hai cha con không bao giờ hoà thuận với nhau được.” Tôn phu nhân trừng mắt với ông.
Tôn Lãng cũng không để ý mấy đến lời châm chọc kia của cha mình, ông ấy vốn luôn độc miệng như vậy. Tôn Lãng vừa ăn vừa trả lời câu hỏi của Tôn phu nhân: “Cũng có phần nhớ nhà. Nhưng chủ yếu là vì cô ấy cũng sẽ về nhà của cô ấy nên con cũng không ở lại trường làm gì.”
Mắt Tôn phu nhân sáng lên như đèn pha ô tô, bà lập tức hỏi: “Con có bạn gái rồi sao? Là bạn học trong trường sao? Vậy nên con mới đòi huỷ bỏ hôn ước sao?”
Tôn lão gia mắt tuy vẫn dán chặt vào tờ báo trên tay nhưng lỗ tai đã sớm ghé sát đến miệng Tôn Lãng. Trước đây mối quan hệ cha con giữa Tôn Lãng và Tôn tiên sinh cũng không đến nỗi nào. Nhưng từ sau khi Tôn Lãng lên đại học, anh một hai nhất quyết đòi huỷ hôn với cô con gái nhà họ Lâm mà không nói rõ lý do, khiến cho Tôn lão gia vô cùng tức giận. Ông cho rằng con trai mình càng trưởng thành thì càng cứng đầu khó bảo, ngang tàn hỗn xược, nên mới không thèm nhìn mặt Tôn Lãng cả nửa năm nay. Cũng từ đó hai người họ gần như không nói chuyện với nhau nữa. Rõ ràng là máu mủ ruột rà nhưng còn xa cách hơn cả người dưng.
Tôn Lãng tủm tỉm cười: “Vâng ạ.”
“Trời ơi tốt quá rồi! Lần sau con nhất định phải dẫn con bé về cho chúng ta gặp mặt đấy.” Tôn phu nhân cười đến không ngừng được.
“Vâng, nhất định rồi ạ.”
Tôn lão gia nãy giờ im lặng cũng hắng giọng một cái rồi lên tiếng: “Nhớ đối xử với con bé tốt một chút. Đừng có mà doạ người ta chạy mất đấy.” Từ đầu đến cuối Tôn lão gia vẫn không hề đặt tờ báo xuống, nhưng đuôi mắt của ông từ lúc nào đã lộ ra vài nếp nhăn tràn đầy ý cười.
“Vâng ạ.”
Tôn Lãng và Tôn phu nhân cùng đưa mắt nhìn Tôn lão gia rồi bật cười nhìn nhau.
****
Nhà họ Dương
“Dì ơi, dì có thấy một chiếc hộp giấy nhỏ màu nâu sẫm mà con cất ở trên đầu tủ quần áo không ạ?” Dương Tịnh Hàm vừa tìm kiếm vừa hỏi vọng ra ngoài bếp.
“À cái đó sao, cái đó dì thấy cũ quá nên đã bỏ rồi.” Trương Tuyết vừa nấu ăn trong bếp vừa trả lời Dương Tịnh Hàm.
“Cái gì? Dì bỏ rồi sao? Sao dì.. sao dì không hỏi con trước khi bỏ?” Dương Tịnh Hàm nghe vậy lập tức chạy ra ngoài, cô gấp đến độ sắp khóc.
Trong chiếc hộp đó là toàn bộ bản thảo tiểu thuyết mà Dương Tịnh Hàm đã viết năm cấp ba, cô vốn muốn chỉnh sửa lại một chút rồi đăng lên mạng kiếm chút tiền chi tiêu.
Trương Tuyết có vẻ không vui, bà ấy tắt bếp rồi nhìn vào mắt Dương Tịnh Hàm, nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Tịnh Hàm à, dì đã dạy con như thế nào? Dù bất kì chuyện gì xảy ra cũng không được mất bình tĩnh, phải biết kiểm soát tâm trạng và cảm xúc của mình. Với cả, con đây đang chất vấn dì sao?”
Dương Tịnh Hàm lúc này đã gấp đến cực độ, cô nào còn tâm trạng để ý việc dì có đang không vui hay đang không hài lòng với cô? Cô chỉ biết toàn bộ 4 bản thảo tiểu thuyết của cô, tâm huyết của cô, đứa con tinh thần của cô, đều đã bị quăng đi. Cô bất lực gào lên: “Tại sao dì không hỏi con chứ? Đó là đồ của con mà. Đó là phòng của con, sao dì có thể tự ý…” .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Dương Tịnh Hàm còn chưa nói xong hết câu đã bị Trương Tuyết giáng một bạt tay xuống. Gò má cô dần đỏ lên, trông rất đáng sợ.
Đúng lúc này Dương Hạo đi làm về và nhìn thấy hết mọi chuyện. Chứng kiến một màn này nhưng ông ấy cũng không nói gì mà chỉ thở dài rồi đi về phòng.
“Xin lỗi dì đi.” Trương Tuyết điềm tĩnh khoanh tay nhìn Dương Tịnh Hàm.
Dương Tịnh Hàm cắn chặt môi dưới, cô uất ức đến nước mắt chực trào. Còn chưa đến ba giây chờ đợi, Trương Tuyết lại giáng thêm một bạt tay xuống.
“Dì nói, con hãy xin lỗi dì đi.”
Thấy Dương Tịnh Hàm vẫn im lặng, Trương Tuyết tiếp tục giáng thêm bạt tay thứ ba xuống. Lúc này Dương Hạo mới từ trong phòng đi ra, nhưng lời mà ông thốt ra lại chẳng khác nào cái tát thứ tư dành cho Dương Tịnh Hàm: “Con mau xin lỗi dì đi.”
Nhưng lần này là đánh vào trong lòng Dương Tịnh Hàm. Nước mắt cô trào ra, uất ức đến muốn bùng nổ nhưng vẫn lại một lần nữa cắn răng nhịn xuống, cuối cùng Dương Tịnh Hàm vẫn phải chịu thua trước những người được gọi là ‘gia đình’ này, cô run rẩy cất giọng: “Xin lỗi dì.”
Lúc này Trương Tuyết mới xoay người tiếp tục nấu ăn. Dương Hạo cũng đi vào phòng.
Dương Tịnh Hàm lau nước mắt rồi quay lại phòng, cô mở điện thoại gọi cho Tôn Lãng. Đầu dây bên kia rất nhanh đã có người nhấc máy: “Alo, Hàm Hàm của chúng ta nhớ anh rồi có phải không?”
Dương Tịnh Hàm nghe thấy giọng của Tôn Lãng nhưng lại im bặt không dám lên tiếng, cô lấy tay bịt chặt miệng nhưng vẫn không khống chế được mà cách một vài giây lại nấc lên một tiếng nhỏ.
Nhưng chuyện này làm sao có thể qua mặt Tôn Lãng. Thấy Dương Tịnh Hàm gọi cho mình nhưng lại im lặng không lên tiếng, cộng thêm cứ cách vài giây đầu dây bên kia lại vang lên tiếng nức nở nho nhỏ, anh cũng đoán được phần nào cô gặp phải chuyện gì, anh sốt sắng lên tiếng hỏi: “Em đang khóc sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Tịnh Hàm cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô giả vờ nói với giọng điệu bình thường: “Không có gì, chỉ là trời lạnh rồi… em nhớ anh rồi.”
Tôn Lãng nghe vậy thì im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Ngày mốt chúng ta cùng quay lại trường đi. Anh cũng nhớ em rồi.”
Dương Tịnh Hàm cũng không trả lời lại nhưng tiếng nấc của cô đã to hơn. Hai người cứ như vậy mà áp chặt điện thoại vào tai, không ai nói thêm lời nào nữa. Xuyên qua chiếc di động lạnh lẽo kia, dường như họ có thể cảm nhận được hơi ấm và nỗi đau của đối phương.
/43
|