Ngày 14 tháng 2 – Valentine
Ngay từ sáng sớm, lúc hắn mở mắt đã không thấy nó đâu, ngó quanh khắp phòng cũng không thấy. Từ trong nhà cho tới ngoài sân, hắn tìm đủ mọi ngóc ngách trong căn biệt thự cũng không thấy nó đâu.
Kì lạ thật!
Nó bình thường rất thích ngủ nướng, thế sao hôm nay lại đột xuất dậy sớm như thế? Đã vậy, mới sáng sớm thì có thể đi đâu được?
Hắn xoa cằm đầy nghĩ ngợi, quay người bước và lại trong nhà thì cánh cổng biệt thự được mở ra nhờ hệ thống tự động, đánh động tới sự chú ý của hắn.
Chiếc BMW màu xanh dương từ từ tiến vào rất nhẹ nhàng trước con mắt của hắn. Nó từ trong xe bước ra, chưa kịp để hắn mở miệng nói năng điều gì thì đã nhảy vào họng hắn trước:
– Xách hết đồ trong xe xuống bếp giúp em, em có chút chuyện! – Nó nói rồi đi thằng, ngang qua hắn mà không nói thêm gì nữa khiến Đăng trợn tròn mắt.
Gì nữa thế? Sao cái thái độ của nó hôm nay lạ vậy? Quay ngoắc 360 độ khiến hắn chẳng kịp đỡ.
Bình thường nếu nó đi về sẽ để cho hắn hỏi là đi đâu rồi ngoan ngoãn trả lời hết, tưởng tận mọi thứ, thế mà sao hôm nay chưa gì đã cắt ngang hắn.
Mà thôi cũng kệ, chắc cũng tại cái “việc bận” mà nó cần làm như lúc nãy nó nói nên nó mới hấp tấp thế thôi, cũng chẳng có gì cần để mà phải suy nghĩ nhiều.
Hai tay đút túi quần, thong dong đi về phía xe nó, hắn mở cửa và thở dài đầy chán nản. Thảo nào nó bắt hắn xách! Trong đó là mấy túi đồ nó vừa mua ở siêu thị về, có 4 túi to và 3 túi nhỏ? Nó tính khuân của cái siêu thị về chắc, đồ đâu mà lắm thế này?
Khệ nệ xách một hồi, hắn mới đem tất cả vào sau bếp cho nó. Đang tính quay người lên phòng, hắn bõng nghe thấy tiếng nói chuyện:
“Cứ làm như thế đi!” – Nó cất giọng có phần mất bình tĩnh.
“…”
“Tôi đã bảo là anh cứ làm như vậy đi, hậu quả tôi tự chịu.” – Nó hơi gắt.
“…”
“Chắc chắn thành công, bảo với ông ấy là tôi sẽ tự tay dẫn tên phản bội ấy về chịu tội, không cần ông ấy phải lo lắng. Bấy nhiêu để dụ con cá lớn sa lưới coi như cũng không uổng phí.” – Nó khẳng định, răng cắn chặt môi dưới đến nỗi muốn rách cả môi.
“…”
“Việc đó tôi giao anh sắp xếp. Việc bố trí người tôi sẽ bàn lại với anh sau. Tôi muốn nghe kết quả vào 4 ngày nữa. Chậm nhất là ngày hôm đó mọi thứ đều phải chuẩn bị sẵn sàng hết cho tôi, còn nếu anh mà lo không xong thì đừng nhìn mặt tôi nữa!” – Nó nhạt giọng nói, sau nó gác máy ngay không nói chuyện nữa.
Cất điện thoại trở vào trong túi, nó nhíu mày suy nghĩ. Việc này tạm thời chưa thể thông báo với mọi người, ít nhất bốn hôm nữa khi đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi hẵn nói. Trong quá trình chuẩn bị chưa chắc đã không xảy ra sơ suất, nói điều này với những người còn lại không phải là cách hay. Nhất là ở thời điểm hiện tại.
Hải Anh, Vy và Thanh vẫn còn đang nằm trong tình trạng lơ ngơ vì dư âm của vụ xung đột tình cảm. Chuyện tình cảm của ba cô gái này mà không giải quyết sớm, e là sẽ ảnh hưởng đến công việc nên tốt nhất, cứ khoan hãy nói. Tới đâu rồi tính tiếp tới đó.
Hắn đứng dựa vào cánh cửa sau của bếp nhìn tấm lưng của nó. Cuộc đối thoại vừa rồi của nó, hắn nghe và đương nhiên, với chỉ số thông minh của hắn cũng đoán ra được 30% nội dung cuộc đối thoại vừa rồi.
Sơ qua, hắn có thể đoán là đây là một nhiệm vụ mới của Tứ ma nữ cùng Tứ hộ vệ, nội dung là bắt tên phản bội tổ chức về chịu sự trừng phạt. Có điều, hắn vẫn không rõ ý định của nó là gì? Nó tính dùng cách gì để bắt hắn ta, thậm chí đến mức trong tay chẳng có chút thông tin nào? Những thứ nó có hiện tại chỉ là những thông tin lí lịch giả nằm trong kho bảo mật của tổ chức, nhưng mà tứ đó cũng chẳng thể làm gì được? Hắn đang rất trông chờ xem nó sẽ làm gì để túm lấy tên phản bội ấy đây?
Nó đứng chẹp miệng không thèm suy nghĩ nữa, có chút đau đầu. Xoay người tính trở lại vào trong nhà, nó suýt nữa thì bị hù cho đứng tim vì hắn. Đập vào mắt nó là hắn đang đứng dựa vào cửa sau của căn bếp, hai tay khoanh trước ngực rất lãnh đạm.
Nó nhướn một bên mày, không lẽ hắn đã nghe? Không phải chứ?!
– Anh đứng đây làm gì? Từ bao giờ? – Nó chau mày hỏi.
– Anh tìm em, đứng cũng được một lúc rồi. – Hắn nhún vai tỏ vẻ bình thường.
– Thế thì đã nghe được những gì? – Nó liếm nhẹ môi.
– … – Hắn không trả lời nó, chỉ khẽ nhếch môi cười rồi lại quay người bước vào trong.
Nó nhìn theo hắn, cũng chẳng gọi lại chất vấn thêm. Thái độ ấy, nụ cười ấy…
Được thôi, nếu hắn đã muốn biết nó sẽ làm gì thì cứ chống mắt lên mà chờ, màn trình diễn đó thật sẽ không khiến hắn phải thất vọng đâu. Nó chấp nhận đánh cược, nghĩa là nó phải suy nghĩ đến cách chu toàn ọi thứ. Tuyệt đối không được phép xảy ra sai sót, phần thắng không nói trước cũng có thể rõ!
Mân mê lọn tóc trên tay, môi nó chợt kéo lên thành nụ cười quỷ dị.
Cất bước vào trở lại trong bếp, nó bắt
tay vào chuẩn bị một bàn tiệc thật thịnh soạn cho ngày hôm nay.
Ngay từ sáng sớm, lúc hắn mở mắt đã không thấy nó đâu, ngó quanh khắp phòng cũng không thấy. Từ trong nhà cho tới ngoài sân, hắn tìm đủ mọi ngóc ngách trong căn biệt thự cũng không thấy nó đâu.
Kì lạ thật!
Nó bình thường rất thích ngủ nướng, thế sao hôm nay lại đột xuất dậy sớm như thế? Đã vậy, mới sáng sớm thì có thể đi đâu được?
Hắn xoa cằm đầy nghĩ ngợi, quay người bước và lại trong nhà thì cánh cổng biệt thự được mở ra nhờ hệ thống tự động, đánh động tới sự chú ý của hắn.
Chiếc BMW màu xanh dương từ từ tiến vào rất nhẹ nhàng trước con mắt của hắn. Nó từ trong xe bước ra, chưa kịp để hắn mở miệng nói năng điều gì thì đã nhảy vào họng hắn trước:
– Xách hết đồ trong xe xuống bếp giúp em, em có chút chuyện! – Nó nói rồi đi thằng, ngang qua hắn mà không nói thêm gì nữa khiến Đăng trợn tròn mắt.
Gì nữa thế? Sao cái thái độ của nó hôm nay lạ vậy? Quay ngoắc 360 độ khiến hắn chẳng kịp đỡ.
Bình thường nếu nó đi về sẽ để cho hắn hỏi là đi đâu rồi ngoan ngoãn trả lời hết, tưởng tận mọi thứ, thế mà sao hôm nay chưa gì đã cắt ngang hắn.
Mà thôi cũng kệ, chắc cũng tại cái “việc bận” mà nó cần làm như lúc nãy nó nói nên nó mới hấp tấp thế thôi, cũng chẳng có gì cần để mà phải suy nghĩ nhiều.
Hai tay đút túi quần, thong dong đi về phía xe nó, hắn mở cửa và thở dài đầy chán nản. Thảo nào nó bắt hắn xách! Trong đó là mấy túi đồ nó vừa mua ở siêu thị về, có 4 túi to và 3 túi nhỏ? Nó tính khuân của cái siêu thị về chắc, đồ đâu mà lắm thế này?
Khệ nệ xách một hồi, hắn mới đem tất cả vào sau bếp cho nó. Đang tính quay người lên phòng, hắn bõng nghe thấy tiếng nói chuyện:
“Cứ làm như thế đi!” – Nó cất giọng có phần mất bình tĩnh.
“…”
“Tôi đã bảo là anh cứ làm như vậy đi, hậu quả tôi tự chịu.” – Nó hơi gắt.
“…”
“Chắc chắn thành công, bảo với ông ấy là tôi sẽ tự tay dẫn tên phản bội ấy về chịu tội, không cần ông ấy phải lo lắng. Bấy nhiêu để dụ con cá lớn sa lưới coi như cũng không uổng phí.” – Nó khẳng định, răng cắn chặt môi dưới đến nỗi muốn rách cả môi.
“…”
“Việc đó tôi giao anh sắp xếp. Việc bố trí người tôi sẽ bàn lại với anh sau. Tôi muốn nghe kết quả vào 4 ngày nữa. Chậm nhất là ngày hôm đó mọi thứ đều phải chuẩn bị sẵn sàng hết cho tôi, còn nếu anh mà lo không xong thì đừng nhìn mặt tôi nữa!” – Nó nhạt giọng nói, sau nó gác máy ngay không nói chuyện nữa.
Cất điện thoại trở vào trong túi, nó nhíu mày suy nghĩ. Việc này tạm thời chưa thể thông báo với mọi người, ít nhất bốn hôm nữa khi đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi hẵn nói. Trong quá trình chuẩn bị chưa chắc đã không xảy ra sơ suất, nói điều này với những người còn lại không phải là cách hay. Nhất là ở thời điểm hiện tại.
Hải Anh, Vy và Thanh vẫn còn đang nằm trong tình trạng lơ ngơ vì dư âm của vụ xung đột tình cảm. Chuyện tình cảm của ba cô gái này mà không giải quyết sớm, e là sẽ ảnh hưởng đến công việc nên tốt nhất, cứ khoan hãy nói. Tới đâu rồi tính tiếp tới đó.
Hắn đứng dựa vào cánh cửa sau của bếp nhìn tấm lưng của nó. Cuộc đối thoại vừa rồi của nó, hắn nghe và đương nhiên, với chỉ số thông minh của hắn cũng đoán ra được 30% nội dung cuộc đối thoại vừa rồi.
Sơ qua, hắn có thể đoán là đây là một nhiệm vụ mới của Tứ ma nữ cùng Tứ hộ vệ, nội dung là bắt tên phản bội tổ chức về chịu sự trừng phạt. Có điều, hắn vẫn không rõ ý định của nó là gì? Nó tính dùng cách gì để bắt hắn ta, thậm chí đến mức trong tay chẳng có chút thông tin nào? Những thứ nó có hiện tại chỉ là những thông tin lí lịch giả nằm trong kho bảo mật của tổ chức, nhưng mà tứ đó cũng chẳng thể làm gì được? Hắn đang rất trông chờ xem nó sẽ làm gì để túm lấy tên phản bội ấy đây?
Nó đứng chẹp miệng không thèm suy nghĩ nữa, có chút đau đầu. Xoay người tính trở lại vào trong nhà, nó suýt nữa thì bị hù cho đứng tim vì hắn. Đập vào mắt nó là hắn đang đứng dựa vào cửa sau của căn bếp, hai tay khoanh trước ngực rất lãnh đạm.
Nó nhướn một bên mày, không lẽ hắn đã nghe? Không phải chứ?!
– Anh đứng đây làm gì? Từ bao giờ? – Nó chau mày hỏi.
– Anh tìm em, đứng cũng được một lúc rồi. – Hắn nhún vai tỏ vẻ bình thường.
– Thế thì đã nghe được những gì? – Nó liếm nhẹ môi.
– … – Hắn không trả lời nó, chỉ khẽ nhếch môi cười rồi lại quay người bước vào trong.
Nó nhìn theo hắn, cũng chẳng gọi lại chất vấn thêm. Thái độ ấy, nụ cười ấy…
Được thôi, nếu hắn đã muốn biết nó sẽ làm gì thì cứ chống mắt lên mà chờ, màn trình diễn đó thật sẽ không khiến hắn phải thất vọng đâu. Nó chấp nhận đánh cược, nghĩa là nó phải suy nghĩ đến cách chu toàn ọi thứ. Tuyệt đối không được phép xảy ra sai sót, phần thắng không nói trước cũng có thể rõ!
Mân mê lọn tóc trên tay, môi nó chợt kéo lên thành nụ cười quỷ dị.
Cất bước vào trở lại trong bếp, nó bắt
tay vào chuẩn bị một bàn tiệc thật thịnh soạn cho ngày hôm nay.
/99
|