Hải Anh thả hồn đi dạo trên con đường tràn ngập hương vị của ngày valentine, ánh mắt rất trong sáng thoáng nét buồn.
Cô nàng cứ lẳng lặng đi một mình giữa con phố. Lướt qua từng cặp đôi ân ái cùng nhau, thỏa sức bày tỏ nhìn cảm của mình vào ngày lễ tình nhân, môi Hải Anh vẽ nên nụ cười.
Năm nay là năm valentine thứ hai tính từ ngày cô nàng quen Thiên, có điều, cả hai mùa valentine, không một mùa nào là có được một buổi đi chơi trọn vẹn. Năm ngoái cũng vào dịp valentine, cả đám bất ngờ bị dính vào một nhiệm vụ. Tất cả mọi lịch trình đều bị xáo trộn, kết quả là ngày valentine hôm đó không hề có hoa hồng, ánh nến. Đơn giản chỉ là một hộp quà.
Quà sao? Hải Anh dù có rộng rãi mấy cũng cảm thấy có chút không hài lòng. So với việc được tặng một món quà, đối với Hải Anh, được dành thời gian cùng Thiên hẹn hò như bao cặp đôi khác lại hạnh phúc hơn cả. Đối với nhỏ, quà không quan trọng, chỉ cần có Thiên là đủ.
Nén lại tiếng thở dài, đôi vai chợt run lên vì lạnh. Ngày đầu năm còn có chút lạnh vì mới sang xuân.
Dừng chân, bên cạnh cô nàng là tấm kính của một quán café. Nghiêng đầu sang một bên nhìn vào tấm kính, không hiểu sao dù chẳng thấy rõ nhưng Hải Anh thấy được vài giọt lấp lánh trên gò má, cảm thấy được rõ ràng hương vị mặn nóng ấm trên gương mặt mình.
Chỉ cần nghĩ tới là dễ khóc vậy sao?
Mím lại bờ môi, nước mắt đã rơi, thế thì Hải Anh sẽ tuyệt đối không để cho tiếng khóc bật lên.
Lấy bàn tay quệt đi hàng nước, bước chân Hải Anh ngày một nhanh. Cô nàng phải đi khỏi đây càng nhanh càng tốt. Những cảm xúc ngọt ngào đó nếu cứ tiếp tục ở lại, sớm muộn cũng giết chết cô.
Hải Anh cũng chưa từng nghĩ sự việc diễn ra cách đây một tuần tại bar lại tồi tệ đến thế. Vốn dĩ cứ tưởng sẽ bị trách móc một chút rồi thôi, không ngờ lại khiến mấy người kia giận dữ đến vậy. Dù biết là do mấy người kia sợ tụi nó bị làm phiền nhưng những lời nói của Nam với chị gái cô nàng lúc đó có phải là quá đáng lắm không?
Ừ thì cô nàng chấp nhận nếu nói Vy và Hải Anh cũng có phần sai trong việc này nhưng Nam nói thế thì thật sự đã tổn thương đến lòng tự trọng của cả hai mất rồi. Nói thế nào cũng được nhưng cũng không nên nghi ngờ tầm lòng của chị Vy đối với anh Nam chứ?
Đối với người con gái, trong tình yêu cần có sự tin tưởng. Chính vì tin tưởng nên trong khoảng thời gian 2 năm mà Vy và Hải Anh ở Pháp cách đây 3 năm, Vy mới không quản thúc Nam, để mặc anh tự do cặp bồ với người khác. Tin tưởng nhưng lúc đó Hải Anh đã thật sự nghĩ: “Chẳng lẽ chị chưa từng lo sợ anh ấy sẽ quay lưng?”. Đáp lại cô nàng chỉ là câu nói: “Nam không phải loại người đó.”
Phải tin tưởng đến mức một một mực chắc chắn rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra! Vy tuyệt đối đặt niềm tin với Nam. Vậy mà…
Nam thời gian đó còn cặp kè với người này người khác, Vy chỉ đơn giản là đến bar giải khuây. Thế thì lấy lí do gì trách cả đám tụi nó? Tụi nó hoàn toàn chưa vượt quá phạm vi cho phép của bản thân. Tụi nó thoáng vì sống theo phong cách của Anh. Nhưng như thế thì đã sao? Thoáng không thể đánh đồng với buông thả!
Hải Anh bước càng ngày càng nhanh. Đêm này sẽ là một đêm valentine buồn!
Thiên kéo sụp chiếc mũ lưỡi trai xuống che đi khuôn mặt, lầm lũi bước theo sau bóng dáng của người con gái mình yêu. Thiên hiểu rõ Hải Anh. Dù có là sát thủ máu lạnh, Hải Anh cũng vẫn là con gái. Vẫn yêu sự dịu dàng và lãng mạn như bao người và tất nhiên, cũng muốn có một tình yêu đẹp như cổ tích.
Đi theo Hải Anh qua từng con phố, Thiên kiên nhẫn không tiến lại gần, không nói cho cô nghe là anh đang ở phía sau. Cũng giống như con đường mà Hải Anh vẫn luôn bước đi, cũng có Thiên luôn luôn đứng đằng sau bao trọn mọi thứ, bảo vệ cô trong vòng tay của mình.
Đứng khóc chứ, thiên thần!
Bước chân nhanh dần theo bước chân của Hải Anh nhưng đến ngã tư thì lại mất dấu.
Ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc trong dòng người đông đúc, Thiên bất chợt cảm thấy bức bối khi không thấy Hải Anh.
Không phải chứ? Đâu mất rồi?
Giữa ngã tư đường anh lạc mất em. Có khi nào trong dòng đời anh cũng để lạc mất? Để rồi đến khi bừng tỉnh giấc. Mới phát hiện chính mình đã thương tổn em quá nhiều?
Cô nàng cứ lẳng lặng đi một mình giữa con phố. Lướt qua từng cặp đôi ân ái cùng nhau, thỏa sức bày tỏ nhìn cảm của mình vào ngày lễ tình nhân, môi Hải Anh vẽ nên nụ cười.
Năm nay là năm valentine thứ hai tính từ ngày cô nàng quen Thiên, có điều, cả hai mùa valentine, không một mùa nào là có được một buổi đi chơi trọn vẹn. Năm ngoái cũng vào dịp valentine, cả đám bất ngờ bị dính vào một nhiệm vụ. Tất cả mọi lịch trình đều bị xáo trộn, kết quả là ngày valentine hôm đó không hề có hoa hồng, ánh nến. Đơn giản chỉ là một hộp quà.
Quà sao? Hải Anh dù có rộng rãi mấy cũng cảm thấy có chút không hài lòng. So với việc được tặng một món quà, đối với Hải Anh, được dành thời gian cùng Thiên hẹn hò như bao cặp đôi khác lại hạnh phúc hơn cả. Đối với nhỏ, quà không quan trọng, chỉ cần có Thiên là đủ.
Nén lại tiếng thở dài, đôi vai chợt run lên vì lạnh. Ngày đầu năm còn có chút lạnh vì mới sang xuân.
Dừng chân, bên cạnh cô nàng là tấm kính của một quán café. Nghiêng đầu sang một bên nhìn vào tấm kính, không hiểu sao dù chẳng thấy rõ nhưng Hải Anh thấy được vài giọt lấp lánh trên gò má, cảm thấy được rõ ràng hương vị mặn nóng ấm trên gương mặt mình.
Chỉ cần nghĩ tới là dễ khóc vậy sao?
Mím lại bờ môi, nước mắt đã rơi, thế thì Hải Anh sẽ tuyệt đối không để cho tiếng khóc bật lên.
Lấy bàn tay quệt đi hàng nước, bước chân Hải Anh ngày một nhanh. Cô nàng phải đi khỏi đây càng nhanh càng tốt. Những cảm xúc ngọt ngào đó nếu cứ tiếp tục ở lại, sớm muộn cũng giết chết cô.
Hải Anh cũng chưa từng nghĩ sự việc diễn ra cách đây một tuần tại bar lại tồi tệ đến thế. Vốn dĩ cứ tưởng sẽ bị trách móc một chút rồi thôi, không ngờ lại khiến mấy người kia giận dữ đến vậy. Dù biết là do mấy người kia sợ tụi nó bị làm phiền nhưng những lời nói của Nam với chị gái cô nàng lúc đó có phải là quá đáng lắm không?
Ừ thì cô nàng chấp nhận nếu nói Vy và Hải Anh cũng có phần sai trong việc này nhưng Nam nói thế thì thật sự đã tổn thương đến lòng tự trọng của cả hai mất rồi. Nói thế nào cũng được nhưng cũng không nên nghi ngờ tầm lòng của chị Vy đối với anh Nam chứ?
Đối với người con gái, trong tình yêu cần có sự tin tưởng. Chính vì tin tưởng nên trong khoảng thời gian 2 năm mà Vy và Hải Anh ở Pháp cách đây 3 năm, Vy mới không quản thúc Nam, để mặc anh tự do cặp bồ với người khác. Tin tưởng nhưng lúc đó Hải Anh đã thật sự nghĩ: “Chẳng lẽ chị chưa từng lo sợ anh ấy sẽ quay lưng?”. Đáp lại cô nàng chỉ là câu nói: “Nam không phải loại người đó.”
Phải tin tưởng đến mức một một mực chắc chắn rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra! Vy tuyệt đối đặt niềm tin với Nam. Vậy mà…
Nam thời gian đó còn cặp kè với người này người khác, Vy chỉ đơn giản là đến bar giải khuây. Thế thì lấy lí do gì trách cả đám tụi nó? Tụi nó hoàn toàn chưa vượt quá phạm vi cho phép của bản thân. Tụi nó thoáng vì sống theo phong cách của Anh. Nhưng như thế thì đã sao? Thoáng không thể đánh đồng với buông thả!
Hải Anh bước càng ngày càng nhanh. Đêm này sẽ là một đêm valentine buồn!
Thiên kéo sụp chiếc mũ lưỡi trai xuống che đi khuôn mặt, lầm lũi bước theo sau bóng dáng của người con gái mình yêu. Thiên hiểu rõ Hải Anh. Dù có là sát thủ máu lạnh, Hải Anh cũng vẫn là con gái. Vẫn yêu sự dịu dàng và lãng mạn như bao người và tất nhiên, cũng muốn có một tình yêu đẹp như cổ tích.
Đi theo Hải Anh qua từng con phố, Thiên kiên nhẫn không tiến lại gần, không nói cho cô nghe là anh đang ở phía sau. Cũng giống như con đường mà Hải Anh vẫn luôn bước đi, cũng có Thiên luôn luôn đứng đằng sau bao trọn mọi thứ, bảo vệ cô trong vòng tay của mình.
Đứng khóc chứ, thiên thần!
Bước chân nhanh dần theo bước chân của Hải Anh nhưng đến ngã tư thì lại mất dấu.
Ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc trong dòng người đông đúc, Thiên bất chợt cảm thấy bức bối khi không thấy Hải Anh.
Không phải chứ? Đâu mất rồi?
Giữa ngã tư đường anh lạc mất em. Có khi nào trong dòng đời anh cũng để lạc mất? Để rồi đến khi bừng tỉnh giấc. Mới phát hiện chính mình đã thương tổn em quá nhiều?
/99
|