Mưa trút xuống nặng hạt trên thành phố vào buổi chiều buồn. Trong con hẻm nhỏ tối tăm không thấy ánh sáng, vị mằn mặn hòa cùng nước mưa, rơi xuống đất. Đầy chua chát, đắng ngắt và tủi thân…
Mái tóc dài màu nâu hạt dẻ thấm ướt nước mưa, dính chặt vào gương mặt xinh đẹp tuyệt mĩ, môi mím chặt, mắt nhắm nghiền.
Vy đưa tay vuốt hết nước trên gương mặt rồi nhẹ mở mắt ra.
“Rầm”
Vy tức giận nện một đòn vèo bức tường đối diện. Vài miếng vụn gạch rơi xuống, thấm màu đỏ tươi của máu, bức tường lõm sâu một lỗ nhòe nhoẹt máu.
– Hức… – Vy nấc lên một tiếng rồi khụy hai chân xuống đất thất thần.
Nam là đồ ngốc, là đồ đáng ghét, là tên tiểu nhân!
Vy trách, gào lên trong lòng. Bấy nhiêu lâu này, hóa ra chỉ có mỗi Vy là có niềm tin với tình yêu này. Tin tưởng đến mức mãi đến lúc này mới chợt nhận ra là mù quáng. Phải! Là quá tin tưởng, là tin Nam hiểu cô, là tin Nam cũng sẽ tin tưởng mình như vậy!
Nhưng hóa ra ở cạnh Vy, Nam chẳng có chút cảm giác an toàn nào cả. Luôn sợ cô cắm sừng anh, luôn sợ cô phản bội trong khi Vy tin tưởng Nam đến như vậy. Thử hỏi như thế có công bằng hay không?
À…mà không đúng. Vốn dĩ chữ “công bằng” không hề tồn tại!
Vy không hề nghĩ Nam chưa từng có lòng tin với cô. Chính vì thế mới thất vọng đến mức này. Quá thất vọng!
Môi cong lên thành nụ cười gượng đầy nhạt nhẽo. Vy ngước lên trời nhắm mắt cho nước mưa táp vào mặt.
Hận vì niềm tin anh cho em không có.
Hận vì tất cả mọi thứ đã có cũng không khiến anh tin em.
Hận vì bản thân không đáng để tin tưởng.
Hận vì tình yêu anh chưa đủ lớn để có thể tin tưởng em.
Ở một nơi khác cũng có một con người cũng buồn như Vy.
Nam ngồi trên bàn làm việc, mắt nhìn chăm chăm vào khung hình bằng cả bức tường phía đối diện. Trong tấm hình là thiên thần hay là ác quỷ?
Và nếu Nam được trả lời, xin nói:
“Người tôi yêu vốn không phải là thiên thần! Mà là một ác quỷ có trái tim còn đẹp hơn cả thiên thần.”
Vy trong bức hình với nụ cười tươi năm 16 tuổi, mái tóc màu nâu hạt dẻ bồng bềnh thoáng bay trong gió, trên người là bộ váy xuông chấm gót màu trắng tinh. Phải là hình ảnh thực thụ của một thiên thần, nhưng mà là một thiên thần không-trọn-vẹn với đôi cánh hai màu đen trắng.
Đứng giữa cánh đồng hoa Lavender phất phơ buổi chiều mát, Vy quá đẹp!
Rời khỏi chỗ ngồi, Nam đặt bàn tay lên vuốt ve gương mặt trong tấm hình rất nhẹ nhàng. Đặt nụ hôn nhẹ lên đó, Nam mím môi lẩm bẩm:
– Anh xin lỗi…vợ yêu…!
Hít sâu một hơi, Nam xoay người nhanh chóng rời khỏi căn phòng rộng thênh thang. Một bức hình không thể lấp thỏa một nỗi nhớ!
Mái tóc dài màu nâu hạt dẻ thấm ướt nước mưa, dính chặt vào gương mặt xinh đẹp tuyệt mĩ, môi mím chặt, mắt nhắm nghiền.
Vy đưa tay vuốt hết nước trên gương mặt rồi nhẹ mở mắt ra.
“Rầm”
Vy tức giận nện một đòn vèo bức tường đối diện. Vài miếng vụn gạch rơi xuống, thấm màu đỏ tươi của máu, bức tường lõm sâu một lỗ nhòe nhoẹt máu.
– Hức… – Vy nấc lên một tiếng rồi khụy hai chân xuống đất thất thần.
Nam là đồ ngốc, là đồ đáng ghét, là tên tiểu nhân!
Vy trách, gào lên trong lòng. Bấy nhiêu lâu này, hóa ra chỉ có mỗi Vy là có niềm tin với tình yêu này. Tin tưởng đến mức mãi đến lúc này mới chợt nhận ra là mù quáng. Phải! Là quá tin tưởng, là tin Nam hiểu cô, là tin Nam cũng sẽ tin tưởng mình như vậy!
Nhưng hóa ra ở cạnh Vy, Nam chẳng có chút cảm giác an toàn nào cả. Luôn sợ cô cắm sừng anh, luôn sợ cô phản bội trong khi Vy tin tưởng Nam đến như vậy. Thử hỏi như thế có công bằng hay không?
À…mà không đúng. Vốn dĩ chữ “công bằng” không hề tồn tại!
Vy không hề nghĩ Nam chưa từng có lòng tin với cô. Chính vì thế mới thất vọng đến mức này. Quá thất vọng!
Môi cong lên thành nụ cười gượng đầy nhạt nhẽo. Vy ngước lên trời nhắm mắt cho nước mưa táp vào mặt.
Hận vì niềm tin anh cho em không có.
Hận vì tất cả mọi thứ đã có cũng không khiến anh tin em.
Hận vì bản thân không đáng để tin tưởng.
Hận vì tình yêu anh chưa đủ lớn để có thể tin tưởng em.
Ở một nơi khác cũng có một con người cũng buồn như Vy.
Nam ngồi trên bàn làm việc, mắt nhìn chăm chăm vào khung hình bằng cả bức tường phía đối diện. Trong tấm hình là thiên thần hay là ác quỷ?
Và nếu Nam được trả lời, xin nói:
“Người tôi yêu vốn không phải là thiên thần! Mà là một ác quỷ có trái tim còn đẹp hơn cả thiên thần.”
Vy trong bức hình với nụ cười tươi năm 16 tuổi, mái tóc màu nâu hạt dẻ bồng bềnh thoáng bay trong gió, trên người là bộ váy xuông chấm gót màu trắng tinh. Phải là hình ảnh thực thụ của một thiên thần, nhưng mà là một thiên thần không-trọn-vẹn với đôi cánh hai màu đen trắng.
Đứng giữa cánh đồng hoa Lavender phất phơ buổi chiều mát, Vy quá đẹp!
Rời khỏi chỗ ngồi, Nam đặt bàn tay lên vuốt ve gương mặt trong tấm hình rất nhẹ nhàng. Đặt nụ hôn nhẹ lên đó, Nam mím môi lẩm bẩm:
– Anh xin lỗi…vợ yêu…!
Hít sâu một hơi, Nam xoay người nhanh chóng rời khỏi căn phòng rộng thênh thang. Một bức hình không thể lấp thỏa một nỗi nhớ!
/99
|