Chiếc xe Bugatti Veyron đỗ lại xa xa căn biệt thự trắng muốt xa hoa, nằm cách biệt và đối điện với mặt biển. Địa thế đẹp, khẳng định căn biệt thư kia cũng tốn kém không ít tiền đổ vào đó.
Duy đứng bên cạnh tựa lưng vào cửa xe, chăm chú nhìn vào thân ảnh nhỏ nhắn đang đứng trên ban công kia hóng gió. Thật sự là chẳng biết vì sao, Duy lại cảm thấy tất cả mọi cảnh đẹp trên đời đều không đẹp được như thế, cứ như tranh vẽ. Là tiên nữ? Không, thậm chí còn đẹp hơn!
“Tạch…tạch…”
Mưa bắt đầu đổ xuống từng hạt nặng nề, mới đầu chỉ là mưa phùn nhưng từ từ lại lớn lên. Chết tiệt! Sao lại mưa lúc này?
Duy cáu gắt. Mưa đã bắt đầu lớn, thế tại sao Thanh vẫn chưa chịu đi vào nhà? Nhỏ tính để mặc cho cảm lạnh luôn chắc. Cứ đứng chờ xem bao giờ Thanh mới trở vào trong, đến khi Duy chịu không nổi tính xông ra đuổi Thanh vào lại thì nhỏ ngoảnh mặt bước vào trong.
Thấy điều đó, Duy thở phào nhẹ nhõm nhưng mà Thanh đi vào rồi, làm sao cậu ngắm? Ngẫm lại tự dưng thấy luyến tiếc rất nhiều.
Cả tuần lễ không nói với nhau câu nào, xem nhau như không khí khiến Duy thấy nhớ. Không có tiếng nói dịu dàng, nhõng nhẽo, mè nheo, không có những hành động thân mật, gần gũi, những cái ôm. Cảm thấy thật nhớ…
Duy cứ như thế đứng yên trong cơn mơ mà gặm nhấm cơn nhớ, suy nghĩ thật nhiều đến mức chẳng cảm thấy lạnh. Là do không để ý hay do những cảm giác ấm áp kia đã lấn mất cái lạnh giá của mưa?
Bỗng dưng, Duy cảm thấy nước mưa không còn thấm vào cơ thể nữa, không còn nước táp vào mặt chảy xuống từng giọt. Là hết mưa sao?
Không phải! Rõ ràng vẫn còn nghe tiếng mưa cơ mà, vậy là sao?
– Anh là đồ ngốc sao? Không sợ cảm lạnh? – Thanh đứng đằng sau tay cầm chiếc ô trong suốt che cho cả hai, giọng nói có chút lạnh nhạt, có chút trách móc nhưng cũng có chút lo lắng.
– Thanh? – Duy bất chợt gọi theo bản năng, đang tính quay người thì bị Thanh chặn:
– Đừng quay lại! – Thanh hơi lớn tiếng, có chút hoảng loạn. Nhỏ chưa thể đối diện ngay lúc này.
– Thanh? Em làm sao? – Duy hơi lo lắng, cũng chịu đứng yên không quay lại nhìn hình dáng đó.
– Em…xin lỗi! – Thanh lặng lẽ cúi mặt, nước mắt lăn dài.
– Không…là anh… – Duy lại chuẩn bị quay người thì phải khựng ngay.
Thanh buông cái ô xuống, hai tay vòng qua eo Duy ôm chặt từ đằng sau, vùi mặt vào tấm lưng rộng kia mà nức nở.
Nhỏ…nhỏ không dám! Là nhỏ quá mềm yếu. Nhỏ sợ phải đối diện Duy. Là nhỏ sai, sai ngay từ đầu. Đáng lẽ không nên làm thế mới đúng.
Chỉ…chỉ là…
Hai bàn tay từ từ nắm chặt trước ngực áo sơ-mi của Duy, bàn tay nhỏ run run không theo nhịp điệu. Độ ấm từ sau lưng truyền tới khiến Duy cảm thấy có chút gì đó thỏa mãn, cảm thấy được sự hiện hữu rõ ràng từ đằng sau.
Trái tim từ bực bội cũng dần dần chuyển sang hài lòng, đã một tuần rồi chưa nhận được hơi ấm ấy khiến cậu thấy thật chịu không nổi! Thật không hiểu từ lúc nào bản thân lại phụ thuộc vào người con gái này như vậy?!
Đưa bàn tay lên xoa xoa đôi tay nhỏ nhắn của Thanh, cử chỉ thật nâng niu như báu vật. Duy thở nhẹ ra một hơi, mở miệng:
– Thanh…em đừng khóc nữa. Là lỗi của anh, đáng lẽ phải hỏi ý kiến em. – Khánh cố gắng dỗ dành Thanh.
– Không…là em hành động thái quá. Chỉ vì…em…em sợ… – Thanh ngập ngừng nói.
– Em đừng nói thế. Rõ ràng vì anh hành động quá lố nên em mới phải như thế. Là tại anh nên em đừng khóc nữa. – Duy cưng chiều dỗ dành Thanh
– Không…em… – Thành đang tính phản bác lại thì bỗng dưng Duy xoay người lại, chặn câu nói tiếp của nhỏ.
– Ưm… – Thanh khó khăn muốn kêu lên nhưng bất lực.
Ngọt quá!
Là hương vị thiếu mất mấy ngày vừa qua khiến Thanh điên đảo vì nhớ nhung, khiến nhỏ khó lòng để mà chống cự lại được.
Môi lưỡi dây dưa mang theo hơi ấm không được cảm thụ nhiều ngày, khiến nụ hôn càng lúc càng sâu, càng quyến luyến mê đắm.
Duy đẩy người Thanh dựa vào thành xe, hai tay chống hai bên giam nhỏ trong lồng ngực. Nụ hôn ngọt ngào giữa con mưa trước căn biệt thự đối diện bải biển. Thật sự cũng chưa từng tưởng tượng hai người lại có thể có phút giây ngọt ngào, lãng mạn này.
Hết hơi, Thanh đẩy nhẹ Duy ra, liếc mắt nhìn tên lưu manh trước mặt đã sắp trở thành dã thú, Thanh trong lòng chợt cảm thán: “Thật sự mình thích cảm giác đó đến như vậy sao?”
– Em rất hư chạy lung tung báo hại anh phải ra tận đây tìm. Các thiết bị liên lạc, dò tìm cũng đều chẳng tìm thấy em. Nếu không phải do Phong báo tin, chắc anh cũng chẳng nghĩ đến việc em ở nơi này. – Duy vẫn chưa chịu buông tha, lướt qua lướt lại trên môi Thanh.
– Hừ…là em cố tình tránh mặt anh, còn để anh tìm được? Đứng đắn một chút đi, không phải trong nhà! – Thanh thật có chút cau có vì bản thân cảm thấy mình bắt đầu có chiều hướng phụ thuộc vào người đàn ông trước mặt quá nhiều.
Chỉ mới một tuần mà đã nhớ đến thất kinh bát đảo thế này.
– Tránh mặt anh? Em muốn đón valentine một mình? Không sợ cô đơn sao? – Duy trêu chọc.
– Nếu sợ thì đã chẳng làm. Hứ! – Thanh hất mặt.
– Rồi rồi là chỉ có mình anh không chịu được nên mới phải đi đến tận đây tìm em. Là anh nhớ chứ em không có. Trúc Thanh thật sự một tuần qua anh rất nhớ em! – Duy thở dài, nhượng bộ Thanh rồi âm trầm nói.
– Em… – Thanh bất chợt chẳng biết phải trả lời thế nào.
Là nhỏ bắt nguồn cho cuộc chiến tranh lạnh này.
– Đừng nói gì hết. Chỉ cần ở cạnh anh là đủ. Một tuần qua cứ tỏ ra làm người xa lạ, anh đã rất sợ. Anh sợ cứ tiếp tục như thế, chúng ta sẽ đẩy nhau ra xa, không thể quay lại. Kì thực là anh chịu không nổi, nhớ đến mức bị nỗi nhớ đó dày vò, gặm nhấm cực kì khó chịu. Em có hiểu cảm giác của anh không? Cũng từ đó anh mới phát hiện, không có em anh thật sống không nổi, tất cả mọi hoạt động của anh đều phụ thuộc vào em mất rồi. Anh không dám tưởng tượng, nếu một ngày không có em bên cạnh nữa anh sẽ ra sao? Sẽ chết? – Duy gục mặt vào vai của Thanh giọng trầm trầm nói.
Những ngày qua thực là cực hình, Duy đã bắt đầu hình thành một nỗi sợ mơ hồ, nếu một ngày thật sự Thanh không còn bên cạnh, cậu còn có thể hô hấp nổi để tiếp tục sống?
– Anh rõ ràng là đồ ngốc! Chính em khiến mọi chuyện xảy ra như vậy thì cần gì anh phải xin lỗi? Em không nhỏ mọn nên em biết rõ ai mới chính là người sai. Nếu em không trái lời anh tới bar thì chúng ta đã không dẫn tới tình huống đó, sẽ không giận dỗi nhau. Là em sai! – Thanh đẩy Duy ra, nếu cứ tiếp tục để Duy vờn như thế, cả hai không biết sẽ làm gì tiếp theo.
– Em không sai, là ai quá đáng, kìm kẹp không cho em đi chơi nên em mới phải trốn đi. Là anh. – Duy lắc đầu, tay giữ chặt cằm của Thanh.
– Không. Anh sợ bọn sói già làm hại đến em nên mới cấm. Em không trách anh, chỉ là em có chút nông nỗi. – Thanh không chịu.
– Là anh sai! – Duy chau mày, mặt dán sát mặt Thanh.
– Không phải, là em. – Thanh cũng không chịu thua.( Hai anh chị tính nhận lỗi đến bao giờ!?! )
– Là anh…em đừng nói nữa! Nếu em cứ tiếp tục cãi, anh cũng chẳng ngại mà mang em lên giường đâu. Em thích giận dỗi thì giận, lúc đó anh không quan tâm. – Duy đe dọa.
– Anh!? Em không nói nữa là được… – Thanh trợn mắt nhìn Duy nhưng rồi cũng chịu thỏa hiệp.
– Thế mới ngoan chứ. – Duy dùng hai bàn tay ôm gọn khuôn mặt Thanh, dùng mũi cọ xát.
– Hứ… – Thanh dẩu môi, nơi đáy mắt hiện lên ý cười. Cả tuần lễ rồi mới có thể như thế này, thật là rất nhớ!
Cả hai cứ thế đứng trong cơn mưa, nói chuyện rất vui. Cơn mưa lạnh nhưng trái tim ấm ấp đã lất át tất cả. Hương vị ngọt ngào len lỏi trong tim mỗi người. Đơn giản chỉ cần như thế thôi. Yêu nhau rồi giận dỗi là chuyện thường tình nhưng chỉ cần một câu xin lỗi đơn giản là mọi thứ lại được xóa bỏ.
Valentine có mưa.
( Thế là có hai cặp Valentine hạnh phúc! Mọi người đoán hai cặp còn lại sẽ như thế nào? )
Duy đứng bên cạnh tựa lưng vào cửa xe, chăm chú nhìn vào thân ảnh nhỏ nhắn đang đứng trên ban công kia hóng gió. Thật sự là chẳng biết vì sao, Duy lại cảm thấy tất cả mọi cảnh đẹp trên đời đều không đẹp được như thế, cứ như tranh vẽ. Là tiên nữ? Không, thậm chí còn đẹp hơn!
“Tạch…tạch…”
Mưa bắt đầu đổ xuống từng hạt nặng nề, mới đầu chỉ là mưa phùn nhưng từ từ lại lớn lên. Chết tiệt! Sao lại mưa lúc này?
Duy cáu gắt. Mưa đã bắt đầu lớn, thế tại sao Thanh vẫn chưa chịu đi vào nhà? Nhỏ tính để mặc cho cảm lạnh luôn chắc. Cứ đứng chờ xem bao giờ Thanh mới trở vào trong, đến khi Duy chịu không nổi tính xông ra đuổi Thanh vào lại thì nhỏ ngoảnh mặt bước vào trong.
Thấy điều đó, Duy thở phào nhẹ nhõm nhưng mà Thanh đi vào rồi, làm sao cậu ngắm? Ngẫm lại tự dưng thấy luyến tiếc rất nhiều.
Cả tuần lễ không nói với nhau câu nào, xem nhau như không khí khiến Duy thấy nhớ. Không có tiếng nói dịu dàng, nhõng nhẽo, mè nheo, không có những hành động thân mật, gần gũi, những cái ôm. Cảm thấy thật nhớ…
Duy cứ như thế đứng yên trong cơn mơ mà gặm nhấm cơn nhớ, suy nghĩ thật nhiều đến mức chẳng cảm thấy lạnh. Là do không để ý hay do những cảm giác ấm áp kia đã lấn mất cái lạnh giá của mưa?
Bỗng dưng, Duy cảm thấy nước mưa không còn thấm vào cơ thể nữa, không còn nước táp vào mặt chảy xuống từng giọt. Là hết mưa sao?
Không phải! Rõ ràng vẫn còn nghe tiếng mưa cơ mà, vậy là sao?
– Anh là đồ ngốc sao? Không sợ cảm lạnh? – Thanh đứng đằng sau tay cầm chiếc ô trong suốt che cho cả hai, giọng nói có chút lạnh nhạt, có chút trách móc nhưng cũng có chút lo lắng.
– Thanh? – Duy bất chợt gọi theo bản năng, đang tính quay người thì bị Thanh chặn:
– Đừng quay lại! – Thanh hơi lớn tiếng, có chút hoảng loạn. Nhỏ chưa thể đối diện ngay lúc này.
– Thanh? Em làm sao? – Duy hơi lo lắng, cũng chịu đứng yên không quay lại nhìn hình dáng đó.
– Em…xin lỗi! – Thanh lặng lẽ cúi mặt, nước mắt lăn dài.
– Không…là anh… – Duy lại chuẩn bị quay người thì phải khựng ngay.
Thanh buông cái ô xuống, hai tay vòng qua eo Duy ôm chặt từ đằng sau, vùi mặt vào tấm lưng rộng kia mà nức nở.
Nhỏ…nhỏ không dám! Là nhỏ quá mềm yếu. Nhỏ sợ phải đối diện Duy. Là nhỏ sai, sai ngay từ đầu. Đáng lẽ không nên làm thế mới đúng.
Chỉ…chỉ là…
Hai bàn tay từ từ nắm chặt trước ngực áo sơ-mi của Duy, bàn tay nhỏ run run không theo nhịp điệu. Độ ấm từ sau lưng truyền tới khiến Duy cảm thấy có chút gì đó thỏa mãn, cảm thấy được sự hiện hữu rõ ràng từ đằng sau.
Trái tim từ bực bội cũng dần dần chuyển sang hài lòng, đã một tuần rồi chưa nhận được hơi ấm ấy khiến cậu thấy thật chịu không nổi! Thật không hiểu từ lúc nào bản thân lại phụ thuộc vào người con gái này như vậy?!
Đưa bàn tay lên xoa xoa đôi tay nhỏ nhắn của Thanh, cử chỉ thật nâng niu như báu vật. Duy thở nhẹ ra một hơi, mở miệng:
– Thanh…em đừng khóc nữa. Là lỗi của anh, đáng lẽ phải hỏi ý kiến em. – Khánh cố gắng dỗ dành Thanh.
– Không…là em hành động thái quá. Chỉ vì…em…em sợ… – Thanh ngập ngừng nói.
– Em đừng nói thế. Rõ ràng vì anh hành động quá lố nên em mới phải như thế. Là tại anh nên em đừng khóc nữa. – Duy cưng chiều dỗ dành Thanh
– Không…em… – Thành đang tính phản bác lại thì bỗng dưng Duy xoay người lại, chặn câu nói tiếp của nhỏ.
– Ưm… – Thanh khó khăn muốn kêu lên nhưng bất lực.
Ngọt quá!
Là hương vị thiếu mất mấy ngày vừa qua khiến Thanh điên đảo vì nhớ nhung, khiến nhỏ khó lòng để mà chống cự lại được.
Môi lưỡi dây dưa mang theo hơi ấm không được cảm thụ nhiều ngày, khiến nụ hôn càng lúc càng sâu, càng quyến luyến mê đắm.
Duy đẩy người Thanh dựa vào thành xe, hai tay chống hai bên giam nhỏ trong lồng ngực. Nụ hôn ngọt ngào giữa con mưa trước căn biệt thự đối diện bải biển. Thật sự cũng chưa từng tưởng tượng hai người lại có thể có phút giây ngọt ngào, lãng mạn này.
Hết hơi, Thanh đẩy nhẹ Duy ra, liếc mắt nhìn tên lưu manh trước mặt đã sắp trở thành dã thú, Thanh trong lòng chợt cảm thán: “Thật sự mình thích cảm giác đó đến như vậy sao?”
– Em rất hư chạy lung tung báo hại anh phải ra tận đây tìm. Các thiết bị liên lạc, dò tìm cũng đều chẳng tìm thấy em. Nếu không phải do Phong báo tin, chắc anh cũng chẳng nghĩ đến việc em ở nơi này. – Duy vẫn chưa chịu buông tha, lướt qua lướt lại trên môi Thanh.
– Hừ…là em cố tình tránh mặt anh, còn để anh tìm được? Đứng đắn một chút đi, không phải trong nhà! – Thanh thật có chút cau có vì bản thân cảm thấy mình bắt đầu có chiều hướng phụ thuộc vào người đàn ông trước mặt quá nhiều.
Chỉ mới một tuần mà đã nhớ đến thất kinh bát đảo thế này.
– Tránh mặt anh? Em muốn đón valentine một mình? Không sợ cô đơn sao? – Duy trêu chọc.
– Nếu sợ thì đã chẳng làm. Hứ! – Thanh hất mặt.
– Rồi rồi là chỉ có mình anh không chịu được nên mới phải đi đến tận đây tìm em. Là anh nhớ chứ em không có. Trúc Thanh thật sự một tuần qua anh rất nhớ em! – Duy thở dài, nhượng bộ Thanh rồi âm trầm nói.
– Em… – Thanh bất chợt chẳng biết phải trả lời thế nào.
Là nhỏ bắt nguồn cho cuộc chiến tranh lạnh này.
– Đừng nói gì hết. Chỉ cần ở cạnh anh là đủ. Một tuần qua cứ tỏ ra làm người xa lạ, anh đã rất sợ. Anh sợ cứ tiếp tục như thế, chúng ta sẽ đẩy nhau ra xa, không thể quay lại. Kì thực là anh chịu không nổi, nhớ đến mức bị nỗi nhớ đó dày vò, gặm nhấm cực kì khó chịu. Em có hiểu cảm giác của anh không? Cũng từ đó anh mới phát hiện, không có em anh thật sống không nổi, tất cả mọi hoạt động của anh đều phụ thuộc vào em mất rồi. Anh không dám tưởng tượng, nếu một ngày không có em bên cạnh nữa anh sẽ ra sao? Sẽ chết? – Duy gục mặt vào vai của Thanh giọng trầm trầm nói.
Những ngày qua thực là cực hình, Duy đã bắt đầu hình thành một nỗi sợ mơ hồ, nếu một ngày thật sự Thanh không còn bên cạnh, cậu còn có thể hô hấp nổi để tiếp tục sống?
– Anh rõ ràng là đồ ngốc! Chính em khiến mọi chuyện xảy ra như vậy thì cần gì anh phải xin lỗi? Em không nhỏ mọn nên em biết rõ ai mới chính là người sai. Nếu em không trái lời anh tới bar thì chúng ta đã không dẫn tới tình huống đó, sẽ không giận dỗi nhau. Là em sai! – Thanh đẩy Duy ra, nếu cứ tiếp tục để Duy vờn như thế, cả hai không biết sẽ làm gì tiếp theo.
– Em không sai, là ai quá đáng, kìm kẹp không cho em đi chơi nên em mới phải trốn đi. Là anh. – Duy lắc đầu, tay giữ chặt cằm của Thanh.
– Không. Anh sợ bọn sói già làm hại đến em nên mới cấm. Em không trách anh, chỉ là em có chút nông nỗi. – Thanh không chịu.
– Là anh sai! – Duy chau mày, mặt dán sát mặt Thanh.
– Không phải, là em. – Thanh cũng không chịu thua.( Hai anh chị tính nhận lỗi đến bao giờ!?! )
– Là anh…em đừng nói nữa! Nếu em cứ tiếp tục cãi, anh cũng chẳng ngại mà mang em lên giường đâu. Em thích giận dỗi thì giận, lúc đó anh không quan tâm. – Duy đe dọa.
– Anh!? Em không nói nữa là được… – Thanh trợn mắt nhìn Duy nhưng rồi cũng chịu thỏa hiệp.
– Thế mới ngoan chứ. – Duy dùng hai bàn tay ôm gọn khuôn mặt Thanh, dùng mũi cọ xát.
– Hứ… – Thanh dẩu môi, nơi đáy mắt hiện lên ý cười. Cả tuần lễ rồi mới có thể như thế này, thật là rất nhớ!
Cả hai cứ thế đứng trong cơn mưa, nói chuyện rất vui. Cơn mưa lạnh nhưng trái tim ấm ấp đã lất át tất cả. Hương vị ngọt ngào len lỏi trong tim mỗi người. Đơn giản chỉ cần như thế thôi. Yêu nhau rồi giận dỗi là chuyện thường tình nhưng chỉ cần một câu xin lỗi đơn giản là mọi thứ lại được xóa bỏ.
Valentine có mưa.
( Thế là có hai cặp Valentine hạnh phúc! Mọi người đoán hai cặp còn lại sẽ như thế nào? )
/99
|