“Kính coong”
Chuông cửa reo, Vy lật đật chạy ra, trong lòng thật mong chờ một chút gì đó. Làm ơn đi, cô nhớ đến phát điên rồi! Chỉ cho Vy nhìn một chút thôi, không cần lâu đâu để thỏa nỗi nhớ đó, để khắc sâu hình ảnh đó vào tim một lần nữa.
Nhưng mà…
Lại thất vọng…
Trước mặt Vy chỉ là một nhân viên chuyển phát nhanh rất bình thường.
Anh chàng chuyển phát viên như sững sờ trước thiên thần trước mặt, nhìn chằm chằm mãi vào Vy cho đến khi cô lên tiếng. Vy khó chịu vì ánh mắt đó, nó làm cô nhớ tới lý do hai người giận nhau.
– Anh mang gì tới sao? – Vy cau mày, giọng nói lạnh nhạt pha và phần khó chịu.
– À…ừ…có người gửi bưu phẩm cho cô. Của cô đây. Phiền cô kí giúp tôi. – Anh chàng chuyển phát viên như giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mộng, lật đật giao chiếc hộp cho Vy rồi chìa cho cô tờ giấy xác nhận.
– Xong rồi, anh có thể đi! – Vy nhanh tay đặt bút kí tên rồi bỏ vào thẳng trong nhà, không thèm nhìn lại khiến anh chàng thất vọng.
Nhìn chiếc hộp vừa nhận được, Vy có chút xót xa, nước mắt đã dâng lên chực trào. Bưu phầm là một chiếc hộp hình chữ nhật màu đỏ bắt mắt cùng dây nơ ruy băng màu trắng có ren. Món quà này làm Vy nhớ tới cái ngày mà Nam mở lời yêu cô. Cũng là một hộp quà màu đỏ dây ruy băng trắng. Cho đến bây giờ, Vy vẫn giữ chiếc hộp cất giữ yêu thương ấy rất cẩn thận.
Chốt cửa phòng, Vy nhẹ nhàng đặt chiếc hộp lên mặt bàn làm việc. Bàn tay run run kéo sợi dây ruy băng rồi mở nắp hộp. Thứ bên trong khiến Vy muốn ngã bệt xuống đất.
Vy một tay chống vào bức tường bên cạnh để đứng vững, một tay che miệng để tránh bật ra tiếng khóc. Hoa Laverder! Vy thích nhất hoa Laverder và thứ hoa ấy đang hiện diện bên trong hộp. Từng bông hoa được cắt mất thân, sắp đều nhau che kín hết trong hộp. Trên lớp hoa Laverder rực đẹp đẽ ấy là một cuộn giấy, luồn qua một một chiếc nhẫn pha lê trong suốt như giọt nước.
Hai bàn tay nâng niu, run run cầm cuộn giấy lên, Vy từ từ kéo cuộn giấy ra khỏi chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này rất quen thuộc….
Cách đây 5 năm, lúc vừa quen nhau, Vy và Nam từng đi vào một tiệm trang sức. Với gia thế này, Nan chẳng khó khăn để mua cho Vy một chiếc nhẫn thật đẹp và thật có giá trị. Nhưng cuối cùng chính Vy đã ngăn Nam lại. Cô nói:
“Đừng mua lúc này, em muốn chiếc nhẫn này là chiếc nhẫn cưới của chúng ta. Nếu chúng ta kết hôn thì hãy mua nó chứ lúc này vẫn chưa cần. Chỉ cần hứa là anh sẽ không quên những điều em vừa nói là được. Em chỉ muốn chiếc nhẫn này làm nhẫn cưới.” Vy cười vui vẻ nhìn Nam.
Và hiện tại, trước mặt Vy là chiếc nhẫn của năm nào mà Vy cứ một mực cho là nhẫn cưới!
Bàn tay nâng niu chiếc nhẫn, mang vào ngón áp út. Vừa như in! Như thể nó từ lúc được làm ra đã định là của cô. Vui sướng không thể kìm nén trở thành những giọt nước mắt lăn dài trên bờ má.
Đứng tựa lưng vào tường, Vy dùng một tay ôm chặt nơi con tim đang đập rất nhanh. Một cảm xúc mãnh liệt trào dâng. Tư vị ngọt ngào len lỏi vào từng tế bào li ti, niềm hạnh phúc vỡ òa trong những cơn xúc động không ngừng.
Là thật sao?
Không phải mơ?
Có phải hay không cô là người hạnh phúc nhất?
Đưa mắt về phía bàn, là tờ giấy bên trong chiếc nhẫn. Trong đó viết những gì?
Vy vội vàng đọc từng nét chữ quen thuộc, tuy không đẹp nhưng có thể nhìn. Quan trọng hơn là do chính tay người con trai đó viết từng câu từng chữ trau chuốt dành cho cô. Dù thật sự là lời ong bướm nhưng dù sao Vy cũng là con gái, cũng liêu xiêu theo những lời nói ngọt ngào đó.
“Gửi vợ yêu, Hải Vy!
Chắc em giận anh lắm nhỉ? Cũng đúng thôi, là chính anh đã không yên tâm về em, là vẫn chưa có thể đặt hoàn toàn đặt niềm tin vào em. Anh xin lỗi vì điều đó. Anh thực sự hối hận, rất hận bản thân. Đáng lẽ anh phải tin em nhiều hơn nữa vì giữa chúng ta có tình yêu, mà tình yêu thì vĩnh viễn không thể thiếu sự tin tưởng. Chỉ vì em là tâm điểm chú ý của biết bao người đàn ông, anh chỉ sợ họ sẽ cướp mất thiên thần của anh. Anh rất sợ. Thực sự rất sợ! Nỗi sợ đó đeo bám anh mãi như một nỗi ám ảnh!
Anh xin lỗi!
Anh không nghĩ những lời nói trong lúc tức giận đó lại khiến em tổn thương sâu đến vậy. Anh là thằng tồi phải không? Vì không thể tin chính người con gái của mình mà ngược lại còn đẩy cả hai ra xa. Anh thật là không xứng đáng với sự tin tưởng của em!
Nhưng mà anh yêu em. Yêu em. Rất yêu em. Yêu em đến phát điên, như thể nó còn quan trọng hơn cả anh. Nếu em đồng ý với điều kiện của anh, hãy kí tên vào tờ giấy kèm theo. Anh thật sự mong rằng em không từ chối. Làm ơn đừng bỏ lại anh phía sau em!
Chúng ta kết hôn nhé!?”
Kèm theo còn một tờ giấy khác, là: Giấy đăng kí kết hôn
Vy bất ngờ. Đến nỗi hô hấp dường như cũng quên mất. Cô chưa từng tưởng tượng đến một ngày cả hai sẽ chính thức trở thành vợ thành chồng, cùng bước đi trên một con đường mãi mãi cho đến khi chết đi. Cũng bởi vì Vy chỉ muốn đắm chìm trong hiện tại, không dám nghĩ tới những thứ xa xôi hơn. Con đường của cô đi là thế nào, tất nhiên cô hiểu.
Khái niệm tương lai không có đối với những kẻ như cô. Hôm nay mình giết ai đó, ai có thể nói trước ngày mai sẽ không có người quay lại giết cô? Thế nên thay vì suy nghĩ về những thứ quá xa xôi ấy, Vy chỉ muốn hưởng thụ trọn vẹn những ngày tháng còn lại cùng Nam (Sao giống bị bệnh nan y khó chữa, sắp hết thời gian quá vậy!?! )
Nắm chặt tờ giấy trong tay, Vy do dự rồi run run đặt bút xuống tạo thành một chữ kí rất đẹp. Có ai nhìn vào mà biết được, bên trong chữ kí đó là những hạnh phúc, ngọt ngào, những xúc động và tình yêu quá mức sâu sắc.
Buông cây bút, Vy bật khóc nức nở. Cố gắng kìm nén hết những tiếng nấc vào trong, Vy chạy tới cửa phòng mở toan ra.
Người đứng bên ngoài dường như hơi bất ngờ khi cánh cửa mở, càng bất ngờ hơn khi Vy đã chồm người kéo đầu mình xuống, ấn lên môi một nụ hôn thật mặn vì mùi vị nước mắt.
Đưa cái lưỡi vào khuấy đảo, Vy gần như phát điên.
Không bất cứ một hành động chống cự, hai người dây dưa với nhau giữa hai hơi thở nóng ấm.
– Nam… – Vy thều thào kêu.
– Anh đây… – Nam nhẹ nhàng đáp lời cô, môi lưỡi vẫn tiếp tục quấn quýt.
– Em yêu anh… – Vy có chút chật vật nói.
– Anh cũng thế. – Nam đáp lời Vy
– Em đồng ý…làm vợ…anh… – Vy ôm chặt cổ Nam, nhắm mặt tận hưởng tư vị ngọt ngào.
– … – Nam không trả lời, im lặng đẩy Vy vào bức tường trong phòng rồi nhanh tay đóng cửa, khóa trái.
Chuông cửa reo, Vy lật đật chạy ra, trong lòng thật mong chờ một chút gì đó. Làm ơn đi, cô nhớ đến phát điên rồi! Chỉ cho Vy nhìn một chút thôi, không cần lâu đâu để thỏa nỗi nhớ đó, để khắc sâu hình ảnh đó vào tim một lần nữa.
Nhưng mà…
Lại thất vọng…
Trước mặt Vy chỉ là một nhân viên chuyển phát nhanh rất bình thường.
Anh chàng chuyển phát viên như sững sờ trước thiên thần trước mặt, nhìn chằm chằm mãi vào Vy cho đến khi cô lên tiếng. Vy khó chịu vì ánh mắt đó, nó làm cô nhớ tới lý do hai người giận nhau.
– Anh mang gì tới sao? – Vy cau mày, giọng nói lạnh nhạt pha và phần khó chịu.
– À…ừ…có người gửi bưu phẩm cho cô. Của cô đây. Phiền cô kí giúp tôi. – Anh chàng chuyển phát viên như giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mộng, lật đật giao chiếc hộp cho Vy rồi chìa cho cô tờ giấy xác nhận.
– Xong rồi, anh có thể đi! – Vy nhanh tay đặt bút kí tên rồi bỏ vào thẳng trong nhà, không thèm nhìn lại khiến anh chàng thất vọng.
Nhìn chiếc hộp vừa nhận được, Vy có chút xót xa, nước mắt đã dâng lên chực trào. Bưu phầm là một chiếc hộp hình chữ nhật màu đỏ bắt mắt cùng dây nơ ruy băng màu trắng có ren. Món quà này làm Vy nhớ tới cái ngày mà Nam mở lời yêu cô. Cũng là một hộp quà màu đỏ dây ruy băng trắng. Cho đến bây giờ, Vy vẫn giữ chiếc hộp cất giữ yêu thương ấy rất cẩn thận.
Chốt cửa phòng, Vy nhẹ nhàng đặt chiếc hộp lên mặt bàn làm việc. Bàn tay run run kéo sợi dây ruy băng rồi mở nắp hộp. Thứ bên trong khiến Vy muốn ngã bệt xuống đất.
Vy một tay chống vào bức tường bên cạnh để đứng vững, một tay che miệng để tránh bật ra tiếng khóc. Hoa Laverder! Vy thích nhất hoa Laverder và thứ hoa ấy đang hiện diện bên trong hộp. Từng bông hoa được cắt mất thân, sắp đều nhau che kín hết trong hộp. Trên lớp hoa Laverder rực đẹp đẽ ấy là một cuộn giấy, luồn qua một một chiếc nhẫn pha lê trong suốt như giọt nước.
Hai bàn tay nâng niu, run run cầm cuộn giấy lên, Vy từ từ kéo cuộn giấy ra khỏi chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này rất quen thuộc….
Cách đây 5 năm, lúc vừa quen nhau, Vy và Nam từng đi vào một tiệm trang sức. Với gia thế này, Nan chẳng khó khăn để mua cho Vy một chiếc nhẫn thật đẹp và thật có giá trị. Nhưng cuối cùng chính Vy đã ngăn Nam lại. Cô nói:
“Đừng mua lúc này, em muốn chiếc nhẫn này là chiếc nhẫn cưới của chúng ta. Nếu chúng ta kết hôn thì hãy mua nó chứ lúc này vẫn chưa cần. Chỉ cần hứa là anh sẽ không quên những điều em vừa nói là được. Em chỉ muốn chiếc nhẫn này làm nhẫn cưới.” Vy cười vui vẻ nhìn Nam.
Và hiện tại, trước mặt Vy là chiếc nhẫn của năm nào mà Vy cứ một mực cho là nhẫn cưới!
Bàn tay nâng niu chiếc nhẫn, mang vào ngón áp út. Vừa như in! Như thể nó từ lúc được làm ra đã định là của cô. Vui sướng không thể kìm nén trở thành những giọt nước mắt lăn dài trên bờ má.
Đứng tựa lưng vào tường, Vy dùng một tay ôm chặt nơi con tim đang đập rất nhanh. Một cảm xúc mãnh liệt trào dâng. Tư vị ngọt ngào len lỏi vào từng tế bào li ti, niềm hạnh phúc vỡ òa trong những cơn xúc động không ngừng.
Là thật sao?
Không phải mơ?
Có phải hay không cô là người hạnh phúc nhất?
Đưa mắt về phía bàn, là tờ giấy bên trong chiếc nhẫn. Trong đó viết những gì?
Vy vội vàng đọc từng nét chữ quen thuộc, tuy không đẹp nhưng có thể nhìn. Quan trọng hơn là do chính tay người con trai đó viết từng câu từng chữ trau chuốt dành cho cô. Dù thật sự là lời ong bướm nhưng dù sao Vy cũng là con gái, cũng liêu xiêu theo những lời nói ngọt ngào đó.
“Gửi vợ yêu, Hải Vy!
Chắc em giận anh lắm nhỉ? Cũng đúng thôi, là chính anh đã không yên tâm về em, là vẫn chưa có thể đặt hoàn toàn đặt niềm tin vào em. Anh xin lỗi vì điều đó. Anh thực sự hối hận, rất hận bản thân. Đáng lẽ anh phải tin em nhiều hơn nữa vì giữa chúng ta có tình yêu, mà tình yêu thì vĩnh viễn không thể thiếu sự tin tưởng. Chỉ vì em là tâm điểm chú ý của biết bao người đàn ông, anh chỉ sợ họ sẽ cướp mất thiên thần của anh. Anh rất sợ. Thực sự rất sợ! Nỗi sợ đó đeo bám anh mãi như một nỗi ám ảnh!
Anh xin lỗi!
Anh không nghĩ những lời nói trong lúc tức giận đó lại khiến em tổn thương sâu đến vậy. Anh là thằng tồi phải không? Vì không thể tin chính người con gái của mình mà ngược lại còn đẩy cả hai ra xa. Anh thật là không xứng đáng với sự tin tưởng của em!
Nhưng mà anh yêu em. Yêu em. Rất yêu em. Yêu em đến phát điên, như thể nó còn quan trọng hơn cả anh. Nếu em đồng ý với điều kiện của anh, hãy kí tên vào tờ giấy kèm theo. Anh thật sự mong rằng em không từ chối. Làm ơn đừng bỏ lại anh phía sau em!
Chúng ta kết hôn nhé!?”
Kèm theo còn một tờ giấy khác, là: Giấy đăng kí kết hôn
Vy bất ngờ. Đến nỗi hô hấp dường như cũng quên mất. Cô chưa từng tưởng tượng đến một ngày cả hai sẽ chính thức trở thành vợ thành chồng, cùng bước đi trên một con đường mãi mãi cho đến khi chết đi. Cũng bởi vì Vy chỉ muốn đắm chìm trong hiện tại, không dám nghĩ tới những thứ xa xôi hơn. Con đường của cô đi là thế nào, tất nhiên cô hiểu.
Khái niệm tương lai không có đối với những kẻ như cô. Hôm nay mình giết ai đó, ai có thể nói trước ngày mai sẽ không có người quay lại giết cô? Thế nên thay vì suy nghĩ về những thứ quá xa xôi ấy, Vy chỉ muốn hưởng thụ trọn vẹn những ngày tháng còn lại cùng Nam (Sao giống bị bệnh nan y khó chữa, sắp hết thời gian quá vậy!?! )
Nắm chặt tờ giấy trong tay, Vy do dự rồi run run đặt bút xuống tạo thành một chữ kí rất đẹp. Có ai nhìn vào mà biết được, bên trong chữ kí đó là những hạnh phúc, ngọt ngào, những xúc động và tình yêu quá mức sâu sắc.
Buông cây bút, Vy bật khóc nức nở. Cố gắng kìm nén hết những tiếng nấc vào trong, Vy chạy tới cửa phòng mở toan ra.
Người đứng bên ngoài dường như hơi bất ngờ khi cánh cửa mở, càng bất ngờ hơn khi Vy đã chồm người kéo đầu mình xuống, ấn lên môi một nụ hôn thật mặn vì mùi vị nước mắt.
Đưa cái lưỡi vào khuấy đảo, Vy gần như phát điên.
Không bất cứ một hành động chống cự, hai người dây dưa với nhau giữa hai hơi thở nóng ấm.
– Nam… – Vy thều thào kêu.
– Anh đây… – Nam nhẹ nhàng đáp lời cô, môi lưỡi vẫn tiếp tục quấn quýt.
– Em yêu anh… – Vy có chút chật vật nói.
– Anh cũng thế. – Nam đáp lời Vy
– Em đồng ý…làm vợ…anh… – Vy ôm chặt cổ Nam, nhắm mặt tận hưởng tư vị ngọt ngào.
– … – Nam không trả lời, im lặng đẩy Vy vào bức tường trong phòng rồi nhanh tay đóng cửa, khóa trái.
/99
|