Lôi Nghị Tước lên xuống yết hầu, hơi thở hiện tại thô trọng, một tay cứ thế nắm lấy cổ chân nhỏ nhắn, động tác không dám mạnh bạo. Ánh mắt hắn nhìn xuống, đôi chân thon dài của cô cũng run rẩy, vạt váy kéo cao, ánh tím lấp lánh, sự mê người cũng theo đôi chân hướng lên phía trên, phô rõ đường nét quyến rũ khi từng đường cong đều ẩn hiện, làn da trắng ngọc mịn màng, cả người tản ra mị lực mà dụ dỗ kẻ khác.
Đôi môi Khê Nguyệt hiện tại cũng bị hắn cắn mà đột ngột sưng lên, bàn tay trắng nõn của cô giữ lấy vạt áo tím trong vô vọng, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt hoảng sợ mà nhìn hắn, không còn bộ dạng bình tĩnh như bình thường nữa.
Bộ lễ phục hôm nay Khê Nguyệt mặc căn bản quá mê người, tại buổi tiệc không khác nào dẫn dụ kẻ khác đến.
Nghĩ đến bộ dạng quyến rũ hiện tại bị những con người kia nhìn được, tâm trạng hắn lập tức trở nên u ám.
Lôi Nghị Tước cúi xuống nhìn cô, thân thể hạ thấp trọng tâm, mắt đối mắt, tức giận lên tiếng.
“Sau này không được mặc bộ lễ phục này nữa!”
Khê Nguyệt nhìn hắn, hiển nhiên không rõ câu này mang theo ý tứ gì. Trong lúc muốn lên tiếng phản kháng, đôi môi lần nữa bị Lôi Nghị Tước hôn lấy.
Lần này, Lôi Nghị Tước nắm bàn tay cô đẩy ra, vạt váy không còn được giữ vì vậy buông xuống, như lớp vải lụa mỏng phủ trên cơ thể tuyệt đẹp của Khê Nguyệt.
Đôi môi hắn hôn cô, nụ hôn mãnh liệt mang theo sự ôn nhu hiếm thấy, cả những nỗi nhớ tâm tư mà hắn từng tự cho là đã giấu kín vô cùng, nay trong nụ hôn từng chút một bị lộ ra.
Lôi Nghị Tước nghĩ rằng hắn đối với cô chỉ là muốn dạy dỗ một bài học vì dám chống đổi nên dồn đến đường cùng, càng khiến cô phải biết tìm đến hắn mà cầu xin. Thế nhưng khi nhìn Khê Nguyệt do chính tay hắn làm cho chật vật, cô vẫn kiên định giữ ý chí bản thân, làm mọi việc theo mọi cách mà không cần đến hắn.
Khoảnh khắc Khê Nguyệt không tìm đến hắn trong một thời gian dài, Lôi Nghị Tước rốt cuộc cũng nhận ra hắn nhớ cô đến mức nào.
Nếu còn tiếp tục, chỉ sợ rằng Khê Nguyệt mỗi lúc càng thêm ghét hắn.
Lôi Nghị Tước hôn cô, đầu lưỡi dây dưa quấn quýt, bàn tay luồn vào mái tóc mềm, kéo thân thể cô lại càng gần hơn, nụ hôn cũng vì vậy mà như một viên đạn nổ châm ngòi, trơn ướt mềm mại, linh hoạt đoạt lấy mọi thứ.
Khê Nguyệt hôn đến mất dưỡng khí, bàn tay bất lực đánh lên lồng ngực Lôi Nghị Tước.
"Ừm..."
Cô bị tước đoạt hơi thở, hôn như nào cũng không biết cách, đến lúc buông ra đã thở hổn hển đáng thương, nức nở vài tiếng non nớt mà trách móc, bàn tay cũng vì vậy đấm liên tục vào lồng ngực hắn.
Khê Nguyệt ngẩng nhìn Lôi Nghị Tước, giờ phút này hắn không khác gì một con sói dữ chuẩn bị đem cô mà hành hình.
Cô vừa thở được một hơi nhẹ giữ bình tĩnh, Lôi Nghị Tước lại củi xuống, tiếp tục mà hôn lấy môi cô.
Lần này Khê Nguyệt không nhịn nữa, bất lực đưa tay ra cản, cô là đang cho rằng hắn dưới tác dụng của thuốc nên mới nhìn nhầm cô thành người nào đó, loại chuyện này giữa hai kẻ thù dù gì mà nói cũng không thể để xảy ra.
Một lần nữa, Khê Nguyệt nhắc nhở cho hắn nhớ rõ, ánh mắt cô hiện tại ngập ảnh nước một cách ấm ức, tràn đầy ý loạn sau nụ hôn nồng đậm hương rượu của người đàn ông.
“Lôi Nghị Tước, anh nhìn cho rõ... tôi là Khê Nguyệt, người mà anh ghét nhất... người mà anh càng hận gặp là không thể tránh né
Lôi Nghị Tước nhìn cô, lúc cô nói câu này, ánh mắt hắn xuất hiện sự chấn động, dần dần ánh mắt dịu xuống, chỉ còn là sự hối hận.
Ánh mắt này lọt vào Khê Nguyệt, cô lại nhìn ra thể vô cùng hối lỗi.
Khê Nguyệt vung tay, nhưng hiện tại cử động cũng không dám, bởi cô nhận ra chỉ cần một hành động nhẹ cũng có thể khiến vạt váy bị lệch, cơ thể không khác gì bị phơi bày trước mặt.
Ngay lúc này, Lôi Nghị Tước bất chợt gục đầu xuống bả vai cô, liên tục dụi nhẹ vài cái như muốn lấy lòng. Trong lúc Khê Nguyệt chưa hồi thần, đôi môi hắn đã hôn nhẹ lên vùng cổ mịn màng của cô, thanh âm trầm thấp cất lên.
“Ừ, tôi biết em là Khê Nguyệt.”
Khê Nguyệt nghĩ hắn bị ảnh hưởng thuốc vẫn còn giữ được chút sự tỉnh táo, vì vậy cố chấp làm công tác tư tưởng.
“Nếu biết tôi là Khê Nguyệt, chẳng phải anh căm ghét tôi lắm sao? Lần này buông ra, nếu không sau khi tỉnh lại... anh chắc chắn sẽ hối hận khi ngủ với người như tôi...
Chưa kể đến việc Lôi Nghị Tước lại nghĩ cô giở trò để leo lên giường hắn, hắn có thể sẽ giết chết cô.
Cô chưa dứt câu, đôi môi đã bị Lôi Nghị Tước hôn lấy.
Hắn cẩn trọng nói, lại hôn đôi môi cô vô cùng nâng niu.
“Hối hận...
Khê Nguyệt lập tức gật đầu phụ họa, hơi thở hổn hển bởi bị hắn cướp đoạt.
“Đúng vậy, anh sẽ hối hận... vì ngủ với tôi.”
Thế nhưng, ngược lại Lôi Nghị Tước cẩn thận đáp lời, cắn lấy vành tai cô ướt át, nói cẩn trọng từng câu từng chữ rõ ràng để cô có thể nghe.
“Tôi đúng thật hối hận... vì đã không ngủ với em sớm hơn.
Sau câu nói này, bàn tay càng dễ dàng kéo đi lớp vải bao bọc cơ thể vóc dáng mảnh khảnh của cô...
Bởi bộ lễ phục thiết kế hở lưng, vì vậy áo ngực gắn liền với chiếc váy, thời khắc chiếc váy rơi xuống, toàn bộ thân trên của Khê Nguyệt cũng vì vậy mà trở nên trần trụi. Dáng vẻ mê hoặc người đàn ông tựa tiểu yêu tinh cứ như vậy mà hiện rõ trước mặt hắn.
Đôi môi Khê Nguyệt hiện tại cũng bị hắn cắn mà đột ngột sưng lên, bàn tay trắng nõn của cô giữ lấy vạt áo tím trong vô vọng, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt hoảng sợ mà nhìn hắn, không còn bộ dạng bình tĩnh như bình thường nữa.
Bộ lễ phục hôm nay Khê Nguyệt mặc căn bản quá mê người, tại buổi tiệc không khác nào dẫn dụ kẻ khác đến.
Nghĩ đến bộ dạng quyến rũ hiện tại bị những con người kia nhìn được, tâm trạng hắn lập tức trở nên u ám.
Lôi Nghị Tước cúi xuống nhìn cô, thân thể hạ thấp trọng tâm, mắt đối mắt, tức giận lên tiếng.
“Sau này không được mặc bộ lễ phục này nữa!”
Khê Nguyệt nhìn hắn, hiển nhiên không rõ câu này mang theo ý tứ gì. Trong lúc muốn lên tiếng phản kháng, đôi môi lần nữa bị Lôi Nghị Tước hôn lấy.
Lần này, Lôi Nghị Tước nắm bàn tay cô đẩy ra, vạt váy không còn được giữ vì vậy buông xuống, như lớp vải lụa mỏng phủ trên cơ thể tuyệt đẹp của Khê Nguyệt.
Đôi môi hắn hôn cô, nụ hôn mãnh liệt mang theo sự ôn nhu hiếm thấy, cả những nỗi nhớ tâm tư mà hắn từng tự cho là đã giấu kín vô cùng, nay trong nụ hôn từng chút một bị lộ ra.
Lôi Nghị Tước nghĩ rằng hắn đối với cô chỉ là muốn dạy dỗ một bài học vì dám chống đổi nên dồn đến đường cùng, càng khiến cô phải biết tìm đến hắn mà cầu xin. Thế nhưng khi nhìn Khê Nguyệt do chính tay hắn làm cho chật vật, cô vẫn kiên định giữ ý chí bản thân, làm mọi việc theo mọi cách mà không cần đến hắn.
Khoảnh khắc Khê Nguyệt không tìm đến hắn trong một thời gian dài, Lôi Nghị Tước rốt cuộc cũng nhận ra hắn nhớ cô đến mức nào.
Nếu còn tiếp tục, chỉ sợ rằng Khê Nguyệt mỗi lúc càng thêm ghét hắn.
Lôi Nghị Tước hôn cô, đầu lưỡi dây dưa quấn quýt, bàn tay luồn vào mái tóc mềm, kéo thân thể cô lại càng gần hơn, nụ hôn cũng vì vậy mà như một viên đạn nổ châm ngòi, trơn ướt mềm mại, linh hoạt đoạt lấy mọi thứ.
Khê Nguyệt hôn đến mất dưỡng khí, bàn tay bất lực đánh lên lồng ngực Lôi Nghị Tước.
"Ừm..."
Cô bị tước đoạt hơi thở, hôn như nào cũng không biết cách, đến lúc buông ra đã thở hổn hển đáng thương, nức nở vài tiếng non nớt mà trách móc, bàn tay cũng vì vậy đấm liên tục vào lồng ngực hắn.
Khê Nguyệt ngẩng nhìn Lôi Nghị Tước, giờ phút này hắn không khác gì một con sói dữ chuẩn bị đem cô mà hành hình.
Cô vừa thở được một hơi nhẹ giữ bình tĩnh, Lôi Nghị Tước lại củi xuống, tiếp tục mà hôn lấy môi cô.
Lần này Khê Nguyệt không nhịn nữa, bất lực đưa tay ra cản, cô là đang cho rằng hắn dưới tác dụng của thuốc nên mới nhìn nhầm cô thành người nào đó, loại chuyện này giữa hai kẻ thù dù gì mà nói cũng không thể để xảy ra.
Một lần nữa, Khê Nguyệt nhắc nhở cho hắn nhớ rõ, ánh mắt cô hiện tại ngập ảnh nước một cách ấm ức, tràn đầy ý loạn sau nụ hôn nồng đậm hương rượu của người đàn ông.
“Lôi Nghị Tước, anh nhìn cho rõ... tôi là Khê Nguyệt, người mà anh ghét nhất... người mà anh càng hận gặp là không thể tránh né
Lôi Nghị Tước nhìn cô, lúc cô nói câu này, ánh mắt hắn xuất hiện sự chấn động, dần dần ánh mắt dịu xuống, chỉ còn là sự hối hận.
Ánh mắt này lọt vào Khê Nguyệt, cô lại nhìn ra thể vô cùng hối lỗi.
Khê Nguyệt vung tay, nhưng hiện tại cử động cũng không dám, bởi cô nhận ra chỉ cần một hành động nhẹ cũng có thể khiến vạt váy bị lệch, cơ thể không khác gì bị phơi bày trước mặt.
Ngay lúc này, Lôi Nghị Tước bất chợt gục đầu xuống bả vai cô, liên tục dụi nhẹ vài cái như muốn lấy lòng. Trong lúc Khê Nguyệt chưa hồi thần, đôi môi hắn đã hôn nhẹ lên vùng cổ mịn màng của cô, thanh âm trầm thấp cất lên.
“Ừ, tôi biết em là Khê Nguyệt.”
Khê Nguyệt nghĩ hắn bị ảnh hưởng thuốc vẫn còn giữ được chút sự tỉnh táo, vì vậy cố chấp làm công tác tư tưởng.
“Nếu biết tôi là Khê Nguyệt, chẳng phải anh căm ghét tôi lắm sao? Lần này buông ra, nếu không sau khi tỉnh lại... anh chắc chắn sẽ hối hận khi ngủ với người như tôi...
Chưa kể đến việc Lôi Nghị Tước lại nghĩ cô giở trò để leo lên giường hắn, hắn có thể sẽ giết chết cô.
Cô chưa dứt câu, đôi môi đã bị Lôi Nghị Tước hôn lấy.
Hắn cẩn trọng nói, lại hôn đôi môi cô vô cùng nâng niu.
“Hối hận...
Khê Nguyệt lập tức gật đầu phụ họa, hơi thở hổn hển bởi bị hắn cướp đoạt.
“Đúng vậy, anh sẽ hối hận... vì ngủ với tôi.”
Thế nhưng, ngược lại Lôi Nghị Tước cẩn thận đáp lời, cắn lấy vành tai cô ướt át, nói cẩn trọng từng câu từng chữ rõ ràng để cô có thể nghe.
“Tôi đúng thật hối hận... vì đã không ngủ với em sớm hơn.
Sau câu nói này, bàn tay càng dễ dàng kéo đi lớp vải bao bọc cơ thể vóc dáng mảnh khảnh của cô...
Bởi bộ lễ phục thiết kế hở lưng, vì vậy áo ngực gắn liền với chiếc váy, thời khắc chiếc váy rơi xuống, toàn bộ thân trên của Khê Nguyệt cũng vì vậy mà trở nên trần trụi. Dáng vẻ mê hoặc người đàn ông tựa tiểu yêu tinh cứ như vậy mà hiện rõ trước mặt hắn.
/40
|