Khê Nguyệt thất thần nhìn Lôi Nghị Tước nói, cô còn cho rằng bản thân thật sự đã nghe nhầm. Rõ ràng hắn đã bị loại thuốc kia khống chế đến chính hắn cũng chẳng rõ thực hư như nào.
Thân thể trần trụi dưới ánh mắt đầy si mê hiếm thấy của Lôi Nghị Tước, Khê Nguyệt cũng biết không thể chống cự khi mà bản thân như bị chìm vào loại cảm giác ý loạn tình mê từ người trước mặt, đôi môi bị dày vò trở nên ửng đỏ bởi được chăm chút một cách "yêu thương", ngay cả thân thể cô cũng buông lơi dần mà yếu ớt.
Lôi Nghị Tước rõ ràng đã từng bước dụ dỗ cô.
Dường như không phải một lần.
Cô nhớ khi bản thân mất trí nhớ, cũng bị hắn vài lần đem làm trò như thế này.
Khê Nguyệt vô lực ngả lưng lên tấm nệm mềm, thôi chống cự, làn da trắng ngọc dưới nền váy màu tím càng tỏa sáng, hiện tại không gì che chắn mỗi lúc càng rộ lên sự nối bật thu hút, như một đóa hoa tử đăng mong manh tinh khiết, vừa mới chớm nụ nhưng lại mang theo hương sắc quyến rũ khó cưỡng lại.
Lôi Nghị Tước dần trở nên thô trọng nhìn lên cô, ánh mắt xuất hiện nhu tình hiếm thấy, Khê Nguyệt nghiêng đầu sang một bên, thở từng hơi yếu ớt giống như đang phó mặc cho số phận, nhưng chuyện đã đến mức này, làm sao có thể chạy được nữa...
"Lôi Nghị Tước, đêm nay tôi giúp anh, về sau tốt nhất đừng gây khó dễ đối với tập đoàn Thương Hạn. Mối quan hệ của tôi với anh như nào... cần rạch ròi, nước sông không phạm nước giếng!"
Cô không biết Lôi Nghị Tước đủ tính táo nghe lời cô nói hay không, nhưng hiện tại cũng không muốn để bản thân chịu thiệt.
Trong vô thức, từ hai con người căm ghét nhau như thế, dần dần lại cứ vô duyên vô cớ mà dây dưa với nhau.
Khi Khê Nguyệt nói câu "nước sông không phạm nước giếng", ánh mắt Lôi Nghị Tước xuất hiện sự chấn động.
Khóe môi hắn nhàn nhạt nhếch cao lên, thấp giọng nói.
"Không thể!"
Hắn cúi người, như muốn trừng phạt đôi môi nhỏ không hiểu chuyện mà hôn lên.
Khê Nguyệt còn cho rằng hắn vì trúng thuốc mà không tỉnh táo, nhưng hơn ai hết hắn biết rõ bản thân lúc này nhận thức vô cùng rõ ràng.
Trúng thuốc, cô giúp hắn?
Căn bản không có chuyện đó.
Lôi Nghị Tước hắn là một kẻ như nào trên thương trường ai cũng rõ, người có ý đồ với hắn còn không dám lớn gan mà ra tay, làm sao có thể để chính bản thân ngu ngốc mà dính vào những cái bẫy dư thừa.
Còn không phải do hắn tự dàn dựng màn kịch này để có thể kéo gần mối quan hệ hơn, muốn tiếp xúc với cô, kết quả bị cô phũ phàng như thế
Nụ hôn mỗi lúc càng day dứt không muốn buông, Lôi Nghị Tước khẩn trương cởi đi bộ âu phục của chính mình, ném gọn một bên giường.
Da thịt nóng hầm hập của hắn chạm vào làn da cô, sự tiếp xúc dâng lên dục vọng mỗi lúc một lớn hơn. So với cơ thể rắn chắc, làn da cô lại mềm mại khiến kẻ khác lưu luyến mà không muốn rời.
Một rắn một mềm, như muốn hoà quyện.
"U..."
Khê Nguyệt chỉ biết yếu ớt rên rỉ từng thanh âm trong miệng như muốn tố cáo hành động của hắn.
Nụ hôn chỉ là mở đầu cho màn khơi mào dục vọng, khi mà đôi môi hắn dần dần dây dưa, trượt xuống nơi vùng cổ trắng mịn, đầu lưỡi liếm láp trên mỗi tấc da tấc thịt, tạo ra loại cảm xúc thân mật nhất.
Cơ thể vạm vỡ của hắn cũng vì vậy áp lên da thịt, nơi bầu ngực non mềm cũng chạm lên khuôn ngực rắn chắc, tựa hồ muốn đem cơ thể nhỏ nhắn như vưu vật mà khảm sâu vào người hắn, ánh mắt của Lôi Nghị Tước cũng dần mờ đục hơn hắn.
Xung quanh, không gian trở nên nồng nhiệt, bầu không khí cũng dần bị hun nóng trong chính hơi thở của cả hai, có sự mạnh mẽ của Lôi Nghị Tước, lại có cả sự run rẩy nhẹ nhàng như đóa hoa mỏng của Khê Nguyệt.
Nụ hôn của Lôi Nghị Tước dần dần không biết tiết chế, khi mà đôi môi nóng rẫy của hắn áp xuống nơi bầu ngực non mềm, thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ thuộc về riêng cô, động tác dần trở nên không khống chế được khi mà hắn cắn lên bầu ngực, đầu lưỡi vươn ra l.iếm láp hưởng thụ.
"Nghị... Nghị Tước... tên bỉ ổi!"
Khoái cảm đến đột ngột, Khê Nguyệt không kiềm được mà giật bắn người lên, bàn tay cũng vì vậy bấu chặt vào nhau muốn để loại cảm giác đau đớn thoát ra cảm giác tình ái này. Nhưng mà... có như nào cũng đều vô dụng.
Khê Nguyệt thở hắt ra một hơi, thân mình trong vô thức cong lên, không tự chủ được mà dâng bầu ngực về phía
Lôi Nghị Tước, thân hình trở nên quyến rũ cực điểm.
Rõ ràng đây không phải lần đầu trải nghiệm loại cảm giác này, cô nhớ rõ khi mất trí nhớ cũng như vậy, nhưng lúc đó cô mời gọi, động tác của hắn cũng ôn nhu để cô dần thích nghi.
Hiện tại, thật sự Khê Nguyệt khó có thể chống đỡ lại được.
Lôi Nghị Tước ham muốn liếm láp không ngừng, trong một khắc khựng lại quan sát biểu cảm mê người của Khê Nguyệt, ánh mắt hiện tại của cô trở nên mê hoặc hút hồn, hơi thở cũng vì vậy mà gấp gáp.
Tầm mắt hắn nhìn sang bàn tay Khê Nguyệt đang bấu lấy nhau, Lôi Nghị Tước hơi bất lực cười khố, nhẹ nhàng đưa tay đến, gỡ bàn tay cô ra, tiến hành để bàn tay cô đặt lên bả vai hắn.
"Đau thì bấu vào tôi, để tôi biết em khó chịu như nào mà dừng lại đúng lúc."
Thân thể trần trụi dưới ánh mắt đầy si mê hiếm thấy của Lôi Nghị Tước, Khê Nguyệt cũng biết không thể chống cự khi mà bản thân như bị chìm vào loại cảm giác ý loạn tình mê từ người trước mặt, đôi môi bị dày vò trở nên ửng đỏ bởi được chăm chút một cách "yêu thương", ngay cả thân thể cô cũng buông lơi dần mà yếu ớt.
Lôi Nghị Tước rõ ràng đã từng bước dụ dỗ cô.
Dường như không phải một lần.
Cô nhớ khi bản thân mất trí nhớ, cũng bị hắn vài lần đem làm trò như thế này.
Khê Nguyệt vô lực ngả lưng lên tấm nệm mềm, thôi chống cự, làn da trắng ngọc dưới nền váy màu tím càng tỏa sáng, hiện tại không gì che chắn mỗi lúc càng rộ lên sự nối bật thu hút, như một đóa hoa tử đăng mong manh tinh khiết, vừa mới chớm nụ nhưng lại mang theo hương sắc quyến rũ khó cưỡng lại.
Lôi Nghị Tước dần trở nên thô trọng nhìn lên cô, ánh mắt xuất hiện nhu tình hiếm thấy, Khê Nguyệt nghiêng đầu sang một bên, thở từng hơi yếu ớt giống như đang phó mặc cho số phận, nhưng chuyện đã đến mức này, làm sao có thể chạy được nữa...
"Lôi Nghị Tước, đêm nay tôi giúp anh, về sau tốt nhất đừng gây khó dễ đối với tập đoàn Thương Hạn. Mối quan hệ của tôi với anh như nào... cần rạch ròi, nước sông không phạm nước giếng!"
Cô không biết Lôi Nghị Tước đủ tính táo nghe lời cô nói hay không, nhưng hiện tại cũng không muốn để bản thân chịu thiệt.
Trong vô thức, từ hai con người căm ghét nhau như thế, dần dần lại cứ vô duyên vô cớ mà dây dưa với nhau.
Khi Khê Nguyệt nói câu "nước sông không phạm nước giếng", ánh mắt Lôi Nghị Tước xuất hiện sự chấn động.
Khóe môi hắn nhàn nhạt nhếch cao lên, thấp giọng nói.
"Không thể!"
Hắn cúi người, như muốn trừng phạt đôi môi nhỏ không hiểu chuyện mà hôn lên.
Khê Nguyệt còn cho rằng hắn vì trúng thuốc mà không tỉnh táo, nhưng hơn ai hết hắn biết rõ bản thân lúc này nhận thức vô cùng rõ ràng.
Trúng thuốc, cô giúp hắn?
Căn bản không có chuyện đó.
Lôi Nghị Tước hắn là một kẻ như nào trên thương trường ai cũng rõ, người có ý đồ với hắn còn không dám lớn gan mà ra tay, làm sao có thể để chính bản thân ngu ngốc mà dính vào những cái bẫy dư thừa.
Còn không phải do hắn tự dàn dựng màn kịch này để có thể kéo gần mối quan hệ hơn, muốn tiếp xúc với cô, kết quả bị cô phũ phàng như thế
Nụ hôn mỗi lúc càng day dứt không muốn buông, Lôi Nghị Tước khẩn trương cởi đi bộ âu phục của chính mình, ném gọn một bên giường.
Da thịt nóng hầm hập của hắn chạm vào làn da cô, sự tiếp xúc dâng lên dục vọng mỗi lúc một lớn hơn. So với cơ thể rắn chắc, làn da cô lại mềm mại khiến kẻ khác lưu luyến mà không muốn rời.
Một rắn một mềm, như muốn hoà quyện.
"U..."
Khê Nguyệt chỉ biết yếu ớt rên rỉ từng thanh âm trong miệng như muốn tố cáo hành động của hắn.
Nụ hôn chỉ là mở đầu cho màn khơi mào dục vọng, khi mà đôi môi hắn dần dần dây dưa, trượt xuống nơi vùng cổ trắng mịn, đầu lưỡi liếm láp trên mỗi tấc da tấc thịt, tạo ra loại cảm xúc thân mật nhất.
Cơ thể vạm vỡ của hắn cũng vì vậy áp lên da thịt, nơi bầu ngực non mềm cũng chạm lên khuôn ngực rắn chắc, tựa hồ muốn đem cơ thể nhỏ nhắn như vưu vật mà khảm sâu vào người hắn, ánh mắt của Lôi Nghị Tước cũng dần mờ đục hơn hắn.
Xung quanh, không gian trở nên nồng nhiệt, bầu không khí cũng dần bị hun nóng trong chính hơi thở của cả hai, có sự mạnh mẽ của Lôi Nghị Tước, lại có cả sự run rẩy nhẹ nhàng như đóa hoa mỏng của Khê Nguyệt.
Nụ hôn của Lôi Nghị Tước dần dần không biết tiết chế, khi mà đôi môi nóng rẫy của hắn áp xuống nơi bầu ngực non mềm, thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ thuộc về riêng cô, động tác dần trở nên không khống chế được khi mà hắn cắn lên bầu ngực, đầu lưỡi vươn ra l.iếm láp hưởng thụ.
"Nghị... Nghị Tước... tên bỉ ổi!"
Khoái cảm đến đột ngột, Khê Nguyệt không kiềm được mà giật bắn người lên, bàn tay cũng vì vậy bấu chặt vào nhau muốn để loại cảm giác đau đớn thoát ra cảm giác tình ái này. Nhưng mà... có như nào cũng đều vô dụng.
Khê Nguyệt thở hắt ra một hơi, thân mình trong vô thức cong lên, không tự chủ được mà dâng bầu ngực về phía
Lôi Nghị Tước, thân hình trở nên quyến rũ cực điểm.
Rõ ràng đây không phải lần đầu trải nghiệm loại cảm giác này, cô nhớ rõ khi mất trí nhớ cũng như vậy, nhưng lúc đó cô mời gọi, động tác của hắn cũng ôn nhu để cô dần thích nghi.
Hiện tại, thật sự Khê Nguyệt khó có thể chống đỡ lại được.
Lôi Nghị Tước ham muốn liếm láp không ngừng, trong một khắc khựng lại quan sát biểu cảm mê người của Khê Nguyệt, ánh mắt hiện tại của cô trở nên mê hoặc hút hồn, hơi thở cũng vì vậy mà gấp gáp.
Tầm mắt hắn nhìn sang bàn tay Khê Nguyệt đang bấu lấy nhau, Lôi Nghị Tước hơi bất lực cười khố, nhẹ nhàng đưa tay đến, gỡ bàn tay cô ra, tiến hành để bàn tay cô đặt lên bả vai hắn.
"Đau thì bấu vào tôi, để tôi biết em khó chịu như nào mà dừng lại đúng lúc."
/40
|