Trên vách tường lập tức lộ ra một cửa ngầm nho nhỏ.
Đông Phong Túy đưa tay vào trong, từ giữa cửa ngầm lấy ra một chiếc hộp hình vuông.
Mở chiếc hộp ra, bên trong là một khối ngọc.
Ngọn đèn bên ngoài cửa sổ chiếu rọi xuống, phát sáng rạng rỡ.
Khóe môi Đông Phong Túy thoáng lộ ra một nét cười, lấy khối ngọc bên trong ra, cầm trong tay ngắm nghía.
Phần trên ngọc là một con rồng uy vũ chiếm giữ, phần dưới là một khối vuông.
Dưới đáy cực kỳ vuông vức.
Cũng không thể xem là bằng phẳng, trên mặt khắc lại mấy chữ, đế hiệu của Đông Phong Túy.
Nơi lõm vào, hiện lên màu đỏ thắm.
Đông Phong Túy vuốt vuốt ngọc tỷ, ngọc tỷ vừa xa lạ mà quen thuộc.
Từ khi hắn bước lên ngôi vị hoàng đế đến nay, đã có khối ngọc tỷ chuyên thuộc về hắn này.
Nhưng mà, hắn chưa dùng qua nó mấy lần, cơ hồ có thể xem nó như đồ trang trí.
Bởi vì, đại sự trong triều, hầu hết đều do lý Tể tướng đứng ra giải quyết.
Hôm nay, ngọc tỷ nằm trong tay hắn.
Mà người trong cung ngoài cung vẫn còn đang khắp nơi bí mật tìm kiếm ngọc tỷ đã bị Đạp Tuyết công tử đánh cắp.
Đúng vậy, không ai biết, hắn chính là Đạp Tuyết công tử đại danh đỉnh đỉnh.
Sở dĩ trình diễn trò trộm ngọc tỷ này, đúng là bởi vì Lãnh Dạ.
Thoạt nhìn, Lãnh Dạ đã bắt đầu hoài nghi thân phận của hắn.
Đây là chuyện chưa bao giờ có.
Chưa từng có người hoài nghi hắn, chưa từng có người cho rằng hắn không lười.
Mà bây giờ, Lãnh Dạ lại nghi ngờ hắn.
Lãnh Dạ quả nhiên giống như trong truyền thuyết, không dễ dàng đối phó.
Mười năm trước, hắn lần đầu mang khăn che mặt, xuất hiện trên giang hồ.
Từ nay về sau, trong giang hồ có thêm một truyền thuyết thần bí.
Đó là truyền thuyết về Đạp Tuyết công tử.
Hắn cho tới bây giờ vẫn không muốn làm đế vương.
Nhưng hắn không có huynh đệ, không thể không thừa kế nghiệp cha, bước lên ngôi vị hoàng đế mà Người hi vọng.
Mười mấy năm trước, vì muốn trốn tránh vận mệnh bắt buộc, hắn đột nhiên trở nên lười biếng.
Lười đến mức không có thuốc chữa.
Vô luận phụ hoàng uy bức dụ dỗ như thế nào, hắn vẫn không chịu ra sức học tập như Người mong muốn.
Để làm một người kế vị đạt yêu cầu.
Phụ hoàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hắn nhân cơ hội thuyết phục phụ hoàng, cố gắng tạo ra nhiều đệ đệ thông minh nhanh nhạy hơn nữa.
Đáng tiếc a, trời không theo ý người.
Vô luận phụ hoàng nạp thêm bao nhiêu phi tử, vô luận phụ hoàng cố gắng như thế nào, thẳng đến khi Người băng hà, cũng không thể tăng thêm cho Đông Phong Túy một đệ đệ nào nữa.
Một người cũng không.
Ngược lại còn để lại cho hắn một đoàn muội muội khiến hắn phải hao tâm tổn trí trông nom.
Đông Phong Linh cũng là một trong số ấy.
Trước đêm phụ hoàng băng hà, ôm hận nhìn chằm chằm vào Đông Phong Túy.
Sinh hạ một nhi tử không tranh giành như vậy, tương lai tổ tông cơ nghiệp nhất định sẽ bị hủy ở trên tay hắn, hắn còn mặt mũi nào để xuống dưới đất gặp tổ tiên a.
Đông Phong Túy biết chuyện đã thành kết cục đã định, ngôi vị hoàng đế này dù hắn trốn cũng không thoát.
Đành phải gần bên tai phụ hoàng, nói cho Người biết sự thật.
“Phụ hoàng, Người yên tâm đi, nhi tử cũng không phải thật sự lười.”
Phụ hoàng sau khi nghe hắn giải thích thông suốt, rốt cục yên tâm nằm trong đại thạch, mỉm cười mà từ trần.
May mắn, vừa bước lên ngôi vị hoàng đế, hắn liền tuệ nhãn biết anh hùng, nhắm ngay Lý Tể tướng.
Từ đó, Đông Phong Túy đem toàn bộ đại sự triều đình ném cho Lý Tể tướng, bản thân mình tiếp tục lười biếng.
Thành một hoàng đế lười trong mắt người người trước không có ai sau cũng chẳng tìm thấy.
Chẳng qua là, không ai biết, khi hắn một mình ở trong phòng sẽ làm những gì.
Đông Phong Túy nhớ lại lời Lãnh Dạ vừa nói.
Y muốn để cho Cổ Lạc Nhi đến giám sát hắn?
Ngày mai, nha đầu kia có phải thật sự sẽ đến quyến rũ hắn, nghĩ cách cùng hắn ngủ trong phòng hay không?
Bên môi Đông Phong Túy bật ra nụ cười.
Bỗng nhiên tràn ngập chờ mong vào ngày mai.
Cổ Lạc Nhi như một làn gió mát, thổi tan hơi mù khiến người ta chán ghét trong hoàng cung này.
Vốn là không khí trầm lặng trong hoàng cung vì có nàng đến mà trở nên tươi sống.
Nhưng, sự việc không hề tốt đẹp như Đông Phong Túy dự liệu.
Sáng hôm đó, Đông Phong Túy vẫn như trước kia, nằm ngủ ở dưới tàng Hạnh hoa.
Hắn phải đợi sau khi Hạnh Hoa héo tàn mới dời đến Kính Hồ ngủ.
Không có Cổ Lạc Nhi ở bên cạnh, giống như hai ngày trước, sáng sớm nàng đã chạy ra ngoài, ngay cả bữa sáng cũng không ăn ở Cầm Sắt điện.
Đông Phong Túy cũng không cảm thấy kỳ quái.
Bởi vì như tối hôm qua được biết trong cuộc nói chuyện của Cổ Lạc Nhi cùng Lãnh Dạ, khi có người bên ngoài, Cổ Lạc Nhi sẽ không cần phải canh giữ bên người hắn.
Trong lòng Đông Phong Túy có một chút khó chịu.
Nàng chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ mới chịu ở bên cạnh hắn sao?
Đông Phong Túy đưa tay vào trong, từ giữa cửa ngầm lấy ra một chiếc hộp hình vuông.
Mở chiếc hộp ra, bên trong là một khối ngọc.
Ngọn đèn bên ngoài cửa sổ chiếu rọi xuống, phát sáng rạng rỡ.
Khóe môi Đông Phong Túy thoáng lộ ra một nét cười, lấy khối ngọc bên trong ra, cầm trong tay ngắm nghía.
Phần trên ngọc là một con rồng uy vũ chiếm giữ, phần dưới là một khối vuông.
Dưới đáy cực kỳ vuông vức.
Cũng không thể xem là bằng phẳng, trên mặt khắc lại mấy chữ, đế hiệu của Đông Phong Túy.
Nơi lõm vào, hiện lên màu đỏ thắm.
Đông Phong Túy vuốt vuốt ngọc tỷ, ngọc tỷ vừa xa lạ mà quen thuộc.
Từ khi hắn bước lên ngôi vị hoàng đế đến nay, đã có khối ngọc tỷ chuyên thuộc về hắn này.
Nhưng mà, hắn chưa dùng qua nó mấy lần, cơ hồ có thể xem nó như đồ trang trí.
Bởi vì, đại sự trong triều, hầu hết đều do lý Tể tướng đứng ra giải quyết.
Hôm nay, ngọc tỷ nằm trong tay hắn.
Mà người trong cung ngoài cung vẫn còn đang khắp nơi bí mật tìm kiếm ngọc tỷ đã bị Đạp Tuyết công tử đánh cắp.
Đúng vậy, không ai biết, hắn chính là Đạp Tuyết công tử đại danh đỉnh đỉnh.
Sở dĩ trình diễn trò trộm ngọc tỷ này, đúng là bởi vì Lãnh Dạ.
Thoạt nhìn, Lãnh Dạ đã bắt đầu hoài nghi thân phận của hắn.
Đây là chuyện chưa bao giờ có.
Chưa từng có người hoài nghi hắn, chưa từng có người cho rằng hắn không lười.
Mà bây giờ, Lãnh Dạ lại nghi ngờ hắn.
Lãnh Dạ quả nhiên giống như trong truyền thuyết, không dễ dàng đối phó.
Mười năm trước, hắn lần đầu mang khăn che mặt, xuất hiện trên giang hồ.
Từ nay về sau, trong giang hồ có thêm một truyền thuyết thần bí.
Đó là truyền thuyết về Đạp Tuyết công tử.
Hắn cho tới bây giờ vẫn không muốn làm đế vương.
Nhưng hắn không có huynh đệ, không thể không thừa kế nghiệp cha, bước lên ngôi vị hoàng đế mà Người hi vọng.
Mười mấy năm trước, vì muốn trốn tránh vận mệnh bắt buộc, hắn đột nhiên trở nên lười biếng.
Lười đến mức không có thuốc chữa.
Vô luận phụ hoàng uy bức dụ dỗ như thế nào, hắn vẫn không chịu ra sức học tập như Người mong muốn.
Để làm một người kế vị đạt yêu cầu.
Phụ hoàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hắn nhân cơ hội thuyết phục phụ hoàng, cố gắng tạo ra nhiều đệ đệ thông minh nhanh nhạy hơn nữa.
Đáng tiếc a, trời không theo ý người.
Vô luận phụ hoàng nạp thêm bao nhiêu phi tử, vô luận phụ hoàng cố gắng như thế nào, thẳng đến khi Người băng hà, cũng không thể tăng thêm cho Đông Phong Túy một đệ đệ nào nữa.
Một người cũng không.
Ngược lại còn để lại cho hắn một đoàn muội muội khiến hắn phải hao tâm tổn trí trông nom.
Đông Phong Linh cũng là một trong số ấy.
Trước đêm phụ hoàng băng hà, ôm hận nhìn chằm chằm vào Đông Phong Túy.
Sinh hạ một nhi tử không tranh giành như vậy, tương lai tổ tông cơ nghiệp nhất định sẽ bị hủy ở trên tay hắn, hắn còn mặt mũi nào để xuống dưới đất gặp tổ tiên a.
Đông Phong Túy biết chuyện đã thành kết cục đã định, ngôi vị hoàng đế này dù hắn trốn cũng không thoát.
Đành phải gần bên tai phụ hoàng, nói cho Người biết sự thật.
“Phụ hoàng, Người yên tâm đi, nhi tử cũng không phải thật sự lười.”
Phụ hoàng sau khi nghe hắn giải thích thông suốt, rốt cục yên tâm nằm trong đại thạch, mỉm cười mà từ trần.
May mắn, vừa bước lên ngôi vị hoàng đế, hắn liền tuệ nhãn biết anh hùng, nhắm ngay Lý Tể tướng.
Từ đó, Đông Phong Túy đem toàn bộ đại sự triều đình ném cho Lý Tể tướng, bản thân mình tiếp tục lười biếng.
Thành một hoàng đế lười trong mắt người người trước không có ai sau cũng chẳng tìm thấy.
Chẳng qua là, không ai biết, khi hắn một mình ở trong phòng sẽ làm những gì.
Đông Phong Túy nhớ lại lời Lãnh Dạ vừa nói.
Y muốn để cho Cổ Lạc Nhi đến giám sát hắn?
Ngày mai, nha đầu kia có phải thật sự sẽ đến quyến rũ hắn, nghĩ cách cùng hắn ngủ trong phòng hay không?
Bên môi Đông Phong Túy bật ra nụ cười.
Bỗng nhiên tràn ngập chờ mong vào ngày mai.
Cổ Lạc Nhi như một làn gió mát, thổi tan hơi mù khiến người ta chán ghét trong hoàng cung này.
Vốn là không khí trầm lặng trong hoàng cung vì có nàng đến mà trở nên tươi sống.
Nhưng, sự việc không hề tốt đẹp như Đông Phong Túy dự liệu.
Sáng hôm đó, Đông Phong Túy vẫn như trước kia, nằm ngủ ở dưới tàng Hạnh hoa.
Hắn phải đợi sau khi Hạnh Hoa héo tàn mới dời đến Kính Hồ ngủ.
Không có Cổ Lạc Nhi ở bên cạnh, giống như hai ngày trước, sáng sớm nàng đã chạy ra ngoài, ngay cả bữa sáng cũng không ăn ở Cầm Sắt điện.
Đông Phong Túy cũng không cảm thấy kỳ quái.
Bởi vì như tối hôm qua được biết trong cuộc nói chuyện của Cổ Lạc Nhi cùng Lãnh Dạ, khi có người bên ngoài, Cổ Lạc Nhi sẽ không cần phải canh giữ bên người hắn.
Trong lòng Đông Phong Túy có một chút khó chịu.
Nàng chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ mới chịu ở bên cạnh hắn sao?
/181
|