*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tiểu quỷ gật đầu: “Vô Cực Ngọc Giản áp chế pháp lực của chúng ta, vốn dĩ mọi người đều ngủ say ở trong phòng giam. Cũng không biết ngủ bao lâu, không biết như thế nào, áp chế dần nhỏ xuống, chúng ta mới tỉnh. Sau đó, cấm chế trong phòng giam cũng đã biến mất, mọi người đều đi ra.”
Khi nói chuyện, một đám thang người mới lại bị các lão quỷ xây lên lần nữa.
Lần này bọn họ lại vững chắc rất nhiều, lung lay lên đến sáu quỷ, quỷ thứ bảy bò lên trên, vừa lúc có thể đủ đến phượng hoàng kia.
Hắn tụ pháp lực toàn thân ở trên nắm đấm, dùng sức đánh về phía trên người phượng hoàng kia, lại không ngờ phượng hoàng không chút sứt mẻ.
Một ngọn lửa màu đỏ nháy mắt thổi quét đến con quỷ kia, thang người lập tức sụp xuống. Quỷ gần đó đều hoảng sợ tản ra, quỷ bị ngọn lửa kia công kích không bao lâu đã hồn phi phách tán.
Trong nháy mắt hơi thở của Cơ Tử Đồng ở công kích kia đề cao, hơi thở của Mặc Hàn không biến mất. Chuyên tâm tìm hồi lâu, rốt cuộc, tôi phát hiện bên trong mõm dài khẽ nhếch của phượng hoàng kia, lóe ra một ánh sáng xanh.
Hơi thở của Mặc Hàn ở nơi đó!
Các lão quỷ còn đang thương lượng muốn thử lại một lần hay không, hiển nhiên bọn họ không phải lần đầu tiên thất bại cũng không phải lần đầu tiên có quỷ hy sinh.
Tôi làm lơ tiểu quỷ muốn giữ chặt tôi, đi vào bên trong, đứng ở giữa.
Lão quỷ nói chuyện với nhau thanh lập tức ngừng lại, ánh mắt của quỷ toàn trường đều dừng ở trên người tôi, làm tôi trong nháy mắt nhớ lại khi mình mới vào đại học, làm tân sinh đại biểu tân sinh ở toàn trường diễn thuyết trước mặt, hình như cũng là cái dạng vạn chúng chú ý này.
“Ngươi là ai?” Lão quỷ một bộ dáng càng thêm khinh thường người.
Tôi mặc kệ ông ta, dùng hồn lực triệu hồi ra hư thể của Linh Lung, để Linh Lung mang theo tôi bay lên đỉnh chóp đại sảnh kia.
Các lão quỷ không phát ra tiếng vang, còn có mấy con nhận ra tôi là hậu duệ Cơ thị, ở dưới kêu đánh kêu giết.
Tôi hoàn toàn không để ý, hết sức chăm chú nhìn mõm dài của phượng hoàng kia, một chút ánh sáng xanh kia đã bị giấu ở bên trong.
Tôi duỗi tay muốn lấy ánh sáng xanh ra, cổ họng của pho tượng phượng hoàng kia bỗng nhiên khẽ động, chút xanh kia bị pho tượng nuốt vào như vậy, cả người tôi đều ngẩn ngơ.
“Nhổ ra!” Tôi cả giận nói, đánh một quyền vào trên người phượng hoàng.
Ngọn lửa lửa đỏ phun ra, tôi dùng lôi hỏa bức lui, lại đánh một quyền lên, pho tượng phượng hoàng kia như là biết không phải là đối thủ, chấn cánh hét một tiếng, lại từ đỉnh bay ra.
Phượng hoàng sinh động như thật, quay đầu lại nhìn tôi một cái, ánh mắt kia cực kỳ ác độc giống lúc trước Cơ Tử Đồng nhìn tôi.
Tôi muốn đuổi theo đi, hỏa phượng đã phun ra một hỏa cầu, tôi vốn định tránh ra, chính là phía sau truyền đến kêu gọi của tiểu quỷ kia bảo tôi trở về, nếu tôi tránh hỏa cầu này, tiểu quỷ sẽ thảm.
Tiểu quỷ tâm tư đơn thuần, tuy lôi kéo, nhưng vẫn là làm tôi cảm thấy có chút giống Quân Chi.
Cân nhắc đến đây, tôi lấy ra một đoàn lôi hỏa đánh tan ngọn lửa kia, lại đuổi theo lần nữa, bóng dáng của hỏa phượng dung nhập vào trong trần nhà, biến mất không thấy.
Ngay cả hơi thở cũng chưa lưu lại nửa phần.
Tôi vuốt trần nhà tìm một tấc, cái gì cũng đều không phát hiện ra, không nhịn được thất vọng. Đang muốn lui xuống, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một trận hơi thở thật lớn, là hơi thở của Mặc Hàn.
Hơi thở kia không để tôi phản kháng, đã mang tôi đi, lúc phục hồi tinh thần lại lần nữa, vẫn là ở tẩm cung của tôi và Mặc Hàn.
“Sao em trở lại?” Vẻ mặt tôi mờ mịt.
Mặc Hàn đang kiểm tra thân thể cho tôi, giải thích nói: “Nàng đi lâu như vậy cũng không có tin tức, ta lo lắng cho nàng, nên mạnh mẽ triệu hoán nàng ra.”
“Vậy anh vẫn luôn thủ ở chỗ này, có nhìn thấy phượng hoàng của Cơ Tử Đồng hay không?” Tôi lập tức hỏi.
Mặc Hàn mờ mịt lắc đầu.
Tôi nói chuyện nhìn thấy ở bên trong ngọc giản cho Mặc Hàn, Mặc Hàn cân nhắc một hồi lâu, nói: “Chúng ta tìm một chỗ đi thả quỷ bên trong ra hỏi một chút.”
“Nhưng lúc trước em cũng chưa phát hiện bọn họ tồn tại, có thể thả bọn họ ra sao?” Tôi tỏ vẻ hoài nghi với năng lực của mình.
Mặc Hàn lại có tin tưởng với tôi: “Nàng là chủ nhân của Vô Cực Ngọc Giản, tự nhiên có thể, thử xem.”
Tôi thử cảm ứng tồn tại của những âm linh đó, có lẽ là có kinh nghiệm đi vào hai lần, hơn nữa hơi thở của pho tượng hỏa phượng áp chế bọn họ đã không có, thật đúng là cảm giác được.
Tôi ở trong âm khí đông đảo, thật vất vả phân biệt ra hơi thở của tiểu quỷ kia, kéo hắn từ bên trong ra một phen.
Tiểu quỷ bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi và Mặc Hàn, nhìn thấy tôi thì đại hỉ: “A! Ngươi không có việc gì! Không có việc gì thì tốt! Đột nhiên không thấy, làm ta sợ muốn chết!”
Hắn nói xong muốn nắm tay của tôi, Mặc Hàn nhíu mày lại, phát ra một cổ quỷ khí đáng sợ, tay của tiểu quỷ đẩy lui.
Lúc này tiểu quỷ mới chú ý tới nơi này còn đứng một con đại quỷ, lập tức xin tha.
Tôi bảo Mặc Hàn thu quỷ khí lại, nói với tiểu quỷ: “Đứng lên đi.”
Tiểu quỷ khiếp đảm nhìn Mặc Hàn, chậm rì rì từ trên mặt đất đứng lên.
Tôi lại nói: “Giới thiệu cho cậu một chút, đây là trượng phu của tôi, Lãnh Mặc Hàn.”
Tiểu quỷ vừa nghe tên này, bộp một tiếng lại quỳ xuống: “Minh, Minh vương… Vương đại nhân?”
Lãnh Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Tình huống bên trong Vô Cực Ngọc Giản, ngươi biết bao nhiêu?”
“Tiểu nhân biết đến đều như nói minh hậu đại nhân…” Tiểu quỷ nơm nớp lo sợ: “Minh vương đại nhân muốn hỏi cái khác, tiểu nhân nhất định biết gì nói hết không dấu diếm nửa lời!”
Mặc Hàn liếc hắn một cái, gọi Hồng Quỷ tới, để Hồng Quỷ đi hỏi chuyện.
Vẻ mặt tiểu quỷ khổ bức cầu cứu tôi, tôi ý bảo hắn yên tâm: “Cậu an tâm, Hồng Quỷ hỏi cậu cái gì, cậu phải trả lời cái đó, sẽ không bị tội. Hợp tác với chúng tôi, sẽ đạt được chỗ tốt! Minh vương đại nhân sẽ không bạc đãi cậu!”
Vẻ mặt tiểu quỷ đưa đám bị mang đi.
Tôi và Mặc Hàn đi Âm Ngục Tư, tìm đại giáo trường, chọn xong âm binh, tôi thả toàn bộ âm linh trong Vô Cực Ngọc Giản ra.
Những âm linh đó ra, ngay từ đầu còn không biết xảy ra cái gì, vừa thấy tôi, đã nhận sai tôi thành Cơ Tử Đồng, một đám muốn xông lên tìm tôi báo thù, bị uy áp của Mặc Hàn đè chặt ở trên mặt đất, đều không bò dậy nổi.
Âm quan đi theo một bên tới lớn tiếng báo ra thân phận của tôi và Mặc Hàn, tôi nhìn thấy trong mắt những âm linh đó hiện lên phẫn nộ, đoán chừng đây là vì kẻ thù của bọn họ thành minh hậu, báo thù vô vọng.
Mặc Hàn cũng đã nhìn ra, lại tăng thêm vài phần uy áp, mấy con tu vi yếu, mặt đều trực tiếp muốn dán trên mặt đất.
“Đây là phu nhân của bổn tọa, Mộ Tử Đồng, không phải người nhốt các ngươi vào trong Vô Cực Ngọc Giản. Hiện tại Vô Cực Ngọc Giản là của nàng, mà nhốt ngươi vào tù, không quan hệ với nàng, hiểu chưa?”
Hắn nói, mỗi một chữ đều mang theo uy áp, trực tiếp chấn động nguyên thần, sau khi các âm linh ở uy áp của Mặc Hàn thoáng triệt ba phần, liên tục tỏ vẻ đã hiểu.
Lúc này Mặc Hàn mới hoàn toàn triệt bỏ uy áp, mang theo tôi đi lên, còn phụ riêng một câu: “Cơ Tử Đồng ở nơi khác, sau khi từ Âm Ngục Tư rời khỏi đây, các ngươi tự tiện.”
Các âm linh ngây ra một lúc, ngay sau đó hoan hô.
Minh vương đại nhân đây là ngầm đồng ý cho bọn họ đi báo thù!
Có thể khó chịu sao!
Ngồi ở trên nhuyễn kiệu trở về, tôi ngã vào trong lòng Mặc Hàn, hỏi hắn: “Anh sẽ không sợ nhiều quỷ như vậy đi tìm Cơ Tử Đồng, xé sống nàng sao?”
“Vậy vừa lúc bớt phiền toái cho chúng ta tìm Linh Thể Thuần Âm cho nàng.” Mặc Hàn lạnh nhạt nói.
Tôi khó hiểu, ngày đó ở biệt thự, Mặc Hàn không cảm thấy, nếu Cơ Tử Đồng nói đều là sự thật hắn sẽ bồi thường nàng sao, sao biến hóa nhanh như vậy?
Như là đã nhìn ra tôi nghi hoặc, Mặc Hàn nói: “Mộ Nhi, ta cẩn thận suy nghĩ thật lâu, vẫn là không tin trừ nàng ra, ta sẽ yêu những người khác, ta không tin lời nữ nhân kia nói.”
Hắn ôm chặt tôi, còn có mê mang: “Quá khứ ta đều cảm thấy những ký ức mất đi đó dù thế nào đều không sao cả, chính là hiện tại, Mộ Nhi, ta muốn điều tra rõ. Ta không muốn lại có những chuyện ta chính mình đều không nhớ rõ mà tổn thương nàng.”
“Em tin tưởng anh.” Tôi cũng ôm Mặc Hàn.
Bảo bảo la hét muốn ăn thịt kho tàu bà ngoại làm, tương giò ông ngoại làm, chúng tôi dẫn nó trở về nhà.
Ba mẹ tôi vui tươi hớn hở làm thịt cá cho tôi và bảo bảo, Quân Chi không nhớ rõ ký ức Mặc Hàn tới tìm hắn, chỉ là có chút tò mò trong khoảng thời gian này tôi đi nơi nào, bị tôi có lệ cho qua.
Một ngày buổi chiều, tôi đang ở trên sô pha kể truyện cổ tích cho bảo bảo nhà chúng tôi, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Quân Chi đi mở cửa, tò mò hỏi: “Xin hỏi cô tìm ai?”
“Mộ Tử Đồng à ở nơi này sao!” Một giọng nói của phụ nữ hùng hổ đang chất vấn.
Quân Chi thấy người tới không có ý tốt, ngoan ngoãn không trả lời, mà hỏi: “Cô là ai?”
“Mẹ, dì bên ngoài thật dữ.” Bảo bảo của nhà chúng tôi cũng là một cổ ghét bỏ.
Tôi gật đầu: “Mẹ cũng cảm thấy như vậy.” Đồng thời, cảm thấy giọng nói hung dữ này có chút quen tai, nhưng chính là nghĩ không ra là ai.
Đang nghĩ ngợi, cô gái kia đã đẩy Quân Chi ra chạy vào, tôi thấy được gương mặt kia, rốt cuộc nhớ tới là ai.
Lục Linh Vũ.
“Mộ Tử Đồng cô có xấu hổ hay không!” Cô ta vừa mở miệng đã không biết xấu hổ.
Vẻ mặt tôi mờ mịt: “Đầu óc cô có bệnh sao? Gần đây tôi không trêu chọc cô đi?”
“Cô cướp đi Hàn Đông còn tính là không chọc tôi sao!” Lục Linh Vũ giận mắng.
Tôi cảm thấy cô ta không còn dược cứu nữa: “Cô lại chưa phải chưa thấy qua chồng của tôi, tôi bị mù mới không cần hắn đi giàng Hàn Đông với cô?”
Lục Linh Vũ tiếp tục gây rối vô cớ: “Tôi mặc kệ! Ai biết cô có phải lả lơi ong bướm hay không! Đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi! Trả lại Hàn Đông cho tôi! Trả lại cho tôi!”
Cô ta xông lên muốn đánh tôi, bị Quân Chi giữ chặt hất sang một bên, đồng thời bỏ đá xuống giếng một câu: “Tiểu tam chính là tiểu tam, lại còn có chứng vọng tưởng bị bắt hại!”
“Cậu, cái gì là tiểu tam?” Bảo bảo khó hiểu hỏi.
Quân Chi chỉ vào Lục Linh Vũ nói: “Chính là loại phụ nữ không biết xấu hổ này! Đồng thời. tiểu tam tiêu xứng một tra nam! Chính là người lần trước ở khách sạn kia gọi Lam Thiên Hữu đến!”
Bảo bảo bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra hắn tên là tra nam!”
Lục Linh Vũ kinh ngạc nhìn Quân Chi, lúc cô ta và Hàn Đông ở bên nhau, nghe nói qua Quân Chi là đệ tử Thanh Hư Quan. Hiện tại thấy hắn nói chuyện với không khí, Lục Linh Vũ vẫn là chấn kinh một phen.
Nhưng mà, khiếp sợ qua đi, nàng lại nhắm ngay đầu ngắm vào tôi lần nữa: “Mộ Tử Đồng! Có phải cô cảm thấy cô làm thiên y vô phùng hay không? Tôi nói cho cô, Tôi có chứng cứ!”
Lại còn có chứng cứ, tôi có chút tò mò.
“Lấy chứng cứ ra.”
Lục Linh Vũ từ trong túi xách ném ra một xấp ảnh chụp, xác định bên trên không có bẫy rập gì, Quân Chi cầm lấy tới nhìn.
Xem xong, sắc mặt của hắn thay đổi, vừa kinh ngạc vừa không thể tưởng tượng nhìn về phía tôi: “Chị… Lăng Tuyền Ki sẽ không thích cái loại tra nam này đi?”
Lăng Tuyền Ki thích cái loại tra nam Mặc Uyên này, loại Hàn Đông này thích hay không thích tôi không biết.
Tôi càng thêm tò mò tiếp nhận ảnh chụp trên tay Quân Chi, không xem không sao, vừa thấy, người đi ở bên cạnh Hàn Đông trên ảnh chụp kia, lại thật sự là tôi!
Nhưng, cũng đã chấn kinh từng cái rồi như vậy, dù sao gương mặt này trừ tôi ra, Lăng Tuyền Ki và Cơ Tử Đồng cũng có.
Tôi đang suy nghĩ là Lăng Tuyền Ki hay là Cơ Tử Đồng khả năng lớn hơn một chút, đã nghe Lục Linh Vũ dào dạt đắc ý ở bên kia: “Thế nào? Mộ Tử Đồng, bắt cả người lẫn tang vật, không lời gì để nói đi! Tiểu tiện nhân không biết xấu hổ!”
“Ai mắng Đồng Đồng của nhà chúng tôi!” Mẹ tôi mới vừa mua đồ ăn trở về đã nghe một câu như thế, lập tức nổi giận, đánh về phía Lục Linh Vũ một cái tát.
Quân Chi vốn là có thể cản, nhưng hắn cố ý thả mẹ tôi qua.
Phản ứng đầu tiên của tôi là, bộ dáng mẹ tôi động thủ thật soái!
“Mẹ, bà ngoại thật là lợi hại!” Bảo bảo mắt lấp lánh.
Tôi gật đầu thầm biểu đồng ý.
Lục Linh Vũ ngây ra một lúc, che lại mặt tê dại của mình, lập tức khóc, giương nanh múa vuốt muốn đánh lại mẹ tôi, bị Quân Chi trực tiếp dán một lá bùa định thân ở trên trán, đứng ở tại chỗ.
Mẹ tôi còn có chút tò mò, tôi tiến lên kéo bà đến sô pha ngồi xuống, giải thích cho bà một chút chuyện Lục Linh Vũ Bị bùa định thân định trụ.
Mẹ tôi cảm khái một tiếng: “Bùa này lợi hại như vậy, đến nhiều quý nha! Lãng phí!”
Quân Chi cười: “Mẹ, con tự mình vẽ, mẹ yên tâm, muốn bao nhiêu đều có!”
Mấy ngày nay hắn đã bắt đầu tự thẳng thắn chuyện hắn học nghệ ở Thanh Hư Quan cho ba mẹ tôi, Ngọc Hư Tử cũng tự mình tới, ba mẹ tôi biết cường lưu không được, chỉ cần Quân Chi không liều mạng, bọn họ cũng tùy hắn.
Nghe vậy, mẹ tôi yên tâm: “Vậy là tốt rồi!” Lại lườm Lục Linh Vũ: “Cô là ai? Chạy đến nhà của chúng tôi mắng chửi người? Quân Chi con cũng thật là, chị con ở nhà dưỡng thai, sao a miêu a cẩu con đều thả vào trong nhà?”
Tiêu chuẩn mẹ tôi mắng chửi người lại lên một cấp bậc, hay lắm.
Quân Chi cũng là tên thiếu miệng, vẻ mặt ghét bỏ há mồm nói: “Chính là tiểu tam của Hàn Đông kia, hôm nay bị bắt hại phát tác chứng vọng tưởng, cảm thấy chị của con đoạt tra nam Hàn Đông kia với cô ta.”
Mẹ tôi cười nhạo một tiếng: “Đồng Đồng của nhà chúng tôi bị dọa mới có thể đoạt Hàn Đông với cô! Chồng hiện tại của Đồng Đồng chúng tôi tốt với nó như vậy! Hàn Đông tính là cái gì!”
Lục Linh Vũ bị chọc tức phun một búng máu, muốn phát tác nhưng lại bị bùa định thân định, không thể động đậy, càng thêm nội thương.
Mẹ tôi sờ bụng tôi, chào hỏi qua với bảo bảo của nhà chúng tôi, đột nhiên như là nghĩ tới cái gì đó, bát quái nói với tôi: “Nói đến cái này, Đồng Đồng, hai ngày trước mẹ thật đúng là thấy Hàn Đông và một cô gái lớn lên giống con ở trong tiểu khu chúng ta đi qua! Có phải người đàn ông này thật sự là không chiếm được mới tốt nhất hay không?”
Tôi cả kinh, lại nghe mẹ tôi oán giận nói: “Nhưng sắc mặt của cô gái kia trắng như người chết,? Mũi không thẳng, xương gò má cao hơn con, khóe mắt nhếch lên, vừa thấy đã biết là người khôn khéo có thể tính kế, không ngu giống con như vậy!”
Mẹ ruột…
Tôi trấn an mẹ hai câu, ba tôi đã trở lại, tôi vội vàng bảo ông dẫ theo mẹ tôi đi ra ngoài ăn cơm.
Bọn họ rời đi, tôi để Quân Chi xé bùa định thân trên đầu Lục Linh Vũ xuống, nàng lập tức bạo phát.
Quân Chi ngại đau đầu, dán bùa định thân trở về.
Tôi thở dài, đi đến trước mặt Lục Linh Vũ, chỉ vào cô gái bên người Hàn Đông trên ảnh chụp, hỏi Lục Linh Vũ: “Cô xác định cô gái quyến rũ Hàn Đông kia, cũng có bụng lớn như tôi sao?”
Lục Linh Vũ ngạc nhiên, tôi đi trở về đến sô pha ngồi xuống, Quân Chi bóc bùa định thân trên đầu nàng ra: “Này, thấy rõ ràng, bụng của chị tôi này cũng không phải là giả!”
“Mộ Tử Đồng cô chưa kết hôn đã có thai!”
Cô nàng não tàn này trọng điểm đến tột cùng ở nơi nào!
“Tôi đã kết hôn!” Tôi tức giận sửa đúng, hận không thể trực tiếp dán giấy kết hôn lên trên đầu Lục Linh Vũ.
Nhưng không có giấy kết hôn, vẫn là có đồ vật khác có thể thay thế.
Tôi ném ảnh chụp trên tay tới trên mặt Lục Linh Vũ, dù sao cô ta không biết xấu hổ, không phân xanh đỏ đen trắng đã tới vu hãm tôi, tôi cũng không cần giữ mặt mũi cho cô ta.
“Này, thấy rõ ràng, quyến rũ Hàn Đông kia, có phải tôi hay không!”
Lục Linh Vũ cầm ảnh chụp cẩn thận nghĩ, bỗng nhiên như là phát hiện đại lục mới, chỉ vào tôi nói: “Cô sử dụng yêu thuật gì!”
Yêu thuật em gái cô!
“Trên ảnh chụp căn bản không phải là tôi!” Tôi cả giận nói.
“Vậy vì sao giống nhau như đúc!”
“Nàng vui mừng chỉnh dung thành bộ dáng tôi không được sao! Nói nữa, Hàn Đông xuất quỹ cô tìm Hàn Đông, tới nhà của tôi nháo cái gì nháo! Đi nhà hắn đi!”
Cũng may minh vương đại nhân của nhà chúng tôi đi ra ngoài làm việc, bằng không, hắn đến giết chết ngươi tiểu tiện nhân vu hãm tôi trong sạch này!
Quân Chi lạnh lùng trào phúng một tiếng: “Nhà Hàn Đông nháo quỷ, cô ta cũng không dám đi.”
Tôi lười đến vô nghĩa với Lục Linh Vũ, quản cô ta là Cơ Tử Đồng hay là Lăng Tuyền Ki quấn lên Hàn Đông, đều không quan hệ với tôi.
Tôi muốn đuổi Lục Linh Vũ đi ra ngoài, ai ngờ, nàng đột nhiên như trẻ con ngồi xổm ở phòng khách nhà tôi khóc rống lên: “Các cô bắt nạt tôi! Các cô đều bắt nạt tôi! Ba tôi thất thế, Hàn Đông lại bị tiểu tiện nhân thông đồng đi rồi! Hiện tại ngay cả các cô đều bắt nạt tôi!”
Tôi và Quân Chi nhìn nhau, tuy chúng tôi thật sự bắt nạt cô ta, nhưng đây cũng là cô ta tới chiêu chúng tôi trước có được không…
Khiêu khích bị phản sát không phải rất bình thường sao, dùng đến khóc như vậy thương tâm sao?
Còn có ba cô thất thế có quan hệ gì với chúng tôi? Trong trường học không quen nhìn ông ta nhiều đi
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tiểu quỷ gật đầu: “Vô Cực Ngọc Giản áp chế pháp lực của chúng ta, vốn dĩ mọi người đều ngủ say ở trong phòng giam. Cũng không biết ngủ bao lâu, không biết như thế nào, áp chế dần nhỏ xuống, chúng ta mới tỉnh. Sau đó, cấm chế trong phòng giam cũng đã biến mất, mọi người đều đi ra.”
Khi nói chuyện, một đám thang người mới lại bị các lão quỷ xây lên lần nữa.
Lần này bọn họ lại vững chắc rất nhiều, lung lay lên đến sáu quỷ, quỷ thứ bảy bò lên trên, vừa lúc có thể đủ đến phượng hoàng kia.
Hắn tụ pháp lực toàn thân ở trên nắm đấm, dùng sức đánh về phía trên người phượng hoàng kia, lại không ngờ phượng hoàng không chút sứt mẻ.
Một ngọn lửa màu đỏ nháy mắt thổi quét đến con quỷ kia, thang người lập tức sụp xuống. Quỷ gần đó đều hoảng sợ tản ra, quỷ bị ngọn lửa kia công kích không bao lâu đã hồn phi phách tán.
Trong nháy mắt hơi thở của Cơ Tử Đồng ở công kích kia đề cao, hơi thở của Mặc Hàn không biến mất. Chuyên tâm tìm hồi lâu, rốt cuộc, tôi phát hiện bên trong mõm dài khẽ nhếch của phượng hoàng kia, lóe ra một ánh sáng xanh.
Hơi thở của Mặc Hàn ở nơi đó!
Các lão quỷ còn đang thương lượng muốn thử lại một lần hay không, hiển nhiên bọn họ không phải lần đầu tiên thất bại cũng không phải lần đầu tiên có quỷ hy sinh.
Tôi làm lơ tiểu quỷ muốn giữ chặt tôi, đi vào bên trong, đứng ở giữa.
Lão quỷ nói chuyện với nhau thanh lập tức ngừng lại, ánh mắt của quỷ toàn trường đều dừng ở trên người tôi, làm tôi trong nháy mắt nhớ lại khi mình mới vào đại học, làm tân sinh đại biểu tân sinh ở toàn trường diễn thuyết trước mặt, hình như cũng là cái dạng vạn chúng chú ý này.
“Ngươi là ai?” Lão quỷ một bộ dáng càng thêm khinh thường người.
Tôi mặc kệ ông ta, dùng hồn lực triệu hồi ra hư thể của Linh Lung, để Linh Lung mang theo tôi bay lên đỉnh chóp đại sảnh kia.
Các lão quỷ không phát ra tiếng vang, còn có mấy con nhận ra tôi là hậu duệ Cơ thị, ở dưới kêu đánh kêu giết.
Tôi hoàn toàn không để ý, hết sức chăm chú nhìn mõm dài của phượng hoàng kia, một chút ánh sáng xanh kia đã bị giấu ở bên trong.
Tôi duỗi tay muốn lấy ánh sáng xanh ra, cổ họng của pho tượng phượng hoàng kia bỗng nhiên khẽ động, chút xanh kia bị pho tượng nuốt vào như vậy, cả người tôi đều ngẩn ngơ.
“Nhổ ra!” Tôi cả giận nói, đánh một quyền vào trên người phượng hoàng.
Ngọn lửa lửa đỏ phun ra, tôi dùng lôi hỏa bức lui, lại đánh một quyền lên, pho tượng phượng hoàng kia như là biết không phải là đối thủ, chấn cánh hét một tiếng, lại từ đỉnh bay ra.
Phượng hoàng sinh động như thật, quay đầu lại nhìn tôi một cái, ánh mắt kia cực kỳ ác độc giống lúc trước Cơ Tử Đồng nhìn tôi.
Tôi muốn đuổi theo đi, hỏa phượng đã phun ra một hỏa cầu, tôi vốn định tránh ra, chính là phía sau truyền đến kêu gọi của tiểu quỷ kia bảo tôi trở về, nếu tôi tránh hỏa cầu này, tiểu quỷ sẽ thảm.
Tiểu quỷ tâm tư đơn thuần, tuy lôi kéo, nhưng vẫn là làm tôi cảm thấy có chút giống Quân Chi.
Cân nhắc đến đây, tôi lấy ra một đoàn lôi hỏa đánh tan ngọn lửa kia, lại đuổi theo lần nữa, bóng dáng của hỏa phượng dung nhập vào trong trần nhà, biến mất không thấy.
Ngay cả hơi thở cũng chưa lưu lại nửa phần.
Tôi vuốt trần nhà tìm một tấc, cái gì cũng đều không phát hiện ra, không nhịn được thất vọng. Đang muốn lui xuống, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một trận hơi thở thật lớn, là hơi thở của Mặc Hàn.
Hơi thở kia không để tôi phản kháng, đã mang tôi đi, lúc phục hồi tinh thần lại lần nữa, vẫn là ở tẩm cung của tôi và Mặc Hàn.
“Sao em trở lại?” Vẻ mặt tôi mờ mịt.
Mặc Hàn đang kiểm tra thân thể cho tôi, giải thích nói: “Nàng đi lâu như vậy cũng không có tin tức, ta lo lắng cho nàng, nên mạnh mẽ triệu hoán nàng ra.”
“Vậy anh vẫn luôn thủ ở chỗ này, có nhìn thấy phượng hoàng của Cơ Tử Đồng hay không?” Tôi lập tức hỏi.
Mặc Hàn mờ mịt lắc đầu.
Tôi nói chuyện nhìn thấy ở bên trong ngọc giản cho Mặc Hàn, Mặc Hàn cân nhắc một hồi lâu, nói: “Chúng ta tìm một chỗ đi thả quỷ bên trong ra hỏi một chút.”
“Nhưng lúc trước em cũng chưa phát hiện bọn họ tồn tại, có thể thả bọn họ ra sao?” Tôi tỏ vẻ hoài nghi với năng lực của mình.
Mặc Hàn lại có tin tưởng với tôi: “Nàng là chủ nhân của Vô Cực Ngọc Giản, tự nhiên có thể, thử xem.”
Tôi thử cảm ứng tồn tại của những âm linh đó, có lẽ là có kinh nghiệm đi vào hai lần, hơn nữa hơi thở của pho tượng hỏa phượng áp chế bọn họ đã không có, thật đúng là cảm giác được.
Tôi ở trong âm khí đông đảo, thật vất vả phân biệt ra hơi thở của tiểu quỷ kia, kéo hắn từ bên trong ra một phen.
Tiểu quỷ bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi và Mặc Hàn, nhìn thấy tôi thì đại hỉ: “A! Ngươi không có việc gì! Không có việc gì thì tốt! Đột nhiên không thấy, làm ta sợ muốn chết!”
Hắn nói xong muốn nắm tay của tôi, Mặc Hàn nhíu mày lại, phát ra một cổ quỷ khí đáng sợ, tay của tiểu quỷ đẩy lui.
Lúc này tiểu quỷ mới chú ý tới nơi này còn đứng một con đại quỷ, lập tức xin tha.
Tôi bảo Mặc Hàn thu quỷ khí lại, nói với tiểu quỷ: “Đứng lên đi.”
Tiểu quỷ khiếp đảm nhìn Mặc Hàn, chậm rì rì từ trên mặt đất đứng lên.
Tôi lại nói: “Giới thiệu cho cậu một chút, đây là trượng phu của tôi, Lãnh Mặc Hàn.”
Tiểu quỷ vừa nghe tên này, bộp một tiếng lại quỳ xuống: “Minh, Minh vương… Vương đại nhân?”
Lãnh Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Tình huống bên trong Vô Cực Ngọc Giản, ngươi biết bao nhiêu?”
“Tiểu nhân biết đến đều như nói minh hậu đại nhân…” Tiểu quỷ nơm nớp lo sợ: “Minh vương đại nhân muốn hỏi cái khác, tiểu nhân nhất định biết gì nói hết không dấu diếm nửa lời!”
Mặc Hàn liếc hắn một cái, gọi Hồng Quỷ tới, để Hồng Quỷ đi hỏi chuyện.
Vẻ mặt tiểu quỷ khổ bức cầu cứu tôi, tôi ý bảo hắn yên tâm: “Cậu an tâm, Hồng Quỷ hỏi cậu cái gì, cậu phải trả lời cái đó, sẽ không bị tội. Hợp tác với chúng tôi, sẽ đạt được chỗ tốt! Minh vương đại nhân sẽ không bạc đãi cậu!”
Vẻ mặt tiểu quỷ đưa đám bị mang đi.
Tôi và Mặc Hàn đi Âm Ngục Tư, tìm đại giáo trường, chọn xong âm binh, tôi thả toàn bộ âm linh trong Vô Cực Ngọc Giản ra.
Những âm linh đó ra, ngay từ đầu còn không biết xảy ra cái gì, vừa thấy tôi, đã nhận sai tôi thành Cơ Tử Đồng, một đám muốn xông lên tìm tôi báo thù, bị uy áp của Mặc Hàn đè chặt ở trên mặt đất, đều không bò dậy nổi.
Âm quan đi theo một bên tới lớn tiếng báo ra thân phận của tôi và Mặc Hàn, tôi nhìn thấy trong mắt những âm linh đó hiện lên phẫn nộ, đoán chừng đây là vì kẻ thù của bọn họ thành minh hậu, báo thù vô vọng.
Mặc Hàn cũng đã nhìn ra, lại tăng thêm vài phần uy áp, mấy con tu vi yếu, mặt đều trực tiếp muốn dán trên mặt đất.
“Đây là phu nhân của bổn tọa, Mộ Tử Đồng, không phải người nhốt các ngươi vào trong Vô Cực Ngọc Giản. Hiện tại Vô Cực Ngọc Giản là của nàng, mà nhốt ngươi vào tù, không quan hệ với nàng, hiểu chưa?”
Hắn nói, mỗi một chữ đều mang theo uy áp, trực tiếp chấn động nguyên thần, sau khi các âm linh ở uy áp của Mặc Hàn thoáng triệt ba phần, liên tục tỏ vẻ đã hiểu.
Lúc này Mặc Hàn mới hoàn toàn triệt bỏ uy áp, mang theo tôi đi lên, còn phụ riêng một câu: “Cơ Tử Đồng ở nơi khác, sau khi từ Âm Ngục Tư rời khỏi đây, các ngươi tự tiện.”
Các âm linh ngây ra một lúc, ngay sau đó hoan hô.
Minh vương đại nhân đây là ngầm đồng ý cho bọn họ đi báo thù!
Có thể khó chịu sao!
Ngồi ở trên nhuyễn kiệu trở về, tôi ngã vào trong lòng Mặc Hàn, hỏi hắn: “Anh sẽ không sợ nhiều quỷ như vậy đi tìm Cơ Tử Đồng, xé sống nàng sao?”
“Vậy vừa lúc bớt phiền toái cho chúng ta tìm Linh Thể Thuần Âm cho nàng.” Mặc Hàn lạnh nhạt nói.
Tôi khó hiểu, ngày đó ở biệt thự, Mặc Hàn không cảm thấy, nếu Cơ Tử Đồng nói đều là sự thật hắn sẽ bồi thường nàng sao, sao biến hóa nhanh như vậy?
Như là đã nhìn ra tôi nghi hoặc, Mặc Hàn nói: “Mộ Nhi, ta cẩn thận suy nghĩ thật lâu, vẫn là không tin trừ nàng ra, ta sẽ yêu những người khác, ta không tin lời nữ nhân kia nói.”
Hắn ôm chặt tôi, còn có mê mang: “Quá khứ ta đều cảm thấy những ký ức mất đi đó dù thế nào đều không sao cả, chính là hiện tại, Mộ Nhi, ta muốn điều tra rõ. Ta không muốn lại có những chuyện ta chính mình đều không nhớ rõ mà tổn thương nàng.”
“Em tin tưởng anh.” Tôi cũng ôm Mặc Hàn.
Bảo bảo la hét muốn ăn thịt kho tàu bà ngoại làm, tương giò ông ngoại làm, chúng tôi dẫn nó trở về nhà.
Ba mẹ tôi vui tươi hớn hở làm thịt cá cho tôi và bảo bảo, Quân Chi không nhớ rõ ký ức Mặc Hàn tới tìm hắn, chỉ là có chút tò mò trong khoảng thời gian này tôi đi nơi nào, bị tôi có lệ cho qua.
Một ngày buổi chiều, tôi đang ở trên sô pha kể truyện cổ tích cho bảo bảo nhà chúng tôi, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Quân Chi đi mở cửa, tò mò hỏi: “Xin hỏi cô tìm ai?”
“Mộ Tử Đồng à ở nơi này sao!” Một giọng nói của phụ nữ hùng hổ đang chất vấn.
Quân Chi thấy người tới không có ý tốt, ngoan ngoãn không trả lời, mà hỏi: “Cô là ai?”
“Mẹ, dì bên ngoài thật dữ.” Bảo bảo của nhà chúng tôi cũng là một cổ ghét bỏ.
Tôi gật đầu: “Mẹ cũng cảm thấy như vậy.” Đồng thời, cảm thấy giọng nói hung dữ này có chút quen tai, nhưng chính là nghĩ không ra là ai.
Đang nghĩ ngợi, cô gái kia đã đẩy Quân Chi ra chạy vào, tôi thấy được gương mặt kia, rốt cuộc nhớ tới là ai.
Lục Linh Vũ.
“Mộ Tử Đồng cô có xấu hổ hay không!” Cô ta vừa mở miệng đã không biết xấu hổ.
Vẻ mặt tôi mờ mịt: “Đầu óc cô có bệnh sao? Gần đây tôi không trêu chọc cô đi?”
“Cô cướp đi Hàn Đông còn tính là không chọc tôi sao!” Lục Linh Vũ giận mắng.
Tôi cảm thấy cô ta không còn dược cứu nữa: “Cô lại chưa phải chưa thấy qua chồng của tôi, tôi bị mù mới không cần hắn đi giàng Hàn Đông với cô?”
Lục Linh Vũ tiếp tục gây rối vô cớ: “Tôi mặc kệ! Ai biết cô có phải lả lơi ong bướm hay không! Đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi! Trả lại Hàn Đông cho tôi! Trả lại cho tôi!”
Cô ta xông lên muốn đánh tôi, bị Quân Chi giữ chặt hất sang một bên, đồng thời bỏ đá xuống giếng một câu: “Tiểu tam chính là tiểu tam, lại còn có chứng vọng tưởng bị bắt hại!”
“Cậu, cái gì là tiểu tam?” Bảo bảo khó hiểu hỏi.
Quân Chi chỉ vào Lục Linh Vũ nói: “Chính là loại phụ nữ không biết xấu hổ này! Đồng thời. tiểu tam tiêu xứng một tra nam! Chính là người lần trước ở khách sạn kia gọi Lam Thiên Hữu đến!”
Bảo bảo bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra hắn tên là tra nam!”
Lục Linh Vũ kinh ngạc nhìn Quân Chi, lúc cô ta và Hàn Đông ở bên nhau, nghe nói qua Quân Chi là đệ tử Thanh Hư Quan. Hiện tại thấy hắn nói chuyện với không khí, Lục Linh Vũ vẫn là chấn kinh một phen.
Nhưng mà, khiếp sợ qua đi, nàng lại nhắm ngay đầu ngắm vào tôi lần nữa: “Mộ Tử Đồng! Có phải cô cảm thấy cô làm thiên y vô phùng hay không? Tôi nói cho cô, Tôi có chứng cứ!”
Lại còn có chứng cứ, tôi có chút tò mò.
“Lấy chứng cứ ra.”
Lục Linh Vũ từ trong túi xách ném ra một xấp ảnh chụp, xác định bên trên không có bẫy rập gì, Quân Chi cầm lấy tới nhìn.
Xem xong, sắc mặt của hắn thay đổi, vừa kinh ngạc vừa không thể tưởng tượng nhìn về phía tôi: “Chị… Lăng Tuyền Ki sẽ không thích cái loại tra nam này đi?”
Lăng Tuyền Ki thích cái loại tra nam Mặc Uyên này, loại Hàn Đông này thích hay không thích tôi không biết.
Tôi càng thêm tò mò tiếp nhận ảnh chụp trên tay Quân Chi, không xem không sao, vừa thấy, người đi ở bên cạnh Hàn Đông trên ảnh chụp kia, lại thật sự là tôi!
Nhưng, cũng đã chấn kinh từng cái rồi như vậy, dù sao gương mặt này trừ tôi ra, Lăng Tuyền Ki và Cơ Tử Đồng cũng có.
Tôi đang suy nghĩ là Lăng Tuyền Ki hay là Cơ Tử Đồng khả năng lớn hơn một chút, đã nghe Lục Linh Vũ dào dạt đắc ý ở bên kia: “Thế nào? Mộ Tử Đồng, bắt cả người lẫn tang vật, không lời gì để nói đi! Tiểu tiện nhân không biết xấu hổ!”
“Ai mắng Đồng Đồng của nhà chúng tôi!” Mẹ tôi mới vừa mua đồ ăn trở về đã nghe một câu như thế, lập tức nổi giận, đánh về phía Lục Linh Vũ một cái tát.
Quân Chi vốn là có thể cản, nhưng hắn cố ý thả mẹ tôi qua.
Phản ứng đầu tiên của tôi là, bộ dáng mẹ tôi động thủ thật soái!
“Mẹ, bà ngoại thật là lợi hại!” Bảo bảo mắt lấp lánh.
Tôi gật đầu thầm biểu đồng ý.
Lục Linh Vũ ngây ra một lúc, che lại mặt tê dại của mình, lập tức khóc, giương nanh múa vuốt muốn đánh lại mẹ tôi, bị Quân Chi trực tiếp dán một lá bùa định thân ở trên trán, đứng ở tại chỗ.
Mẹ tôi còn có chút tò mò, tôi tiến lên kéo bà đến sô pha ngồi xuống, giải thích cho bà một chút chuyện Lục Linh Vũ Bị bùa định thân định trụ.
Mẹ tôi cảm khái một tiếng: “Bùa này lợi hại như vậy, đến nhiều quý nha! Lãng phí!”
Quân Chi cười: “Mẹ, con tự mình vẽ, mẹ yên tâm, muốn bao nhiêu đều có!”
Mấy ngày nay hắn đã bắt đầu tự thẳng thắn chuyện hắn học nghệ ở Thanh Hư Quan cho ba mẹ tôi, Ngọc Hư Tử cũng tự mình tới, ba mẹ tôi biết cường lưu không được, chỉ cần Quân Chi không liều mạng, bọn họ cũng tùy hắn.
Nghe vậy, mẹ tôi yên tâm: “Vậy là tốt rồi!” Lại lườm Lục Linh Vũ: “Cô là ai? Chạy đến nhà của chúng tôi mắng chửi người? Quân Chi con cũng thật là, chị con ở nhà dưỡng thai, sao a miêu a cẩu con đều thả vào trong nhà?”
Tiêu chuẩn mẹ tôi mắng chửi người lại lên một cấp bậc, hay lắm.
Quân Chi cũng là tên thiếu miệng, vẻ mặt ghét bỏ há mồm nói: “Chính là tiểu tam của Hàn Đông kia, hôm nay bị bắt hại phát tác chứng vọng tưởng, cảm thấy chị của con đoạt tra nam Hàn Đông kia với cô ta.”
Mẹ tôi cười nhạo một tiếng: “Đồng Đồng của nhà chúng tôi bị dọa mới có thể đoạt Hàn Đông với cô! Chồng hiện tại của Đồng Đồng chúng tôi tốt với nó như vậy! Hàn Đông tính là cái gì!”
Lục Linh Vũ bị chọc tức phun một búng máu, muốn phát tác nhưng lại bị bùa định thân định, không thể động đậy, càng thêm nội thương.
Mẹ tôi sờ bụng tôi, chào hỏi qua với bảo bảo của nhà chúng tôi, đột nhiên như là nghĩ tới cái gì đó, bát quái nói với tôi: “Nói đến cái này, Đồng Đồng, hai ngày trước mẹ thật đúng là thấy Hàn Đông và một cô gái lớn lên giống con ở trong tiểu khu chúng ta đi qua! Có phải người đàn ông này thật sự là không chiếm được mới tốt nhất hay không?”
Tôi cả kinh, lại nghe mẹ tôi oán giận nói: “Nhưng sắc mặt của cô gái kia trắng như người chết,? Mũi không thẳng, xương gò má cao hơn con, khóe mắt nhếch lên, vừa thấy đã biết là người khôn khéo có thể tính kế, không ngu giống con như vậy!”
Mẹ ruột…
Tôi trấn an mẹ hai câu, ba tôi đã trở lại, tôi vội vàng bảo ông dẫ theo mẹ tôi đi ra ngoài ăn cơm.
Bọn họ rời đi, tôi để Quân Chi xé bùa định thân trên đầu Lục Linh Vũ xuống, nàng lập tức bạo phát.
Quân Chi ngại đau đầu, dán bùa định thân trở về.
Tôi thở dài, đi đến trước mặt Lục Linh Vũ, chỉ vào cô gái bên người Hàn Đông trên ảnh chụp, hỏi Lục Linh Vũ: “Cô xác định cô gái quyến rũ Hàn Đông kia, cũng có bụng lớn như tôi sao?”
Lục Linh Vũ ngạc nhiên, tôi đi trở về đến sô pha ngồi xuống, Quân Chi bóc bùa định thân trên đầu nàng ra: “Này, thấy rõ ràng, bụng của chị tôi này cũng không phải là giả!”
“Mộ Tử Đồng cô chưa kết hôn đã có thai!”
Cô nàng não tàn này trọng điểm đến tột cùng ở nơi nào!
“Tôi đã kết hôn!” Tôi tức giận sửa đúng, hận không thể trực tiếp dán giấy kết hôn lên trên đầu Lục Linh Vũ.
Nhưng không có giấy kết hôn, vẫn là có đồ vật khác có thể thay thế.
Tôi ném ảnh chụp trên tay tới trên mặt Lục Linh Vũ, dù sao cô ta không biết xấu hổ, không phân xanh đỏ đen trắng đã tới vu hãm tôi, tôi cũng không cần giữ mặt mũi cho cô ta.
“Này, thấy rõ ràng, quyến rũ Hàn Đông kia, có phải tôi hay không!”
Lục Linh Vũ cầm ảnh chụp cẩn thận nghĩ, bỗng nhiên như là phát hiện đại lục mới, chỉ vào tôi nói: “Cô sử dụng yêu thuật gì!”
Yêu thuật em gái cô!
“Trên ảnh chụp căn bản không phải là tôi!” Tôi cả giận nói.
“Vậy vì sao giống nhau như đúc!”
“Nàng vui mừng chỉnh dung thành bộ dáng tôi không được sao! Nói nữa, Hàn Đông xuất quỹ cô tìm Hàn Đông, tới nhà của tôi nháo cái gì nháo! Đi nhà hắn đi!”
Cũng may minh vương đại nhân của nhà chúng tôi đi ra ngoài làm việc, bằng không, hắn đến giết chết ngươi tiểu tiện nhân vu hãm tôi trong sạch này!
Quân Chi lạnh lùng trào phúng một tiếng: “Nhà Hàn Đông nháo quỷ, cô ta cũng không dám đi.”
Tôi lười đến vô nghĩa với Lục Linh Vũ, quản cô ta là Cơ Tử Đồng hay là Lăng Tuyền Ki quấn lên Hàn Đông, đều không quan hệ với tôi.
Tôi muốn đuổi Lục Linh Vũ đi ra ngoài, ai ngờ, nàng đột nhiên như trẻ con ngồi xổm ở phòng khách nhà tôi khóc rống lên: “Các cô bắt nạt tôi! Các cô đều bắt nạt tôi! Ba tôi thất thế, Hàn Đông lại bị tiểu tiện nhân thông đồng đi rồi! Hiện tại ngay cả các cô đều bắt nạt tôi!”
Tôi và Quân Chi nhìn nhau, tuy chúng tôi thật sự bắt nạt cô ta, nhưng đây cũng là cô ta tới chiêu chúng tôi trước có được không…
Khiêu khích bị phản sát không phải rất bình thường sao, dùng đến khóc như vậy thương tâm sao?
Còn có ba cô thất thế có quan hệ gì với chúng tôi? Trong trường học không quen nhìn ông ta nhiều đi
/249
|