Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 165: Thiếu

/249


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Hỏi rõ địa chỉ, lát sau, đó là lúc giao tiền.

Mặt Quân Chi ghét bỏ nói: “Sư phụ tôi vốn bấm tính ra chính là tám vạn tám ngàn tám trăm tám tám đồng, cũng coi như là lấy của phát tài, hy vọng Lục giáo sư có thể lại làm giàu lần nữa. Nhưng, nhiều quỷ như vậy, rất hiển nhiên sư phụ tôi coi thường tòa miếu này của Lục giáo sư.”

Sắc mặt Lục giáo sư không được tốt, Lục Linh Vũ không vui hỏi tôi: “Mộ Tử Đồng, cô muốn mượn cơ xảo trá sao?”

“Cô không muốn hiểu rõ việc này, tôi không ngại thả những quỷ đó ra lại.” Tôi không sao cả nói, làm Lục Linh Vũ tức giận không nhẹ.

Rốt cuộc vẫn là Lục giáo sư hiểu rõ mạng quan trọng hơn tiền, nói với Quân Chi: “Tiểu sư phụ mời nói, bao nhiêu tiền nhan đèn, chúng tôi đều quyên.”

“Giảm giá, mười hai vạn tám nghìn tám trăm tám tám đồng.”

Tiểu tử này tâm quá tối!

Tôi khen ngợi!

Lập tức tăng bốn vạn, sắc mặt Lục giáo sư không được tốt, thử tính cò kè mặc cả với Quân Chi: “Tiểu sư phụ… Trong nhà không có nhiều tiền mặt như vậy… Cậu xem… Có phải có thể hay không?”

Quân Chi giả bộ hồ đồ hiểu rõ, gật đầu cười: “Đương nhiên có thể! Đây là thẻ ngân hàng của tôi, ông nhớ số thẻ một chút.”

Nói xong lấy thẻ ngân hàng của mình ra, để Lục giáo sư nhìn mà nhớ kỹ.

“Ngày mai nhớ gửi lại đó, nếu không, những tiểu quỷ này tôi vẫn còn giữ đấy.”

Uy hiếp! Uy hiếp Quả hồng mềm!

Đưa Quân Chi trở về nhà, tôi và Mặc Hàn mang theo mấy tiểu quỷ kia trực tiếp đi khách sạn Hoa Hồng ở Lục thành.

Nhìn căn phòng duy nhất tỏa ra âm khí của Cửa Âm Đan kia, tôi và Mặc Hàn trực tiếp xông vào, quả nhiên gặp được Huân Tử.

Hắn đầu tiên là một trận vui sướng, chờ nhìn thấy Mặc Hàn bên cạnh tôi, lại nhìn về phía tôi lần nữa, đó là mười phần chấn kinh.

“Đại, đại đại, đại sư!”

“Còn nhớ rõ tôi sao?” Tôi tức giận hỏi, thấy Huân Tử gật đầu như giã tỏi, lại cười lạnh một tiếng: “Nhưng tôi thấy bản lĩnh bằng mặt không bằng lòng của anh lại không bình thường!”

Huân Tử cứng lại, còn muốn giả ngu: “Tôi không biết đại sư đang nói cái gì, mấy ngày này, tôi vẫn luôn dựa theo ý tứ của đại sư, chú ý tin tức của đại ca.”

“Vậy có tin tức gì?” Tôi hỏi.

Huân Tử chợt tạm dừng, nghĩ chút buồn rầu nói: “Trong khoảng thời gian này đại ca đều không liên hệ với người nọ…”

“Cái khác thì sao?” Tôi lại hỏi.

“Cái khác tất cả bình thường!” Hắn đặc biệt khẳng định.

Tôi cười lạnh thả mấy âm linh mới bắt được trong Vô Cực Ngọc Giản kia ra, bọn họ lập tức bám vào đùi Huân Tử.

“Anh Huân cứu mạng!”

“Anh Huân, chúng em đều là dựa theo anh phân phó làm việc! Anh cứu chúng em với!”

“Anh Huân xin anh!”

……

Sắc mặt của Huân Tử đại biến, thật vất vả đè ép xuống, cố gắng trấn định nói với tôi: “Đại sư, tôi không quen biết bọn họ.”

“Bọn họ lại biết anh.” Tôi nói.

“Bọn họ bôi nhọ tôi! Đại sư, đây là có người đang hãm hại tôi!” Huân Tử lời lẽ chính đáng.

“Vậy anh nói xem, bọn họ hãm hại anh cái gì?”

Vừa hỏi, đã trực tiếp hỏi Huân Tử, hơn nửa ngày, hắn mới nghẹn ra một câu: “Tôi cũng không biết! Tóm lại chính là hãm hại!”

Hắn mạnh miệng, tôi cũng không có ý tứ tiếp tục dây dưa với hắn, nói thẳng: “Cô gái lớn lên giống tôi như đúc kia, muốn anh làm cái gì?”

Mặt Huân Tử biến đổi, lại rất nhanh trấn định: “Tôi không biết đại sư đang nói gì, Tôi chưa thấy qua người gì giống nhau như đúc.”

Mặc Hàn cuốn lên một đạo âm phong đánh hắn ngã ở trên tường, tuy Huân Tử là quỷ thể, nhưng bị Mặc Hàn quăng ngã như vậy, cảm giác không có gì khác biệt với người sống đụng phải.

Hắn nhe răng nhếch miệng che lại chỗ bị đập ngã trên mặt đất, tôi nói: “Trên trận pháp nhà Lục Linh Vũ, tuy che dấu hơi thở rất tốt, nhưng Cơ Tử Đồng ở hồn phách của tôi như vậy, tôi không nhận ra cũng quái! Anh thành thật nói cho tôi, bằng không, anh đừng quên dấu vết hồn phách của anh!”

Lúc này Huân Tử mới như là nhớ tới chuyện này, châm chước một phen, giãy giụa từ trên vách tường đứng lên.

“Tôi nói… Nói…”

Hắn đi lên phía trước, Mặc Hàn không dấu vết đứng một bước ở phía trước, bảo vệ tôi ở phía sau.

Huân Tử cách chúng tôi một mét còn chưa dừng lại, từ trong miệng lại thay đổi: “Đại sư… Nàng bảo tôi… Bảo tôi… Giết cô!”

Cùng lúc, một ngọn lửa đỏ của Hỏa phượng hoàng từ lòng bàn tay hắn trào ra, một ngọn lửa hóa thành phượng hoàng gào rống xông về phía tôi.

Một bóng màu đen hiện lên, Mặc Hàn vung tay áo dập ngọn lửa kia, trở tay cuốn Huân Tử về bên người mình.

Ngay tức khắc, trong phòng đã vang lên tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của Huân Tử.

Trên cổ hắn còn treo mộc bài của Mặc Hàn, cho nên có thể căng thêm trong chốc lát. Bằng không, Cơ Tử Đồng cho hắn đồ án HỏA phượng hoàng, nháy mắt có thể cắn nuốt hắn.

“Tôi biết Cơ Tử Đồng muốn giết tôi, như vậy đi, những âm linh nhà Lục Linh Vũ đó là muốn làm gì?” Tôi lại hỏi: “Anh nói, lửa này tôi sẽ nghĩ cách giúp snh dập, bằng không, lại đốt cho anh mạnh hơn chút.”

Huân Tử không có cách nào, chỉ có thể vừa kêu thảm vừa nói: “Cô ta bị thương! Muốn âm linh chữa thương! Sau khi vận thế Lục gia thấp xuống, nơi đó thích hợp để nàng dưỡng ra âm linh bổ dưỡng nhất… Những việc này đều là cô ta nói! Đại sư, ngay từ đầu tôi thật sự là nhận cô ta thành cô mới làm việc cho cô ta! Thật sự! Đại sư tha mạng!”

“Vậy lúc phát hiện cô ta là giả, sao không nói cho tôi? Vừa rồi sao còn muốn giết tôi? Cô ta ra điều kiện cho anh, để anh phản bội, còn nói sẽ giúp anh thoát khỏi tôi và Mặc Hàn đi?” Tôi nói.

Huân Tử không lời nào để nói, đau đớn kịch liệt làm hắn chỉ có thể kêu tha mạng.

Tôi nhìn Mặc Hàn, Mặc Hàn hiểu ý, đánh ra một đạo quỷ khí xua tan ngọn lửa kia, lúc này Huân Tử mới dễ chịu chút, hơi thở thoi thóp nằm trên mặt đất.

“Những quỷ này đều là dược quỷ đi?” Tôi chỉ vào mấy âm linh mang về từ nhà Lục Linh Vũ tới kia hỏi.

Mặc Hàn gật đầu: “Ừ, thành hình dược quỷ, hơi thở cửa âm đan trên người đã phai nhạt.”

Dư lại những âm linh đó, kỳ thật là dùng để những dược quỷ đó bổ dưỡng, chờ sau khi dược quỷ thành hình, Huân Tử sẽ hậu phát chế nhân, đi bắt dược quỷ bổ dưỡng cho Cơ Tử Đồng.

Không nghĩ tới cô nàng kia đã dùng phương pháp cực đoan như vậy chữa thương.

“Với lão đại đầu đường kia của các anh, anh còn chưa tìm được sao?” Tôi hỏi Huân Tử.

Hắn lắc đầu: “Không, không có…”

“Chốn Đào Nguyên nơi đó người chết ăn vào cửa âm đan, là ai luyện chế? Mặc Hàn anh nghĩ ra không?”

Mặc Hàn lắc đầu: “Không có.”

Hắn chỉ quên mất chuyện có quan hệ với Cơ Tử Đồng, chẳng lẽ là cô ta?

Như là đã nhìn ra suy đoán của tôi, Mặc Hàn lại nói: “Hẳn không phải là nàng ta, nàng ta sẽ không luyện đan.”

“Sao anh biết?” Không phải không nhớ rõ sao!

Mặc Hàn vuốt mũi tôi một cái: “Nếu nàng luyện đan, đã sớm luyện đan chữa thương, sẽ không cố sức dưỡng quỷ muốn dược. Đừng ghen, ta không nhớ tới.”

“Ai ghen!” Tôi miệng ngoan cố.

Chuyện đã hiểu rõ, tôi hỏi Huân Tử rõ ràng còn có địa phương khác dưỡng quỷ không, giao Huân Tử cho kia mấy dược quỷ sau khi biết chân tướng đã hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi.

Trên đường trở về, tôi ngồi ở trên lưng Tiểu Bạch, thấy Mặc Hàn như suy nghĩ gì đó, biết hắn suy nghĩ cái gì.

“Muốn đi tìm Cơ Tử Đồng?” Tôi hỏi.

Hắn bỗng nhiên siết chặt ôm ấp, sợ tôi hiểu lầm, nhanh giải thích nói: “Chỉ là muốn mau chóng giải quyết chuyện này.”

“Em biết.” Tôi ý bảo hắn an tâm, xoay người ôm chặt hắn: “Mặc Hàn, tuy có đôi khi em sẽ ghen, phát cáu và giận dỗi với anh, nhưng em tin tưởng anh.”

“Nàng tin ta là được.” Tim đang treo của Mặc Hàn rơi xuống: “Ta không đi tìm nàng ta nữa.”

“A? Vì sao?” Phi! Cái gì vì sao! Không đi là đúng!

“Ngẫm lại, cũng không có gì tốt để tìm, vì nàng không đáng, lãng phí thời gian làm bạn với nàng.”

“Vậy ký ức của anh thì sao?” Hiện tại chúng tôi khôi phục ký ức như thế nào, vẫn hoàn toàn không biết gì cả. Mà Mặc Hàn vì giải quyết hoàn toàn chuyện của Cơ Tử Đồng, cũng rất muốn khôi phục ký ức.

Hắn nghĩ chút, lại lắc đầu: “Vậy nói sau.”

Náo loạn một ngày, tôi nằm ở Mặc Hàn trong lòng ngực, mê mang ngủ thiếp đi, mà tay đeo Vô Cực Ngọc Giản chấn động cũng chưa nhận thấy được.

Trong bất tri bất giác, tôi lại về tới Minh Cung, lần này tôi cực kỳ thanh tỉnh, biết mình đây là ở trong trí nhớ của Mặc Hàn.

“Ca.” Mặc Uyên từ xa đi lại đây, chào hỏi với Mặc Hàn, cười hỏi: “Ở nhân gian chơi thế nào? Có phải có rất nhiều chỗ vui hay không?”

“Tạm được.” Mặc Hàn nhàn nhạt nói.

Đang nói, Mặc Uyên đột nhiên nhìn về phía sau Mặc Hàn, kinh ngạc nói: “Người sống?”

Mặc Hàn lên tiếng: “Ừ.”

Mặc Uyên càng thêm kinh ngạc: “Sao người sống tới Minh giới ta?” Hắn nói lại khiếp sợ nhìn về phía Mặc Hàn: “Ca, ngươi mang về?”

Mặc Hàn gật đầu, giải thích nói: “Tu vi nàng đã đột phá bình cảnh của người sống, có thể tới Minh giới.”

Mặc Uyên lại nhìn về phía Cơ Tử Đồng phía sau Mặc Hàn, xác nhận tu vi của nàng.

Lại nhìn Mặc Hàn, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ, cười sang sảng, đặt tay lên bả vai Mặc Hàn, nhẹ giọng cười nói: “Ca cuối cùng ngươi cũng thông suốt!”

Mặc Hàn trừng hắn một cái, lấy cây quạt trên tay Mặc Uyên vỗ rớt móng vuốt của hắn, nhàn nhạt nói: “Chuẩn bị cho nàng gian phòng.”

“Trực tiếp ở chỗ ngươi không tốt sao!” Mặc Uyên nói.

Mặc Hàn lườm hắn, lại bổ sung nói: “Cách Lăng Tuyền Ki xa một ít.”

“Tẩm cung của ngươi cách Tuyền Ki xa nhất!” Mặc Uyên thiếu đánh lại nói.

Mặc Hàn không để ý đến Mặc Uyên, lại trực tiếp phân phó Hồng Quỷ để hắn đi an bài cho Cơ Tử Đồng.

Chớp mắt đã là ngày hôm sau, Mặc Hàn ở tẩm cung thẩm duyệt xử lý sự vụ tình huống trong lúc hắn rời khỏi Minh giới, đã nghe được bên ngoài truyền đến giọng nói của Cơ Tử Đồng.

“Mặc Hàn, cứu ta!”

Đồng thời, còn kèm theo tiếng đánh chửi của Lăng Tuyền Ki: “Tiện nhân! Lại dám đuổi tới Minh Cung! Hôm nay ta nhất định phải sống lột da của ngươi! Xem ngươi lấy cái gì dụ hoặc Mặc Hàn!”

Nhớ tới chuyện xảy ra về sau, tôi cảm thấy Lăng Tuyền Ki thật sự là một con quỷ nói là làm!

Nghĩ dù sao người ta cũng là chính mình mang đến Minh Cung, cũng không thể tùy ý Lăng Tuyền Ki khinh nhục như vậy.

Mặc Hàn đứng dậy đi ra ngoài, đã nhìn thấy cấm chế ở cửa tẩm cung của mình, Lăng Tuyền Ki và Cơ Tử Đồng đánh túi bụi.

Ngại với thân phận của hai người, Hồng Quỷ mang theo một đống quỷ ở một bên vây xem, cũng không dám ra tay.

Tôi nhìn ra được, tuy Cơ Tử Đồng là bị đánh chỉ có thể phòng ngự, nhưng Lăng Tuyền Ki đều hạ là tử thủ, nếu nàng ta thật sự là chỉ có chút thực lực này, hiện tại khẳng định bị Lăng Tuyền Ki đánh toàn thân là bị thương, sẽ không lông tóc vô thương như vậy.

Chính như vậy ở trong lòng phun tào Cơ Tử Đồng làm ra vẻ, nàng bỗng nhiên ưm một tiếng, trên cánh tay lại bị Lăng Tuyền Ki đâm bị thương.

Hương vị máu tươi người sống phiêu tán ở trong Minh Cung, thoáng chốc, đã có âm binh không đủ định lực thèm nhỏ dãi. Chỉ là, kiêng kị đây là Mặc Hàn mang về Minh Cung, bọn họ chỉ có thể liều mạng chịu đựng khát vọng với máu tươi.

Tôi dám đánh cược năm trăm, sau khi Cơ Tử Đồng thấy được Mặc Hàn, mới cố ý để sơ hở cho Lăng Tuyền Ki!

Mặc Hàn cuốn lên một đạo âm phong tách hai người ra, Cơ Tử Đồng lập tức ủy khuất chạy tới bên người Mặc Hàn: “Mặc Hàn…”

Nàng đoán chừng lộ miệng vết thương, Mặc Hàn quét mắt, biết Minh giới không thể thấy máu người sống, ném đi thuật trị liệu.

Lăng Tuyền Ki thấy càng thêm tức giận.

“Mặc Hàn!” Nàng dẫn theo kiếm đi vào trước mặt Mặc Hàn, chỉ vào Cơ Tử Đồng nói: “Đuổi nàng ra đi! Nàng một ái người sống dựa vào cái gì tới Minh giới chúng ta! Còn ở Minh Cung! Ta không muốn thấy nàng ta!”

“Không muốn thấy nàng thì đi.” Mặc Hàn nói.

Lăng Tuyền Ki là thật sự ủy khuất: “Ta không đi! Dựa vào cái gì ta đi! Ta là thê tử chưa qua cửa của ngươi, nữ nhân kia mới không phải!”

“Từ hôn là được.” Mặc Hàn còn nghĩ đến chuyện này.

Lăng Tuyền Ki càng ủy khuất, hét lớn: “Ta không!” Nàng nhón mũi chân cố gắng ở trước mặt Mặc Hàn tạo cảm giác tồn tại: “Ta mới là quỷ có thể trở thành thê tử của ngươi! Ta tuyệt đối sẽ không từ hôn thành toàn cho ngươi và nữ nhân này!”

Mặc Hàn mặt không biểu tình.

Lăng Tuyền Ki cảm thấy vạn phần thất bại, tàn nhẫn dậm chân một chút, lại dịch bước đến trước mặt Cơ Tử Đồng, hùng hổ nói: “Tiện nhân! Đừng tưởng rằng ngươi có thể được ý! Nói cho ngươi, cho dù ngươi có thể vào Minh Cung, cũng là ta làm đại ngươi làm tiểu! Đừng rơi ở trong tay ta, bằng không lột da của ngươi!”

Xin lỗi, Mặc Hàn của nhà chúng tôi là của một mình tôi, làm tiểu nhân cũng không thể!

Lăng Tuyền Ki gần như là bị tức khóc chạy trốn.

Đáy mắt Cơ Tử Đồng lộ ra ý cười thắng lợi bị nàng ta cất dấu, duỗi tay muốn bắt lấy tay Mặc Hàn, lại chụp vào khoảng không.

Không biết là cố ý hay là trùng hợp, ngay ở lúc bàn tay nàng đưa ra ngoài kia, Mặc Hàn xoay người trở về tẩm cung.

“Mặc Hàn!”

Ở trước khi bóng dáng của Mặc Hàn sắp biến mất ở bên trong cấm chế, Cơ Tử Đồng gọi hắn lại.

Mặc Hàn xoay người dừng ở bậc thang, Cơ Tử Đồng muốn đi lên, lại bị cấm chế trước bậc thang chặn.

“Mặc Hàn…” Nàng có chút thê ai nhìn Mặc Hàn: “Ta sợ…”

“Có ta ở đây, Lăng Tuyền Ki không dám giết ngươi.” Mặc Hàn nhàn nhạt nói.

“Nhưng nàng đã năm lần bảy lượt muốn đẩy ta vào chỗ chết…” Cơ Tử Đồng nhu nhược đáng thương nhìn Mặc Hàn.

Mặc Hàn nhìn nàng, tâm lặng như nước: “Tu vi của ngươi không thua kém nàng, không cần quá lo.”

Trong nháy mắt Cơ Tử Đồng bởi vì kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn, Mặc Hàn lại không nhìn nàng, xoay người rời đi.

Mấy ngày sau, cũng xảy ra chuyện tương tự.

Một ngày, Lăng Tuyền Ki và chúng quỷ đều đi rồi, Cơ Tử Đồng nhìn Mặc Hàn lã chã chực khóc.

Bộ dáng kia khóc cũng không dám khóc, rõ ràng chính là tới giả vờ đáng thương đồng tình, còn một hai phải giả một bộ dạng kiên cường nhẫn nước mắt.

Nhìn mà tôi muốn ra tay xé nàng.

“Mặc Hàn…” Giọng nói nhu nhược đáng thương trước sau như một.

Mặc Hàn nhìn về phía nàng ta, Cơ Tử Đồng đôi mắt to súc nước nhìn hắn, đầy ủy khuất và thống khổ.

Mặc Hàn nhíu mày: “Nếu muốn chạy, ta tùy thời đưa ngươi rời đi.”

“Không ——” Cơ Tử Đồng ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới Mặc Hàn một câu dịu dàng cũng đều không cho nàng, sẽ nói ra lời trực tiếp như vậy.

Mặc Hàn khó hiểu: “Nếu không vui, vì sao không đi? Bổn tọa cũng không làm khó người khác.”

Cơ Tử Đồng nhanh sửa sang lại suy nghĩ một chút, nói với Mặc Hàn: “Ta đáp ứng ngươi rồi, ta nhất định phải làm được!”

Đồng thời bày ra một vẻ mặt nàng nguyện ý vì Mặc Hàn vượt lửa quá sông không chối từ.

Mặc Hàn nghe vậy, hai mắt nhìn nàng thêm, thấy nàng kiên trì, cũng không nói cái gì, chỉ nói: “Nếu thay đổi chủ ý, tùy thời có thể tới tìm ta.”

Hắn nói xong đã rời đi, tôi lại dần hiểu rõ, Mặc Hàn mang Cơ Tử Đồng trở lại Minh Cung, là bởi vì hai người đánh thành hiệp nghị gì đó.

Sẽ là hiệp nghị gì chứ?

Tôi trầm tư suy nghĩ, không rõ Mặc Hàn có chỗ nào mà Cơ Tử Đồng có thể sử dụng đến.

Lúc rời khỏi ký ức đã về đến nhà, Mặc Hàn đang muốn ôm tôi ngủ đến giường.

“Đánh thức nàng sao?” Mặc Hàn có chút xin lỗi.

Tôi lắc đầu, hắn đặt tôi lên trên giường, nằm nghiêng bên người tôi.

“Mặc Hàn, vừa rồi em lại mơ thấy trí nhớ của anh.”

Hắn hơi kinh ngạc: “Lần này là cái gì?”

Tôi truyền ký ức cho hắn, Mặc Hàn xem xong, nhíu mày, như còn đang cảm thấy kỳ quái: “Sao ta sẽ mang nàng trở về Minh Cung…”

Minh Vương đại nhân một bộ dáng ghét bỏ làm tâm tình tôi thoải mái!

Tôi vẫn ích kỷ, ích kỷ muốn một mình có được Mặc Hàn hoàn chỉnh. Từ thân đến tâm, tràn đầy làm một mình tôi chiếm cứ hắn.

Càng kỳ quái chính là, vì sao tôi lại sẽ mơ thấy ký ức của Mặc Hàn.

Ba ngàn năm trước Hồng Quỷ đã ở Minh Cung đương trị, ân oán của Lăng Tuyền Ki và Cơ Tử Đồng, là hắn biết đến nhiều nhất. Mặc Hàn gọi hắn tới, điều lấy bộ phận ký ức kia của hắn, nhìn thấy như tôi giống nhau như đúc.

Nói cách khác, ký ức tôi nhìn thấy đều là sự thật.

Hai người nghĩ trăm lần cũng không ra.

Ngày hôm sau lúc tỉnh


/249

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status