Sau khi chuộc thân khỏi Tống gia, ta mở một tiệm bánh ngọt ở thành Tây.
Hàng ngày nhào bột, hấp bánh, đón khách và giao hàng, cuộc sống trôi qua bình yên và an nhàn.
Nhưng vào một đêm giông bão, con trai cả của chủ cũ đột nhiên gõ cửa nhà ta trong đêm.
Hắn còn ôm một bé gái ba tuổi trong ngực.
"An Ý cô nương, gia đình gặp phải biến cố lớn, tình cảnh nguy cấp, muội muội không ai trông nom, không biết cô nương có thể tạm thời chăm sóc một thời gian được không?"
Ta chỉ do dự một lát rồi nói: “Được.”
Dẫu sao Tống gia cũng ơn tái tạo với ta, ta không phải loại người không có lương tâm.
Mười năm sau, ta trông coi tiệm bánh ngọt, nhìn bé gái khi xưa lớn lên thành thiếu nữ xinh xắn, đợi ngày Tống gia khôi phục dáng vẻ thuở trước.
Ta nghĩ mình đã đền đáp xong ân tình, đến lúc phải cân nhắc chuyện cả đời của bản thân.
Nào ngờ vào ngày xem mắt, con trai cả của Tống gia mặc bộ quan phục màu đỏ thẫm, ngồi thẳng tắp trong viện nhà ta.
Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua, dọa mọi người sợ hãi như ngồi trên bàn chông, hắn nói: "Ta đến kiểm tra thay ngươi."
1.
"Cộc, cộc."
Tiếng đập cửa vang lên dồn dập trong mưa gió.
Ta thắp nến, khoác áo ngoài rồi đứng dậy, đi đến trước cửa và thận trọng hỏi: “Ai vậy?”
Một giọng nam trầm khàn cất lên: "Tống Hành Vân."
Ta không thể nào quen thuộc giọng nói này hơn, vội vàng hạ chốt xuống và mở cửa.
Tia sét xé toạc bầu trời đêm, phát ra ánh sáng trắng khiến ta nhìn rõ nam tử ngoài cửa.
Trên người hắn khoác áo tơi*, chiếc nón trúc lớn hơi ngước lên, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
(*) Áo tơi: còn được gọi áo lá, là cách gọi một loại áo khoác hờ để tránh mưa nắng của người Á Đông từ xưa.
"Mau vào đi."
Ta nhanh chóng đóng cửa lại và thắp đèn lên, ánh nến mờ ảo nhuộm sáng cả căn phòng.
Sau khi cởi áo tơ, Tống Hành Vân cẩn thận bế đứa bé mình đang bảo vệ trong n.g.ự.c ra. Bé con kia xinh xắn đáng yêu, được Tống Hành Vân che chắn cẩn thận, đôi mắt tròn xoe như quả nho đảo quanh, nhìn thấy ta thì bắt đầu ngọ nguậy tay, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Ta lưỡng lự: “Đây là…Nhị tiểu thư?”
Tống Hành Vân nhìn nàng với ánh mắt phức tạp: "Đúng vậy."
Lúc ta rời khỏi Tống phủ, Nhị tiểu thư Tống Hành Vũ mới tròn hai tuổi, hiện tại có lẽ đã được ba tuổi rồi.
Tống Hành Vân xoa đầu Nhị tiểu thư, nhìn sang ta, khó khăn mở miệng: “An Ý cô nương, ta có một yêu cầu quá đáng.”
"Gia đình gặp phải biến cố lớn, tình cảnh nguy cấp, muội muội không có ai trông nom, không biết cô nương có thể tạm thời chăm sóc một thời gian được không?"
Tống Hành Vân cụp mắt xuống, nói: “Nếu cô nương không muốn, Tống mỗ sẽ tìm nơi khác.”
Lúc này ta mới nhìn rõ trên áo ngoài của Tống Hành Vân lấm chấm vết máu.
Ta thoáng chốc sững sờ, giây tiếp theo thốt ra câu: "Được."
Tống gia có ơn tái tạo với ta, ta không phải loại người không có lương tâm.
Vẻ mặt của Tống Hành Vân có phần cảm động, dường như không ngờ ta lại đồng ý dứt khoát như thế.
Hắn đặt Nhị tiểu thư xuống, khom lưng chân thành cảm ơn ta: “Ơn cao nghĩa cả của cô nương, tại hạ suốt đời không quên.”
Ta vội đỡ hắn dậy: “Đại công tử, xin đừng làm vậy. Nếu không có Tống gia, không biết bây giờ ta đã bị bán đến chỗ nào rồi. Tống gia có ơn lớn với ta mới đúng."
Hốc mắt của Tống Hành Vân ửng đỏ, tháo mảnh ngọc bội đeo bên hông xuống: "Hiện tại, đây là vật có giá trị duy nhất trên tay ta, ta giao nó cho cô nương, mặc cho cô nương tuỳ ý xử trí."
Hắn có vẻ hơi khó xử, ánh mắt tránh né không dám nhìn ta.
Trong lòng ta đan xen nhiều cảm xúc lẫn lộn. Tống Hành Vân, Đại công tử của Tống gia, trước đây vốn là một người có tấm lòng rộng mở, hiện giờ chỉ còn một mảnh ngọc bội gia truyền để tặng cho người khác.
Hàng ngày nhào bột, hấp bánh, đón khách và giao hàng, cuộc sống trôi qua bình yên và an nhàn.
Nhưng vào một đêm giông bão, con trai cả của chủ cũ đột nhiên gõ cửa nhà ta trong đêm.
Hắn còn ôm một bé gái ba tuổi trong ngực.
"An Ý cô nương, gia đình gặp phải biến cố lớn, tình cảnh nguy cấp, muội muội không ai trông nom, không biết cô nương có thể tạm thời chăm sóc một thời gian được không?"
Ta chỉ do dự một lát rồi nói: “Được.”
Dẫu sao Tống gia cũng ơn tái tạo với ta, ta không phải loại người không có lương tâm.
Mười năm sau, ta trông coi tiệm bánh ngọt, nhìn bé gái khi xưa lớn lên thành thiếu nữ xinh xắn, đợi ngày Tống gia khôi phục dáng vẻ thuở trước.
Ta nghĩ mình đã đền đáp xong ân tình, đến lúc phải cân nhắc chuyện cả đời của bản thân.
Nào ngờ vào ngày xem mắt, con trai cả của Tống gia mặc bộ quan phục màu đỏ thẫm, ngồi thẳng tắp trong viện nhà ta.
Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua, dọa mọi người sợ hãi như ngồi trên bàn chông, hắn nói: "Ta đến kiểm tra thay ngươi."
1.
"Cộc, cộc."
Tiếng đập cửa vang lên dồn dập trong mưa gió.
Ta thắp nến, khoác áo ngoài rồi đứng dậy, đi đến trước cửa và thận trọng hỏi: “Ai vậy?”
Một giọng nam trầm khàn cất lên: "Tống Hành Vân."
Ta không thể nào quen thuộc giọng nói này hơn, vội vàng hạ chốt xuống và mở cửa.
Tia sét xé toạc bầu trời đêm, phát ra ánh sáng trắng khiến ta nhìn rõ nam tử ngoài cửa.
Trên người hắn khoác áo tơi*, chiếc nón trúc lớn hơi ngước lên, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
(*) Áo tơi: còn được gọi áo lá, là cách gọi một loại áo khoác hờ để tránh mưa nắng của người Á Đông từ xưa.
"Mau vào đi."
Ta nhanh chóng đóng cửa lại và thắp đèn lên, ánh nến mờ ảo nhuộm sáng cả căn phòng.
Sau khi cởi áo tơ, Tống Hành Vân cẩn thận bế đứa bé mình đang bảo vệ trong n.g.ự.c ra. Bé con kia xinh xắn đáng yêu, được Tống Hành Vân che chắn cẩn thận, đôi mắt tròn xoe như quả nho đảo quanh, nhìn thấy ta thì bắt đầu ngọ nguậy tay, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Ta lưỡng lự: “Đây là…Nhị tiểu thư?”
Tống Hành Vân nhìn nàng với ánh mắt phức tạp: "Đúng vậy."
Lúc ta rời khỏi Tống phủ, Nhị tiểu thư Tống Hành Vũ mới tròn hai tuổi, hiện tại có lẽ đã được ba tuổi rồi.
Tống Hành Vân xoa đầu Nhị tiểu thư, nhìn sang ta, khó khăn mở miệng: “An Ý cô nương, ta có một yêu cầu quá đáng.”
"Gia đình gặp phải biến cố lớn, tình cảnh nguy cấp, muội muội không có ai trông nom, không biết cô nương có thể tạm thời chăm sóc một thời gian được không?"
Tống Hành Vân cụp mắt xuống, nói: “Nếu cô nương không muốn, Tống mỗ sẽ tìm nơi khác.”
Lúc này ta mới nhìn rõ trên áo ngoài của Tống Hành Vân lấm chấm vết máu.
Ta thoáng chốc sững sờ, giây tiếp theo thốt ra câu: "Được."
Tống gia có ơn tái tạo với ta, ta không phải loại người không có lương tâm.
Vẻ mặt của Tống Hành Vân có phần cảm động, dường như không ngờ ta lại đồng ý dứt khoát như thế.
Hắn đặt Nhị tiểu thư xuống, khom lưng chân thành cảm ơn ta: “Ơn cao nghĩa cả của cô nương, tại hạ suốt đời không quên.”
Ta vội đỡ hắn dậy: “Đại công tử, xin đừng làm vậy. Nếu không có Tống gia, không biết bây giờ ta đã bị bán đến chỗ nào rồi. Tống gia có ơn lớn với ta mới đúng."
Hốc mắt của Tống Hành Vân ửng đỏ, tháo mảnh ngọc bội đeo bên hông xuống: "Hiện tại, đây là vật có giá trị duy nhất trên tay ta, ta giao nó cho cô nương, mặc cho cô nương tuỳ ý xử trí."
Hắn có vẻ hơi khó xử, ánh mắt tránh né không dám nhìn ta.
Trong lòng ta đan xen nhiều cảm xúc lẫn lộn. Tống Hành Vân, Đại công tử của Tống gia, trước đây vốn là một người có tấm lòng rộng mở, hiện giờ chỉ còn một mảnh ngọc bội gia truyền để tặng cho người khác.
/16
|