Ta nhận lấy nó.
“Từ nay A Vũ phải nhờ vả vào cô nương rồi, hãy để muội ấy theo họ của cô nương, tên là An Ninh.”
2.
Lúc ta lên năm đã bị phụ mẫu bán vào Tống gia.
Một túi gạo kê, một lạng bạc vụn, đổi lấy khẩu phần lương thực cho đệ đệ vừa chào đời của ta.
Tống gia là một gia đình tốt, không bao giờ trách móc người hầu nặng nề, Tống phu nhân hiền lành, bà cảm thấy ta thân thiện nên dẫn ta theo bên mình.
Ta đã trải qua tuổi thơ vô lo vô nghĩ ở Tống phủ.
Tống Hành Vân lớn hơn ta hai tuổi, ta thường đi theo bên cạnh Tống phu nhân, vì lẽ đó mà hay gặp Tống Hành Vân.
Hắn được nuôi dạy vô cùng tốt. Mặc dù xuất thân từ gia đình khá giả, nhưng không hề bị tiêm nhiễm thói kiêu căng và quần áo lụa là của đám con cháu nhà giàu, hắn đối xử với mọi người lịch sự nhã nhặn, điềm đạm chứ không kiêu ngạo.
Hắn là con cưng của trời, thông minh tài trí ngay từ khi còn nhỏ, năm tuổi đã biết đọc, bảy tuổi biết làm thơ, năm 12 tuổi bắt đầu sáng tác văn chương, được các nho sĩ có tiếng tăm ở kinh thành hết lời khen ngợi.
Năm mười tám tuổi, ta đưa ra lời đề nghị muốn rời khỏi Tống gia. Dù Tống phu nhân không nỡ, nhưng bà vẫn sắp xếp ổn thoả cho ta.
Trong mười tám năm ở Tống gia, ta đã học được rất nhiều thứ, việc ta thành thạo nhất chính là công việc bên bếp lửa.
Ta mở một tiệm bánh ngọt ở thành Tây, cuộc sống trôi qua bình dị, nhưng cũng đủ để ta yên ổn sống qua ngày.
Tuy nhiên chưa đầy một năm, Tống phủ bỗng gặp khó khăn.
Không rõ vì nguyên nhân gì, cả nhà Tống gia bị tống vào ngục và tịch thu toàn bộ tài sản.
Sau khi biết tin, ta vô cùng lo lắng và muốn tìm cơ hội gặp người của Tống gia một lần. Nhưng không hiểu sao, cai ngục canh gác cực kỳ nghiêm, bất luận ta có nói thế nào hay nhét bao nhiêu bạc, bọn họ cũng không đồng ý cho ta vào thăm.
Ta không biết làm sao Tống Hành Vân ra được ngục giam, còn đưa Nhị tiểu thư ra ngoài. Nhưng ta biết, Tống gia có ơn với ta, ta nhất định sẽ tận tâm chăm sóc Nhị tiểu thư, chăm sóc An Ninh.
Tống Hành Vân để An Ninh lại chỗ ta rồi rời đi, dặn ta không được kể cho ai biết chuyện hắn từng đến đây.
Ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cánh cửa đóng lại, dấu vết về sự hiện diện của Tống Hành Vân bị mưa lặng lẽ rửa sạch.
Ta ôm An Ninh, bàn tay nhỏ nhắn của An Ninh tuỳ ý nắm lấy tóc ta.
Tiểu An Ninh, từ nay trở đi, muội sẽ trưởng thành cùng ta.
3.
Ngoại trừ cơn mưa gió bất chợt đêm qua, những thứ khác vẫn như thường lệ.
An Ninh ngủ say, nhưng ta khó ngủ trằn trọc cả đêm.
Đến giờ Mão, ta thức dậy vào bếp chuẩn bị nguyên liệu.
Tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài, trượt xuống mái hiên tạo thành tấm màn mưa.
Khi ánh mặt trời dần ló dạng, gà trống ngoài sân bắt đầu gáy.
Ta đun nóng sữa dê trên bếp, mở nắp khói bốc nóng hổi. Bát sữa đặt bên trên hơi ấm, ta bưng đi xem An Ninh đã tỉnh chưa.
An Ninh đã thức giấc, ngồi trên giường không quấy khóc, ôm chân chơi đùa.
Thấy ta đến, trên gương mặt nàng xuất hiện một nụ cười rạng rỡ khác.
Lòng ta mềm nhũn, ta ôm nàng hết hôn rồi lại sờ.
Nhưng một lúc sau, bụng An Ninh bắt đầu kêu ùng ục, miệng nàng cong lên, trong mắt hình thành một vũng nước nhỏ.
Ta nhanh chóng đút sữa dê cho nàng uống. Bàn tay nhỏ của An Ninh cầm lấy cái bát, hung hăng đổ vào miệng.
“Chậm thôi, chậm thôi.” - Ta nhẹ nhàng dỗ dành.
Chờ An Ninh ăn no, ta chải tóc thắt b.í.m cho nàng. Tối hôm qua đi tắm, ta đã thay quần áo cho An Ninh, bây giờ nàng đang mặc bộ quần áo mà ta đã thay đêm qua, nó không vừa vặn với nàng cho lắm. Hôm nay ta đang tính đóng cửa tiệm sớm, dẫn Tiểu An Ninh đến tiệm may mua đồ.
“Từ nay A Vũ phải nhờ vả vào cô nương rồi, hãy để muội ấy theo họ của cô nương, tên là An Ninh.”
2.
Lúc ta lên năm đã bị phụ mẫu bán vào Tống gia.
Một túi gạo kê, một lạng bạc vụn, đổi lấy khẩu phần lương thực cho đệ đệ vừa chào đời của ta.
Tống gia là một gia đình tốt, không bao giờ trách móc người hầu nặng nề, Tống phu nhân hiền lành, bà cảm thấy ta thân thiện nên dẫn ta theo bên mình.
Ta đã trải qua tuổi thơ vô lo vô nghĩ ở Tống phủ.
Tống Hành Vân lớn hơn ta hai tuổi, ta thường đi theo bên cạnh Tống phu nhân, vì lẽ đó mà hay gặp Tống Hành Vân.
Hắn được nuôi dạy vô cùng tốt. Mặc dù xuất thân từ gia đình khá giả, nhưng không hề bị tiêm nhiễm thói kiêu căng và quần áo lụa là của đám con cháu nhà giàu, hắn đối xử với mọi người lịch sự nhã nhặn, điềm đạm chứ không kiêu ngạo.
Hắn là con cưng của trời, thông minh tài trí ngay từ khi còn nhỏ, năm tuổi đã biết đọc, bảy tuổi biết làm thơ, năm 12 tuổi bắt đầu sáng tác văn chương, được các nho sĩ có tiếng tăm ở kinh thành hết lời khen ngợi.
Năm mười tám tuổi, ta đưa ra lời đề nghị muốn rời khỏi Tống gia. Dù Tống phu nhân không nỡ, nhưng bà vẫn sắp xếp ổn thoả cho ta.
Trong mười tám năm ở Tống gia, ta đã học được rất nhiều thứ, việc ta thành thạo nhất chính là công việc bên bếp lửa.
Ta mở một tiệm bánh ngọt ở thành Tây, cuộc sống trôi qua bình dị, nhưng cũng đủ để ta yên ổn sống qua ngày.
Tuy nhiên chưa đầy một năm, Tống phủ bỗng gặp khó khăn.
Không rõ vì nguyên nhân gì, cả nhà Tống gia bị tống vào ngục và tịch thu toàn bộ tài sản.
Sau khi biết tin, ta vô cùng lo lắng và muốn tìm cơ hội gặp người của Tống gia một lần. Nhưng không hiểu sao, cai ngục canh gác cực kỳ nghiêm, bất luận ta có nói thế nào hay nhét bao nhiêu bạc, bọn họ cũng không đồng ý cho ta vào thăm.
Ta không biết làm sao Tống Hành Vân ra được ngục giam, còn đưa Nhị tiểu thư ra ngoài. Nhưng ta biết, Tống gia có ơn với ta, ta nhất định sẽ tận tâm chăm sóc Nhị tiểu thư, chăm sóc An Ninh.
Tống Hành Vân để An Ninh lại chỗ ta rồi rời đi, dặn ta không được kể cho ai biết chuyện hắn từng đến đây.
Ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cánh cửa đóng lại, dấu vết về sự hiện diện của Tống Hành Vân bị mưa lặng lẽ rửa sạch.
Ta ôm An Ninh, bàn tay nhỏ nhắn của An Ninh tuỳ ý nắm lấy tóc ta.
Tiểu An Ninh, từ nay trở đi, muội sẽ trưởng thành cùng ta.
3.
Ngoại trừ cơn mưa gió bất chợt đêm qua, những thứ khác vẫn như thường lệ.
An Ninh ngủ say, nhưng ta khó ngủ trằn trọc cả đêm.
Đến giờ Mão, ta thức dậy vào bếp chuẩn bị nguyên liệu.
Tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài, trượt xuống mái hiên tạo thành tấm màn mưa.
Khi ánh mặt trời dần ló dạng, gà trống ngoài sân bắt đầu gáy.
Ta đun nóng sữa dê trên bếp, mở nắp khói bốc nóng hổi. Bát sữa đặt bên trên hơi ấm, ta bưng đi xem An Ninh đã tỉnh chưa.
An Ninh đã thức giấc, ngồi trên giường không quấy khóc, ôm chân chơi đùa.
Thấy ta đến, trên gương mặt nàng xuất hiện một nụ cười rạng rỡ khác.
Lòng ta mềm nhũn, ta ôm nàng hết hôn rồi lại sờ.
Nhưng một lúc sau, bụng An Ninh bắt đầu kêu ùng ục, miệng nàng cong lên, trong mắt hình thành một vũng nước nhỏ.
Ta nhanh chóng đút sữa dê cho nàng uống. Bàn tay nhỏ của An Ninh cầm lấy cái bát, hung hăng đổ vào miệng.
“Chậm thôi, chậm thôi.” - Ta nhẹ nhàng dỗ dành.
Chờ An Ninh ăn no, ta chải tóc thắt b.í.m cho nàng. Tối hôm qua đi tắm, ta đã thay quần áo cho An Ninh, bây giờ nàng đang mặc bộ quần áo mà ta đã thay đêm qua, nó không vừa vặn với nàng cho lắm. Hôm nay ta đang tính đóng cửa tiệm sớm, dẫn Tiểu An Ninh đến tiệm may mua đồ.
/16
|