"Ngươi lo cho bản thân mình trước đi!"
An Ninh vừa quay người đã thấy ta cầm chổi lông gà lao ra, bày dáng vẻ muốn đánh nàng.
An Ninh vừa tránh, vừa cãi: “Tỷ đừng đánh muội, muội vốn không thích đọc sách mà!”
Nghe thấy thế, ta lập tức choáng váng.
Trong một gia đình toàn những người uyên bác như Tống gia, sao lại sinh ra một đứa bé không giống ai như An Ninh chứ.
Ta đứng trên bậc thềm, tức giận đến chống tay lên hông, bất lực nhưng không thể làm gì: “Không thích đọc sách thì muội muốn làm gì?”
“Muội muốn luyện võ!” - Hai mắt An Ninh lấp lánh, hai tay nắm thành quyền vung trái vung phải trên không trung.
Hô hấp của ta ngưng đọng, m.á.u nóng dâng trào, không khỏi nghi ngờ bản thân: Chẳng lẽ vấn đề do ta?
An Ninh chạy chậm tới, ôm lấy tay ta nũng nịu: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, dù lúc nhỏ tỷ có đọc Kinh Thi bên giường muội mỗi đêm, mua cho muội đủ loại truyện để đọc, nhưng không thích chính là không thích, dưa hái khi còn xanh sẽ không ngọt, tốt nhất là tỷ nên từ bỏ đi.”
Huyệt thái dương của ta nhức nhối, nhìn nàng một lúc lâu, thầm thở dài trong lòng.
“Không muốn học thì thôi vậy…nhưng muội vẫn phải đến học đường. Tối thiểu muội phải biết hết tất cả mặt chữ, không thể làm một kẻ mù chữ được."
“Vâng ạ!” - An Ninh hưng phấn nhảy cẫng lên.
Thôi Tiểu Hà đang ngồi trên tường cong môi, thấy thím Thôi cũng đang cầm chổi lông gà đi ra ở phía dưới, vẻ mặt hắn phiền muộn, lớn tiếng lầm bầm: “Mẫu thân, nhìn An Ý tỷ người ta đi…”
Nhà hàng xóm gà bay chó chạy, ta nghĩ đã đến lúc mời một võ sư cho An Ninh.
11.
Vào ban đêm, các ngôi sao và mặt trăng cùng nhau tỏa sáng.
Ta mặc quần áo, định thổi tắt nến, chợt nghe thấy tiếng chuông gió ngoài cửa sổ vang lên leng keng.
Ta lập tức mở cửa sổ, một bóng dáng quay người nhảy vào, mang theo mùi tùng hương thanh mát.
Là Tống Hành Vân.
Ngoại trừ việc Tống Hành Vân mất tăm tích vào năm thứ nhất, đến năm thứ hai và năm thứ ba Tống Hành Vân lại đến thường xuyên hơn. Từ hai ba tháng một lần đến một tháng hai lần, thỉnh thoảng đụng phải lúc An Ninh chưa ngủ cũng sẽ hàn huyên vài câu. Chỉ là gần đây, đã gần nửa năm ta không gặp Tống Hành Vân.
Ta đóng cửa sổ lại, Tống Hành Vân thuần thục tìm một chỗ ngồi xuống:
"Đoạn thời gian trước ta có vài việc phải làm, mới trở về. Gần đây hai người khoẻ không?"
“Tất cả đều mạnh khoẻ.” - Ta cẩn thận nhìn nàng dưới ánh nến, quan sát xem hắn có vết tích bị thương hay không.
Hai năm trước, Tống Hành Vân luôn bị thương khi xuất hiện trước mặt ta, cho dù có che đậy cẩn thận, ta vẫn có thể ngửi thấy mùi máu.
Lần này thật sự không có, ta thở phào nhẹ nhõm.
“Ta muốn ăn bánh trôi rượu nếp do ngươi làm.” - Giọng nói trầm khàn đầy từ tính của Tống Hành Vân vang lên dưới ánh nến yếu ớt, hắn nhìn ta và nói một cách chân thành.
Ta khẽ mỉm cười nói: “Khẩu vị của người và An Ninh thật giống nhau.”
Dứt lời, ta đứng dậy đi vào bếp, Tống Hành Vân theo sát phía sau, hắn móc cây châm lửa ra, đốt lửa rồi nhét vào đống rơm dưới bếp lò, thuận thế cầm lấy thanh củi ở bên cạnh đun vào.
May mà ta thường hay làm bánh ngọt, nên rượu nếp hay gạo nếp đều có sẵn.
Khi ta đang nhào bột và viên tròn bánh trôi, Tống Hành Vân đã bắt đầu đun nước:
“Vốn dĩ đêm giao thừa và Tết Nguyên Tiêu có chừa lại cho ngươi một bát bánh trôi rượu nếp, An Ninh còn đợi ngươi đến ăn cùng, đáng tiếc ngươi lại không đến.”
"Nhưng không sao cả, bây giờ ăn cũng vậy thôi."
Ánh lửa chiếu lờ mờ lên khuôn mặt của Tống Hành Vân, ta không thấy rõ nét mặt của hắn.
An Ninh vừa quay người đã thấy ta cầm chổi lông gà lao ra, bày dáng vẻ muốn đánh nàng.
An Ninh vừa tránh, vừa cãi: “Tỷ đừng đánh muội, muội vốn không thích đọc sách mà!”
Nghe thấy thế, ta lập tức choáng váng.
Trong một gia đình toàn những người uyên bác như Tống gia, sao lại sinh ra một đứa bé không giống ai như An Ninh chứ.
Ta đứng trên bậc thềm, tức giận đến chống tay lên hông, bất lực nhưng không thể làm gì: “Không thích đọc sách thì muội muốn làm gì?”
“Muội muốn luyện võ!” - Hai mắt An Ninh lấp lánh, hai tay nắm thành quyền vung trái vung phải trên không trung.
Hô hấp của ta ngưng đọng, m.á.u nóng dâng trào, không khỏi nghi ngờ bản thân: Chẳng lẽ vấn đề do ta?
An Ninh chạy chậm tới, ôm lấy tay ta nũng nịu: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, dù lúc nhỏ tỷ có đọc Kinh Thi bên giường muội mỗi đêm, mua cho muội đủ loại truyện để đọc, nhưng không thích chính là không thích, dưa hái khi còn xanh sẽ không ngọt, tốt nhất là tỷ nên từ bỏ đi.”
Huyệt thái dương của ta nhức nhối, nhìn nàng một lúc lâu, thầm thở dài trong lòng.
“Không muốn học thì thôi vậy…nhưng muội vẫn phải đến học đường. Tối thiểu muội phải biết hết tất cả mặt chữ, không thể làm một kẻ mù chữ được."
“Vâng ạ!” - An Ninh hưng phấn nhảy cẫng lên.
Thôi Tiểu Hà đang ngồi trên tường cong môi, thấy thím Thôi cũng đang cầm chổi lông gà đi ra ở phía dưới, vẻ mặt hắn phiền muộn, lớn tiếng lầm bầm: “Mẫu thân, nhìn An Ý tỷ người ta đi…”
Nhà hàng xóm gà bay chó chạy, ta nghĩ đã đến lúc mời một võ sư cho An Ninh.
11.
Vào ban đêm, các ngôi sao và mặt trăng cùng nhau tỏa sáng.
Ta mặc quần áo, định thổi tắt nến, chợt nghe thấy tiếng chuông gió ngoài cửa sổ vang lên leng keng.
Ta lập tức mở cửa sổ, một bóng dáng quay người nhảy vào, mang theo mùi tùng hương thanh mát.
Là Tống Hành Vân.
Ngoại trừ việc Tống Hành Vân mất tăm tích vào năm thứ nhất, đến năm thứ hai và năm thứ ba Tống Hành Vân lại đến thường xuyên hơn. Từ hai ba tháng một lần đến một tháng hai lần, thỉnh thoảng đụng phải lúc An Ninh chưa ngủ cũng sẽ hàn huyên vài câu. Chỉ là gần đây, đã gần nửa năm ta không gặp Tống Hành Vân.
Ta đóng cửa sổ lại, Tống Hành Vân thuần thục tìm một chỗ ngồi xuống:
"Đoạn thời gian trước ta có vài việc phải làm, mới trở về. Gần đây hai người khoẻ không?"
“Tất cả đều mạnh khoẻ.” - Ta cẩn thận nhìn nàng dưới ánh nến, quan sát xem hắn có vết tích bị thương hay không.
Hai năm trước, Tống Hành Vân luôn bị thương khi xuất hiện trước mặt ta, cho dù có che đậy cẩn thận, ta vẫn có thể ngửi thấy mùi máu.
Lần này thật sự không có, ta thở phào nhẹ nhõm.
“Ta muốn ăn bánh trôi rượu nếp do ngươi làm.” - Giọng nói trầm khàn đầy từ tính của Tống Hành Vân vang lên dưới ánh nến yếu ớt, hắn nhìn ta và nói một cách chân thành.
Ta khẽ mỉm cười nói: “Khẩu vị của người và An Ninh thật giống nhau.”
Dứt lời, ta đứng dậy đi vào bếp, Tống Hành Vân theo sát phía sau, hắn móc cây châm lửa ra, đốt lửa rồi nhét vào đống rơm dưới bếp lò, thuận thế cầm lấy thanh củi ở bên cạnh đun vào.
May mà ta thường hay làm bánh ngọt, nên rượu nếp hay gạo nếp đều có sẵn.
Khi ta đang nhào bột và viên tròn bánh trôi, Tống Hành Vân đã bắt đầu đun nước:
“Vốn dĩ đêm giao thừa và Tết Nguyên Tiêu có chừa lại cho ngươi một bát bánh trôi rượu nếp, An Ninh còn đợi ngươi đến ăn cùng, đáng tiếc ngươi lại không đến.”
"Nhưng không sao cả, bây giờ ăn cũng vậy thôi."
Ánh lửa chiếu lờ mờ lên khuôn mặt của Tống Hành Vân, ta không thấy rõ nét mặt của hắn.
/16
|