Trong lớp chỉ có hai người may mắn bàng quan hết thảy, chính là Triệu Tử Duệ và Lý Hưởng.
Lý Hưởng vừa nhìn thấy Văn Dục Phong nghiêng người, hắn cũng vội vàng né tránh, ánh mắt nhìn qua Triệu Tử Duệ ——
"Đây chính là trêu chọc lại trong truyền thuyết đi??..... Ngọa tào, tớ thật sự phục —— bạn học mới có thể a, quả thực là đem Dục ca nắm chặt trong lòng bàn tay!"
Triệu Tử Duệ ngồi bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình cũng không thể nhịn cười, vừa cười vừa lắc đầu:
"Xác thực lợi hại. Tâm tư thông thấu đến loại trình độ này cũng là số ít; giống như mấy người Lăng Vũ tâm cơ, so với Tần Tình giống như là thông minh phản ngu ngốc."
Chưa nói xong, Triệu Tử Duệ liền duỗi tay lên, khoa tay múa chân làm cái thủ thế hình dấu ngoặc kép ——
"Đương nhiên, 'thông minh' phải đánh dấu ngoặc kép."
.........
Thời điểm gần tan học, Tần Tình nghe thấy nam sinh trầm mặc hơn phân nửa tiết học ngồi bên cạnh mình mở miệng.
"Kỳ thi lần sau sẽ phân ban, em suy nghĩ chọn cái gì?"
"........?"
Vấn đề thình lình ập tới làm Tần Tình ngẩn ra.
Cô cảm thấy khó hiểu liền ngẩng đầu lên nhìn Văn Dục Phong.
Văn Dục Phong hỏi: "Em chọn ban văn hay ban tự nhiên?"
"...... Em còn chưa nghĩ kỹ." Tần Tình nghĩ nghĩ, trả lời thật: "Còn anh?"
"Anh không sao cả. Khoa văn hay tự nhiên đối với anh đều không có khác nhau."
Thanh âm nam sinh trầm thấp, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô gái nhỏ không chớp: "Nhưng anh muốm ở gần em."
Tần Tình ngẩn ra, đôi mắt hạnh xinh đẹp mở to.
"Cho nên nếu em chọn khoa học tự nhiên thì anh liền chọn khoa học tự nhiên; em chọn khoa văn thì anh liền đi khoa văn." Văn Dục Phong nói: "Tình huống phân ban sẽ quyết định sau kỳ thi, trước đó anh vẫn có khả năng ở gần em một chút."
Hắn nói một chút liền ngừng: "Em sẽ giúp anh sao?"
Tần Tình theo bản năng nhìn xuống dưới.
"........." Ánh mắt của Văn Dục Phong chợt lóe: "Để toàn tâm phụ đạo, em với cái tên Lâm Văn Thao ở ban bảy tạm thời đừng giao lưu với nhau nữa."
Tần Tình ngây ngốc, không biết tại sao đề tài đột nhiên chuyển tới chuyện này, cô nhìn Văn Dục Phong, ánh mắt thập phần vô tội.
"Không thể sao?"
Đôi mắt nam sinh buồn bã.
Tần Tình: "......."
Không biết như thế nào, Tần Tình đột nhiên nhớ tới lần ở trên hành lang tại quán bar lần trước, người này cúi xuống nói nhỏ một câu bên tai mình.
Tần Tình đang suy nghĩ, cảm giác được cả người Văn Dục Phong đang dựa về phía mình.
"Em, em đồng ý rồi!"
Tần Tình cuống quít trốn về phía sau, đồng thời lên tiếng.
"........."
Một tia vui vẻ sâu trong ánh mắt của Văn Dục Phong xoẹt qua.
"Đây chính là em nói, không thể đối ý."
..................
Trước kỳ thi mấy tuần, các thầy cô trong ban chấn kinh không nhẹ. Nguyên nhân là bọn họ phát hiện, cái người thường lui tới trong lớp, đến lời của các thầy cô đều không thèm nghe, mỗi tiết học đều không thèm xuất hiện, thế nhưng bây giờ bắt đầu chăm chỉ học tập.
Lấy giáo viên ngữ văn làm ví dụ, lần đầu tiên thấy bài văn có ba chữ "Văn Dục Phong", hắn vừa mới uống một ngụm hồng trà liền phun hết lên bàn làm việc.
Ngữ Văn còn tương đối, tiếng anh còn quan trọng quá trình tích lũy kiến thức. Toán học, vật lý, hóa học của Văn Dục Phong lấy mắt thường cũng có thể thấy thành tích đang dần tiến bộ. Vì thế, ngay cả Thẩm Lương, người lúc nào cũng lấy thành tích ra trêu ghẹo Văn Dục Phong đều mấy lần ở trong lớp khen ngợi hắn.
Chuyện này làm cho học sinh ở ban sáu kinh ngạc cảm thán không thôi, còn bản thân Văn Dục Phong đối với mấy lời khen ngợi này đều không có phản ứng gì.
—— giống như hắn cũng từng đối với "Bảng đen Nhất Trung" thờ ơ giống nhau.
Chẳng qua tiến bộ trong khoảng thời gian ngắn, sự trả giá cho chuyện này cũng rất lớn.
Ít nhất Tần Tình quan sát, sự mệt mỏi trong mắt Văn Dục Phong từng ngày từng ngày càng nghiêm trọng.
Nhìn thấy Văn Dục Phong ngủ rất lâu trong tiết tự học, cô cũng đoán được gần đây đối phương nghỉ ngơi không đủ.......
Buổi sáng hôm nay vẫn yêu cầu cuối tuần tự học như cũ.
Tiết tự học đầu tiên còn 10 phút nữa hết tiết.
Tại bàn học cuối lớp, nam sinh gối đầu trên cái đệm mềm màu xám, chân mày nhíu lại, khóe mắt mang theo một chút nhợt nhạt mệt mỏi, thoạt nhìn rất mệt nhọc.
Tần Tình ngồi bên cạnh cũng cau mày nhìn trong chốc lát, thời điểm cô chuẩn bị làm chút gì đó, chợt nghe tiếng bước chân hỗn độn vang lên từ cửa lớp học ——
"Chuyện lớn! Chuyện lớn! —— Đại hội thể thao mùa thu ở trường mình đã bỏ từ lâu bây giờ một lần nữa sẽ tổ chức lại!!"
Ủy viên thể dục ban sáu còn chưa xuất hiện ở cửa lớp, âm thanh đã truyền khắp ngóc ngách lớp học.
Cuối lớp học, các học sinh cùng giữ im lặng, không hẹn đem ánh mắt nhìn tới cùng một chỗ.
Lúc này ủy viên thể dục đã vọt vào lớp học, nụ cười trên mặt liền cứng đờ.
Đến lúc này cảm nhận được sự yên lặng chết choc, hắn mới đột nhiên nhớ tới ——
Khác với trước kia, vị kia của bọn họ lúc ngủ dậy tính khí rất khó, hiện tại đang thường trú ở phía sau lớp học.........
Suy nghĩ đến chuyện này, lá gan của ủy viên thể dục thiếu chút nữa tan nát. Trái tim hắn run rẩy, nhìn qua.
Như hưởng ứng với cái loại dự cảm cực kỳ đáng sợ trong lòng hắn, một tiếng nói trầm thấp rét căm, mang theo sự khàn khàn lúc ngủ dậy, vang lên ở cuối lớp ——
"Cậu mẹ nó —— muốn chết sao?"
Lời vừa nói, theo đó là âm thanh bàn ghế chói tai vang lên.
Khuôn mặt nam sinh trầm trầm đứng dậy, tay rũ bên người nắm chặt thành quyền, có thể nhìn thấy tĩnh mạch màu xanh sau làn da trắng nõn, rõ ràng có thể thấy được sự tức giận.
"—— xin, xin lỗi Dục ca, tớ......."
Ủy viên thể dục nuốt một ngụm nước miếng, mặc dù đứng cách hơn nửa lớp học, nhưng đôi mắt kia hung lệ tàn bạo như ác lang nhìn chằm chằm, hắn theo bản năng lùi lại một bước.
Văn Dục Phong bước một bước ra, mắt đen vững vàng, chuẩn bị đi lên trước lớp học.
Hắn chưa bước bước thứ hai, cổ áo tay trái của hắn bị một người nắm lại.
"...... Văn Dục Phong, anh đừng tức giận."
Ánh mắt chưa rút hết hung lệ liền quét qua, Tần Tình cũng có chút bất an. Nhưng cô cũng không có buông tay, ngược lại càng nắm chặt ——
"Em...... Em giảng đề cho anh được không?"
Văn Dục Phong: "......."
Toàn học sinh trong lớp: "......??"
Thân hình nam sinh cứng đờ tại chỗ vài giây.
Sau đó cả lớp phải mở to mắt chứng kiến Văn giáo bá của bọn họ thật sự chậm rãi xoay người, cuối cùng ngồi xuống lại.
Nhìn thấy chuyện đã hòa hoãn, Tần Tình nhẹ nhàng thở ra.
Cô lấy ra một bài thi hôm qua chưa nói xong, đem đề của Văn Dục Phong làm nhìn qua một lần.
Chờ sắc mặt của nam sinh dần khôi phục bộ dáng không để ý cười cười, rốt cuộc Tần Tình không nhịn được, do dự mở miệng:
"Tính khí ngủ dậy rất lớn do tuột huyết áp tạo thành, anh có thể đi kiểm tra một chút. Nếu mà đúng như vậy, chỉ cần mang theo bên người mấy cục kẹo là tốt rồi....."
"Xác thực bệnh tuột huyết áp của anh rất nhẹ."
Văn Dục Phong cầm lấy bút thử làm một phép tính trên bài thi, một bên trả lời: "Bất quá không cần có kẹo."
"A?........ Vì sao a?"
"......."
Ngòi bút trong tay Văn Dục Phong run run.
Qua hai giây, hắn chậm rãi nâng mắt lên, lóe lên một tia vui vẻ ——
"Không phải anh còn có em sao?"
"...... Điềm Điềm."
.......................
Lý Hưởng vừa nhìn thấy Văn Dục Phong nghiêng người, hắn cũng vội vàng né tránh, ánh mắt nhìn qua Triệu Tử Duệ ——
"Đây chính là trêu chọc lại trong truyền thuyết đi??..... Ngọa tào, tớ thật sự phục —— bạn học mới có thể a, quả thực là đem Dục ca nắm chặt trong lòng bàn tay!"
Triệu Tử Duệ ngồi bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình cũng không thể nhịn cười, vừa cười vừa lắc đầu:
"Xác thực lợi hại. Tâm tư thông thấu đến loại trình độ này cũng là số ít; giống như mấy người Lăng Vũ tâm cơ, so với Tần Tình giống như là thông minh phản ngu ngốc."
Chưa nói xong, Triệu Tử Duệ liền duỗi tay lên, khoa tay múa chân làm cái thủ thế hình dấu ngoặc kép ——
"Đương nhiên, 'thông minh' phải đánh dấu ngoặc kép."
.........
Thời điểm gần tan học, Tần Tình nghe thấy nam sinh trầm mặc hơn phân nửa tiết học ngồi bên cạnh mình mở miệng.
"Kỳ thi lần sau sẽ phân ban, em suy nghĩ chọn cái gì?"
"........?"
Vấn đề thình lình ập tới làm Tần Tình ngẩn ra.
Cô cảm thấy khó hiểu liền ngẩng đầu lên nhìn Văn Dục Phong.
Văn Dục Phong hỏi: "Em chọn ban văn hay ban tự nhiên?"
"...... Em còn chưa nghĩ kỹ." Tần Tình nghĩ nghĩ, trả lời thật: "Còn anh?"
"Anh không sao cả. Khoa văn hay tự nhiên đối với anh đều không có khác nhau."
Thanh âm nam sinh trầm thấp, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô gái nhỏ không chớp: "Nhưng anh muốm ở gần em."
Tần Tình ngẩn ra, đôi mắt hạnh xinh đẹp mở to.
"Cho nên nếu em chọn khoa học tự nhiên thì anh liền chọn khoa học tự nhiên; em chọn khoa văn thì anh liền đi khoa văn." Văn Dục Phong nói: "Tình huống phân ban sẽ quyết định sau kỳ thi, trước đó anh vẫn có khả năng ở gần em một chút."
Hắn nói một chút liền ngừng: "Em sẽ giúp anh sao?"
Tần Tình theo bản năng nhìn xuống dưới.
"........." Ánh mắt của Văn Dục Phong chợt lóe: "Để toàn tâm phụ đạo, em với cái tên Lâm Văn Thao ở ban bảy tạm thời đừng giao lưu với nhau nữa."
Tần Tình ngây ngốc, không biết tại sao đề tài đột nhiên chuyển tới chuyện này, cô nhìn Văn Dục Phong, ánh mắt thập phần vô tội.
"Không thể sao?"
Đôi mắt nam sinh buồn bã.
Tần Tình: "......."
Không biết như thế nào, Tần Tình đột nhiên nhớ tới lần ở trên hành lang tại quán bar lần trước, người này cúi xuống nói nhỏ một câu bên tai mình.
Tần Tình đang suy nghĩ, cảm giác được cả người Văn Dục Phong đang dựa về phía mình.
"Em, em đồng ý rồi!"
Tần Tình cuống quít trốn về phía sau, đồng thời lên tiếng.
"........."
Một tia vui vẻ sâu trong ánh mắt của Văn Dục Phong xoẹt qua.
"Đây chính là em nói, không thể đối ý."
..................
Trước kỳ thi mấy tuần, các thầy cô trong ban chấn kinh không nhẹ. Nguyên nhân là bọn họ phát hiện, cái người thường lui tới trong lớp, đến lời của các thầy cô đều không thèm nghe, mỗi tiết học đều không thèm xuất hiện, thế nhưng bây giờ bắt đầu chăm chỉ học tập.
Lấy giáo viên ngữ văn làm ví dụ, lần đầu tiên thấy bài văn có ba chữ "Văn Dục Phong", hắn vừa mới uống một ngụm hồng trà liền phun hết lên bàn làm việc.
Ngữ Văn còn tương đối, tiếng anh còn quan trọng quá trình tích lũy kiến thức. Toán học, vật lý, hóa học của Văn Dục Phong lấy mắt thường cũng có thể thấy thành tích đang dần tiến bộ. Vì thế, ngay cả Thẩm Lương, người lúc nào cũng lấy thành tích ra trêu ghẹo Văn Dục Phong đều mấy lần ở trong lớp khen ngợi hắn.
Chuyện này làm cho học sinh ở ban sáu kinh ngạc cảm thán không thôi, còn bản thân Văn Dục Phong đối với mấy lời khen ngợi này đều không có phản ứng gì.
—— giống như hắn cũng từng đối với "Bảng đen Nhất Trung" thờ ơ giống nhau.
Chẳng qua tiến bộ trong khoảng thời gian ngắn, sự trả giá cho chuyện này cũng rất lớn.
Ít nhất Tần Tình quan sát, sự mệt mỏi trong mắt Văn Dục Phong từng ngày từng ngày càng nghiêm trọng.
Nhìn thấy Văn Dục Phong ngủ rất lâu trong tiết tự học, cô cũng đoán được gần đây đối phương nghỉ ngơi không đủ.......
Buổi sáng hôm nay vẫn yêu cầu cuối tuần tự học như cũ.
Tiết tự học đầu tiên còn 10 phút nữa hết tiết.
Tại bàn học cuối lớp, nam sinh gối đầu trên cái đệm mềm màu xám, chân mày nhíu lại, khóe mắt mang theo một chút nhợt nhạt mệt mỏi, thoạt nhìn rất mệt nhọc.
Tần Tình ngồi bên cạnh cũng cau mày nhìn trong chốc lát, thời điểm cô chuẩn bị làm chút gì đó, chợt nghe tiếng bước chân hỗn độn vang lên từ cửa lớp học ——
"Chuyện lớn! Chuyện lớn! —— Đại hội thể thao mùa thu ở trường mình đã bỏ từ lâu bây giờ một lần nữa sẽ tổ chức lại!!"
Ủy viên thể dục ban sáu còn chưa xuất hiện ở cửa lớp, âm thanh đã truyền khắp ngóc ngách lớp học.
Cuối lớp học, các học sinh cùng giữ im lặng, không hẹn đem ánh mắt nhìn tới cùng một chỗ.
Lúc này ủy viên thể dục đã vọt vào lớp học, nụ cười trên mặt liền cứng đờ.
Đến lúc này cảm nhận được sự yên lặng chết choc, hắn mới đột nhiên nhớ tới ——
Khác với trước kia, vị kia của bọn họ lúc ngủ dậy tính khí rất khó, hiện tại đang thường trú ở phía sau lớp học.........
Suy nghĩ đến chuyện này, lá gan của ủy viên thể dục thiếu chút nữa tan nát. Trái tim hắn run rẩy, nhìn qua.
Như hưởng ứng với cái loại dự cảm cực kỳ đáng sợ trong lòng hắn, một tiếng nói trầm thấp rét căm, mang theo sự khàn khàn lúc ngủ dậy, vang lên ở cuối lớp ——
"Cậu mẹ nó —— muốn chết sao?"
Lời vừa nói, theo đó là âm thanh bàn ghế chói tai vang lên.
Khuôn mặt nam sinh trầm trầm đứng dậy, tay rũ bên người nắm chặt thành quyền, có thể nhìn thấy tĩnh mạch màu xanh sau làn da trắng nõn, rõ ràng có thể thấy được sự tức giận.
"—— xin, xin lỗi Dục ca, tớ......."
Ủy viên thể dục nuốt một ngụm nước miếng, mặc dù đứng cách hơn nửa lớp học, nhưng đôi mắt kia hung lệ tàn bạo như ác lang nhìn chằm chằm, hắn theo bản năng lùi lại một bước.
Văn Dục Phong bước một bước ra, mắt đen vững vàng, chuẩn bị đi lên trước lớp học.
Hắn chưa bước bước thứ hai, cổ áo tay trái của hắn bị một người nắm lại.
"...... Văn Dục Phong, anh đừng tức giận."
Ánh mắt chưa rút hết hung lệ liền quét qua, Tần Tình cũng có chút bất an. Nhưng cô cũng không có buông tay, ngược lại càng nắm chặt ——
"Em...... Em giảng đề cho anh được không?"
Văn Dục Phong: "......."
Toàn học sinh trong lớp: "......??"
Thân hình nam sinh cứng đờ tại chỗ vài giây.
Sau đó cả lớp phải mở to mắt chứng kiến Văn giáo bá của bọn họ thật sự chậm rãi xoay người, cuối cùng ngồi xuống lại.
Nhìn thấy chuyện đã hòa hoãn, Tần Tình nhẹ nhàng thở ra.
Cô lấy ra một bài thi hôm qua chưa nói xong, đem đề của Văn Dục Phong làm nhìn qua một lần.
Chờ sắc mặt của nam sinh dần khôi phục bộ dáng không để ý cười cười, rốt cuộc Tần Tình không nhịn được, do dự mở miệng:
"Tính khí ngủ dậy rất lớn do tuột huyết áp tạo thành, anh có thể đi kiểm tra một chút. Nếu mà đúng như vậy, chỉ cần mang theo bên người mấy cục kẹo là tốt rồi....."
"Xác thực bệnh tuột huyết áp của anh rất nhẹ."
Văn Dục Phong cầm lấy bút thử làm một phép tính trên bài thi, một bên trả lời: "Bất quá không cần có kẹo."
"A?........ Vì sao a?"
"......."
Ngòi bút trong tay Văn Dục Phong run run.
Qua hai giây, hắn chậm rãi nâng mắt lên, lóe lên một tia vui vẻ ——
"Không phải anh còn có em sao?"
"...... Điềm Điềm."
.......................
/176
|