Tin tức đại hội thể thao mùa thu được tổ chức lại giống như một cơn gió, nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ cao trung.
Năm nhất, năm hai được nhà trường hưởng ứng kêu gọi, các ban có nhiệm vụ báo danh tham gia đại hội thể thao ——
Ngoại trừ những người có giấy xác nhận chấn thương bệnh tật của bệnh viện, mỗi học phải tham gia ít nhất một hạng mục thể thao.
Nghe thấy tin tức này, Tần Tình cảm thấy nhân sinh của mình bắt đầu u ám.
Thật vất vả thoát khỏi quân huấn, cô không nghĩ tới chính mình gặp phải đại hội thể thao mùa thu.
"Em không định tham gia đại hội thể thao?"
Thấy cô gái nhỏ vốn đã nhỏ nhắn bây giờ bản thân lại càng héo rũ thành một đoàn, Văn Dục Phong chống má ngồi bên cạnh, cười như không cười, nhẹ nhàng híp mắt hỏi:
"........."
Tần Tình nằm bò lên mặt bàn, đôi mắt trong suốt sạch sẽ.
"Em ghét nhất là chạy bộ."
Văn Dục Phong nghe vậy liền đứng lên. Tần Tình đứng một bên mờ mịt nhìn hắn, không biết nam sinh này này muốn làm cái gì.
Sau đó thấy Văn Dục Phong hướng tới ủy viên thể dục gọi một tiếng.
"Tống Lâm, lấy một phiếu báo danh cho tôi."
"Ai ai, tốt, Dục ca!"
Vừa mới đắc tội Văn Dục Phong một lần, còn đại nạn không chết, ủy viên thể dục vội vàng cầm lấy phiếu báo danh chạy tới.
Văn Dục Phong cầm lấy tờ giấy liền ngồi xuống. Hắn nhanh chóng xem qua các hạng mục một lần, sau đó đẩy qua trước mặt cô gái nhỏ.
"Ngoại trừ thi đấu điền kinh, em cũng có thể lựa chọn thi hạng mục điền kinh."
Tần Tình mờ mịt mà chớp chớp mắt: "Cái gì là thi đấu điền kinh? Cái gì là thi đấu điền kinh?"
Văn Dục Phong: "........"
"Phốc........"
Lý Hưởng bên cạnh nghe lén cũng không nhịn được liền cười ra tiếng.
Ánh mắt lạnh lẽo của Văn Dục Phong quét qua.
Lý Hưởng nén cười: "Dục ca, tớ thật sự không nghĩ tới, cậu lại toàn năng như vậy, lỡ gặp phải một cô gái giỏi thể dục —— ngao ô......"
Chữ cuối cùng bị tiếng kêu đau của hắn che mất.
Chờ cơn đau đi qua, Lý Hưởng căm tức quay đầu lại nhìn Triệu Tử Duệ một cái, Triệu Tử Duệ cho hắn một ánh mắt khuyên bảo sâu không lường được.
Phía sau lưng Lý Hưởng cứng đờ, phản ứng được thiếu chút nữa mình nói ra cái gì, chột dạ vội vàng quay đầu lại cười làm lành: "Bạn học mới, hay là cậu với Dục ca cùng nhau học tập một chút ha ha ha....... Như vậy mới bổ sung cho nhau, a không, như vậy mới phát triển toàn diện trí thể mỹ......"
Tần Tình nghe Lý Hưởng nói mãi cảm thấy bản thân như lạc vào sương mù, khó hiểu quay qua nhìn Văn Dục Phong.
Ánh mắt Văn Dục Phong càng lạnh lẽo làm nụ cười của Lý Hưởng cứng đờ, hắn liền thu lại, sau đó chỉ vào một hạng mục giải thích.
"Yêu cầu ở đường đua được tổ chức giống như các loại vận động đi, chạy là thuộc về thi đấu hạng mục điền kinh; thi nhảy, ném cũng thuộc về hạng mục điền kinh."
Hắn dừng lại một chút, giương mắt nhìn cô gái nhỏ đang nhíu chặt mày, lại nói: "Nếu em không muốn tham gia hạng mục đi bộ thì có thể lựa chọn hạng mục khác."
Tần Tình nhìn phiếu báo danh nhíu mi: "Chính là loại ném bi sắt, loại lao tới ném thật mạnh sao?"
"........"
Văn Dục Phong nhìn mấy hạng mục ném mạnh, lại nhìn cánh tay nhỏ của cô gái nhỏ bên cạnh, không khỏi cười nhẹ.
"Vẫn nên là đổi cái khác đi, ân?"
Một tiếng cười nhẹ này, Tần Tình nghe ra được sự trào phúng khó giấu được.
Cô giương cổ lên: "Lỡ đâu em có thể là được thì sao....."
Càng nói tới khúc cuối, cô gái nhỏ càng nói càng không có chút tự tin.
"Ân, có lẽ em có thể, bất quá vẫn là tính."
Văn Dục Phong cười đồng tình.
"....... Vì cái gì a?"
Tần Tình bất mãn nhìn Văn Dục Phong.
"........" Ánh mắt Văn Dục Phong lướt qua cánh tay nhỏ của cô gái nhỏ, âm thanh cười hơi khàn khàn: "Lỡ như bị thương, anh sợ bản thân mình sẽ đau lòng."
"..........."
Ước chừng cô gái nhỏ ngây người bốn năm giây mới chậm rãi hồi phục lại tinh thần.
Sau đó Tần Tình đỏ mặt, nghiêm túc nhìn nam sinh: "Văn Dục Phong, anh không thể như vậy."
Bị phản ứng của cô gái nhỏ làm cho tâm động, Văn Dục Phong cúi người mỉn cười ——
"Không thể như thế nào?"
Tần Tình cầm lấy phiếu báo danh, khoảng cách giữa hai người kéo lại rất gần, đem tờ phiếu báo danh chặn giữa mình và Văn Dục Phong.
Dưới ánh mặt trời, cách tờ giấy mỏng gần như trong suốt, Văn Dục Phong nghe thấy âm thanh mềm mại của cô gái nhỏ:
"Anh hai em nói không nên để ý những người ở trường thích......" Tần Tình tạm dừng một chút, nghĩ lại những từ mà Tần Hạo nói lúc trước, sau khi nghĩ xong liền lập tức cao hứng tiếp tục nói: "Em không nên để ý những người ở trường học thích tùy tiện 'trêu chọc' cô gái nhỏ."
"...... Trêu chọc?"
Hầu kết nam sinh hơi động, cách trang giấy mỏng hắn mơ hồ nhìn thấy được hình dáng của cô gái nhỏ, ánh mắt của hắn liền trầm xuống.
Khi hắn mở miệng, âm thanh khàn khàn mang theo một chút ý cười: "Anh khi nào trêu chọc em?"
"......."
Tần Tình tức giận nắm chặt phiếu báo danh: "Anh rõ ràng —— "
Lời còn chưa dứt, có cái gì đó ấm áp cách một tờ giấy mỏng chạm vào môi của mình.
Dừng lại liền cách xa.
Bên tai vang lên tiếng cười khàn khàn.
——
"Cái này mới tính."
Tần Tình: "........."
Phiếu báo danh bị cô gái nhỏ cầm không chắc liền rơi xuống đất.
Đôi mắt mở to, ánh sáng trong mắt nhẹ nhàng tối xuống.
Tần Tình ngơ ngẩn nhìn tờ giấy rơi xuống, sau đó nhìn thấy bóng dáng mình trong đôi mắt người nọ.
Nhìn góc nghiêng tuấn tú mơ hồ thấy được khóe môi không giấu được ý cười, bờ môi cong lên mang theo hương vị phóng túng.
Vành tai nhiễm lên một chút sắc đỏ, sau đó chậm rãi lan ra làm khuôn mặt Tần Tình nóng bừng lên.
Suy nghĩ cẩn thận lúc nãy đã tiếp xúc với cái gì, Tần Tình hoảng loạn lấy lại tinh thần, quay người sang hướng khác.
...............
Chương này bù cho Chủ nhật tuần trước nha!!! ^^
Năm nhất, năm hai được nhà trường hưởng ứng kêu gọi, các ban có nhiệm vụ báo danh tham gia đại hội thể thao ——
Ngoại trừ những người có giấy xác nhận chấn thương bệnh tật của bệnh viện, mỗi học phải tham gia ít nhất một hạng mục thể thao.
Nghe thấy tin tức này, Tần Tình cảm thấy nhân sinh của mình bắt đầu u ám.
Thật vất vả thoát khỏi quân huấn, cô không nghĩ tới chính mình gặp phải đại hội thể thao mùa thu.
"Em không định tham gia đại hội thể thao?"
Thấy cô gái nhỏ vốn đã nhỏ nhắn bây giờ bản thân lại càng héo rũ thành một đoàn, Văn Dục Phong chống má ngồi bên cạnh, cười như không cười, nhẹ nhàng híp mắt hỏi:
"........."
Tần Tình nằm bò lên mặt bàn, đôi mắt trong suốt sạch sẽ.
"Em ghét nhất là chạy bộ."
Văn Dục Phong nghe vậy liền đứng lên. Tần Tình đứng một bên mờ mịt nhìn hắn, không biết nam sinh này này muốn làm cái gì.
Sau đó thấy Văn Dục Phong hướng tới ủy viên thể dục gọi một tiếng.
"Tống Lâm, lấy một phiếu báo danh cho tôi."
"Ai ai, tốt, Dục ca!"
Vừa mới đắc tội Văn Dục Phong một lần, còn đại nạn không chết, ủy viên thể dục vội vàng cầm lấy phiếu báo danh chạy tới.
Văn Dục Phong cầm lấy tờ giấy liền ngồi xuống. Hắn nhanh chóng xem qua các hạng mục một lần, sau đó đẩy qua trước mặt cô gái nhỏ.
"Ngoại trừ thi đấu điền kinh, em cũng có thể lựa chọn thi hạng mục điền kinh."
Tần Tình mờ mịt mà chớp chớp mắt: "Cái gì là thi đấu điền kinh? Cái gì là thi đấu điền kinh?"
Văn Dục Phong: "........"
"Phốc........"
Lý Hưởng bên cạnh nghe lén cũng không nhịn được liền cười ra tiếng.
Ánh mắt lạnh lẽo của Văn Dục Phong quét qua.
Lý Hưởng nén cười: "Dục ca, tớ thật sự không nghĩ tới, cậu lại toàn năng như vậy, lỡ gặp phải một cô gái giỏi thể dục —— ngao ô......"
Chữ cuối cùng bị tiếng kêu đau của hắn che mất.
Chờ cơn đau đi qua, Lý Hưởng căm tức quay đầu lại nhìn Triệu Tử Duệ một cái, Triệu Tử Duệ cho hắn một ánh mắt khuyên bảo sâu không lường được.
Phía sau lưng Lý Hưởng cứng đờ, phản ứng được thiếu chút nữa mình nói ra cái gì, chột dạ vội vàng quay đầu lại cười làm lành: "Bạn học mới, hay là cậu với Dục ca cùng nhau học tập một chút ha ha ha....... Như vậy mới bổ sung cho nhau, a không, như vậy mới phát triển toàn diện trí thể mỹ......"
Tần Tình nghe Lý Hưởng nói mãi cảm thấy bản thân như lạc vào sương mù, khó hiểu quay qua nhìn Văn Dục Phong.
Ánh mắt Văn Dục Phong càng lạnh lẽo làm nụ cười của Lý Hưởng cứng đờ, hắn liền thu lại, sau đó chỉ vào một hạng mục giải thích.
"Yêu cầu ở đường đua được tổ chức giống như các loại vận động đi, chạy là thuộc về thi đấu hạng mục điền kinh; thi nhảy, ném cũng thuộc về hạng mục điền kinh."
Hắn dừng lại một chút, giương mắt nhìn cô gái nhỏ đang nhíu chặt mày, lại nói: "Nếu em không muốn tham gia hạng mục đi bộ thì có thể lựa chọn hạng mục khác."
Tần Tình nhìn phiếu báo danh nhíu mi: "Chính là loại ném bi sắt, loại lao tới ném thật mạnh sao?"
"........"
Văn Dục Phong nhìn mấy hạng mục ném mạnh, lại nhìn cánh tay nhỏ của cô gái nhỏ bên cạnh, không khỏi cười nhẹ.
"Vẫn nên là đổi cái khác đi, ân?"
Một tiếng cười nhẹ này, Tần Tình nghe ra được sự trào phúng khó giấu được.
Cô giương cổ lên: "Lỡ đâu em có thể là được thì sao....."
Càng nói tới khúc cuối, cô gái nhỏ càng nói càng không có chút tự tin.
"Ân, có lẽ em có thể, bất quá vẫn là tính."
Văn Dục Phong cười đồng tình.
"....... Vì cái gì a?"
Tần Tình bất mãn nhìn Văn Dục Phong.
"........" Ánh mắt Văn Dục Phong lướt qua cánh tay nhỏ của cô gái nhỏ, âm thanh cười hơi khàn khàn: "Lỡ như bị thương, anh sợ bản thân mình sẽ đau lòng."
"..........."
Ước chừng cô gái nhỏ ngây người bốn năm giây mới chậm rãi hồi phục lại tinh thần.
Sau đó Tần Tình đỏ mặt, nghiêm túc nhìn nam sinh: "Văn Dục Phong, anh không thể như vậy."
Bị phản ứng của cô gái nhỏ làm cho tâm động, Văn Dục Phong cúi người mỉn cười ——
"Không thể như thế nào?"
Tần Tình cầm lấy phiếu báo danh, khoảng cách giữa hai người kéo lại rất gần, đem tờ phiếu báo danh chặn giữa mình và Văn Dục Phong.
Dưới ánh mặt trời, cách tờ giấy mỏng gần như trong suốt, Văn Dục Phong nghe thấy âm thanh mềm mại của cô gái nhỏ:
"Anh hai em nói không nên để ý những người ở trường thích......" Tần Tình tạm dừng một chút, nghĩ lại những từ mà Tần Hạo nói lúc trước, sau khi nghĩ xong liền lập tức cao hứng tiếp tục nói: "Em không nên để ý những người ở trường học thích tùy tiện 'trêu chọc' cô gái nhỏ."
"...... Trêu chọc?"
Hầu kết nam sinh hơi động, cách trang giấy mỏng hắn mơ hồ nhìn thấy được hình dáng của cô gái nhỏ, ánh mắt của hắn liền trầm xuống.
Khi hắn mở miệng, âm thanh khàn khàn mang theo một chút ý cười: "Anh khi nào trêu chọc em?"
"......."
Tần Tình tức giận nắm chặt phiếu báo danh: "Anh rõ ràng —— "
Lời còn chưa dứt, có cái gì đó ấm áp cách một tờ giấy mỏng chạm vào môi của mình.
Dừng lại liền cách xa.
Bên tai vang lên tiếng cười khàn khàn.
——
"Cái này mới tính."
Tần Tình: "........."
Phiếu báo danh bị cô gái nhỏ cầm không chắc liền rơi xuống đất.
Đôi mắt mở to, ánh sáng trong mắt nhẹ nhàng tối xuống.
Tần Tình ngơ ngẩn nhìn tờ giấy rơi xuống, sau đó nhìn thấy bóng dáng mình trong đôi mắt người nọ.
Nhìn góc nghiêng tuấn tú mơ hồ thấy được khóe môi không giấu được ý cười, bờ môi cong lên mang theo hương vị phóng túng.
Vành tai nhiễm lên một chút sắc đỏ, sau đó chậm rãi lan ra làm khuôn mặt Tần Tình nóng bừng lên.
Suy nghĩ cẩn thận lúc nãy đã tiếp xúc với cái gì, Tần Tình hoảng loạn lấy lại tinh thần, quay người sang hướng khác.
...............
Chương này bù cho Chủ nhật tuần trước nha!!! ^^
/176
|