Cuối cùng thì Ân cũng phải bước lên bục phát biểu. Và hình như là Ân vẫn chưa nhận ra ai kia...
Cái gì? Nhìn mình mà ko ngạc nhiên gì sao? Bộ cố tình làm lơ ân nhân này à?? Thật tình! Con nhỏ xấc láo này!
- Anh thấy ở dưới em nói nhiều lắm! Chắc là em muốn lên đây nói mà! Sao? Em có ý kiến gì hả? - Đình Cao hỏi
- À...Tui chỉ là đang lo cho đội bóng. Tui có ý kiến là nên tu sửa lại sân bóng...Cái rổ cùi quá xá!! - Vẫn là chủ đề đội bóng. Ân vô tư nói trước hàng trăm con mắt ngạc nhiên nhìn mình.
- Ha...hả?...Ờ...ờ được rồi! Vấn đề đó chúng ta sẽ bàn sau. Giờ em có thể nói nội dung chính bài diễn văn của anh được ko? - Đình Cao hỏi
- Sao phải nói ? Anh biết rồi mà - Ân nhíu mày
- Em nói nội dung đó đi!
- Anh này ngộ! Chuẩn bị trước ko lo. Giờ kêu một học sinh lớp 11 lên nói hộ à?
- Anh đã phát biểu rồi! Sao? Em ko nghe đúng ko?
- Em có nghe mà!
- Thế thì nói đi!
- Thời tiết bây giờ ra sao? - Tự dưng Ân hỏi một câu khá liên quan
- Hả? Trời đang nắng chứ sao - Cao ngạc nhiên
- Đó! Trời nắng thế mà anh cứ kéo dài bài phát biểu cuối cùng này. Mọi người dưới kia đang nhễ nhại mồ hôi kìa. Họ đang rất mệt đó! Lẽ ra một học sinh ưu tú như anh phải nhận thấy điều đó chứ!
- Hả? V...vậy giờ sao? - Đình Cao buột miệng hỏi. Mặt ngố ko thể tả.
- Thì kết thúc tại đây chứ sao? Đúng là chậm hiểu!!! - Ân nói rồi nhanh chóng đi xuống mặc kệ cái con người đang lúng túng ko hiểu chuyện gì đang xảy ra đứng bên cạnh
- Buổi lễ...kết thúc! Chúc các bạn có một năm học mới tốt lành và thành công! - cuối cùng, Đình Cao buộc phải kết thúc buổi lễ này. May mà trong bài phát biểu của học sinh ko có sự hiện diện của các đại biểu. Ko thì ko biết Đình Cao phải giấu mặt đi đâu.
Tại bãi cỏ sau trường...
" Những đứa bất tài trong đội bóng rổ này đọc cho kĩ vào: Chúng tao sẽ xoá sổ đội chúng mày! tự động giải tán đi! Đừng để chúng tao phải dùng biện pháp mạnh! "
- Grừ...Tức chết mà!! - Ân đọc xong mẩu thư đe doạ liền tức giận
- Đó là lá thư từ tháng trước! - Anh Hào nói
- Cái gì? Thư từ tháng trước? Sao ko ai nói em biết vậy? - Ân giận dỗi
- Chỉ có mình anh ấy biết! Tụi tao cũng chỉ mới biết như mày thôi! - Lê Dương
- Sao anh ko nói cho cả đội biết? - Ân nói với giọng trách móc
- Từ đầu anh chỉ nghĩ đó là thư nặc danh đe doạ troll chúng ta mà thôi. Nhưng mà hôm nay, đã có tới 2 người rời đội với những lí do lãng xẹt. Đồng thời, cũng trong ngày hôm nay. Anh cũng nhận được một lá thư nặc danh tương tự - Anh Hào đưa một lá thư khác cho cả đám xem.
" Đúng là những đứa lì lợm! Sao? Hôm nay chúng mày đã nhận được hai lá đơn xin từ chức rồi chứ? Haha ko sớm thì muộn, chúng mày sẽ phải tan rã thôi!!! "
- Đúng là lũ hèn hạ!!! Giỏi thì sao ko ra so tài thử? - Lê Dương chép miệng
- Anh nghĩ bọn đó là ai? Em thì ko tài nào đoán ra được là bọn nào nữa. Chúng ta đâu có gây thù chuốc oán với ai. - Ân nói với giọng khẳng định.
Anh Hào chẳng nói gì. Anh trầm tư suy nghĩ, mặt mày vẻ đăm chiêu. Nhưng anh cũng ko thể đoán ra được là kẻ nào.
Cả đám cứ thế suy nghĩ. Rốt cuộc thì là ai chứ?
Trong khi đó thì tại vườn trường...
Vườn trường này có rất nhiều khu. Vườn hoa, vườn cây thuốc, vườn cây bạch đàn...Trong đó thì vườn hoa chiếm diện tích nhiều nhất. Tại vườn hoa này, nhà trường cho phép học sinh quản lí, có thể trồng bất cứ loài hoa nào cũng được miễn là phải tạo vẻ đẹp thẩm mỹ cho khu vườn.
Và cho đến nay thì vườn hoa của trường này luôn là một khu vực đẹp nhất trong thị trấn. Vườn chiếm diện tích khá rộng, do đó khó có thể quản lí dễ dàng nhưng với sự nhiệt huyết của các bạn học sinh yêu thích làm vườn thì ko gì có thể đánh đố được. Do đó, vườn hoa này luôn là niềm tự hào lớn của trường cũng như của thị trấn.
- Thơm quá!! Quyết định trồng hoa hồng quả là ko sai mà! - An hít một hơi thật sâu. Cậu nhắm mắt tận hưởng ko khí trong lành cùng mùi hoa hồng nhè nhẹ thoang thoảng.
- Khu vực chính điểm này trồng hoa hồng đúng là rất tuyệt đó! - Một bạn nữ nói
- Trồng ko thì chưa đủ đâu nha! Phải có sự chăm sóc kĩ lưỡng nữa đó! Về phần này thì An lúc nào cũng nhất hết trơn ý! - Một bạn nữ khác nói
- Đúng là ko bõ công chúng ta mà! Chiều nay, chị sẽ bao mấy đứa ăn bún một chầu! - Chị đội trưởng nói
- Chị hứa nha!
- Ok luôn!
Trong khi những người khác đang bàn luận về chuyện ăn uống rất sôi nổi thì An, cậu dạo quanh vườn hoa với vẻ thư thái. Vốn là người thích chốn yên tĩnh và lãng mạn thì nơi đây đúng là một nơi tuyệt nhất. Đang thả hồn vui đùa với những cánh hoa thì một giọng nói nhẹ nhàng cất lên...
- Đẹp thật đấy! Những người trồng vườn này hẳn phải là những người yêu thiên nhiên lắm!
Đó là giọng của một cô gái xinh đẹp. An giật mình quay lại nhìn xem là ai. Trong một vài giây phút, cậu đã đứng hình trước vẻ đẹp thiên sứ của cô gái đó. Với mái tóc dài, mượt, bồng bềnh trong gió. Với khuôn mặt thanh tú, đường nét của các bộ phận trên gương mặt gần như hoàn hảo. Cùng với dáng người can đối, đầy tràn sức sống thì dường như ăn đứt cả trăm hoa. Mọi cảnh vật xung quanh cô dường như chỉ làm nền cho vẻ đẹp lộng lẫy của cô.
Everytime I try to fly
I fall without my wings
I feel so small
I guess I need you baby
And everytime I see you in my dreams
I see your face, it's haunting me
I guess I need you baby...
Bất chợt, cô cất giọng hát của mình lên. Ko to nhưng đủ để ai kia ở gần đó nghe thấy. Một lần nữa An lại bị hớp hồn bởi cô gái kia, bởi chất giọng của cô, thánh thót, nhẹ nhàng rất êm tai. Đứng trước một cô gái tài sắc vẹn toàn như thế thì ko có lí do nào là ko rung động cả.
Hát một đoạn, cô gái đó dừng lại. Dường như cô đã phát hiện ra có kẻ đang đắm đuối nhìn mình. Cô nhìn xung quanh. Dừng mắt lại phía An. Cô nhìn cậu. Rồi mỉm cười bước đến.
An nhận thấy rằng mình đã bị phát hiện. Lại thêm cả cô ấy cứ tiến đến phía mình. Cậu cứ lúng túng cúi xuống đất.
- Chào em, Huỳnh An! - Cô gái cười thật tươi
- H...hả?...Chào...Sao chị biết tên em? - An ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi
- Cả trường này ai mà ko biết em chứ! Em dễ thương quá mà! - Cô bật cười nói
- Hì...Cảm ơn chị! - An gãi đầu ngượng ngịu
- Chị tên là Bích Chiêu. Rất vui được làm quen với em! - Cô vui vẻ đưa tay ra cho An
- Bích Chiêu? A! Em nhớ ra chị rồi! Chị là hoa khôi của trường năm ngoái nè! - An reo lên. Rồi cậu vội đưa tay ra bắt tay với chị Bích Chiêu. Còn gì tuyệt hơn khi được bắt tay với người đẹp chứ! Lúc này, An chỉ có một suy nghĩ...
Hihi! Da tay chị ấy trắng mà mịn quá! Thích thật! Được làm quen với chị ấy biết đâu biết được những cách làm đẹp da thì sao!! Hihi!
- Hihi. Sao em đi có một mình vậy? Bình thường thấy em hay đi với mấy đứa con gái mà - Bích Chiêu hỏi
- À, các bạn ấy đang ở kia. Còn em, em muốn yên tĩnh một chút - An vui vẻ nói
- Ồ! Giống chị. Chị cũng rất thích ko khí yên tĩnh. May mắn là chị luôn như vậy - Bích Chiêu nói, ánh mắt nhìn xa xăm có vẻ buồn
- Chị luôn một mình à? Sao vậy? Lẽ ra chị phải có nhiều bạn lắm chứ! - An thắc mắc
Bích Chiêu thở dài rồi nói :
- Ừ, nhiều bạn lắm nhưng chỉ là xã giao thôi em. Ko có ai là bạn thật sự hết! Đôi khi chị cũng buồn vì ko có ai tâm sự nhưng mà ko sao, chị cũng quen rồi!! Hihi
- Chị mạnh mẽ thật! Em thì ko thể nào chịu nổi khi ko được tâm sự nỗi niềm với ai đó. Em sẽ stress nặng mất! - An nói
- À! Em thích hoa nào trong vườn này nhất? - Bích Chiêu đổi sang chủ đề khác
- Hihi! Em thích nhất là hoa hồng đó! Vừa đẹp, thơm, có nhiều ý nghĩa nữa! Nên em rất thích! Còn chị? - An vui vẻ nói
- Thật trùng hợp! chị cũng thích hoa hồng đó! Nó biểu hiện cho tình yêu, cho hạnh phúc, cho sự thuần khiết, cho cái đẹp - Bích Chiêu hồn nhiên
- Tuy hoa hồng đẹp, nhưng nó lại có gai. Đôi khi gai của chúng có thể làm chúng ta đau. Điều đó làm em suy nghĩ, cái đẹp ko hề yếu đuối. Tuy đẹp, dịu dàng nhưng nó vẫn mang cái vẻ mạnh mẽ, ko ngại đương đầu với khó khăn. Điều đó cũng là điều mà em thích nhất ở hoa hồng - An mỉm cười vui vẻ
- Thật tuyệt vời! Ko ngờ lại có người suy nghĩ giống chị đến thế! - Bích Chiêu reo lên
An cười thích chí...Cả hai sau đó nói chuyện rất vui vẻ, đôi lúc lại vang lên những tiếng cười giòn giã. Bích Chiêu cảm thấy rất vui vì lâu lắm rồi cô mới được nói chuyện với một người hợp đến như thế!
- Ko ngờ là chị với em lại có nhiều điểm chung đến thế! Lâu lắm rồi chị mới có cảm giác vui như thế này - Bích Chiêu mãn nguyện nói
- Em cũng vậy đó! - An cười tít mắt
- Ko biết là...Em có muốn làm bạn...với chị ko? Chị cảm thấy rất quý em - Bích Chiêu hỏi, ánh mắt đầy thành ý. Nhìn vào ánh mắt đó thì ko ai có thể từ chối làm bạn với được.
An vui lắm, cậu liền gật đầu đồng ý. Càng thêm bạn thì càng thêm vui chứ sao!
Cái gì? Nhìn mình mà ko ngạc nhiên gì sao? Bộ cố tình làm lơ ân nhân này à?? Thật tình! Con nhỏ xấc láo này!
- Anh thấy ở dưới em nói nhiều lắm! Chắc là em muốn lên đây nói mà! Sao? Em có ý kiến gì hả? - Đình Cao hỏi
- À...Tui chỉ là đang lo cho đội bóng. Tui có ý kiến là nên tu sửa lại sân bóng...Cái rổ cùi quá xá!! - Vẫn là chủ đề đội bóng. Ân vô tư nói trước hàng trăm con mắt ngạc nhiên nhìn mình.
- Ha...hả?...Ờ...ờ được rồi! Vấn đề đó chúng ta sẽ bàn sau. Giờ em có thể nói nội dung chính bài diễn văn của anh được ko? - Đình Cao hỏi
- Sao phải nói ? Anh biết rồi mà - Ân nhíu mày
- Em nói nội dung đó đi!
- Anh này ngộ! Chuẩn bị trước ko lo. Giờ kêu một học sinh lớp 11 lên nói hộ à?
- Anh đã phát biểu rồi! Sao? Em ko nghe đúng ko?
- Em có nghe mà!
- Thế thì nói đi!
- Thời tiết bây giờ ra sao? - Tự dưng Ân hỏi một câu khá liên quan
- Hả? Trời đang nắng chứ sao - Cao ngạc nhiên
- Đó! Trời nắng thế mà anh cứ kéo dài bài phát biểu cuối cùng này. Mọi người dưới kia đang nhễ nhại mồ hôi kìa. Họ đang rất mệt đó! Lẽ ra một học sinh ưu tú như anh phải nhận thấy điều đó chứ!
- Hả? V...vậy giờ sao? - Đình Cao buột miệng hỏi. Mặt ngố ko thể tả.
- Thì kết thúc tại đây chứ sao? Đúng là chậm hiểu!!! - Ân nói rồi nhanh chóng đi xuống mặc kệ cái con người đang lúng túng ko hiểu chuyện gì đang xảy ra đứng bên cạnh
- Buổi lễ...kết thúc! Chúc các bạn có một năm học mới tốt lành và thành công! - cuối cùng, Đình Cao buộc phải kết thúc buổi lễ này. May mà trong bài phát biểu của học sinh ko có sự hiện diện của các đại biểu. Ko thì ko biết Đình Cao phải giấu mặt đi đâu.
Tại bãi cỏ sau trường...
" Những đứa bất tài trong đội bóng rổ này đọc cho kĩ vào: Chúng tao sẽ xoá sổ đội chúng mày! tự động giải tán đi! Đừng để chúng tao phải dùng biện pháp mạnh! "
- Grừ...Tức chết mà!! - Ân đọc xong mẩu thư đe doạ liền tức giận
- Đó là lá thư từ tháng trước! - Anh Hào nói
- Cái gì? Thư từ tháng trước? Sao ko ai nói em biết vậy? - Ân giận dỗi
- Chỉ có mình anh ấy biết! Tụi tao cũng chỉ mới biết như mày thôi! - Lê Dương
- Sao anh ko nói cho cả đội biết? - Ân nói với giọng trách móc
- Từ đầu anh chỉ nghĩ đó là thư nặc danh đe doạ troll chúng ta mà thôi. Nhưng mà hôm nay, đã có tới 2 người rời đội với những lí do lãng xẹt. Đồng thời, cũng trong ngày hôm nay. Anh cũng nhận được một lá thư nặc danh tương tự - Anh Hào đưa một lá thư khác cho cả đám xem.
" Đúng là những đứa lì lợm! Sao? Hôm nay chúng mày đã nhận được hai lá đơn xin từ chức rồi chứ? Haha ko sớm thì muộn, chúng mày sẽ phải tan rã thôi!!! "
- Đúng là lũ hèn hạ!!! Giỏi thì sao ko ra so tài thử? - Lê Dương chép miệng
- Anh nghĩ bọn đó là ai? Em thì ko tài nào đoán ra được là bọn nào nữa. Chúng ta đâu có gây thù chuốc oán với ai. - Ân nói với giọng khẳng định.
Anh Hào chẳng nói gì. Anh trầm tư suy nghĩ, mặt mày vẻ đăm chiêu. Nhưng anh cũng ko thể đoán ra được là kẻ nào.
Cả đám cứ thế suy nghĩ. Rốt cuộc thì là ai chứ?
Trong khi đó thì tại vườn trường...
Vườn trường này có rất nhiều khu. Vườn hoa, vườn cây thuốc, vườn cây bạch đàn...Trong đó thì vườn hoa chiếm diện tích nhiều nhất. Tại vườn hoa này, nhà trường cho phép học sinh quản lí, có thể trồng bất cứ loài hoa nào cũng được miễn là phải tạo vẻ đẹp thẩm mỹ cho khu vườn.
Và cho đến nay thì vườn hoa của trường này luôn là một khu vực đẹp nhất trong thị trấn. Vườn chiếm diện tích khá rộng, do đó khó có thể quản lí dễ dàng nhưng với sự nhiệt huyết của các bạn học sinh yêu thích làm vườn thì ko gì có thể đánh đố được. Do đó, vườn hoa này luôn là niềm tự hào lớn của trường cũng như của thị trấn.
- Thơm quá!! Quyết định trồng hoa hồng quả là ko sai mà! - An hít một hơi thật sâu. Cậu nhắm mắt tận hưởng ko khí trong lành cùng mùi hoa hồng nhè nhẹ thoang thoảng.
- Khu vực chính điểm này trồng hoa hồng đúng là rất tuyệt đó! - Một bạn nữ nói
- Trồng ko thì chưa đủ đâu nha! Phải có sự chăm sóc kĩ lưỡng nữa đó! Về phần này thì An lúc nào cũng nhất hết trơn ý! - Một bạn nữ khác nói
- Đúng là ko bõ công chúng ta mà! Chiều nay, chị sẽ bao mấy đứa ăn bún một chầu! - Chị đội trưởng nói
- Chị hứa nha!
- Ok luôn!
Trong khi những người khác đang bàn luận về chuyện ăn uống rất sôi nổi thì An, cậu dạo quanh vườn hoa với vẻ thư thái. Vốn là người thích chốn yên tĩnh và lãng mạn thì nơi đây đúng là một nơi tuyệt nhất. Đang thả hồn vui đùa với những cánh hoa thì một giọng nói nhẹ nhàng cất lên...
- Đẹp thật đấy! Những người trồng vườn này hẳn phải là những người yêu thiên nhiên lắm!
Đó là giọng của một cô gái xinh đẹp. An giật mình quay lại nhìn xem là ai. Trong một vài giây phút, cậu đã đứng hình trước vẻ đẹp thiên sứ của cô gái đó. Với mái tóc dài, mượt, bồng bềnh trong gió. Với khuôn mặt thanh tú, đường nét của các bộ phận trên gương mặt gần như hoàn hảo. Cùng với dáng người can đối, đầy tràn sức sống thì dường như ăn đứt cả trăm hoa. Mọi cảnh vật xung quanh cô dường như chỉ làm nền cho vẻ đẹp lộng lẫy của cô.
Everytime I try to fly
I fall without my wings
I feel so small
I guess I need you baby
And everytime I see you in my dreams
I see your face, it's haunting me
I guess I need you baby...
Bất chợt, cô cất giọng hát của mình lên. Ko to nhưng đủ để ai kia ở gần đó nghe thấy. Một lần nữa An lại bị hớp hồn bởi cô gái kia, bởi chất giọng của cô, thánh thót, nhẹ nhàng rất êm tai. Đứng trước một cô gái tài sắc vẹn toàn như thế thì ko có lí do nào là ko rung động cả.
Hát một đoạn, cô gái đó dừng lại. Dường như cô đã phát hiện ra có kẻ đang đắm đuối nhìn mình. Cô nhìn xung quanh. Dừng mắt lại phía An. Cô nhìn cậu. Rồi mỉm cười bước đến.
An nhận thấy rằng mình đã bị phát hiện. Lại thêm cả cô ấy cứ tiến đến phía mình. Cậu cứ lúng túng cúi xuống đất.
- Chào em, Huỳnh An! - Cô gái cười thật tươi
- H...hả?...Chào...Sao chị biết tên em? - An ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi
- Cả trường này ai mà ko biết em chứ! Em dễ thương quá mà! - Cô bật cười nói
- Hì...Cảm ơn chị! - An gãi đầu ngượng ngịu
- Chị tên là Bích Chiêu. Rất vui được làm quen với em! - Cô vui vẻ đưa tay ra cho An
- Bích Chiêu? A! Em nhớ ra chị rồi! Chị là hoa khôi của trường năm ngoái nè! - An reo lên. Rồi cậu vội đưa tay ra bắt tay với chị Bích Chiêu. Còn gì tuyệt hơn khi được bắt tay với người đẹp chứ! Lúc này, An chỉ có một suy nghĩ...
Hihi! Da tay chị ấy trắng mà mịn quá! Thích thật! Được làm quen với chị ấy biết đâu biết được những cách làm đẹp da thì sao!! Hihi!
- Hihi. Sao em đi có một mình vậy? Bình thường thấy em hay đi với mấy đứa con gái mà - Bích Chiêu hỏi
- À, các bạn ấy đang ở kia. Còn em, em muốn yên tĩnh một chút - An vui vẻ nói
- Ồ! Giống chị. Chị cũng rất thích ko khí yên tĩnh. May mắn là chị luôn như vậy - Bích Chiêu nói, ánh mắt nhìn xa xăm có vẻ buồn
- Chị luôn một mình à? Sao vậy? Lẽ ra chị phải có nhiều bạn lắm chứ! - An thắc mắc
Bích Chiêu thở dài rồi nói :
- Ừ, nhiều bạn lắm nhưng chỉ là xã giao thôi em. Ko có ai là bạn thật sự hết! Đôi khi chị cũng buồn vì ko có ai tâm sự nhưng mà ko sao, chị cũng quen rồi!! Hihi
- Chị mạnh mẽ thật! Em thì ko thể nào chịu nổi khi ko được tâm sự nỗi niềm với ai đó. Em sẽ stress nặng mất! - An nói
- À! Em thích hoa nào trong vườn này nhất? - Bích Chiêu đổi sang chủ đề khác
- Hihi! Em thích nhất là hoa hồng đó! Vừa đẹp, thơm, có nhiều ý nghĩa nữa! Nên em rất thích! Còn chị? - An vui vẻ nói
- Thật trùng hợp! chị cũng thích hoa hồng đó! Nó biểu hiện cho tình yêu, cho hạnh phúc, cho sự thuần khiết, cho cái đẹp - Bích Chiêu hồn nhiên
- Tuy hoa hồng đẹp, nhưng nó lại có gai. Đôi khi gai của chúng có thể làm chúng ta đau. Điều đó làm em suy nghĩ, cái đẹp ko hề yếu đuối. Tuy đẹp, dịu dàng nhưng nó vẫn mang cái vẻ mạnh mẽ, ko ngại đương đầu với khó khăn. Điều đó cũng là điều mà em thích nhất ở hoa hồng - An mỉm cười vui vẻ
- Thật tuyệt vời! Ko ngờ lại có người suy nghĩ giống chị đến thế! - Bích Chiêu reo lên
An cười thích chí...Cả hai sau đó nói chuyện rất vui vẻ, đôi lúc lại vang lên những tiếng cười giòn giã. Bích Chiêu cảm thấy rất vui vì lâu lắm rồi cô mới được nói chuyện với một người hợp đến như thế!
- Ko ngờ là chị với em lại có nhiều điểm chung đến thế! Lâu lắm rồi chị mới có cảm giác vui như thế này - Bích Chiêu mãn nguyện nói
- Em cũng vậy đó! - An cười tít mắt
- Ko biết là...Em có muốn làm bạn...với chị ko? Chị cảm thấy rất quý em - Bích Chiêu hỏi, ánh mắt đầy thành ý. Nhìn vào ánh mắt đó thì ko ai có thể từ chối làm bạn với được.
An vui lắm, cậu liền gật đầu đồng ý. Càng thêm bạn thì càng thêm vui chứ sao!
/16
|