Ngoại truyện nhỏ:
[Một hôm, Hạ Đông Giá mệt mỏi đến cơ quan để làm việc, đồng nghiệp thấy anh như thế thì hỏi vì sao. Hạ: “Nấu cơm, giặt đồ, rửa bát, dọn dẹp cả căn nhà.” Đồng nghiệp: “Trần Khinh sao nỡ để cậu làm nhiều như vậy?” Hạ Đông Giá lắc đầu: “Cô ấy làm còn nhiều hơn tôi.” Đồng nghiệp: “Cô ấy đã làm những gì?” Hạ: “Cô ấy chỉ huy tôi làm những việc đó.” Đồng nghiệp: “...”.]
Type: Thanh Thư
Trần Khinh: “Sự trưởng thành em từng sợ hãi đã đến rồi, em chợt nhận ra nó không đáng sợ như trong tưởng tượng, chỉ có điều những người bạn có thể nói lời thật lòng lại biến mất từng người một.”
Hạ Đông Giá: “Đang lẩm bẩm nói gì thế? Dưa hấu đông lạnh cho em nếu còn không ăn thì sẽ hết lạnh đấy.”
Trần Khinh: “Đến ngay đây đến ngay đây.”
“Là ý mặt chữ.” Đại A cúi đầu, sống lưng cứng cỏi ưỡn thẳng, “Ngữ văn cậu rất giỏi, chắc hiểu rõ ý tôi nói.”
“Nhưng... Rõ ràng Dân Bản Địa nói là cậu ấy làm, là cậy ấy ghét tớ.” Giọng nói phát ra từ sâu trong cổ họng, Trần Khinh cảm thấy cơ thể như không phải của cô nữa, trong đầu có một tiếng nói không ngừng gào thét: Đây là mơ, đây là mơ, Trần Khinh, mày mau tỉnh dậy đi.
Nhưng cơn mộng cuối cùng đã sụp đổ vì nụ cười chân thực mà cay đắng của Đại A.
“Là cậu ta làm, đúng thế, nhưng tôi đã nhìn thấy cà không nói cho cậu biết.” Đại A cúi đầu cười khổ, “Tôi ghét cậu, ghen tị với cậu, thậm chí còn hận cậu, nói thế cậu còn muốn bảo vệ tôi không? Trần Khinh, tâm tình thay đổi rồi, chúng ta cũng không còn là chúng ta đơn thuần như trước kia nữa. Chúng ta không thể quay về được rồi.”
Nói dứt lời, Đại A đẩy Tất Ca ra, quay lưng định bỏ đi thì Trần Khinh đằng sau bỗng nổi điên: “Nhưng tại sao chứ?”
“Cậu quá giả tạo, quá khéo, quá đáng ghét.”
Trần Khinh nhìn Đại A vẻ không tin nổi, cô không tin những lời này lại thốt ra từ chính miệng Đại A.
Như cảm thấy trò chuyện trong tình huống này quá khó chịu, Đại A phớt lờ Trần Khinh, quay lưng đi ra khỏi đám đông.
Nhưng chưa đi được mấy bước thì cánh tay cô ta đã bị người đằng sau kéo lại.
Trần Khin hoảng loạn kéo cô nàng lại: “Cũng phải có nguyên nhân chứ, trước kia câu không như vậy, tớ đã làm gì khiến cậu ghét tớ như vậy, hả Đại A?”
“Cậu buông ra đi, cậu đã biết tôi làm chuyện xấu rồi, lẽ nào còn muốn làm bạn? Đừng dối mình lừa người nữa, Trần Khinh.” Đại A giằng co mãi mà không sao thoát ra được, đang bực bội quay đầu lại thì phát hiện ra trong đám đông xuất hiện thêm một người.
“Diệp Lý?” Ánh mắt Đại A tối sầm xuống.
“Diệp Lý?” Nghe tiếng, Trần Khinh cũng quay lại, ánh mắt chỉ dừng một chút, sau đó cô vẫn kéo Đại A mà hỏi, “Tớ làm không tốt chỗ nào, cậu nói với tớ đi...”
“Chỗ nào cũng không tốt.” Vẫn là sự nóng nảy trước đây, giọng Đại A lạnh lẽo, “Cậu quá giả tạo.”
Quá giả tạo? Trần Khinh nghĩ hết nước cũng không ngờ Đại A lại bình luận về cô như vậy.
“Trần Khinh, cậu từng thích người ta, biết thích một người là cảm giác thế nào. Lúc tôi thích cậu ấy, cậu đã làm gì?” Đại A chỉ tay vào Diệp Lý, “Cậu và cậu ấy chơi thân với nhau, trong lòng tôi rất ngưỡng mộ, nhưng lại mừng vì là bạn cậu nên tôi sẽ có nhiều cơ hội gặp cậu ấy hơn. Sau đó tôi đã tỏ tình, đã thất bại, cảm thấy rất mất mặt, thậm chí vì cảm giác mất mặt đó mà yêu cầu cậu đừng qua lại với cậu ấy nữa. Cậu lừa gạt tôi, tôi biết, nhưng tôi không ngừng cảnh cáo bản thân là không được đố kỵ, là tôi yêu cầu quá nhiều, hai người vốn là bạn bè. Kiểu tự thôi miên này đúng là hữu hiệu, nhưng về sau thì sao? Tôi phát hiện ra cậu không biểu hiện đơn thuần như thế,cậu quá xem nhẹ tình cảm tốt đẹp Diệp Lý dành cho cậu. Cậu không thích cậu ấy thì phải giữ khoảng cách với cậu ấy chứ? Tại sao cứ xoay vòng giữa cậu ấy và Hạ Đông Giá? Cậu biết thứ cậu xem thường là thứ mà người khác cầu mong cũng chẳng có không?”
“Tớ không có...” Trần Khinh muốn giải thích nhưng đã bị Diệp Lý cắt ngang.
Cậu lao tới, túm lấy tay Đại A: “Nói bậy bạ gì vậy? Trong đầu cậu hàng ngày nghĩ những gì? Tôi có tình cảm với Trần Khinh? Đừng đùa nữa.”
“Diệp Lý, cậu sống cũng chẳng ra sao cả.” Đại A lạnh lùng nhìn anh chàng đầu tiên có thể làm rung lên những cảm xúc trong trái tim cô, lặng lẽ lắc đầu rồi bỏ đi.
Lần này, Trần Khinh không níu kéo nữa.
Lẽ nào xưa nay đều do cô làm sai? Trần Khinh im lặng bỏ đi, cảm thấy mỗi một bước chân đều vô cùng nặng nề.
“Tất Ca, cậu đừng lo cho tớ, tớ muốn yên tĩnh một mình. Cậu cũng thế, Diệp Lý.” Trần Khunh mệt mỏi nói.
Mùa thu lá rơi trong thinh lặng, bóng dáng mập mạp cô độc đi xa trên con đường nhỏ, sau lưng cô, tiếng bàn tán xôn xao nhưng cô chẳng muốn nghe gì cả.
Trần Khinh chưa từng nhát gan như thế, cô không dám quay về ký túc.
Lời Đại A không chỉ phủ định tình bạn giữa họ, mà cũng khiến Trần Khinh hoài nghi cá nhân sinh quan của bản thân.
Cô thực sự là một cô gái rất giả tạo sao? Cô thực sự làm sai rồi sao?
Lúc thi đại học cũng chưa từng hoang mang, lúc quyết định theo đuổi Hạ Đông Giá cũng chưa từng thấy băn khoăn, lúc quyết định bỏ cuộc, chấp nhận thất bại cũng chưa từng đắn đo, nhưng lúc này đâu, cô thực sự rất hoang mang.
Cảm xúc không thể kiềm chế hóa thành những giọt nước mắt đau thương, lăn theo khóe mắt rơi “tí tách”, cuối cùng là khóc to không thể kiểm soát.
Ngoài cửa Tây là con phố kinh doanh nhỏ gần trường, đầy những quán ăn và những cửa tiệm đủ màu sắc, đám sinh viên khi không có tiết học thường thích dạo bộ ở đây.
Hôm đó, mỗi một người đi ngang qua cửa Tây đều nhìn thấy một cô nữ sinh mập mạp gào khóc rất lớn, không cần giữ hình tượng gì cả, cô khóc đến nỗi mũi đỏ ửng, xé ruột xé gan.
“Này, kém cỏi quá, ban nãy anh gọi điện cho dì rồi, dì vẫn khỏe lắm, không được trù dì như thế, sẽ làm người ta hiểu lầm đấy.” Một bàn tay vỗ lên đầu cô, không nặng không nhẹ, giọng nói quen thuộc đến mức không cần nhìn thì Trần Khinh cũng biết là Hạ Đông Giá.
“Anh để em yên tĩnh một mình được không?”
“Không được, em ngốc như thế, tưởng là tốt với người ta thì người ta sẽ hiểu, em xem, Đại A có hiểu cho em không?”
Vừa nói dứt, Hạ Đông Giá lập tức biết ngay anh đã lỡ lời, anh há miệng, định nói xin lỗi nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Trần Khinh nước mắt lưng tròng, quay ngoắt đầu bỏ đi.
Người ấy, ngay cả tức giận cũng lặng lẽ.
Nhìn bóng dáng với những bước chân như đang lờ đờ trôi đi ở đằng xa kia, anh ảo não siết chặt nắm tay, rồi lại buông thõng.
Không phải là đến để an ủi cô sao? Mày lại nói năng linh tinh gì nữa rồi?
“Trần Khinh, anh thích em.” Như trải qua một sự tự đấu tranh rất lâu rồi, cuối cùng anh đã tin chắc vào tình cảm dành cho cô, anh thích cô, không phải vì cô là một cô gái không còn theo đuổi anh nữa, không phải vì anh thấy lạc lõng. Anh thích cô, khi cô đau lòng, anh cũng buồn bã. Anh thương xót cô, anh muốn bảo vệ cô mập ngây thơ, lương thiện này, không để cô chịu tổn thương nữa.
Lời tỏ tình quả nhiên đã khiến cô dừng bước, cô quay đầu lại, bàn tay cũng không còn bất an mà túm lấy vạt áo, chỉ là đôi mắt cô không tràn đầy sự sửng sốt, mừng rỡ như mong đợi.
“Đừng đùa nữa, Hạ Đông Giá.” Cô thực sự nhìn anh bằng ánh mắt “đừng đùa”, sau đó quay lưng bỏ đi.
Ai thèm đùa...
Gió nhẹ thoảng qua, người bỏ đi đã khuất dạng. Một hòn đá từ chiếc xe chạy vút qua mà bị cuốn đến cạnh chân anh, rồi bị anh đá văng đi.
Có câu nói thế nào nhỉ: Một vòng tuần hoàn, báo ứng không hay. Trước kia khi cô nghiêm túc, anh lại sợ hãi tránh né, bây giờ anh nghiêm túc, thì cô lại bảo anh là “đừng đùa nữa”.
Đúng là quả báo mà!
Sắc trời dần tối, những ngọn đèn bỗng bừng sáng, nối liền nhau chạy dài đến tận chân trời phía xa. Trần Khinh ngồi dưới một trong những ngọn đèn đó, nhìn cái bóng mờ mờ cạnh chân, lặng lẽ thất thần.
Đó là lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy hoang mang.
Hai người bạn cầm thức ăn khuya, cười nói đi ngang qua cô, cơm móng giò thoang thoảng mùi thơm, một trong số đó kể cho người kia nghe chuyện cười mới nghe được.
Trần Khinh cúi đầu xuống thấp hơn, chuyện cười mà họ nói chính là cô.
Cô chưa từng cảm thấy cả đời này có lúc nào đó cô không tự tin, dù là khi mập nhất. Nhưng sự “phản bội” của Đại A cuối cùng đã khiến cô biết được thế nào là sợ hãi.
Phải làm thế nào đây?
Đang ôm tai muốn bỏ trốn, cô bỗng cảm thấy vai trĩu xuống, ngẩng đầu lên, ánh đèn vàng vọt khiến gương mặt người ấy trở nên nhòa nhạt, mơ hồ, chỉ còn lại giọng nói dịu dàng nhưng không kém phần nghiêm khắc: “Nói gì thế, buồn cuồi thế hả? Học ngành nào đấy? Thành tích cuối kỳ là bao nhiêu mà ở đây cười giỡn?”
Tiếng cười tắt lịm, sau mấy lần ấp úng, hai người xách thức ăn đêm kia lập tức co chân bỏ chạy.
Trần Khinh chớp mắt, cười nói: “Hạ Đông Giá, anh không cần làm thế, chuyện ban đầu không quen thì về sau cũng sẽ dần dần quen thôi.”
“Anh bao che thôi.”
Bao che? Là đang nói cô sao? Trần Khinh lại cười, câu này từng là giấc mơ của cô, nhưng giấc mơ lúc này sao lại trở nên không đáng tin đến thế?”
“Anh không cần như vậy.” Đợi hai người kia chạy đi rồi, Trần Khinh ậm ừ đứng dậy, rồi tiện thể đẩy bàn tay đặt trên vai cô ra, dáng vẻ đó giống như đang rất trịnh trọng vạch rõ giới hạn với anh, “Tự em có thể điều chỉnh được.”
“Trần Khinh, anh nói thật đấy, anh đúng là đã thích em thật rồi.”
“Vâng.”
“‘Vâng’ là ý gì?”
“‘Vâng’ chính là cảm ơn anh đã thích em, nhưng bây giờ em không còn tâm trạng nào để yêu thương cả.” Như trả lời câu ‘em ăn chưa’ vậy, cô cúi đầu, tuy không còn ủ rũ nhưng vẻ mặt vẫn khó che giấu sự lạc lõng, cô độc.
“Anh về đi, đừng lo cho em, tự em có thể nghĩ thông suốt được.” Cô còn an ủi ngược lại anh nữa.
“Trần Khinh...” Anh còn định nói gì đó nhưng không ngờ Trần Khinh đã quay người bỏ đi ngay, không cho anh nói thêm một câu nào.
Nhìn theo bóng dáng tròn trịa đó đi xa dần, anh mím môi, lần này là thật rồi.
Anh phải làm sao đây?
Cô phải làm sao đây?
Câu hỏi này, Trần Khinh cũng đang suy nghĩ.
Trên đời này có cả tỉ người, thanh xuân mỗi người một khác, nhưng ở độ tuổi này, con người lúc nào cũng sẽ trải qua những cảm xúc và thất bại tương tự, cho dù hoàn cảnh của họ không giống nhau.
Có bao nhiêu người vì không chịu cúi đầu mà bỏ qua nhau, có bao nhiêu người vì dễ dàng cúi đầu mà gặp phải sai lầm liên tục.
Cô tin rằng Đại A không có ý làm tổn thương cô, cô tin rằng họ không phải là không thể làm lành như ban đầu.
Trần Khinh càng củng cố thêm suy nghĩ đó, bước nhanh hơn về ký túc xá, đẩy cửa ra, cô thở hồng hộc nhìn mấy người trong phòng.
“Đại A đâu?” Cô vuốt ngực, tiến vài bước đến cạnh giường Tất Ca.
“Đi rồi”, Tất Ca có vẻ buồn bã, lẩm bẩm trả lời.
Cảm giác hưng phấn như thủy triều trút xuống, dần dần rời khỏi cơ thể Trần Khinh, cô mới nhận ra chuyện này không chỉ có cô, mà đối với bạn bè cô cũng là một cú sốc rất lớn.
“Con người không thể sống đơn giản một chút sao? Làm hại người khác, bản thân có vui không?” Ném mạnh cuốn sách trong tay lên bàn, Tất Ca đập bàn, vai run run theo tiếng khóc.
“Không vui.” Dân Bản Địa đã có một quãng thời gian không lên tiếng, dời sự chú ý khỏi cuốn sách đang cầm trong tay, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, “Tại sao phải hại người, chẳng qua là thấy bản thân sống quá thảm, quá không can tâm, muốn kéo một người xuống cùng mà thôi. Những người chưa từng làm chuyện xấu sẽ không thể hiểu sự dằn vặt trong lòng đâu.”
“Hai bạn bè còn nói mình dằn vặt, có quỷ mới tin!” Tất Ca hậm hực nói.
“Tin hay không tùy cậu thôi.” Chẳng buồn giải thích, Dân Bản Địa cầm sách lên rồi đi ra cửa, lúc ngang qua Trần Khinh, cô ta ngừng lại, “Hôm đó, tôi biết Đại A đã phát hiện, nhưng chuyện này không phải do tôi nói ra.”
Trần Khinh ngẩn người một lúc mới ngờ nghệch nhận ra ẩn ý sau câu nói của Dân Bản Địa.
Nội tâm của Đại A lúc đó chắc chắn cũng rất bứt rứt, cô nàng cảm thấy hổ thẹn nên mới chủ động tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Ngốc chết đi được.
Cắn môi, Trần Khinh cầm điện thoại lên gọi cho Đại A, nhưng tiếc là đúng như cô đã đoán, Đại A khóa máy rồi.
Có lẽ họ đều cần thời gian để bình tĩnh lại. Cô đoán chắc Đại A cũng giống cô, cũng sẽ nghĩ thông suốt.
Cô chỉ không ngờ rằng một tuần lễ đã trôi qua quá nhanh theo sự yên tĩnh đó.
Đêm gió thu lành lạnh, những sinh viên mặc áo dài tay đi lại trong trường đã đổi sang mặc áo len sặc sỡ đủ mọi kiểu dáng.
Trần Khinh ngồi trên sân thượng, nhìn những người qua lại bên dưới, không tài nào thấy vui lên nổi dù nhìn những chấm màu ấm áp đang di động kia.
Đại A đã về quê, đến giờ vẫn chưa quay lại trường.
Những môn cô nàng vắng mặt, Trần Khinh đã giúp điểm danh, dù Tất Ca nói là không cần thiết.
Những bài tập mà cô nàng chưa nộp, Trần Khinh cũng đổi kiểu chữ bổ sung giúp, tuy Tất Ca nói chữ của họ chẳng giống nhau tí nào.
Người khác nói làm thế rất kém cỏi cũng được, vớ vẩn cũng chẳng sao, Trần Khinh cứ cảm thấy cô và Đại A không nên tuyệt giao như thế, nguyên nhân khởi đầu ấu trĩ hoang đường nếu lại kết thúc trong hoang đường, ấu trĩ thì quá đáng thương, tuy có người không cho là thế.
Xuyên Thiên Tiêu suốt ngày khuyên cô tuyệt giao với Đại A, Diệp Lý cũng suốt ngày nói Đại A thế này thế kia.
Xuyên Thiên Tiêu nói Đại A thì còn tạm được, nhưng Diệp Lý nói Đại A thì cô không chịu nổi.
Tâm trạng không tốt nên cô không muốn nói chuyện với Diệp Lý, liền lén lút chạy lên sân thượng ngồi.
“Ủa, chỗ này phong cảnh đẹp quá, lạ thật, trước kia sao anh chưa phát triển ra nhỉ.” Giọng nói đùa cợt vang lên đằng sau, không cần quay đầu lại thì gương mặt tinh nghịch của Hạ Đông Giá cũng dễ dàng hiện lên trong đầu Trần Khinh.
Nhắm mắt lại, cô thở dài, không nói gì.
“Có phải em gầy đi không? Trên phố mới mở một quán ăn, anh mua một phần, có muốn thử không?” Anh biết gần đây tâm trạng cô không tốt nên đã đặc biệt đi mua cơm thịt bò mà cô ưa thích.
Liếc nhìn hộp cơm bằng nhựa trong tay anh, Trần Khinh lắc lư cái đầu: “Có thể là thế, em cũng không biết.”
Từ đầu chí cuối, cô chưa từng quan tâm đến cân nặng của mình, bố từng nói mập ốm không sao, quan trọng là có một trái tim khỏe mạnh.
“Cái này là cho em hả?” Xoa xoa bụng, đúng là hơi đói thật, cô nhận lấy hộp cơm vùi đầu vào ăn.
Cô ăn uống xưa nay rất ngon miệng, Hạ Đông Giá nhìn cô ăn mà thấy ấm lòng.
“Từ từ thôi”, anh cười tủm tỉm, mừng vì mình đã tỉnh ngộ sớm, nếu không đợi đến sau này mới phát hiện ra tình cảm dành cho cô thì e rằng đã quá muộn rồi.
“Hạ Đông Giá, món này ngon quá, có đắt không?” Cô ậm ừ hỏi.
“Thích ăn là được, không đắt.” Cuối cùng cô cũng chịu bình tĩnh, vui vẻ nói chuyện với anh rồi, Hạ Đông Giá nhìn cô, cảm thấy rất thỏa mãn, phát hiện ra Trần khinh một tay cầm hộp cơm, tay kia móc thứ gì đó trong túi áo ra.
“Hai mươi tệ đủ không? Nghe nói thịt bò tăng giá rồi, nhưng cái này không nhiều, chắc là đủ. Anh cầm đi.”
Không nói không rằng, hai mươi tệ đặt vào trong lòng bàn tay anh.
Tờ tiền màu vàng đậm còn vương hơi ấm của cô, thức ăn thoảng mùi thơm, cô gái đang ăn rất ngon lành nhưng tim anh bỗng thấy nặng trĩu. Anh thực sự không sợ cô nổi giận, nhưng giống như bây giờ, cô ngồi rất gần mà lại cảm thấy quá xa.
Đúng lúc này, di động đổ chuông.
Cô nhìn màn hình, sửng sốt kêu lên một tiếng “Là Đại A”, rồi lập tức đứng dậy, chạy biến.
“Cái này chỉ cần mười tám tệ...”
Gió lạnh thốc từng cơn, Hạ Đông Giá nắm chặt tiền trong tay, ủ rũ lẩm bẩm.
Anh đã quyết định dùng hành động để chứng minh rằng anh thực sự thích cô, tại sao cô còn không tin chứ?
Hạ Đông Giá, nhớ lại xem trước kia cô ấy đã đối xử với mày thế nào, và mày đã đối xử với cô ấy ra sao, nhân quả tuần hoàn, đáng đời mày lắm.
Đứng lên đi theo cô xuống lầu, Hạ Đông Giá cổ vũ bản thân: Ban đầu cô ấy đã kiên trì theo đuổi mày thế nào thì bây giờ cũng sẽ kiên trì muốn từ bỏ mày thế ấy, muốn theo đuổi được cô ấy thì phải chuẩn bị tinh thần kháng chiến trường kỳ.
Cố lên, cố lên, Hạ Đông Giá.
Cố lên!
Tay Trần Khinh cầm điện thoại đang run lên, thời gian như ngừng trôi, đại não cũng theo đó mà mất đi năng lực suy nghĩ.
Cổ họng cô run run, cũng như người ở đầu dây bên kia, không thể phát âm. Im lặng kéo dài một lúc sau, cuối cùng bên kia vang lên tiếng thở dài thườn thượt: “Cậu đang ở đâu thế? Sao nghe như có tiếng gió.”
Cô tưởng tất cả sẽ giống như trong phim, đầu tiên sẽ nói câu “Cậu khỏe không?”, rồi tiếp sau đó sẽ là “Xin lỗi”.
Nhưng bây giờ thế này cô lại thấy nhẹ nhõm hơn. Túm tóc, cô cười hì hì: “Ban nãy trên sân thượng, bây giờ xuống rồi.”
“Nhảy xuống hả?” Đại A nói ra câu này cũng bật cười, cô nàng cúi xuống nhìn đầu ngón chân, nhớ lại những mâu thuẫn, day dứt và dằn vặt trong lòng khi về nhà mấy hôm nay, rồi thở dài, tiếp tục nói, “Có trách tớ không? Cuộc thi đó cậu tốn bao nhiêu công sức, cũng chuẩn bị rất lâu rồi.”
“Có thể nói thật không?” Trần Khinh mím môi, phần da môi bong lên không cách nào làm cho nó mềm lại được, cô dứt khoát ra tay rứt mạnh nó.
Cô “úi da” một tiếng, nửa bên mặt nhăn nhó vì đau.
“Nói đi”, Đại A bên kia không rõ tình hình, khẽ trả lời, giọng điệu đầu hàng như đã chuẩn bị chấp nhận nghe phê phán.
Trần Kinh liếm môi, mùi máu lan trong vòm họng, tay bịt miệng dần dần buông xuống, cô nói: “Trách chứ, rất trách cậu. Cậu có ý kiến gì thì cứ đánh tớ mấy cái, mắng tớ một trận cũng không sao, nhưng đó không phải là cuộc thi của một mình tớ, không chỉ là tâm huyết của cá nhân tớ trong đó, cậu là bạn thân nhất của tớ, không nói tớ biết là USB có vấn đề, tớ thật sự rất đau lòng.”
“Không phải do quan hệ của cậu và Diệp Lý khiến tớ đau buồn thì tớ có làm thế không? Tớ cũng không yêu cầu cậu chấm dứt qua lại với cậy ấy, chỉ là cậu dễ dàng thu hút được sự chú ý của cậu ấy mà tớ thì không thể. Thứ mà tớ muốn có để trân trọng nó như bảo bối mà lại không được, còn cậu có được nhưng không biết giữ gìn, trong lòng tớ rất khó chịu!”
“Lòng đố kỵ dẫn dắt.”
“Đúng là lòng đố kỵ dẫn dắt.” Mấy hôm suy nghĩ đã khiến Đại A nhận rõ thực tế, cô chính vì không có được, Trần Khinh có được lại không coi trọng mới nảy sinh ra tâm trạng mà trước đây cô vẫn luôn kìm nén.
“Xin lỗi, Trần Mạn Mạn.”
“Đại A, tớ cũng có chỗ chưa làm tốt lắm.”
“Thế ban nãy cậu nói tớ có thể đánh cậu một trận, có xem là thật không?”
“Thật chứ.” Trần Khinh nghiêm túc gật đầu, “Nhưng tớ có thể đánh trả không?”
“Phì...”
Theo sự đầu hàng của Đại A, hai cô gái cùng cười thành tiếng, Trần Khinh cười to, cảm thấy cô giống một kẻ bị thần kinh, một kẻ tâm thần vui vẻ.
Trong tiếng cười, cô nghe thấy Đại A vui vẻ, hào hứng hét lên gì đó.
“Mẹ, con phải về trường đây, cái gì mà tại sao, không tại sao gì cả, bọn con làm lành rồi!”
“Trần Khinh, đợi tớ quay về rồi chúng ta sẽ đánh nhau!”
“Được thôi.”
Trẩn Khinh cúp máy, tâm trạng vui vẻ nhìn Hạ Đông Giá đứng sau lưng: “Đại A sắp quay về rồi, cảm ơn anh nhé, anh trai.”
Tiếng gọi “anh trai” khiến Hạ Đông Giá vui buồn lẫn lộn, thôi bỏ đi, cái hố mình tự đào thì từ từ lấp lại vậy.
Trần Khinh lòng đầy hy vọng chờ Đại A quay về, nhưng tiếc là đã mấy ngày trôi qua mà vẫn không thấy Đại A đâu.
“Sao cậu ấy chưa về nhỉ?” Trần Khinh đi qua lại mấy vòng trước cổng chính của trường, thi thoảng lại nhìn ngóng ra ngoài, “Sao vẫn chưa về?”
“Ôi trời, muốn về thì tự khắc đã về, cậu ấy lớn cả rồi, xảy ra chuyện gì được?” Diệp Lý không hiểu tại sao Trần Khinh lại căng thẳng như thế, nên khi cậu phát hiện ra Trần Khinh mới nãy còn đi qua đi lại bỗng dưng đứng trước mặt cậu thì thực sự giật nảy mình, “Cậu làm gì thế? Nhìn tôi thế này sợ lắm đây!”
“Diệp Lý, tôi biết chuyện của tôi và Đại A không liên quan đến cậu, nhưng là một người con trai, không chấp nhận tâm ý một cô gái dành cho mình thì chí ít cũng phải tôn trọng tâm ý đó chứ. Đại A là bạn tôi, cậu cũng vậy, cậu ấy thích cậu, cậu thì lại không thích, chuyện này vốn không hề sai nhưng ỷ vào tình cảm người ta dành cho cậu mà không đếm xỉa gì tới cảm nhận của người ta thì làm thế khá là xấu xa đó, không phải là đàn ông đâu.”
“Tôi không phải đàn ông?” Chỉ vào mình, Diệp Lý nhìn Trần Khinh vẻ khó tin, “Tôi xấu xa? Tôi đang giúp cậu nghĩ thông suốt thôi mà?”
“Cô ấy không cần cậy giúp kiểu này.” Cô thấu suốt hơn bất cứ người nào khác, Hạ Đông Giá nhìn thứ nước nóng trong tay, sáng nay lúc đi ngang cửa khu ký túc, anh nghe thấy Trần Khinh ho nhẹ, thế là sáng nay anh không đi tìm tài liệu mà đi mua lê về nấu nước quả lê, món này giúp ngừng ho rất hiệu quả.
Trần Khinh đang ho bỗng phát hiện ra Hạ Đông Giá, cô ngớ người, không biết anh đến từ lúc nào, cô giơ món đồ đó lên: “Cảm ơn nhé Hạ Đông Giá, nhưng dì quản lý ký túc có nấu cho em rồi, em đang uống đây.”
Diệp Lý đứng cạnh cười rất gian xảo, cậu thích nhất là nhìn thấy Hạ Đông Giá mất mặt.
“Trần mập, tối nay muốn ăn gì, tôi mời.” Diệp Lý vỗ ngực, cười tươi rói.
“Dì cũng nấu cháo cho tôi rồi, buổi tối tôi ăn món đó.” Cô chỉ vào hộp cơm.
Mỗi thế này? Diệp Lý cau mày: “Dễ mà!”
Cậu vỗ vỗ tay rồi cầm lấy hộp cháo, ăn “xì xụp” hết sạch. Lau miệng, cậu đắc ý nhìn Trần Khinh: “Thế này có thể đi cùng tôi rồi chứ?”
Há hốc miệng nhìn hạt cơm trên mép Diệp Lý, Trần Khinh nuốt nước bọt, khó nhọc nói: “Được thôi...”
“Tôi cũng đi.” Hạ Đông Giá nãy giờ vẫn cầm nước quả lê bỗng lên tiếng, rồi sau đó mặt không cảm xúc, bỏ đi ra ngoài cổng trước.
Chút lạnh nhạt này sẽ không khiến anh lùi bước được.
Sự mỉa mai châm biếm của Diệp Lý cũng sẽ không khiến anh chùn bước.
Chủ đề anh không thể chen vào trên bàn ăn cũng không thể khiến anh đầu hàng.
Anh chỉ cảm thấy tim đang nhói đau, vì đãi ngộ mà bán thân đang gặp phải, trước đó anh đã từng để cô mập phải chịu đựng y như vậy.
Haizzz... Hạ Đông Giá, mày đúng là khốn nạn!
Lại mấy ngày nữa trôi qua, Hạ Đông Giá đang rửa mặt trong phòng thì nghe thấy tiếng có người lao vào. Anh chụp lấy khăn bông, lau bừa qua loa, trong tầm nhìn nhạt nhòa ướt đẫm, anh thấy Diệp Lý đang luống cuống, hoảng loạn kéo túi của cậu ở trên giường xuống.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Anh chớp mắt, giọt nước trên hàng mi rơi vào trong mắt, cảm giác xót xót.
“Người nhà Đại A đến trường làm thủ tục xin nghỉ học, mẹ cậu ấy bị tai nạn giao thông...”
Chết rồi...
Diệp Lý toàn thân ớn lạnh, cậu không muốn thừa nhận cảm giác hổ thẹn trong lòng, nhưng quả thực cậu không thấy dễ chịu cho lắm. Túm chặt túi, cậu lao ra cửa.
“Cậu đi đâu? Này!” Mặc cho Hạ Đông Giá gọi thế nào, Diệp Lý cũng chạy mất, không quay đầu nhìn lại.
“Cái thằng này...” Hạ Đông Giá lầm bầm, ném khăn đi, không còn thấy tung tích Diệp Lý đâu nữa.
“Thằng nhóc này...” Anh lại làu bàu, cũng chạy ra ngoài. So với Diệp Lý, anh càng lo lắng cho một người khác hơn.
Trần Khinh ngồi trên bậc tam cấp trước khu ký túc, gọi điện về quê: “Mẹ, con muốn về quê, con muốn đi tìm Đại A, được rồi, mẹ giúp con xem thử bạn ấy thế nào rồi nhé. Vâng, con đợi tin của mẹ.”
“Đại A bị làm sao?”
“Anh đến rồi...” Trần Khinh cúp máy, nhìn Hạ Đông Giá, lẩm bẩm nói, “Diệp Lý bảo cậu ấy lớn thế rồi làm sao xảy ra chuyện gì được, nhưng bây giờ thực sự đã xảy ra chuyện rồi.”
Cô biết chắc chắn là Diệp Lý đã kể anh nghe chuyện của Đại A, anh cũng biết nhất định là cô sẽ tức giận Diệp Lý.
Anh ngồi xuống, an ủi cô một cách nhẹ nhàng nhưng yếu ớt: “Không có chuyện gì đâu.”
Nhưng dù mong chờ và khấn cầu đến mấy cũng vô dụng, lúc chạng vạng, một tin nhắn đã gửi đến điện thoại của Trần Khinh, Đại A nhắn cho cô bằng một giọng rất dửng dưng, không chút tiếc nuối: “Nếu có thể, tôi thực sự không muốn làm bạn với cậu.”
...
Không lâu sau, nhà Trần Khinh báo tin rằng, mẹ của Đại A đã qua đời, nghe nói là xảy ra lúc trên đường tiễn Đại A quay về trường.
Trần Khinh không biết vì sao Đại A lại nói những lời như thế, nhưng cô lờ mờ nhận ra giữa hai việc này chắc chắn có mối liên hệ nào dó.
Trần Khinh chạy ra bến xe khách để về qua, Hạ Đông Giá chạy hồng hộc theo sau, không nhịn được cảm thán: Sao cô nàng còn chạy nhanh hơn cả mình thế này?
Dựa vào trí nhớ, Trần Khinh tìm đến nhà Đại A, trước ngôi nhà cũ kỹ, bụi phủ mờ bên ngoài, toát lên vẻ thê lương. Cô ngẩn người rồi lập tức tiến đến, đập vào vòng cửa.
Rất nhanh, có người ra mở cửa.
“Đại A có ở đây không?” Cô hỏi người đó.
“Đại A?”
Haizzz... cô ngốc quá, quên mất nói tên thật.
Cô giậm chân, nói ra tên của Đại A.
Ai ngờ vừa dứt câu, đối phương đã đóng “rầm” cửa lại, còn nói: “Tôi không quen cô ta! Cô ta không phải người nhà tôi!”
“Nhưng mà...” Cô nhìn tấm bảng trên cửa, không sai mà! Cô bướng bỉnh gõ cửa tiếp, nhưng lần này không còn ai ra mở cửa cho cô nữa.
“Mở cửa đi!” Cô gõ “rầm rầm”, tiếng cửa trống rỗng vang lên bên tai, một cảm giác đặc biệt không lành dâng lên trong lòng.
Tiếng chuông điện thoại lúc này cũng vang lên.
Trần Khinh sụt sịt mũi, nghe máy: “Alo...”
“Em chạy đi đâu thế hả?” Hạ Đông Giá bị bỏ lại rồi.
“Bạn bè cũng cần có duyên phận, em và cô ta tạm thời chưa có duyên phận này.” Biết được sự tình từ người nhà Đại A, Hạ Đông Giá vốn không muốn nói chân tướng cho Trần Khinh biết, nhưng khi anh nhìn thấy cô như vậy thì không kìm được, “Cô ta chỉ là vội vã muốn gặp em, cũng không ngờ là xảy ra chuyện như vậy nên nhất thời không chấp nhận được sự thật...”
“Anh dừng nói nữa được không!” Cô gái cúi đầu bỗng lên tiếng, giọng không lớn nhưng lại khiến Hạ Đông Giá nghe thấy có cảm xúc kỳ lạ trong đó.
“Em...”
“Em thế nào cũng không liên quan đến anh, anh đừng quản em nữa có được không?”
Cô đã quá đáng thương rồi, không vì cô thì Đại A cũng không cuống lên muốn về trường, mẹ cô ấy cũng sẽ không tranh thủ đi mà gặp tai nạn, cô là đầu mối tai họa, cô đã quá đau khổ rồi, không muốn người khác nhìn thấy rỗi buồn của cô, đặc biệt đó lại là Hạ Đông Giá.
“Anh đừng quản em nữa, đừng bao giờ nữa!”
Anh hoàn toàn bị người ta ghét bỏ rồi.
Trần Khinh vốn tưởng cách xa Hạ Đông Giá suốt ngày giảng đạo lý với cô thì sẽ dễ chịu hơn, nào ngờ đầu mọi thứ lại trái ngược hẳn.
“Trần Khinh, cậu rớt Hóa Cơ rồi.”
“Trần Khinh, Sinh Hóa cậu cũng rớt rồi.”
“Trần Khinh, Hành Chính...”
“Rớt thì rớt đi.” Cuộc đời rớt hau môn không còn gì lưu luyến, gục lên bàn, trên bức tường trước mặt cô, một khe nứt đang dần dần lan rộng, một con kiến đứng trên khe nứt, dường như đang khó xử khi không biết phải bò sang trái hay phải.
“Không rớt.” Xuyên Thiên Tiêu lắc đầu, đầu cô dính đầy kẹp ló ra sau máy tính, “60.5 điểm.”
“Ồ”, cũng còn đỡ, cô ủ rũ lật người, nằm bò ta.
“Ủa, không đúng, sao mới tải lại trang đã thành 59.5 điểm rồi?”
“Thôi, để tớ đi xem sao.” Sau khi biết thành tích tệ hại của mấy môn liên tục, cuối cùng Trần Khinh cũng đứng lên.
Cô không ngờ là Hạ Đông Giá cũng đến phòng giáo vụ.
“Là anh làm hả?” Trần Khinh vốn không có tâm trạng gì đến tra điểm, vừa nhìn thấy anh thì càng không có hứng thú, cô cúi đầu, dứt khoát bỏ qua suy nghĩ kiểm tra, xoay lưng đi ra ngoài.
“Em đợi đã!” Khựng lại một giây, cuối cùng cũng biết tại sao cô mập lại có vẻ mặt đó, Hạ Đông Giá cảm thấy rất ấm ức. Anh chỉ vào mấy chỗ trên bài thi với thầy nhập điểm rồi ném bút đi, lao ra ngoài.
“Đứng lại, Trần Khinh!”
“Cô mập, em không đứng lại thì anh sẽ nhảy xuống đây đấy!” Anh chỉ vào hồ nước bên ngoài khu nhà, thề thốt.
“Hồ nước nhân tạo, nước còn chưa quá eo mà!” Thở dài, Trần Khinh vẫn dừng bước, “Anh làm gì thế?”
Làm gì à?
Hừ!
“Thành tích mấy môn của em đều không đạt.”
“Vâng.”
“Em đến phòng giáo vụ để tra điểm?”
“Vâng.”
“Em nói ‘là anh làm hả’, là nghi ngờ điểm số của em là do anh nhúng tay vào hả?”
“Cái này... vâng.” Cô thẳng thắn thừa nhận, vì tất cả đều đã rõ ràng như ban ngày, thành tích của cô rớt hết môn này đến môn khác, còn anh lại trùng hợp xuất hiện, đáp án quá rõ ràng còn gì.
“Anh không làm, đáp án kỳ thi năm nay có sai sót nên anh đến phòng giáo vụ giúp em sửa lại điểm, không tin bây giờ em đi tra thử đi.”
Trần Khinh ôm trán, anh nói thế chắc chắn là đúng rồi, cô đã nghi oan cho anh rồi.
“Xin lỗi anh”, cô chân thành cúi đầu xin lỗi.
“Anh không chấp nhận”, anh ôm ngực, “Anh đã bị tổn thương, tổn thương rất sâu sắc, em phải bồi thường tổn thất tinh thần cho anh.”
Còn vô lại được hơn không? Cô ấn vào trán: “Được thôi, anh nói đi, làm sao để bồi thường cho anh?”
“Không được ủ rũ nữa, chăm chỉ học hành vào, còn nữa, không được trốn tránh anh, bài trừ anh, gặp khó khăn bắt buộc phải tìm đến anh đầu tiên.”
“Yêu cầu quá vô lý, em muốn từ chối.” Cô cảm thấy anh quá ư là gây sự vô cớ.
Không ngờ mới nói dứt lời, Hạ Đông Giá liền đưa tay ôm ngực, “Ui da, khó chịu quá.”
...
Có người nói, một người vốn hờ hững với bạn có lẽ sau một cú shock sẽ buông tay, sau vài lần như vậy, những người ở lại, không bỏ bạn mà đi là những người xứng đáng cho bạn trân trọng.
Trần Khinh tuy không dám xem Hạ Đông Giá là người có thể trân trọng, nhưng cuối cùng cũng không còn “kính nhi viễn chi”* nữa.
(*) Kính nể mà xa cách họ.
Hạ Đông Giá nói sẽ tìm ra cách để Trần Khinh vui vẻ trở lại, không ngờ là anh lại giúp cô đăng ký một cuộc thi.
“Tiếng Anh!” Cô lắc đầu lia lịa, “Thà là thi thuyết trình còn hơn! Anh nhất định là đang đùa em, Hạ Đông Giá.”
“Em nhìn mặt anh xem có giống đang đùa không?” Hạ Đông Giá sờ cằm, mắt nhìn cửa sổ bên ngoài phòng giáo vụ, “Phí đăng ký anh đã nộp giúp em rồi, một ngàn tám trăm tệ, em có tiền trả không? Nếu không thì chuẩn bị thi cho tốt đi.” Quay đầu lại, anh nhếch môi, “Sống tích cực lên, tích cực! Tích cực!”
Trần Khinh bị chỉ đích danh, lặng lẽ nuốt nước bọt, sao giờ mới nhận ra Hạ Đông Giá có chút “thần kinh” nhỉ?
Có lẽ cô thực sự cần phải bận rộn thật rồi.
Nhưng không phải là kiểu bận rộn này!
Ngày đầu tiên của học kỳ mới, Trần Khinh nhìn thời khoái biểu, đờ đẫn.
Tất Ca không hiểu chuyện gì, đến gần vỗ vai cô, hỏi: “Sao thế, Trần Mạn Mạn? Ối trời ơi! Đây là thời khóa biểu của cậu đó hả? Chúng ta rõ ràng cùng chọn môn, sao tự dưng cậu lại thêm quá nhiều... tiết Anh văn thế này?”
Vấn đề này cần phải hỏi sao?
Trần Khinh khóc lóc: Nhưng mà, Hạ Đông Giá, có quá nhiều cách để cuộc sống trở nên tích cực hơn, tại sao anh tại cứ sắp xếp cho em quá nhiều tiết Anh văn thế này?
“Để tớ đi hỏi thử xem có thể bỏ vài môn không.” Trần Khinh vô cùng đau khổ, gục đầu xuống, chào từ biệt Tất Ca.
Một tia hy vọng đã hoàn toàn tan biến như bóng bong xà phòng trong lắc đầu của thầy giáo vụ. Bước đi loạng choạng, nặng nề, Trần Khinh quay lưng ra cổng chính.
Năm môn ngoại ngữ, Hạ Đông Giá, anh muốn đùa chết em sao? Trần Khinh xoa mũi, ngước lên nhìn bầu trời trên đầu, có tiếng hát từ xa vẳng lại, giọng nữ khàn khàn xuyên qua lùm cây mới trổ những chồi lá xanh, bay đến bên tai. Đầu xuân, tiếng hát “Luôn lặng lẽ” đánh thức những ký ức nào đó, Trần Khinh nghe say mê, trong vô thức cũng lẩm nhẩm hát theo.
Tình yêu dành cho anh luôn lặng lẽ
Để đổi lại sự quan tâm thi thoảng của anh
Rõ ràng là bộ phim ba người
Mà em lại không bao giờ có tên tuổi
Hát mãi hát mãi, cô cảm thấy kỳ quặc, gõ vào đầu rồi lẩm bẩm: “Đang yên đang lành tự dưng hát bài này, chẳng phải đã nói không thích anh ấy nữa sao?”
Hơn nữa mình cũng chẳng phải kẻ thứ ba gì cả. Đại A, cậu bảo tớ có phải đồ ngốc không?
Buột miệng nói ra, nhìn con đường trống vắng trước mặt, tâm trạng của Trần Khinh lại rơi xuống đáy sây tuyệt vọng.
Đại A, chắc chắn là cậu rất đau lòng phải không? Cậu đang ở đâu, tớ nhớ cậu, muốn nói câu xin lỗi với cậu...
Tối hôm đó, Trần Khinh nằm mơ, trong mơ, mẹ của Đại A lái xe đưa Đại A về trường, Đại A đã hậm hực mắng nhiếc cô.
Một giấc mơ tuyệt đẹp làm sao!
“Trần Khinh, Trần Khinh...”
“Làm gì thế, Đại A? Ui da, đau quá, đã bảo làm lành rồi thì không đánh nhay nữa mà, sao lại động chân động tay rồi?” Xoa xoa đầu, cô ngẩng lên, mới bàng hoàng nhận ra cô đang ngồi trong phòng học, cô giáo đeo kính gọng vuông đứng trước mặt đang nhìn cô với vẻ nghiêm khắc, chân giậm giậm một cách nóng nảy.
Trần Khinh lúng túng gọi: “Thưa cô.”
“Dám cả gan ngủ trong giờ của tôi, có vẻ biết hết kiến thức rồi nhỉ? Thế thì mời bạn dịch câu này nhé.”
Nhìn chữ tiếng Trung trên màn hình chiếu, Trần Khinh cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Ai có thể nói cho cô biết, làm sao để một sinh viên khoa Y khi thi đại học chỉ miễn cưỡng vửa đủ điệm tiếng Anh có thể dịch chính xác câu “Trong hoàn cảnh phức tạp của kinh tế và chính trị, đất nước ta phải tôn trọng nguyên tắc láng giềng tốt – bạn bè tốt, phát triển hòa bình, triển khai cơ cấu kinh tế đa dạng, hiệu suất cao” hay không?
“Thưa cô”, Trần Khinh giơ tay, “Từ ‘láng giềng tốt, bạn bè tốt’ em không biết ạ.”
“Good-neighborly and friendly relationship.” Cô giáo nghiến răng thốt ra từng chữ, cứ như đang cắn nghiến Trần Khinh vậy.
Dè dặt nuốt nước bọt, Trần Khinh lặp lại cách dịch đó: “Good-neighborly and friendly relationship. Good-neighborly and friendly relationship. Thưa cô.”
“Lại gì nữa?”
“‘Hiệu suất cao’ dịch thế nào ạ?”
...
Hạ Đông Giá chuẩn bị uống nước, nghe lời kể của Trần Khinh thì dứt khoát đặt ly nước xuống, cười gượng, nói: “Em nói thật chứ?”
Chuyện mất mặt như thế làm sao em dối anh được? Trần Khinh ủ rũ cúi đầu: “Hạ Đông Giá, em muốn bỏ môn, anh giúp em nghĩ cách đi.”
“Anh không có bản lĩnh lớn như thế.” Hạ Đông Giá lắc đầu, “Nhưng anh có thể giúp em học. Người thầy thay thế anh đã về, mấy hôm nữa anh sẽ không còn là thầy hướng dẫn lớp em nữa, đến lúc đó thời gian rãnh rỗi anh có thể giúp em học ôn tiếng Anh.”
Cái cô muốn không phải ôn tập, mà là bỏ luôn môn đó cơ!
Trần Khinh muốn phản bác nhưng đã bị câu nói tiếp theo của anh làm cho nghẹn lời.
“Bỏ môn là không thể, em có thể không học, cùng lắm thì mười mấy học phần thôi.” Hạ Đông Giá nhún vai, “Chọn con đường nào là tùy ý em.”
Làm sao tùy ý cô được? Chỉ có đồng ý.
Như thể rơi vào một cái bẫy có tính toán trước, Trần Khinh không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể chấp nhận lời đề nghị của Hạ Đông Giá, nhưng rất nhanh, cô phát hiện ra đó đúng là tự ngược đãi bản thân.
“Hypothesis, hai âm sau một âm phát âm uốn lưỡi giống tiếng Trung, âm kia giống như bình thường, phát âm của em vẫn không đúng.” Sau khi giảng giải mấy lần liên tiếp, Hạ Đông Giá trầm tư, “Trần Khinh, em há miệng ra anh xem nào.”
“Hả?” Cô ngẩng lên, thắc mắc.
“Anh chỉ muốn nhìn xem, rốt cuộc em có cái lưỡi như thế nào.” Anh buồn cười, liếm môi thoe cô.
Nhìn đôi môi ướt của anh, Trần Khinh dần dần hoàn hồn lại, ngờ nghệch nhận ra: Hình như anh thay đổi rồi.
Gợn sóng nho nhỏ trong tim lan xa rồi nhanh chóng biến mất. Cô lắc đầu, tự nhủ mình đừng nghĩ lung tung nữa.
“The voting machine metaphor underpins the efficient market hypothesis. Dịch thử câu này xem.”
Cắn môi, Trần Khinh nhìn câu chữ trê vở, vất vả đọc: “The voting machine...”
“Hạ Đông Giá, anh học Y mà tại sao tiếng Anh cũng giỏi thế?” Một buổi sáng trôi qua, Trần Khinh thấy cổ họng khô đắng, cô lấy nước trong túi ra, nhìn xa xa.
Trên người mồ hôi đầm đìa, cô ngửa đầu uống nước, nghe Hạ Đông Giá ngồi cạnh nói một câu mà cô không hiểu.
“Pour être avec toi (Vì muốn ở cạnh em).”
“Anh nói gì thế?” Cô ngước lên nhìn anh.
“Tiếng Pháp.”
“Ồ.”
“Không hỏi anh ý nghĩa là gì hả?”
“Không hỏi.” Uể oải nằm bò trên bàn, Trần Khinh khổ sở vì từ đơn tiếng Anh, “Tiếng Anh còn học chưa xong, làm gì có thời gian quan tâm đến tiếng Pháp.”
Lãng phí cả câu tỏ tình của anh, đúng là đàn gảy tai trâu.
Búng quyển sách trong tay, Hạ Đông Giá rầu rĩ hỏi: “‘Mức thuế suất thu nhập trong tỷ lệ thống nhất’ dịch thế nào? ‘Abnormal depreciation’ có ý nghĩa gì? Viết tắt của tài khoản vãng lai ‘Account current’ là gì? Làm gì thế?”
Anh nhìn Trần Khinh đang lặng lẽ giơ tay, bỗng thấy tim run rẩy, lẽ nào cô đã hiểu ra?
“‘Current’ chẳng phải mang ý nghĩa ‘gần đây’ sao? Cũng không phải ‘vãng lai’, càng không phải ‘tài khoản’ mà.”
Xoa xoa trán, Hạ Đông Giá không còn cách nào khác, đành đau khổ bố trí bài tập hôm đó cho Trần Khinh.
“Phạt chép 10 lần những từ đơn thông dụng bắt đầu bằng chữ C, ngoang ngoãn đi, Hạ Đông Giá đang định lấy mạng cậu đó.” Tất Ca hận không thể cắn gãy cả lưỡi của mình.
“Haizzz...” Nhưng quan hệ của họ cứ như thế mãi cũng rất tốt rồi, Trần Khinh tỏ vẻ khổ sở, thò đầu nhìn Tất Ca, “Hôm nay cậu nhiều tiết học không?”
Gì thế, muốn tớ chép giúp cậu hả?” Nhìn thời khóa biểu dán trên tường, Tất Ca gật đầu, “Chiều nay tớ có tiết, trước đó thì có thể chép giúp cậu một ít.”
Xắn tay áo lên, Tất Ca làm điệu bộ sẽ lao động một buổi hoành tráng!
Cảm kích gật đầu, Trần Khinh chỉ vào danh sách cần chép.
“Cái này à, chuyện nhỏ.” Nói xong, Tất Ca cầm bút lên.
Dòng chảy ấm áp len lỏi qua tìm Trần Khinh, cô gật gù, cũng may còn có Tất Ca và Xuyên Thiên Tiêu.
Tiếc rằng cảnh đẹp không tồn tại lâu, Tất Ca mới chép mấy từ thì một cuộc điện thoại đã khuấy đảo gian phòng vốn yên tĩnh.
Tất Ca nhìn điện thoại, vẻ mặt khó xử: “Trần Mạn Mạn, tớ có chút việc... phải ra ngoài... chuyện chép phạt của cậu...”
“Không sao, Tất Ca, cậu đi đi.” Không hề ngẩng đầu lên, trong đầu Trần Khinh chỉ mải ghi nhớ hàm nghĩa của những từ đơn trước mặt, centrifugal, ly tâm, c-e-n-t-r-i-f-u-g-a-l, ly tâm, centrifugal.
“Vậy tớ đi nhé, lát về sẽ chép giúp cậu.” Tất Ca nói xong nhảy nhót ra khỏi phòng, trước khi đi thậm chí còn soi gương một lúc.
“Cậu có tin cậu ấy sẽ quay về không?”
[Một hôm, Hạ Đông Giá mệt mỏi đến cơ quan để làm việc, đồng nghiệp thấy anh như thế thì hỏi vì sao. Hạ: “Nấu cơm, giặt đồ, rửa bát, dọn dẹp cả căn nhà.” Đồng nghiệp: “Trần Khinh sao nỡ để cậu làm nhiều như vậy?” Hạ Đông Giá lắc đầu: “Cô ấy làm còn nhiều hơn tôi.” Đồng nghiệp: “Cô ấy đã làm những gì?” Hạ: “Cô ấy chỉ huy tôi làm những việc đó.” Đồng nghiệp: “...”.]
Type: Thanh Thư
Trần Khinh: “Sự trưởng thành em từng sợ hãi đã đến rồi, em chợt nhận ra nó không đáng sợ như trong tưởng tượng, chỉ có điều những người bạn có thể nói lời thật lòng lại biến mất từng người một.”
Hạ Đông Giá: “Đang lẩm bẩm nói gì thế? Dưa hấu đông lạnh cho em nếu còn không ăn thì sẽ hết lạnh đấy.”
Trần Khinh: “Đến ngay đây đến ngay đây.”
“Là ý mặt chữ.” Đại A cúi đầu, sống lưng cứng cỏi ưỡn thẳng, “Ngữ văn cậu rất giỏi, chắc hiểu rõ ý tôi nói.”
“Nhưng... Rõ ràng Dân Bản Địa nói là cậu ấy làm, là cậy ấy ghét tớ.” Giọng nói phát ra từ sâu trong cổ họng, Trần Khinh cảm thấy cơ thể như không phải của cô nữa, trong đầu có một tiếng nói không ngừng gào thét: Đây là mơ, đây là mơ, Trần Khinh, mày mau tỉnh dậy đi.
Nhưng cơn mộng cuối cùng đã sụp đổ vì nụ cười chân thực mà cay đắng của Đại A.
“Là cậu ta làm, đúng thế, nhưng tôi đã nhìn thấy cà không nói cho cậu biết.” Đại A cúi đầu cười khổ, “Tôi ghét cậu, ghen tị với cậu, thậm chí còn hận cậu, nói thế cậu còn muốn bảo vệ tôi không? Trần Khinh, tâm tình thay đổi rồi, chúng ta cũng không còn là chúng ta đơn thuần như trước kia nữa. Chúng ta không thể quay về được rồi.”
Nói dứt lời, Đại A đẩy Tất Ca ra, quay lưng định bỏ đi thì Trần Khinh đằng sau bỗng nổi điên: “Nhưng tại sao chứ?”
“Cậu quá giả tạo, quá khéo, quá đáng ghét.”
Trần Khinh nhìn Đại A vẻ không tin nổi, cô không tin những lời này lại thốt ra từ chính miệng Đại A.
Như cảm thấy trò chuyện trong tình huống này quá khó chịu, Đại A phớt lờ Trần Khinh, quay lưng đi ra khỏi đám đông.
Nhưng chưa đi được mấy bước thì cánh tay cô ta đã bị người đằng sau kéo lại.
Trần Khin hoảng loạn kéo cô nàng lại: “Cũng phải có nguyên nhân chứ, trước kia câu không như vậy, tớ đã làm gì khiến cậu ghét tớ như vậy, hả Đại A?”
“Cậu buông ra đi, cậu đã biết tôi làm chuyện xấu rồi, lẽ nào còn muốn làm bạn? Đừng dối mình lừa người nữa, Trần Khinh.” Đại A giằng co mãi mà không sao thoát ra được, đang bực bội quay đầu lại thì phát hiện ra trong đám đông xuất hiện thêm một người.
“Diệp Lý?” Ánh mắt Đại A tối sầm xuống.
“Diệp Lý?” Nghe tiếng, Trần Khinh cũng quay lại, ánh mắt chỉ dừng một chút, sau đó cô vẫn kéo Đại A mà hỏi, “Tớ làm không tốt chỗ nào, cậu nói với tớ đi...”
“Chỗ nào cũng không tốt.” Vẫn là sự nóng nảy trước đây, giọng Đại A lạnh lẽo, “Cậu quá giả tạo.”
Quá giả tạo? Trần Khinh nghĩ hết nước cũng không ngờ Đại A lại bình luận về cô như vậy.
“Trần Khinh, cậu từng thích người ta, biết thích một người là cảm giác thế nào. Lúc tôi thích cậu ấy, cậu đã làm gì?” Đại A chỉ tay vào Diệp Lý, “Cậu và cậu ấy chơi thân với nhau, trong lòng tôi rất ngưỡng mộ, nhưng lại mừng vì là bạn cậu nên tôi sẽ có nhiều cơ hội gặp cậu ấy hơn. Sau đó tôi đã tỏ tình, đã thất bại, cảm thấy rất mất mặt, thậm chí vì cảm giác mất mặt đó mà yêu cầu cậu đừng qua lại với cậu ấy nữa. Cậu lừa gạt tôi, tôi biết, nhưng tôi không ngừng cảnh cáo bản thân là không được đố kỵ, là tôi yêu cầu quá nhiều, hai người vốn là bạn bè. Kiểu tự thôi miên này đúng là hữu hiệu, nhưng về sau thì sao? Tôi phát hiện ra cậu không biểu hiện đơn thuần như thế,cậu quá xem nhẹ tình cảm tốt đẹp Diệp Lý dành cho cậu. Cậu không thích cậu ấy thì phải giữ khoảng cách với cậu ấy chứ? Tại sao cứ xoay vòng giữa cậu ấy và Hạ Đông Giá? Cậu biết thứ cậu xem thường là thứ mà người khác cầu mong cũng chẳng có không?”
“Tớ không có...” Trần Khinh muốn giải thích nhưng đã bị Diệp Lý cắt ngang.
Cậu lao tới, túm lấy tay Đại A: “Nói bậy bạ gì vậy? Trong đầu cậu hàng ngày nghĩ những gì? Tôi có tình cảm với Trần Khinh? Đừng đùa nữa.”
“Diệp Lý, cậu sống cũng chẳng ra sao cả.” Đại A lạnh lùng nhìn anh chàng đầu tiên có thể làm rung lên những cảm xúc trong trái tim cô, lặng lẽ lắc đầu rồi bỏ đi.
Lần này, Trần Khinh không níu kéo nữa.
Lẽ nào xưa nay đều do cô làm sai? Trần Khinh im lặng bỏ đi, cảm thấy mỗi một bước chân đều vô cùng nặng nề.
“Tất Ca, cậu đừng lo cho tớ, tớ muốn yên tĩnh một mình. Cậu cũng thế, Diệp Lý.” Trần Khunh mệt mỏi nói.
Mùa thu lá rơi trong thinh lặng, bóng dáng mập mạp cô độc đi xa trên con đường nhỏ, sau lưng cô, tiếng bàn tán xôn xao nhưng cô chẳng muốn nghe gì cả.
Trần Khinh chưa từng nhát gan như thế, cô không dám quay về ký túc.
Lời Đại A không chỉ phủ định tình bạn giữa họ, mà cũng khiến Trần Khinh hoài nghi cá nhân sinh quan của bản thân.
Cô thực sự là một cô gái rất giả tạo sao? Cô thực sự làm sai rồi sao?
Lúc thi đại học cũng chưa từng hoang mang, lúc quyết định theo đuổi Hạ Đông Giá cũng chưa từng thấy băn khoăn, lúc quyết định bỏ cuộc, chấp nhận thất bại cũng chưa từng đắn đo, nhưng lúc này đâu, cô thực sự rất hoang mang.
Cảm xúc không thể kiềm chế hóa thành những giọt nước mắt đau thương, lăn theo khóe mắt rơi “tí tách”, cuối cùng là khóc to không thể kiểm soát.
Ngoài cửa Tây là con phố kinh doanh nhỏ gần trường, đầy những quán ăn và những cửa tiệm đủ màu sắc, đám sinh viên khi không có tiết học thường thích dạo bộ ở đây.
Hôm đó, mỗi một người đi ngang qua cửa Tây đều nhìn thấy một cô nữ sinh mập mạp gào khóc rất lớn, không cần giữ hình tượng gì cả, cô khóc đến nỗi mũi đỏ ửng, xé ruột xé gan.
“Này, kém cỏi quá, ban nãy anh gọi điện cho dì rồi, dì vẫn khỏe lắm, không được trù dì như thế, sẽ làm người ta hiểu lầm đấy.” Một bàn tay vỗ lên đầu cô, không nặng không nhẹ, giọng nói quen thuộc đến mức không cần nhìn thì Trần Khinh cũng biết là Hạ Đông Giá.
“Anh để em yên tĩnh một mình được không?”
“Không được, em ngốc như thế, tưởng là tốt với người ta thì người ta sẽ hiểu, em xem, Đại A có hiểu cho em không?”
Vừa nói dứt, Hạ Đông Giá lập tức biết ngay anh đã lỡ lời, anh há miệng, định nói xin lỗi nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Trần Khinh nước mắt lưng tròng, quay ngoắt đầu bỏ đi.
Người ấy, ngay cả tức giận cũng lặng lẽ.
Nhìn bóng dáng với những bước chân như đang lờ đờ trôi đi ở đằng xa kia, anh ảo não siết chặt nắm tay, rồi lại buông thõng.
Không phải là đến để an ủi cô sao? Mày lại nói năng linh tinh gì nữa rồi?
“Trần Khinh, anh thích em.” Như trải qua một sự tự đấu tranh rất lâu rồi, cuối cùng anh đã tin chắc vào tình cảm dành cho cô, anh thích cô, không phải vì cô là một cô gái không còn theo đuổi anh nữa, không phải vì anh thấy lạc lõng. Anh thích cô, khi cô đau lòng, anh cũng buồn bã. Anh thương xót cô, anh muốn bảo vệ cô mập ngây thơ, lương thiện này, không để cô chịu tổn thương nữa.
Lời tỏ tình quả nhiên đã khiến cô dừng bước, cô quay đầu lại, bàn tay cũng không còn bất an mà túm lấy vạt áo, chỉ là đôi mắt cô không tràn đầy sự sửng sốt, mừng rỡ như mong đợi.
“Đừng đùa nữa, Hạ Đông Giá.” Cô thực sự nhìn anh bằng ánh mắt “đừng đùa”, sau đó quay lưng bỏ đi.
Ai thèm đùa...
Gió nhẹ thoảng qua, người bỏ đi đã khuất dạng. Một hòn đá từ chiếc xe chạy vút qua mà bị cuốn đến cạnh chân anh, rồi bị anh đá văng đi.
Có câu nói thế nào nhỉ: Một vòng tuần hoàn, báo ứng không hay. Trước kia khi cô nghiêm túc, anh lại sợ hãi tránh né, bây giờ anh nghiêm túc, thì cô lại bảo anh là “đừng đùa nữa”.
Đúng là quả báo mà!
Sắc trời dần tối, những ngọn đèn bỗng bừng sáng, nối liền nhau chạy dài đến tận chân trời phía xa. Trần Khinh ngồi dưới một trong những ngọn đèn đó, nhìn cái bóng mờ mờ cạnh chân, lặng lẽ thất thần.
Đó là lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy hoang mang.
Hai người bạn cầm thức ăn khuya, cười nói đi ngang qua cô, cơm móng giò thoang thoảng mùi thơm, một trong số đó kể cho người kia nghe chuyện cười mới nghe được.
Trần Khinh cúi đầu xuống thấp hơn, chuyện cười mà họ nói chính là cô.
Cô chưa từng cảm thấy cả đời này có lúc nào đó cô không tự tin, dù là khi mập nhất. Nhưng sự “phản bội” của Đại A cuối cùng đã khiến cô biết được thế nào là sợ hãi.
Phải làm thế nào đây?
Đang ôm tai muốn bỏ trốn, cô bỗng cảm thấy vai trĩu xuống, ngẩng đầu lên, ánh đèn vàng vọt khiến gương mặt người ấy trở nên nhòa nhạt, mơ hồ, chỉ còn lại giọng nói dịu dàng nhưng không kém phần nghiêm khắc: “Nói gì thế, buồn cuồi thế hả? Học ngành nào đấy? Thành tích cuối kỳ là bao nhiêu mà ở đây cười giỡn?”
Tiếng cười tắt lịm, sau mấy lần ấp úng, hai người xách thức ăn đêm kia lập tức co chân bỏ chạy.
Trần Khinh chớp mắt, cười nói: “Hạ Đông Giá, anh không cần làm thế, chuyện ban đầu không quen thì về sau cũng sẽ dần dần quen thôi.”
“Anh bao che thôi.”
Bao che? Là đang nói cô sao? Trần Khinh lại cười, câu này từng là giấc mơ của cô, nhưng giấc mơ lúc này sao lại trở nên không đáng tin đến thế?”
“Anh không cần như vậy.” Đợi hai người kia chạy đi rồi, Trần Khinh ậm ừ đứng dậy, rồi tiện thể đẩy bàn tay đặt trên vai cô ra, dáng vẻ đó giống như đang rất trịnh trọng vạch rõ giới hạn với anh, “Tự em có thể điều chỉnh được.”
“Trần Khinh, anh nói thật đấy, anh đúng là đã thích em thật rồi.”
“Vâng.”
“‘Vâng’ là ý gì?”
“‘Vâng’ chính là cảm ơn anh đã thích em, nhưng bây giờ em không còn tâm trạng nào để yêu thương cả.” Như trả lời câu ‘em ăn chưa’ vậy, cô cúi đầu, tuy không còn ủ rũ nhưng vẻ mặt vẫn khó che giấu sự lạc lõng, cô độc.
“Anh về đi, đừng lo cho em, tự em có thể nghĩ thông suốt được.” Cô còn an ủi ngược lại anh nữa.
“Trần Khinh...” Anh còn định nói gì đó nhưng không ngờ Trần Khinh đã quay người bỏ đi ngay, không cho anh nói thêm một câu nào.
Nhìn theo bóng dáng tròn trịa đó đi xa dần, anh mím môi, lần này là thật rồi.
Anh phải làm sao đây?
Cô phải làm sao đây?
Câu hỏi này, Trần Khinh cũng đang suy nghĩ.
Trên đời này có cả tỉ người, thanh xuân mỗi người một khác, nhưng ở độ tuổi này, con người lúc nào cũng sẽ trải qua những cảm xúc và thất bại tương tự, cho dù hoàn cảnh của họ không giống nhau.
Có bao nhiêu người vì không chịu cúi đầu mà bỏ qua nhau, có bao nhiêu người vì dễ dàng cúi đầu mà gặp phải sai lầm liên tục.
Cô tin rằng Đại A không có ý làm tổn thương cô, cô tin rằng họ không phải là không thể làm lành như ban đầu.
Trần Khinh càng củng cố thêm suy nghĩ đó, bước nhanh hơn về ký túc xá, đẩy cửa ra, cô thở hồng hộc nhìn mấy người trong phòng.
“Đại A đâu?” Cô vuốt ngực, tiến vài bước đến cạnh giường Tất Ca.
“Đi rồi”, Tất Ca có vẻ buồn bã, lẩm bẩm trả lời.
Cảm giác hưng phấn như thủy triều trút xuống, dần dần rời khỏi cơ thể Trần Khinh, cô mới nhận ra chuyện này không chỉ có cô, mà đối với bạn bè cô cũng là một cú sốc rất lớn.
“Con người không thể sống đơn giản một chút sao? Làm hại người khác, bản thân có vui không?” Ném mạnh cuốn sách trong tay lên bàn, Tất Ca đập bàn, vai run run theo tiếng khóc.
“Không vui.” Dân Bản Địa đã có một quãng thời gian không lên tiếng, dời sự chú ý khỏi cuốn sách đang cầm trong tay, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, “Tại sao phải hại người, chẳng qua là thấy bản thân sống quá thảm, quá không can tâm, muốn kéo một người xuống cùng mà thôi. Những người chưa từng làm chuyện xấu sẽ không thể hiểu sự dằn vặt trong lòng đâu.”
“Hai bạn bè còn nói mình dằn vặt, có quỷ mới tin!” Tất Ca hậm hực nói.
“Tin hay không tùy cậu thôi.” Chẳng buồn giải thích, Dân Bản Địa cầm sách lên rồi đi ra cửa, lúc ngang qua Trần Khinh, cô ta ngừng lại, “Hôm đó, tôi biết Đại A đã phát hiện, nhưng chuyện này không phải do tôi nói ra.”
Trần Khinh ngẩn người một lúc mới ngờ nghệch nhận ra ẩn ý sau câu nói của Dân Bản Địa.
Nội tâm của Đại A lúc đó chắc chắn cũng rất bứt rứt, cô nàng cảm thấy hổ thẹn nên mới chủ động tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Ngốc chết đi được.
Cắn môi, Trần Khinh cầm điện thoại lên gọi cho Đại A, nhưng tiếc là đúng như cô đã đoán, Đại A khóa máy rồi.
Có lẽ họ đều cần thời gian để bình tĩnh lại. Cô đoán chắc Đại A cũng giống cô, cũng sẽ nghĩ thông suốt.
Cô chỉ không ngờ rằng một tuần lễ đã trôi qua quá nhanh theo sự yên tĩnh đó.
Đêm gió thu lành lạnh, những sinh viên mặc áo dài tay đi lại trong trường đã đổi sang mặc áo len sặc sỡ đủ mọi kiểu dáng.
Trần Khinh ngồi trên sân thượng, nhìn những người qua lại bên dưới, không tài nào thấy vui lên nổi dù nhìn những chấm màu ấm áp đang di động kia.
Đại A đã về quê, đến giờ vẫn chưa quay lại trường.
Những môn cô nàng vắng mặt, Trần Khinh đã giúp điểm danh, dù Tất Ca nói là không cần thiết.
Những bài tập mà cô nàng chưa nộp, Trần Khinh cũng đổi kiểu chữ bổ sung giúp, tuy Tất Ca nói chữ của họ chẳng giống nhau tí nào.
Người khác nói làm thế rất kém cỏi cũng được, vớ vẩn cũng chẳng sao, Trần Khinh cứ cảm thấy cô và Đại A không nên tuyệt giao như thế, nguyên nhân khởi đầu ấu trĩ hoang đường nếu lại kết thúc trong hoang đường, ấu trĩ thì quá đáng thương, tuy có người không cho là thế.
Xuyên Thiên Tiêu suốt ngày khuyên cô tuyệt giao với Đại A, Diệp Lý cũng suốt ngày nói Đại A thế này thế kia.
Xuyên Thiên Tiêu nói Đại A thì còn tạm được, nhưng Diệp Lý nói Đại A thì cô không chịu nổi.
Tâm trạng không tốt nên cô không muốn nói chuyện với Diệp Lý, liền lén lút chạy lên sân thượng ngồi.
“Ủa, chỗ này phong cảnh đẹp quá, lạ thật, trước kia sao anh chưa phát triển ra nhỉ.” Giọng nói đùa cợt vang lên đằng sau, không cần quay đầu lại thì gương mặt tinh nghịch của Hạ Đông Giá cũng dễ dàng hiện lên trong đầu Trần Khinh.
Nhắm mắt lại, cô thở dài, không nói gì.
“Có phải em gầy đi không? Trên phố mới mở một quán ăn, anh mua một phần, có muốn thử không?” Anh biết gần đây tâm trạng cô không tốt nên đã đặc biệt đi mua cơm thịt bò mà cô ưa thích.
Liếc nhìn hộp cơm bằng nhựa trong tay anh, Trần Khinh lắc lư cái đầu: “Có thể là thế, em cũng không biết.”
Từ đầu chí cuối, cô chưa từng quan tâm đến cân nặng của mình, bố từng nói mập ốm không sao, quan trọng là có một trái tim khỏe mạnh.
“Cái này là cho em hả?” Xoa xoa bụng, đúng là hơi đói thật, cô nhận lấy hộp cơm vùi đầu vào ăn.
Cô ăn uống xưa nay rất ngon miệng, Hạ Đông Giá nhìn cô ăn mà thấy ấm lòng.
“Từ từ thôi”, anh cười tủm tỉm, mừng vì mình đã tỉnh ngộ sớm, nếu không đợi đến sau này mới phát hiện ra tình cảm dành cho cô thì e rằng đã quá muộn rồi.
“Hạ Đông Giá, món này ngon quá, có đắt không?” Cô ậm ừ hỏi.
“Thích ăn là được, không đắt.” Cuối cùng cô cũng chịu bình tĩnh, vui vẻ nói chuyện với anh rồi, Hạ Đông Giá nhìn cô, cảm thấy rất thỏa mãn, phát hiện ra Trần khinh một tay cầm hộp cơm, tay kia móc thứ gì đó trong túi áo ra.
“Hai mươi tệ đủ không? Nghe nói thịt bò tăng giá rồi, nhưng cái này không nhiều, chắc là đủ. Anh cầm đi.”
Không nói không rằng, hai mươi tệ đặt vào trong lòng bàn tay anh.
Tờ tiền màu vàng đậm còn vương hơi ấm của cô, thức ăn thoảng mùi thơm, cô gái đang ăn rất ngon lành nhưng tim anh bỗng thấy nặng trĩu. Anh thực sự không sợ cô nổi giận, nhưng giống như bây giờ, cô ngồi rất gần mà lại cảm thấy quá xa.
Đúng lúc này, di động đổ chuông.
Cô nhìn màn hình, sửng sốt kêu lên một tiếng “Là Đại A”, rồi lập tức đứng dậy, chạy biến.
“Cái này chỉ cần mười tám tệ...”
Gió lạnh thốc từng cơn, Hạ Đông Giá nắm chặt tiền trong tay, ủ rũ lẩm bẩm.
Anh đã quyết định dùng hành động để chứng minh rằng anh thực sự thích cô, tại sao cô còn không tin chứ?
Hạ Đông Giá, nhớ lại xem trước kia cô ấy đã đối xử với mày thế nào, và mày đã đối xử với cô ấy ra sao, nhân quả tuần hoàn, đáng đời mày lắm.
Đứng lên đi theo cô xuống lầu, Hạ Đông Giá cổ vũ bản thân: Ban đầu cô ấy đã kiên trì theo đuổi mày thế nào thì bây giờ cũng sẽ kiên trì muốn từ bỏ mày thế ấy, muốn theo đuổi được cô ấy thì phải chuẩn bị tinh thần kháng chiến trường kỳ.
Cố lên, cố lên, Hạ Đông Giá.
Cố lên!
Tay Trần Khinh cầm điện thoại đang run lên, thời gian như ngừng trôi, đại não cũng theo đó mà mất đi năng lực suy nghĩ.
Cổ họng cô run run, cũng như người ở đầu dây bên kia, không thể phát âm. Im lặng kéo dài một lúc sau, cuối cùng bên kia vang lên tiếng thở dài thườn thượt: “Cậu đang ở đâu thế? Sao nghe như có tiếng gió.”
Cô tưởng tất cả sẽ giống như trong phim, đầu tiên sẽ nói câu “Cậu khỏe không?”, rồi tiếp sau đó sẽ là “Xin lỗi”.
Nhưng bây giờ thế này cô lại thấy nhẹ nhõm hơn. Túm tóc, cô cười hì hì: “Ban nãy trên sân thượng, bây giờ xuống rồi.”
“Nhảy xuống hả?” Đại A nói ra câu này cũng bật cười, cô nàng cúi xuống nhìn đầu ngón chân, nhớ lại những mâu thuẫn, day dứt và dằn vặt trong lòng khi về nhà mấy hôm nay, rồi thở dài, tiếp tục nói, “Có trách tớ không? Cuộc thi đó cậu tốn bao nhiêu công sức, cũng chuẩn bị rất lâu rồi.”
“Có thể nói thật không?” Trần Khinh mím môi, phần da môi bong lên không cách nào làm cho nó mềm lại được, cô dứt khoát ra tay rứt mạnh nó.
Cô “úi da” một tiếng, nửa bên mặt nhăn nhó vì đau.
“Nói đi”, Đại A bên kia không rõ tình hình, khẽ trả lời, giọng điệu đầu hàng như đã chuẩn bị chấp nhận nghe phê phán.
Trần Kinh liếm môi, mùi máu lan trong vòm họng, tay bịt miệng dần dần buông xuống, cô nói: “Trách chứ, rất trách cậu. Cậu có ý kiến gì thì cứ đánh tớ mấy cái, mắng tớ một trận cũng không sao, nhưng đó không phải là cuộc thi của một mình tớ, không chỉ là tâm huyết của cá nhân tớ trong đó, cậu là bạn thân nhất của tớ, không nói tớ biết là USB có vấn đề, tớ thật sự rất đau lòng.”
“Không phải do quan hệ của cậu và Diệp Lý khiến tớ đau buồn thì tớ có làm thế không? Tớ cũng không yêu cầu cậu chấm dứt qua lại với cậy ấy, chỉ là cậu dễ dàng thu hút được sự chú ý của cậu ấy mà tớ thì không thể. Thứ mà tớ muốn có để trân trọng nó như bảo bối mà lại không được, còn cậu có được nhưng không biết giữ gìn, trong lòng tớ rất khó chịu!”
“Lòng đố kỵ dẫn dắt.”
“Đúng là lòng đố kỵ dẫn dắt.” Mấy hôm suy nghĩ đã khiến Đại A nhận rõ thực tế, cô chính vì không có được, Trần Khinh có được lại không coi trọng mới nảy sinh ra tâm trạng mà trước đây cô vẫn luôn kìm nén.
“Xin lỗi, Trần Mạn Mạn.”
“Đại A, tớ cũng có chỗ chưa làm tốt lắm.”
“Thế ban nãy cậu nói tớ có thể đánh cậu một trận, có xem là thật không?”
“Thật chứ.” Trần Khinh nghiêm túc gật đầu, “Nhưng tớ có thể đánh trả không?”
“Phì...”
Theo sự đầu hàng của Đại A, hai cô gái cùng cười thành tiếng, Trần Khinh cười to, cảm thấy cô giống một kẻ bị thần kinh, một kẻ tâm thần vui vẻ.
Trong tiếng cười, cô nghe thấy Đại A vui vẻ, hào hứng hét lên gì đó.
“Mẹ, con phải về trường đây, cái gì mà tại sao, không tại sao gì cả, bọn con làm lành rồi!”
“Trần Khinh, đợi tớ quay về rồi chúng ta sẽ đánh nhau!”
“Được thôi.”
Trẩn Khinh cúp máy, tâm trạng vui vẻ nhìn Hạ Đông Giá đứng sau lưng: “Đại A sắp quay về rồi, cảm ơn anh nhé, anh trai.”
Tiếng gọi “anh trai” khiến Hạ Đông Giá vui buồn lẫn lộn, thôi bỏ đi, cái hố mình tự đào thì từ từ lấp lại vậy.
Trần Khinh lòng đầy hy vọng chờ Đại A quay về, nhưng tiếc là đã mấy ngày trôi qua mà vẫn không thấy Đại A đâu.
“Sao cậu ấy chưa về nhỉ?” Trần Khinh đi qua lại mấy vòng trước cổng chính của trường, thi thoảng lại nhìn ngóng ra ngoài, “Sao vẫn chưa về?”
“Ôi trời, muốn về thì tự khắc đã về, cậu ấy lớn cả rồi, xảy ra chuyện gì được?” Diệp Lý không hiểu tại sao Trần Khinh lại căng thẳng như thế, nên khi cậu phát hiện ra Trần Khinh mới nãy còn đi qua đi lại bỗng dưng đứng trước mặt cậu thì thực sự giật nảy mình, “Cậu làm gì thế? Nhìn tôi thế này sợ lắm đây!”
“Diệp Lý, tôi biết chuyện của tôi và Đại A không liên quan đến cậu, nhưng là một người con trai, không chấp nhận tâm ý một cô gái dành cho mình thì chí ít cũng phải tôn trọng tâm ý đó chứ. Đại A là bạn tôi, cậu cũng vậy, cậu ấy thích cậu, cậu thì lại không thích, chuyện này vốn không hề sai nhưng ỷ vào tình cảm người ta dành cho cậu mà không đếm xỉa gì tới cảm nhận của người ta thì làm thế khá là xấu xa đó, không phải là đàn ông đâu.”
“Tôi không phải đàn ông?” Chỉ vào mình, Diệp Lý nhìn Trần Khinh vẻ khó tin, “Tôi xấu xa? Tôi đang giúp cậu nghĩ thông suốt thôi mà?”
“Cô ấy không cần cậy giúp kiểu này.” Cô thấu suốt hơn bất cứ người nào khác, Hạ Đông Giá nhìn thứ nước nóng trong tay, sáng nay lúc đi ngang cửa khu ký túc, anh nghe thấy Trần Khinh ho nhẹ, thế là sáng nay anh không đi tìm tài liệu mà đi mua lê về nấu nước quả lê, món này giúp ngừng ho rất hiệu quả.
Trần Khinh đang ho bỗng phát hiện ra Hạ Đông Giá, cô ngớ người, không biết anh đến từ lúc nào, cô giơ món đồ đó lên: “Cảm ơn nhé Hạ Đông Giá, nhưng dì quản lý ký túc có nấu cho em rồi, em đang uống đây.”
Diệp Lý đứng cạnh cười rất gian xảo, cậu thích nhất là nhìn thấy Hạ Đông Giá mất mặt.
“Trần mập, tối nay muốn ăn gì, tôi mời.” Diệp Lý vỗ ngực, cười tươi rói.
“Dì cũng nấu cháo cho tôi rồi, buổi tối tôi ăn món đó.” Cô chỉ vào hộp cơm.
Mỗi thế này? Diệp Lý cau mày: “Dễ mà!”
Cậu vỗ vỗ tay rồi cầm lấy hộp cháo, ăn “xì xụp” hết sạch. Lau miệng, cậu đắc ý nhìn Trần Khinh: “Thế này có thể đi cùng tôi rồi chứ?”
Há hốc miệng nhìn hạt cơm trên mép Diệp Lý, Trần Khinh nuốt nước bọt, khó nhọc nói: “Được thôi...”
“Tôi cũng đi.” Hạ Đông Giá nãy giờ vẫn cầm nước quả lê bỗng lên tiếng, rồi sau đó mặt không cảm xúc, bỏ đi ra ngoài cổng trước.
Chút lạnh nhạt này sẽ không khiến anh lùi bước được.
Sự mỉa mai châm biếm của Diệp Lý cũng sẽ không khiến anh chùn bước.
Chủ đề anh không thể chen vào trên bàn ăn cũng không thể khiến anh đầu hàng.
Anh chỉ cảm thấy tim đang nhói đau, vì đãi ngộ mà bán thân đang gặp phải, trước đó anh đã từng để cô mập phải chịu đựng y như vậy.
Haizzz... Hạ Đông Giá, mày đúng là khốn nạn!
Lại mấy ngày nữa trôi qua, Hạ Đông Giá đang rửa mặt trong phòng thì nghe thấy tiếng có người lao vào. Anh chụp lấy khăn bông, lau bừa qua loa, trong tầm nhìn nhạt nhòa ướt đẫm, anh thấy Diệp Lý đang luống cuống, hoảng loạn kéo túi của cậu ở trên giường xuống.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Anh chớp mắt, giọt nước trên hàng mi rơi vào trong mắt, cảm giác xót xót.
“Người nhà Đại A đến trường làm thủ tục xin nghỉ học, mẹ cậu ấy bị tai nạn giao thông...”
Chết rồi...
Diệp Lý toàn thân ớn lạnh, cậu không muốn thừa nhận cảm giác hổ thẹn trong lòng, nhưng quả thực cậu không thấy dễ chịu cho lắm. Túm chặt túi, cậu lao ra cửa.
“Cậu đi đâu? Này!” Mặc cho Hạ Đông Giá gọi thế nào, Diệp Lý cũng chạy mất, không quay đầu nhìn lại.
“Cái thằng này...” Hạ Đông Giá lầm bầm, ném khăn đi, không còn thấy tung tích Diệp Lý đâu nữa.
“Thằng nhóc này...” Anh lại làu bàu, cũng chạy ra ngoài. So với Diệp Lý, anh càng lo lắng cho một người khác hơn.
Trần Khinh ngồi trên bậc tam cấp trước khu ký túc, gọi điện về quê: “Mẹ, con muốn về quê, con muốn đi tìm Đại A, được rồi, mẹ giúp con xem thử bạn ấy thế nào rồi nhé. Vâng, con đợi tin của mẹ.”
“Đại A bị làm sao?”
“Anh đến rồi...” Trần Khinh cúp máy, nhìn Hạ Đông Giá, lẩm bẩm nói, “Diệp Lý bảo cậu ấy lớn thế rồi làm sao xảy ra chuyện gì được, nhưng bây giờ thực sự đã xảy ra chuyện rồi.”
Cô biết chắc chắn là Diệp Lý đã kể anh nghe chuyện của Đại A, anh cũng biết nhất định là cô sẽ tức giận Diệp Lý.
Anh ngồi xuống, an ủi cô một cách nhẹ nhàng nhưng yếu ớt: “Không có chuyện gì đâu.”
Nhưng dù mong chờ và khấn cầu đến mấy cũng vô dụng, lúc chạng vạng, một tin nhắn đã gửi đến điện thoại của Trần Khinh, Đại A nhắn cho cô bằng một giọng rất dửng dưng, không chút tiếc nuối: “Nếu có thể, tôi thực sự không muốn làm bạn với cậu.”
...
Không lâu sau, nhà Trần Khinh báo tin rằng, mẹ của Đại A đã qua đời, nghe nói là xảy ra lúc trên đường tiễn Đại A quay về trường.
Trần Khinh không biết vì sao Đại A lại nói những lời như thế, nhưng cô lờ mờ nhận ra giữa hai việc này chắc chắn có mối liên hệ nào dó.
Trần Khinh chạy ra bến xe khách để về qua, Hạ Đông Giá chạy hồng hộc theo sau, không nhịn được cảm thán: Sao cô nàng còn chạy nhanh hơn cả mình thế này?
Dựa vào trí nhớ, Trần Khinh tìm đến nhà Đại A, trước ngôi nhà cũ kỹ, bụi phủ mờ bên ngoài, toát lên vẻ thê lương. Cô ngẩn người rồi lập tức tiến đến, đập vào vòng cửa.
Rất nhanh, có người ra mở cửa.
“Đại A có ở đây không?” Cô hỏi người đó.
“Đại A?”
Haizzz... cô ngốc quá, quên mất nói tên thật.
Cô giậm chân, nói ra tên của Đại A.
Ai ngờ vừa dứt câu, đối phương đã đóng “rầm” cửa lại, còn nói: “Tôi không quen cô ta! Cô ta không phải người nhà tôi!”
“Nhưng mà...” Cô nhìn tấm bảng trên cửa, không sai mà! Cô bướng bỉnh gõ cửa tiếp, nhưng lần này không còn ai ra mở cửa cho cô nữa.
“Mở cửa đi!” Cô gõ “rầm rầm”, tiếng cửa trống rỗng vang lên bên tai, một cảm giác đặc biệt không lành dâng lên trong lòng.
Tiếng chuông điện thoại lúc này cũng vang lên.
Trần Khinh sụt sịt mũi, nghe máy: “Alo...”
“Em chạy đi đâu thế hả?” Hạ Đông Giá bị bỏ lại rồi.
“Bạn bè cũng cần có duyên phận, em và cô ta tạm thời chưa có duyên phận này.” Biết được sự tình từ người nhà Đại A, Hạ Đông Giá vốn không muốn nói chân tướng cho Trần Khinh biết, nhưng khi anh nhìn thấy cô như vậy thì không kìm được, “Cô ta chỉ là vội vã muốn gặp em, cũng không ngờ là xảy ra chuyện như vậy nên nhất thời không chấp nhận được sự thật...”
“Anh dừng nói nữa được không!” Cô gái cúi đầu bỗng lên tiếng, giọng không lớn nhưng lại khiến Hạ Đông Giá nghe thấy có cảm xúc kỳ lạ trong đó.
“Em...”
“Em thế nào cũng không liên quan đến anh, anh đừng quản em nữa có được không?”
Cô đã quá đáng thương rồi, không vì cô thì Đại A cũng không cuống lên muốn về trường, mẹ cô ấy cũng sẽ không tranh thủ đi mà gặp tai nạn, cô là đầu mối tai họa, cô đã quá đau khổ rồi, không muốn người khác nhìn thấy rỗi buồn của cô, đặc biệt đó lại là Hạ Đông Giá.
“Anh đừng quản em nữa, đừng bao giờ nữa!”
Anh hoàn toàn bị người ta ghét bỏ rồi.
Trần Khinh vốn tưởng cách xa Hạ Đông Giá suốt ngày giảng đạo lý với cô thì sẽ dễ chịu hơn, nào ngờ đầu mọi thứ lại trái ngược hẳn.
“Trần Khinh, cậu rớt Hóa Cơ rồi.”
“Trần Khinh, Sinh Hóa cậu cũng rớt rồi.”
“Trần Khinh, Hành Chính...”
“Rớt thì rớt đi.” Cuộc đời rớt hau môn không còn gì lưu luyến, gục lên bàn, trên bức tường trước mặt cô, một khe nứt đang dần dần lan rộng, một con kiến đứng trên khe nứt, dường như đang khó xử khi không biết phải bò sang trái hay phải.
“Không rớt.” Xuyên Thiên Tiêu lắc đầu, đầu cô dính đầy kẹp ló ra sau máy tính, “60.5 điểm.”
“Ồ”, cũng còn đỡ, cô ủ rũ lật người, nằm bò ta.
“Ủa, không đúng, sao mới tải lại trang đã thành 59.5 điểm rồi?”
“Thôi, để tớ đi xem sao.” Sau khi biết thành tích tệ hại của mấy môn liên tục, cuối cùng Trần Khinh cũng đứng lên.
Cô không ngờ là Hạ Đông Giá cũng đến phòng giáo vụ.
“Là anh làm hả?” Trần Khinh vốn không có tâm trạng gì đến tra điểm, vừa nhìn thấy anh thì càng không có hứng thú, cô cúi đầu, dứt khoát bỏ qua suy nghĩ kiểm tra, xoay lưng đi ra ngoài.
“Em đợi đã!” Khựng lại một giây, cuối cùng cũng biết tại sao cô mập lại có vẻ mặt đó, Hạ Đông Giá cảm thấy rất ấm ức. Anh chỉ vào mấy chỗ trên bài thi với thầy nhập điểm rồi ném bút đi, lao ra ngoài.
“Đứng lại, Trần Khinh!”
“Cô mập, em không đứng lại thì anh sẽ nhảy xuống đây đấy!” Anh chỉ vào hồ nước bên ngoài khu nhà, thề thốt.
“Hồ nước nhân tạo, nước còn chưa quá eo mà!” Thở dài, Trần Khinh vẫn dừng bước, “Anh làm gì thế?”
Làm gì à?
Hừ!
“Thành tích mấy môn của em đều không đạt.”
“Vâng.”
“Em đến phòng giáo vụ để tra điểm?”
“Vâng.”
“Em nói ‘là anh làm hả’, là nghi ngờ điểm số của em là do anh nhúng tay vào hả?”
“Cái này... vâng.” Cô thẳng thắn thừa nhận, vì tất cả đều đã rõ ràng như ban ngày, thành tích của cô rớt hết môn này đến môn khác, còn anh lại trùng hợp xuất hiện, đáp án quá rõ ràng còn gì.
“Anh không làm, đáp án kỳ thi năm nay có sai sót nên anh đến phòng giáo vụ giúp em sửa lại điểm, không tin bây giờ em đi tra thử đi.”
Trần Khinh ôm trán, anh nói thế chắc chắn là đúng rồi, cô đã nghi oan cho anh rồi.
“Xin lỗi anh”, cô chân thành cúi đầu xin lỗi.
“Anh không chấp nhận”, anh ôm ngực, “Anh đã bị tổn thương, tổn thương rất sâu sắc, em phải bồi thường tổn thất tinh thần cho anh.”
Còn vô lại được hơn không? Cô ấn vào trán: “Được thôi, anh nói đi, làm sao để bồi thường cho anh?”
“Không được ủ rũ nữa, chăm chỉ học hành vào, còn nữa, không được trốn tránh anh, bài trừ anh, gặp khó khăn bắt buộc phải tìm đến anh đầu tiên.”
“Yêu cầu quá vô lý, em muốn từ chối.” Cô cảm thấy anh quá ư là gây sự vô cớ.
Không ngờ mới nói dứt lời, Hạ Đông Giá liền đưa tay ôm ngực, “Ui da, khó chịu quá.”
...
Có người nói, một người vốn hờ hững với bạn có lẽ sau một cú shock sẽ buông tay, sau vài lần như vậy, những người ở lại, không bỏ bạn mà đi là những người xứng đáng cho bạn trân trọng.
Trần Khinh tuy không dám xem Hạ Đông Giá là người có thể trân trọng, nhưng cuối cùng cũng không còn “kính nhi viễn chi”* nữa.
(*) Kính nể mà xa cách họ.
Hạ Đông Giá nói sẽ tìm ra cách để Trần Khinh vui vẻ trở lại, không ngờ là anh lại giúp cô đăng ký một cuộc thi.
“Tiếng Anh!” Cô lắc đầu lia lịa, “Thà là thi thuyết trình còn hơn! Anh nhất định là đang đùa em, Hạ Đông Giá.”
“Em nhìn mặt anh xem có giống đang đùa không?” Hạ Đông Giá sờ cằm, mắt nhìn cửa sổ bên ngoài phòng giáo vụ, “Phí đăng ký anh đã nộp giúp em rồi, một ngàn tám trăm tệ, em có tiền trả không? Nếu không thì chuẩn bị thi cho tốt đi.” Quay đầu lại, anh nhếch môi, “Sống tích cực lên, tích cực! Tích cực!”
Trần Khinh bị chỉ đích danh, lặng lẽ nuốt nước bọt, sao giờ mới nhận ra Hạ Đông Giá có chút “thần kinh” nhỉ?
Có lẽ cô thực sự cần phải bận rộn thật rồi.
Nhưng không phải là kiểu bận rộn này!
Ngày đầu tiên của học kỳ mới, Trần Khinh nhìn thời khoái biểu, đờ đẫn.
Tất Ca không hiểu chuyện gì, đến gần vỗ vai cô, hỏi: “Sao thế, Trần Mạn Mạn? Ối trời ơi! Đây là thời khóa biểu của cậu đó hả? Chúng ta rõ ràng cùng chọn môn, sao tự dưng cậu lại thêm quá nhiều... tiết Anh văn thế này?”
Vấn đề này cần phải hỏi sao?
Trần Khinh khóc lóc: Nhưng mà, Hạ Đông Giá, có quá nhiều cách để cuộc sống trở nên tích cực hơn, tại sao anh tại cứ sắp xếp cho em quá nhiều tiết Anh văn thế này?
“Để tớ đi hỏi thử xem có thể bỏ vài môn không.” Trần Khinh vô cùng đau khổ, gục đầu xuống, chào từ biệt Tất Ca.
Một tia hy vọng đã hoàn toàn tan biến như bóng bong xà phòng trong lắc đầu của thầy giáo vụ. Bước đi loạng choạng, nặng nề, Trần Khinh quay lưng ra cổng chính.
Năm môn ngoại ngữ, Hạ Đông Giá, anh muốn đùa chết em sao? Trần Khinh xoa mũi, ngước lên nhìn bầu trời trên đầu, có tiếng hát từ xa vẳng lại, giọng nữ khàn khàn xuyên qua lùm cây mới trổ những chồi lá xanh, bay đến bên tai. Đầu xuân, tiếng hát “Luôn lặng lẽ” đánh thức những ký ức nào đó, Trần Khinh nghe say mê, trong vô thức cũng lẩm nhẩm hát theo.
Tình yêu dành cho anh luôn lặng lẽ
Để đổi lại sự quan tâm thi thoảng của anh
Rõ ràng là bộ phim ba người
Mà em lại không bao giờ có tên tuổi
Hát mãi hát mãi, cô cảm thấy kỳ quặc, gõ vào đầu rồi lẩm bẩm: “Đang yên đang lành tự dưng hát bài này, chẳng phải đã nói không thích anh ấy nữa sao?”
Hơn nữa mình cũng chẳng phải kẻ thứ ba gì cả. Đại A, cậu bảo tớ có phải đồ ngốc không?
Buột miệng nói ra, nhìn con đường trống vắng trước mặt, tâm trạng của Trần Khinh lại rơi xuống đáy sây tuyệt vọng.
Đại A, chắc chắn là cậu rất đau lòng phải không? Cậu đang ở đâu, tớ nhớ cậu, muốn nói câu xin lỗi với cậu...
Tối hôm đó, Trần Khinh nằm mơ, trong mơ, mẹ của Đại A lái xe đưa Đại A về trường, Đại A đã hậm hực mắng nhiếc cô.
Một giấc mơ tuyệt đẹp làm sao!
“Trần Khinh, Trần Khinh...”
“Làm gì thế, Đại A? Ui da, đau quá, đã bảo làm lành rồi thì không đánh nhay nữa mà, sao lại động chân động tay rồi?” Xoa xoa đầu, cô ngẩng lên, mới bàng hoàng nhận ra cô đang ngồi trong phòng học, cô giáo đeo kính gọng vuông đứng trước mặt đang nhìn cô với vẻ nghiêm khắc, chân giậm giậm một cách nóng nảy.
Trần Khinh lúng túng gọi: “Thưa cô.”
“Dám cả gan ngủ trong giờ của tôi, có vẻ biết hết kiến thức rồi nhỉ? Thế thì mời bạn dịch câu này nhé.”
Nhìn chữ tiếng Trung trên màn hình chiếu, Trần Khinh cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Ai có thể nói cho cô biết, làm sao để một sinh viên khoa Y khi thi đại học chỉ miễn cưỡng vửa đủ điệm tiếng Anh có thể dịch chính xác câu “Trong hoàn cảnh phức tạp của kinh tế và chính trị, đất nước ta phải tôn trọng nguyên tắc láng giềng tốt – bạn bè tốt, phát triển hòa bình, triển khai cơ cấu kinh tế đa dạng, hiệu suất cao” hay không?
“Thưa cô”, Trần Khinh giơ tay, “Từ ‘láng giềng tốt, bạn bè tốt’ em không biết ạ.”
“Good-neighborly and friendly relationship.” Cô giáo nghiến răng thốt ra từng chữ, cứ như đang cắn nghiến Trần Khinh vậy.
Dè dặt nuốt nước bọt, Trần Khinh lặp lại cách dịch đó: “Good-neighborly and friendly relationship. Good-neighborly and friendly relationship. Thưa cô.”
“Lại gì nữa?”
“‘Hiệu suất cao’ dịch thế nào ạ?”
...
Hạ Đông Giá chuẩn bị uống nước, nghe lời kể của Trần Khinh thì dứt khoát đặt ly nước xuống, cười gượng, nói: “Em nói thật chứ?”
Chuyện mất mặt như thế làm sao em dối anh được? Trần Khinh ủ rũ cúi đầu: “Hạ Đông Giá, em muốn bỏ môn, anh giúp em nghĩ cách đi.”
“Anh không có bản lĩnh lớn như thế.” Hạ Đông Giá lắc đầu, “Nhưng anh có thể giúp em học. Người thầy thay thế anh đã về, mấy hôm nữa anh sẽ không còn là thầy hướng dẫn lớp em nữa, đến lúc đó thời gian rãnh rỗi anh có thể giúp em học ôn tiếng Anh.”
Cái cô muốn không phải ôn tập, mà là bỏ luôn môn đó cơ!
Trần Khinh muốn phản bác nhưng đã bị câu nói tiếp theo của anh làm cho nghẹn lời.
“Bỏ môn là không thể, em có thể không học, cùng lắm thì mười mấy học phần thôi.” Hạ Đông Giá nhún vai, “Chọn con đường nào là tùy ý em.”
Làm sao tùy ý cô được? Chỉ có đồng ý.
Như thể rơi vào một cái bẫy có tính toán trước, Trần Khinh không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể chấp nhận lời đề nghị của Hạ Đông Giá, nhưng rất nhanh, cô phát hiện ra đó đúng là tự ngược đãi bản thân.
“Hypothesis, hai âm sau một âm phát âm uốn lưỡi giống tiếng Trung, âm kia giống như bình thường, phát âm của em vẫn không đúng.” Sau khi giảng giải mấy lần liên tiếp, Hạ Đông Giá trầm tư, “Trần Khinh, em há miệng ra anh xem nào.”
“Hả?” Cô ngẩng lên, thắc mắc.
“Anh chỉ muốn nhìn xem, rốt cuộc em có cái lưỡi như thế nào.” Anh buồn cười, liếm môi thoe cô.
Nhìn đôi môi ướt của anh, Trần Khinh dần dần hoàn hồn lại, ngờ nghệch nhận ra: Hình như anh thay đổi rồi.
Gợn sóng nho nhỏ trong tim lan xa rồi nhanh chóng biến mất. Cô lắc đầu, tự nhủ mình đừng nghĩ lung tung nữa.
“The voting machine metaphor underpins the efficient market hypothesis. Dịch thử câu này xem.”
Cắn môi, Trần Khinh nhìn câu chữ trê vở, vất vả đọc: “The voting machine...”
“Hạ Đông Giá, anh học Y mà tại sao tiếng Anh cũng giỏi thế?” Một buổi sáng trôi qua, Trần Khinh thấy cổ họng khô đắng, cô lấy nước trong túi ra, nhìn xa xa.
Trên người mồ hôi đầm đìa, cô ngửa đầu uống nước, nghe Hạ Đông Giá ngồi cạnh nói một câu mà cô không hiểu.
“Pour être avec toi (Vì muốn ở cạnh em).”
“Anh nói gì thế?” Cô ngước lên nhìn anh.
“Tiếng Pháp.”
“Ồ.”
“Không hỏi anh ý nghĩa là gì hả?”
“Không hỏi.” Uể oải nằm bò trên bàn, Trần Khinh khổ sở vì từ đơn tiếng Anh, “Tiếng Anh còn học chưa xong, làm gì có thời gian quan tâm đến tiếng Pháp.”
Lãng phí cả câu tỏ tình của anh, đúng là đàn gảy tai trâu.
Búng quyển sách trong tay, Hạ Đông Giá rầu rĩ hỏi: “‘Mức thuế suất thu nhập trong tỷ lệ thống nhất’ dịch thế nào? ‘Abnormal depreciation’ có ý nghĩa gì? Viết tắt của tài khoản vãng lai ‘Account current’ là gì? Làm gì thế?”
Anh nhìn Trần Khinh đang lặng lẽ giơ tay, bỗng thấy tim run rẩy, lẽ nào cô đã hiểu ra?
“‘Current’ chẳng phải mang ý nghĩa ‘gần đây’ sao? Cũng không phải ‘vãng lai’, càng không phải ‘tài khoản’ mà.”
Xoa xoa trán, Hạ Đông Giá không còn cách nào khác, đành đau khổ bố trí bài tập hôm đó cho Trần Khinh.
“Phạt chép 10 lần những từ đơn thông dụng bắt đầu bằng chữ C, ngoang ngoãn đi, Hạ Đông Giá đang định lấy mạng cậu đó.” Tất Ca hận không thể cắn gãy cả lưỡi của mình.
“Haizzz...” Nhưng quan hệ của họ cứ như thế mãi cũng rất tốt rồi, Trần Khinh tỏ vẻ khổ sở, thò đầu nhìn Tất Ca, “Hôm nay cậu nhiều tiết học không?”
Gì thế, muốn tớ chép giúp cậu hả?” Nhìn thời khóa biểu dán trên tường, Tất Ca gật đầu, “Chiều nay tớ có tiết, trước đó thì có thể chép giúp cậu một ít.”
Xắn tay áo lên, Tất Ca làm điệu bộ sẽ lao động một buổi hoành tráng!
Cảm kích gật đầu, Trần Khinh chỉ vào danh sách cần chép.
“Cái này à, chuyện nhỏ.” Nói xong, Tất Ca cầm bút lên.
Dòng chảy ấm áp len lỏi qua tìm Trần Khinh, cô gật gù, cũng may còn có Tất Ca và Xuyên Thiên Tiêu.
Tiếc rằng cảnh đẹp không tồn tại lâu, Tất Ca mới chép mấy từ thì một cuộc điện thoại đã khuấy đảo gian phòng vốn yên tĩnh.
Tất Ca nhìn điện thoại, vẻ mặt khó xử: “Trần Mạn Mạn, tớ có chút việc... phải ra ngoài... chuyện chép phạt của cậu...”
“Không sao, Tất Ca, cậu đi đi.” Không hề ngẩng đầu lên, trong đầu Trần Khinh chỉ mải ghi nhớ hàm nghĩa của những từ đơn trước mặt, centrifugal, ly tâm, c-e-n-t-r-i-f-u-g-a-l, ly tâm, centrifugal.
“Vậy tớ đi nhé, lát về sẽ chép giúp cậu.” Tất Ca nói xong nhảy nhót ra khỏi phòng, trước khi đi thậm chí còn soi gương một lúc.
“Cậu có tin cậu ấy sẽ quay về không?”
/24
|