Một giọng nói bất ngờ vang lên khiến đầu bút khựng lại, Trần Khinh căng cứng người, nhớ lại trong phòng có một người mà cô không muốn bắt chuyện.
Dân Bản Địa như không phát hiện ra cô là người bị ghét bỏ, đột ngột nói:”Cậu xem cậu ấy là bạn thân, người ta có phải cũng thật lòng như cậu? Tâm sự của cậu ấy có kể cho cậu nghe chưa? Cậu ấy có người mình thích rồi, cái này cậu có biết không? Anh chàng kia tìm cậu ấy là cậu bị bỏ rơi, bạn bè cậu cũng khó tránh khỏi chuyện trọng sắc khinh bạn tầm thường”.
“Tôi không muốn nói chuyện với cậu, điều cậu nói tôi cũng không tin đâu, cậu cũng không cần nói chuyện với tôi”. Buông bút xuống, Trần Khinh quay đầu lại, giận dữ nhìn Dân Bản Địa.
Cô thừa nhận sự căm ghét đối với Dân Bản Địa cũng có phần là do giận cá chém thớt, nếu không vì Dân Bản Địa, có lẽ cô sẽ bớt đi một mối nguy khiên quan hệ của cô và Đại A bị rạn nứt.
Nhún vai, Dân Bản Địa tiếp tục quay lại xem sách, vẻ thờ ơ:”Tin hay không tuỳ cậu, sự thực thế nào thì cậu xem lát nữa Tất Ca có phải về hay không là biết ngay”.
Trần Khinh cắn môi, không nói câu nào.
Từ đơn càng viết càng trôi chảy, cô lại không mấy chú tâm, thi thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặt trời đã ngả về Tây, Tất Ca vẫn chưa quay lại.
Dân Bản Địa mua cơm quay về, thấy cô như thế thì cười cười vẻ thấu hiểu. Đặt cơm xuống, cô ta lại ngồi cạnh Trần Khinh, cười giễu:”Bị bạn bè xếp thứ hai, cảm giác này có phải khiến cậu muốn khóc không? Trần Khinh, tại sao cậu cứ rút ruột rút gan ra với bạn bè, có phải làm thế sẽ khiến cậu có cảm giác an toàn hơn? Cậu xem, cậu chẳng có tí ưu điểm gì, chỉ có thể dựa vào chuyện đối xử tốt với người ta để duy trì tình cảm, giống như ban đầu cậu đối với tôi vậy, nhưng kết quả thì sao? Tôi có hiểu cho cậu không?”
Nhìn Trần Khinh trông như cà tím héo rũ trong sương giá, Dân Bản Địa nhấc hộp cơm lên, bày lên ghế rồi nói:”Nói cho cậu nghe thêm một chuyện cậu không biết nhé, hôm qua đến phòng giáo vụ, tôi nhìn thấy Xuyên Thiên Tiêu đang nộp tư liệu, học kỳ sau cậu ấy sẽ đi nước ngoài”.
“Trần Khinh, cứ mãi đối xử tốt với người khác sẽ khiến cậu đánh mất chính mình, cuối cùng cậu chỉ là một kể cô độc.”
Lời Dân Bản Địa nói như một cái chuông đồng nặng nề gõ vào trái tim Trần Khinh, cô là kẻ cô độc sao? Phải không? Trần Khinh tự hỏi.
Hài lòng nhìn Trần Khinh, Dân Bản Địa quay về chỗ, mở hộp cơm ra. Trong hộp, ớt xanh xen lẫn thịt bò toả ra mùi thơm đặc biệt, cô ta gắp một miếng lên định bỏ vào miệng thì Trần Khinh đằng sau bỗng lên tiếng:”Không phải như cậu nói đâu.”
“Cái gì?” Dân Bản Địa quay đầu lại.
“Không phải như cậu nói.” Lặp lại câu đó, Trần Khinh đứn lên, đến cạnh Dân Bản Địa, “Mỗi người đều có chuyện riêng của mình, họ không nói tôi biết thì chắc chắn là có lý của họ. Bạn bè là một phần trong cuộc sống của tôi, không phải là tất cả, tôi cũng không thể yêu cầu họ xem tôi là toàn bộ cuộc sống của họ. Tôi chưa từng cảm thấy mình là người tốt quá đáng, tôi chỉ đối xử tốt với những người mà tôi cảm thấy là nên đối xử tốt, tôi không muốn thay đổi, cũng không định thay đổi”.
Nói xong, Trần Khinh quay lưng bỏ ra khỏi phòng, không hề đóng sầm cửa bỏ đi như dự tính mà chỉ khép cửa lại nhẹ nhàng, cứ như ban nãy chưa từng xảy ra bất kỳ tranh cãi nào.
Lần này đến lượt Dân Bản Địa thở dài.
Cô ta “haizzz” một tiếng, cầm điện thoại lên rồi gọi cho một người.
“Đã làm như anh nói, nhưng có phần khác với anh nghĩ, cậu ấy hơi bướng, không hề muốn thay đổi cách làm người hiện tại. Vâng, đúng là thế.”
Trước khi cúp máy, Dân Bản Địa bỗng gọi “khoan đã”.
“Có thể hỏi anh một câu không?”
“Gì thế?”
“Nếu cậu ấy vì một loạt chuyện xảy ra này mà thay đổi, trở nên xấu xa, thì anh sẽ thế nào?”
“Cô ấy sẽ không như thế”.
“Chắc chắn vậy sao?”
Chắc chắn, cho dù chịu cú sốc lớn đến mấy, cô ấy cũng sẽ không xấu xa, vì đó là Trần Khinh.
“Ồ”. Dân Bản Địa cười, “Anh muốn để cậu ấy thay đổi, trưởng thành, tin rằng trưởng thành rồi cậu ấy sẽ không trở nên xấu xa, nhưng bây giờ cậy ấy vẫn là cậu ấy trước kia, vẫn tin rằng thiên hạ đại đồng, thế giới tốt đẹp, những chuyện anh sắp xếp đều lãng phí thời gian rồi, sau này cậu ấy vẫn sẽ bị bắt nạt, bị người ta hại…”
“Thế thì sao? Có tôi đây rồi.” Hạ Đông Giá dứt khoát cúp máy, đứng trước cửa sổ nhìn người bên dưới lầu, tự nhủ:”Có anh ở đây, không ai bắt nạt được em”.
Huống hồ, Trần Khinh của anh xưa nay không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài, cô là người dịu dàng nhưng kiên cường.
Không khí bên ngoài đã giúp đánh tan tâm trạng bức bối, phía xa có những ngọn liễu đang nhú mầm xanh đón gió, Trần Khinh mải mê ngắm rồi ra đó, muốn ngồi dưới gốc cây một lúc.
Chưa được mấy bước thì sau lưn bỗng vẳng đến giọng nói:”Commercial viết thế nào? ‘Hội nghị thượng đỉnh năm nước’ dịch ra sao? ‘On time’ và ‘ in time’ khác biệt ra sao?”
Những câu hỏi như pháo nổ một loạt khiến đầu óc Trần Khinh choáng váng, cô quay lại, mặt mũi khổ sở nhìn người đang đến gần.
“Hạ Đông Giá...Anh làm gì thế?”
“Những từ đơn bắt em chép phạt em đã chép xong chưa? Chưa chép xong mà trả lời được mấy câu hỏi của anh thì không cần chép nữa.”
Gần như hét lên thành tiếng, Trần Khinh ưỡn thẳng sồn lưng, cảm thấy hưng phấn, “Thật không?”
“Anh không nói dối bao giờ.”
“Thế thì anh hỏi lại một lượt những câu đó đi.”
….
“Chuẩn bị nghe chưa?”
“Vâng.” Trần Khinh mím chặt môi, giống như một con báo đang thu mình lại chờ mồi.
“Dịch ra tiếng Anh từ ‘lầu năm góc’, ý của từ ‘unfathormable’, liệt kê năm cách nói của ‘đã chết’.”
“Sao thay đổi rồi, ban nãy đâu phải ba câu hỏi này?”
“Chẳng có gì là không thay đổi cả. Mau suy nghĩ đi, không nghĩ ra thì anh đổi câu hỏi, sẽ khó hơn nữa đấy.”
A a a! Trần Khinh giậm chân, phát điên len.
Hạ Đông Giá tâm trạng vui vẻ nghĩ đến cuộc điện thoại với Dân Bản Địa, anh sẽ không để ai bắt nạt cô mập, chuyện đó chỉ là quyền lợi của một mình anh. Nghĩ đến việc suýt chút nữa đánh mất quyền lợi này, trong lòng anh bất giác thấy toát mồ hôi lạnh.
Cũng may, anh đã kịp thời nhìn rõ bản thân.
Bỗng nhiên anh dừng chân, hỏi:”Cô mập, bây giờ em nặng bao nhiêu?”.
“Năm mấy ký ấy, không biết, ‘chết’ trừ ‘deal’ và ‘game over’ ra, còn có cách nói nào khác nhỉ?” Nhớ đến những từ đơn chưa chép xong, Trần Khinh cuống quýt túm tóc, căn bản không chú ý thấy Hạ Đông Giá đứng cạnh gọi cô:”Mập”.
Dần dà, Trần Khinh nhận ra, điều khiến cô bận rộn không chỉ là một môn tiếng Anh không thôi.
“Trần Khinh, báo cáo lần trước trong lớp chỉ còn có em là chưa nộp”.
Nghe sự chỉ trích nghiê khắc của cô giáo, Trần Khinh chớp mắt, nhưng trong đầu chẳng có tí ấn tượng nào về bao cáo cả.
“Thưa cô, là luận văn gì ạ, bây giờ em sẽ đi làm.” Cô ngại ngùng xin lỗi, cúi đầu, nhưng trong đầu vẫn không có chút ấn tượng gì về luận văn này.
“Hừ”, bà cô có cái mũi nhọn hoắt hất cao gương mặt bất mãn,”Em mà còn biết gì, dám ngủ gục trong giờ của tôi”.
Câu nói này đã nhắc nhở Trần Khinh, cuối cùng cô nhớ lại trong tiết học mấy hôm trước, vì cô thức đêm chép từ đơn nên đã ngủ gục trong lớp.
“Xin lỗi cô, em thề lần sau không dám nữa.”
“Tốt nhất là thế, nếu không thì thành tích cuối kỳ này của em sẽ rất ‘khó qua’ đấy.
Bóng dáng giận dữ của bà cô đi xa dần, để lại một mình Trần Khinh đối mặt với vấn đề nan giải: Sao đề tài bà cô giao cho cô lại có phần quá sức thế nhỉ?
“Cô Nghiêm nổi tiếng là nghiêm khắc mà, trước đây cô từng dậy anh, nếu cần thì để anh giúp em năn nỉ cho, cô ấy có ấn tượng khá tốt với anh”. Hạ Đông Giá biết tin đã nói thế với cô trong một lần ôn tập.
Trần Khinh lắc đầu, cô biết Hạ Đông Giá quen biết cô Nghiêm, cũng biết anh thực sự có thể giúp được cô. Nhưng cô cũng không quên Hạ Đông Giá trước kia còn bận rộn chuyện học gấp mấy lần cô, anh cũng không vì chuyện này mà ngủ gục bao giờ, cũng không vì bận rộn mà bị cô giáo làm khó, thế thì tại sao cô không làm được?
Cũng không biết lòng hiếu thắng từ đâu ra, lần này cô muốn từ chối Hạ Đông Giá.
“Luận văn tối nay em sẽ làm.” Cô cúi đầu, chỉ vào chữ cái trên sách,”Hạ Đông Giá, em cảm thấy câu này có chút vấn đề”.
“Câu nào?”
“Anh xem, chỗ này nè.” Cô chỉ vào sách, “Một bàn tay xanh trong giao dịch thị trường chứng khoán có thể sẽ phạm sai lầm như sau, từ ‘bàn tay xanh’ này”.
“Cô mập, nếu anh là người Mỹ, chắc chắn anh sẽ cười em đấy, từ tiếng lóng đơn giản thế này cũng không biết, ‘green hand’, ‘người mới’, lại còn ‘bàn tay xanh’!” Nhịn cười, Hạ Đông Giá chỉ lên bàn, “Thế thì bài tập hôm nay chính là sắp xếp lại một trăm từ lóng, hiểu ý nghĩa xong thì học thuộc lòng đi”.
“Nhưng em còn phải làm luận văn”. Trần Khinh khó xử nhìn Hạ Đông Giá, ngặt nỗi đối phương đã quay đi nhìn nơi khác, căn bản không nghe lời cô nói.
Thôi, không thể để anh nhìn thấy mày làm trò cười, Trần Khinh à! Cô siết nắm tay cổ vũ bản thân.
Hạ Đông Giá không biết chuyện học bây giờ của Trần Khinh nhiều và nặng hay sao? Đương nhiên là biết. Anh chỉ muốn cô bận rộn hơn, bận đến nỗi quên hết những việc không nên nhớ, đặc biệt là kiểu người sống đơn giản như Trần Khinh.
Kết thúc buổi học thêm tiếng Anh hôm đó, Hạ Đông Giá thong thả về Học viện Y, bước vào giai đoạn thực tập, luận văn tiến sĩ cũng hoàn thành hơn một nửa, bây giờ đa số thời gian của anh đều tiêu tốn vào việc làm sao kéo Trần Khinh ra khỏi chuyện Đại A. Gió xuân thoảng qua mặt, một bóng người gầy gò từ đằng xa tiến lại, lúc nhìn rõ là ai, bước chân anh khựng lại:”Chị ra viện rồi hả?”
Trải qua hai tháng điều trị, khí sắc của Hàng Chu trông khá hơn trước rất nhiều. Cô ta mỉm cười nhìn Hạ Đông Giá:”Cảm giác lâu quá không gặp cậu. Gần đây thế nào?”.
Hạ Đông Giá đang định nói thì đã bị Hàng Chu giơ tay ngăn lại:”Cậu không cần nói nữa, thấy vẻ mặt cậu như gió xuân phơi phới thế kia, chắc chắn là rất ổn rồi”.
“Không tệ.”
“Trần Khinh thế nào rồi?”
“Vẫn như cũ, sống rất ngốc nghếch.”
“Tôi rất hâm mộ cô bé.”
Hạ Đông Giá nhướn mày.
“Hâm mộ vì cho dù là cậu mắng cô bé thì nụ cười cũng vẫn hiện lên trong đát mắt. Đông Giá, có phải tôi đã hết cơ hội rồi?”
Nhìn anh tỏ ra trầm lặng, Hàng Chu nhún vai:”Thôi, xem như tôi chưa từng hỏi nhé. Trần Khinh nói đúng, có một số thứ đã bỏ lỡ thì sẽ thật sự trôi qua. Tôi chúc cậu hạnh phúc”.
“Cảm ơn chị.”
Vẫy tay tạm biệt, Hàng Chu định rời đi nhưng giữa đường bỗng quay lại.
“Đông Giá, bạn tôi tặng hai vé xem phim, có hứng thú đi xem cùng tôi không?”
Hạ Đông Giá lắc đầu từ chối:”Tôi còn có việc”.
Vẻ thất vọng hiện lên quá rõ trong mắt Hàng Chu, cô ta bất lực gật đầu rồi quay lưng bỏ đi.
Không phải không biết là cô ta muốn ở cạnh anh nhiều hơn, nhưng anh cảm thấy nếu thực sự đồng ý thì chỉ mang lại niềm hy vọng vô nghĩa cho người ta mà thôi.
Đứng trên đường, Hàng Chu đã đi xa, nhưng Hạ Đông Giá không vội đi tiếp, anh sờ cằm: Xem phim à, sao anh khôg nghĩ ra nhỉ?
“Hạ Đông Giá, anh đừng quậy nữa, em đang làm luận văn, từ lóng của anh em còn chưa làm, sao có thời gian đi xem phim được?” Trần Khinh bận tối tăm mặt mũi nói với đầu dây bên kia, “Không có gì thì em cúp máy đây”.
Không nói không rằng, cô cúp máy.
“Cái anh này bị sao vậy, không biết mình đang bận hay sao?” Làu bàu xong, Trần Khinh lại tập trung vào màn hình trước mặt, tư liệu dày đặc trên đó khiến cô đau cả đầu.
Đang xoa đầu thì điện thoại lại đổ chuông. Cầm lên xem, gương mặt bực bội của Trần Khinh dịu lại.
“Tất Ca, tớ đang ở phòng máy, sao cô Nghiêm nói luận văn của tớ không cần nộp nữa hả? Sao có thể? Ồ, cô thực sự làm sai đề mục hả, tốt quá rồi.” Trần Khinh thở phào, như thế thì cô chỉ còn lại việc học từ lóng thôi. Mỉm cười hân hoan, cô di chuột, chuẩn bị tắt máy về phòng thì Tất Ca ở bên kia lại nói tiếp:”Trần Mạn Man, ban nãy tớ đi ngang qua rạp, thấy bộ phim mới chiếu rất hay, đi xem với tớ nhé.”
Hôm nay làm sao vậy? Hạ Đông Giá rủ cô đi xem phim, giờ lại tới lượt Tất Ca.
Xoa xoa cái đầu đang đau nhức, Trần Khinh hơi động lòng, nhưng nghĩ đến một trăm từ lóng…
“Hạ Đông Giá bắt tớ làm bài tập, tớ còn chưa làm xong, không đi được đâu.”
“Bài tập gì chứ, Anh văn chứ gì? Sở trường của tớ, lát về sẽ giúp cậu làm.”
Tất Ca khuyên nhủ mãi, cuối cùng đã thuyết phục được Trần Khinh, cô hỏi:”Được rồi, phim chiếu mấy giờ, bọn mình gặp nhau ở đâu?”.
Ba giờ chiều, trước cửa rạp phim.
Trần Khinh đứng trước tấm poster quảng cáo phim, nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Tất Ca đâu.
Đi đâu rồi nhỉ?
Cô gọi cho Tất Ca, câu trả lời là “Sắp tới rồi.”
Trần Khinh không ngờ là cái “sắp tới” này lại kéo dài tới lúc phim sắp chiếu.
“Cậu đi đâu thế, Tất Ca, nếu cậu có việc không đến được thì tớ cũng về trường đây.”
“Trần Khin, cậu đứng yên đó, sắp tới rồi, sắp tới rồi.”
Bất lực thở dài, chưa kịp cúp máy thì Trần Khinh đã nhìn thấy một người mà cô không ngờ tới đột nhiên xuất hiện ở cửa rạp phim.
“Sao anh đến đây?” Cô kinh ngạc hỏi.
“Chẳng phải em nói không rảnh xem phim hả?”
“Là anh và Tất Ca thông đồng với nhau, lừa em tới đây?”
“Em nói em không rảnh, em cũng lừa anh.”
“Em về đây.”
“Chỉ cần em xem hiểu bộ phim tiếng Anh thì được miễn trăm từ lóng kia.”
“Lần sau đừng lấy việc công ra ép việc tư nữa.” Nghĩ đến một trăm từ lóng kí, Trần Khinh nhượng bộ.
“Cô mập cũng đừng là cô mập biết nói dối nữa.”
“Em không nói dối!” Muốn giải thích nhưng phát hiện ra không tài nào giải thích cho rõ được nên Trần Khinh đành bỏ cuộc đành theo Hạ Đông Giá “chuyên gia quậy phá” vào trong rạp.
Cô không ngờ đó là một bộ pim hoạt hình thú vị.
Nhìn Hạ Đông Giá, cô lên tiếng:”Xem cái này sao?”
“Phim này nếu muốn hiểu hết toàn bộ cũng không dễ đâu.” Hạ Đông Giá khẽ nói.
Được thôi.
Khi thật sự bước vào bộ phim, Trần Khinh nhận ra nếu không có phụ đề thì muốn hiểu hết đúng là rất khó.
“Thuyết trình tiếng Anh không chỉ cần nói nói giỏi, mà phần nghe cũng rất quan trọng.” Hạ Đông Giá giải thích.
Bộ phim này đối với anh là quá dễ, nhưng đối với Trần Khinh thì lại cực kỳ khó.
“Hạ Đông Giá, câu nói lúc nãy là gì, em không hiểu.”
“Là ‘this is the most glorious day in my lìe!’, một câu rất đơn giản, vì tốc độ nói nhanh nên em chưa hiểu thôi.”
“Cái từ ‘glorious’ viết thế nào?”
Trần Khinh đang hỏi hì phía sau bỗng vẳng đến một giọng nói tức giận:”Muốn học thì về trường mà học, ở đay là rạp phim!”
Vô cùng ngượng nghịu, Trần Khinh vội cúi đầu, lát sau cũng không dám ngẩng lên xem phim.
Vì sự cố đoa mà cả bộ phim, Trần Khinh xem chỉ hiểu một nửa, ra khỏi rạp, cô cúi đầu có vẻ ủ rũ.
“Có rất nhiều từ chưa hiểu, em về viết một trăm từ lóng đây.”
“Ừ”.
“Còn nữa...Hạ Đông Giá, cảm ơn anh!”
Cảm ơn cái gì? Hạ Đông Giá nhướn mày.
“Em ngốc nghếch, nhưng em biết những việc anh làm gần đây đều vì muốn tốt cho em. Em sẽ cố gắng điều chỉnh bản thân, không còn vì chuyện của Đại A mà tiếp tục than vắn thở dài nữa. Em nghĩ thông suốt rồi, bạn bè đối với em rất quan trọng, nhưng lại không thể trở thành toàn bộ cuộc sống của em. Cảm ơn anh.”
Sau khi nói một mạch, Trần Khinh nhìn Hạ Đông Giá, anh cũng đang nhìn cô chăm chú.
“Cô mập, quay lưng lại.”
“Anh làm gì?” Tuy nghi hoặc nhưng Trần Khinh vẫn quay lưng lại như lời anh nói.
Trên lưng bỗng thấy ngưa ngứa, cô cảm giác Hạ Đông Giá đang viết gì đó, giống chữ cái latin, nhưng cô không biết đó là gì.
Cuối cùng đã viết xong, Hạ Đông Giá rụt tay lại:”Trong tiếng Pháp, ‘je’ có nghĩa là ‘tôi’.”
Je vais toujours rester avec toi.
Trần Khinh, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.
Vui cùng em, trưởng thành cùng em, cùng đi qua đau khổ, mãi mãi ở cạnh em.
Một ngày sau, Hạ Đông Giá đang trực ban ở bệnh viện thì nhận được điện thoại của cô giáo Nghiêm.
“Hạ Đông Giá, cậu sao vậy?”
“Sao ạ, cô Nghiêm?” Anh ngáp một cái, hỏi lại.
“Cậu tưởng tôi mù hả? Không nhận ra cậu giúp Trần Khinh viết luận văn?”
“Đương nhiên là không, em gửi bằng hộp mail của em, làm sao tưởng cô mù được?” Tiếng ngáp dài tiếp tục vang lên.
“Thằng nhóc quỷ quái, cậu muốn tạo phản hả, ngang nhiên lộng hành thế!”
“Không phải vì cô bắt một sinh viên năm hai làm bài tập của sinh viên năm tư hay sao ạ, thấy chuyện bất binhf rút đao tương trợ, đó là điều mà cô dạy em lúc đầu mà!”
“Rút đao, với cô giáo của cậu?”
“Đấu tranh cách mạng không quan trọng giai cấp, thân phận…”
“Được được được, theo đuổi một cô bé mà văn vẻ lắm trò gớm, giả tạo! Tranh thủ đi, bao giờ thì cưa được?”
“Sắp rồi ạ.”
Nói là sắp, nhưng thực ra anh cũng không rõ.
Vì cô gái anh thích có tính cách trông thì yếu mềm, nhưng thực chất lại vô cùng mạng mẽ.
Nhưng mỗi sự cố chấp và kiên trì đều cần phải trả giá bằng gian khổ và nỗ lực thật sự, trong quá trình đó cũng khó tránh va vấp, trắc trở.
Trần Khinh ra khỏi phòng học, trong đầu lặp đi lặp lại nội dung học ban nãy:”Ultimate, utimate. These worlds will help determine the ultimate destinaton. These worlds will help determine the ultimate destination”.
Cô vừa đi vừa nhớ lại ý nghĩa của từ “ultimate”, nhưng phát hiện ra từ vựng mà lúc nãy còn ấn tượng sâu sắc, bây giờ lại thấy mơ hồ rồi. Gõ vào đầu, cô bực bội cảnh cáo bản thân:”Trần Khinh ơi là Trần Khinh, phải nhớ cho kỹ, ra sức mà nhớ chứ!”
Đang suy nghĩ thì một bóng người lao vút qua bên cạnh. Cô chớp mắt, khi nhìn ra đó là đàn chị cùng lớp tiếng Anh, lớn hơn cô một khoá - Trịnh Gia Di.
“Sư tỷ”, nhớ lại trước đó trong giờ học, sư tỷ từng giúp cô mấy lần, nhắc bài cho cô để giúp cô không lúng túng khi không trả lời được câu hỏi, trong lòng Trần Khinh lại dâng lên niềm cảm kích.
Cô gọi một tiếng nhưng kỳ quặc là Trịnh Gia Di không quay đầu lại, ngược lại còn đi nhanh hơn.
“Chị ấy sao thế nhỉ?” Trần Khinh nghiêng đầu, sực nhớ lại chuyện ban nãy đang làm, “‘Ultimate’ là nghĩa gì nhỉ, cực hạn, cuối cùng, lớn nhất, quan trọng nhất. Cũng may mà chưa quên”.
Cô xoa đầu tự khen mình, mừng rỡ thở phào.
“Nghe nói giờ môn Nghe hôm nay em biểu hiện rất tốt? Có gan giành trả lời rồi hả?”
“Cũng ổn, câu đó em nghe hiểu nên em, học tỷ,và mấy bạn nữa cùng giơ tay, cô gọi em trả lời.” Cô bỗng “á” một tiếng, ngẩng lên, “Lúc tan học chị ấy phớt lờ em, chắc không phải vì chuyện này chứ?”
Học tỷ là đại diện của môn tiếng Anh, mỗi lần trả lời câu hỏi, cô đều gọi chị ấy trả lời.
“Có không?” Cô nhìn Hạ Đông Giá, không dám chắc, muốn tìm câu trả lời.
“Có”. Trầm tư, ngưng xoay cây bút trong tay, Hạ Đông Giá hất mặt lên, khoé môi đang nhướn lên như đặt ra cho Trần Khinh một câu hỏi khó giải đáp:”Buồn không?”
Cô cúi đầu, như không biết trả lời thế nào.
“Xã hội bây giờ là thế, có người vô tư chìa tay ra cứu ‘kẻ yếu’, nhưng khi ngày nào đó, ‘kẻ yếu’ xưa kia bỗng dưng vượt lên, có ưu thế mạnh mẽ, thì lại rất khó để xử lý mối quan hệ này. Nếu đàn chị kia của em vì sự tiến bộ của em, vi em trở nên xuất sắc, vì em có thể vượt qua cô ta mà xa cách em, ghét bỏ em, thậm chí sẽ đối xử với em như Dân Bản Địa, em sẽ làm thế nào?”
“Hạ Đông Giá”
“Ừ?”
“Dạo này anh đặc biệt thích giảng đạo với em, sẽ già đi rất nhanh đó.”
“...”
“Nhưng anh yên tâm, em hiểu ý anh mà. Họ không tin em lại tiến bộ, lại vượt bậc, thế thì em sẽ càng nỗ lực nhiều hơn nữa để họ nhìn thấy sự tiến bộ của em, không cho họ lý do để xem thường em, chắc là được mà, đúng không?”
Khoảnh khắc đó, Hạ Đông Giá hơi ngẩn người rồi lại lập tức “ừ” một tiếng rất khẽ.
Ngoài cửa sổ, màu xanh mơn mởn trải rộng hai, ba sinh viên ung dung tản bộ trên đường. Sắp đến giờ ăn trưa, từ xa đã trông thấy dòng người đổ về nhà ăn.
“Đi, anh mời em ăn cơm.”
“Hả?” Trần Khinh chưa kịp hiểu ra nguyên do được mời cơm thì đã bị Hạ Đông Giá kéo đi rồi.
Trong nhà ăn rất đông người, vất vả chọn món xong, Hạ Đông Giá quay về chỗ ngồi. Chỉ chỉ tay vào món ăn, anh cúi đầu, “Ăn đi”.
“Ăn đi chứ, sao lại không ăn?” Bỗng nhiên phát hiện ra đậu đũa xào thịt và canh đậu phụ ngàn lớp chay, Trần Khinh nói vẻ khó xử.
Không nói không rằng, Hạ Đông Giá đẩy món cần tây xào thịt heo của anh sang bên Trần Khinh, “Món này không dị ứng chứ?”
Trần Khinh lắc đầu:”Không bị.”
“Thế thi ăn đi.”
Mới nói dứt, chỉ thấy một cánh tay nhanh chóng thò sang đĩa, gắp đi một miếng thịt.
Trần Khinh thoả mãn nhai nuốt:”Ngon thật”.
Thì thế, đó là món mà anh thích nhất mà, cần tây xào mất đi mùi vị khó ăn, thịt heo thơm phức vẫn còn tươi ngon, đúng là mỹ vị nhân gian.
Anh nhướn môi cười, đang đắc ý suy nghĩ thì bất ngờ phát hiện ra thịt trong đĩa đã mất hết, một đĩa toàn cần tây xanh rờn bày trước mặt anh.
“Trần … Khinh…”
“Xin lỗi, ngon quá, em không kìm được.”
“Không … sao … anh … đi …. mua … thêm … một … phần….” Anh nghiến răng nghiến lợi nói dứt rồi đứng lên đến ô cửa bán thức ăn.
“Ôi trời, Trần Khinh, mày không được làm thế.” Phồng má lên, cô nhìn theo Hạ Đông Giá, tự dạy dỗ bản thân.
Nhưng mà, thực sự là ngon quá đi mất!
Kết quả, khi Hạ Đông Giá mang đĩa thứ hai lên…
Trần Khinh cúi đầu, “Xin lỗi, Hạ Đông Giá, còn nữa, anh ăn nhanh lên đi, anh ăn chậm quá”.
Đến đĩa thứ ba, Hạ Đông Giá chống tay xuống bàn:”Anh ngắm em ăn!”.
……
Trần Khinh cảm thấy Hạ Đông Giá đang giận.
Cô xoa tay:”Hay là thế này đi, em mua thêm một phần nữa, nếu không anh lại chẳng ăn được gì”
“Lúc anh mua thì đã là phần cuối cùng rồi.” Hừ một tiếng, Hạ Đông Giá đẩy đĩa thức ăn sang cho cô, “Ăn đi, dù sao thì người mập ăn giỏi mà”.
Từng ngày trôi qua, tiếng Anh của Trần Khinh mỗi lúc một tiếng bộ, cô đã nghiện món thịt xào cần tây của nhà ăn trong trường, cô thích thịt trong đó, Hạ Đông Giá lần nào cũng mua một phần lớn, rồi lại vẫy tay gọi Trần Khinh không mua được món đó:”Muốn ăn không, bên này có”.
Dần dà, cô quên mất những ký ức không vui, cô không hề quên Đại A, chỉ là hi nhìn thấy một từ vựng bắt đầu bằng chữ cái A, ánh mắt cô sẽ rời khỏi quyển vở, nhìn xa xăm. Cô không biết Đại A bây giờ đang ở đâu, cô chỉ tin rằng Đại A sẽ chăm sóc tốt bản thân.
Đại A chắc chắn sẽ chăm sóc tốt bản thân mà!.
Cuối cùng cũng đến hôm thi thuyết trình.
Người ra vào hội trường nô nức khiến bầu không khí trở nên căng thẳng, nặng nề. Trần Khinh ngồi ở sau cánh gà, nhìn mình trong gương.
“Mày có thể làm tốt không? Không biết. Tôi chỉ muốn gắng hết sức mình.”
Cổ vũ bản thân lần cuối, cô đứng lên đi ra ngoài.
Cô là người thuyết trình thứ ba từ dưới đếm lên, còn chưa kịp ra ngoài sân khấu đã bị Tất Ca phóng ào đến như hoả tiễn đâm trúng.
“Sao thế Tất Ca?”
“Không ổn rồi, trước đó có người thuyết trfnh nội dung gần như giống hệt cậu. Trần Mạn Mạn, như vậy là sao?”
“Không thể nào, bài thuyết trình của tớ được học tỷ xem qua giúp mà…”
Cũng gần như trong tích tắc, Trần Khinh đã hiểu ra gì đó. Xem ra cô vẫn chưa có tiến bộ gì cả.
“Không sao đâu, Tất Ca, tớ ra thi đây.”
“Trần Mạn Mạn, nội dung của cậu bị người ta nói rồi, cậu lấy gì để thi đây?” Tất Ca nhìn Trần Khinh như nhìn kẻ điên, chuyện trước đó khi Đại A còn ở đây lại hiển hiện trước mắt.
“Không sao ma, không sao.” Trần Khinh vỗ vỗ Tất Ca rồi đi thẳng ra sân khấu.
Đứng trên sân khấu, ánh đèn làm loá mắt, Trần Khinh nheo mắt lại, ngẩng cao đầu.
“Today, I’d like to talk about as fatter.”
Không chỉ một người từng hỏi tôi, Trần Khinh, cậu mập như thế, sao chưa từng thấy cậu tự ti bao giờ?
Tôi cũng luôn tự hỏi mình câu hỏi này, tại sao tôi lại không tự ti nhỉ?
Rồi sau đó, tôi nhận ra cau hỏi này vốn đã tồn tại vấn đề, người mập nhất định phải tự ti hay sao?
Nói rõ ra một chút, tại sao mọi người cứ nghĩ rằng người mập thi phải tự ti?
Lúc nhỏ tôi từng bị ốm một trận rồi cơ thể bắt đầu phát phì, bạn học trong trường lúc nào cũng cười nhạ tôi vì chuyện này. Lúc đó bố tôi hỏi:”Các bạn cười con mập, con có đau lòng không?”
Tôi gật đầu, vì thực sự rất đau lòn.
Bắt đầu từ hôm đó, bố không nó gì nữa, mà chọn kể cho tôi nghe đủ mọi câu chuyện khoa học.
Bố nói, hiểu những thứ mà các bạn nhỏ khác không hiểu được sẽ mang lại tự tin và niềm vui cho con.
Nhừn tôi vốn ngốc nghếch, về sau nữa khi có cơ hội sử dụng đến những điều bố kể cho tôi nghe thì đầu óc tôi lại trống rỗng, vì những gì bố kể tôi quên béng mất rồi.
Lần đó tôi rất đau lòng, bố xoa đầu tôi, nói:”Không sao, con gái bố tuy chưa nhớ những gì bố kể, nhưng trong lòng bố, con là đứa thông minh, lương thiện nhất.”
Giờ phút đó, tôi bỗng cảm thấy đau ốm chẳng là gì, mập cũng chẳng là gì, tôi cũng có thứ mà tôi có thể tự hào, kiêu hãnh, tôi có một người cha yêu thương tôi, độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Tôi không hiểu tự tin là gì, tôi chỉ biết đó là thứ có thể khiến người ta ngẩng cao đầu, trên môi luôn nở nụ cười.
Tôi thích cúi đầu khi đí, cũng không thường cười, nhưng tôi luôn bình thản, vui vẻ.
Bố từng nói, không thiếu thốn gì hơn ai. Có lẽ tôi hơi ngốc, nhưng tôi vẫn có quyền trưởng thành. Thứ mà người ta không phí sức mà có được, chắc là tôi phải tốn nhiều thời gian hơn mới có, người ta một đời có thể ngắm một trăm phong cảnh, có lẽ tôi chỉ có cơ hội ngắm năm mươi lần, tôi trân trọng năm mươi phong cảnh đó, tôi yêu cuộc sống của tôi.
Không chỉ một người từng hỏi tôi:”Trần Khinh, cậu mập như thế, tại sao chưa bao giờ thấy cậu tự ti?” Tại sao phải tự ti, các hạt chất béo trên người tôi đều muốn vui vẻ.
Là một người mập, tôi không tự ti.
Đọc bài dịch thuyết trình trên báo, khoé môi Hạ Đông Giá cong cong, cuối cùng không nhịn được lại cảm thán một tiếng:”Cái cô mập này, từ ‘chất béo’ mà cũng nói sai”.
Đúng lúc đó có đồng nghiệp đi vào, thấy tờ báo trong tay anh thì xuýt xoa:”Cô bé này thật đáng tiếc quá,vì nội dung thuyết trình không liên quan đến chủ đề thương mại nên không được chọn, thực ra cô bé thuyết trình rất tốt”.
“Có gì mà tiếc?” Anh liếc nhìn đồng nghiệp, đứng lên đi đến phòng thí nghiệm.
Một số chuyện, nếu quan tâm, thì cho dù là vặt vãnh cũng thành chuyện lớn, một số việc cho dù là to đùng nhưng một khi không đươc xem trọng thì chẳng là cái thá gì cả.
Anh đã nhìn thấy những gì anh muốn thấy, thế chẳng phải đã đủ sao?
Tâm trạng vui vẻ, anh ra khỏi văn phòng, ra ngoài hành lang, giữa đường lại nghe thấy có người nhắc đến tên Trần Khinh.
“Cô ấy nói cô ấy mập, nhưng tôi thấy vẫn đẹp mà.”
Khẽ hừ một tiếng, anh quay đầu lại nhìn người vừa nói câu đó, mắt hìn kiểu gì thế?
Nhưng câu tiếp theo càng khiến anh rơi cả mắt kính, anh nghe thấy người đó nói:”Cái cô bé tên Trần Khinh đó học ở Học viện Y? Đáng yêu thật, tôi muốn theo đuổi cô ấy rồi đấy”.
Ngớ ra một lúc sau, Hạ Đông Giá định thần lại, lấy điện thoại ra.
“Đàn ông xấu bây giờ nhiều lắm, em ngốc như vậy thì đừng tuỳ tiện mắc bẫy nhé.”
Nhưng đợi mãi mà bên kia cũng không hồi âm.
Không can tâm nhìn điện thoại mấy lần, cuối cùng anh chấp nhận sự thật là Trần Khinh phớt lờ anh.
Cứ như thực sự rơi vào một vòng tròn quái dị, trước khi kỳ nghỉ đông đến, số lần Hạ Đông Giá gặp Trần Khinh có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Cô mập, có phải em đang trốn tránh anh không?”
“Không có, dạo này em bận.”
“Bận gì?”
“Bận linh tinh.”
“...”
“Mẹ em nhờ anh nhắc em là nhớ mua vé tàu về quê, ga tàu đang sửa nên rất khó mua vé.”
“Em biết rồi.”
“Có cần anh giúp…” Nhìn điện thoại kêu “tút tút”, anh ngớ người một lúc.
Trước khi về quê ăn Tết, Hạ Đông Giá buồn bực bỗng nhận được liên tiếp mấy cú điện thoại, đối phương đều tự xưng là gọi đến để nhận nhiệm vụ “bạn trai tạm thời”.
Hạ Đông Giá không hiểu mô tê gì, cuối cùng không thể chịu đựng nổi, tìm đến nguồn cơn của quảng cáo kia.
Trong lớp học.
Hạ Đông Giá lắc lắc máy tính bảng trong tay, hỏi:”Tại sao?”
Trần Khinh cúi đầu, lúng túng nói:”Về nhà, không muốn bị mẹ cằn nhằn nữa”.
“Anh hỏi em tại sao để lại số điện thoại của anh?” Cố ý bắt anh khó chịu chứ gì?
“Không phải anh chê em ngốc, chuyện gì cũng muốn giúp em vượt qua sao? Anh giúp em nhìn thử xem người nào tốt?”
Hạ Đông Giá chẳng buồn đếm xỉa, cầm máy tính bỏ đi.
Mùa xuân năm đó, Trần Khinh đưa Hạ Đông Giá về nhà ăn Tết, vì Hạ Đông Giá nói:”Mấy người đó chẳng có ai tốt cả.”
Dân Bản Địa như không phát hiện ra cô là người bị ghét bỏ, đột ngột nói:”Cậu xem cậu ấy là bạn thân, người ta có phải cũng thật lòng như cậu? Tâm sự của cậu ấy có kể cho cậu nghe chưa? Cậu ấy có người mình thích rồi, cái này cậu có biết không? Anh chàng kia tìm cậu ấy là cậu bị bỏ rơi, bạn bè cậu cũng khó tránh khỏi chuyện trọng sắc khinh bạn tầm thường”.
“Tôi không muốn nói chuyện với cậu, điều cậu nói tôi cũng không tin đâu, cậu cũng không cần nói chuyện với tôi”. Buông bút xuống, Trần Khinh quay đầu lại, giận dữ nhìn Dân Bản Địa.
Cô thừa nhận sự căm ghét đối với Dân Bản Địa cũng có phần là do giận cá chém thớt, nếu không vì Dân Bản Địa, có lẽ cô sẽ bớt đi một mối nguy khiên quan hệ của cô và Đại A bị rạn nứt.
Nhún vai, Dân Bản Địa tiếp tục quay lại xem sách, vẻ thờ ơ:”Tin hay không tuỳ cậu, sự thực thế nào thì cậu xem lát nữa Tất Ca có phải về hay không là biết ngay”.
Trần Khinh cắn môi, không nói câu nào.
Từ đơn càng viết càng trôi chảy, cô lại không mấy chú tâm, thi thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặt trời đã ngả về Tây, Tất Ca vẫn chưa quay lại.
Dân Bản Địa mua cơm quay về, thấy cô như thế thì cười cười vẻ thấu hiểu. Đặt cơm xuống, cô ta lại ngồi cạnh Trần Khinh, cười giễu:”Bị bạn bè xếp thứ hai, cảm giác này có phải khiến cậu muốn khóc không? Trần Khinh, tại sao cậu cứ rút ruột rút gan ra với bạn bè, có phải làm thế sẽ khiến cậu có cảm giác an toàn hơn? Cậu xem, cậu chẳng có tí ưu điểm gì, chỉ có thể dựa vào chuyện đối xử tốt với người ta để duy trì tình cảm, giống như ban đầu cậu đối với tôi vậy, nhưng kết quả thì sao? Tôi có hiểu cho cậu không?”
Nhìn Trần Khinh trông như cà tím héo rũ trong sương giá, Dân Bản Địa nhấc hộp cơm lên, bày lên ghế rồi nói:”Nói cho cậu nghe thêm một chuyện cậu không biết nhé, hôm qua đến phòng giáo vụ, tôi nhìn thấy Xuyên Thiên Tiêu đang nộp tư liệu, học kỳ sau cậu ấy sẽ đi nước ngoài”.
“Trần Khinh, cứ mãi đối xử tốt với người khác sẽ khiến cậu đánh mất chính mình, cuối cùng cậu chỉ là một kể cô độc.”
Lời Dân Bản Địa nói như một cái chuông đồng nặng nề gõ vào trái tim Trần Khinh, cô là kẻ cô độc sao? Phải không? Trần Khinh tự hỏi.
Hài lòng nhìn Trần Khinh, Dân Bản Địa quay về chỗ, mở hộp cơm ra. Trong hộp, ớt xanh xen lẫn thịt bò toả ra mùi thơm đặc biệt, cô ta gắp một miếng lên định bỏ vào miệng thì Trần Khinh đằng sau bỗng lên tiếng:”Không phải như cậu nói đâu.”
“Cái gì?” Dân Bản Địa quay đầu lại.
“Không phải như cậu nói.” Lặp lại câu đó, Trần Khinh đứn lên, đến cạnh Dân Bản Địa, “Mỗi người đều có chuyện riêng của mình, họ không nói tôi biết thì chắc chắn là có lý của họ. Bạn bè là một phần trong cuộc sống của tôi, không phải là tất cả, tôi cũng không thể yêu cầu họ xem tôi là toàn bộ cuộc sống của họ. Tôi chưa từng cảm thấy mình là người tốt quá đáng, tôi chỉ đối xử tốt với những người mà tôi cảm thấy là nên đối xử tốt, tôi không muốn thay đổi, cũng không định thay đổi”.
Nói xong, Trần Khinh quay lưng bỏ ra khỏi phòng, không hề đóng sầm cửa bỏ đi như dự tính mà chỉ khép cửa lại nhẹ nhàng, cứ như ban nãy chưa từng xảy ra bất kỳ tranh cãi nào.
Lần này đến lượt Dân Bản Địa thở dài.
Cô ta “haizzz” một tiếng, cầm điện thoại lên rồi gọi cho một người.
“Đã làm như anh nói, nhưng có phần khác với anh nghĩ, cậu ấy hơi bướng, không hề muốn thay đổi cách làm người hiện tại. Vâng, đúng là thế.”
Trước khi cúp máy, Dân Bản Địa bỗng gọi “khoan đã”.
“Có thể hỏi anh một câu không?”
“Gì thế?”
“Nếu cậu ấy vì một loạt chuyện xảy ra này mà thay đổi, trở nên xấu xa, thì anh sẽ thế nào?”
“Cô ấy sẽ không như thế”.
“Chắc chắn vậy sao?”
Chắc chắn, cho dù chịu cú sốc lớn đến mấy, cô ấy cũng sẽ không xấu xa, vì đó là Trần Khinh.
“Ồ”. Dân Bản Địa cười, “Anh muốn để cậu ấy thay đổi, trưởng thành, tin rằng trưởng thành rồi cậu ấy sẽ không trở nên xấu xa, nhưng bây giờ cậy ấy vẫn là cậu ấy trước kia, vẫn tin rằng thiên hạ đại đồng, thế giới tốt đẹp, những chuyện anh sắp xếp đều lãng phí thời gian rồi, sau này cậu ấy vẫn sẽ bị bắt nạt, bị người ta hại…”
“Thế thì sao? Có tôi đây rồi.” Hạ Đông Giá dứt khoát cúp máy, đứng trước cửa sổ nhìn người bên dưới lầu, tự nhủ:”Có anh ở đây, không ai bắt nạt được em”.
Huống hồ, Trần Khinh của anh xưa nay không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài, cô là người dịu dàng nhưng kiên cường.
Không khí bên ngoài đã giúp đánh tan tâm trạng bức bối, phía xa có những ngọn liễu đang nhú mầm xanh đón gió, Trần Khinh mải mê ngắm rồi ra đó, muốn ngồi dưới gốc cây một lúc.
Chưa được mấy bước thì sau lưn bỗng vẳng đến giọng nói:”Commercial viết thế nào? ‘Hội nghị thượng đỉnh năm nước’ dịch ra sao? ‘On time’ và ‘ in time’ khác biệt ra sao?”
Những câu hỏi như pháo nổ một loạt khiến đầu óc Trần Khinh choáng váng, cô quay lại, mặt mũi khổ sở nhìn người đang đến gần.
“Hạ Đông Giá...Anh làm gì thế?”
“Những từ đơn bắt em chép phạt em đã chép xong chưa? Chưa chép xong mà trả lời được mấy câu hỏi của anh thì không cần chép nữa.”
Gần như hét lên thành tiếng, Trần Khinh ưỡn thẳng sồn lưng, cảm thấy hưng phấn, “Thật không?”
“Anh không nói dối bao giờ.”
“Thế thì anh hỏi lại một lượt những câu đó đi.”
….
“Chuẩn bị nghe chưa?”
“Vâng.” Trần Khinh mím chặt môi, giống như một con báo đang thu mình lại chờ mồi.
“Dịch ra tiếng Anh từ ‘lầu năm góc’, ý của từ ‘unfathormable’, liệt kê năm cách nói của ‘đã chết’.”
“Sao thay đổi rồi, ban nãy đâu phải ba câu hỏi này?”
“Chẳng có gì là không thay đổi cả. Mau suy nghĩ đi, không nghĩ ra thì anh đổi câu hỏi, sẽ khó hơn nữa đấy.”
A a a! Trần Khinh giậm chân, phát điên len.
Hạ Đông Giá tâm trạng vui vẻ nghĩ đến cuộc điện thoại với Dân Bản Địa, anh sẽ không để ai bắt nạt cô mập, chuyện đó chỉ là quyền lợi của một mình anh. Nghĩ đến việc suýt chút nữa đánh mất quyền lợi này, trong lòng anh bất giác thấy toát mồ hôi lạnh.
Cũng may, anh đã kịp thời nhìn rõ bản thân.
Bỗng nhiên anh dừng chân, hỏi:”Cô mập, bây giờ em nặng bao nhiêu?”.
“Năm mấy ký ấy, không biết, ‘chết’ trừ ‘deal’ và ‘game over’ ra, còn có cách nói nào khác nhỉ?” Nhớ đến những từ đơn chưa chép xong, Trần Khinh cuống quýt túm tóc, căn bản không chú ý thấy Hạ Đông Giá đứng cạnh gọi cô:”Mập”.
Dần dà, Trần Khinh nhận ra, điều khiến cô bận rộn không chỉ là một môn tiếng Anh không thôi.
“Trần Khinh, báo cáo lần trước trong lớp chỉ còn có em là chưa nộp”.
Nghe sự chỉ trích nghiê khắc của cô giáo, Trần Khinh chớp mắt, nhưng trong đầu chẳng có tí ấn tượng nào về bao cáo cả.
“Thưa cô, là luận văn gì ạ, bây giờ em sẽ đi làm.” Cô ngại ngùng xin lỗi, cúi đầu, nhưng trong đầu vẫn không có chút ấn tượng gì về luận văn này.
“Hừ”, bà cô có cái mũi nhọn hoắt hất cao gương mặt bất mãn,”Em mà còn biết gì, dám ngủ gục trong giờ của tôi”.
Câu nói này đã nhắc nhở Trần Khinh, cuối cùng cô nhớ lại trong tiết học mấy hôm trước, vì cô thức đêm chép từ đơn nên đã ngủ gục trong lớp.
“Xin lỗi cô, em thề lần sau không dám nữa.”
“Tốt nhất là thế, nếu không thì thành tích cuối kỳ này của em sẽ rất ‘khó qua’ đấy.
Bóng dáng giận dữ của bà cô đi xa dần, để lại một mình Trần Khinh đối mặt với vấn đề nan giải: Sao đề tài bà cô giao cho cô lại có phần quá sức thế nhỉ?
“Cô Nghiêm nổi tiếng là nghiêm khắc mà, trước đây cô từng dậy anh, nếu cần thì để anh giúp em năn nỉ cho, cô ấy có ấn tượng khá tốt với anh”. Hạ Đông Giá biết tin đã nói thế với cô trong một lần ôn tập.
Trần Khinh lắc đầu, cô biết Hạ Đông Giá quen biết cô Nghiêm, cũng biết anh thực sự có thể giúp được cô. Nhưng cô cũng không quên Hạ Đông Giá trước kia còn bận rộn chuyện học gấp mấy lần cô, anh cũng không vì chuyện này mà ngủ gục bao giờ, cũng không vì bận rộn mà bị cô giáo làm khó, thế thì tại sao cô không làm được?
Cũng không biết lòng hiếu thắng từ đâu ra, lần này cô muốn từ chối Hạ Đông Giá.
“Luận văn tối nay em sẽ làm.” Cô cúi đầu, chỉ vào chữ cái trên sách,”Hạ Đông Giá, em cảm thấy câu này có chút vấn đề”.
“Câu nào?”
“Anh xem, chỗ này nè.” Cô chỉ vào sách, “Một bàn tay xanh trong giao dịch thị trường chứng khoán có thể sẽ phạm sai lầm như sau, từ ‘bàn tay xanh’ này”.
“Cô mập, nếu anh là người Mỹ, chắc chắn anh sẽ cười em đấy, từ tiếng lóng đơn giản thế này cũng không biết, ‘green hand’, ‘người mới’, lại còn ‘bàn tay xanh’!” Nhịn cười, Hạ Đông Giá chỉ lên bàn, “Thế thì bài tập hôm nay chính là sắp xếp lại một trăm từ lóng, hiểu ý nghĩa xong thì học thuộc lòng đi”.
“Nhưng em còn phải làm luận văn”. Trần Khinh khó xử nhìn Hạ Đông Giá, ngặt nỗi đối phương đã quay đi nhìn nơi khác, căn bản không nghe lời cô nói.
Thôi, không thể để anh nhìn thấy mày làm trò cười, Trần Khinh à! Cô siết nắm tay cổ vũ bản thân.
Hạ Đông Giá không biết chuyện học bây giờ của Trần Khinh nhiều và nặng hay sao? Đương nhiên là biết. Anh chỉ muốn cô bận rộn hơn, bận đến nỗi quên hết những việc không nên nhớ, đặc biệt là kiểu người sống đơn giản như Trần Khinh.
Kết thúc buổi học thêm tiếng Anh hôm đó, Hạ Đông Giá thong thả về Học viện Y, bước vào giai đoạn thực tập, luận văn tiến sĩ cũng hoàn thành hơn một nửa, bây giờ đa số thời gian của anh đều tiêu tốn vào việc làm sao kéo Trần Khinh ra khỏi chuyện Đại A. Gió xuân thoảng qua mặt, một bóng người gầy gò từ đằng xa tiến lại, lúc nhìn rõ là ai, bước chân anh khựng lại:”Chị ra viện rồi hả?”
Trải qua hai tháng điều trị, khí sắc của Hàng Chu trông khá hơn trước rất nhiều. Cô ta mỉm cười nhìn Hạ Đông Giá:”Cảm giác lâu quá không gặp cậu. Gần đây thế nào?”.
Hạ Đông Giá đang định nói thì đã bị Hàng Chu giơ tay ngăn lại:”Cậu không cần nói nữa, thấy vẻ mặt cậu như gió xuân phơi phới thế kia, chắc chắn là rất ổn rồi”.
“Không tệ.”
“Trần Khinh thế nào rồi?”
“Vẫn như cũ, sống rất ngốc nghếch.”
“Tôi rất hâm mộ cô bé.”
Hạ Đông Giá nhướn mày.
“Hâm mộ vì cho dù là cậu mắng cô bé thì nụ cười cũng vẫn hiện lên trong đát mắt. Đông Giá, có phải tôi đã hết cơ hội rồi?”
Nhìn anh tỏ ra trầm lặng, Hàng Chu nhún vai:”Thôi, xem như tôi chưa từng hỏi nhé. Trần Khinh nói đúng, có một số thứ đã bỏ lỡ thì sẽ thật sự trôi qua. Tôi chúc cậu hạnh phúc”.
“Cảm ơn chị.”
Vẫy tay tạm biệt, Hàng Chu định rời đi nhưng giữa đường bỗng quay lại.
“Đông Giá, bạn tôi tặng hai vé xem phim, có hứng thú đi xem cùng tôi không?”
Hạ Đông Giá lắc đầu từ chối:”Tôi còn có việc”.
Vẻ thất vọng hiện lên quá rõ trong mắt Hàng Chu, cô ta bất lực gật đầu rồi quay lưng bỏ đi.
Không phải không biết là cô ta muốn ở cạnh anh nhiều hơn, nhưng anh cảm thấy nếu thực sự đồng ý thì chỉ mang lại niềm hy vọng vô nghĩa cho người ta mà thôi.
Đứng trên đường, Hàng Chu đã đi xa, nhưng Hạ Đông Giá không vội đi tiếp, anh sờ cằm: Xem phim à, sao anh khôg nghĩ ra nhỉ?
“Hạ Đông Giá, anh đừng quậy nữa, em đang làm luận văn, từ lóng của anh em còn chưa làm, sao có thời gian đi xem phim được?” Trần Khinh bận tối tăm mặt mũi nói với đầu dây bên kia, “Không có gì thì em cúp máy đây”.
Không nói không rằng, cô cúp máy.
“Cái anh này bị sao vậy, không biết mình đang bận hay sao?” Làu bàu xong, Trần Khinh lại tập trung vào màn hình trước mặt, tư liệu dày đặc trên đó khiến cô đau cả đầu.
Đang xoa đầu thì điện thoại lại đổ chuông. Cầm lên xem, gương mặt bực bội của Trần Khinh dịu lại.
“Tất Ca, tớ đang ở phòng máy, sao cô Nghiêm nói luận văn của tớ không cần nộp nữa hả? Sao có thể? Ồ, cô thực sự làm sai đề mục hả, tốt quá rồi.” Trần Khinh thở phào, như thế thì cô chỉ còn lại việc học từ lóng thôi. Mỉm cười hân hoan, cô di chuột, chuẩn bị tắt máy về phòng thì Tất Ca ở bên kia lại nói tiếp:”Trần Mạn Man, ban nãy tớ đi ngang qua rạp, thấy bộ phim mới chiếu rất hay, đi xem với tớ nhé.”
Hôm nay làm sao vậy? Hạ Đông Giá rủ cô đi xem phim, giờ lại tới lượt Tất Ca.
Xoa xoa cái đầu đang đau nhức, Trần Khinh hơi động lòng, nhưng nghĩ đến một trăm từ lóng…
“Hạ Đông Giá bắt tớ làm bài tập, tớ còn chưa làm xong, không đi được đâu.”
“Bài tập gì chứ, Anh văn chứ gì? Sở trường của tớ, lát về sẽ giúp cậu làm.”
Tất Ca khuyên nhủ mãi, cuối cùng đã thuyết phục được Trần Khinh, cô hỏi:”Được rồi, phim chiếu mấy giờ, bọn mình gặp nhau ở đâu?”.
Ba giờ chiều, trước cửa rạp phim.
Trần Khinh đứng trước tấm poster quảng cáo phim, nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Tất Ca đâu.
Đi đâu rồi nhỉ?
Cô gọi cho Tất Ca, câu trả lời là “Sắp tới rồi.”
Trần Khinh không ngờ là cái “sắp tới” này lại kéo dài tới lúc phim sắp chiếu.
“Cậu đi đâu thế, Tất Ca, nếu cậu có việc không đến được thì tớ cũng về trường đây.”
“Trần Khin, cậu đứng yên đó, sắp tới rồi, sắp tới rồi.”
Bất lực thở dài, chưa kịp cúp máy thì Trần Khinh đã nhìn thấy một người mà cô không ngờ tới đột nhiên xuất hiện ở cửa rạp phim.
“Sao anh đến đây?” Cô kinh ngạc hỏi.
“Chẳng phải em nói không rảnh xem phim hả?”
“Là anh và Tất Ca thông đồng với nhau, lừa em tới đây?”
“Em nói em không rảnh, em cũng lừa anh.”
“Em về đây.”
“Chỉ cần em xem hiểu bộ phim tiếng Anh thì được miễn trăm từ lóng kia.”
“Lần sau đừng lấy việc công ra ép việc tư nữa.” Nghĩ đến một trăm từ lóng kí, Trần Khinh nhượng bộ.
“Cô mập cũng đừng là cô mập biết nói dối nữa.”
“Em không nói dối!” Muốn giải thích nhưng phát hiện ra không tài nào giải thích cho rõ được nên Trần Khinh đành bỏ cuộc đành theo Hạ Đông Giá “chuyên gia quậy phá” vào trong rạp.
Cô không ngờ đó là một bộ pim hoạt hình thú vị.
Nhìn Hạ Đông Giá, cô lên tiếng:”Xem cái này sao?”
“Phim này nếu muốn hiểu hết toàn bộ cũng không dễ đâu.” Hạ Đông Giá khẽ nói.
Được thôi.
Khi thật sự bước vào bộ phim, Trần Khinh nhận ra nếu không có phụ đề thì muốn hiểu hết đúng là rất khó.
“Thuyết trình tiếng Anh không chỉ cần nói nói giỏi, mà phần nghe cũng rất quan trọng.” Hạ Đông Giá giải thích.
Bộ phim này đối với anh là quá dễ, nhưng đối với Trần Khinh thì lại cực kỳ khó.
“Hạ Đông Giá, câu nói lúc nãy là gì, em không hiểu.”
“Là ‘this is the most glorious day in my lìe!’, một câu rất đơn giản, vì tốc độ nói nhanh nên em chưa hiểu thôi.”
“Cái từ ‘glorious’ viết thế nào?”
Trần Khinh đang hỏi hì phía sau bỗng vẳng đến một giọng nói tức giận:”Muốn học thì về trường mà học, ở đay là rạp phim!”
Vô cùng ngượng nghịu, Trần Khinh vội cúi đầu, lát sau cũng không dám ngẩng lên xem phim.
Vì sự cố đoa mà cả bộ phim, Trần Khinh xem chỉ hiểu một nửa, ra khỏi rạp, cô cúi đầu có vẻ ủ rũ.
“Có rất nhiều từ chưa hiểu, em về viết một trăm từ lóng đây.”
“Ừ”.
“Còn nữa...Hạ Đông Giá, cảm ơn anh!”
Cảm ơn cái gì? Hạ Đông Giá nhướn mày.
“Em ngốc nghếch, nhưng em biết những việc anh làm gần đây đều vì muốn tốt cho em. Em sẽ cố gắng điều chỉnh bản thân, không còn vì chuyện của Đại A mà tiếp tục than vắn thở dài nữa. Em nghĩ thông suốt rồi, bạn bè đối với em rất quan trọng, nhưng lại không thể trở thành toàn bộ cuộc sống của em. Cảm ơn anh.”
Sau khi nói một mạch, Trần Khinh nhìn Hạ Đông Giá, anh cũng đang nhìn cô chăm chú.
“Cô mập, quay lưng lại.”
“Anh làm gì?” Tuy nghi hoặc nhưng Trần Khinh vẫn quay lưng lại như lời anh nói.
Trên lưng bỗng thấy ngưa ngứa, cô cảm giác Hạ Đông Giá đang viết gì đó, giống chữ cái latin, nhưng cô không biết đó là gì.
Cuối cùng đã viết xong, Hạ Đông Giá rụt tay lại:”Trong tiếng Pháp, ‘je’ có nghĩa là ‘tôi’.”
Je vais toujours rester avec toi.
Trần Khinh, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.
Vui cùng em, trưởng thành cùng em, cùng đi qua đau khổ, mãi mãi ở cạnh em.
Một ngày sau, Hạ Đông Giá đang trực ban ở bệnh viện thì nhận được điện thoại của cô giáo Nghiêm.
“Hạ Đông Giá, cậu sao vậy?”
“Sao ạ, cô Nghiêm?” Anh ngáp một cái, hỏi lại.
“Cậu tưởng tôi mù hả? Không nhận ra cậu giúp Trần Khinh viết luận văn?”
“Đương nhiên là không, em gửi bằng hộp mail của em, làm sao tưởng cô mù được?” Tiếng ngáp dài tiếp tục vang lên.
“Thằng nhóc quỷ quái, cậu muốn tạo phản hả, ngang nhiên lộng hành thế!”
“Không phải vì cô bắt một sinh viên năm hai làm bài tập của sinh viên năm tư hay sao ạ, thấy chuyện bất binhf rút đao tương trợ, đó là điều mà cô dạy em lúc đầu mà!”
“Rút đao, với cô giáo của cậu?”
“Đấu tranh cách mạng không quan trọng giai cấp, thân phận…”
“Được được được, theo đuổi một cô bé mà văn vẻ lắm trò gớm, giả tạo! Tranh thủ đi, bao giờ thì cưa được?”
“Sắp rồi ạ.”
Nói là sắp, nhưng thực ra anh cũng không rõ.
Vì cô gái anh thích có tính cách trông thì yếu mềm, nhưng thực chất lại vô cùng mạng mẽ.
Nhưng mỗi sự cố chấp và kiên trì đều cần phải trả giá bằng gian khổ và nỗ lực thật sự, trong quá trình đó cũng khó tránh va vấp, trắc trở.
Trần Khinh ra khỏi phòng học, trong đầu lặp đi lặp lại nội dung học ban nãy:”Ultimate, utimate. These worlds will help determine the ultimate destinaton. These worlds will help determine the ultimate destination”.
Cô vừa đi vừa nhớ lại ý nghĩa của từ “ultimate”, nhưng phát hiện ra từ vựng mà lúc nãy còn ấn tượng sâu sắc, bây giờ lại thấy mơ hồ rồi. Gõ vào đầu, cô bực bội cảnh cáo bản thân:”Trần Khinh ơi là Trần Khinh, phải nhớ cho kỹ, ra sức mà nhớ chứ!”
Đang suy nghĩ thì một bóng người lao vút qua bên cạnh. Cô chớp mắt, khi nhìn ra đó là đàn chị cùng lớp tiếng Anh, lớn hơn cô một khoá - Trịnh Gia Di.
“Sư tỷ”, nhớ lại trước đó trong giờ học, sư tỷ từng giúp cô mấy lần, nhắc bài cho cô để giúp cô không lúng túng khi không trả lời được câu hỏi, trong lòng Trần Khinh lại dâng lên niềm cảm kích.
Cô gọi một tiếng nhưng kỳ quặc là Trịnh Gia Di không quay đầu lại, ngược lại còn đi nhanh hơn.
“Chị ấy sao thế nhỉ?” Trần Khinh nghiêng đầu, sực nhớ lại chuyện ban nãy đang làm, “‘Ultimate’ là nghĩa gì nhỉ, cực hạn, cuối cùng, lớn nhất, quan trọng nhất. Cũng may mà chưa quên”.
Cô xoa đầu tự khen mình, mừng rỡ thở phào.
“Nghe nói giờ môn Nghe hôm nay em biểu hiện rất tốt? Có gan giành trả lời rồi hả?”
“Cũng ổn, câu đó em nghe hiểu nên em, học tỷ,và mấy bạn nữa cùng giơ tay, cô gọi em trả lời.” Cô bỗng “á” một tiếng, ngẩng lên, “Lúc tan học chị ấy phớt lờ em, chắc không phải vì chuyện này chứ?”
Học tỷ là đại diện của môn tiếng Anh, mỗi lần trả lời câu hỏi, cô đều gọi chị ấy trả lời.
“Có không?” Cô nhìn Hạ Đông Giá, không dám chắc, muốn tìm câu trả lời.
“Có”. Trầm tư, ngưng xoay cây bút trong tay, Hạ Đông Giá hất mặt lên, khoé môi đang nhướn lên như đặt ra cho Trần Khinh một câu hỏi khó giải đáp:”Buồn không?”
Cô cúi đầu, như không biết trả lời thế nào.
“Xã hội bây giờ là thế, có người vô tư chìa tay ra cứu ‘kẻ yếu’, nhưng khi ngày nào đó, ‘kẻ yếu’ xưa kia bỗng dưng vượt lên, có ưu thế mạnh mẽ, thì lại rất khó để xử lý mối quan hệ này. Nếu đàn chị kia của em vì sự tiến bộ của em, vi em trở nên xuất sắc, vì em có thể vượt qua cô ta mà xa cách em, ghét bỏ em, thậm chí sẽ đối xử với em như Dân Bản Địa, em sẽ làm thế nào?”
“Hạ Đông Giá”
“Ừ?”
“Dạo này anh đặc biệt thích giảng đạo với em, sẽ già đi rất nhanh đó.”
“...”
“Nhưng anh yên tâm, em hiểu ý anh mà. Họ không tin em lại tiến bộ, lại vượt bậc, thế thì em sẽ càng nỗ lực nhiều hơn nữa để họ nhìn thấy sự tiến bộ của em, không cho họ lý do để xem thường em, chắc là được mà, đúng không?”
Khoảnh khắc đó, Hạ Đông Giá hơi ngẩn người rồi lại lập tức “ừ” một tiếng rất khẽ.
Ngoài cửa sổ, màu xanh mơn mởn trải rộng hai, ba sinh viên ung dung tản bộ trên đường. Sắp đến giờ ăn trưa, từ xa đã trông thấy dòng người đổ về nhà ăn.
“Đi, anh mời em ăn cơm.”
“Hả?” Trần Khinh chưa kịp hiểu ra nguyên do được mời cơm thì đã bị Hạ Đông Giá kéo đi rồi.
Trong nhà ăn rất đông người, vất vả chọn món xong, Hạ Đông Giá quay về chỗ ngồi. Chỉ chỉ tay vào món ăn, anh cúi đầu, “Ăn đi”.
“Ăn đi chứ, sao lại không ăn?” Bỗng nhiên phát hiện ra đậu đũa xào thịt và canh đậu phụ ngàn lớp chay, Trần Khinh nói vẻ khó xử.
Không nói không rằng, Hạ Đông Giá đẩy món cần tây xào thịt heo của anh sang bên Trần Khinh, “Món này không dị ứng chứ?”
Trần Khinh lắc đầu:”Không bị.”
“Thế thi ăn đi.”
Mới nói dứt, chỉ thấy một cánh tay nhanh chóng thò sang đĩa, gắp đi một miếng thịt.
Trần Khinh thoả mãn nhai nuốt:”Ngon thật”.
Thì thế, đó là món mà anh thích nhất mà, cần tây xào mất đi mùi vị khó ăn, thịt heo thơm phức vẫn còn tươi ngon, đúng là mỹ vị nhân gian.
Anh nhướn môi cười, đang đắc ý suy nghĩ thì bất ngờ phát hiện ra thịt trong đĩa đã mất hết, một đĩa toàn cần tây xanh rờn bày trước mặt anh.
“Trần … Khinh…”
“Xin lỗi, ngon quá, em không kìm được.”
“Không … sao … anh … đi …. mua … thêm … một … phần….” Anh nghiến răng nghiến lợi nói dứt rồi đứng lên đến ô cửa bán thức ăn.
“Ôi trời, Trần Khinh, mày không được làm thế.” Phồng má lên, cô nhìn theo Hạ Đông Giá, tự dạy dỗ bản thân.
Nhưng mà, thực sự là ngon quá đi mất!
Kết quả, khi Hạ Đông Giá mang đĩa thứ hai lên…
Trần Khinh cúi đầu, “Xin lỗi, Hạ Đông Giá, còn nữa, anh ăn nhanh lên đi, anh ăn chậm quá”.
Đến đĩa thứ ba, Hạ Đông Giá chống tay xuống bàn:”Anh ngắm em ăn!”.
……
Trần Khinh cảm thấy Hạ Đông Giá đang giận.
Cô xoa tay:”Hay là thế này đi, em mua thêm một phần nữa, nếu không anh lại chẳng ăn được gì”
“Lúc anh mua thì đã là phần cuối cùng rồi.” Hừ một tiếng, Hạ Đông Giá đẩy đĩa thức ăn sang cho cô, “Ăn đi, dù sao thì người mập ăn giỏi mà”.
Từng ngày trôi qua, tiếng Anh của Trần Khinh mỗi lúc một tiếng bộ, cô đã nghiện món thịt xào cần tây của nhà ăn trong trường, cô thích thịt trong đó, Hạ Đông Giá lần nào cũng mua một phần lớn, rồi lại vẫy tay gọi Trần Khinh không mua được món đó:”Muốn ăn không, bên này có”.
Dần dà, cô quên mất những ký ức không vui, cô không hề quên Đại A, chỉ là hi nhìn thấy một từ vựng bắt đầu bằng chữ cái A, ánh mắt cô sẽ rời khỏi quyển vở, nhìn xa xăm. Cô không biết Đại A bây giờ đang ở đâu, cô chỉ tin rằng Đại A sẽ chăm sóc tốt bản thân.
Đại A chắc chắn sẽ chăm sóc tốt bản thân mà!.
Cuối cùng cũng đến hôm thi thuyết trình.
Người ra vào hội trường nô nức khiến bầu không khí trở nên căng thẳng, nặng nề. Trần Khinh ngồi ở sau cánh gà, nhìn mình trong gương.
“Mày có thể làm tốt không? Không biết. Tôi chỉ muốn gắng hết sức mình.”
Cổ vũ bản thân lần cuối, cô đứng lên đi ra ngoài.
Cô là người thuyết trình thứ ba từ dưới đếm lên, còn chưa kịp ra ngoài sân khấu đã bị Tất Ca phóng ào đến như hoả tiễn đâm trúng.
“Sao thế Tất Ca?”
“Không ổn rồi, trước đó có người thuyết trfnh nội dung gần như giống hệt cậu. Trần Mạn Mạn, như vậy là sao?”
“Không thể nào, bài thuyết trình của tớ được học tỷ xem qua giúp mà…”
Cũng gần như trong tích tắc, Trần Khinh đã hiểu ra gì đó. Xem ra cô vẫn chưa có tiến bộ gì cả.
“Không sao đâu, Tất Ca, tớ ra thi đây.”
“Trần Mạn Mạn, nội dung của cậu bị người ta nói rồi, cậu lấy gì để thi đây?” Tất Ca nhìn Trần Khinh như nhìn kẻ điên, chuyện trước đó khi Đại A còn ở đây lại hiển hiện trước mắt.
“Không sao ma, không sao.” Trần Khinh vỗ vỗ Tất Ca rồi đi thẳng ra sân khấu.
Đứng trên sân khấu, ánh đèn làm loá mắt, Trần Khinh nheo mắt lại, ngẩng cao đầu.
“Today, I’d like to talk about as fatter.”
Không chỉ một người từng hỏi tôi, Trần Khinh, cậu mập như thế, sao chưa từng thấy cậu tự ti bao giờ?
Tôi cũng luôn tự hỏi mình câu hỏi này, tại sao tôi lại không tự ti nhỉ?
Rồi sau đó, tôi nhận ra cau hỏi này vốn đã tồn tại vấn đề, người mập nhất định phải tự ti hay sao?
Nói rõ ra một chút, tại sao mọi người cứ nghĩ rằng người mập thi phải tự ti?
Lúc nhỏ tôi từng bị ốm một trận rồi cơ thể bắt đầu phát phì, bạn học trong trường lúc nào cũng cười nhạ tôi vì chuyện này. Lúc đó bố tôi hỏi:”Các bạn cười con mập, con có đau lòng không?”
Tôi gật đầu, vì thực sự rất đau lòn.
Bắt đầu từ hôm đó, bố không nó gì nữa, mà chọn kể cho tôi nghe đủ mọi câu chuyện khoa học.
Bố nói, hiểu những thứ mà các bạn nhỏ khác không hiểu được sẽ mang lại tự tin và niềm vui cho con.
Nhừn tôi vốn ngốc nghếch, về sau nữa khi có cơ hội sử dụng đến những điều bố kể cho tôi nghe thì đầu óc tôi lại trống rỗng, vì những gì bố kể tôi quên béng mất rồi.
Lần đó tôi rất đau lòng, bố xoa đầu tôi, nói:”Không sao, con gái bố tuy chưa nhớ những gì bố kể, nhưng trong lòng bố, con là đứa thông minh, lương thiện nhất.”
Giờ phút đó, tôi bỗng cảm thấy đau ốm chẳng là gì, mập cũng chẳng là gì, tôi cũng có thứ mà tôi có thể tự hào, kiêu hãnh, tôi có một người cha yêu thương tôi, độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Tôi không hiểu tự tin là gì, tôi chỉ biết đó là thứ có thể khiến người ta ngẩng cao đầu, trên môi luôn nở nụ cười.
Tôi thích cúi đầu khi đí, cũng không thường cười, nhưng tôi luôn bình thản, vui vẻ.
Bố từng nói, không thiếu thốn gì hơn ai. Có lẽ tôi hơi ngốc, nhưng tôi vẫn có quyền trưởng thành. Thứ mà người ta không phí sức mà có được, chắc là tôi phải tốn nhiều thời gian hơn mới có, người ta một đời có thể ngắm một trăm phong cảnh, có lẽ tôi chỉ có cơ hội ngắm năm mươi lần, tôi trân trọng năm mươi phong cảnh đó, tôi yêu cuộc sống của tôi.
Không chỉ một người từng hỏi tôi:”Trần Khinh, cậu mập như thế, tại sao chưa bao giờ thấy cậu tự ti?” Tại sao phải tự ti, các hạt chất béo trên người tôi đều muốn vui vẻ.
Là một người mập, tôi không tự ti.
Đọc bài dịch thuyết trình trên báo, khoé môi Hạ Đông Giá cong cong, cuối cùng không nhịn được lại cảm thán một tiếng:”Cái cô mập này, từ ‘chất béo’ mà cũng nói sai”.
Đúng lúc đó có đồng nghiệp đi vào, thấy tờ báo trong tay anh thì xuýt xoa:”Cô bé này thật đáng tiếc quá,vì nội dung thuyết trình không liên quan đến chủ đề thương mại nên không được chọn, thực ra cô bé thuyết trình rất tốt”.
“Có gì mà tiếc?” Anh liếc nhìn đồng nghiệp, đứng lên đi đến phòng thí nghiệm.
Một số chuyện, nếu quan tâm, thì cho dù là vặt vãnh cũng thành chuyện lớn, một số việc cho dù là to đùng nhưng một khi không đươc xem trọng thì chẳng là cái thá gì cả.
Anh đã nhìn thấy những gì anh muốn thấy, thế chẳng phải đã đủ sao?
Tâm trạng vui vẻ, anh ra khỏi văn phòng, ra ngoài hành lang, giữa đường lại nghe thấy có người nhắc đến tên Trần Khinh.
“Cô ấy nói cô ấy mập, nhưng tôi thấy vẫn đẹp mà.”
Khẽ hừ một tiếng, anh quay đầu lại nhìn người vừa nói câu đó, mắt hìn kiểu gì thế?
Nhưng câu tiếp theo càng khiến anh rơi cả mắt kính, anh nghe thấy người đó nói:”Cái cô bé tên Trần Khinh đó học ở Học viện Y? Đáng yêu thật, tôi muốn theo đuổi cô ấy rồi đấy”.
Ngớ ra một lúc sau, Hạ Đông Giá định thần lại, lấy điện thoại ra.
“Đàn ông xấu bây giờ nhiều lắm, em ngốc như vậy thì đừng tuỳ tiện mắc bẫy nhé.”
Nhưng đợi mãi mà bên kia cũng không hồi âm.
Không can tâm nhìn điện thoại mấy lần, cuối cùng anh chấp nhận sự thật là Trần Khinh phớt lờ anh.
Cứ như thực sự rơi vào một vòng tròn quái dị, trước khi kỳ nghỉ đông đến, số lần Hạ Đông Giá gặp Trần Khinh có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Cô mập, có phải em đang trốn tránh anh không?”
“Không có, dạo này em bận.”
“Bận gì?”
“Bận linh tinh.”
“...”
“Mẹ em nhờ anh nhắc em là nhớ mua vé tàu về quê, ga tàu đang sửa nên rất khó mua vé.”
“Em biết rồi.”
“Có cần anh giúp…” Nhìn điện thoại kêu “tút tút”, anh ngớ người một lúc.
Trước khi về quê ăn Tết, Hạ Đông Giá buồn bực bỗng nhận được liên tiếp mấy cú điện thoại, đối phương đều tự xưng là gọi đến để nhận nhiệm vụ “bạn trai tạm thời”.
Hạ Đông Giá không hiểu mô tê gì, cuối cùng không thể chịu đựng nổi, tìm đến nguồn cơn của quảng cáo kia.
Trong lớp học.
Hạ Đông Giá lắc lắc máy tính bảng trong tay, hỏi:”Tại sao?”
Trần Khinh cúi đầu, lúng túng nói:”Về nhà, không muốn bị mẹ cằn nhằn nữa”.
“Anh hỏi em tại sao để lại số điện thoại của anh?” Cố ý bắt anh khó chịu chứ gì?
“Không phải anh chê em ngốc, chuyện gì cũng muốn giúp em vượt qua sao? Anh giúp em nhìn thử xem người nào tốt?”
Hạ Đông Giá chẳng buồn đếm xỉa, cầm máy tính bỏ đi.
Mùa xuân năm đó, Trần Khinh đưa Hạ Đông Giá về nhà ăn Tết, vì Hạ Đông Giá nói:”Mấy người đó chẳng có ai tốt cả.”
/24
|