Cô chợt nhớ tới lời Chu Thần Diệp đã nói. Anh ta nói rằng anh ta vẫn chưa ký vào đơn ly hôn, mối quan hệ hôn nhân của họ vẫn còn tồn tại.
Nhưng xét theo thái độ hiện tại của anh ta, muốn hoàn tất thủ tục ly hôn nhanh chóng cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Nếu cô không trở về Đông Thành thì cuộc hôn nhân này chắc chắn không thể kết thúc được, hiện tại cô định sẽ trở về một mình để nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này.
Nguyễn Nam Tô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên có chút thất thần.
Tưởng Chính Trì lại không nghĩ nhiều như thế, chỉ cho rằng cô đang lo lắng liệu mình có trúng thưởng hay không. Sự lo lắng của cô khiến anh nảy sinh một cảm giác nặng nề, đè ép trong lòng cực kỳ không thoải mái.
“Nếu em thật sự lo lắng thì lát nữa anh sẽ đi mua thuốc.” Anh trầm giọng nói, lòng bàn tay xoa nắn bầu ngực đầy đặn của cô, “Nhưng uống nhiều thuốc đó không tốt, chỉ được uống lần này thôi, lần sau anh sẽ sử dụng biện pháp đầy đủ.”
“Không...” Nguyễn Nam Tô bị anh xoa bóp đến tê dại cả người, cô lắc đầu nhẹ giọng phủ nhận: “Em không lo lắng.”
Cô có lo lắng, nhưng không phải lo lắng chuyện này.
Tưởng Chính Trì nghe cô nói không lo lắng thì cảm giác nặng nề trong lòng mới nhạt đi. Anh dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu ngực cô, nhẹ nhàng ma sát: “Tô Tô, tháng sau chúng ta về Đông Thành đi.”
Nguyễn Nam Tô suy nghĩ giây lát rồi khẽ đáp lại một câu.
Dù sao sớm muộn gì cũng phải trở về. Có một số việc nếu đã không tránh được thì cứ đối mặt càng sớm càng tốt.
Tưởng Chính Trì cảm giác được quả mọng trên đầu ngón tay càng lúc càng cứng, thế là lực bóp cũng mạnh hơn một chút.
Cảm giác tê dại liên tục khuếch tán, Nguyễn Nam Tô bị xoa nắn lại bật thốt ra tiếng rên rỉ: “Ưm...”
“Em đừng rên, nếu không chốc nữa sẽ cứng lại đấy.”
“.....”
Nguyễn Nam Tô không nói nên lời, những lời còn lại nghẹn cứng trong cổ họng.
Nhưng tay anh đặt trước ngực cô vẫn không rời đi, chơi đùa đủ bên này lại chơi đùa sang bên kia.
“Anh... anh đừng làm vậy nữa...” Cô nhíu mày, nhỏ giọng kháng nghị.
Vừa trêu chọc cô như thế vừa không cho cô rên, ai nhịn được chứ.
Tưởng Chính Trì biết rõ còn cố hỏi: “Đừng làm gì?”
“Đừng...... Đừng bóp chỗ đó của em...”
“Anh bóp chỗ nào của em?” Anh cười khẽ, lần này không chỉ vân vê quả mọng của cô mà bàn tay còn lại còn thò vào giữa hai chân cô xoa nắn nhụy hoa mềm mại.
Cảm giác quá mãnh liệt, Nguyễn Nam Tô lại bắt đầu run rẩy dưới sự xoa nắn của anh, không khỏi ưm a rên rỉ: “Anh...sao anh lại...”
“Hửm?”
“Sao anh lại hư như thế.” Cô ấm ức lên án, giọng nói xen lẫn tiếng nức nở.
Tưởng Chính Trì thật sự chịu không nổi giọng điệu này của cô, dáng vẻ đáng thương này còn kích thích thú tính trong người anh hơn cả những lúc cô cố ý quyến rũ. Chỉ mới nghe như vậy mà anh đã khó áp chế được cảm giác muốn tàn phá cô.
Anh nhấc người cô lên ôm vào lòng, đôi môi mỏng đặt bên tai cô, khẽ thì thầm: “Làm sao bây giờ, anh lại muốn ‘yêu’ em nữa rồi.”
“Không được không được...” Nguyễn Nam Tô không thèm suy nghĩ đã từ chối: “Em...em thực sự không thể chịu đựng được nữa.”
Năm ngón tay Tưởng Chính Trì nắm lấy ngực cô, da thịt trắng nõn tràn qua những kẽ ngón tay anh: “Anh biết, nếu em chịu nổi em thì anh đã tiếp tục từ lâu rồi.”
Cô không dám trả lời những lời tán tỉnh của anh, sợ dẫn lửa thiêu thân.
Dù sao cậu bạn đang áp vào thắt lưng cô đã cứng ngắc căng phồng đầy uy hiếp, bất cứ lúc nào cũng có thể giương súng ra trận.
Nguyễn Nam Tô im lặng cúi đầu, ánh mắt rơi vào trước ngực mình, nhìn bầu ngực của mình bị bàn tay to lớn của anh nắn thành đủ hình dạng, hình ảnh sắc tình không tả được....
1
------oOo------
Nhưng xét theo thái độ hiện tại của anh ta, muốn hoàn tất thủ tục ly hôn nhanh chóng cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Nếu cô không trở về Đông Thành thì cuộc hôn nhân này chắc chắn không thể kết thúc được, hiện tại cô định sẽ trở về một mình để nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này.
Nguyễn Nam Tô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên có chút thất thần.
Tưởng Chính Trì lại không nghĩ nhiều như thế, chỉ cho rằng cô đang lo lắng liệu mình có trúng thưởng hay không. Sự lo lắng của cô khiến anh nảy sinh một cảm giác nặng nề, đè ép trong lòng cực kỳ không thoải mái.
“Nếu em thật sự lo lắng thì lát nữa anh sẽ đi mua thuốc.” Anh trầm giọng nói, lòng bàn tay xoa nắn bầu ngực đầy đặn của cô, “Nhưng uống nhiều thuốc đó không tốt, chỉ được uống lần này thôi, lần sau anh sẽ sử dụng biện pháp đầy đủ.”
“Không...” Nguyễn Nam Tô bị anh xoa bóp đến tê dại cả người, cô lắc đầu nhẹ giọng phủ nhận: “Em không lo lắng.”
Cô có lo lắng, nhưng không phải lo lắng chuyện này.
Tưởng Chính Trì nghe cô nói không lo lắng thì cảm giác nặng nề trong lòng mới nhạt đi. Anh dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu ngực cô, nhẹ nhàng ma sát: “Tô Tô, tháng sau chúng ta về Đông Thành đi.”
Nguyễn Nam Tô suy nghĩ giây lát rồi khẽ đáp lại một câu.
Dù sao sớm muộn gì cũng phải trở về. Có một số việc nếu đã không tránh được thì cứ đối mặt càng sớm càng tốt.
Tưởng Chính Trì cảm giác được quả mọng trên đầu ngón tay càng lúc càng cứng, thế là lực bóp cũng mạnh hơn một chút.
Cảm giác tê dại liên tục khuếch tán, Nguyễn Nam Tô bị xoa nắn lại bật thốt ra tiếng rên rỉ: “Ưm...”
“Em đừng rên, nếu không chốc nữa sẽ cứng lại đấy.”
“.....”
Nguyễn Nam Tô không nói nên lời, những lời còn lại nghẹn cứng trong cổ họng.
Nhưng tay anh đặt trước ngực cô vẫn không rời đi, chơi đùa đủ bên này lại chơi đùa sang bên kia.
“Anh... anh đừng làm vậy nữa...” Cô nhíu mày, nhỏ giọng kháng nghị.
Vừa trêu chọc cô như thế vừa không cho cô rên, ai nhịn được chứ.
Tưởng Chính Trì biết rõ còn cố hỏi: “Đừng làm gì?”
“Đừng...... Đừng bóp chỗ đó của em...”
“Anh bóp chỗ nào của em?” Anh cười khẽ, lần này không chỉ vân vê quả mọng của cô mà bàn tay còn lại còn thò vào giữa hai chân cô xoa nắn nhụy hoa mềm mại.
Cảm giác quá mãnh liệt, Nguyễn Nam Tô lại bắt đầu run rẩy dưới sự xoa nắn của anh, không khỏi ưm a rên rỉ: “Anh...sao anh lại...”
“Hửm?”
“Sao anh lại hư như thế.” Cô ấm ức lên án, giọng nói xen lẫn tiếng nức nở.
Tưởng Chính Trì thật sự chịu không nổi giọng điệu này của cô, dáng vẻ đáng thương này còn kích thích thú tính trong người anh hơn cả những lúc cô cố ý quyến rũ. Chỉ mới nghe như vậy mà anh đã khó áp chế được cảm giác muốn tàn phá cô.
Anh nhấc người cô lên ôm vào lòng, đôi môi mỏng đặt bên tai cô, khẽ thì thầm: “Làm sao bây giờ, anh lại muốn ‘yêu’ em nữa rồi.”
“Không được không được...” Nguyễn Nam Tô không thèm suy nghĩ đã từ chối: “Em...em thực sự không thể chịu đựng được nữa.”
Năm ngón tay Tưởng Chính Trì nắm lấy ngực cô, da thịt trắng nõn tràn qua những kẽ ngón tay anh: “Anh biết, nếu em chịu nổi em thì anh đã tiếp tục từ lâu rồi.”
Cô không dám trả lời những lời tán tỉnh của anh, sợ dẫn lửa thiêu thân.
Dù sao cậu bạn đang áp vào thắt lưng cô đã cứng ngắc căng phồng đầy uy hiếp, bất cứ lúc nào cũng có thể giương súng ra trận.
Nguyễn Nam Tô im lặng cúi đầu, ánh mắt rơi vào trước ngực mình, nhìn bầu ngực của mình bị bàn tay to lớn của anh nắn thành đủ hình dạng, hình ảnh sắc tình không tả được....
1
------oOo------
/141
|