Sở Mặc Thần đưa Lôi Hòa Nghi về nhà, gọi bác sĩ đến kiểm tra thương tích cho cô, anh ngồi một bên vẻ mặt tự trách xen lẫn đau lòng. Những vết bầm cùng với máu trên thái dương cô giống như những mũi kim đâm vào mắt anh đau nhói. Sống ngần ấy năm trên đời đây có lẽ là lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân vô dụng và bất lực nhất. Đồng thời chuyện này cũng khiến anh nhận ra một điều rằng Lôi Hòa Nghi quan trọng với anh hơn anh tưởng, địa vị của cô trong lòng anh không biết từ lúc nào đã trở nên vững chắc như vậy khiến anh không thể làm ngơ trước mọi thứ thuộc về cô. Nhưng có lẽ đối với Lôi Hòa Nghi anh không quan trọng như vậy. Cũng không biết từ khi nào ánh mắt của Lôi Hòa Nghi nhìn anh đã trở nên bình thản lặng lẽ như bây giờ, nhớ lần đầu khi cả hai gặp nhau ánh mắt cô nhìn anh muốn bao nhiêu tình cảm liền có bấy nhiêu tình cảm. Anh thậm chí những tưởng giữa hai người đã từng có một đoạn tình cảm sâu đậm mà bản thân anh lại quên mất để cô một mình chịu đựng. Nhưng đến cuối cùng cũng chỉ là ngộ nhận và hiểu lầm của cô, hai người không có gì cả, nghĩ lại anh có chút tiếc nuối, giá như giữa hai người từng có chuyện gì đó thì thật tốt biết mấy.
Đang miên man suy nghĩ thì giọng nói của bác sỹ vang lên kéo Sở Mặc Thần về với thực tại.
- Sở thiếu, vết thương của vị tiểu thư này không có gì đáng ngại, chỉ cần thoa thuốc vài ngày là sẽ không sao. Cơ thể cũng không có dấu hiệu bị xâm hại, cậu có thể yên tâm. Có điều tinh thần vì bị kích thích nên tiểu thư sẽ có chút hoảng loạn, cậu cố gắng trấn an cô ấy để tránh ám ảnh tâm lý về sau.
Sở Mặc Thần thở dài một tiếng, nắm lấy tay Lôi Hòa Nghi, nhìn cô gật đầu nói với bác sỹ.
- Vâng, cảm ơn bác sỹ! Harvey, giúp tôi tiễn bác sỹ về!
- Được ạ!
Sở Mặc Thần ngồi nhìn Lôi Hòa Nghi một lát, đưa tay xoa đầu vuốt tóc cô, chạm lên giữa hai đầu lông mày đang nhíu chặt của cô, nhìn thấy đôi mày dần dãn ra Sở Mặc Thần thở phào một hơi rồi đi ra phòng, nhờ người đưa một nữ giúp việc lên giúp Lôi Hòa Nghi thay đồ. Xong xuôi trở xuống bếp chuẩn bị vài món ăn nhẹ cho cô.
Lúc đi ngang qua vườn hoa đột nhiên ánh mắt bị thu hút, bước chân chuyển hướng đi ra vườn. Bức tranh Lôi Hòa Nghi cất công vẽ ra vẫn còn đó, nổi bật dưới ánh nắng. Sở Mặc Thần đưa tay chạm vào bức tranh.
- Cung Huyền Thương... hóa ra em đã có lựa chọn của mình...
Lôi Hòa Nghi ngủ rất lâu nhưng giấc ngủ không yên, cả người cứ toát mồ hôi liên tục, đôi lông mày nhíu chặt. Sở Mặc Thần ngồi một bên nắm tay cô, đột nhiên cả người Lôi Hòa Nghi run lên bần bật, hai tay run rẩy nắm lấy tay Sở Mặc Thần quơ loạn xạ.
- Đừng... đừng lại đây... đừng động vào tôi... tránh... tránh ra... Cung Huyền Thương... Cung Huyền Thương cứu em...
- Nguyệt nhi... Nguyệt nhi, đừng sợ, không sao... không sao rồi!
Sở Mặc Thần lên tiếng trấn an Lôi Hòa Nghi, cố gắng lay tỉnh cô. Lôi Hòa Nghi bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, cả người vẫn chưa bình tĩnh được, hơi thở gấp gáp. Đôi mắt mở to nhìn xung quanh một lượt rồi nhìn Sở Mặc Thần đối diện, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, đôi mắt đỏ hoe. Sở Mặc Thần nhìn cô như vậy không nói hai lời ôm cô vào lòng, vỗ lưng an ủi.
- Không sao, không sao rồi! Muốn khóc thì khóc đi!
Giọng nói dịu dàng quen thuộc bên tai đáng lẽ Lôi Hòa Nghi phải cảm thấy bình yên, an toàn nhưng cảm giác lại không như cô nghĩ. Trong lòng cứ có cảm giác thiếu vắng, cho dù rất muốn khóc nhưng nước mắt không cách nào rơi xuống. Đôi mắt vẫn cứ đỏ hoe ngấn nước như vậy, hai tay ôm chặt lưng Sở Mặc Thần.
Sở Mặc Thần giống như biết Lôi Hòa Nghi đang nghĩ gì, mím môi.
- Xin lỗi, là anh đã không cẩn thận mới khiến em gặp những chuyện như vậy.
Nhắc lại chuyện vừa xảy ra Lôi Hòa Nghi vẫn chưa cách nào thoát ra được, cảm giác tuyệt vọng sợ hãi khi đó cô không muốn lại trải qua lần nữa. Sở Mặc Thần cũng biết nhắc lại chuyện này Lôi Hòa Nghi sẽ không vui nên đổi sang chủ đề khác.
- Anh làm một chút đồ ăn cho em, em mau ăn đi.
Lôi Hòa Nghi vẫn không nói gì chỉ gật đầu đưa tay muốn cầm lấy bát cháo nhưng hai tay run rẩy không cách nào cầm được. Sở Mặc Thần ngăn cô lại, tự mình bón cô ăn. Lôi Hòa Nghi như một đứa trẻ vừa trải qua cú sốc lớn, ngoan ngoãn ngồi cuộn mình một chỗ trong chăn để Sở Mặc Thần bón cho ăn.
Dưới sự kiên nhẫn của Sở Mặc Thần, Lôi Hòa Nghi rất nhanh đã ăn xong, sau khi lau miệng sạch sẽ, anh nói với cô:
- Ngủ thêm một lúc đi!
Lôi Hòa Nghi thoáng nhíu mày sau đó cũng ngoan ngoãn nằm xuống từ từ nhắm mắt lại.
Sở Mặc Thần mang chén bát ra ngoài rồi trở lại phòng xem tình hình của Lôi Hòa Nghi.
Cô vẫn như cũ nằm trên giường ngủ không yên giấc, liên tục gặp ác mộng, giống như bác sỹ nói tinh thần bị kích động rất dễ sinh ra ám ảnh tâm lý. Sở Mặc Thần chậm rãi đi đến bên giường chạm vào tay Lôi Hòa Nghi mới phát hiện hai tay cô siết chặt lại đến nỗi run rẩy, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến bật máu, mồ hôi toát ra không ngừng, miệng thều thào. Sở Mặc Thần cúi đầu sát bên miệng cô lắng nghe vừa hay nghe được cô yếu ớt nói mấy chữ.
- Cung Huyền Thương... Cung Huyền Thương anh ở đâu...
Nghe cô trong cơn mơ vẫn luôn gọi tên Cung Huyền Thương khiến Sở Mặc Thần có chút không biết phải làm sao? Người cô tâm tâm niệm niệm không có ở đây, anh có thể làm gì chứ?
Sở Mặc Thần cố gắng tách từng ngón tay cô ra đặt tay mình vào, dù bị cô nắm đến hằn dấu móng tay mặt cũng không chút nhăn lại.
Nhưng dường như việc ngủ yên một giấc đối với Lôi Hòa Nghi quá khó khăn, Sở Mặc Thần không đành lòng gọi cô dậy. Lôi Hòa Nghi giật mình tỉnh giấc nhìn chằm chằm anh sau đó rút tay mình lại, ngồi ôm chân tựa vào đầu giường.
Sở Mặc Thần xoa đầu cô, dịu dàng nói:
- Em cố tĩnh dưỡng cho tốt, sau khi vết thương lành lại anh cho người đưa em về Lôi gia.
Lôi Hòa Nghi ngẩng đầu nhìn anh:
- Thật không?
- Sẽ không lừa em! Hơn nữa trở về rồi em sẽ được người nhà bảo vệ tốt hơn, bên cạnh gia đình tinh thần em cũng được thả lỏng, sẽ không căng thẳng như hiện tại.
Hơn nữa ở đó có người em muốn gặp!
Lôi Hòa Nghi gật đầu cảm kích nhìn Sở Mặc Thần. Anh mỉm cười đáp lại:
- Nguyệt nhi, em có người mình thích không?
Gương mặt Lôi Hòa Nghi cứng lại không biết trả lời thế nào bởi vì đến chính cô cũng không biết rõ trái tim mình. Nhìn biểu cảm rối rắm của cô, Sở Mặc Thần chỉ cười nhẹ đáp.
- Người trong cuộc chưa rõ người ngoài ngõ đã tường. Nguyệt nhi, em yêu Cung Huyền Thương rồi, đúng không?
Hai mắt hai tay lẫn cả người Lôi Hòa Nghi đều run lên vì những gì Sở Mặc Thần nói. Cô không dám tin nhìn anh sau đó tự hỏi lòng mình liệu có phải như Sở Mặc Thần suy đoán không? Cô thật sự đã yêu Cung Huyền Thương trong lúc cô không hay biết gì sao?
Sở Mặc Thần vẫn chưa dừng lại, tiếp tục lên tiếng.
- Nguyệt nhi, trong lúc hoảng loạn mọi người đều sẽ nghĩ đến người quan trọng nhất với mình. Trong thời khắc em sợ hãi đến mất đi ý thức em vẫn luôn gọi tên Cung Huyền Thương, em gặp ác mộng Cung Huyền Thương chính là cọng rơm cứu mạng mà em vẫn bám lấy không ngừng, trong cơn mơ em cũng vẫn luôn gọi tên Cung Huyền Thương như một chấp niệm. Nguyệt nhi, đừng trốn tránh tình cảm của mình nữa, em yêu Cung Huyền Thương rồi.
Sở Mặc Thần đứng dậy mở cửa ra ngoài lát sau mang theo bức tranh Lôi Hòa Nghi vẽ đặt dưới đuôi giường cô, đối diện với Lôi Hòa Nghi sau đó lấy điện thoại trong túi quần ra đặt lên chiếc bàn cạnh giường đó là chiếc điện thoại anh đã đưa cho cô trước đó.
- Thời gian vẫn còn, em cứ từ từ kiểm chứng!
Nói rồi dứt khoát đi ra ngoài, Lôi Hòa Nghi trượt xuống đuôi giường nhìn bức tranh mình đã vẽ, đưa tay chạm lên từng đường nét khuôn mặt Cung Huyền Thương trong tranh, đôi mắt tràn ngập tình ý cùng nhớ nhung.
- Thần ca ca nói là sự thật sao? Em thật sự đã yêu anh sao?
Lôi Hòa Nghi ngồi nhìn bức tranh một hồi lâu, đến khi trời tối, Sở Mặc Thần thông qua khe cửa nhìn thấy cô ngồi ôm chân dựa vào cửa kính đi ra ban công, dưới sàn là bức tranh vẽ Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi ngồi đó nhìn bức tranh đầy suy tư. Đột nhiên điện thoại vang lên, mỗi ngày đến giờ này Cung Huyền Thương đều gọi cho Lôi Hòa Nghi hôm nay cũng không ngoại lệ.
Khi cô nhìn thấy tên Cung Huyền Thương hiện lên trên màn hình điện thoại, đôi tay run rẩy cầm lấy, không biết có nên nghe hay không. Ngón tay ngập ngừng đặt trên màn hình sau đó vì một lúc run rẩy mà ấn nút nghe, ngay lập tức giọng nói ấm áp dịu dàng của Cung Huyền Thương vang lên.
- Nghi Nghi...
Rõ ràng chỉ gọi tên cô như mọi khi nhưng hôm nay Lôi Hòa Nghi lại không cách nào kìm chế cảm xúc của mình. Những chuyện xảy ra ngày hôm nay, cảm giác nữa bị lăng nhục, cảm giác tuyệt vọng muốn chết ngay lập tức, những lời Sở Mặc Thần nói ngay lúc này cứ hiện lên trong đầu Lôi Hòa Nghi. Toàn bộ ủy khuất lẫn nhớ nhung cứ như con đập bị vỡ ào ào đổ xuống. Lôi Hòa Nghi đặt điện thoại xuống nền nhà, hai tay đưa lên bịt chặt miệng lại ngăn tiếng khóc của mình, nước mắt như van nước bị hỏng rơi không ngừng, từng giọt từng giọt rơi tí tách như mưa.
Rõ ràng trước đó Sở Mặc Thần đã cật lực trấn an cô, hết lời an ủi nhưng Lôi Hòa Nghi không cách nào trút bỏ tâm trạng nặng nề cùng với cảm giác bất lực trong lòng mà khóc ra tiếng nhưng Cung Huyền Thương chỉ gọi tên cô cũng khiến Lôi Hòa Nghi xúc động không kìm được mà bộc lộ cảm xúc tuyệt vọng ngay tức khắc. Giống như đứa trẻ chịu thiệt gặp được người vẫn luôn làm chỗ dựa, che chở cho mình dù xảy ra bất cứ chuyện gì. Trong lòng Lôi Hòa Nghi cũng rõ Cung Huyền Thương đối với cô chính là như vậy, chỉ cần cô xảy ra chuyện bất kể lỗi có phải do cô hay không anh cũng đều sẽ đứng về phía cô. Hiện tại cô chỉ muốn gặp Cung Huyền Thương, ôm lấy anh, chui trong lòng anh khóc một trận thật thoải mái, khóc hết những ủy khuất hôm nay đã chịu nhưng hiện thực tàn nhẫn, ngay lúc này cô không thể gặp được anh càng không thể ôm anh.
Mà Cung Huyền Thương bên kia lên tiếng một hồi lâu vẫn không thấy Lôi Hòa Nghi đáp lại thì có chút lo lắng.
- Nghi Nghi, em có đó không?
Đầu dây bên kia vẫn không có tiếng đáp lại, Lôi Hòa Nghi vẫn cố gắng bịt chặt miệng mình, đầu cúi vào hai gối mà khóc. Cô biết nếu lên tiếng nhất định sẽ bị Cung Huyền Thương phát hiện bản thân đang khóc, lúc đó anh sẽ liều mạng tìm kiếm cô. Sở Mặc Thần và Cung Huyền Thương gặp nhau, những chuyện xảy ra với cô cũng không tránh khỏi việc bị Cung Huyền Thương và mọi người biết được. Đến lúc đó hai bên xảy ra mâu thuẫn cô làm sao chịu đựng được, bất kể là bên nào chịu thiệt cô cũng không đành lòng, hai bên ai cũng quan trọng với cô. Cô càng không muốn những người bên cạnh vì mình mà dấy lên mâu thuẫn, đối địch nhau.
- Chẳng lẽ Nghi Nghi ngủ rồi... vậy tại sao lại nghe điện thoại... hay là tay vô tình chạm phải.
Cung Huyền Thương không ngừng đưa ra suy đoán hiển nhiên tất cả đều đưa đến kết quả Lôi Hòa Nghi đang không có mặt nhưng lại không có ý nghĩ tắt điện thoại mà đặt bên cạnh và làm việc xuyên đêm.
Còn Lôi Hòa Nghi dù Cung Huyền Thương nói gì cô cũng không dám lên tiếng, cuối cùng một phần vì mệt mỏi, một phần vì tinh thần kiệt quệ cộng thêm khóc đến lả người mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sở Mặc Thần đứng bên ngoài chứng kiến tất cả, nở nụ cười chua xót.
- Nha đầu ngốc!
Nhìn Lôi Hòa Nghi ngủ thiếp đi, anh nhẹ nhàng bước vào không dám lớn tiếng vì anh biết Cung Huyền Thương vẫn chưa tắt máy. Cầm lấy tấm chăn cẩn thận đắp lên cho Lôi Hòa Nghi, chỉnh nhiệt độ điều hòa rồi đi ra ngoài.
Rạng sáng Lôi Hòa Nghi vì đau cổ mà thức dậy nhìn điện thoại vẫn hiện lên giao diện cuộc gọi thì giật mình. Vuốt vuốt mặt sau đó do dự cầm điện thoại đặt bên tai, giọng nói khàn khàn vang lên với âm lượng cực nhỏ.
- Cung Huyền Thương...
Đầu dây bên kia yên lặng một lát sau đó là một loạt tiếng sột soạt vang lên cuối cùng là giọng nói có chút khàn của Cung Huyền Thương.
- Nghi Nghi... em... chờ đã, giọng của em sao lại khàn như vậy?
- Em... mới thức dậy cộng thêm... hôm qua cổ họng có chút khó chịu nên giọng hơi khàn, không sao!
- Thật không?
- Thật!
- ... Anh tin em... đúng rồi, tối qua...
- Tối qua em có uống thuốc đau họng nên có hơi buồn ngủ đi ngủ sớm, hẳn là tay không cẩn thận quơ phải điện thoại vừa lúc anh gọi đến.
- ... Em không sao là tốt rồi, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.
- Vâng! Cung Huyền Thương, anh... đã thức giữ điện thoại như vậy cả đêm sao?
- Ừ!
- Anh sao lại ngốc như vậy, sao không tắt luôn?
- Anh đã nói sẽ để em là người tắt điện thoại trước, đó là đặc quyền của em. Dù trong bất cứ trường hợp nào cũng không ngoại lệ.
Lôi Hòa Nghi miệng mỉm cười nhưng nước mắt lại không tiếng động rơi xuống.
- Đồ ngốc!
- Yêu em anh tình nguyện làm kẻ ngốc!
Nếu còn tiếp tục Lôi Hòa Nghi rất sợ bản thân không kìm chế được mà sẽ òa khóc thật to với Cung Huyền Thương mất thôi, tốt nhất cô vẫn là nên kết thúc cuộc trò chuyện này thì hơn.
- Đúng rồi, thời gian tới em có việc cho nên không thể gọi cho anh được, anh cũng không cần gọi cho em, anh nghỉ ngơi thật tốt là được.
- ... Anh biết rồi!
- Cung Huyền Thương, em đi vệ sinh cá nhân, tắt máy trước đây!
- Được!
- Anh... cả đêm không ngủ, nghỉ ngơi đi, nếu em trở lại anh bị gì thì em sẽ giận anh đó.
- Tuân lệnh Nghi công chúa!
- Em tắt đây!
- Được, tạm biệt!
- Tạm biệt anh!
Lôi Hòa Nghi tắt máy, lau nước mắt trên mặt sau đó cẩn thận cầm lấy bức tranh đặt lên giường. Đi đến tủ quần áo lấy một bộ đồ mới đi vào nhà vệ sinh.
Không bao lâu cô xuống nhà, cảm xúc tuy vẫn chưa trở lại bình thường như ngày xưa nhưng cũng đã ổn định hơn hôm qua, được như vậy Sở Mặc Thần đã vui lắm rồi.
Hai người yên lặng dùng bữa, đến khi dùng xong người giúp việc dọn đồ xuống và mang tráng miệng lên. Sở Mặc Thần nhìn Lôi Hòa Nghi đang chậm rãi dùng tráng miệng, lắc đầu thở dài một tiếng rồi nói:
- Nguyệt nhi, em đã nhìn rõ tình cảm của mình chưa?
Động tác ăn của Lôi Hòa Nghi bị đình chỉ, cô nhìn Sở Mặc Thần đầu nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
- Em...
Chỉ nói được một chữ sau đó nên nói thế nào cô cũng không rõ. Sở Mặc Thần cười nhẹ tiếp lời.
- Nguyệt nhi, em biết không một cô gái khi đứng trước người mình yêu dù mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ trở nên yếu đuối, để lộ phần mềm mại yếu ớt của mình cho anh ta thấy. Chỉ có gặp được người đàn ông họ thích họ mới không ngần ngại cho đối phương thấy toàn bộ dáng vẻ nhu mì của mình. Đàn ông cũng vậy, chỉ có đối với cô gái mình yêu thật lòng bọn họ mới tình nguyện thu lại phần gai góc của bản thân trở thành một người đàn ông dịu dàng ấm áp, cũng chỉ có cô gái của họ mới nhận được sự săn sóc tận tình đến từng chi tiết của họ. Nguyệt nhi, em đã từng cho ai thấy mặt yếu đuối của mình chưa? Cung Huyền Thương đã từng vì em mà thu lại sự gai góc của bản thân mà trở nên dịu dàng chưa? Câu trả lời chỉ có em mới biết, trả lời được em sẽ hiểu bản thân có thật sự đã yêu Cung Huyền Thương không? Dù đáp án của em là gì anh cũng chỉ muốn nhắc em một câu, trân trọng người trước mắt. Em yêu Cung Huyền Thương hay Cung Huyền Thương yêu em, kết cục như thế nào em là người quyết định.
Sở Mặc Thần vừa dứt lời, Lôi Hòa Nghi không cần thời gian suy nghĩ đã có câu trả lời, cô nhìn Sở Mặc Thần mỉm cười.
- Em yêu anh ấy, em yêu Cung Huyền Thương, hiện tại em đã biết.
Cô yêu Cung Huyền Thương, là bị sự thâm tình dịu dàng của anh làm cho rung động. Ngày qua ngày, từng chút từng chút, tình yêu của anh cứ thế dần dần xâm chiếm trái tim cô khiến cô không cách nào thoát ra mà yêu anh.
- Em không yếu đuối cũng không muốn yếu đuối nhưng đối với Cung Huyền Thương, em không muốn mạnh mẽ nữa bởi vì em biết anh ấy sẽ thay em gánh vác tất thảy. Còn sự dịu dàng của Cung Huyền Thương...
Nói đến đây Lôi Hòa Nghi cúi đầu nở nụ cười vừa ngọt ngào vừa đau lòng.
- Sự dịu dàng của anh ấy em là người duy nhất nhìn thấy và có được nhưng trong lúc vô tình em đã bỏ qua vô số lần. Tỉnh cảm của anh ấy quá rõ ràng, mọi người ai cũng biết chỉ có em ngu muội cố chấp không thừa nhận. Trước đó đều là em vì quá khứ của mình mà phủ nhận tình cảm của anh ấy, em sai rồi. Hiện tại nếu em đã nhận định được tình cảm của mình vậy thì em muốn cùng Cung Huyền Thương bên nhau, bù đắp lại khoảng thời gian đã bỏ lỡ.
Cô yêu Cung Huyền Thương, sự thật này cô đã nhận ra từ tối qua khi cô không ngần ngại mà khóc khi vừa nghe giọng anh. Sở Mặc Thần nói đúng, con gái dù mạnh mẽ hay không khi đứng trước người đàn ông mình yêu đều chỉ muốn trở nên nhỏ bé yếu đuối để được anh ấy chở che bảo vệ, cô cũng không ngoại lệ. Còn Cung Huyền Thương, tính cảm của anh là thứ không điều gì có thể phủ nhận.
- Sở Mặc Thần, cảm ơn anh đã cho em biết tình cảm của mình cũng giúp cho em nhận ra đâu mới là người quan trọng nhất với em.
Kiếp trước hạnh phúc là anh, kiếp này có thể hạnh phúc cũng là nhờ anh dẫn đường chỉ lối, chung quy vẫn là cô nợ anh, hai người vẫn cứ day dưa không dứt như vậy e là số trời đã định. Như vậy cũng tốt, anh giúp cô nhìn rõ trái tim mình tương lai cô cũng sẽ giúp anh đi tìm hạnh phúc của mình. Không phải kiếp trước có người từng nói chân ái thực sự của hai người ở thế giới này sao? Chân ái của cô là Cung Huyền Thương vậy chân ái của Sở Mặc Thần cũng ở đây, hi vọng cô ấy sẽ sớm xuất hiện.
Sở Mặc Thần nhìn Lôi Hòa Nghi gật đầu mỉm cười che giấu sự chua xót nơi đáy mắt.
- Nha đầu ngốc cuối cùng cũng không còn ngốc nữa!
Lôi Hòa Nghi bật cười, đúng, cô rất ngốc nhưng so với cô Cung Huyền Thương còn ngốc hơn nhiều, không phải sao. Có ai lại ngồi giữ điện thoại trong vô vọng suốt cả buổi tối chỉ vì đã nói sẽ không cúp máy trước cô chứ. Anh như vậy không ngốc thì gọi là gì?
Không đợi Lôi Hòa Nghi đáp lại, Sở Mặc Thần đã nói tiếp:
- Vết thương của em không nghiêm trọng, hẳn là vài ngày nữa sẽ lành lại. Hãy chuẩn bị tâm thế thật tốt để về nhà.
- Vâng!
Đang miên man suy nghĩ thì giọng nói của bác sỹ vang lên kéo Sở Mặc Thần về với thực tại.
- Sở thiếu, vết thương của vị tiểu thư này không có gì đáng ngại, chỉ cần thoa thuốc vài ngày là sẽ không sao. Cơ thể cũng không có dấu hiệu bị xâm hại, cậu có thể yên tâm. Có điều tinh thần vì bị kích thích nên tiểu thư sẽ có chút hoảng loạn, cậu cố gắng trấn an cô ấy để tránh ám ảnh tâm lý về sau.
Sở Mặc Thần thở dài một tiếng, nắm lấy tay Lôi Hòa Nghi, nhìn cô gật đầu nói với bác sỹ.
- Vâng, cảm ơn bác sỹ! Harvey, giúp tôi tiễn bác sỹ về!
- Được ạ!
Sở Mặc Thần ngồi nhìn Lôi Hòa Nghi một lát, đưa tay xoa đầu vuốt tóc cô, chạm lên giữa hai đầu lông mày đang nhíu chặt của cô, nhìn thấy đôi mày dần dãn ra Sở Mặc Thần thở phào một hơi rồi đi ra phòng, nhờ người đưa một nữ giúp việc lên giúp Lôi Hòa Nghi thay đồ. Xong xuôi trở xuống bếp chuẩn bị vài món ăn nhẹ cho cô.
Lúc đi ngang qua vườn hoa đột nhiên ánh mắt bị thu hút, bước chân chuyển hướng đi ra vườn. Bức tranh Lôi Hòa Nghi cất công vẽ ra vẫn còn đó, nổi bật dưới ánh nắng. Sở Mặc Thần đưa tay chạm vào bức tranh.
- Cung Huyền Thương... hóa ra em đã có lựa chọn của mình...
Lôi Hòa Nghi ngủ rất lâu nhưng giấc ngủ không yên, cả người cứ toát mồ hôi liên tục, đôi lông mày nhíu chặt. Sở Mặc Thần ngồi một bên nắm tay cô, đột nhiên cả người Lôi Hòa Nghi run lên bần bật, hai tay run rẩy nắm lấy tay Sở Mặc Thần quơ loạn xạ.
- Đừng... đừng lại đây... đừng động vào tôi... tránh... tránh ra... Cung Huyền Thương... Cung Huyền Thương cứu em...
- Nguyệt nhi... Nguyệt nhi, đừng sợ, không sao... không sao rồi!
Sở Mặc Thần lên tiếng trấn an Lôi Hòa Nghi, cố gắng lay tỉnh cô. Lôi Hòa Nghi bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, cả người vẫn chưa bình tĩnh được, hơi thở gấp gáp. Đôi mắt mở to nhìn xung quanh một lượt rồi nhìn Sở Mặc Thần đối diện, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, đôi mắt đỏ hoe. Sở Mặc Thần nhìn cô như vậy không nói hai lời ôm cô vào lòng, vỗ lưng an ủi.
- Không sao, không sao rồi! Muốn khóc thì khóc đi!
Giọng nói dịu dàng quen thuộc bên tai đáng lẽ Lôi Hòa Nghi phải cảm thấy bình yên, an toàn nhưng cảm giác lại không như cô nghĩ. Trong lòng cứ có cảm giác thiếu vắng, cho dù rất muốn khóc nhưng nước mắt không cách nào rơi xuống. Đôi mắt vẫn cứ đỏ hoe ngấn nước như vậy, hai tay ôm chặt lưng Sở Mặc Thần.
Sở Mặc Thần giống như biết Lôi Hòa Nghi đang nghĩ gì, mím môi.
- Xin lỗi, là anh đã không cẩn thận mới khiến em gặp những chuyện như vậy.
Nhắc lại chuyện vừa xảy ra Lôi Hòa Nghi vẫn chưa cách nào thoát ra được, cảm giác tuyệt vọng sợ hãi khi đó cô không muốn lại trải qua lần nữa. Sở Mặc Thần cũng biết nhắc lại chuyện này Lôi Hòa Nghi sẽ không vui nên đổi sang chủ đề khác.
- Anh làm một chút đồ ăn cho em, em mau ăn đi.
Lôi Hòa Nghi vẫn không nói gì chỉ gật đầu đưa tay muốn cầm lấy bát cháo nhưng hai tay run rẩy không cách nào cầm được. Sở Mặc Thần ngăn cô lại, tự mình bón cô ăn. Lôi Hòa Nghi như một đứa trẻ vừa trải qua cú sốc lớn, ngoan ngoãn ngồi cuộn mình một chỗ trong chăn để Sở Mặc Thần bón cho ăn.
Dưới sự kiên nhẫn của Sở Mặc Thần, Lôi Hòa Nghi rất nhanh đã ăn xong, sau khi lau miệng sạch sẽ, anh nói với cô:
- Ngủ thêm một lúc đi!
Lôi Hòa Nghi thoáng nhíu mày sau đó cũng ngoan ngoãn nằm xuống từ từ nhắm mắt lại.
Sở Mặc Thần mang chén bát ra ngoài rồi trở lại phòng xem tình hình của Lôi Hòa Nghi.
Cô vẫn như cũ nằm trên giường ngủ không yên giấc, liên tục gặp ác mộng, giống như bác sỹ nói tinh thần bị kích động rất dễ sinh ra ám ảnh tâm lý. Sở Mặc Thần chậm rãi đi đến bên giường chạm vào tay Lôi Hòa Nghi mới phát hiện hai tay cô siết chặt lại đến nỗi run rẩy, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến bật máu, mồ hôi toát ra không ngừng, miệng thều thào. Sở Mặc Thần cúi đầu sát bên miệng cô lắng nghe vừa hay nghe được cô yếu ớt nói mấy chữ.
- Cung Huyền Thương... Cung Huyền Thương anh ở đâu...
Nghe cô trong cơn mơ vẫn luôn gọi tên Cung Huyền Thương khiến Sở Mặc Thần có chút không biết phải làm sao? Người cô tâm tâm niệm niệm không có ở đây, anh có thể làm gì chứ?
Sở Mặc Thần cố gắng tách từng ngón tay cô ra đặt tay mình vào, dù bị cô nắm đến hằn dấu móng tay mặt cũng không chút nhăn lại.
Nhưng dường như việc ngủ yên một giấc đối với Lôi Hòa Nghi quá khó khăn, Sở Mặc Thần không đành lòng gọi cô dậy. Lôi Hòa Nghi giật mình tỉnh giấc nhìn chằm chằm anh sau đó rút tay mình lại, ngồi ôm chân tựa vào đầu giường.
Sở Mặc Thần xoa đầu cô, dịu dàng nói:
- Em cố tĩnh dưỡng cho tốt, sau khi vết thương lành lại anh cho người đưa em về Lôi gia.
Lôi Hòa Nghi ngẩng đầu nhìn anh:
- Thật không?
- Sẽ không lừa em! Hơn nữa trở về rồi em sẽ được người nhà bảo vệ tốt hơn, bên cạnh gia đình tinh thần em cũng được thả lỏng, sẽ không căng thẳng như hiện tại.
Hơn nữa ở đó có người em muốn gặp!
Lôi Hòa Nghi gật đầu cảm kích nhìn Sở Mặc Thần. Anh mỉm cười đáp lại:
- Nguyệt nhi, em có người mình thích không?
Gương mặt Lôi Hòa Nghi cứng lại không biết trả lời thế nào bởi vì đến chính cô cũng không biết rõ trái tim mình. Nhìn biểu cảm rối rắm của cô, Sở Mặc Thần chỉ cười nhẹ đáp.
- Người trong cuộc chưa rõ người ngoài ngõ đã tường. Nguyệt nhi, em yêu Cung Huyền Thương rồi, đúng không?
Hai mắt hai tay lẫn cả người Lôi Hòa Nghi đều run lên vì những gì Sở Mặc Thần nói. Cô không dám tin nhìn anh sau đó tự hỏi lòng mình liệu có phải như Sở Mặc Thần suy đoán không? Cô thật sự đã yêu Cung Huyền Thương trong lúc cô không hay biết gì sao?
Sở Mặc Thần vẫn chưa dừng lại, tiếp tục lên tiếng.
- Nguyệt nhi, trong lúc hoảng loạn mọi người đều sẽ nghĩ đến người quan trọng nhất với mình. Trong thời khắc em sợ hãi đến mất đi ý thức em vẫn luôn gọi tên Cung Huyền Thương, em gặp ác mộng Cung Huyền Thương chính là cọng rơm cứu mạng mà em vẫn bám lấy không ngừng, trong cơn mơ em cũng vẫn luôn gọi tên Cung Huyền Thương như một chấp niệm. Nguyệt nhi, đừng trốn tránh tình cảm của mình nữa, em yêu Cung Huyền Thương rồi.
Sở Mặc Thần đứng dậy mở cửa ra ngoài lát sau mang theo bức tranh Lôi Hòa Nghi vẽ đặt dưới đuôi giường cô, đối diện với Lôi Hòa Nghi sau đó lấy điện thoại trong túi quần ra đặt lên chiếc bàn cạnh giường đó là chiếc điện thoại anh đã đưa cho cô trước đó.
- Thời gian vẫn còn, em cứ từ từ kiểm chứng!
Nói rồi dứt khoát đi ra ngoài, Lôi Hòa Nghi trượt xuống đuôi giường nhìn bức tranh mình đã vẽ, đưa tay chạm lên từng đường nét khuôn mặt Cung Huyền Thương trong tranh, đôi mắt tràn ngập tình ý cùng nhớ nhung.
- Thần ca ca nói là sự thật sao? Em thật sự đã yêu anh sao?
Lôi Hòa Nghi ngồi nhìn bức tranh một hồi lâu, đến khi trời tối, Sở Mặc Thần thông qua khe cửa nhìn thấy cô ngồi ôm chân dựa vào cửa kính đi ra ban công, dưới sàn là bức tranh vẽ Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi ngồi đó nhìn bức tranh đầy suy tư. Đột nhiên điện thoại vang lên, mỗi ngày đến giờ này Cung Huyền Thương đều gọi cho Lôi Hòa Nghi hôm nay cũng không ngoại lệ.
Khi cô nhìn thấy tên Cung Huyền Thương hiện lên trên màn hình điện thoại, đôi tay run rẩy cầm lấy, không biết có nên nghe hay không. Ngón tay ngập ngừng đặt trên màn hình sau đó vì một lúc run rẩy mà ấn nút nghe, ngay lập tức giọng nói ấm áp dịu dàng của Cung Huyền Thương vang lên.
- Nghi Nghi...
Rõ ràng chỉ gọi tên cô như mọi khi nhưng hôm nay Lôi Hòa Nghi lại không cách nào kìm chế cảm xúc của mình. Những chuyện xảy ra ngày hôm nay, cảm giác nữa bị lăng nhục, cảm giác tuyệt vọng muốn chết ngay lập tức, những lời Sở Mặc Thần nói ngay lúc này cứ hiện lên trong đầu Lôi Hòa Nghi. Toàn bộ ủy khuất lẫn nhớ nhung cứ như con đập bị vỡ ào ào đổ xuống. Lôi Hòa Nghi đặt điện thoại xuống nền nhà, hai tay đưa lên bịt chặt miệng lại ngăn tiếng khóc của mình, nước mắt như van nước bị hỏng rơi không ngừng, từng giọt từng giọt rơi tí tách như mưa.
Rõ ràng trước đó Sở Mặc Thần đã cật lực trấn an cô, hết lời an ủi nhưng Lôi Hòa Nghi không cách nào trút bỏ tâm trạng nặng nề cùng với cảm giác bất lực trong lòng mà khóc ra tiếng nhưng Cung Huyền Thương chỉ gọi tên cô cũng khiến Lôi Hòa Nghi xúc động không kìm được mà bộc lộ cảm xúc tuyệt vọng ngay tức khắc. Giống như đứa trẻ chịu thiệt gặp được người vẫn luôn làm chỗ dựa, che chở cho mình dù xảy ra bất cứ chuyện gì. Trong lòng Lôi Hòa Nghi cũng rõ Cung Huyền Thương đối với cô chính là như vậy, chỉ cần cô xảy ra chuyện bất kể lỗi có phải do cô hay không anh cũng đều sẽ đứng về phía cô. Hiện tại cô chỉ muốn gặp Cung Huyền Thương, ôm lấy anh, chui trong lòng anh khóc một trận thật thoải mái, khóc hết những ủy khuất hôm nay đã chịu nhưng hiện thực tàn nhẫn, ngay lúc này cô không thể gặp được anh càng không thể ôm anh.
Mà Cung Huyền Thương bên kia lên tiếng một hồi lâu vẫn không thấy Lôi Hòa Nghi đáp lại thì có chút lo lắng.
- Nghi Nghi, em có đó không?
Đầu dây bên kia vẫn không có tiếng đáp lại, Lôi Hòa Nghi vẫn cố gắng bịt chặt miệng mình, đầu cúi vào hai gối mà khóc. Cô biết nếu lên tiếng nhất định sẽ bị Cung Huyền Thương phát hiện bản thân đang khóc, lúc đó anh sẽ liều mạng tìm kiếm cô. Sở Mặc Thần và Cung Huyền Thương gặp nhau, những chuyện xảy ra với cô cũng không tránh khỏi việc bị Cung Huyền Thương và mọi người biết được. Đến lúc đó hai bên xảy ra mâu thuẫn cô làm sao chịu đựng được, bất kể là bên nào chịu thiệt cô cũng không đành lòng, hai bên ai cũng quan trọng với cô. Cô càng không muốn những người bên cạnh vì mình mà dấy lên mâu thuẫn, đối địch nhau.
- Chẳng lẽ Nghi Nghi ngủ rồi... vậy tại sao lại nghe điện thoại... hay là tay vô tình chạm phải.
Cung Huyền Thương không ngừng đưa ra suy đoán hiển nhiên tất cả đều đưa đến kết quả Lôi Hòa Nghi đang không có mặt nhưng lại không có ý nghĩ tắt điện thoại mà đặt bên cạnh và làm việc xuyên đêm.
Còn Lôi Hòa Nghi dù Cung Huyền Thương nói gì cô cũng không dám lên tiếng, cuối cùng một phần vì mệt mỏi, một phần vì tinh thần kiệt quệ cộng thêm khóc đến lả người mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sở Mặc Thần đứng bên ngoài chứng kiến tất cả, nở nụ cười chua xót.
- Nha đầu ngốc!
Nhìn Lôi Hòa Nghi ngủ thiếp đi, anh nhẹ nhàng bước vào không dám lớn tiếng vì anh biết Cung Huyền Thương vẫn chưa tắt máy. Cầm lấy tấm chăn cẩn thận đắp lên cho Lôi Hòa Nghi, chỉnh nhiệt độ điều hòa rồi đi ra ngoài.
Rạng sáng Lôi Hòa Nghi vì đau cổ mà thức dậy nhìn điện thoại vẫn hiện lên giao diện cuộc gọi thì giật mình. Vuốt vuốt mặt sau đó do dự cầm điện thoại đặt bên tai, giọng nói khàn khàn vang lên với âm lượng cực nhỏ.
- Cung Huyền Thương...
Đầu dây bên kia yên lặng một lát sau đó là một loạt tiếng sột soạt vang lên cuối cùng là giọng nói có chút khàn của Cung Huyền Thương.
- Nghi Nghi... em... chờ đã, giọng của em sao lại khàn như vậy?
- Em... mới thức dậy cộng thêm... hôm qua cổ họng có chút khó chịu nên giọng hơi khàn, không sao!
- Thật không?
- Thật!
- ... Anh tin em... đúng rồi, tối qua...
- Tối qua em có uống thuốc đau họng nên có hơi buồn ngủ đi ngủ sớm, hẳn là tay không cẩn thận quơ phải điện thoại vừa lúc anh gọi đến.
- ... Em không sao là tốt rồi, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.
- Vâng! Cung Huyền Thương, anh... đã thức giữ điện thoại như vậy cả đêm sao?
- Ừ!
- Anh sao lại ngốc như vậy, sao không tắt luôn?
- Anh đã nói sẽ để em là người tắt điện thoại trước, đó là đặc quyền của em. Dù trong bất cứ trường hợp nào cũng không ngoại lệ.
Lôi Hòa Nghi miệng mỉm cười nhưng nước mắt lại không tiếng động rơi xuống.
- Đồ ngốc!
- Yêu em anh tình nguyện làm kẻ ngốc!
Nếu còn tiếp tục Lôi Hòa Nghi rất sợ bản thân không kìm chế được mà sẽ òa khóc thật to với Cung Huyền Thương mất thôi, tốt nhất cô vẫn là nên kết thúc cuộc trò chuyện này thì hơn.
- Đúng rồi, thời gian tới em có việc cho nên không thể gọi cho anh được, anh cũng không cần gọi cho em, anh nghỉ ngơi thật tốt là được.
- ... Anh biết rồi!
- Cung Huyền Thương, em đi vệ sinh cá nhân, tắt máy trước đây!
- Được!
- Anh... cả đêm không ngủ, nghỉ ngơi đi, nếu em trở lại anh bị gì thì em sẽ giận anh đó.
- Tuân lệnh Nghi công chúa!
- Em tắt đây!
- Được, tạm biệt!
- Tạm biệt anh!
Lôi Hòa Nghi tắt máy, lau nước mắt trên mặt sau đó cẩn thận cầm lấy bức tranh đặt lên giường. Đi đến tủ quần áo lấy một bộ đồ mới đi vào nhà vệ sinh.
Không bao lâu cô xuống nhà, cảm xúc tuy vẫn chưa trở lại bình thường như ngày xưa nhưng cũng đã ổn định hơn hôm qua, được như vậy Sở Mặc Thần đã vui lắm rồi.
Hai người yên lặng dùng bữa, đến khi dùng xong người giúp việc dọn đồ xuống và mang tráng miệng lên. Sở Mặc Thần nhìn Lôi Hòa Nghi đang chậm rãi dùng tráng miệng, lắc đầu thở dài một tiếng rồi nói:
- Nguyệt nhi, em đã nhìn rõ tình cảm của mình chưa?
Động tác ăn của Lôi Hòa Nghi bị đình chỉ, cô nhìn Sở Mặc Thần đầu nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
- Em...
Chỉ nói được một chữ sau đó nên nói thế nào cô cũng không rõ. Sở Mặc Thần cười nhẹ tiếp lời.
- Nguyệt nhi, em biết không một cô gái khi đứng trước người mình yêu dù mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ trở nên yếu đuối, để lộ phần mềm mại yếu ớt của mình cho anh ta thấy. Chỉ có gặp được người đàn ông họ thích họ mới không ngần ngại cho đối phương thấy toàn bộ dáng vẻ nhu mì của mình. Đàn ông cũng vậy, chỉ có đối với cô gái mình yêu thật lòng bọn họ mới tình nguyện thu lại phần gai góc của bản thân trở thành một người đàn ông dịu dàng ấm áp, cũng chỉ có cô gái của họ mới nhận được sự săn sóc tận tình đến từng chi tiết của họ. Nguyệt nhi, em đã từng cho ai thấy mặt yếu đuối của mình chưa? Cung Huyền Thương đã từng vì em mà thu lại sự gai góc của bản thân mà trở nên dịu dàng chưa? Câu trả lời chỉ có em mới biết, trả lời được em sẽ hiểu bản thân có thật sự đã yêu Cung Huyền Thương không? Dù đáp án của em là gì anh cũng chỉ muốn nhắc em một câu, trân trọng người trước mắt. Em yêu Cung Huyền Thương hay Cung Huyền Thương yêu em, kết cục như thế nào em là người quyết định.
Sở Mặc Thần vừa dứt lời, Lôi Hòa Nghi không cần thời gian suy nghĩ đã có câu trả lời, cô nhìn Sở Mặc Thần mỉm cười.
- Em yêu anh ấy, em yêu Cung Huyền Thương, hiện tại em đã biết.
Cô yêu Cung Huyền Thương, là bị sự thâm tình dịu dàng của anh làm cho rung động. Ngày qua ngày, từng chút từng chút, tình yêu của anh cứ thế dần dần xâm chiếm trái tim cô khiến cô không cách nào thoát ra mà yêu anh.
- Em không yếu đuối cũng không muốn yếu đuối nhưng đối với Cung Huyền Thương, em không muốn mạnh mẽ nữa bởi vì em biết anh ấy sẽ thay em gánh vác tất thảy. Còn sự dịu dàng của Cung Huyền Thương...
Nói đến đây Lôi Hòa Nghi cúi đầu nở nụ cười vừa ngọt ngào vừa đau lòng.
- Sự dịu dàng của anh ấy em là người duy nhất nhìn thấy và có được nhưng trong lúc vô tình em đã bỏ qua vô số lần. Tỉnh cảm của anh ấy quá rõ ràng, mọi người ai cũng biết chỉ có em ngu muội cố chấp không thừa nhận. Trước đó đều là em vì quá khứ của mình mà phủ nhận tình cảm của anh ấy, em sai rồi. Hiện tại nếu em đã nhận định được tình cảm của mình vậy thì em muốn cùng Cung Huyền Thương bên nhau, bù đắp lại khoảng thời gian đã bỏ lỡ.
Cô yêu Cung Huyền Thương, sự thật này cô đã nhận ra từ tối qua khi cô không ngần ngại mà khóc khi vừa nghe giọng anh. Sở Mặc Thần nói đúng, con gái dù mạnh mẽ hay không khi đứng trước người đàn ông mình yêu đều chỉ muốn trở nên nhỏ bé yếu đuối để được anh ấy chở che bảo vệ, cô cũng không ngoại lệ. Còn Cung Huyền Thương, tính cảm của anh là thứ không điều gì có thể phủ nhận.
- Sở Mặc Thần, cảm ơn anh đã cho em biết tình cảm của mình cũng giúp cho em nhận ra đâu mới là người quan trọng nhất với em.
Kiếp trước hạnh phúc là anh, kiếp này có thể hạnh phúc cũng là nhờ anh dẫn đường chỉ lối, chung quy vẫn là cô nợ anh, hai người vẫn cứ day dưa không dứt như vậy e là số trời đã định. Như vậy cũng tốt, anh giúp cô nhìn rõ trái tim mình tương lai cô cũng sẽ giúp anh đi tìm hạnh phúc của mình. Không phải kiếp trước có người từng nói chân ái thực sự của hai người ở thế giới này sao? Chân ái của cô là Cung Huyền Thương vậy chân ái của Sở Mặc Thần cũng ở đây, hi vọng cô ấy sẽ sớm xuất hiện.
Sở Mặc Thần nhìn Lôi Hòa Nghi gật đầu mỉm cười che giấu sự chua xót nơi đáy mắt.
- Nha đầu ngốc cuối cùng cũng không còn ngốc nữa!
Lôi Hòa Nghi bật cười, đúng, cô rất ngốc nhưng so với cô Cung Huyền Thương còn ngốc hơn nhiều, không phải sao. Có ai lại ngồi giữ điện thoại trong vô vọng suốt cả buổi tối chỉ vì đã nói sẽ không cúp máy trước cô chứ. Anh như vậy không ngốc thì gọi là gì?
Không đợi Lôi Hòa Nghi đáp lại, Sở Mặc Thần đã nói tiếp:
- Vết thương của em không nghiêm trọng, hẳn là vài ngày nữa sẽ lành lại. Hãy chuẩn bị tâm thế thật tốt để về nhà.
- Vâng!
/206
|