Buổi tối Lôi Hòa Nghi về phòng, bình thường đều sẽ gọi điện thoại nói chuyện cùng Cung Huyền Thương rồi mới ngủ nhưng sau những chuyện xảy ra hiện tại cô lại không muốn đối diện với sự dịu dàng của anh, rất sợ bản thân không kiềm chế được cảm xúc mà bộc lộ ra hết rồi lại khiến Cung Huyền Thương phải lo lắng. Ngồi bần thần một lúc lâu đến khi trời muộn mới chịu lên giường nhưng vừa nhắm mắt lại cảm giác toàn thân bị những bàn tay dơ bẩn kia sờ mó lại cực kỳ chân thật, giống như ác mộng không ngừng đeo bám Lôi Hòa Nghi. Cô bật dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hơi thở dồn dập, đáng thương ngồi cuộn mình trong chăn, mỗi lần nằm xuống lại không cách nào quên được cảm giác ghê tởm đó. Lôi Hòa Nghi lại ngồi một hồi lâu, mồ hôi khiến cơ thể khó chịu, cô buộc phải đi tắm một phen. Xong xuôi trở ra phòng đi loanh quanh một hồi cho khuây khỏa, cầm điện thoại trên tay không biết có nên gọi cho Cung Huyền Thương hay không, anh lúc này giống như liều thuốc an thần tốt nhất với cô nhưng cô chắc chắn bản thân sẽ không thể khống chế được mà bộc lộ cảm xúc tiêu cực lúc này của mình với anh.
Rối rắm một hồi gương mặt Lôi Hòa Nghi hiện lên một tia hi vọng, cô trở lại giường nằm, mở điện thoại lên, vào phần mềm ghi âm.
Thật may lúc trước mỗi lần Cung Huyền Thương vừa đàn vừa hát Lôi Hòa Nghi như bị ma xui quỷ khiến mà ghi âm lại, nhiều ngày trôi qua đã nhiều bài như vậy. Không thể nghe anh hát thì nghe lại những đoạn ghi âm này vậy, tay múa may một hồi sau đó đặt điện thoại bên gối, ngay lập tức giọng hát quen thuộc của Cung Huyền Thương liền vang lên.
Lôi Hòa Nghi nghe một hồi gương mặt liền thả lỏng, hai mắt chậm rãi nhắm lại, hai hàng lông mày cũng không còn nhíu lại giống như vừa rồi, yên ổn đi vào giấc ngủ.
Mỗi buổi tối cô đều trôi qua như vậy, đều là nhờ những bản nhạc này kéo cô ra khỏi ác mộng đưa cô vào giấc ngủ ngon. Nếu không nhờ vậy e là tinh thần Lôi Hòa Nghi cũng đã không chống cự nổi. Nhờ đó mà tinh thần của cô cũng đã tốt hơn rất nhiều, Sở Mặc Thần nhìn thấy vừa vui vừa buồn. Vui vì cô đã thoát khỏi bóng ma tâm lý ngày đó, sẽ không có những ám ảnh về sau, buồn vì e là không bao lâu nữa cô sẽ phải trở về.
Vết thương ngày một lành lại, Lôi Hòa Nghi ngày càng vui vẻ, nỗi nhớ Cung Huyền Thương cũng ngày càng sâu sắc. Tối qua vì thức khuya vẽ tranh mà hôm sau Lôi Hòa Nghi dậy muộn nhưng bù lại cô đã có một giấc ngủ ngon. Mang theo tâm trạng tốt lành đi xuống nhà, Sở Mặc Thần hôm nay muộn thế này rồi vẫn chưa đi làm khiến Lôi Hòa Nghi có chút bất ngờ.
- Hôm nay anh không đi làm sao?
Sở Mặc Thần đặt tờ báo sang một bên, ra hiệu Lôi Hòa Nghi đi vào phòng ăn.
- Đi nhưng muốn đợi em để cùng ăn sáng, sợ tâm trạng em vẫn chưa bình ổn lại được nhưng dường như anh lo xa rồi, tinh thần của em có vẻ rất tốt.
- Vẫn ổn, anh không cần lo lắng cho em!
- Là vì... Cung Huyền Thương sao?
Lôi Hòa Nghi e thẹn cười nhẹ một cái.
- Nút thắt trong lòng được tháo bỏ, không đáng mừng sao, những ngày qua bình tĩnh suy nghĩ lại em càng chắc chắn tình cảm của mình dành cho anh ấy?
- Xem ra là vì anh ta thật rồi!
- Vâng!
- Ăn sáng thôi!
Lôi Hòa Nghi gật đầu ngồi vào bàn ăn cùng Sở Mặc Thần dùng bữa xong xuôi tiễn anh đi làm. Nhân lúc rảnh rỗi Lôi Hòa Nghi ngồi xuống vẽ tranh hoặc xem những bộ phim Cung Huyền Thương đã từng đóng, ngắm các tạo hình của anh cho thỏa nỗi nhớ trong lòng.
Sở Mặc Thần không đến công ty làm việc như đã nói với Lôi Hòa Nghi, anh cùng Harvey đi đến một căn nhà biệt lập nằm sâu trong rừng dưới chân núi. Bề ngoài nhìn trông bình thường nhưng bên trong không khác gì một khu nhà giam, mùi máu tanh nồng nặc khắp nơi. Hai người đi đến căn phòng giam cuối cùng. Bên trong là đám người đã bắt cóc Lôi Hòa Nghi ngày đó, bọn chúng trên người không có lấy một vết thương nhưng lại giống như những cái xác không hồn, không chút sinh khí đặc biệt là tên cầm đầu, tinh thần của hắn là bất ổn nhất. Không giống những kẻ khác trên người không có lấy một vết thương, riêng hắn, vết thương bị Sở Mặc Thần dùng súng bắn vẫn chưa được xử lý đã bị nhiễm trùng, hai tay nhìn có chút quái dị hẳn là đã bị gãy. Chính xác là bị bẻ gãy, hắn đánh Lôi Hòa Nghi, bóp cổ cô, xé váy cô, đôi tay đó đáng bị phế, cũng chính Sở Mặc Thần là người đã phế đi đôi tay đó của hắn, những ngày qua hắn cũng là kẻ bị tra tấn dã man nhất.
Nhưng Sở Mặc Thần không phải người bình thường, anh không tra tấn bằng nỗi đau xác thịt mà là tra tấn về mặt tinh thần. So với vết thương trên da thịt chỉ đau trong thời gian ngắn cùng với có thể lành lại trong một sớm một chiều thì Sở Mặc Thần thích sự lâu dài và bền bỉ của những bóng ma tâm lý hơn.
Harvey híp mắt nhìn những tên đang sống dở chết dở trước mắt, cúi đầu nói với Sở Mặc Thần.
- Boss, xem tình hình thì có lẽ bọn chúng không chống cự được bao lâu nữa.
Vẻ mặt Sở Mặc Thần lạnh tanh nhìn từng tên đối diện đáp lại.
- Đưa về Italy xử lý sạch sẽ.
- Vâng!
Chỉ đến xem đám người này một lát sau đó Sở Mặc Thần rời đi, anh cũng không vội đến công ty hay về nhà mà là đi đến một căn biệt thự xa hoa trong thành phố. Vệ sỹ mặt ai cũng lạnh như tiền đứng xung quanh biệt thự làm công tác bảo vệ, nhìn thấy một chiếc xe đang đến gần thì đề cao cảnh giác, tay đặt bên hông sẵn sàng rút súng bất cứ khi nào. Nhưng khi chiếc xe đến gần, nhìn thấy biển số quen thuộc đám vệ sỹ lập tức thu tay lại, nghiêm chính cúi chào. Harvey một đường lái thẳng vào trong sân sau đó mở cửa xe cho Sở Mặc Thần.
Anh bước xuống xe, phong thái lạnh lùng hờ hững đi vào nhà. Nancy đang nhàn nhã ăn trái cây xem tivi, không hề có chút tức giận nào khi kế hoạch hãm hại Lôi Hòa Nghi thất bại.
Nghe tiếng bước chân cô ta chỉ khẽ cười một tiếng.
- Tới rồi!
Sau đó đứng dậy khoanh tay đi về phía Sở Mặc Thần.
- Để con nha đầu đó ở nhà một mình không sợ tôi lại ra tay lần hai à, lần đầu tiên tôi thất bại là do anh may mắn nhưng lần thứ hai thì tôi không hành xử qua loa như vậy nữa đâu.
Sở Mặc Thần bật cười, động tác nhanh như chớp giơ tay siết lấy cần cổ mảnh khảnh của Nancy sau đó dồn cô ta vào tường, chỉ ngắn ngủi mấy giây trôi qua sắc mặt Nancy đã tái mắt vì thiếu dưỡng khí, tay Sở Mặc Thần cũng đã nổi gân xanh đủ hiểu anh ra tay ngoan độc thế nào, hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc là gì, như thế kẻ anh đang bóp cổ không phải một mỹ nữ xinh đẹp quyến rũ mà là kẻ thù không đội trời chung.
- Nancy, tôi cảnh cáo cô lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng: Lôi Hòa Nghi, cô tuyệt đối không được tổn thương cô ấy dù chỉ là một sợi tóc.
- Nếu tôi cứ... muốn thì... sao?
Dù sắp bị bóp chết Nancy vẫn ngoan cố trừng mắt khiêu khích hỏi lại Sở Mặc Thần vì cô ta biết anh sẽ không giết chết mình.
Đối với sự khiêu khích của Nancy, Sở Mặc Thần mắt lóe lên một cái rồi buông cô ta ra, quay người đi đến bàn cầm lấy con dao nhỏ dùng để gọt trái cây quay người lại không chút do dự phóng về phía Nancy. Con dao cắt một đường ngọt lịm qua gò má hoàn mỹ của Nancy để lại một vệt máu dài đang không ngừng nhỏ tí tách xuống sàn, con dao thì yên lặng găm vào tường mà lung lay.
Nancy, Harvey và những vệ sỹ có mặt đều bị một màn này dọa cho chết đứng, thở cũng không dám thở mạnh. Nancy run rẩy đưa tay chạm lên mặt mình sau đó điên cuồng hét lớn:
- Aaaaaa... Sở Mặc Thần tên khốn kiếp nhà anh, sao anh dám làm như vậy? Tôi là vị hôn thê của anh!
Sở Mặc Thần bước tới cầm lấy con dao kề sát vào cổ Nancy.
- Đây chỉ là cảnh cáo mà thôi, cô chẳng qua chỉ chịu một vết xước nhưng thứ Lôi Hòa Nghi phải chịu là suýt nữa bị cưỡng bức, so với cô ấy thứ cô chịu đã là gì? Nancy, nếu còn có lần sau vậy thì vị trí con dao này cắt không phải mặt của cô mà là cổ của cô, nhớ kỹ. Cô biết rõ Sở Mặc Thần này một khi điên lên thì sẽ thế nào mà. Cho dù cô là vị hôn thê của tôi cũng không ngoại lệ. Cái cô muốn là vị trí bà chủ Sở thị, nữ chủ nhân Sở gia, tôi có thể cho cô nhưng tuyệt đối đừng chạm đến giới hạn của tôi. Cô ra tay với những người phụ nữ khác như thế nào tôi không quan tâm nhưng đừng đặt Lôi Hòa Nghi vào tầm ngắm của cô nếu không cô cũng sẽ trở thành cái bia cho con dao của tôi. Nhớ lấy?
Nói xong ném con dao sang một nên, không chút lưu tình hất Nancy ra, phủi tay sửa lại áo. Nancy phía sau uất hận cắn môi, cười lớn rồi nói:
- Sở Mặc Thần... anh yêu cô ta rồi đúng không? Trước giờ anh chưa từng như vậy, dù ghét tôi anh cũng chưa từng vì bất kỳ một người phụ nữ nào mà ra tay với tôi nhưng lần này anh khiến tôi bất ngờ đấy... cũng khiến tôi biết rõ điểm yếu của anh - Lôi Hòa Nghi.
Sở Mặc Thần bất ngờ quay lại nhìn Nancy, ánh mắt như muốn cô ta lập tức câm miệng nhưng Nancy chưa bao giờ là người ngoan ngoãn bảo gì làm nấy.
- Sao hả, bị tôi đoán đúng rồi chứ gì? Đáng tiếc vợ của anh chỉ có thể là tôi mà cô ta cũng có người mình yêu rồi. Sở Mặc Thần, anh luôn bất hạnh như thế, thật đáng thương. Anh căm ghét tôi đến cực điểm nhưng cuối cùng cũng phải kết hôn với tôi mà thôi sau đó nhìn Lôi Hòa Nghi kia vui vẻ hạnh phúc kết hôn với người cô ta yêu - Cung Huyền Thương. Hay là anh muốn cướp người về tay sau đó để Lôi Hòa Nghi hận anh, gia tộc trở mặt với anh, đến lúc đó anh cái gì cũng không có. Sở Mặc Thần, tôi không hoài nghi lời anh nói rằng anh sẽ giết tôi nhưng tôi biết anh là một người thông minh. Giết tôi rồi hậu quả thế nào anh đoán được mà, gia tộc quay lưng, anh trắng tay, Lôi Hòa Nghi sẽ trở thành mục tiêu của bọn họ, đến lúc đó anh không có gì trong tay thật muốn biết anh làm thế nào bảo vệ cô ta. Đừng tưởng rằng Lôi gia và Cung gia có thể bảo vệ cô ta mãi, xuất ngoại rời khỏi sự bảo vệ của hai gia tộc này, giết Lôi Hòa Nghi đối với bọn họ đơn giản như bóp chết một con kiến. Sở Mặc Thần, cảm giác muốn tiến không được lùi không xong thế nào?
- Nói xong chưa? Xong rồi thì lập tức cút về Italy. Hoặc là cô ngoan ngoãn đóng gói tự mình quay về hoặc là tôi trói cô lại ném lên máy bay để cô trở về nhưng nói trước người của tôi không biết nhẹ tay là gì đâu.
- Về... dĩ nhiên là phải về chứ, điểm yếu của anh tôi cũng đã biết còn sợ anh không đi vào khuôn khổ sao còn ở lại đây làm gì cho mệt người?
Nancy đứng dựa vào tường khiêu khích Sở Mặc Thần, anh chỉ đáp lại bằng vẻ mặt lạnh như băng sau đó cùng Harvey rời đi. Sau khi anh đi khuất, Nancy đưa tay ôm mặt, vẻ cười cợt trên mặt cũng biến mất chỉ còn sự oán hận và độc ác.
- Sở Mặc Thần, hôm nay anh vì Lôi Hòa Nghi mà làm tôi bị thương, ngày sau tôi nhất định khiến cô ta chịu nhiều hơn tôi gấp trăm ngàn lần, cứ chờ đi!
Sở Mặc Thần bảo Harvey đưa anh đến bờ sông, anh đứng trên bờ hóng gió, để gió thổi vào mấy cho bình tĩnh lại. Trời ngả về chiều, thấy cũng đã đến lúc nên quay về, Sở Mặc Thần lên xe, nhận ra mùi máu trên người vẫn còn bèn bảo Harvey lấy cho anh một bộ vest khác, bộ vest hiện tại đã nhuốm mùi máu sẽ khiến Lôi Hòa Nghi sinh ra nghi ngờ cũng như sợ hãi. Cả người lần nữa sạch sẽ mới chịu quay về, Lôi Hòa Nghi đã sớm chuẩn bị xong bữa tối chờ anh về cũng dùng bữa.
Sở Mặc Thần vốn còn đang phiền muộn nhìn thấy Lôi Hòa Nghi dịu dàng ân cần như thế liền cảm thấy thoải mái dễ chịu sau đó là chua xót bởi vì từng câu từng chữ Nancy nói đều đúng, người cô yêu là Cung Huyền Thương không phải anh, cố chấp giữ cô bên cạnh chỉ khiến cô hận anh.
Nhìn thấy Sở Mặc Thần ngẩn ngơ, Lôi Hòa Nghi lên tiếng gọi:
- Sở Mặc Thần, anh sao vậy?
- À... không có gì, chỉ nghĩ một vài chuyện ở công ty thôi!
- Ồ!
- Ăn tối thôi!
- Được!
Dùng xong bữa tối Lôi Hòa Nghi lại mang tráng miệng lên, vừa ăn vừa nói với Sở Mặc Thần.
- Vết thương của em đã lành hẳn rồi, em có thể về nhà chứ?
Động tác ăn của Sở Mặc Thần bị đình trệ trong giây lát sau đó vờ như bình tĩnh đáp lại:
- Được, để anh sắp xếp vài thứ rồi ngày mốt sẽ cho người đưa em về Lôi gia!
- Vâng, cảm ơn anh!
Nhận được lời khẳng định của Sở Mặc Thần, Lôi Hòa Nghi vui như Tết, cả buổi tối cười không khép được miệng, mãi đến khuya mới chịu đi ngủ, bên gối vẫn là chiếc điện thoại với giai điệu quen thuộc.
Khi đã chắc chắn Lôi Hòa Nghi đã ngủ say, Sở Mặc Thần nhẹ nhàng mở cửa đi vào trong, ngồi xuống cạnh giường nhìn dáng vẻ ngủ ngon lành của Lôi Hòa Nghi, sâu trong ánh mắt là tình ý miên man cùng với dịu dàng vô tận. Đôi tay nhẹ nhàng giơ lên vuốt lại mái tóc rũ xuống mặt cô, nhìn sang chiếc điện thoại vẫn đang mở nhạc bên cạnh thì cười khổ.
- Đến lúc ngủ em cũng khao khát Cung Huyền Thương bên cạnh như vậy sao? Lôi Hòa Nghi, có phải là anh xuất hiện quá muộn không, nếu anh đến sớm hơn liệu chúng ta đã có một kết cục khác? Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ánh mắt em nhìn anh khiến anh cho rằng bản thân đã từng yêu em đậm sâu nhưng lại quên mất em. Rồi không biết từ khi nào ánh mắt em dần thay đổi, tình yêu đó đã thuộc về Cung Huyền Thương, lúc anh nhận ra thì đã quá muộn rồi. Là anh đã bỏ lỡ em... hối hận cũng đã không kịp rồi!
Sở Mặc Thần nhìn Lôi Hòa Nghi, chậm rãi cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn, chỉ chạm vào nhau rất nhẹ nhưng lại triền miên ngọt ngào. Sau khi rời khỏi, Sở Mặc Thần đưa tay chạm vào môi cô, trong ánh mắt có một tầng si mê sau đó dần dần tối lại.
- Nguyệt nhi, xin lỗi, cho phép anh ích kỷ một lần, chỉ lần này thôi!
Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, giữa đêm hôm khuya khoắt gọi điện cho Harvey.
- Boss, anh có gì căn dặn?
- Gây cho Cung thị một vài rắc rối ở các chi nhánh nước ngoài, tôi muốn Cung Huyền Thương xuất ngoại càng sớm càng tốt. Còn nữa, chuyện này tuyệt đối đừng để Nguyệt nhi biết là chúng ta làm, nếu không đừng trách tôi!
- Vâng ông chủ!
Công ty con của Cung thị ở nước ngoài đột nhiên xảy ra hàng loạt vấn đề lớn nhỏ bắt buộc Cung Huyền Thương phải xuất ngoại một chuyến, mọi sự trong nước sẽ do Cung lão gia tử thay mặt Cung Huyền Thương đảm nhiệm mà chuyện này Lôi Hòa Nghi vẫn chưa hay biết gì vì cô còn đang tung tăng vui vẻ vì sắp được về nhà và cho rằng mình sẽ sớm gặp được Cung Huyền Thương.
Sở Mặc Thần nhìn cô vô tư như vậy càng thêm khó chịu, cô nôn nóng muốn gặp Cung Huyền Thương đến vậy sao... đáng tiếc hai người còn phải xa nhau một thời gian, nếu trong lúc đó có một vài tin đồn tình ái xảy đến với Cung Huyền Thương vậy Lôi Hòa Nghi có còn vui vẻ như bây giờ không hay là sẽ suy nghĩ lại quyết định ở bên cạnh Cung Huyền Thương của mình thậm chí xem xét lại tình cảm của mình.
Đó là quyết định của Lôi Hòa Nghi còn hiện tại anh vẫn phải thực hiện lời hứa đưa Lôi Hòa Nghi về Lôi gia. Quần áo Lôi Hòa Nghi không mang theo mà chỉ mang những bức tranh cô đã vẽ Cung Huyền Thương mà thôi. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi thì lên xe để tài xế chở về Lôi gia.
Mọi người trong nhà nhìn thấy Lôi Hòa Nghi trở về thì đều vui vẻ không thôi, lần lượt ôm cô. Lôi Hòa Nghi sau khi kể qua loa với người nhà về chuyến du lịch những ngày qua xong thì đi đến bên cạnh Lôi Lăng Quân.
- Anh, Cung Huyền Thương đâu?
Lôi Lăng Quân khó hiểu nhìn em gái, hỏi lại:
- Em không biết chuyện gì đã xảy ra sao?
- Chuyện gì?
Lôi Hòa Nghi đột nhiên nghĩ đến trường hợp Cung Huyền Thương gặp chuyện gì đó không may mà không cho cô biết.
- Có phải Cung Huyền Thương gặp chuyện gì rồi không?
Lôi Lăng Quân thấy em gái đi xa quá thì lập tức đè hai vai cô lại, vội vàng giải thích.
- Không phải không phải, cậu ấy thì có thể gặp chuyện gì chứ? Mà khoan, hôm nay em có vẻ quan tâm Cung Huyền Thương một cách thái quá đấy.
Nhìn vẻ mặt xấu xa của anh trai nhà mình Lôi Hòa Nghi quyết định ngậm chặt miệng. Đùa sao nếu để anh ấy biết cô thích Cung Huyền Thương thì đảm bảo trong vòng vài phút đến con chim bên kia cánh rừng cũng biết chuyện, cô muốn Cung Huyền Thương là người đầu tiên biết rõ tình cảm của cô, không phải những người khác.
- Anh đừng có lo chuyện bao đồng, chẳng lẽ em lại vô tình đến mức không nên quan tâm Cung Huyền Thương sao? Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?
- Cũng không có gì chỉ là Cung thị bên nước ngoài xảy ra ít vấn đề cần Cung Huyền Thương ngự giá thân chinh đích thân giải quyết nên cậu ấy xuất ngoại rồi, ngay ngày hôm qua, không rõ khi nào mới trở về.
Hai vai Lôi Hòa Nghi rũ xuống, cô cố gắng trị vết thương lành để về nhà sớm nhất gặp anh không ngờ anh lại xuất ngoại. Nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì Cung Huyền Thương không sao? Anh xuất ngoại là vì công việc cho nên cô không muốn làm phiền anh, nếu là chuyện khác cô nhất định đuổi theo anh đến cùng trời cuối đất.
- Anh ấy không có chuyện gì là tốt rồi, không còn việc gì nữa em về phòng đây.
- Ừ!
Lôi Hòa Nghi đứng dậy chạy về phòng, đi ngang qua phòng luyện nhạc của Lôi Lăng Hàn thì bị tiếng đàn piano của anh thu hút. Mắt đảo láo liêng sau đó gõ cửa, nghe Lôi Lăng Hàn đáp mới mở cửa đi vào.
- Anh!
Lôi Lăng Hàn dừng động tác đánh đàn lại, dịu dàng nhìn em gái.
- Nghi Nghi, có chuyện gì sao?
- Anh, dạy em chơi đàn có được không?
- Em muốn luyện đàn sao?
- Vâng ạ!
Lôi Lăng Hàn bật cười rồi ngoắc tay với cô, Lôi Hòa Nghi chạy đến, anh nhường ghế cho cô ngồi xuống. Lôi Hòa Nghi tuy không rành piano nhưng cũng có hiểu biết chút ít, dựa theo trí nhớ đặt tay lên phiếm đàn. Lôi Lăng Hàn gật đầu hài lòng sau đó tận tình chỉ dạy cho Lôi Hòa Nghi một cách chuyên nghiệp dễ hiểu nhất.
Mấy tiếng trôi qua, Lôi Hòa Nghi nhờ Lôi Lăng Hàn dạy mình đàn một bản nhạc, cô đã tập được đang luyện lại cho thành thục, Lôi Lăng Hàn đã đi sang phòng khác xử lý việc riêng.
Đang say sưa luyện thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, tay Lôi Hòa Nghi vẫn không dừng lại mà bình tĩnh đàn tiếp, miệng đáp.
- Mời vào!
Bước vào là một cô gái trẻ ăn mặc giản dị, dáng người cao ráo, nhìn thì cao hơn Lôi Hòa Nghi một tí. Mái tóc màu nâu sẫm không phải do nhuộm mà là màu tự nhiên, gương mặt xinh đẹp yêu kiều, chiếc kính trên mặt cũng không giấu được vẻ đẹp lai tây của cô đặc biệt là đôi mắt màu xanh lơ đẹp đến hút hồn, nhìn thấy Lôi Hòa Nghi trong phòng tập của Lôi Lăng Hàn rõ ràng cô gái hơi bất ngờ nhưng vẫn lịch sự chào hỏi:
- Xin chào!
Lúc này Lôi Hòa Nghi cũng vừa hay kết thúc bản nhạc, đứng dậy nhìn cô gái ngoài cửa mỉm cười.
- Xin chào, cô tìm Hàn ca sao?
- Đúng vậy, tôi là trợ lý mới của Hàn thiên vương, cô là... tiểu thư Lôi gia đúng không?
- Đúng vậy, làm sao cô biết?
- Dưới nhà có thấy ảnh gia đình cho nên nhận ra cô!
- A, trợ lý mới của Hàn ca vậy có thể cho tôi biết tên cô không?
- Tôi tên Kỷ Ly Tình, rất vui được biết cô!
- Lôi Hòa Nghi, hân hạnh làm quen! Đúng rồi, cô là con lai nhưng nói tiếng Trung rõ ràng như vậy là vì sống ở đây nhiều năm rồi sao?
- Không phải, từ nhỏ tôi đã sống ở đây rồi!
- Thì ra là vậy, à, Hàn ca đi xử lý công việc một tí, lát nữa sẽ quay lại, cô ngồi đây đợi đi! Đừng ngại!
- A, được!
Lôi Hòa Nghi đi đến rót cho cô ấy một cốc nước, Kỷ Ly Tình vui vẻ nhận lấy, hai người ngồi xuống trò chuyện một hồi thì Lôi Lăng Hàn cũng trở lại.
Nhìn thấy Kỷ Ly Tình ánh mắt rõ ràng sáng lên, gương mặt cũng dịu dàng không ít.
- Tiểu Tình, em đến rồi!
- Vâng ạ!
- Nghi Nghi đang luyện đàn, chúng ta ra ngoài nói chuyện!
- Được ạ!
Hai người nhìn Lôi Hòa Nghi gật đầu rồi ra ngoài, Lôi Hòa Nghi nhìn cả hai một trước một sau rời đi cười cười.
- Xem ra mùa xuân của Hàn ca xuất hiện rồi!
Rối rắm một hồi gương mặt Lôi Hòa Nghi hiện lên một tia hi vọng, cô trở lại giường nằm, mở điện thoại lên, vào phần mềm ghi âm.
Thật may lúc trước mỗi lần Cung Huyền Thương vừa đàn vừa hát Lôi Hòa Nghi như bị ma xui quỷ khiến mà ghi âm lại, nhiều ngày trôi qua đã nhiều bài như vậy. Không thể nghe anh hát thì nghe lại những đoạn ghi âm này vậy, tay múa may một hồi sau đó đặt điện thoại bên gối, ngay lập tức giọng hát quen thuộc của Cung Huyền Thương liền vang lên.
Lôi Hòa Nghi nghe một hồi gương mặt liền thả lỏng, hai mắt chậm rãi nhắm lại, hai hàng lông mày cũng không còn nhíu lại giống như vừa rồi, yên ổn đi vào giấc ngủ.
Mỗi buổi tối cô đều trôi qua như vậy, đều là nhờ những bản nhạc này kéo cô ra khỏi ác mộng đưa cô vào giấc ngủ ngon. Nếu không nhờ vậy e là tinh thần Lôi Hòa Nghi cũng đã không chống cự nổi. Nhờ đó mà tinh thần của cô cũng đã tốt hơn rất nhiều, Sở Mặc Thần nhìn thấy vừa vui vừa buồn. Vui vì cô đã thoát khỏi bóng ma tâm lý ngày đó, sẽ không có những ám ảnh về sau, buồn vì e là không bao lâu nữa cô sẽ phải trở về.
Vết thương ngày một lành lại, Lôi Hòa Nghi ngày càng vui vẻ, nỗi nhớ Cung Huyền Thương cũng ngày càng sâu sắc. Tối qua vì thức khuya vẽ tranh mà hôm sau Lôi Hòa Nghi dậy muộn nhưng bù lại cô đã có một giấc ngủ ngon. Mang theo tâm trạng tốt lành đi xuống nhà, Sở Mặc Thần hôm nay muộn thế này rồi vẫn chưa đi làm khiến Lôi Hòa Nghi có chút bất ngờ.
- Hôm nay anh không đi làm sao?
Sở Mặc Thần đặt tờ báo sang một bên, ra hiệu Lôi Hòa Nghi đi vào phòng ăn.
- Đi nhưng muốn đợi em để cùng ăn sáng, sợ tâm trạng em vẫn chưa bình ổn lại được nhưng dường như anh lo xa rồi, tinh thần của em có vẻ rất tốt.
- Vẫn ổn, anh không cần lo lắng cho em!
- Là vì... Cung Huyền Thương sao?
Lôi Hòa Nghi e thẹn cười nhẹ một cái.
- Nút thắt trong lòng được tháo bỏ, không đáng mừng sao, những ngày qua bình tĩnh suy nghĩ lại em càng chắc chắn tình cảm của mình dành cho anh ấy?
- Xem ra là vì anh ta thật rồi!
- Vâng!
- Ăn sáng thôi!
Lôi Hòa Nghi gật đầu ngồi vào bàn ăn cùng Sở Mặc Thần dùng bữa xong xuôi tiễn anh đi làm. Nhân lúc rảnh rỗi Lôi Hòa Nghi ngồi xuống vẽ tranh hoặc xem những bộ phim Cung Huyền Thương đã từng đóng, ngắm các tạo hình của anh cho thỏa nỗi nhớ trong lòng.
Sở Mặc Thần không đến công ty làm việc như đã nói với Lôi Hòa Nghi, anh cùng Harvey đi đến một căn nhà biệt lập nằm sâu trong rừng dưới chân núi. Bề ngoài nhìn trông bình thường nhưng bên trong không khác gì một khu nhà giam, mùi máu tanh nồng nặc khắp nơi. Hai người đi đến căn phòng giam cuối cùng. Bên trong là đám người đã bắt cóc Lôi Hòa Nghi ngày đó, bọn chúng trên người không có lấy một vết thương nhưng lại giống như những cái xác không hồn, không chút sinh khí đặc biệt là tên cầm đầu, tinh thần của hắn là bất ổn nhất. Không giống những kẻ khác trên người không có lấy một vết thương, riêng hắn, vết thương bị Sở Mặc Thần dùng súng bắn vẫn chưa được xử lý đã bị nhiễm trùng, hai tay nhìn có chút quái dị hẳn là đã bị gãy. Chính xác là bị bẻ gãy, hắn đánh Lôi Hòa Nghi, bóp cổ cô, xé váy cô, đôi tay đó đáng bị phế, cũng chính Sở Mặc Thần là người đã phế đi đôi tay đó của hắn, những ngày qua hắn cũng là kẻ bị tra tấn dã man nhất.
Nhưng Sở Mặc Thần không phải người bình thường, anh không tra tấn bằng nỗi đau xác thịt mà là tra tấn về mặt tinh thần. So với vết thương trên da thịt chỉ đau trong thời gian ngắn cùng với có thể lành lại trong một sớm một chiều thì Sở Mặc Thần thích sự lâu dài và bền bỉ của những bóng ma tâm lý hơn.
Harvey híp mắt nhìn những tên đang sống dở chết dở trước mắt, cúi đầu nói với Sở Mặc Thần.
- Boss, xem tình hình thì có lẽ bọn chúng không chống cự được bao lâu nữa.
Vẻ mặt Sở Mặc Thần lạnh tanh nhìn từng tên đối diện đáp lại.
- Đưa về Italy xử lý sạch sẽ.
- Vâng!
Chỉ đến xem đám người này một lát sau đó Sở Mặc Thần rời đi, anh cũng không vội đến công ty hay về nhà mà là đi đến một căn biệt thự xa hoa trong thành phố. Vệ sỹ mặt ai cũng lạnh như tiền đứng xung quanh biệt thự làm công tác bảo vệ, nhìn thấy một chiếc xe đang đến gần thì đề cao cảnh giác, tay đặt bên hông sẵn sàng rút súng bất cứ khi nào. Nhưng khi chiếc xe đến gần, nhìn thấy biển số quen thuộc đám vệ sỹ lập tức thu tay lại, nghiêm chính cúi chào. Harvey một đường lái thẳng vào trong sân sau đó mở cửa xe cho Sở Mặc Thần.
Anh bước xuống xe, phong thái lạnh lùng hờ hững đi vào nhà. Nancy đang nhàn nhã ăn trái cây xem tivi, không hề có chút tức giận nào khi kế hoạch hãm hại Lôi Hòa Nghi thất bại.
Nghe tiếng bước chân cô ta chỉ khẽ cười một tiếng.
- Tới rồi!
Sau đó đứng dậy khoanh tay đi về phía Sở Mặc Thần.
- Để con nha đầu đó ở nhà một mình không sợ tôi lại ra tay lần hai à, lần đầu tiên tôi thất bại là do anh may mắn nhưng lần thứ hai thì tôi không hành xử qua loa như vậy nữa đâu.
Sở Mặc Thần bật cười, động tác nhanh như chớp giơ tay siết lấy cần cổ mảnh khảnh của Nancy sau đó dồn cô ta vào tường, chỉ ngắn ngủi mấy giây trôi qua sắc mặt Nancy đã tái mắt vì thiếu dưỡng khí, tay Sở Mặc Thần cũng đã nổi gân xanh đủ hiểu anh ra tay ngoan độc thế nào, hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc là gì, như thế kẻ anh đang bóp cổ không phải một mỹ nữ xinh đẹp quyến rũ mà là kẻ thù không đội trời chung.
- Nancy, tôi cảnh cáo cô lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng: Lôi Hòa Nghi, cô tuyệt đối không được tổn thương cô ấy dù chỉ là một sợi tóc.
- Nếu tôi cứ... muốn thì... sao?
Dù sắp bị bóp chết Nancy vẫn ngoan cố trừng mắt khiêu khích hỏi lại Sở Mặc Thần vì cô ta biết anh sẽ không giết chết mình.
Đối với sự khiêu khích của Nancy, Sở Mặc Thần mắt lóe lên một cái rồi buông cô ta ra, quay người đi đến bàn cầm lấy con dao nhỏ dùng để gọt trái cây quay người lại không chút do dự phóng về phía Nancy. Con dao cắt một đường ngọt lịm qua gò má hoàn mỹ của Nancy để lại một vệt máu dài đang không ngừng nhỏ tí tách xuống sàn, con dao thì yên lặng găm vào tường mà lung lay.
Nancy, Harvey và những vệ sỹ có mặt đều bị một màn này dọa cho chết đứng, thở cũng không dám thở mạnh. Nancy run rẩy đưa tay chạm lên mặt mình sau đó điên cuồng hét lớn:
- Aaaaaa... Sở Mặc Thần tên khốn kiếp nhà anh, sao anh dám làm như vậy? Tôi là vị hôn thê của anh!
Sở Mặc Thần bước tới cầm lấy con dao kề sát vào cổ Nancy.
- Đây chỉ là cảnh cáo mà thôi, cô chẳng qua chỉ chịu một vết xước nhưng thứ Lôi Hòa Nghi phải chịu là suýt nữa bị cưỡng bức, so với cô ấy thứ cô chịu đã là gì? Nancy, nếu còn có lần sau vậy thì vị trí con dao này cắt không phải mặt của cô mà là cổ của cô, nhớ kỹ. Cô biết rõ Sở Mặc Thần này một khi điên lên thì sẽ thế nào mà. Cho dù cô là vị hôn thê của tôi cũng không ngoại lệ. Cái cô muốn là vị trí bà chủ Sở thị, nữ chủ nhân Sở gia, tôi có thể cho cô nhưng tuyệt đối đừng chạm đến giới hạn của tôi. Cô ra tay với những người phụ nữ khác như thế nào tôi không quan tâm nhưng đừng đặt Lôi Hòa Nghi vào tầm ngắm của cô nếu không cô cũng sẽ trở thành cái bia cho con dao của tôi. Nhớ lấy?
Nói xong ném con dao sang một nên, không chút lưu tình hất Nancy ra, phủi tay sửa lại áo. Nancy phía sau uất hận cắn môi, cười lớn rồi nói:
- Sở Mặc Thần... anh yêu cô ta rồi đúng không? Trước giờ anh chưa từng như vậy, dù ghét tôi anh cũng chưa từng vì bất kỳ một người phụ nữ nào mà ra tay với tôi nhưng lần này anh khiến tôi bất ngờ đấy... cũng khiến tôi biết rõ điểm yếu của anh - Lôi Hòa Nghi.
Sở Mặc Thần bất ngờ quay lại nhìn Nancy, ánh mắt như muốn cô ta lập tức câm miệng nhưng Nancy chưa bao giờ là người ngoan ngoãn bảo gì làm nấy.
- Sao hả, bị tôi đoán đúng rồi chứ gì? Đáng tiếc vợ của anh chỉ có thể là tôi mà cô ta cũng có người mình yêu rồi. Sở Mặc Thần, anh luôn bất hạnh như thế, thật đáng thương. Anh căm ghét tôi đến cực điểm nhưng cuối cùng cũng phải kết hôn với tôi mà thôi sau đó nhìn Lôi Hòa Nghi kia vui vẻ hạnh phúc kết hôn với người cô ta yêu - Cung Huyền Thương. Hay là anh muốn cướp người về tay sau đó để Lôi Hòa Nghi hận anh, gia tộc trở mặt với anh, đến lúc đó anh cái gì cũng không có. Sở Mặc Thần, tôi không hoài nghi lời anh nói rằng anh sẽ giết tôi nhưng tôi biết anh là một người thông minh. Giết tôi rồi hậu quả thế nào anh đoán được mà, gia tộc quay lưng, anh trắng tay, Lôi Hòa Nghi sẽ trở thành mục tiêu của bọn họ, đến lúc đó anh không có gì trong tay thật muốn biết anh làm thế nào bảo vệ cô ta. Đừng tưởng rằng Lôi gia và Cung gia có thể bảo vệ cô ta mãi, xuất ngoại rời khỏi sự bảo vệ của hai gia tộc này, giết Lôi Hòa Nghi đối với bọn họ đơn giản như bóp chết một con kiến. Sở Mặc Thần, cảm giác muốn tiến không được lùi không xong thế nào?
- Nói xong chưa? Xong rồi thì lập tức cút về Italy. Hoặc là cô ngoan ngoãn đóng gói tự mình quay về hoặc là tôi trói cô lại ném lên máy bay để cô trở về nhưng nói trước người của tôi không biết nhẹ tay là gì đâu.
- Về... dĩ nhiên là phải về chứ, điểm yếu của anh tôi cũng đã biết còn sợ anh không đi vào khuôn khổ sao còn ở lại đây làm gì cho mệt người?
Nancy đứng dựa vào tường khiêu khích Sở Mặc Thần, anh chỉ đáp lại bằng vẻ mặt lạnh như băng sau đó cùng Harvey rời đi. Sau khi anh đi khuất, Nancy đưa tay ôm mặt, vẻ cười cợt trên mặt cũng biến mất chỉ còn sự oán hận và độc ác.
- Sở Mặc Thần, hôm nay anh vì Lôi Hòa Nghi mà làm tôi bị thương, ngày sau tôi nhất định khiến cô ta chịu nhiều hơn tôi gấp trăm ngàn lần, cứ chờ đi!
Sở Mặc Thần bảo Harvey đưa anh đến bờ sông, anh đứng trên bờ hóng gió, để gió thổi vào mấy cho bình tĩnh lại. Trời ngả về chiều, thấy cũng đã đến lúc nên quay về, Sở Mặc Thần lên xe, nhận ra mùi máu trên người vẫn còn bèn bảo Harvey lấy cho anh một bộ vest khác, bộ vest hiện tại đã nhuốm mùi máu sẽ khiến Lôi Hòa Nghi sinh ra nghi ngờ cũng như sợ hãi. Cả người lần nữa sạch sẽ mới chịu quay về, Lôi Hòa Nghi đã sớm chuẩn bị xong bữa tối chờ anh về cũng dùng bữa.
Sở Mặc Thần vốn còn đang phiền muộn nhìn thấy Lôi Hòa Nghi dịu dàng ân cần như thế liền cảm thấy thoải mái dễ chịu sau đó là chua xót bởi vì từng câu từng chữ Nancy nói đều đúng, người cô yêu là Cung Huyền Thương không phải anh, cố chấp giữ cô bên cạnh chỉ khiến cô hận anh.
Nhìn thấy Sở Mặc Thần ngẩn ngơ, Lôi Hòa Nghi lên tiếng gọi:
- Sở Mặc Thần, anh sao vậy?
- À... không có gì, chỉ nghĩ một vài chuyện ở công ty thôi!
- Ồ!
- Ăn tối thôi!
- Được!
Dùng xong bữa tối Lôi Hòa Nghi lại mang tráng miệng lên, vừa ăn vừa nói với Sở Mặc Thần.
- Vết thương của em đã lành hẳn rồi, em có thể về nhà chứ?
Động tác ăn của Sở Mặc Thần bị đình trệ trong giây lát sau đó vờ như bình tĩnh đáp lại:
- Được, để anh sắp xếp vài thứ rồi ngày mốt sẽ cho người đưa em về Lôi gia!
- Vâng, cảm ơn anh!
Nhận được lời khẳng định của Sở Mặc Thần, Lôi Hòa Nghi vui như Tết, cả buổi tối cười không khép được miệng, mãi đến khuya mới chịu đi ngủ, bên gối vẫn là chiếc điện thoại với giai điệu quen thuộc.
Khi đã chắc chắn Lôi Hòa Nghi đã ngủ say, Sở Mặc Thần nhẹ nhàng mở cửa đi vào trong, ngồi xuống cạnh giường nhìn dáng vẻ ngủ ngon lành của Lôi Hòa Nghi, sâu trong ánh mắt là tình ý miên man cùng với dịu dàng vô tận. Đôi tay nhẹ nhàng giơ lên vuốt lại mái tóc rũ xuống mặt cô, nhìn sang chiếc điện thoại vẫn đang mở nhạc bên cạnh thì cười khổ.
- Đến lúc ngủ em cũng khao khát Cung Huyền Thương bên cạnh như vậy sao? Lôi Hòa Nghi, có phải là anh xuất hiện quá muộn không, nếu anh đến sớm hơn liệu chúng ta đã có một kết cục khác? Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ánh mắt em nhìn anh khiến anh cho rằng bản thân đã từng yêu em đậm sâu nhưng lại quên mất em. Rồi không biết từ khi nào ánh mắt em dần thay đổi, tình yêu đó đã thuộc về Cung Huyền Thương, lúc anh nhận ra thì đã quá muộn rồi. Là anh đã bỏ lỡ em... hối hận cũng đã không kịp rồi!
Sở Mặc Thần nhìn Lôi Hòa Nghi, chậm rãi cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn, chỉ chạm vào nhau rất nhẹ nhưng lại triền miên ngọt ngào. Sau khi rời khỏi, Sở Mặc Thần đưa tay chạm vào môi cô, trong ánh mắt có một tầng si mê sau đó dần dần tối lại.
- Nguyệt nhi, xin lỗi, cho phép anh ích kỷ một lần, chỉ lần này thôi!
Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, giữa đêm hôm khuya khoắt gọi điện cho Harvey.
- Boss, anh có gì căn dặn?
- Gây cho Cung thị một vài rắc rối ở các chi nhánh nước ngoài, tôi muốn Cung Huyền Thương xuất ngoại càng sớm càng tốt. Còn nữa, chuyện này tuyệt đối đừng để Nguyệt nhi biết là chúng ta làm, nếu không đừng trách tôi!
- Vâng ông chủ!
Công ty con của Cung thị ở nước ngoài đột nhiên xảy ra hàng loạt vấn đề lớn nhỏ bắt buộc Cung Huyền Thương phải xuất ngoại một chuyến, mọi sự trong nước sẽ do Cung lão gia tử thay mặt Cung Huyền Thương đảm nhiệm mà chuyện này Lôi Hòa Nghi vẫn chưa hay biết gì vì cô còn đang tung tăng vui vẻ vì sắp được về nhà và cho rằng mình sẽ sớm gặp được Cung Huyền Thương.
Sở Mặc Thần nhìn cô vô tư như vậy càng thêm khó chịu, cô nôn nóng muốn gặp Cung Huyền Thương đến vậy sao... đáng tiếc hai người còn phải xa nhau một thời gian, nếu trong lúc đó có một vài tin đồn tình ái xảy đến với Cung Huyền Thương vậy Lôi Hòa Nghi có còn vui vẻ như bây giờ không hay là sẽ suy nghĩ lại quyết định ở bên cạnh Cung Huyền Thương của mình thậm chí xem xét lại tình cảm của mình.
Đó là quyết định của Lôi Hòa Nghi còn hiện tại anh vẫn phải thực hiện lời hứa đưa Lôi Hòa Nghi về Lôi gia. Quần áo Lôi Hòa Nghi không mang theo mà chỉ mang những bức tranh cô đã vẽ Cung Huyền Thương mà thôi. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi thì lên xe để tài xế chở về Lôi gia.
Mọi người trong nhà nhìn thấy Lôi Hòa Nghi trở về thì đều vui vẻ không thôi, lần lượt ôm cô. Lôi Hòa Nghi sau khi kể qua loa với người nhà về chuyến du lịch những ngày qua xong thì đi đến bên cạnh Lôi Lăng Quân.
- Anh, Cung Huyền Thương đâu?
Lôi Lăng Quân khó hiểu nhìn em gái, hỏi lại:
- Em không biết chuyện gì đã xảy ra sao?
- Chuyện gì?
Lôi Hòa Nghi đột nhiên nghĩ đến trường hợp Cung Huyền Thương gặp chuyện gì đó không may mà không cho cô biết.
- Có phải Cung Huyền Thương gặp chuyện gì rồi không?
Lôi Lăng Quân thấy em gái đi xa quá thì lập tức đè hai vai cô lại, vội vàng giải thích.
- Không phải không phải, cậu ấy thì có thể gặp chuyện gì chứ? Mà khoan, hôm nay em có vẻ quan tâm Cung Huyền Thương một cách thái quá đấy.
Nhìn vẻ mặt xấu xa của anh trai nhà mình Lôi Hòa Nghi quyết định ngậm chặt miệng. Đùa sao nếu để anh ấy biết cô thích Cung Huyền Thương thì đảm bảo trong vòng vài phút đến con chim bên kia cánh rừng cũng biết chuyện, cô muốn Cung Huyền Thương là người đầu tiên biết rõ tình cảm của cô, không phải những người khác.
- Anh đừng có lo chuyện bao đồng, chẳng lẽ em lại vô tình đến mức không nên quan tâm Cung Huyền Thương sao? Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?
- Cũng không có gì chỉ là Cung thị bên nước ngoài xảy ra ít vấn đề cần Cung Huyền Thương ngự giá thân chinh đích thân giải quyết nên cậu ấy xuất ngoại rồi, ngay ngày hôm qua, không rõ khi nào mới trở về.
Hai vai Lôi Hòa Nghi rũ xuống, cô cố gắng trị vết thương lành để về nhà sớm nhất gặp anh không ngờ anh lại xuất ngoại. Nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì Cung Huyền Thương không sao? Anh xuất ngoại là vì công việc cho nên cô không muốn làm phiền anh, nếu là chuyện khác cô nhất định đuổi theo anh đến cùng trời cuối đất.
- Anh ấy không có chuyện gì là tốt rồi, không còn việc gì nữa em về phòng đây.
- Ừ!
Lôi Hòa Nghi đứng dậy chạy về phòng, đi ngang qua phòng luyện nhạc của Lôi Lăng Hàn thì bị tiếng đàn piano của anh thu hút. Mắt đảo láo liêng sau đó gõ cửa, nghe Lôi Lăng Hàn đáp mới mở cửa đi vào.
- Anh!
Lôi Lăng Hàn dừng động tác đánh đàn lại, dịu dàng nhìn em gái.
- Nghi Nghi, có chuyện gì sao?
- Anh, dạy em chơi đàn có được không?
- Em muốn luyện đàn sao?
- Vâng ạ!
Lôi Lăng Hàn bật cười rồi ngoắc tay với cô, Lôi Hòa Nghi chạy đến, anh nhường ghế cho cô ngồi xuống. Lôi Hòa Nghi tuy không rành piano nhưng cũng có hiểu biết chút ít, dựa theo trí nhớ đặt tay lên phiếm đàn. Lôi Lăng Hàn gật đầu hài lòng sau đó tận tình chỉ dạy cho Lôi Hòa Nghi một cách chuyên nghiệp dễ hiểu nhất.
Mấy tiếng trôi qua, Lôi Hòa Nghi nhờ Lôi Lăng Hàn dạy mình đàn một bản nhạc, cô đã tập được đang luyện lại cho thành thục, Lôi Lăng Hàn đã đi sang phòng khác xử lý việc riêng.
Đang say sưa luyện thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, tay Lôi Hòa Nghi vẫn không dừng lại mà bình tĩnh đàn tiếp, miệng đáp.
- Mời vào!
Bước vào là một cô gái trẻ ăn mặc giản dị, dáng người cao ráo, nhìn thì cao hơn Lôi Hòa Nghi một tí. Mái tóc màu nâu sẫm không phải do nhuộm mà là màu tự nhiên, gương mặt xinh đẹp yêu kiều, chiếc kính trên mặt cũng không giấu được vẻ đẹp lai tây của cô đặc biệt là đôi mắt màu xanh lơ đẹp đến hút hồn, nhìn thấy Lôi Hòa Nghi trong phòng tập của Lôi Lăng Hàn rõ ràng cô gái hơi bất ngờ nhưng vẫn lịch sự chào hỏi:
- Xin chào!
Lúc này Lôi Hòa Nghi cũng vừa hay kết thúc bản nhạc, đứng dậy nhìn cô gái ngoài cửa mỉm cười.
- Xin chào, cô tìm Hàn ca sao?
- Đúng vậy, tôi là trợ lý mới của Hàn thiên vương, cô là... tiểu thư Lôi gia đúng không?
- Đúng vậy, làm sao cô biết?
- Dưới nhà có thấy ảnh gia đình cho nên nhận ra cô!
- A, trợ lý mới của Hàn ca vậy có thể cho tôi biết tên cô không?
- Tôi tên Kỷ Ly Tình, rất vui được biết cô!
- Lôi Hòa Nghi, hân hạnh làm quen! Đúng rồi, cô là con lai nhưng nói tiếng Trung rõ ràng như vậy là vì sống ở đây nhiều năm rồi sao?
- Không phải, từ nhỏ tôi đã sống ở đây rồi!
- Thì ra là vậy, à, Hàn ca đi xử lý công việc một tí, lát nữa sẽ quay lại, cô ngồi đây đợi đi! Đừng ngại!
- A, được!
Lôi Hòa Nghi đi đến rót cho cô ấy một cốc nước, Kỷ Ly Tình vui vẻ nhận lấy, hai người ngồi xuống trò chuyện một hồi thì Lôi Lăng Hàn cũng trở lại.
Nhìn thấy Kỷ Ly Tình ánh mắt rõ ràng sáng lên, gương mặt cũng dịu dàng không ít.
- Tiểu Tình, em đến rồi!
- Vâng ạ!
- Nghi Nghi đang luyện đàn, chúng ta ra ngoài nói chuyện!
- Được ạ!
Hai người nhìn Lôi Hòa Nghi gật đầu rồi ra ngoài, Lôi Hòa Nghi nhìn cả hai một trước một sau rời đi cười cười.
- Xem ra mùa xuân của Hàn ca xuất hiện rồi!
/206
|