Tịch Ngưng ở bệnh viện không quá lâu, tầm đến chiều là đã có thể xuất viện, bác sĩ đương nhiên là nhận ra cô là một nghệ sĩ nổi tiếng, cũng không nhịn được mà mắng cô không thương tiếc.
Tịch Ngưng khi đó cũng chỉ biết im lặng ngồi đó chịu trận.
Đến tối, Tịch Ngưng muốn quản lý đặt vé cho cô trở về Trung Quốc.
Chị Chloe trừng mắt nhìn cô, Tịch Ngưng biết cô ấy lại sắp mắng mình, ngay lập tức chặn họng trước.
‘‘À đúng rồi, chị quay lại Mỹ đi, em cho chị nghỉ ngơi một tuần.’’
‘‘Không đượ——’’
‘‘Không sao đâu, em chỉ là trở về nhà của mình thôi, em trai em vừa tốt nghiệp, em vì bận công việc mà còn chưa chuẩn bị quà cho em ấy, cũng không còn vấn đề công việc, chị cứ nghỉ ngơi đi.’’
Gương mặt Chloe xuất hiện sự lo lắng:’‘Nhưng mà…’’
Tịch Ngưng mỉm cười khuyên bảo:’‘Không sao đâu ạ…’’
Gương mặt cô vẫn còn sự mệt mỏi, ánh mắt có chút đỏ vì không ngủ đủ giấc, cằm lại nhọn hơn một chút so với tháng trước, Chloe nhìn thì vô cùng xót, nhưng lời của cô, cô ấy lại không thể thay đổi được.
Không nhịn được véo má cô, hung dữ nói:’‘Đồ cứng đầu, cứ thích làm theo ý mình!’’
Tịch Ngưng cười cười, cũng không tức giận với hành vi véo má của Chloe.
Giờ bay vẫn chưa đến, Chloe dẫn Tịch Ngưng đến một nhà hàng truyền thống của Nhật Bản thoả sức ăn uống.
Sau đó cả hai cùng nhau đi dạo trên con phố có hoa tử đằng đang nở, trên con đường tràn ngập hương thơm và màu tím của loài hoa thơ mộng này.
Tịch Ngưng trở về Trung Quốc, hơn nửa tháng nay cô cứ liên tục bay bay về về, thời gian Tịch Ngưng nghỉ ngơi không nhiều, thời gian dài nhất cô không bận rộn chính là ở trên máy bay, nhưng Tịch Ngưng là kiểu người không thể ngủ được một giấc ngon lành ở trên đó, dù là khoang hạng sang hay là phòng ngủ riêng cô đều không thể chợp mắt ngon giấc, cứ có cảm giác bản thân khó chịu buồn nôn, càng đi máy bay nhiều cô lại càng mệt.
Nhiều tiếng vật vã cuối cùng cũng đã xuống được máy bay.
Cô nhận thông báo của chú ba, khi xuống máy bay ở thành phố Thành Châu - nơi được mệnh danh là thành phố xa hoa bậc nhất Trung Hoa, đợi một chút
thì chú ấy đã cho vệ sĩ lái xe đến đón cô, chở cô đến công ty giải trí mà mình đang hoạt động ở Trung Quốc.
Khi bước vào, vô số ánh mắt đều ngưỡng mộ mà hưng phấn đổ dồn vào người cô, Tịch Ngưng cười chào hỏi mọi người, che đi sự mệt mỏi và cơn nóng của sốt còn trong người, bước chân nặng nề mà đi đến văn phòng Giám đốc điều hành.
Tịch Ngưng nghe chú ba mình kể lại, sau đó chú ba lại không có chút mặt mũi mà đáng thương khẩn khiết cầu xin cô.
Tịch Ngưng đầu óc nặng trĩu, khàn giọng ‘‘Vâng’’ một tiếng, lại lấy thuốc từ trong túi mình ra, đầu có hơi choáng váng nhỏ giọng thì thầm:’‘Chú, giúp cháu chia thuốc.’’
Chú ba đương nhiên nhận ra cô đang không khoẻ, khi uống thuốc xong, chú ấy đưa tay sờ lên trán cô, chân mày rậm nhíu chặt lại.
Cô về tới Trung Quốc đã là nửa đêm, bên ngoài gió đêm lại lạnh như vậy, còn đứng trong gió đợi gió lạnh chắc chắn là đã bị cảm nặng hơn.
Chú ba gọi điện cho trợ lý mình, bảo anh ấy đem một cái chăn bông cùng khăn và nước ấm đến.
Vài hôm sau, vì nghỉ ngơi hợp lý và ăn uống đầy đủ mà sức khoẻ cô đã dần tốt lên không ít, chỉ là cơn sốt vẫn cứ day dẳng mãi, trong người chỉ còn hơi nóng và khó chịu một chút, ngoài ra đi lại đã trở nên bình thường.
Tịch Ngưng đến công ty của chú mình, gương mặt bình tĩnh nhàn nhạt nhìn tệp tài liệu mà chú ba đưa cho mình.
Gerald dặn dò cô những điều cần lưu ý, lúc nghe yêu cầu này của Thương Mộ Nghiêm thì chú ấy có chút hoảng, bởi vì thường ngày Tịch Ngưng nói chuyện khá tuỳ hứng, lại thêm phản ứng cô từ chối lúc trước, ông ấy có thể chắc là cô cháu gái của mình không quá thích Thương Mộ Nghiêm.
Một khi cô đã không thích ai đó, cách nói chút cũng không câu nệ và có khi có phần khá khó nghe.
Công ty giải trí của ông ấy cũng có tiếng tăm không nhỏ trong nước, những để so với một Tập đoàn đứng đầu cả nước và Châu Á về lĩnh vực công nghệ cao thì vẫn là thua thiệt rất nhiều, cho nên lời của anh khi nói ra…
Như là mệnh lệnh được ban xuống.
Tịch Ngưng nhàn nhạt liếc Tập đoàn Thương Thị trước mặt.
Đỉnh của toà cao ốc cao như chạm đến trời, nhìn sự đồ sộ và nguy nga của nó có thể đoán được sự phát triển lớn mạnh của Tập đoàn này, mắt cô có hơi nhíu lại, không thể xác định rõ nơi này thật ra là có đến bao nhiêu tầng.
Bên ngoài của toà cao ốc là lớp kính màu đen trong suốt, cho người ta cảm giác sự sang trọng và xa hoa cao cấp.
Cách Tập đoàn Thương Thị không xa có vài toà cao ốc khác, nhưng so về kiến trúc thì Tập đoàn Thương Thị vẫn là có chút nổi bật hơn, lại hút mắt người xem hơn.
Rất giống với những toà cao ốc cô thường nhìn thấy khi còn ở New York.
Tịch Ngưng bừng tỉnh lại, đi vào bên trong toà cao ốc.
Có lẽ đã được dặn dò từ trước, cho nên khi cô nói rõ họ tên thì thái độ của họ càng trở nên niềm nở hơn,
còn được tiếp tân cung kính dẫn lối, còn bảo…
Có thể đi thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc Thương?
Khi ấy Tịch Ngưng cũng chỉ có chút nghi ngờ, cũng thật sự bước vào thang máy, cô tiên tân đó nhìn cô cẩn thận đánh giá, ánh mắt lại âm thầm sùng bái và ngưỡng mộ.
Khi Tịch Ngưng theo chỉ dẫn cô ấy ấn nút thang máy xong, cô tiếp tân đó đứng bên ngoài thang máy nhìn cô, cười nhẹ rồi nói:’‘Tổng giám đốc đã đợi cô từ rất lâu rồi.’’
Tịch Ngưng:’’…’’
Nói xong, cô ấy cũng không nán lại, liền rời khỏi, cửa thang máy cũng đóng lại.
‘‘Ting’’ một cái, thang máy chuyển động.
Đây là chiếc thang máy mạ vàng vô cùng đắc đỏ, nhìn bốn bức tường sáng tới mức có thể soi thành gương, khi còn ở đại sảnh cô có thấy một số thiết bị hiện đại tân tiến, đúng là một tập đoàn có chỗ đứng vững chắc, nhìn đâu đâu cũng thấy mọi thứ đều như là một thế giới phát triển công nghệ.
Khi bước ra khỏi thang máy, cô theo lời hướng dẫn của tiếp tân khi nãy đi đến cánh cửa bằng gỗ được chạm khắc vô cùng tinh xảo ở cách đó không xa.
Bỗng, thang máy phía sau “ting” lên một cái.
Một người mặc âu phục giày da cất bước vội vã ra bên ngoài, gọi:’‘Cô Tịch.’’
Tịch Ngưng dừng bước chân, quay đầu nhìn.
Là một người đàn ông anh tuấn tao nhã, vóc người cao ráo, gương mặt dịu dàng ôn hoà, trên mũi còn đeo một cặp kính, từ trên xuống dưới đều toát lên cảm giác nghiêm túc và chín chắn.
Người đó bước đến gần, có chút sững sốt nhìn cô, Tịch Ngưng cũng chú ý đến ánh mắt ấy của người đàn ông đó, chưa kịp nói gì thì người đó đã khôi phục dáng vẻ như khi nãy, cười nhẹ rồi giới thiệu:’‘Tôi là trợ lý Lâm, Lâm Đình. Tôi là người đi bên cạnh Tổng giám đốc Thương, bên dưới báo lại là cô đã đến, cho nên tôi đến để tiếp đón cô.’’
‘‘À…’’ Tịch Ngưng nhìn anh ấy, cũng không keo kiệt mà cũng cười đáp lại:’‘Tôi là Tịch Ngưng, tôi đến từ công ty giải trí Tịch An.’’
Trợ lý Lâm nhìn cô khoé mắt cũng cong lên, gật đầu:’‘Tôi biết. Cô Tịch này, bây giờ Tổng giám đốc của tôi đnag họp hội nghị, có lẽ một lát nữa mới có thể kết thúc, tôi cũng không biết chính xác thời gian cụ thể, nhưng cô có thể đợi Giám đốc tôi một lát không?’’
Tịch Ngưng im lặng, suy nghĩ một lát rồi bình tĩnh nói.
‘‘Vậy anh dẫn tôi đến phòng cho khách đi.’’ Cô mỉm cười:’‘Tôi ở đó đợi Giám đốc của anh.’’
Trong lòng trợ lý Lâm hốt hoảng một phen, trả lời không chút do dự:’‘Không cần đến đó đâu, Giám đốc dặn cô cứ vào văn phòng anh ấy ngồi đợi.’’
Tịch Ngưng nhíu mày:’‘Tôi không cần đến phòng cho khách sao?’’
Trợ lý Lâm quả quyết lắc đầu.
Tịch Ngưng cũng không tranh cãi, nhìn Trợ lý Lâm bước đến phía cửa, đẩy một bên cánh cửa rồi quay đầu nhìn cô.
‘‘Cô Tịch, ở bên này.’’
Tịch Ngưng khi đó cũng chỉ biết im lặng ngồi đó chịu trận.
Đến tối, Tịch Ngưng muốn quản lý đặt vé cho cô trở về Trung Quốc.
Chị Chloe trừng mắt nhìn cô, Tịch Ngưng biết cô ấy lại sắp mắng mình, ngay lập tức chặn họng trước.
‘‘À đúng rồi, chị quay lại Mỹ đi, em cho chị nghỉ ngơi một tuần.’’
‘‘Không đượ——’’
‘‘Không sao đâu, em chỉ là trở về nhà của mình thôi, em trai em vừa tốt nghiệp, em vì bận công việc mà còn chưa chuẩn bị quà cho em ấy, cũng không còn vấn đề công việc, chị cứ nghỉ ngơi đi.’’
Gương mặt Chloe xuất hiện sự lo lắng:’‘Nhưng mà…’’
Tịch Ngưng mỉm cười khuyên bảo:’‘Không sao đâu ạ…’’
Gương mặt cô vẫn còn sự mệt mỏi, ánh mắt có chút đỏ vì không ngủ đủ giấc, cằm lại nhọn hơn một chút so với tháng trước, Chloe nhìn thì vô cùng xót, nhưng lời của cô, cô ấy lại không thể thay đổi được.
Không nhịn được véo má cô, hung dữ nói:’‘Đồ cứng đầu, cứ thích làm theo ý mình!’’
Tịch Ngưng cười cười, cũng không tức giận với hành vi véo má của Chloe.
Giờ bay vẫn chưa đến, Chloe dẫn Tịch Ngưng đến một nhà hàng truyền thống của Nhật Bản thoả sức ăn uống.
Sau đó cả hai cùng nhau đi dạo trên con phố có hoa tử đằng đang nở, trên con đường tràn ngập hương thơm và màu tím của loài hoa thơ mộng này.
Tịch Ngưng trở về Trung Quốc, hơn nửa tháng nay cô cứ liên tục bay bay về về, thời gian Tịch Ngưng nghỉ ngơi không nhiều, thời gian dài nhất cô không bận rộn chính là ở trên máy bay, nhưng Tịch Ngưng là kiểu người không thể ngủ được một giấc ngon lành ở trên đó, dù là khoang hạng sang hay là phòng ngủ riêng cô đều không thể chợp mắt ngon giấc, cứ có cảm giác bản thân khó chịu buồn nôn, càng đi máy bay nhiều cô lại càng mệt.
Nhiều tiếng vật vã cuối cùng cũng đã xuống được máy bay.
Cô nhận thông báo của chú ba, khi xuống máy bay ở thành phố Thành Châu - nơi được mệnh danh là thành phố xa hoa bậc nhất Trung Hoa, đợi một chút
thì chú ấy đã cho vệ sĩ lái xe đến đón cô, chở cô đến công ty giải trí mà mình đang hoạt động ở Trung Quốc.
Khi bước vào, vô số ánh mắt đều ngưỡng mộ mà hưng phấn đổ dồn vào người cô, Tịch Ngưng cười chào hỏi mọi người, che đi sự mệt mỏi và cơn nóng của sốt còn trong người, bước chân nặng nề mà đi đến văn phòng Giám đốc điều hành.
Tịch Ngưng nghe chú ba mình kể lại, sau đó chú ba lại không có chút mặt mũi mà đáng thương khẩn khiết cầu xin cô.
Tịch Ngưng đầu óc nặng trĩu, khàn giọng ‘‘Vâng’’ một tiếng, lại lấy thuốc từ trong túi mình ra, đầu có hơi choáng váng nhỏ giọng thì thầm:’‘Chú, giúp cháu chia thuốc.’’
Chú ba đương nhiên nhận ra cô đang không khoẻ, khi uống thuốc xong, chú ấy đưa tay sờ lên trán cô, chân mày rậm nhíu chặt lại.
Cô về tới Trung Quốc đã là nửa đêm, bên ngoài gió đêm lại lạnh như vậy, còn đứng trong gió đợi gió lạnh chắc chắn là đã bị cảm nặng hơn.
Chú ba gọi điện cho trợ lý mình, bảo anh ấy đem một cái chăn bông cùng khăn và nước ấm đến.
Vài hôm sau, vì nghỉ ngơi hợp lý và ăn uống đầy đủ mà sức khoẻ cô đã dần tốt lên không ít, chỉ là cơn sốt vẫn cứ day dẳng mãi, trong người chỉ còn hơi nóng và khó chịu một chút, ngoài ra đi lại đã trở nên bình thường.
Tịch Ngưng đến công ty của chú mình, gương mặt bình tĩnh nhàn nhạt nhìn tệp tài liệu mà chú ba đưa cho mình.
Gerald dặn dò cô những điều cần lưu ý, lúc nghe yêu cầu này của Thương Mộ Nghiêm thì chú ấy có chút hoảng, bởi vì thường ngày Tịch Ngưng nói chuyện khá tuỳ hứng, lại thêm phản ứng cô từ chối lúc trước, ông ấy có thể chắc là cô cháu gái của mình không quá thích Thương Mộ Nghiêm.
Một khi cô đã không thích ai đó, cách nói chút cũng không câu nệ và có khi có phần khá khó nghe.
Công ty giải trí của ông ấy cũng có tiếng tăm không nhỏ trong nước, những để so với một Tập đoàn đứng đầu cả nước và Châu Á về lĩnh vực công nghệ cao thì vẫn là thua thiệt rất nhiều, cho nên lời của anh khi nói ra…
Như là mệnh lệnh được ban xuống.
Tịch Ngưng nhàn nhạt liếc Tập đoàn Thương Thị trước mặt.
Đỉnh của toà cao ốc cao như chạm đến trời, nhìn sự đồ sộ và nguy nga của nó có thể đoán được sự phát triển lớn mạnh của Tập đoàn này, mắt cô có hơi nhíu lại, không thể xác định rõ nơi này thật ra là có đến bao nhiêu tầng.
Bên ngoài của toà cao ốc là lớp kính màu đen trong suốt, cho người ta cảm giác sự sang trọng và xa hoa cao cấp.
Cách Tập đoàn Thương Thị không xa có vài toà cao ốc khác, nhưng so về kiến trúc thì Tập đoàn Thương Thị vẫn là có chút nổi bật hơn, lại hút mắt người xem hơn.
Rất giống với những toà cao ốc cô thường nhìn thấy khi còn ở New York.
Tịch Ngưng bừng tỉnh lại, đi vào bên trong toà cao ốc.
Có lẽ đã được dặn dò từ trước, cho nên khi cô nói rõ họ tên thì thái độ của họ càng trở nên niềm nở hơn,
còn được tiếp tân cung kính dẫn lối, còn bảo…
Có thể đi thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc Thương?
Khi ấy Tịch Ngưng cũng chỉ có chút nghi ngờ, cũng thật sự bước vào thang máy, cô tiên tân đó nhìn cô cẩn thận đánh giá, ánh mắt lại âm thầm sùng bái và ngưỡng mộ.
Khi Tịch Ngưng theo chỉ dẫn cô ấy ấn nút thang máy xong, cô tiếp tân đó đứng bên ngoài thang máy nhìn cô, cười nhẹ rồi nói:’‘Tổng giám đốc đã đợi cô từ rất lâu rồi.’’
Tịch Ngưng:’’…’’
Nói xong, cô ấy cũng không nán lại, liền rời khỏi, cửa thang máy cũng đóng lại.
‘‘Ting’’ một cái, thang máy chuyển động.
Đây là chiếc thang máy mạ vàng vô cùng đắc đỏ, nhìn bốn bức tường sáng tới mức có thể soi thành gương, khi còn ở đại sảnh cô có thấy một số thiết bị hiện đại tân tiến, đúng là một tập đoàn có chỗ đứng vững chắc, nhìn đâu đâu cũng thấy mọi thứ đều như là một thế giới phát triển công nghệ.
Khi bước ra khỏi thang máy, cô theo lời hướng dẫn của tiếp tân khi nãy đi đến cánh cửa bằng gỗ được chạm khắc vô cùng tinh xảo ở cách đó không xa.
Bỗng, thang máy phía sau “ting” lên một cái.
Một người mặc âu phục giày da cất bước vội vã ra bên ngoài, gọi:’‘Cô Tịch.’’
Tịch Ngưng dừng bước chân, quay đầu nhìn.
Là một người đàn ông anh tuấn tao nhã, vóc người cao ráo, gương mặt dịu dàng ôn hoà, trên mũi còn đeo một cặp kính, từ trên xuống dưới đều toát lên cảm giác nghiêm túc và chín chắn.
Người đó bước đến gần, có chút sững sốt nhìn cô, Tịch Ngưng cũng chú ý đến ánh mắt ấy của người đàn ông đó, chưa kịp nói gì thì người đó đã khôi phục dáng vẻ như khi nãy, cười nhẹ rồi giới thiệu:’‘Tôi là trợ lý Lâm, Lâm Đình. Tôi là người đi bên cạnh Tổng giám đốc Thương, bên dưới báo lại là cô đã đến, cho nên tôi đến để tiếp đón cô.’’
‘‘À…’’ Tịch Ngưng nhìn anh ấy, cũng không keo kiệt mà cũng cười đáp lại:’‘Tôi là Tịch Ngưng, tôi đến từ công ty giải trí Tịch An.’’
Trợ lý Lâm nhìn cô khoé mắt cũng cong lên, gật đầu:’‘Tôi biết. Cô Tịch này, bây giờ Tổng giám đốc của tôi đnag họp hội nghị, có lẽ một lát nữa mới có thể kết thúc, tôi cũng không biết chính xác thời gian cụ thể, nhưng cô có thể đợi Giám đốc tôi một lát không?’’
Tịch Ngưng im lặng, suy nghĩ một lát rồi bình tĩnh nói.
‘‘Vậy anh dẫn tôi đến phòng cho khách đi.’’ Cô mỉm cười:’‘Tôi ở đó đợi Giám đốc của anh.’’
Trong lòng trợ lý Lâm hốt hoảng một phen, trả lời không chút do dự:’‘Không cần đến đó đâu, Giám đốc dặn cô cứ vào văn phòng anh ấy ngồi đợi.’’
Tịch Ngưng nhíu mày:’‘Tôi không cần đến phòng cho khách sao?’’
Trợ lý Lâm quả quyết lắc đầu.
Tịch Ngưng cũng không tranh cãi, nhìn Trợ lý Lâm bước đến phía cửa, đẩy một bên cánh cửa rồi quay đầu nhìn cô.
‘‘Cô Tịch, ở bên này.’’
/191
|