Khi Tịch Ngưng vừa ngồi xuống sofa, trợ lý Lâm nhìn cô cười một cái, bảo cô ngồi đợi.
Cánh cửa từ từ đóng lại, tiếng động bên ngoài ngay lập tức đã ngăn cách.
Trong văn phòng to lớn có một mùi hương gì đó của thảo dược rất dễ chịu, Tịch Ngưng không nhịn được xoa xoa chóp mũi, đầu óc có chút dễ chịu hẳn.
Ở đây không có ai, Tịch Ngưng quan sát xung quanh.
Cách cánh cửa không xa có đặt một bộ sofa, dưới chân còn lót một tấm thảm to, đối diện với nó là một bàn làm việc bàn gỗ rất lớn, ở đó có hai chiếc laptop, xung quanh là những văn kiện và tài liệu được sắp xếp vô cùng gọn gàng ngăn nắp, đến cả chiếc ghế chủ tịch cũng đặt rất ngay ngắn chỉnh tề.
Cuối cùng là một tấm kính thuỷ tinh trong suốt, ánh nắng bên ngoài yếu ớt hất vào trong, đổ bóng xuống nền sàn ở dưới, ở đây cô có thể nhìn thấy vài đỉnh của toà cao ốc cao lớn, ở hai bên có một tấm màn che màu đen được vén ra hai bên góc, ở hai bên bước tường có hai kệ tủ sách được chất đầy văn kiện nhìn rất đẹp mắt và gọn gàng.
Ở trong góc mỗi bên có hai chậu đá chồng cây, khiến không khí trong phòng bớt đi một chút lạnh lẽo và bức bối.
Màu chủ đạo của căn phòng là màu đen, khiến nó cứ có phần rùng rợn và cũng khá đáng sợ, điều hoà vẫn còn đang bật, cơ thể cô vừa trải qua cơn sốt, vẫn là có chút ớn lạnh trong người.
Bên hông ở bên trái có một cánh cửa, ở phía bên phải đối diện cũng có một cánh giống vẫn, có thể nó cũng giống như văn phòng của mẹ cô, là phòng nghỉ ngơi và phòng vệ sinh.
Cạch.
Cô hơi giật mình, quay đầu nhìn trợ lý Lâm.
Anh ấy đặt trên bàn một ly nước chanh ấm pha cùng mật ong, Tịch Ngưng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng cảm ơn anh ấy.
Trợ lý Lâm sau đó cũng vội vã rời đi.
Lâm Đình ở bên ngoài thở phào một hơi, trong đầu đột nhiên suy nghĩ trở nên hỗn loạn.
Anh ấy từng thắc mắc tại sao Tổng giám đốc mình vẫn luôn không tìm kiếm bất kì phụ nữ nào, bề ngoài thì lạnh lùng xa cách, ánh mắt lúc nào cũng không tia gợn sóng nào.
Vì Tổng giám đốc là một người quá mức hoàn hảo, mọi phương diện anh làm đều vô cùng xuất chúng, nhiều lúc anh ấy còn cho rằng một người hoàn hảo đến mấy thì vẫn có một số mặt tối, anh ấy nghĩ rằng là Giám đốc mình không được, hoặc là có chuyện thầm kín gì đó khó nói hơn.
Nhưng đến một hôm tình cờ, anh ấy thấy Tổng giám đốc mình lẳng lặng nhìn chăm chú vào một tấm ảnh, trong mắt đen láy lại có cảm giác cô độc và ẩn chứa sự dịu dàng chưa từng có.
Trong ảnh là một nữ sinh rất xinh đẹp, mặt đẹp môi hồng, đều là vẻ thiếu nữ trào đầy sức sống.
Khi đó trợ lý Lâm mới nhậm chức khoảng vài năm, vẫn có chút tò mò, buộc miệng hỏi đó có phải người trong lòng của anh không, Thương Mộ Nghiêm khi đó vẫn là một thân khí chất cao quý hơn người, nhưng anh lại không đưa ra câu trả lời chính xác nào, lại không phản bác lời của mình nói.
Từ đó về sau anh ấy mới biết, thì ra không phải Tổng giám đốc anh có chuyện thầm kín gì. Mà là sớm đã có người đặt ở trong tim.
Từ đó anh ấy cũng không thắc mắc vấn đề này nữa.
Cho đến hôm nay, Lâm Đình kinh ngạc khi nhìn thấy Tịch Ngưng, bởi vì cô Tịch này và cô gái trong tấm ảnh đó…giống nhau như đúc!
Trong đầu anh ấy xuất hiện loại ảo giác mơ hồ không rõ.
Như bản thân có vinh hạnh mà có thể biết bí mật và gặp mặt trực tiếp người trong lòng của Tổng giám đốc của mình.
Cảm giác vừa không chân thật lại vui sướng không thể tả!
Cô ngồi trên sofa gần một tiếng đồng hồ, lúc đầu còn có nhã hứng chơi di động, sau cùng lại không chịu được sự yên lặng ở nơi này, cảm giác thoải mái từ mùi hương khiến cô có chút buồn ngủ.
Cô cố dụi mắt mấy lần, muốn đi rửa mặt nhưng lại không dám tự tiện đi, thế là đành phải ngồi tại chỗ.
Đến khi cánh cửa nhẹ hé ra một lần nữa, thì Tịch Ngưng đã ngủ say mà dựa vào sofa.
Vài giây sau, cánh cửa lại được đóng lại, một đôi chân dài mang một đôi giày da sáng bóng bước vào căn phòng.
Cả người cô ngay sau đó phủ một bóng đen mờ to lớn, một bàn tay đặt trên trán cô mà đo nhiệt độ, sau cùng là một chiếc vest đen đắc tiền đắp lên người cô.
Anh nhìn cô, gương mặt cô rất trắng, giờ lại có vài phần nhợt nhạt yếu ớt, ở giữa chân mày mang theo cảm giác mệt mỏi, hàng mi cô rất dài bây giờ lại yên tĩnh mà nằm một chỗ, hơi thở đều đều trông rất ngoan ngoãn khi ngủ say, tóc mai bên má dính trên gò má cô.
Thương Mộ Nghiêm nâng tay, tự nhiên gỡ tóc trên má cô.
Ánh mắt sâu thẳm lại mang theo sự dịu dàng vô cùng nồng nàn.
Khi Tịch Ngưng đến đây là gần mười một giờ, đến lúc nheo mắt tỉnh lại là đã gần một giờ chiều, sau một hồi, khi đủ tỉnh táo lại trở nên hoảng hốt.
Vì động tác của cô mà áo vest trên người rơi xuống đùi cô, Tịch Ngưng cúi đầu nhìn, sống lưng thoáng cứng đờ.
Một giọng nói trầm thấp vang lên gần sát bên tai cô, mang theo một sự quyến rũ và vô cùng nam tính.
‘‘Cô Tịch, ngủ ở văn phòng tôi có thoải mái không?’’
Tịch Ngưng vừa rùng mình vừa giật nảy mình, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ vì bị doạ mà quay lại nhìn anh.
Thương Mộ Nghiêm không quan tâm phản ứng của cô, nhàn nhạt thờ ơ liếc qua cô.
Tịch Ngưng vừa tỉnh lại liền đối diện với nửa sườn mặt phóng đại của Thương Mộ Nghiêm, đôi mắt đen kịt khó đoán, sống mũi cao thẳng, đôi môi bạc kéo thành một đường ngang.
Ánh mắt…không có cảm xúc gì, lạnh lùng nhìn cô như người xa lạ.
Trái tim Tịch Ngưng nhảy lên, đập càng lúc càng tăng tốc, cô hít một hơi sâu, chóp mũi thế mà chỉ có mùi hương trên người Thương Mộ Nghiêm bao quanh, cô lúng túng cúi đầu.
‘‘Tôi xin lỗi.’’
Anh cau mày:’‘Xin lỗi cái gì?’’
‘‘Không biết.’’
‘‘Vì sao xin lỗi tôi?’’
Cô mím môi, lo lắng đáp:’‘Sợ anh tức giận.’’
Từ lúc xem tin tức của anh trên mạng, cô đã nhận ra cả hai đã chênh lệch tới mức không có thể với tới.
Cô không biết tại sao mình lại phải nói ra câu xin lỗi ấy, chỉ là không muốn chọc giận nhân vật lớn này.
Cô sợ mình gánh không nổi hậu quả.
Chỉ là so với sự cẩn thận này của cô, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm như có như không hiện lên sự tức giận.
Cánh cửa từ từ đóng lại, tiếng động bên ngoài ngay lập tức đã ngăn cách.
Trong văn phòng to lớn có một mùi hương gì đó của thảo dược rất dễ chịu, Tịch Ngưng không nhịn được xoa xoa chóp mũi, đầu óc có chút dễ chịu hẳn.
Ở đây không có ai, Tịch Ngưng quan sát xung quanh.
Cách cánh cửa không xa có đặt một bộ sofa, dưới chân còn lót một tấm thảm to, đối diện với nó là một bàn làm việc bàn gỗ rất lớn, ở đó có hai chiếc laptop, xung quanh là những văn kiện và tài liệu được sắp xếp vô cùng gọn gàng ngăn nắp, đến cả chiếc ghế chủ tịch cũng đặt rất ngay ngắn chỉnh tề.
Cuối cùng là một tấm kính thuỷ tinh trong suốt, ánh nắng bên ngoài yếu ớt hất vào trong, đổ bóng xuống nền sàn ở dưới, ở đây cô có thể nhìn thấy vài đỉnh của toà cao ốc cao lớn, ở hai bên có một tấm màn che màu đen được vén ra hai bên góc, ở hai bên bước tường có hai kệ tủ sách được chất đầy văn kiện nhìn rất đẹp mắt và gọn gàng.
Ở trong góc mỗi bên có hai chậu đá chồng cây, khiến không khí trong phòng bớt đi một chút lạnh lẽo và bức bối.
Màu chủ đạo của căn phòng là màu đen, khiến nó cứ có phần rùng rợn và cũng khá đáng sợ, điều hoà vẫn còn đang bật, cơ thể cô vừa trải qua cơn sốt, vẫn là có chút ớn lạnh trong người.
Bên hông ở bên trái có một cánh cửa, ở phía bên phải đối diện cũng có một cánh giống vẫn, có thể nó cũng giống như văn phòng của mẹ cô, là phòng nghỉ ngơi và phòng vệ sinh.
Cạch.
Cô hơi giật mình, quay đầu nhìn trợ lý Lâm.
Anh ấy đặt trên bàn một ly nước chanh ấm pha cùng mật ong, Tịch Ngưng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng cảm ơn anh ấy.
Trợ lý Lâm sau đó cũng vội vã rời đi.
Lâm Đình ở bên ngoài thở phào một hơi, trong đầu đột nhiên suy nghĩ trở nên hỗn loạn.
Anh ấy từng thắc mắc tại sao Tổng giám đốc mình vẫn luôn không tìm kiếm bất kì phụ nữ nào, bề ngoài thì lạnh lùng xa cách, ánh mắt lúc nào cũng không tia gợn sóng nào.
Vì Tổng giám đốc là một người quá mức hoàn hảo, mọi phương diện anh làm đều vô cùng xuất chúng, nhiều lúc anh ấy còn cho rằng một người hoàn hảo đến mấy thì vẫn có một số mặt tối, anh ấy nghĩ rằng là Giám đốc mình không được, hoặc là có chuyện thầm kín gì đó khó nói hơn.
Nhưng đến một hôm tình cờ, anh ấy thấy Tổng giám đốc mình lẳng lặng nhìn chăm chú vào một tấm ảnh, trong mắt đen láy lại có cảm giác cô độc và ẩn chứa sự dịu dàng chưa từng có.
Trong ảnh là một nữ sinh rất xinh đẹp, mặt đẹp môi hồng, đều là vẻ thiếu nữ trào đầy sức sống.
Khi đó trợ lý Lâm mới nhậm chức khoảng vài năm, vẫn có chút tò mò, buộc miệng hỏi đó có phải người trong lòng của anh không, Thương Mộ Nghiêm khi đó vẫn là một thân khí chất cao quý hơn người, nhưng anh lại không đưa ra câu trả lời chính xác nào, lại không phản bác lời của mình nói.
Từ đó về sau anh ấy mới biết, thì ra không phải Tổng giám đốc anh có chuyện thầm kín gì. Mà là sớm đã có người đặt ở trong tim.
Từ đó anh ấy cũng không thắc mắc vấn đề này nữa.
Cho đến hôm nay, Lâm Đình kinh ngạc khi nhìn thấy Tịch Ngưng, bởi vì cô Tịch này và cô gái trong tấm ảnh đó…giống nhau như đúc!
Trong đầu anh ấy xuất hiện loại ảo giác mơ hồ không rõ.
Như bản thân có vinh hạnh mà có thể biết bí mật và gặp mặt trực tiếp người trong lòng của Tổng giám đốc của mình.
Cảm giác vừa không chân thật lại vui sướng không thể tả!
Cô ngồi trên sofa gần một tiếng đồng hồ, lúc đầu còn có nhã hứng chơi di động, sau cùng lại không chịu được sự yên lặng ở nơi này, cảm giác thoải mái từ mùi hương khiến cô có chút buồn ngủ.
Cô cố dụi mắt mấy lần, muốn đi rửa mặt nhưng lại không dám tự tiện đi, thế là đành phải ngồi tại chỗ.
Đến khi cánh cửa nhẹ hé ra một lần nữa, thì Tịch Ngưng đã ngủ say mà dựa vào sofa.
Vài giây sau, cánh cửa lại được đóng lại, một đôi chân dài mang một đôi giày da sáng bóng bước vào căn phòng.
Cả người cô ngay sau đó phủ một bóng đen mờ to lớn, một bàn tay đặt trên trán cô mà đo nhiệt độ, sau cùng là một chiếc vest đen đắc tiền đắp lên người cô.
Anh nhìn cô, gương mặt cô rất trắng, giờ lại có vài phần nhợt nhạt yếu ớt, ở giữa chân mày mang theo cảm giác mệt mỏi, hàng mi cô rất dài bây giờ lại yên tĩnh mà nằm một chỗ, hơi thở đều đều trông rất ngoan ngoãn khi ngủ say, tóc mai bên má dính trên gò má cô.
Thương Mộ Nghiêm nâng tay, tự nhiên gỡ tóc trên má cô.
Ánh mắt sâu thẳm lại mang theo sự dịu dàng vô cùng nồng nàn.
Khi Tịch Ngưng đến đây là gần mười một giờ, đến lúc nheo mắt tỉnh lại là đã gần một giờ chiều, sau một hồi, khi đủ tỉnh táo lại trở nên hoảng hốt.
Vì động tác của cô mà áo vest trên người rơi xuống đùi cô, Tịch Ngưng cúi đầu nhìn, sống lưng thoáng cứng đờ.
Một giọng nói trầm thấp vang lên gần sát bên tai cô, mang theo một sự quyến rũ và vô cùng nam tính.
‘‘Cô Tịch, ngủ ở văn phòng tôi có thoải mái không?’’
Tịch Ngưng vừa rùng mình vừa giật nảy mình, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ vì bị doạ mà quay lại nhìn anh.
Thương Mộ Nghiêm không quan tâm phản ứng của cô, nhàn nhạt thờ ơ liếc qua cô.
Tịch Ngưng vừa tỉnh lại liền đối diện với nửa sườn mặt phóng đại của Thương Mộ Nghiêm, đôi mắt đen kịt khó đoán, sống mũi cao thẳng, đôi môi bạc kéo thành một đường ngang.
Ánh mắt…không có cảm xúc gì, lạnh lùng nhìn cô như người xa lạ.
Trái tim Tịch Ngưng nhảy lên, đập càng lúc càng tăng tốc, cô hít một hơi sâu, chóp mũi thế mà chỉ có mùi hương trên người Thương Mộ Nghiêm bao quanh, cô lúng túng cúi đầu.
‘‘Tôi xin lỗi.’’
Anh cau mày:’‘Xin lỗi cái gì?’’
‘‘Không biết.’’
‘‘Vì sao xin lỗi tôi?’’
Cô mím môi, lo lắng đáp:’‘Sợ anh tức giận.’’
Từ lúc xem tin tức của anh trên mạng, cô đã nhận ra cả hai đã chênh lệch tới mức không có thể với tới.
Cô không biết tại sao mình lại phải nói ra câu xin lỗi ấy, chỉ là không muốn chọc giận nhân vật lớn này.
Cô sợ mình gánh không nổi hậu quả.
Chỉ là so với sự cẩn thận này của cô, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm như có như không hiện lên sự tức giận.
/191
|