Anh Sẽ Ở Bên Em, Mãi Mãi Nhé?

Chương 31: Làm lành

/37


Ông anh khờ vì đạt giải học sinh giỏi Quốc gia, chắc một suất tuyển thẳng Đại học nên hai bác mừng lắm, vì muốn khoe thành tích của con trai nên bác gái quyết định làm một bữa tiệc ăn mừng nho nhỏ, ngoài việc mời một số hàng xóm láng giềng thì có cho phép ông anh mời thêm bạn. Ông anh khờ phản đối ghê lắm, luôn mồm viện dẫn lý do: “Chỉ là giải Nhì thôi mà mẹ, chuyện nhỏ mà mẹ, thằng đệ con cũng đạt giải mà mẹ nó có tổ chức tiệc tùng gì đâu”. Thậm chí còn buồn rầu than thở với tôi: “Anh thấy việc anh đạt giải là việc hết sức bình thường mà ba mẹ anh làm tiệc mừng vầy… anh thấy mắc cỡ quá” làm tôi ba ngày ba đêm cứ nghĩ tới lời nói của ông anh là lại cảm thấy đau lòng và mặc cảm. Vậy mà một bữa tôi vừa đi từ lò võ về, đã thấy ông anh khờ đang đứng ở ngoài sân vung chân múa tay nói chuyện chí chóe với một đám bạn.

- Coi như bữa tiệc này là anh khao các chú, các chú cứ tự nhiên cho anh.

Trông ông anh ăn mặc rõ là bảnh bao, còn xức nước hoa thơm nức. Thấy tôi ông anh cười toe, chẳng ngượng ngập gì. Rõ là đồ mặt dày.

Tiệc tổ chức không lớn nên cũng không đông người, chỉ vừa đủ ngồi chật hết phòng khách và mấy bàn kê ngoài sân. Cũng toàn là người quen nên chẳng mấy chốc, tôi đã chào hỏi đủ lượt và lẩn vào trong nhà.

Bác gái cùng một cơ số người phụ nữ đảm đang khác đang tất tả trong bếp. Tôi – mang tiếng là con gái – nên đành mon men vào. Chưa kịp mở miệng, thấy tôi, bác gái sai ngay.

- Hạ Nhi, con lấy cái này cho bác, lấy cái kia cho bác…

Khổ nỗi, đây có phải là nhà tôi đâu mà tôi biết cái này với cái kia nó nằm chỗ nào. Nhìn quanh thấy ai cũng đang hối hả và tất bật, không ai đứng không để mà hỏi, lóng ngóng một hồi, tôi bất đắc dĩ phải ra ngoài tìm ông anh khờ nhờ cứu trợ. Ông anh đang mặc đồ đẹp nên làm biếng, liền túm cổ tên trời đánh – lúc này đang đứng hớt mỏ nói leo chuyện người lớn.

- Vô giúp Hạ Nhi một chút coi.

Có còn hơn không, có một thì đỡ một. Bác gái nói tôi làm gì, tôi liền bảo hắn làm cùng. Thêm cả hai tay hai chân của hắn mà tôi vẫn lúng túng. Cũng phải thông cảm cho tôi, hồi nào tới giờ tôi có phải đụng tay đụng chân vào bếp đâu. Tôi có tới tận hai ông anh khoái ăn ngon lận mà.

Thấy tôi thậm chí còn không phân biệt được đâu là hành, đâu là tỏi, giã ớt làm nước mắm thì để ớt văng tùm lum khắp sàn nhà, bác gái kêu trông nồi nước lẩu thì để cho sôi trào hết cả ra ngoài, làm tắt cả bếp, bày thức ăn ra đĩa thì đĩa đầy đĩa vơi, ngay đến cả việc dễ dàng nhất trần đời là rửa dao và thớt thì cũng để cho thớt rơi vào chân, đau tê tái ... bác gái ngán ngẩm bảo:

- Con coi san mắm và tương ớt ra chén cho bác.

Nhận thấy vẻ không hài lòng của bác gái, tôi ráng làm thật cẩn thận, múc từng muỗng mắm, không để rơi ra ngoài một giọt. Chưa kịp hài lòng về thành quả của mình, tôi lại nghe tiếng bác gái giục giã.

- Xong chưa Hạ Nhi? Phụ bác sắp bàn ăn.

- Xong rồi đây ạ.

Tôi nói, lúc này mới cầm tới chai tương ớt. Đang lúc vội, lại gặp ngay cái chai thủy tinh chết tiệt, mãi không chịu chảy tương ra, tôi cáu quá, vẩy mạnh tay một cái. Chỉ nghe “ối”, quay lại, đã thấy tên trời đánh dính nguyên một mảng đỏ chói ở nơi dưới thắt lưng một chút. Luống cuống, tôi vơ đại cái khăn lau bếp (vừa lau nước lẩu xong, đang còn nóng), áp vào chỗ đó cho hắn, luôn miệng xin lỗi. Đáp lại sự hối lỗi chân thành của tôi, hắn nhảy cẫng lên, va cả vào tủ bếp, mặt đỏ tưng bừng.

- Không sao, không sao đâu, chỉ cần thay quần là được.

Lúc này tôi mới hoàn hồn nhìn lại. Tôi thề là tôi không cố ý xâm hại thân thể hắn. Thật đấy!

Tôi thề. Tôi thề. Tôi thề.

Sau một hồi vất vả còn hơn cả đi đánh trận, bữa tiệc để đời của tôi cuối cùng cũng được bắt đầu và kết thúc tốt đẹp, mọi người đều vui vẻ, bác gái cũng không trách móc gì chuyện hậu đậu của tôi khiến tôi cảm thấy yên tâm đôi chút. Và quan trọng nhất, cả hai chúng tôi, thi thoảng bắt gặp ánh mắt đầy ngụ ý của nhau thì đều tự ngầm hiểu rằng, có những chuyện, không bao giờ nên mở miệng nói ra, kể cả là nói cho những người bạn thân nhất.

Nhưng cũng nhờ vụ tai nạn đó mà tôi với hắn lại có thể trở thành bạn bè như trước, có nghĩa là, cả hai chúng tôi không còn phải tránh mặt nhau nữa, và có thể đi học cùng với nhau (đương nhiên là có cả ông anh khờ). Tôi còn chờ đợi điều gì tốt đẹp hơn thế nữa chứ? Một lời xin lỗi từ hắn vì đã làm tôi bị tổn thương hay sao? Thôi đi, tôi đâu nhỏ nhen đến thế?


/37

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status