“Liền như vậy đi…” Dù sao không xấu, nhưng cũng không thể nói là đẹp trai, ít nhất người còn cao ráo, hơn một mét tám, coi như tạm.
“Cái gì nói liền như vậy? Con phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình.” Cha vẻ mặt nghiêm túc ngồi vào vào sô pha, theo thói quen một tay cầm lấy tò báo trên bàn, một tay cầm tách trà.
“…Liền như vậy chính là liền như vậy, không tốt cũng không xấu.” Em nghĩ nghĩ, bổ sung thêm:
“Nhưng là có chút không thú vị.” Đôi lúc em ngồi suốt một giờ, nói không đến hai mươi câu.
“Thú vị có thể kiếm cơm ăn? Kết hôn là chuyện lớn, cũng không phải thứ để con mang ra đùa. Ta xem người ta cũng không sai, có thể lo lắng.” Ba ba một lời định Càn khôn.(1)
Kết quả, tuần kế tiếp em cũng không phải đi xem mặt. Cảm tình, ba ba mẹ mẹ nhìn trúng người ta rồi. Em không biết anh xã bên kia nói thế nào, một tuần sau hai người lại ngồi cùng nhau ăn cơm.
Cơm Trung chính hiệu, hai người năm món ăn, một món canh, người người rì rầm to nhỏ xung quanh , bàn anh và em chỉ có tiếng thìa đũa chạm bát cùng tiếng nhai nuốt tinh tế. Anh xã ăn cơm rất nhanh, lúc em mới ăn được một phần tư bát cơm, anh đã lấy khăn tay xoa xoa miệng rồi ngồi nghiêm chỉnh đối diện em. Nhìn tư thế anh thế, em cũng ăn không vô. Ai có thể vừa ăn uống vừa ngồi với đối diện bức tượng, một bức tượng mặt không chút thay đổi? Thấy em buông đũa, anh liền nhíu mày.
“Sao lại ăn ít như vậy?” Lúc ấy lòng em thật ấm áp, cảm thấy người này cũng khá ổn. Nhưng mãi đến khi kết hôn mới biết không phải anh quan tâm đến em đâu, rõ ràng là chê em lãng phí lương thực.
Người khác hò hẹn, em và anh cũng hẹn hò. Người khác hò hẹn nói tình nói yêu, thưởng thức gió mát trăng thanh, anh và em hẹn hò nói chuyện nhân sinh, … bàn bạc tình hình chính trị đương thời = =!!!
Nói chuyện nhân sinh cùng tình hình chính trị được một tháng anh đường đường hoàng hoàng tiến dần từng bước cùng ba ba em nâng cốc nói chuyện, đàm đạo mấy chuyện kinh thiên động địa. Mẹ mẹ cũng rất kích động, không để dì giúp việc nấu cơm mà tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn cho hai người. Ban đêm, anh ngủ ở phòng khách nhà em. Hầu hạ hai người uống rượu đi ngủ xong, mẹ mẹ tươi cười lôi kéo tay em nói:
“Ba con lâu lắm rồi chưa vui vẻ như vậy.”
Thời trẻ ba ba là lính, nếu không phải một lần ra ngoài thực hiện nhiệm vụ bị thương, đứt gân chân, chỉ sợ cả đời ba ba sẽ ở quân doanh. Em nghe ba ba cùng anh nói chuyện mới hiểu, ba ba vốn là cánh chim đại bàng, vĩnh viễn hướng lên bầu trời cao rộng. Trách không được mỗi khi em nói mình không có cái lý tưởng gì, ba ba đều là một vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Nam thanh niên” lớn tuổi đầy hứa hẹn giống anh, nếu đã xác định quan hệ, vốn không có nhiều lễ nghi phiền phức, hôn lễ của chúng ta liền định tháng sau. Trong một tháng cần chuẩn bị rất nhiều việc, ba ba mẹ mẹ cùng anh đều sứt đầu mẻ trán, em cùng bạn bè nhìn áo cưới thế nào, ngày ngày thích ý. Chụp ảnh cưới xong, em không còn chuyện gì ngoài việc chuyên tâm chờ cưới chồng. Nếu anh có gọi điện thoại tới cũng chỉ có vài câu ân cần thăm hỏi liền cúp máy.
Đêm trước khi được gả đi, em ôm bạn tốt Tiểu Nhan hung hăng khóc một hồi. Nó cũng không nói gì, cứ ôm em, mặc cho em phát tiết.
Cứ như vậy, em mơ mơ màng màng kết hôn với anh. Em thành bà xã của anh, anh thành ông xã của em. Hôn lễ được tổ chức theo kiểu đông tây kết hợp. Phần trước là kiểu Âu Tây, trước mặt cha xứ em nói nguyện ý rồi trao nhẫn. Việc hôn môi được hủy bỏ, lý do vì ba ba nói một câu: “Hữu thương phong hóa”(2).
Sau lại theo kiểu Trung, mặc sườn xám đỏ nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, vợ chồng giao bái xong không nhập động phòng luôn mà đi vào khách sạn đặt sẵn từ trước đến từng bàn ăn kính rượu. Làm cô dâu, em chỉ phải cầm một ly rượu tượng trưng, nhấp miệng mấy lần có lệ. Nhưng anh xã lại không có mệnh tốt như vậy, đám chiến hữu từ xa đến hình như muốn chuốc rượu anh đến chết. Một đám người ầm ỹ lợi hại, thực rõ ràng là Chu Du đánh Hoàng Cái, một bên nguyện chuốc một bên nguyện uống. Em đứng bên cạnh cũng không khuyên, cũng không biết khuyên như thế nào. Chuyện trong cuộc sống của anh, em chưa từng dính dáng vào. Thực rõ ràng là anh xã để bàn này lại cuối cùng mới kính rượu, anh biết chính mình sẽ bị chuốc lợi hại. Ở chung hai tháng, em chưa từng nhìn thấy nhiều nét mặt của anh như vậy, anh cùng bọn họ cười đùa, hoàn toàn không phải là một anh mà em từng biết. Không khí nóng bỏng vui vẻ trong bàn nhanh chóng lan ra cả đại sảnh. Mọi người đều cao hứng, bạn cũ gặp lại, thân thích gặp mặt, con cháu kết hôn… Chỉ có một mình em tay cầm ly rượu đứng như trời chồng không biết làm sao. Ngay cả phù dâu phù rể cũng chạy đi nói chuyện phiếm từ lúc nào.
Em mê mang đứng ở nơi đó, áo cưới đỏ thẫm như thiên đại châm chọc.
“Bà xã của tôi, xinh đẹp đúng không?” Lát sau, anh xã một phen đem em kéo đến bên người, dùng cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy em. Hai người chưa từng thân cận như vậy, em không biết làm sao ngẩng đầu lên nhìn anh, anh hướng em cười hắc hắc. Em không biết có phải là anh nhìn thấy em đứng mờ mịt chỗ đó mới làm vậy hay không, dù sao em cũng được anh cứu một màn. Anh lôi em vào tiệc cưới của chúng ta, mà không phải một mình em mờ mịt đứng đó, mờ mịt không biết làm sao.
Thu xếp mọi việc ổn thỏa, buổi chiều anh và em trở lại tân phòng của chúng ta, anh uống hơi nhiều nên nằm xuống giường ngủ một giấc. Tân phòng cũng không hẳn là đặc biệt mới, chính là khi công ty bước vào ổn định, thừa dịp giá đất thấp mua mấy căn biệt thự gần nhau xem như đầu cơ trục lợi, chờ giá đất gặp thời vận lại bán đi, chỉ chừa lại căn biệt thự nhỏ ba tầng, làm tân phòng kết hôn. Thời gian đó thành phố không biết xảy ra chuyện gì, giá đất xuống rất thấp, ngay cả mẹ mẹ cũng không nhịn được, giấu diếm ba ba mua hai phòng. Sau lại bị ba ba phát hiện, giá tăng ba ba không cho bán, nói “hữu thương phong hóa !”. Đến bây giờ vẫn còn! Ông xã dự định kết hôn vào năm 29 tuổi, nên đã sớm trang hoàng phòng đầy đủ, cho dù em không gả cho anh cũng sẽ có … người phụ nữ khác tiến vào. Trước khi kết hôn, anh đã nói qua, cha mẹ anh cũng tiến vào ở cùng. Lúc ấy anh cũng hỏi luôn em có ngại chuyện sống chung cùng cha mẹ chồng không, em lắc đầu, không có ý kiến gì.
“Hai người già ở trong nhà khó tránh khỏi lạnh lùng.” Anh nghe em trả lời xong nhẹ nhàng thở ra. Kỳ thật, từ lời anh, em đại khái có thể đoán ra quan hệ của anh với cha mẹ cũng không phải thực thân mật. Trước, em có đến nhà cha mẹ chồng ăn cơm hai lần, mẹ mẹ anh lúc nào cũng rất ôn hòa. Lúc ấy, em còn tưởng bà không thích em, sau mới phát hiện bà đối với ai cũng như thế. Có lẽ khi trẻ bà là mĩ nhân lạnh lùng trong truyền thuyết… Phỏng đoán của em đã được chứng thực khi em gặp chị hai anh. Ba ba anh thật ra có vẻ hòa ái, nhưng lại là người ít nói. Ba ba và em chênh nhau nhiều tuổi, nói chuyện, tán gẫu cũng không hợp gu. Trên anh còn có hai người chị. Mà em lại là trưởng nữ trong nhà, nói cách khác, ba ba mẹ mẹ anh cơ hồ cùng tuổi với ông bà nội em.
Em không biết nấu cơm, may mà trong nhà có người giúp việc. Đến giờ cơm chiều, em gọi anh dậy. Lúc anh tỉnh, nhìn em có chút mê mang, như là không hiểu vì sao em lại trong nhà anh. Kỳ thật, em cũng không hiểu lắm vì sao em lại hồ đồ thành vợ anh. Dường như chúng ta vẫn là người xa lạ một nửa.
Đến tối đi ngủ, nói không khẩn trương, bối rối là gạt người. Tắm rửa xong, ngồi trên giường hai tay không nhịn được run run. Chờ anh ra khỏi phòng tắm, đến ngồi cạnh em, dùng một loại ánh mắt khó hiểu nhìn em, em ra vẻ bình tĩnh nói với anh:
“Em là xử c nữ (3), anh nhìn rồi “làm việc” đi!”
Hai tay anh định ôm lấy em, vừa nghe xong những lời này liền cứng ngắc giữa không trung, môi anh khẽ nhếch, lấy một vẻ mặt đặc biệt mê ly nhìn em. Em muốn làm tốt mười phần chuẩn bỉ, nghe anh hỏi một câu: “Thật vậy chăng?”, liền không lưu tình chút nào đem đẩy anh ngã xuống giường.
Tuy rẳng em nhu thuận, học tập cũng không vĩ đại, chỉ có thể nói thường thường bậc trung. Nếu so với đứa em trai cả ngày được xưng là thiên tài, quả thực là một trời một vực. Lúc lên trung học, mẹ mẹ không biết từ đâu nghe nói thi mỹ thuật tạo hình có vẻ dễ đỗ, mẹ mẹ cùng ba ba thương lượng một phen rồi đưa em vào trường trung học dạy mĩ thuật tốt nhất trong vùng. Vì thế, em b ị biến thành “thiếu niên ngỗ nghịch” từ miệng mọi người, lớn lên chính sẽ thành “thanh niên văn nghệ”.
Ai cũng nói người học mỹ thuật tạo hình không bình thường, em cũng không biết rốt cuộc mình có bình thường hay không. Dù sao cũng rõ ràng, quần áo em mặc đều có vẻ đi trước “tiên phong”, đây là bị tác động của bạn cùng học. Người học mỹ thuật tạo hình đều tự kỉ. Tất cả mọi người biết khoa ỹ thuật tạo hình trong học viện nhiều mỹ nữ, nói thật ra cũng không phải là nhiều mĩ nữ, mà là có nhiều người cho rằng mình đẹp.
Đem chính mình trang điểm xinh đẹp, người gặp người thích là thiên chức của bọn em. Trước đây mỗi lần nói chuyện phiếm với các bạn nam, họ chưa bao giờ tin em đang độc thân. Đương nhiên, bọn họ càng không tin người ăn mặc phóng khoáng như em là người bảo thủ. Đêm tân hôn là lần đầu tiên của em, em cũng không muốn vì hiểu lầm mà bị thương hoặc có trải nghiệm không tốt. Vì thiên tính theo đuổi cái đẹp, cũng không phải vì em có tư tưởng phóng khoáng. Nhưng, người khác lại không nghĩ như vậy…
Dù cho anh thật cẩn thận cùng tận lực nhẹ nhàng thế nào, em vẫn đau chết đi sống lại. Em sợ đau, từ nhỏ đã sợ. Không biết có phải dây thần kinh cảm nhận nỗi đau của em đặc biệt mẫn cảm hay không, vết thương đối với người khác là bé nhỏ không đáng kể, cũng đủ làm em rất đau. Có người nói vì ba mẹ em rất cưng chiều em, làm em không chịu được một chút đau khổ. Nhưng, em biết, đây là trời sinh. Mẹ mẹ em cũng đặc biệt sợ đau.
Chú thích một chút:
(1): Một câu là quyết định luôn, không thể thay đổi.
(2): Đại ý là không có đạo đức, không biết giữ gìn truyền thống.
(3): Em hèm, …. Là xử nữ ạ. Nguyên văn câu này là: “我是处c女,你看着办吧!”
“Cái gì nói liền như vậy? Con phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình.” Cha vẻ mặt nghiêm túc ngồi vào vào sô pha, theo thói quen một tay cầm lấy tò báo trên bàn, một tay cầm tách trà.
“…Liền như vậy chính là liền như vậy, không tốt cũng không xấu.” Em nghĩ nghĩ, bổ sung thêm:
“Nhưng là có chút không thú vị.” Đôi lúc em ngồi suốt một giờ, nói không đến hai mươi câu.
“Thú vị có thể kiếm cơm ăn? Kết hôn là chuyện lớn, cũng không phải thứ để con mang ra đùa. Ta xem người ta cũng không sai, có thể lo lắng.” Ba ba một lời định Càn khôn.(1)
Kết quả, tuần kế tiếp em cũng không phải đi xem mặt. Cảm tình, ba ba mẹ mẹ nhìn trúng người ta rồi. Em không biết anh xã bên kia nói thế nào, một tuần sau hai người lại ngồi cùng nhau ăn cơm.
Cơm Trung chính hiệu, hai người năm món ăn, một món canh, người người rì rầm to nhỏ xung quanh , bàn anh và em chỉ có tiếng thìa đũa chạm bát cùng tiếng nhai nuốt tinh tế. Anh xã ăn cơm rất nhanh, lúc em mới ăn được một phần tư bát cơm, anh đã lấy khăn tay xoa xoa miệng rồi ngồi nghiêm chỉnh đối diện em. Nhìn tư thế anh thế, em cũng ăn không vô. Ai có thể vừa ăn uống vừa ngồi với đối diện bức tượng, một bức tượng mặt không chút thay đổi? Thấy em buông đũa, anh liền nhíu mày.
“Sao lại ăn ít như vậy?” Lúc ấy lòng em thật ấm áp, cảm thấy người này cũng khá ổn. Nhưng mãi đến khi kết hôn mới biết không phải anh quan tâm đến em đâu, rõ ràng là chê em lãng phí lương thực.
Người khác hò hẹn, em và anh cũng hẹn hò. Người khác hò hẹn nói tình nói yêu, thưởng thức gió mát trăng thanh, anh và em hẹn hò nói chuyện nhân sinh, … bàn bạc tình hình chính trị đương thời = =!!!
Nói chuyện nhân sinh cùng tình hình chính trị được một tháng anh đường đường hoàng hoàng tiến dần từng bước cùng ba ba em nâng cốc nói chuyện, đàm đạo mấy chuyện kinh thiên động địa. Mẹ mẹ cũng rất kích động, không để dì giúp việc nấu cơm mà tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn cho hai người. Ban đêm, anh ngủ ở phòng khách nhà em. Hầu hạ hai người uống rượu đi ngủ xong, mẹ mẹ tươi cười lôi kéo tay em nói:
“Ba con lâu lắm rồi chưa vui vẻ như vậy.”
Thời trẻ ba ba là lính, nếu không phải một lần ra ngoài thực hiện nhiệm vụ bị thương, đứt gân chân, chỉ sợ cả đời ba ba sẽ ở quân doanh. Em nghe ba ba cùng anh nói chuyện mới hiểu, ba ba vốn là cánh chim đại bàng, vĩnh viễn hướng lên bầu trời cao rộng. Trách không được mỗi khi em nói mình không có cái lý tưởng gì, ba ba đều là một vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Nam thanh niên” lớn tuổi đầy hứa hẹn giống anh, nếu đã xác định quan hệ, vốn không có nhiều lễ nghi phiền phức, hôn lễ của chúng ta liền định tháng sau. Trong một tháng cần chuẩn bị rất nhiều việc, ba ba mẹ mẹ cùng anh đều sứt đầu mẻ trán, em cùng bạn bè nhìn áo cưới thế nào, ngày ngày thích ý. Chụp ảnh cưới xong, em không còn chuyện gì ngoài việc chuyên tâm chờ cưới chồng. Nếu anh có gọi điện thoại tới cũng chỉ có vài câu ân cần thăm hỏi liền cúp máy.
Đêm trước khi được gả đi, em ôm bạn tốt Tiểu Nhan hung hăng khóc một hồi. Nó cũng không nói gì, cứ ôm em, mặc cho em phát tiết.
Cứ như vậy, em mơ mơ màng màng kết hôn với anh. Em thành bà xã của anh, anh thành ông xã của em. Hôn lễ được tổ chức theo kiểu đông tây kết hợp. Phần trước là kiểu Âu Tây, trước mặt cha xứ em nói nguyện ý rồi trao nhẫn. Việc hôn môi được hủy bỏ, lý do vì ba ba nói một câu: “Hữu thương phong hóa”(2).
Sau lại theo kiểu Trung, mặc sườn xám đỏ nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, vợ chồng giao bái xong không nhập động phòng luôn mà đi vào khách sạn đặt sẵn từ trước đến từng bàn ăn kính rượu. Làm cô dâu, em chỉ phải cầm một ly rượu tượng trưng, nhấp miệng mấy lần có lệ. Nhưng anh xã lại không có mệnh tốt như vậy, đám chiến hữu từ xa đến hình như muốn chuốc rượu anh đến chết. Một đám người ầm ỹ lợi hại, thực rõ ràng là Chu Du đánh Hoàng Cái, một bên nguyện chuốc một bên nguyện uống. Em đứng bên cạnh cũng không khuyên, cũng không biết khuyên như thế nào. Chuyện trong cuộc sống của anh, em chưa từng dính dáng vào. Thực rõ ràng là anh xã để bàn này lại cuối cùng mới kính rượu, anh biết chính mình sẽ bị chuốc lợi hại. Ở chung hai tháng, em chưa từng nhìn thấy nhiều nét mặt của anh như vậy, anh cùng bọn họ cười đùa, hoàn toàn không phải là một anh mà em từng biết. Không khí nóng bỏng vui vẻ trong bàn nhanh chóng lan ra cả đại sảnh. Mọi người đều cao hứng, bạn cũ gặp lại, thân thích gặp mặt, con cháu kết hôn… Chỉ có một mình em tay cầm ly rượu đứng như trời chồng không biết làm sao. Ngay cả phù dâu phù rể cũng chạy đi nói chuyện phiếm từ lúc nào.
Em mê mang đứng ở nơi đó, áo cưới đỏ thẫm như thiên đại châm chọc.
“Bà xã của tôi, xinh đẹp đúng không?” Lát sau, anh xã một phen đem em kéo đến bên người, dùng cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy em. Hai người chưa từng thân cận như vậy, em không biết làm sao ngẩng đầu lên nhìn anh, anh hướng em cười hắc hắc. Em không biết có phải là anh nhìn thấy em đứng mờ mịt chỗ đó mới làm vậy hay không, dù sao em cũng được anh cứu một màn. Anh lôi em vào tiệc cưới của chúng ta, mà không phải một mình em mờ mịt đứng đó, mờ mịt không biết làm sao.
Thu xếp mọi việc ổn thỏa, buổi chiều anh và em trở lại tân phòng của chúng ta, anh uống hơi nhiều nên nằm xuống giường ngủ một giấc. Tân phòng cũng không hẳn là đặc biệt mới, chính là khi công ty bước vào ổn định, thừa dịp giá đất thấp mua mấy căn biệt thự gần nhau xem như đầu cơ trục lợi, chờ giá đất gặp thời vận lại bán đi, chỉ chừa lại căn biệt thự nhỏ ba tầng, làm tân phòng kết hôn. Thời gian đó thành phố không biết xảy ra chuyện gì, giá đất xuống rất thấp, ngay cả mẹ mẹ cũng không nhịn được, giấu diếm ba ba mua hai phòng. Sau lại bị ba ba phát hiện, giá tăng ba ba không cho bán, nói “hữu thương phong hóa !”. Đến bây giờ vẫn còn! Ông xã dự định kết hôn vào năm 29 tuổi, nên đã sớm trang hoàng phòng đầy đủ, cho dù em không gả cho anh cũng sẽ có … người phụ nữ khác tiến vào. Trước khi kết hôn, anh đã nói qua, cha mẹ anh cũng tiến vào ở cùng. Lúc ấy anh cũng hỏi luôn em có ngại chuyện sống chung cùng cha mẹ chồng không, em lắc đầu, không có ý kiến gì.
“Hai người già ở trong nhà khó tránh khỏi lạnh lùng.” Anh nghe em trả lời xong nhẹ nhàng thở ra. Kỳ thật, từ lời anh, em đại khái có thể đoán ra quan hệ của anh với cha mẹ cũng không phải thực thân mật. Trước, em có đến nhà cha mẹ chồng ăn cơm hai lần, mẹ mẹ anh lúc nào cũng rất ôn hòa. Lúc ấy, em còn tưởng bà không thích em, sau mới phát hiện bà đối với ai cũng như thế. Có lẽ khi trẻ bà là mĩ nhân lạnh lùng trong truyền thuyết… Phỏng đoán của em đã được chứng thực khi em gặp chị hai anh. Ba ba anh thật ra có vẻ hòa ái, nhưng lại là người ít nói. Ba ba và em chênh nhau nhiều tuổi, nói chuyện, tán gẫu cũng không hợp gu. Trên anh còn có hai người chị. Mà em lại là trưởng nữ trong nhà, nói cách khác, ba ba mẹ mẹ anh cơ hồ cùng tuổi với ông bà nội em.
Em không biết nấu cơm, may mà trong nhà có người giúp việc. Đến giờ cơm chiều, em gọi anh dậy. Lúc anh tỉnh, nhìn em có chút mê mang, như là không hiểu vì sao em lại trong nhà anh. Kỳ thật, em cũng không hiểu lắm vì sao em lại hồ đồ thành vợ anh. Dường như chúng ta vẫn là người xa lạ một nửa.
Đến tối đi ngủ, nói không khẩn trương, bối rối là gạt người. Tắm rửa xong, ngồi trên giường hai tay không nhịn được run run. Chờ anh ra khỏi phòng tắm, đến ngồi cạnh em, dùng một loại ánh mắt khó hiểu nhìn em, em ra vẻ bình tĩnh nói với anh:
“Em là xử c nữ (3), anh nhìn rồi “làm việc” đi!”
Hai tay anh định ôm lấy em, vừa nghe xong những lời này liền cứng ngắc giữa không trung, môi anh khẽ nhếch, lấy một vẻ mặt đặc biệt mê ly nhìn em. Em muốn làm tốt mười phần chuẩn bỉ, nghe anh hỏi một câu: “Thật vậy chăng?”, liền không lưu tình chút nào đem đẩy anh ngã xuống giường.
Tuy rẳng em nhu thuận, học tập cũng không vĩ đại, chỉ có thể nói thường thường bậc trung. Nếu so với đứa em trai cả ngày được xưng là thiên tài, quả thực là một trời một vực. Lúc lên trung học, mẹ mẹ không biết từ đâu nghe nói thi mỹ thuật tạo hình có vẻ dễ đỗ, mẹ mẹ cùng ba ba thương lượng một phen rồi đưa em vào trường trung học dạy mĩ thuật tốt nhất trong vùng. Vì thế, em b ị biến thành “thiếu niên ngỗ nghịch” từ miệng mọi người, lớn lên chính sẽ thành “thanh niên văn nghệ”.
Ai cũng nói người học mỹ thuật tạo hình không bình thường, em cũng không biết rốt cuộc mình có bình thường hay không. Dù sao cũng rõ ràng, quần áo em mặc đều có vẻ đi trước “tiên phong”, đây là bị tác động của bạn cùng học. Người học mỹ thuật tạo hình đều tự kỉ. Tất cả mọi người biết khoa ỹ thuật tạo hình trong học viện nhiều mỹ nữ, nói thật ra cũng không phải là nhiều mĩ nữ, mà là có nhiều người cho rằng mình đẹp.
Đem chính mình trang điểm xinh đẹp, người gặp người thích là thiên chức của bọn em. Trước đây mỗi lần nói chuyện phiếm với các bạn nam, họ chưa bao giờ tin em đang độc thân. Đương nhiên, bọn họ càng không tin người ăn mặc phóng khoáng như em là người bảo thủ. Đêm tân hôn là lần đầu tiên của em, em cũng không muốn vì hiểu lầm mà bị thương hoặc có trải nghiệm không tốt. Vì thiên tính theo đuổi cái đẹp, cũng không phải vì em có tư tưởng phóng khoáng. Nhưng, người khác lại không nghĩ như vậy…
Dù cho anh thật cẩn thận cùng tận lực nhẹ nhàng thế nào, em vẫn đau chết đi sống lại. Em sợ đau, từ nhỏ đã sợ. Không biết có phải dây thần kinh cảm nhận nỗi đau của em đặc biệt mẫn cảm hay không, vết thương đối với người khác là bé nhỏ không đáng kể, cũng đủ làm em rất đau. Có người nói vì ba mẹ em rất cưng chiều em, làm em không chịu được một chút đau khổ. Nhưng, em biết, đây là trời sinh. Mẹ mẹ em cũng đặc biệt sợ đau.
Chú thích một chút:
(1): Một câu là quyết định luôn, không thể thay đổi.
(2): Đại ý là không có đạo đức, không biết giữ gìn truyền thống.
(3): Em hèm, …. Là xử nữ ạ. Nguyên văn câu này là: “我是处c女,你看着办吧!”
/66
|