Nhưng, em biết, đây là trời sinh. Mẹ mẹ em cũng đặc biệt sợ đau.
Sau khi anh thật vất vả đi vào, cả hai đều đầm đìa mồ hôi. Em thì đau, anh thì nhịn.
“Sớm chết sớm siêu sinh, anh cứ tùy tiện đi, không cần phải nhìn em.” Em hoàn toàn là đau đến ngất đi, chỉ chờ mong anh chạy nhanh chấm dứt nên mới nói như vậy.
Anh như không nghe thấy em nói, chỉ chậm rãi cọ sát ở chỗ này, đôi tay hơi thô ráp còn sờ đến lau đi trên cơ thể đầy mồ hôi của em.
Lăng trì xử tử… Là ý tưởng duy nhất lúc ấy của em. Cứ việc quá trình có vẻ khó khăn, kết quả vẫn là viên mãn. Lần đầu tiên của chúng mình, em thế nhưng cũng có cao triều. Xong việc em cũng không biết chính mình đến tột cùng là xuất phát từ ý tưởng nào, run run nằm trong lòng anh khóc, nước mắt nước mũi dàn dụa. Tựa hồ là tạm biệt thứ gì đó, lại chào đón thứ gì đó. Lại tựa hồ, em không bao giờ còn là em trước đây. Một tầng …..(1) mỏng manh, thậm chí em còn chưa từng nhìn thấy nó thế nào, nó lại mang đến cho em cảm thụ mãnh liệt mênh mông.
Đệm dưới thân bị ô uế, mặt trên có dính máu của em cùng tinh dịch của anh. Anh nhìn em khóc không biết làm sao, mãi đến khi em khóc mệt mỏi, anh mới dùng ga trải giường bao lấy em đi vào phòng tắm.
“Em tự mình đi.” Em giãy dụa nhảy xuống, hai chân chạm đất mới mềm nhũn vô lực.
Thị nhi phù khởi kiều vô lực, thủy thị sơ thừa ân trạch thì(2). Lúc bị anh ôm, em mới đột nhiên nhớ ra câu này, cuối cùng hiểu được vì sao lúc ấy Dương quý phi còn cần người giúp, này mẹ nó thật không phải chuyện người làm. Lúc kết hôn, bạn bè nói với em một câu, đau vài lần xong sẽ không đau. Liền ngay cả mẹ em cũng nói với em câu này, nhưng mẹ lão nhân gia còn thật thành thật nói thêm một câu làm em suýt hỏng mất: “Phỏng chừng con còn đau hơn người khác vài lần.”
Con mắt em hồng hồng nghĩ lời mẹ nói, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận thức, ai làm cho thần kinh em tinh tế thế này? Hơn nữa, thực rõ ràng, “cái kia” của anh nhỏ hơn so với tiêu chuẩn lúc em tra cứu trên mạng.
Phòng tắm có bồn tắm lớn, nhưng đêm hôm khuya khoắt lại trải qua một phen chuyện tình phí công, hai người đều không có tâm tư lại đi ngâm mình, liền đứng dưới vòi hoa sen tùy tiện tẩy rửa một lát. Em nhìn thấy anh định giúp em tắm, mặt đỏ lên, cúi đầu hừ hừ nói:
“Anh đi ra ngoài.”
“Đừng náo loạn, mau tắm.” Anh vừa nói vừa mở vòi hoa sen, em còn chưa kịp chuẩn bị đã bị nước ấm từ trên cao ào ạt chảy xuống đầu. Phòng tắm, em sặc nước một cách vô cùng huy hoàng. Cái này cũng bất chấp thẹn thùng, cuối cùng cũng được anh ôm ra khỏi phòng tắm, em đều nhanh bị ép buộc chết khiếp. Bởi vì ho khan, phía dưới vừa chạm vào đã đau, mắt của em như suối nước nóng, không ngừng chảy ra chất lỏng ấm áp.
Cuối cùng, anh coi như dỗ trẻ con, đem em ôm vào trong ngực nhẹ nhàng vuốt lưng cho em, em mới chậm rãi ngủ. Trong lúc mê màng, dường như em còn nghe thấy ba ba thực trịnh trọng nói với anh: “Tôi đem con gái giao cho anh.”
Lúc đó, em cảm thấy chính mình trước mặt anh căn bản không phải một người vợ, mà là một đứa nhỏ. Một đứa nhỏ, một đứa nhỏ theo một tay một tộc trưởng giao cho một tộc trưởng khác. Này, chính là hôn nhân của em, một cuộc hôn nhân, có chút không giống bình thường.
Hốt hoảng lại nhớ trước đây ba ba còn trong quân ngũ, một năm về nhà hai ba bận, vội vàng về, vội vàng đi. Mỗi lần ba ba vừa trở về, em nhìn ba ba như người xa lạ, vụng trộm nhìn một cái, chờ ba ba nhìn lại đã tạch một tiếng bỏ chạy không còn bóng dáng. Đến lúc ba ba sắp phải đi, đều phải ôm chân ba ba khóc lớn đại náo một phen. Khóc đến mức ba ba cũng không có cách nào, một người cứng rắn như thép mà đôi mắt cũng hồng hồng. Mỗi lần em khóc thảm thiết đều được ba ba ôm vào lồng ngực rắn chắc, bàn tay to của ba ba nhẹ vuốt cái lưng nhỏ của em, thẳng đến khi em thiếp đi.
Vì thế cơ hồ thành lệ thường, mỗi lần đôi mắt sưng đỏ của em mở ra chỉ nhìn thấy khuôn mặt hiền lành của mẹ mẹ, nhỏ nhẹ nói:
“Bảo bối nhi, ba ba sẽ về rất nhanh.”
Nhưng, lần này, đôi mắt sưng đỏ của em mở ra, nghênh đón là bốn phía trống vắng. Ánh mặt trời xuyên thấu rèm cửa đỏ thẩm rọi lên vách tường trắng xóa những hình bóng màu xanh thẫm chập chờn. Em mờ mịt nhìn khung cảnh xa lạ, tất cả xa lạ, đều trống rỗng. Sau đó, trí nhớ ùa về, em kết hôn, đây là phòng mới của em, đêm qua em tạm biệt thời con gái, trở thành vợ người ta.
Cảnh ngộ của bạn bè em cơ bản cũng không sai biệt lắm. Tốt nghiệp đại học, về nhà, xem mặt, kết hôn. Dường như mọi người mặc kệ có phải hay không nói chuyện yêu đương, cuối cũng cũng phải ngoan ngoãn nghe theo an bài trong nhà, cùng người “môn đăng hộ đối” kêt hôn. Ngẫu nhiên có một hai người kết hôn vì tình, nhưng cũng vô cùng hiếm có.
Thời gian anh xã ở nhà cũng không nhiều lắm, em cũng không rõ anh đang làm gì. Mỗi ngày, công việc của em chính là hẹn bạn bè đi dạo phố uống trà, lúc nhàm chán thì đi xem phim, hát karaoke. Dù sao mọi người cũng đều nhàm chán, một người nhàm chán sao bằng cả đám người cùng nhau nhàm chán.
Tân hôn qua đi, em bị mọi người cuốn lấy, phải đem chuyện đêm tân hôn nói ra. Đây là lệ thường, em đều đã nghe vài lần, nhưng chỉ có chuyện của em là thảm nhất. Mấy đứa bạn gái vừa nghe vừa chê cười, cười xong thì ném qua đầu. Nhưng, em đau, em biết a…
Mọi người cùng một chỗ ngoại trừ tán gẫu về quần áo, đồ trang điểm còn bàn tán về anh xã. Bọn nó hỏi em có thể hay không cùng anh xã không có tiếng nói chung.
Lại nói tiếp, hai người chúng ta tựa hồ ít khi nói chuyện cùng. Trước khi kết hôn rất ít ở chung, sau khi kết hôn, buổi tối anh xã tan tầm sau, hai người mới chạm mặt. Anh và em trong lúc đó… Tựa hồ căn bản không có thời gian đàm đạo cái gì gọi là vấn đề tiếng nói chung.
Bị hỏi như vậy, em mới phát hiện đến tột cùng hôn nhân của chính mình có bao nhiêu quỷ dị. Dường như mỗi ngày em cùng một người xa lạ chung chăn chung gối, em không biết anh thích ăn món gì, không biết anh thích mặc thế nào, càng không biết anh biết thể loại âm nhạc phim ảnh gì…
Mà anh xã hình như cũng nhận ra điểm này, hôm nay buổi tối trước khi ngủ anh thế nhưng hỏi em có muốn ra ngoài chơi cùng anh không. Em nghĩ muốn, hỏi anh:
“Đi nơi nào?”
Này thật đúng là hỏi anh, nhưng nhìn anh nửa ngày vẫn chưa nói câu gì, em mới hiểu ra, người này chính là lễ phép tính hỏi một chút mà thôi.
“Anh cứ nghĩ đi, em ngủ.” Tức, em đưa lưng về phía anh, ngủ.
“Anh thật không biết tuổi cô gái nhỏ như em đi nơi nào chơi.” Anh căn bản là không biết em nổi giận, nằm xuống, cánh tay đặt lên lưng em.
“Vậy anh còn nói muốn dẫn em đi ra ngoài chơi.”
“Anh mang em đi chơi, anh nghĩ em sẽ có ý tưởng hay.” Cái này, anh tựa hồ cũng nghe ra giọng điệu của em không đúng, vươn tay kéo em quay mặt lại với anh.
“Vậy chúng ta đi xem phim đi!” Em có một điểm tốt, hay tức giận nhõng nhẽo, nhưng đến nhanh mà đi cũng nhanh. Ánh mắt em vô cùng u oán nhìn anh, kết quả không biết xúc động sợi dây thần kinh nào của anh, anh thế nhưng liền hôn lại đây. Anh và em rất ít khi hôn môi, trừ bỏ nghĩa vụ vợ chồng trên giường, cũng không hay thân mật tiếp xúc, bị anh hôn, em liền choáng váng, thân thể không tự chủ được mềm nhũn. Em còn thật sự tiếp nhận nụ hôn, hôn đến cuối cùng em cảm thấy mình biến thành một vũng nước, bị anh quấy đảo mà gợn lên từng đợt sóng.
“Hô hấp nha!” Anh buống em ra lại nhìn thấy em sắp ngất đi, đầu tiên là sửng sốt, rồi ngay lập tức sốt ruột hô lên. Thế này mới phát hiện, em vẫn quên cả thở. Hít vào từng đợt không khí mới mẻ, em mới nhìn sang anh. Thấy ánh mắt anh nhìn em chăm chú lại thêm chút quái dị, mặt em đỏ bừng lên từng chút từng chút.
“Nhìn cái gì vậy! Mùi thuốc lá khó ngửi chết người!” Bị nhìn xem thành nóng nảy, tính tình em cũng lên cao. Anh hơi sửng sốt rồi đứng dậy đi vào toilet một lúc mới bước ra. Lúc anh hôn tiếp, khoang miệng có chút lành lạnh tản ra mùi bạc hà thơm ngát. Lần này em đã biết thở, nhưng đến lúc thở lại quên động tác của miệng, thành ra cắn anh một phát. Đầu lưỡi của anh rút ra ngoài, sau đó chôn đầu vào đầu gối, bả vai run rẩy run rẩy.
“Không thể nào… Anh khóc à? Em không cố ý cắn phải anh…” Em xấu hổ vỗ vỗ vai anh, không biết dỗ dành tên đàn ông yếu ớt này thế nào. Kết quả bả vai của anh càng run lên.
Cuối cùng anh thật vất vả mới ngừng run, ngẩng đầu, cười sằng sặc, đôi mắt một mí vốn cũng không cũng không to tát gì, cười đến mức không nhìn thấy ánh mắt. Em quýnh quáng nhìn anh, không biết trêu chọc anh chỗ nào, có thể làm một người ngày thường không cảm xúc cười đến cái dạng này.
Anh lại hôn tiếp, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tối này, lần đầu tiên trong đời em phóng túng z dục, thế nhưng vẫn ép buộc đến nửa đêm. Lúc ấy chỉ cảm thấy trước mặt lóe sáng, sau đó em liền rơi vào hố đen không đáy.
Ngày hôm sau, lúc em tỉnh lại, nhìn thấy anh còn nằm cạnh em, ngủ say. Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc say ngủ, loại cảm giác này thật quái lạ. Đây là lần đầu tiên em tỉnh lại còn nhìn thấy anh bên người.
Chú thích:
(1): Khụ, nguyên văn của tác giả là như thế, chắc mọi người cũng đoán ra là cái gì đúng không? T_T
(2) Hai câu thơ trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị.
Sau khi anh thật vất vả đi vào, cả hai đều đầm đìa mồ hôi. Em thì đau, anh thì nhịn.
“Sớm chết sớm siêu sinh, anh cứ tùy tiện đi, không cần phải nhìn em.” Em hoàn toàn là đau đến ngất đi, chỉ chờ mong anh chạy nhanh chấm dứt nên mới nói như vậy.
Anh như không nghe thấy em nói, chỉ chậm rãi cọ sát ở chỗ này, đôi tay hơi thô ráp còn sờ đến lau đi trên cơ thể đầy mồ hôi của em.
Lăng trì xử tử… Là ý tưởng duy nhất lúc ấy của em. Cứ việc quá trình có vẻ khó khăn, kết quả vẫn là viên mãn. Lần đầu tiên của chúng mình, em thế nhưng cũng có cao triều. Xong việc em cũng không biết chính mình đến tột cùng là xuất phát từ ý tưởng nào, run run nằm trong lòng anh khóc, nước mắt nước mũi dàn dụa. Tựa hồ là tạm biệt thứ gì đó, lại chào đón thứ gì đó. Lại tựa hồ, em không bao giờ còn là em trước đây. Một tầng …..(1) mỏng manh, thậm chí em còn chưa từng nhìn thấy nó thế nào, nó lại mang đến cho em cảm thụ mãnh liệt mênh mông.
Đệm dưới thân bị ô uế, mặt trên có dính máu của em cùng tinh dịch của anh. Anh nhìn em khóc không biết làm sao, mãi đến khi em khóc mệt mỏi, anh mới dùng ga trải giường bao lấy em đi vào phòng tắm.
“Em tự mình đi.” Em giãy dụa nhảy xuống, hai chân chạm đất mới mềm nhũn vô lực.
Thị nhi phù khởi kiều vô lực, thủy thị sơ thừa ân trạch thì(2). Lúc bị anh ôm, em mới đột nhiên nhớ ra câu này, cuối cùng hiểu được vì sao lúc ấy Dương quý phi còn cần người giúp, này mẹ nó thật không phải chuyện người làm. Lúc kết hôn, bạn bè nói với em một câu, đau vài lần xong sẽ không đau. Liền ngay cả mẹ em cũng nói với em câu này, nhưng mẹ lão nhân gia còn thật thành thật nói thêm một câu làm em suýt hỏng mất: “Phỏng chừng con còn đau hơn người khác vài lần.”
Con mắt em hồng hồng nghĩ lời mẹ nói, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận thức, ai làm cho thần kinh em tinh tế thế này? Hơn nữa, thực rõ ràng, “cái kia” của anh nhỏ hơn so với tiêu chuẩn lúc em tra cứu trên mạng.
Phòng tắm có bồn tắm lớn, nhưng đêm hôm khuya khoắt lại trải qua một phen chuyện tình phí công, hai người đều không có tâm tư lại đi ngâm mình, liền đứng dưới vòi hoa sen tùy tiện tẩy rửa một lát. Em nhìn thấy anh định giúp em tắm, mặt đỏ lên, cúi đầu hừ hừ nói:
“Anh đi ra ngoài.”
“Đừng náo loạn, mau tắm.” Anh vừa nói vừa mở vòi hoa sen, em còn chưa kịp chuẩn bị đã bị nước ấm từ trên cao ào ạt chảy xuống đầu. Phòng tắm, em sặc nước một cách vô cùng huy hoàng. Cái này cũng bất chấp thẹn thùng, cuối cùng cũng được anh ôm ra khỏi phòng tắm, em đều nhanh bị ép buộc chết khiếp. Bởi vì ho khan, phía dưới vừa chạm vào đã đau, mắt của em như suối nước nóng, không ngừng chảy ra chất lỏng ấm áp.
Cuối cùng, anh coi như dỗ trẻ con, đem em ôm vào trong ngực nhẹ nhàng vuốt lưng cho em, em mới chậm rãi ngủ. Trong lúc mê màng, dường như em còn nghe thấy ba ba thực trịnh trọng nói với anh: “Tôi đem con gái giao cho anh.”
Lúc đó, em cảm thấy chính mình trước mặt anh căn bản không phải một người vợ, mà là một đứa nhỏ. Một đứa nhỏ, một đứa nhỏ theo một tay một tộc trưởng giao cho một tộc trưởng khác. Này, chính là hôn nhân của em, một cuộc hôn nhân, có chút không giống bình thường.
Hốt hoảng lại nhớ trước đây ba ba còn trong quân ngũ, một năm về nhà hai ba bận, vội vàng về, vội vàng đi. Mỗi lần ba ba vừa trở về, em nhìn ba ba như người xa lạ, vụng trộm nhìn một cái, chờ ba ba nhìn lại đã tạch một tiếng bỏ chạy không còn bóng dáng. Đến lúc ba ba sắp phải đi, đều phải ôm chân ba ba khóc lớn đại náo một phen. Khóc đến mức ba ba cũng không có cách nào, một người cứng rắn như thép mà đôi mắt cũng hồng hồng. Mỗi lần em khóc thảm thiết đều được ba ba ôm vào lồng ngực rắn chắc, bàn tay to của ba ba nhẹ vuốt cái lưng nhỏ của em, thẳng đến khi em thiếp đi.
Vì thế cơ hồ thành lệ thường, mỗi lần đôi mắt sưng đỏ của em mở ra chỉ nhìn thấy khuôn mặt hiền lành của mẹ mẹ, nhỏ nhẹ nói:
“Bảo bối nhi, ba ba sẽ về rất nhanh.”
Nhưng, lần này, đôi mắt sưng đỏ của em mở ra, nghênh đón là bốn phía trống vắng. Ánh mặt trời xuyên thấu rèm cửa đỏ thẩm rọi lên vách tường trắng xóa những hình bóng màu xanh thẫm chập chờn. Em mờ mịt nhìn khung cảnh xa lạ, tất cả xa lạ, đều trống rỗng. Sau đó, trí nhớ ùa về, em kết hôn, đây là phòng mới của em, đêm qua em tạm biệt thời con gái, trở thành vợ người ta.
Cảnh ngộ của bạn bè em cơ bản cũng không sai biệt lắm. Tốt nghiệp đại học, về nhà, xem mặt, kết hôn. Dường như mọi người mặc kệ có phải hay không nói chuyện yêu đương, cuối cũng cũng phải ngoan ngoãn nghe theo an bài trong nhà, cùng người “môn đăng hộ đối” kêt hôn. Ngẫu nhiên có một hai người kết hôn vì tình, nhưng cũng vô cùng hiếm có.
Thời gian anh xã ở nhà cũng không nhiều lắm, em cũng không rõ anh đang làm gì. Mỗi ngày, công việc của em chính là hẹn bạn bè đi dạo phố uống trà, lúc nhàm chán thì đi xem phim, hát karaoke. Dù sao mọi người cũng đều nhàm chán, một người nhàm chán sao bằng cả đám người cùng nhau nhàm chán.
Tân hôn qua đi, em bị mọi người cuốn lấy, phải đem chuyện đêm tân hôn nói ra. Đây là lệ thường, em đều đã nghe vài lần, nhưng chỉ có chuyện của em là thảm nhất. Mấy đứa bạn gái vừa nghe vừa chê cười, cười xong thì ném qua đầu. Nhưng, em đau, em biết a…
Mọi người cùng một chỗ ngoại trừ tán gẫu về quần áo, đồ trang điểm còn bàn tán về anh xã. Bọn nó hỏi em có thể hay không cùng anh xã không có tiếng nói chung.
Lại nói tiếp, hai người chúng ta tựa hồ ít khi nói chuyện cùng. Trước khi kết hôn rất ít ở chung, sau khi kết hôn, buổi tối anh xã tan tầm sau, hai người mới chạm mặt. Anh và em trong lúc đó… Tựa hồ căn bản không có thời gian đàm đạo cái gì gọi là vấn đề tiếng nói chung.
Bị hỏi như vậy, em mới phát hiện đến tột cùng hôn nhân của chính mình có bao nhiêu quỷ dị. Dường như mỗi ngày em cùng một người xa lạ chung chăn chung gối, em không biết anh thích ăn món gì, không biết anh thích mặc thế nào, càng không biết anh biết thể loại âm nhạc phim ảnh gì…
Mà anh xã hình như cũng nhận ra điểm này, hôm nay buổi tối trước khi ngủ anh thế nhưng hỏi em có muốn ra ngoài chơi cùng anh không. Em nghĩ muốn, hỏi anh:
“Đi nơi nào?”
Này thật đúng là hỏi anh, nhưng nhìn anh nửa ngày vẫn chưa nói câu gì, em mới hiểu ra, người này chính là lễ phép tính hỏi một chút mà thôi.
“Anh cứ nghĩ đi, em ngủ.” Tức, em đưa lưng về phía anh, ngủ.
“Anh thật không biết tuổi cô gái nhỏ như em đi nơi nào chơi.” Anh căn bản là không biết em nổi giận, nằm xuống, cánh tay đặt lên lưng em.
“Vậy anh còn nói muốn dẫn em đi ra ngoài chơi.”
“Anh mang em đi chơi, anh nghĩ em sẽ có ý tưởng hay.” Cái này, anh tựa hồ cũng nghe ra giọng điệu của em không đúng, vươn tay kéo em quay mặt lại với anh.
“Vậy chúng ta đi xem phim đi!” Em có một điểm tốt, hay tức giận nhõng nhẽo, nhưng đến nhanh mà đi cũng nhanh. Ánh mắt em vô cùng u oán nhìn anh, kết quả không biết xúc động sợi dây thần kinh nào của anh, anh thế nhưng liền hôn lại đây. Anh và em rất ít khi hôn môi, trừ bỏ nghĩa vụ vợ chồng trên giường, cũng không hay thân mật tiếp xúc, bị anh hôn, em liền choáng váng, thân thể không tự chủ được mềm nhũn. Em còn thật sự tiếp nhận nụ hôn, hôn đến cuối cùng em cảm thấy mình biến thành một vũng nước, bị anh quấy đảo mà gợn lên từng đợt sóng.
“Hô hấp nha!” Anh buống em ra lại nhìn thấy em sắp ngất đi, đầu tiên là sửng sốt, rồi ngay lập tức sốt ruột hô lên. Thế này mới phát hiện, em vẫn quên cả thở. Hít vào từng đợt không khí mới mẻ, em mới nhìn sang anh. Thấy ánh mắt anh nhìn em chăm chú lại thêm chút quái dị, mặt em đỏ bừng lên từng chút từng chút.
“Nhìn cái gì vậy! Mùi thuốc lá khó ngửi chết người!” Bị nhìn xem thành nóng nảy, tính tình em cũng lên cao. Anh hơi sửng sốt rồi đứng dậy đi vào toilet một lúc mới bước ra. Lúc anh hôn tiếp, khoang miệng có chút lành lạnh tản ra mùi bạc hà thơm ngát. Lần này em đã biết thở, nhưng đến lúc thở lại quên động tác của miệng, thành ra cắn anh một phát. Đầu lưỡi của anh rút ra ngoài, sau đó chôn đầu vào đầu gối, bả vai run rẩy run rẩy.
“Không thể nào… Anh khóc à? Em không cố ý cắn phải anh…” Em xấu hổ vỗ vỗ vai anh, không biết dỗ dành tên đàn ông yếu ớt này thế nào. Kết quả bả vai của anh càng run lên.
Cuối cùng anh thật vất vả mới ngừng run, ngẩng đầu, cười sằng sặc, đôi mắt một mí vốn cũng không cũng không to tát gì, cười đến mức không nhìn thấy ánh mắt. Em quýnh quáng nhìn anh, không biết trêu chọc anh chỗ nào, có thể làm một người ngày thường không cảm xúc cười đến cái dạng này.
Anh lại hôn tiếp, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tối này, lần đầu tiên trong đời em phóng túng z dục, thế nhưng vẫn ép buộc đến nửa đêm. Lúc ấy chỉ cảm thấy trước mặt lóe sáng, sau đó em liền rơi vào hố đen không đáy.
Ngày hôm sau, lúc em tỉnh lại, nhìn thấy anh còn nằm cạnh em, ngủ say. Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc say ngủ, loại cảm giác này thật quái lạ. Đây là lần đầu tiên em tỉnh lại còn nhìn thấy anh bên người.
Chú thích:
(1): Khụ, nguyên văn của tác giả là như thế, chắc mọi người cũng đoán ra là cái gì đúng không? T_T
(2) Hai câu thơ trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị.
/66
|