Chương 9 Khoảnh khắc bên em.
Hơn hai ngày nay San San luôn bị Thiên Du “giam lỏng” trong phòng chỉ được làm duy nhất là việc ăn rồi ngủ,ngủ dậy lại ăn.San San vẫn thầm rủa,anh ta là đang muốn “nuôi” cô thành loài heo hay sao?
Nhưng lạ một điều từ sau khi San San nhìn thấy anh ta ngày đầu tiên thì ngay hôm sau anh đã biến mất không chừa một dấu vết,tuy điều đó khiến San San thấy vui vì không có ai suốt ngày cứ lải nhảy bên tai,nhưng cô không vui nhất chính là chẳng có ai nói chuyện với cô cả,ngay cả khi San San định uống nước cũng có người đem đến tận nơi.
San San cô buồn chán đến tận cổ,lôi cái máy tính ra định chat với Kang nhưng đợi mãi cũng không thấy,trong lúc núi lửa sắp phun trào thì nick Thỏ con hiển thị tin nhắn.
Thỏ con(Nguyệt Anh):Cô bé đáng yêu của chúng ta,cậu trốn đi đâu hai ngày nay hả?
Lin Boo:Tớ bị bắt cóc.
Thỏ con:Ai cả gan dám bắt cóc cậu,nói xem tớ sẽ xử lí hắn!
Lin Boo:Cậu có mà bị hắn ta xử,vênh váo quá cô nương.
Thỏ con:Hix,tội nghiệp tớ quá!Tớ lại bị bắt nạt rồi!!
Lin Boo:Thỏ con a,đi ngủ thôi.
Thỏ con:Này này,San San vĩ đại của tớ,San San tốt bụng xinh đẹp của tớ,tớ nhớ cậu thật mà!!
Lin Boo:Nhớ Nhật Minh của cậu đấy,còn tớ,tớ không dám nhận!
Thỏ con:Cậu đừng nhắc đến cái tên đáng ghét ấy nữa.
Lin Boo:Lại cải nhau à?Cậu cứ bắt nạt anh ta hoài.
Người bên kia cười khổ.
Thỏ Con:hic,cậu không biết đâu anh ta quá đáng lắm cơ.Hôm nay đấy,vừa sáng thức dậy tớ đã tốt bụng mà gọi bảo anh ta không cần đón tớ đi học vậy mà anh ta…anh ta cư nhiên không chịu nghe điện thoại của tớ.Chắc chắn là vì anh ta tối hôm qua nhắn tin với đứa khác đến tận khuya nên mới mất ngủ đây mà.Cậu xem có quá đáng không chứ?
San San choáng váng,cố gắng vững tâm lại.
Lin Boo:Nguyệt Anh ngốc nghếch của tớ,cậu dẹp cái tính thích suy diễn lung tung ấy đi nhé,có nghe Nhật Minh giải thích chưa?
Thỏ con:Tớ cao thượng,không nhìn mặt anh ta luôn.
San san vuốt mặt,cô đề cao đứa bạn này của cô.
Thỏ Con:Anh ta gọi cho tớ này.
Lin Boo:Nghe đi cô,suốt ngày cứ bắt nạt anh ấy.
Thỏ con:Tớ biết rồi.Không phải vì tớ hết giận anh ta mà là tớ nể mặt cậu đấy nhé!
…………..
San San chán nản gấp máy tính lại.Thật không còn lời lẽ nào để miêu tả hết Nguyệt Anh.San San lắc đầu,bước dần ra khỏi phòng.
Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi,từng cơn gió lướt qua mang theo cái lạnh run người,San San ngồi xuống ghế sofa ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài qua lớp cửa kính,cô lại thở dài.
Đến bao giờ San San mới được anh ta thả về nhà đây?
Mặc dù trời rất lạnh nhưng mọi nơi trong căn biệt thự đều có đặt lò sưởi,vì thế có đi đến đâu cũng không lo mình sẽ bị lạnh.Đó là điều mà San san hài lòng nhất về nơi này.
San San bước lần theo từng bậc thang,phải công nhận là rất rộng nha.Cô đã đi những ba tầng lầu rồi mà vẫn chưa đến tầng thượng.Đến căng phòng có cánh cửa gỗ màu nâu nhạt,San San liền dâng lên tính tò mò,áp người vào cánh cửa,San San vừa nghe thấy tiếng người nói bên trong đây mà..
Bất nhiên,cánh cửa ấy mở tung ra,San San mất đà một chút nữa thôi là yên vị dưới mặt sàn lạnh ngắt,cô nhanh chóng lấy lại tư thế,đứng thẳng người lên,cười gượng:
-Chào…chào buổi tối.Mọi người vất vả quá nhỉ.
Người quản gia nhẹ cuối đầu,tôn kính lên tiếng:
-Chào cô chủ,chúc người có buổi tối vui vẻ.Tôi xin phép.
Vừa dứt lời ông ta liền bước ra khỏi phòng,đống lại cái cụp.
San San cười khổ tâm nhìn Thiên Du,anh có vẻ đang nhịn cười,mặt như đỏ lên.
-Tôi..tôi chỉ đi ngang qua.
-Tôi không thắt mắc.-Anh cong môi cười.
-Tôi…-San San gượng mặt,cố lãng tránh ánh nhìn của anh,đi vòng vào quan sát phòng làm việc.
Thiên Du trở lại bàn lật sắp tài liệu,đeo vào chiếc kính đen,khắc lên gương mặt vẻ điển trai kì lạ,mái tóc hung đỏ phồng lên,mùi hương bạc hà mát dịu vẫn tỏa ra khắp căn phòng..
-Sao em không ngủ?
-Anh suốt ngày cứ bắt tôi hết ăn lại ngủ,tôi chưa muốn thành heo.-San San đưa tay lấy bừa một quyển sách,nhìn chăm chú.
-San San mũm mỉm nhìn cũng thích.
San San hứ một tiếng,nhẹ nhàng lật từng trang sách.
-Có hứng thú với sách ư?
-Ừm.
-Thế còn tôi?
-Không đứng đắn.
Thiên Du khẽ cười rồi tiếp tục xem tài liệu,tiếng gõ loptop bắt đầu vang lên.
San San xem chán cuốn sách liền vứt sang một bên,bước đến ngồi đối diện anh.Tay tái máy mà lấy những sắp giấy tờ chứa những con số thô cứng ra xem.Chốc lát lại lắc đầu,đôi mắt vẫn say mê vào nó.
-Muốn giúp sao?
-Cũng được.
-Em xem đi.
San san theo chỉ dẫn của anh lật xem từng tài liệu,hai người thảo luận rôm rả về một dự án nào đó như những người trong nghề lâu năm,vô cùng chuyên nghiệp.San San vừa xem xong một tài liệu mới vừa trình bày ý kiến:
-Vilice là tập đòan đá quý mới xuất hiện trong những năm gần đây của giới,tuy vậy nó đã chiếm được vị trí cao rất nhanh trong ngành.Vilice sản xuất ra chủ yếu là những loại dây chuyền,nhẫn,vòng tay thời trang cho các quý cô,quý bà,những người thuộc dòng dõi quý tộc.Mỗi bản thiết kế đều mang phong cách cao quý, mới lạ nên thu được rất nhiều lợi nhuận từ thị trường.Bên cạnh đó trình độ của những người thợ của họ cũng rất giỏi,điển hình là mẫu này đây.Anh xem,có phải nhìn rất sáng bóng không,từng nét khắc lên cũng thật tinh tế.Cho nên tôi cho rằng đầu tư vào Vilice là một lựa chọn thông minh.
-Những thứ em nói đều là điều tôi đang nghĩ.-Thiên Du đẩy nhẹ cặp kính.
San san nhếch môi cười:
-Anh tự đắc ý đấy ư?
Thiên Du nhẹ cười.Một lần nữa anh đã bị cô bé ấy quyến rũ,không những tinh tường về khoảng đầu tư mà cô ấy còn rất thạo về thời trang.Anh đang nghĩ,Di San San cô ấy thật ra có bao nhiêu mặt tốt chưa được anh phát hiện?
San San khẽ vươn vai,mệt mỏi xoa xoa bên vai của mình rồi bước đến ghế sofa,hưởng thụ ngọn lửa ấm từ lò sưởi…
Những căn phòng khác đều rất ấm nhưng đó lại là do máy móc tạo ra,chỉ riêng nơi này là có lò sưởi tự nhiên nhất,điều đó làm San san rất thích thú..
Không gian vắng lặng chỉ còn tiếng cháy của những cây củi khô..
Ngọn lửa ấy đỏ rực bừng sáng cả căn phòng.Phòng làm việc của anh rất rộng,phong cách thiết kế rất trang nhã và phù hợp với nơi đây.
Khoát lên màu chủ đạo là xám đen,tấm khảm trải trên sàn in lên những hoa văn đẹp mắt.Những kệ sách được sắp xếp gọn gàng,ngăn nắp.Bộ ghế sofa đặt đối diện với lò sưởi cách một khoảng,vừa tạo ra một không gian đẹp vừa ấm áp..
San San hết ngồi lại nằm dài ra bộ ghế mềm mại,ôm cái gối ấm vào lòng,San San lại đưa ánh mắt sang ngọn lửa kia...
Mười một giờ đêm,chiếc đồng hồ cổ vừa điểm tích tắc,bầu không khí cũng tự nhiên mà lặng xuống…
Bên ngoài ô cửa kính kia,gió vẫn cứ thổi không ngừng cho những ngày đông lạnh ngắt,tuyết rơi tạo thành từng khối xếp nối tiếp nhau,nặng trịch.Từng chiếc lá vàng vẩn cố chấp bám mình trên cuống,quyết không rời theo sự cuốn hút của gió….
Mi mắt san San ngày càng nặng rồi từ từ khép kín lại,hơi ấm từ bếp lửa khiến San san mau chóng đi vào giấc ngủ say...Tìm kiếm giấc mơ đẹp về một ngày xuân….
………….
Thiên Du vẫn chú tâm vào công việc,tiếng gõ loptop càng đều đặn hơn trên những ngón tay của anh…
Sau một lúc,Thiên Du mới mệt mỏi tựa đầu ra thành ghế,đưa tay xoa xoa thái dương.Mấy hôm nay anh không thể đến công ty làm việc vì phải ở nhà trông coi cô gái ấy,anh lại sợ cô ấy sẽ bỏ chạy mà mặc kệ vết thương trên vai..Hay anh,đang vì một thứ gì đó?
Vì anh không muốn rời xa cô gái ấy.Anh sợ chỉ cần anh rời khỏi San san,cô sẽ trốn khỏi cuộc sống của anh một lần nữa.khó khăn lắm,khỗ tâm lắm anh mới tìm được cô sau mười năm.Dù là ngày tận thế có ập đến,anh quyết cũng sẽ không bao giờ buông tay cô ra..
Lần đầu tiên Thiên Du anh cảm nhận được cảm giác sợ hãi,sợ mất đi một phần quan trọng trong cuộc đời mình.Từ khi nào mà cô gái ngốc nghếch ấy đã bước sâu vào tim anh,có muốn bắt cô ra cũng không được?
Mỗi đêm nỗi nhớ về cô luôn khiến anh phát điên lên,anh hận mình không thể đem cô hào vào mình,hào vào từng hơi thở của cô..
Thiên Du lại cong môi lên cười,ngay lúc này đây anh thật sự rất hạnh phúc vì cô gái ấy đã bên cạnh anh rồi,đã bị anh phát hiện ra..
Bất chợt anh hướng ánh mắt đến băng ghế sofa,xuất hiện một dáng người nhỏ nhắn đang chiếm gọn nơi ấy.Anh tháo cặp kính ra,chầm chậm bước đến bên San san,anh nhẹ nhàng khụy một gối xuống,tay vuốt ve gương mặt ngây thơ,đáng yêu khi chìm vào giấc ngủ của San san.
Mái tóc đen mềm rối bù vì dụi vào gối,hai hàng mi dài đen rậm khép lại,hàng lông mày đen nhánh khắc lên thật hoàn hảo,đôi môi đỏ mọng ấy đang cắn chặc lại….
Thiên Du đột nhiên đưa sát mặt mình vào San San,cảm nhận hơi thở nóng hổi của cô phả ra.Anh khẽ nhắm mắt,áp vào môi cô một nụ hôn ấm.Đôi môi đỏ mọng của San San dần thả lỏng ra không còn cắn lấy nữa,anh mới nhẹ nhàng hôn lên…
Nụ hôn di chuyển lên chóp mũi rồi dừng lại ở cái trán cao đáng yêu….
Thiên Du hôn lên mái tóc thoảng mùi hoa hồng của San san,giọng nói trầm nhẹ phát ra như cơn gió lướt…
-Anh rất nhớ em.
Anh cẩn thận bế San San lên,tránh va chạm vào vai cô,đẩy cánh cửa ra rồi bước xuống lầu..
…………
Đặt San San lên chiếc giường rộng,kéo chăn đắp kín lại.San san khẽ cựa mình,quay mặt về phía sau..
Thiên Du leo lên nằm đối diện với cô,nhẹ nhàng ôm cô tựa vào lòng ngực,anh mới yên tâm đi vào giấc ngủ,thả trôi mệt mỏi bên cô….
Những ngôi sao trên bầu trời vẫn sáng lấp lánh,ánh trăng chiếu rọi lên mọi thứ của thế gian không một chút lưu luyến,có cơn gió lướt qua,nó khe khẽ cười rồi bay đi…
“Khoảng cách gần nhất không phải là khi anh và em bên cạnh nhau mỗi ngày,cùng nhau sống dưới một mái nhà mà khoảng cách gần nhất là khi anh và em cùng đập một nhịp tim,cùng thở một hơi thở,cùng nghĩ đến đối phương dù là mọi lúc.Khi đó,anh và em chẳng còn một khoảng cách vì nó chỉ còn lại duy nhất khoảng không tình yêu của anh dành cho em…!”
Hơn hai ngày nay San San luôn bị Thiên Du “giam lỏng” trong phòng chỉ được làm duy nhất là việc ăn rồi ngủ,ngủ dậy lại ăn.San San vẫn thầm rủa,anh ta là đang muốn “nuôi” cô thành loài heo hay sao?
Nhưng lạ một điều từ sau khi San San nhìn thấy anh ta ngày đầu tiên thì ngay hôm sau anh đã biến mất không chừa một dấu vết,tuy điều đó khiến San San thấy vui vì không có ai suốt ngày cứ lải nhảy bên tai,nhưng cô không vui nhất chính là chẳng có ai nói chuyện với cô cả,ngay cả khi San San định uống nước cũng có người đem đến tận nơi.
San San cô buồn chán đến tận cổ,lôi cái máy tính ra định chat với Kang nhưng đợi mãi cũng không thấy,trong lúc núi lửa sắp phun trào thì nick Thỏ con hiển thị tin nhắn.
Thỏ con(Nguyệt Anh):Cô bé đáng yêu của chúng ta,cậu trốn đi đâu hai ngày nay hả?
Lin Boo:Tớ bị bắt cóc.
Thỏ con:Ai cả gan dám bắt cóc cậu,nói xem tớ sẽ xử lí hắn!
Lin Boo:Cậu có mà bị hắn ta xử,vênh váo quá cô nương.
Thỏ con:Hix,tội nghiệp tớ quá!Tớ lại bị bắt nạt rồi!!
Lin Boo:Thỏ con a,đi ngủ thôi.
Thỏ con:Này này,San San vĩ đại của tớ,San San tốt bụng xinh đẹp của tớ,tớ nhớ cậu thật mà!!
Lin Boo:Nhớ Nhật Minh của cậu đấy,còn tớ,tớ không dám nhận!
Thỏ con:Cậu đừng nhắc đến cái tên đáng ghét ấy nữa.
Lin Boo:Lại cải nhau à?Cậu cứ bắt nạt anh ta hoài.
Người bên kia cười khổ.
Thỏ Con:hic,cậu không biết đâu anh ta quá đáng lắm cơ.Hôm nay đấy,vừa sáng thức dậy tớ đã tốt bụng mà gọi bảo anh ta không cần đón tớ đi học vậy mà anh ta…anh ta cư nhiên không chịu nghe điện thoại của tớ.Chắc chắn là vì anh ta tối hôm qua nhắn tin với đứa khác đến tận khuya nên mới mất ngủ đây mà.Cậu xem có quá đáng không chứ?
San San choáng váng,cố gắng vững tâm lại.
Lin Boo:Nguyệt Anh ngốc nghếch của tớ,cậu dẹp cái tính thích suy diễn lung tung ấy đi nhé,có nghe Nhật Minh giải thích chưa?
Thỏ con:Tớ cao thượng,không nhìn mặt anh ta luôn.
San san vuốt mặt,cô đề cao đứa bạn này của cô.
Thỏ Con:Anh ta gọi cho tớ này.
Lin Boo:Nghe đi cô,suốt ngày cứ bắt nạt anh ấy.
Thỏ con:Tớ biết rồi.Không phải vì tớ hết giận anh ta mà là tớ nể mặt cậu đấy nhé!
…………..
San San chán nản gấp máy tính lại.Thật không còn lời lẽ nào để miêu tả hết Nguyệt Anh.San San lắc đầu,bước dần ra khỏi phòng.
Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi,từng cơn gió lướt qua mang theo cái lạnh run người,San San ngồi xuống ghế sofa ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài qua lớp cửa kính,cô lại thở dài.
Đến bao giờ San San mới được anh ta thả về nhà đây?
Mặc dù trời rất lạnh nhưng mọi nơi trong căn biệt thự đều có đặt lò sưởi,vì thế có đi đến đâu cũng không lo mình sẽ bị lạnh.Đó là điều mà San san hài lòng nhất về nơi này.
San San bước lần theo từng bậc thang,phải công nhận là rất rộng nha.Cô đã đi những ba tầng lầu rồi mà vẫn chưa đến tầng thượng.Đến căng phòng có cánh cửa gỗ màu nâu nhạt,San San liền dâng lên tính tò mò,áp người vào cánh cửa,San San vừa nghe thấy tiếng người nói bên trong đây mà..
Bất nhiên,cánh cửa ấy mở tung ra,San San mất đà một chút nữa thôi là yên vị dưới mặt sàn lạnh ngắt,cô nhanh chóng lấy lại tư thế,đứng thẳng người lên,cười gượng:
-Chào…chào buổi tối.Mọi người vất vả quá nhỉ.
Người quản gia nhẹ cuối đầu,tôn kính lên tiếng:
-Chào cô chủ,chúc người có buổi tối vui vẻ.Tôi xin phép.
Vừa dứt lời ông ta liền bước ra khỏi phòng,đống lại cái cụp.
San San cười khổ tâm nhìn Thiên Du,anh có vẻ đang nhịn cười,mặt như đỏ lên.
-Tôi..tôi chỉ đi ngang qua.
-Tôi không thắt mắc.-Anh cong môi cười.
-Tôi…-San San gượng mặt,cố lãng tránh ánh nhìn của anh,đi vòng vào quan sát phòng làm việc.
Thiên Du trở lại bàn lật sắp tài liệu,đeo vào chiếc kính đen,khắc lên gương mặt vẻ điển trai kì lạ,mái tóc hung đỏ phồng lên,mùi hương bạc hà mát dịu vẫn tỏa ra khắp căn phòng..
-Sao em không ngủ?
-Anh suốt ngày cứ bắt tôi hết ăn lại ngủ,tôi chưa muốn thành heo.-San San đưa tay lấy bừa một quyển sách,nhìn chăm chú.
-San San mũm mỉm nhìn cũng thích.
San San hứ một tiếng,nhẹ nhàng lật từng trang sách.
-Có hứng thú với sách ư?
-Ừm.
-Thế còn tôi?
-Không đứng đắn.
Thiên Du khẽ cười rồi tiếp tục xem tài liệu,tiếng gõ loptop bắt đầu vang lên.
San San xem chán cuốn sách liền vứt sang một bên,bước đến ngồi đối diện anh.Tay tái máy mà lấy những sắp giấy tờ chứa những con số thô cứng ra xem.Chốc lát lại lắc đầu,đôi mắt vẫn say mê vào nó.
-Muốn giúp sao?
-Cũng được.
-Em xem đi.
San san theo chỉ dẫn của anh lật xem từng tài liệu,hai người thảo luận rôm rả về một dự án nào đó như những người trong nghề lâu năm,vô cùng chuyên nghiệp.San San vừa xem xong một tài liệu mới vừa trình bày ý kiến:
-Vilice là tập đòan đá quý mới xuất hiện trong những năm gần đây của giới,tuy vậy nó đã chiếm được vị trí cao rất nhanh trong ngành.Vilice sản xuất ra chủ yếu là những loại dây chuyền,nhẫn,vòng tay thời trang cho các quý cô,quý bà,những người thuộc dòng dõi quý tộc.Mỗi bản thiết kế đều mang phong cách cao quý, mới lạ nên thu được rất nhiều lợi nhuận từ thị trường.Bên cạnh đó trình độ của những người thợ của họ cũng rất giỏi,điển hình là mẫu này đây.Anh xem,có phải nhìn rất sáng bóng không,từng nét khắc lên cũng thật tinh tế.Cho nên tôi cho rằng đầu tư vào Vilice là một lựa chọn thông minh.
-Những thứ em nói đều là điều tôi đang nghĩ.-Thiên Du đẩy nhẹ cặp kính.
San san nhếch môi cười:
-Anh tự đắc ý đấy ư?
Thiên Du nhẹ cười.Một lần nữa anh đã bị cô bé ấy quyến rũ,không những tinh tường về khoảng đầu tư mà cô ấy còn rất thạo về thời trang.Anh đang nghĩ,Di San San cô ấy thật ra có bao nhiêu mặt tốt chưa được anh phát hiện?
San San khẽ vươn vai,mệt mỏi xoa xoa bên vai của mình rồi bước đến ghế sofa,hưởng thụ ngọn lửa ấm từ lò sưởi…
Những căn phòng khác đều rất ấm nhưng đó lại là do máy móc tạo ra,chỉ riêng nơi này là có lò sưởi tự nhiên nhất,điều đó làm San san rất thích thú..
Không gian vắng lặng chỉ còn tiếng cháy của những cây củi khô..
Ngọn lửa ấy đỏ rực bừng sáng cả căn phòng.Phòng làm việc của anh rất rộng,phong cách thiết kế rất trang nhã và phù hợp với nơi đây.
Khoát lên màu chủ đạo là xám đen,tấm khảm trải trên sàn in lên những hoa văn đẹp mắt.Những kệ sách được sắp xếp gọn gàng,ngăn nắp.Bộ ghế sofa đặt đối diện với lò sưởi cách một khoảng,vừa tạo ra một không gian đẹp vừa ấm áp..
San San hết ngồi lại nằm dài ra bộ ghế mềm mại,ôm cái gối ấm vào lòng,San San lại đưa ánh mắt sang ngọn lửa kia...
Mười một giờ đêm,chiếc đồng hồ cổ vừa điểm tích tắc,bầu không khí cũng tự nhiên mà lặng xuống…
Bên ngoài ô cửa kính kia,gió vẫn cứ thổi không ngừng cho những ngày đông lạnh ngắt,tuyết rơi tạo thành từng khối xếp nối tiếp nhau,nặng trịch.Từng chiếc lá vàng vẩn cố chấp bám mình trên cuống,quyết không rời theo sự cuốn hút của gió….
Mi mắt san San ngày càng nặng rồi từ từ khép kín lại,hơi ấm từ bếp lửa khiến San san mau chóng đi vào giấc ngủ say...Tìm kiếm giấc mơ đẹp về một ngày xuân….
………….
Thiên Du vẫn chú tâm vào công việc,tiếng gõ loptop càng đều đặn hơn trên những ngón tay của anh…
Sau một lúc,Thiên Du mới mệt mỏi tựa đầu ra thành ghế,đưa tay xoa xoa thái dương.Mấy hôm nay anh không thể đến công ty làm việc vì phải ở nhà trông coi cô gái ấy,anh lại sợ cô ấy sẽ bỏ chạy mà mặc kệ vết thương trên vai..Hay anh,đang vì một thứ gì đó?
Vì anh không muốn rời xa cô gái ấy.Anh sợ chỉ cần anh rời khỏi San san,cô sẽ trốn khỏi cuộc sống của anh một lần nữa.khó khăn lắm,khỗ tâm lắm anh mới tìm được cô sau mười năm.Dù là ngày tận thế có ập đến,anh quyết cũng sẽ không bao giờ buông tay cô ra..
Lần đầu tiên Thiên Du anh cảm nhận được cảm giác sợ hãi,sợ mất đi một phần quan trọng trong cuộc đời mình.Từ khi nào mà cô gái ngốc nghếch ấy đã bước sâu vào tim anh,có muốn bắt cô ra cũng không được?
Mỗi đêm nỗi nhớ về cô luôn khiến anh phát điên lên,anh hận mình không thể đem cô hào vào mình,hào vào từng hơi thở của cô..
Thiên Du lại cong môi lên cười,ngay lúc này đây anh thật sự rất hạnh phúc vì cô gái ấy đã bên cạnh anh rồi,đã bị anh phát hiện ra..
Bất chợt anh hướng ánh mắt đến băng ghế sofa,xuất hiện một dáng người nhỏ nhắn đang chiếm gọn nơi ấy.Anh tháo cặp kính ra,chầm chậm bước đến bên San san,anh nhẹ nhàng khụy một gối xuống,tay vuốt ve gương mặt ngây thơ,đáng yêu khi chìm vào giấc ngủ của San san.
Mái tóc đen mềm rối bù vì dụi vào gối,hai hàng mi dài đen rậm khép lại,hàng lông mày đen nhánh khắc lên thật hoàn hảo,đôi môi đỏ mọng ấy đang cắn chặc lại….
Thiên Du đột nhiên đưa sát mặt mình vào San San,cảm nhận hơi thở nóng hổi của cô phả ra.Anh khẽ nhắm mắt,áp vào môi cô một nụ hôn ấm.Đôi môi đỏ mọng của San San dần thả lỏng ra không còn cắn lấy nữa,anh mới nhẹ nhàng hôn lên…
Nụ hôn di chuyển lên chóp mũi rồi dừng lại ở cái trán cao đáng yêu….
Thiên Du hôn lên mái tóc thoảng mùi hoa hồng của San san,giọng nói trầm nhẹ phát ra như cơn gió lướt…
-Anh rất nhớ em.
Anh cẩn thận bế San San lên,tránh va chạm vào vai cô,đẩy cánh cửa ra rồi bước xuống lầu..
…………
Đặt San San lên chiếc giường rộng,kéo chăn đắp kín lại.San san khẽ cựa mình,quay mặt về phía sau..
Thiên Du leo lên nằm đối diện với cô,nhẹ nhàng ôm cô tựa vào lòng ngực,anh mới yên tâm đi vào giấc ngủ,thả trôi mệt mỏi bên cô….
Những ngôi sao trên bầu trời vẫn sáng lấp lánh,ánh trăng chiếu rọi lên mọi thứ của thế gian không một chút lưu luyến,có cơn gió lướt qua,nó khe khẽ cười rồi bay đi…
“Khoảng cách gần nhất không phải là khi anh và em bên cạnh nhau mỗi ngày,cùng nhau sống dưới một mái nhà mà khoảng cách gần nhất là khi anh và em cùng đập một nhịp tim,cùng thở một hơi thở,cùng nghĩ đến đối phương dù là mọi lúc.Khi đó,anh và em chẳng còn một khoảng cách vì nó chỉ còn lại duy nhất khoảng không tình yêu của anh dành cho em…!”
/11
|