Kết quả giám định cho thấy thức ăn của Thịnh Thư không có chất gì đáng ngờ. Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô?
Niên Tích Thành được giải về phòng giam sau hơn năm tiếng đồng hồ thẩm vấn. Anh lo lắng cho Thịnh Thư đang ở nhà nên dặn dò trợ lý nói cô nhất định phải ăn uống đầy đủ.
Thịnh Thư ở nhà sức khỏẻ càng lúc càng yếu, đặc biệt là khi cô đang mang thai, lão thái phu nhân không an tâm nên đã đổi hết các đầu bếp cho cô.
"Bà nội..." Thịnh Thư khó khăn uống muỗng súp gà trên tay thái phu nhân
" Con phải bảo vệ sức khỏẻ...Thịnh Thư"
" Chuyện về đứa trẻ, đã thông báo cho Tích Thành chưa?"
" Vẫn chưa, thằng bé vừa ra khỏi phòng thẩm vấn đã bị đưa vào phòng giam. Không được gặp"
Thịnh Thư ho liên tục, bà nội lo lắng đặt chén súp xuống rồi vuốt vuốt lưng cho cô để cô cảm thấy dễ chịu.
" Con phải cố gắng, đứa bé này có được không phải dễ dàng gì. Con yêu Tích Thành thì con phải yêu bản thân
minh nนัล"
" Con biết rồi..." Cô ngập ngừng
"Bà..bà biết tại sao chị Khanh Khanh lại chết không?" Đã đến lúc cô nói ra những gì mình biết cho bà nội rồi, với sức khoẻ của cô hiện giờ mà tự mình đi điều tra thì chỉ e đứa trẻ không chịu nỗi.
Cô khó khăn nắm lấy tay bà
"Con tìm thấy một hộp chu sa có mùi trầm hương trong phòng chị...chu sa gặp nóng sẽ chảy ra thuy ngân...chị là bị hại. Bà giúp con..." cô liên tục xoa xoa cổ họng
" Giúp con đi điều tra nội gián trong nhà có được không? Có một cô giúp việc tên Anh Nhiên... con rất nghi ngờ cô ta"
Bà nội cau mày. Anh Nhiên là người giúp việc do bà đích thân tuyển dụng từ nhiều năm trước, vốn dĩ trung thành và cần trọng. Nhưng nếu lời Thịnh Thư nói là đúng, thì sự tin tưởng này đã bị lợi dụng một cách nhẫn tâm.
"Con không cần lo. Bà sẽ cho điều tra kỹ càng. Chỉ cần cô ta có dấu hiệu bất thường, bà nhất định không để yên.
Thịnh gia không có chỗ cho những kẻ phản bội"
"Bà..bà có biết Tần Hiểu Hần không?"
Nghe đến cái tên này bà nội cứng đờ người
"Tại sao con lại hỏi như thế?"
"Bà..mẹ con có liên quan đến bà ta không?" Cô khó khăn nhìn bà nội
Đúng, Dương Ngọc Viên có liên quan. Chính tay bà đã đẩy Tần phu nhân xuống cầu thang, nhưng bà không cố ý.
Tội lỗi của bà được đồ lên hết cho một cô giúp việc. Thái phu nhân cũng vì chuyện này mà trở mặt với con dâu, chính nó là nguồn cơn của mọi sóng gió giữa ba gia tộc.
Tình trạng của Thịnh Thư đã kéo dài hơn một tuần, mặc cho các đầu bếp trong nhà đều được thay đổi, thức ăn và nước uống của cô được kiểm tra nghiêm ngặt. Lão thái phu nhân, người luôn tự hào về sự cẩn trọng của mình, lần đầu cảm thấy bất lực.
"Có lẽ không phải thức ăn." Bà thầm nghĩ, nhưng lại không thể tìm ra nguyên nhân.
Bà nội yêu cầu bác sĩ gia đình đến thăm khám ngay trong đêm. Khi bác sĩ hoàn thành việc kiểm tra, ông không giấu nổi vẻ nghiêm trọng trên gương mặt.
"Bà phu nhân, tôi nghĩ sức khỏe của tiểu thư Thịnh không đơn thuần chỉ là do căng thẳng hay mang thai. Có thể cô ấy đang bị nhiễm độc mãn tính qua một nguồn khác."
Thím của Thịnh Thư là người đầu tiên đứng lên
" Y ông là sao? Có người làm hại Thư Thư sao? Chúng tôi đã kiểm tra thức ăn, nước uống, thậm chí cả thuốc bổ mà
Thịnh Thư dùng, không có gì đáng ngờ!"
Bác sĩ gật đầu, ánh mắt nặng trĩu. "Thức ăn và nước uống không phải nguồn duy nhất. Tôi khuyên bà nên kiểm tra toàn bộ môi trường sống của tiểu thư, bao gồm cả phòng ngủ và các vật dụng cá nhân."
Sáng hôm sau, dưới lệnh của bà nội, mọi vật dụng trong phòng Thịnh Thư được mang đi kiểm tra kỹ lưỡng. Các nhân viên trong nhà đều khẩn trương hành động, không bỏ sót bất cứ thứ gì, từ giường ngủ, tủ đồ, đến từng chai lọ mỹ phẩm.
Một trợ lý bất ngờ phát hiện ra một chiếc đèn xông tinh dầu nhỏ đặt trong góc phòng, bên cạnh giá sách. Chiếc đèn được làm bằng gốm sứ tinh xảo, với hoa văn cầu kỳ. Bà nội chau mày, thủ pháp này....có chút quen thuộc.
Thái phu nhân lập tức yêu cầu mang chiếc đèn đi xét nghiệm. Kết quả xét nghiệm khiến cả gia đình bàng hoàng:
trong tinh dầu được sử dụng trong đèn xông có chứa hợp chất thủy ngân. Khi đốt nóng, thủy ngân bay hơi và tích tụ trong không khí, gây ra những triệu chứng nhiễm độc mãn tính như suy nhược, đau đầu, và ho kéo dài.
Thầm Ý Hoan cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay, những chuyện tàn nhẫn như thế chỉ có Tần Hồng Loan làm ra. Rõ ràng, đây là một âm mưu có chủ đích.
Thịnh Thư không gặp được Niên Tích Thành thì càng bất an, cứ như thế này thì không ổn. Thẩm Ý Hoan phải trực tiếp can thiệp, Hai ngày sau, với sự can thiệp của Thẩm Y Hoan, Niên Tích Thành được phép gặp Thịnh Thư trong vài phút.
Thịnh Thư được dìu đến phòng gặp gỡ, sắc mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy anh.
"Tích Thành...
Niên Tích Thành bước nhanh đến, ôm lấy cô. Anh cảm nhận rõ sự yếu đuối trong từng ngón tay gầy guộc của vợ mình.
" Anh đã dặn em ăn uống đầy đủ, tại sao lại thành ra thế này..?"
" Em nhớ anh..."
Chỉ ba từ ngắn ngủi, nhưng như một lưỡi dao cắt sầu vào lòng anh. Niên Tích Thành cảm thấy trái tim mình nhói đau. Tất cả mọi khó khăn, mọi điều anh đang đối mặt, bỗng chốc trở nên vô nghĩa khi nhìn thấy sự mỏng manh đến tột cùng của cô
"Anh cũng nhớ em" anh thì thầm, giọng nói dịu dàng đến mức như sợ làm tổn thương cô thêm.
"Anh muốn bàn bạc chuyện này với em"
"Anh nói đi"
" Chúng ta ly hôn có được không?"
Câu nói của anh khiến Thịnh Thư không suy nghĩ được gì nữa. Niên Tích Thành nói thế là sao? Giây trước còn nói nhớ cô, giây sau đã muốn ly hôn.
"Không"
Niên Tích Thành được giải về phòng giam sau hơn năm tiếng đồng hồ thẩm vấn. Anh lo lắng cho Thịnh Thư đang ở nhà nên dặn dò trợ lý nói cô nhất định phải ăn uống đầy đủ.
Thịnh Thư ở nhà sức khỏẻ càng lúc càng yếu, đặc biệt là khi cô đang mang thai, lão thái phu nhân không an tâm nên đã đổi hết các đầu bếp cho cô.
"Bà nội..." Thịnh Thư khó khăn uống muỗng súp gà trên tay thái phu nhân
" Con phải bảo vệ sức khỏẻ...Thịnh Thư"
" Chuyện về đứa trẻ, đã thông báo cho Tích Thành chưa?"
" Vẫn chưa, thằng bé vừa ra khỏi phòng thẩm vấn đã bị đưa vào phòng giam. Không được gặp"
Thịnh Thư ho liên tục, bà nội lo lắng đặt chén súp xuống rồi vuốt vuốt lưng cho cô để cô cảm thấy dễ chịu.
" Con phải cố gắng, đứa bé này có được không phải dễ dàng gì. Con yêu Tích Thành thì con phải yêu bản thân
minh nนัล"
" Con biết rồi..." Cô ngập ngừng
"Bà..bà biết tại sao chị Khanh Khanh lại chết không?" Đã đến lúc cô nói ra những gì mình biết cho bà nội rồi, với sức khoẻ của cô hiện giờ mà tự mình đi điều tra thì chỉ e đứa trẻ không chịu nỗi.
Cô khó khăn nắm lấy tay bà
"Con tìm thấy một hộp chu sa có mùi trầm hương trong phòng chị...chu sa gặp nóng sẽ chảy ra thuy ngân...chị là bị hại. Bà giúp con..." cô liên tục xoa xoa cổ họng
" Giúp con đi điều tra nội gián trong nhà có được không? Có một cô giúp việc tên Anh Nhiên... con rất nghi ngờ cô ta"
Bà nội cau mày. Anh Nhiên là người giúp việc do bà đích thân tuyển dụng từ nhiều năm trước, vốn dĩ trung thành và cần trọng. Nhưng nếu lời Thịnh Thư nói là đúng, thì sự tin tưởng này đã bị lợi dụng một cách nhẫn tâm.
"Con không cần lo. Bà sẽ cho điều tra kỹ càng. Chỉ cần cô ta có dấu hiệu bất thường, bà nhất định không để yên.
Thịnh gia không có chỗ cho những kẻ phản bội"
"Bà..bà có biết Tần Hiểu Hần không?"
Nghe đến cái tên này bà nội cứng đờ người
"Tại sao con lại hỏi như thế?"
"Bà..mẹ con có liên quan đến bà ta không?" Cô khó khăn nhìn bà nội
Đúng, Dương Ngọc Viên có liên quan. Chính tay bà đã đẩy Tần phu nhân xuống cầu thang, nhưng bà không cố ý.
Tội lỗi của bà được đồ lên hết cho một cô giúp việc. Thái phu nhân cũng vì chuyện này mà trở mặt với con dâu, chính nó là nguồn cơn của mọi sóng gió giữa ba gia tộc.
Tình trạng của Thịnh Thư đã kéo dài hơn một tuần, mặc cho các đầu bếp trong nhà đều được thay đổi, thức ăn và nước uống của cô được kiểm tra nghiêm ngặt. Lão thái phu nhân, người luôn tự hào về sự cẩn trọng của mình, lần đầu cảm thấy bất lực.
"Có lẽ không phải thức ăn." Bà thầm nghĩ, nhưng lại không thể tìm ra nguyên nhân.
Bà nội yêu cầu bác sĩ gia đình đến thăm khám ngay trong đêm. Khi bác sĩ hoàn thành việc kiểm tra, ông không giấu nổi vẻ nghiêm trọng trên gương mặt.
"Bà phu nhân, tôi nghĩ sức khỏe của tiểu thư Thịnh không đơn thuần chỉ là do căng thẳng hay mang thai. Có thể cô ấy đang bị nhiễm độc mãn tính qua một nguồn khác."
Thím của Thịnh Thư là người đầu tiên đứng lên
" Y ông là sao? Có người làm hại Thư Thư sao? Chúng tôi đã kiểm tra thức ăn, nước uống, thậm chí cả thuốc bổ mà
Thịnh Thư dùng, không có gì đáng ngờ!"
Bác sĩ gật đầu, ánh mắt nặng trĩu. "Thức ăn và nước uống không phải nguồn duy nhất. Tôi khuyên bà nên kiểm tra toàn bộ môi trường sống của tiểu thư, bao gồm cả phòng ngủ và các vật dụng cá nhân."
Sáng hôm sau, dưới lệnh của bà nội, mọi vật dụng trong phòng Thịnh Thư được mang đi kiểm tra kỹ lưỡng. Các nhân viên trong nhà đều khẩn trương hành động, không bỏ sót bất cứ thứ gì, từ giường ngủ, tủ đồ, đến từng chai lọ mỹ phẩm.
Một trợ lý bất ngờ phát hiện ra một chiếc đèn xông tinh dầu nhỏ đặt trong góc phòng, bên cạnh giá sách. Chiếc đèn được làm bằng gốm sứ tinh xảo, với hoa văn cầu kỳ. Bà nội chau mày, thủ pháp này....có chút quen thuộc.
Thái phu nhân lập tức yêu cầu mang chiếc đèn đi xét nghiệm. Kết quả xét nghiệm khiến cả gia đình bàng hoàng:
trong tinh dầu được sử dụng trong đèn xông có chứa hợp chất thủy ngân. Khi đốt nóng, thủy ngân bay hơi và tích tụ trong không khí, gây ra những triệu chứng nhiễm độc mãn tính như suy nhược, đau đầu, và ho kéo dài.
Thầm Ý Hoan cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay, những chuyện tàn nhẫn như thế chỉ có Tần Hồng Loan làm ra. Rõ ràng, đây là một âm mưu có chủ đích.
Thịnh Thư không gặp được Niên Tích Thành thì càng bất an, cứ như thế này thì không ổn. Thẩm Ý Hoan phải trực tiếp can thiệp, Hai ngày sau, với sự can thiệp của Thẩm Y Hoan, Niên Tích Thành được phép gặp Thịnh Thư trong vài phút.
Thịnh Thư được dìu đến phòng gặp gỡ, sắc mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy anh.
"Tích Thành...
Niên Tích Thành bước nhanh đến, ôm lấy cô. Anh cảm nhận rõ sự yếu đuối trong từng ngón tay gầy guộc của vợ mình.
" Anh đã dặn em ăn uống đầy đủ, tại sao lại thành ra thế này..?"
" Em nhớ anh..."
Chỉ ba từ ngắn ngủi, nhưng như một lưỡi dao cắt sầu vào lòng anh. Niên Tích Thành cảm thấy trái tim mình nhói đau. Tất cả mọi khó khăn, mọi điều anh đang đối mặt, bỗng chốc trở nên vô nghĩa khi nhìn thấy sự mỏng manh đến tột cùng của cô
"Anh cũng nhớ em" anh thì thầm, giọng nói dịu dàng đến mức như sợ làm tổn thương cô thêm.
"Anh muốn bàn bạc chuyện này với em"
"Anh nói đi"
" Chúng ta ly hôn có được không?"
Câu nói của anh khiến Thịnh Thư không suy nghĩ được gì nữa. Niên Tích Thành nói thế là sao? Giây trước còn nói nhớ cô, giây sau đã muốn ly hôn.
"Không"
/62
|