Ráng chiều quét qua bầu trờii xanh lam, rải màu hồng nhạt lên mỗii một tấc trời,
khoe ra tịch dương vô cùng tận. Giáo viên đại học y A bắt đầu lục tục ra về, trên
đường, người dần dầnn đông đúc.
Trên đường, có một cảnh tượng rất đặc biệt, bị người nhiều chuyện so sánh với “sự
kiện Lư Câu kiều[15]. Vì sao bị bà tám như thế? Là bởi vì vương tử lạnh lùng bị mọi
người nghi ngờ là GAY, lúc này bên người có thêm mộtt cô gái bí ẩn, hai người thân
mật nắm tay nhau, thậm chí còn ôm nữa.
Hiện tại lại còn ở trước mắt công chúng diễn trò thân mật gần gũi nữa?
Người Tống An Thần hơi chúi về phía trước, hai tay ôm ngực thì thầm bên tai Nhất
Thế. Động tác này đối với hai người mà nói là chuyện bình thường nhưng đối với
lời đồn đại xưa nay, thật đúng là khiến người ta bể mắt kính. Kết quả tiến triển của
sự kiện Lư Câu kiều ở đại học y A là, vương tử lạnh lùng lâu không được bạn trai
thỏa mãn, cuối cùng bất đắc dĩ đi gặp bên ngoài.
Tìm kiếm cô gái bí ẩn lại phát hiện không phải sinh viên đại học y A, vì thế càng
thắc mắc hơn, tất nhiên đó là chuyện sau này. Lúc này Nhất Thế nghe Tống An
Thần trả lời như vậy, không hiểu nổi chớp mắt, “Chuyện này thì liên quan gì việc
anh kén ăn?”
Tống An Thần đáp: “Ăn xong một loại thịt hơn nữa còn nghiện rồi thì dị ứng với
các loại thịt khác.”
Câu này đối với người mê xem các tiểu thuyết thiếu nữ như Nhất Thế mà nói, nghe
là hiểu, tức thì mặt đỏ bừng, khụ khụ vài tiếng, dời đề tài: “Đừng lề mề nữa, đi gặp
thầy anh thôi.”
Tống An Thần nheo mắt, đôi mắt đen thẳm mang theo khí thế đặc biệt của anh,
không đoạt hồn phách người khác cũng đủ khiến người ta run rẩy sợ hãi. Nhất Thế
dời mắt đi, không dám nhìn vào mắt anh, vuốt tóc trên trán mình, nhìn ra chỗ khác.
“Đi thôi.” Tống An Thần cũng không hùng hổ dọa người. Anh hiểu cô quá mà, một
con thỏ bị bức bách cũng không cắn người mà xù lông tơ lên giả chết. Trước tiên
anh làm cho lông nó láng đã, từ từ mới ra tay.
Nhất Thế nhìn dáng Tống An Thần đi trước, âm thầm thè lưỡi. Nhắc chuyện cũ cô
rất sợ, nhớ tới thời niên thiếu bản thân cường bạo trúc mã của mình, sau đó tẩu
thoát, nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Bây giờ cô sợ nhất không phải Tống An
Thần mà là chuyện cũ bị nhắc lại.
Giáo sư Chu đang đọc sách, ngồi trước bàn giấy, đeo một cặp kính lão, tóc hoa râm.
Nhìn có vẻ không lớn tuổi lắm nhưng lại mang rất nhiều đặc trưng của người già.
Đấy là ấn tượng ban đầu của Nhất Thế khi gặp giáo sư Chu.
Tống An Thần vừa vào, giáo sư liền tháo mắt kính xuống, đôi mắt nhập nhèm chớp
chớp, có chút mệt mỏi ngước mắt nhìn Tống An Thần, “An Thần, luận văn nghiên
cứu của em thầy đã gửi đi rồi, nếu không có gì bất ngờ chắc hẳn sẽ được chấp nhận
thôi. Gần đây bên trường có hỏi thầy, em có muốn ở lại trường làm trợ giảng
không?”
“Không ạ, ở bệnh viện tốt hơn.”
Giáo sư Chu tỏ ý đã hiểu, ánh mắt vô tình liếc qua Nhất Thế đứng đằng sau, đôi mắt
vốn hơi nheo lại, đợi nhìn rõ người đột nhiên mở to lên, có chút kinh ngạc hỏi: “Ồ,
đây không phải bạn gái An Thần sao?” Ông nói xong, híp mắt cười ngoắc Nhất Thế
lại gần, quan sát từ trên xuống dưới mỉm cười hiền lành, “Xinh hơn trong ảnh
nhiều!”
Nhất Thế hơi ngạc nhiên, ngỡ ngàng nhìn Tống An Thần chỉ thấy Tống An Thần
cười trừ nói với giáo sư Chu, “Hôm nay chúng em đều không đi làm.”
Giáo sư gật đầu nói với Nhất Thế, “Tên Diệp Nhất Thế đúng không?” Giáo sư vẫn
cười ha ha nhìn cô, Nhất Thế bối rối, đột nhiên thân thiện thế này làm cô không
hiểu gì cả, chần chừ một lát đành gật đầu.
“Biết em cũng năm sáu năm rồi, cứ nghe nói An Thần có bạn gái nhưng thằng bé
này nói em học ở nước ngoài không thể đến, thầy thấy là không nỡ thì có.” Ông
cười sảng khoái, quay đầu nhìn Tống An Thần, “Sao lần này không luyến tiếc nữa,
dắt bảo bối của em đến vậy?”
“Con dâu xấu kiểu gì cũng phải gặp cha mẹ chồng, một ngày làm thầy cả đời là cha,
đương nhiên muốn dẫn tới gặp thầy rồi.” Tống An Thần nói xạo mà không đỏ mặt,
thậm chí mí mắt cũng không nhúc nhích, gương mặt tươi cười rất tây không chút
tổn thương.
Miệng Nhất Thế co rúm, cô thật tình tiêu hóa không nổi.
Giáo sư Chu gật đầu hiểu ra, bắt đầu thảo luận vấn đề nghiên cứu với Tống An
Thần. Anh ngồi xuống, liếc mắt nhìn Nhất Thế đang đứng nhìn anh, cười khẽ, “Em
ngồi trên sofa đọc báo một lát đi, ngoan.”
Cái từ “ngoan” nhả ra khỏi miệng anh, môi mỏng hơi cong, giọng điệu mềm mỏng,
người ngoài nhìn vào như có dòng điện chạy qua, làm người ta có cảm giác tê tê.
Cái chữ này đối với Nhất Thế mà nói, là cả trăm ngàn volt, trực tiếp đốt cô trong
chín ngoài khét.
“Ôi cha, An Thần, thầy biết em không nỡ để bạn gái phơi gió, không chậm trễ vài
phút đâu.” Giáo sư Chu giả vờ ghen tị, nói giọng chua chua.
“Không có cách nào, quen rồi ạ.” Tống An Thần cười hết sức tự nhiên, có cảm giác
thật sự đã thành thói quen rồi. Nhất Thế nhìn không nổi, trước giờ cô chưa hề phát
hiện Tống An Thần còn có biểu hiện không biết xấu hổ thế này, vì giữ thể diện cho
anh, cô quyết định im lặng. Cô ngồi trên sofa cầm báo lên đọc bừa, thật ra không lọt
chữ nào, lòng nhấp nhổm không yên. Cô len lén liếc nhìn Tống An Thần bên đó,
thấy anh nghiêm túc nghe giáo sư giảng bài, không hề qua loa. Thái độ nghiêm túc
đó làm Nhất Thế nhớ lại thói quen từ nhỏ tới lớn của Tống An Thần, anh không có
hứng thú sẽ không làm nhưng thích thì làm cực kỳ tốt. Mẹ cô hồi đó cứ hay mắng
cô bữa đực bữa cái, không có nghị lực như Tống An Thần, cho dù Thái Sơn sụp đổ
trước mắt cũng không biến sắc, trước sau như một kiên trì với việc mình làm.
Nhất Thế cảm thấy, nghị lực này của anh, nói dễ nghe một chút là cố chấp, nói khó
nghe chính là cứng đầu. Cô không muốn giống anh tí nào. Mũi cô hếch lên rất cao,
liếc anh một cái vừa khéo đụng phải anh đột nhiên ngước mắt lên. Anh nhìn cô cười
rạng rỡ.
Nụ cười này tuyệt đối không thân thiện, Nhất Thế dám cam đoan.
“Khụ khụ.” Giáo sư Chu thấy hai người mắt đưa mày liếc ho khẽ nhắc nhở. Nhất
Thế lập tức rụt đầu đọc báo, lầm bầm rủa Tống An Thần cố tình cười tươi rói như
thế với cô.
Cô ráng sức dòm tờ báo trong tay, cảm thấy chẳng có gì thú vị, toàn là thuật ngữ y
học, lúc đại học đã tụng rất nhiều rồi, giờ nhìn nữa chẳng có hứng thú gì. Cô đành
chống má, nhàm chán nhìn hai vị học giả cẩn thận thảo luận cái gọi là luận văn
nghiên cứu.
Càng lúc càng chán, kết quả là ngủ thiếp đi luôn…
Lúc cô tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm úp sấp trên tấm lưng dày rộng, mũi thi
thoảng ngửi thấy mùi sữa tắm thơm mát, tỏa hương thoang thoảng như có như
không, làm người ta ngây ngất. Nhất Thế mở mắt, trước mặt cô là cái gáy của Tống
An Thần! Cô mím môi, không dám cử động. Bây giờ Tống An Thần đang cõng cô,
hai người đi ra cửa trường học, dưới ánh trăng trắng như sữa, lác đác vài sinh viên
đi dạo trong trường, dường như là ảo ảnh. Đột nhiên cô cảm thấy trường học lớn
như vậy chỉ có anh và cô dựa vào nhau, cùng nhau thong thả đi trong đêm vắng
lặng, nương tựa vào nhau.
Nhất Thế nằm phục trên lưng Tống An Thần, đáy lòng đột nhiên thấy ấm áp. Cô
thật sự muốn đi mãi thế này, bước vào tòa thành thuộc về anh và cô, cùng nhau
sống cuộc sống hạnh phúc của vương tử và công chúa. Đáng tiếc, cô không phải
công chúa, vương tử sẽ không thuộc về cô. Cô cùng lắm chỉ là một chiếc Santana rẻ
tiền, không thuê nổi tài xế lái Bentley.
Cô thở dài, rất khẽ nhưng bị Tống An Thần nghe được. Ánh trăng tưới qua mắt
Tống An Thần, hết sức lấp lánh, còn sáng hơn bất kỳ ngôi sao nào trên trời cao.
Anh là tuýp người, quyết định cái gì rồi sẽ kiên trì đến cùng để đạt được, mặc kệ
quá trình đó là tranh giành hay cưỡng đoạt, cho dù mình đầy thương tích anh cũng
không muốn buông ra.
Chỉ cần là chuyện anh quyết định.
***
Tống An Thần cõng cô đến bãi đậu xe, đứng cạnh xe anh, dưới tầng hầm rộng rãi,
giọng anh có vẻ đặc biệt lớn, “Dậy đi.”
Nhất Thế hết giả vờ ngủ được, mở to mắt, “Tôi dậy rồi.”
Tống An Thần thả cô xuống, mỉm cười, “Ngủ thoải mái không?”
“Cũng được, nhưng mà tay chân bải hoải, bụng muốn nghẹt thở rồi.” Nhất Thế vặn
thắt lưng, vẻ mặt mệt mỏi.
“Có phải kinh nguyệt sắp tới rồi không?” Tống An Thần móc chìa khóa xe ra, ấn
một cái, nói một câu bâng quơ. Nhất Thế chớp mắt, ngơ ngác mấy giây, mặt đỏ như
tôm luộc, cái tên biến thái này, sao anh biết? Cô không nhịn được sờ sờ mông, đâu
thấy đỏ đâu.
Tống An Thần phì cười, “Đừng quên, anh được điểm tuyệt đối bộ môn phụ sản.”
Miệng Nhất Thế rúm ró, trợn mắt lườm anh, biến thái, hiểu phụ nữ còn hơn phụ nữ,
quá đáng sợ.
Tống An Thần lái xe chở Nhất Thế về khu nhà cô, lần này không tìm cớ bét nhè để
lên nhà ngồi nghỉ nữa, thả Nhất Thế dưới lầu liền nghênh ngang phóng đi. Nhất Thế
đưa mắt nhìn anh đi, đột nhiên thất vọng chút xíu. Về nhà, phát hiện đã gần sáng,
bụng đói meo rồi.
Đây là chuyện gì vậy trời! Nhất Thế đành nấu nước pha mì tôm ăn đỡ. Cô bê tô
loạng choạng bò vào phòng khách ngồi trên sofa húp mì. “Sụt” một miếng, “soạp”
một miếng, được vài miếng, cô phát hiện phía dưới người đột nhiên ào một tiếng,
cô sửng sốt.
Cái miệng quạ đen của Tống An Thần, vừa nhắc một cái, bà con của cô lập tức tới
liền. Đau hơn là dì cả mẹ nửa đêm canh ba mò tới cửa. Cô vội vàng bật dậy, chạy
vào nhà vệ sinh, càng đau nữa là xảy ra chuyện rồi mà whisper của cô không còn
miếng nào. Cô khóc không ra nước mắt, đành lấy miệng đệm lót đỡ, hấp ta hấp tấp
quơ đại ít tiền trên bàn chạy đi mua đồ sinh lý.
Siêu thị trong khu chung cư chỗ cô ở không làm việc 24 giờ, lúc cô đứng lặng trước
cửa siêu thị, cô gần như muốn hét lên. Nhìn bốn phía vắng lặng chung quanh, cô
không khỏi run lên vì lạnh, tối nay không có whisper, cô phải ôm gối trằn trọc rồi.
Nhất Thế nghiến răng, ga giường không thể bị bẩn được!
Cô chạy ra khỏi khu, đi qua siêu thị của khu chung cư kế bên mua.
Siêu thị của khu chung cư Lăng Thiên kinh doanh 24/24, chẳng những thế, siêu thị
trang trí cực kỳ sáng choang lại rộng rãi, rất giống với một siêu thị tổng hợp cỡ lớn.
Mua có bịch whisper không thôi cũng làm cô muốn xỉu, tìm nửa ngày mới tới được
khu bán đồ vệ sinh cá nhân của phụ nữ. Nhưng cô nhìn cả ngày trời một dãy “băng
vệ sinh cỡ lớn” cũng không thấy whisper của cô đâu. Không những thế, giá niêm
yết còn mắc hơn giá bình thường những hai con số. Cô vuốt phẳng mười đồng bị
siết trong tay, dở khóc dở cười. Sao bây giờ, loại rẻ nhất cũng mười đồng tám xu,
cô không đủ tiền. Whisper cô dùng nhiều nhất cũng năm đồng tám xu, cô luôn xài
loại này, đã quen với giá cả rồi, lúc ra cửa cũng không nghĩ nhiều.
Cô bắt đầu sốt ruột, kêu cô về nhà lấy tiền quay lại, lấy mạng cô luôn đi. Cô quay
tới quay lui vòng vòng, thử tìm xem có loại nào dưới mười đồng, cuối cùng cô bỏ
cuộc, thật sự không có.
Đang lúc ngửa mặt kêu trời thì cô thấy Tống An Thần trong khu đông lạnh?! Cô run
run, lúc này gặp phải anh, đến tột cùng nên cầu cứu hay không? Cô đi qua đi lại,
tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt, tính đánh bạc thì thấy Tống An Thần đẩy xe
đồ đứng cách cô không xa, nhìn cô cười mờ ám.
“Phân vân nhãn hiệu?”
Nhất Thế lườm anh, không để ý.
Anh cười ngượng nghịu, “Em cứ việc.” Nói xong quay xe bỏ đi. Nhất Thế thấy
người quen sắp đi, nôn nóng lại không dám chạy theo. Cô đang hết sức rối rắm thì
Tống An Thần đột nhiên nghĩ đến gì đó quay đầu nói nhỏ với cô.
“Về nhớ nấu nước đường đỏ uống.”
Nhất Thế liều mạng, vọt lên trước, cầm bịch “băng dán cỡ lớn” quăng vào xe đẩy
của anh, sau đó ngó sang chỗ khác, “Ồ, cái siêu thị này nhiều đồ ghê, tôi đi mua
chung với anh.”
Tống An Thần nhìn chằm chằm món đồ trong xe không chớp mắt, ánh mắt đột
nhiên tinh quái, “Đề nghị em dùng loại cotton, dạng lưới không tốt cho sức khỏe
bằng.”
Nhất Thế há miệng, cười gượng gạo, “Em trai Tống à, đừng có chuyên nghiệp như
vậy được không?”
Tống An Thần không để ý cô, khoan thai quay lại khu đồ nữ, trả món đồ Nhất Thế
vất vào xe về lại chỗ cũ, chọn cho cô một bịch hiệu khác bỏ vào, sau đó tự nhiên đi
ra. Tư thế tự nhiên mua đồ thành thạo như vậy làm Nhất Thế nghẹn họng. Cô dù
cũng là phụ nữ nhưng mua mấy thứ này còn thấy thẹn thùng, một người đàn ông
đường đường mà không biết ngượng thế này?
Biến thái! Nhất Thế chửi thầm sau lưng anh.
“Ngây ra đó làm gì? Không phải cùng đi mua đồ với anh sao?” Tống An Thần quay
người, bày ra tư thế vương giả.
Nhất Thế “ừa” một tiếng, chạy theo. Không thể không thừa nhận, Tống An Thần có
tiềm chất làm người đàn ông của gia đình, không mua thực phẩm đông lạnh, rau,
thịt biết lựa chọn đồ tươi mới thế nào, đồ dùng sinh hoạt cũng biết cái gì cần thiết
nhất. Lần này mua đồ, gần như đều là dựa trên nhu cầu sinh hoạt. Không như Nhất
Thế, mỗi lần đi siêu thị toàn mua đồ ăn vặt linh ta linh tinh hoặc là đồ ăn đông lạnh.
Tống An Thần quả nhiên có phương pháp bảo vệ sức khỏe của mình nha.
Lúc thanh toán, Tống An Thần nói với nhân viên thu ngân, “Đồ này gói riêng ra.”
Thứ anh chỉ, là “băng dán cỡ lớn” của Nhất Thế. Nhân viên thu ngân khẽ liếc Nhất
Thế và Tống An Thần một cái. Người ta chẳng biểu lộ ý tứ gì, Nhất Thế đã thấy xấu
hổ rồi, mặt đỏ bừng nhận lấy cái túi riêng.
Ra khỏi siêu thị, Tống An Thần nói: “Lần sau ra cửa nhớ mang ví theo.”
Thì ra anh biết rồi, quá mất mặt đi >_<. Cô cười khan hai tiếng, giọng yếu ớt, “Tôi
cứ nghĩ mấy thứ này không mắc đến thế.”
“Siêu thị này đặc biệt mở riêng cho dân cư khu Lăng Thiên, đồ bên trong hơi mắc.”
Tống An Thần liếc nhìn váy trên người Nhất Thế cùng hai tay trống trơn của cô,
không khỏi cau mày, “Em không mang chìa khóa à?”
“Hở?” Nhất Thế chớp mắt, suy nghĩ một chút lập tức trợn mắt lên, than khóc thảm
thiết, “Xong rồi, chìa khóa bỏ trong giỏ, quên cầm theo rồi.” Khuya hôm nay cô
phải lưu lạc đầu đường xó chợ à? Cô nhìn con đường tối om, cảm giác trước mắt tối
lại, rất muốn ngất nhưng ngất không nổi, đành giương mắt nhìn Tống An Thần,
“Cho tôi mượn điện thoại, tôi tìm phòng trọ.”
“Phòng trọ gần đây à?”
“Không, hình như ở phía tây thành phố.”
Miệng Tống An Thần co rụt, “Đây là khu đông thành phố, bây giờ mấy giờ rồi, em
nghĩ có thể không?”
“Vậy làm sao đây? Trên người tôi không có một xu, điện thoại cũng không có,
chẳng lẽ muốn tôi ngủ ngoài đường?” Nhất Thế rất muốn xỉu.
Tống An Thần trầm ngâm một lát, “Qua nhà anh ở một đêm.”
“Hả?” Nhất Thế giật mình lùi lại.
“Em dán một cái băng to như thế, em nghĩ anh có thể làm gì em à?” Tống An Thần
đột nhiên mỉm cười nhìn Nhất Thế.
Hình như, đúng! Nhất Thế chần chừ một chút, nhìn Tống An Thần đứng bên cạnh.
Sợ gì chứ! Cũng không phải chưa từng ngủ chung, với lại hôm nay cô có dì cả mẹ
tới thăm, càng không cần sợ.
Cô ưỡn ngực, bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, “Được.”
Tống An Thần mỉm cười, mắtt xếch nheo lại, như một con hồ ly.
khoe ra tịch dương vô cùng tận. Giáo viên đại học y A bắt đầu lục tục ra về, trên
đường, người dần dầnn đông đúc.
Trên đường, có một cảnh tượng rất đặc biệt, bị người nhiều chuyện so sánh với “sự
kiện Lư Câu kiều[15]. Vì sao bị bà tám như thế? Là bởi vì vương tử lạnh lùng bị mọi
người nghi ngờ là GAY, lúc này bên người có thêm mộtt cô gái bí ẩn, hai người thân
mật nắm tay nhau, thậm chí còn ôm nữa.
Hiện tại lại còn ở trước mắt công chúng diễn trò thân mật gần gũi nữa?
Người Tống An Thần hơi chúi về phía trước, hai tay ôm ngực thì thầm bên tai Nhất
Thế. Động tác này đối với hai người mà nói là chuyện bình thường nhưng đối với
lời đồn đại xưa nay, thật đúng là khiến người ta bể mắt kính. Kết quả tiến triển của
sự kiện Lư Câu kiều ở đại học y A là, vương tử lạnh lùng lâu không được bạn trai
thỏa mãn, cuối cùng bất đắc dĩ đi gặp bên ngoài.
Tìm kiếm cô gái bí ẩn lại phát hiện không phải sinh viên đại học y A, vì thế càng
thắc mắc hơn, tất nhiên đó là chuyện sau này. Lúc này Nhất Thế nghe Tống An
Thần trả lời như vậy, không hiểu nổi chớp mắt, “Chuyện này thì liên quan gì việc
anh kén ăn?”
Tống An Thần đáp: “Ăn xong một loại thịt hơn nữa còn nghiện rồi thì dị ứng với
các loại thịt khác.”
Câu này đối với người mê xem các tiểu thuyết thiếu nữ như Nhất Thế mà nói, nghe
là hiểu, tức thì mặt đỏ bừng, khụ khụ vài tiếng, dời đề tài: “Đừng lề mề nữa, đi gặp
thầy anh thôi.”
Tống An Thần nheo mắt, đôi mắt đen thẳm mang theo khí thế đặc biệt của anh,
không đoạt hồn phách người khác cũng đủ khiến người ta run rẩy sợ hãi. Nhất Thế
dời mắt đi, không dám nhìn vào mắt anh, vuốt tóc trên trán mình, nhìn ra chỗ khác.
“Đi thôi.” Tống An Thần cũng không hùng hổ dọa người. Anh hiểu cô quá mà, một
con thỏ bị bức bách cũng không cắn người mà xù lông tơ lên giả chết. Trước tiên
anh làm cho lông nó láng đã, từ từ mới ra tay.
Nhất Thế nhìn dáng Tống An Thần đi trước, âm thầm thè lưỡi. Nhắc chuyện cũ cô
rất sợ, nhớ tới thời niên thiếu bản thân cường bạo trúc mã của mình, sau đó tẩu
thoát, nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Bây giờ cô sợ nhất không phải Tống An
Thần mà là chuyện cũ bị nhắc lại.
Giáo sư Chu đang đọc sách, ngồi trước bàn giấy, đeo một cặp kính lão, tóc hoa râm.
Nhìn có vẻ không lớn tuổi lắm nhưng lại mang rất nhiều đặc trưng của người già.
Đấy là ấn tượng ban đầu của Nhất Thế khi gặp giáo sư Chu.
Tống An Thần vừa vào, giáo sư liền tháo mắt kính xuống, đôi mắt nhập nhèm chớp
chớp, có chút mệt mỏi ngước mắt nhìn Tống An Thần, “An Thần, luận văn nghiên
cứu của em thầy đã gửi đi rồi, nếu không có gì bất ngờ chắc hẳn sẽ được chấp nhận
thôi. Gần đây bên trường có hỏi thầy, em có muốn ở lại trường làm trợ giảng
không?”
“Không ạ, ở bệnh viện tốt hơn.”
Giáo sư Chu tỏ ý đã hiểu, ánh mắt vô tình liếc qua Nhất Thế đứng đằng sau, đôi mắt
vốn hơi nheo lại, đợi nhìn rõ người đột nhiên mở to lên, có chút kinh ngạc hỏi: “Ồ,
đây không phải bạn gái An Thần sao?” Ông nói xong, híp mắt cười ngoắc Nhất Thế
lại gần, quan sát từ trên xuống dưới mỉm cười hiền lành, “Xinh hơn trong ảnh
nhiều!”
Nhất Thế hơi ngạc nhiên, ngỡ ngàng nhìn Tống An Thần chỉ thấy Tống An Thần
cười trừ nói với giáo sư Chu, “Hôm nay chúng em đều không đi làm.”
Giáo sư gật đầu nói với Nhất Thế, “Tên Diệp Nhất Thế đúng không?” Giáo sư vẫn
cười ha ha nhìn cô, Nhất Thế bối rối, đột nhiên thân thiện thế này làm cô không
hiểu gì cả, chần chừ một lát đành gật đầu.
“Biết em cũng năm sáu năm rồi, cứ nghe nói An Thần có bạn gái nhưng thằng bé
này nói em học ở nước ngoài không thể đến, thầy thấy là không nỡ thì có.” Ông
cười sảng khoái, quay đầu nhìn Tống An Thần, “Sao lần này không luyến tiếc nữa,
dắt bảo bối của em đến vậy?”
“Con dâu xấu kiểu gì cũng phải gặp cha mẹ chồng, một ngày làm thầy cả đời là cha,
đương nhiên muốn dẫn tới gặp thầy rồi.” Tống An Thần nói xạo mà không đỏ mặt,
thậm chí mí mắt cũng không nhúc nhích, gương mặt tươi cười rất tây không chút
tổn thương.
Miệng Nhất Thế co rúm, cô thật tình tiêu hóa không nổi.
Giáo sư Chu gật đầu hiểu ra, bắt đầu thảo luận vấn đề nghiên cứu với Tống An
Thần. Anh ngồi xuống, liếc mắt nhìn Nhất Thế đang đứng nhìn anh, cười khẽ, “Em
ngồi trên sofa đọc báo một lát đi, ngoan.”
Cái từ “ngoan” nhả ra khỏi miệng anh, môi mỏng hơi cong, giọng điệu mềm mỏng,
người ngoài nhìn vào như có dòng điện chạy qua, làm người ta có cảm giác tê tê.
Cái chữ này đối với Nhất Thế mà nói, là cả trăm ngàn volt, trực tiếp đốt cô trong
chín ngoài khét.
“Ôi cha, An Thần, thầy biết em không nỡ để bạn gái phơi gió, không chậm trễ vài
phút đâu.” Giáo sư Chu giả vờ ghen tị, nói giọng chua chua.
“Không có cách nào, quen rồi ạ.” Tống An Thần cười hết sức tự nhiên, có cảm giác
thật sự đã thành thói quen rồi. Nhất Thế nhìn không nổi, trước giờ cô chưa hề phát
hiện Tống An Thần còn có biểu hiện không biết xấu hổ thế này, vì giữ thể diện cho
anh, cô quyết định im lặng. Cô ngồi trên sofa cầm báo lên đọc bừa, thật ra không lọt
chữ nào, lòng nhấp nhổm không yên. Cô len lén liếc nhìn Tống An Thần bên đó,
thấy anh nghiêm túc nghe giáo sư giảng bài, không hề qua loa. Thái độ nghiêm túc
đó làm Nhất Thế nhớ lại thói quen từ nhỏ tới lớn của Tống An Thần, anh không có
hứng thú sẽ không làm nhưng thích thì làm cực kỳ tốt. Mẹ cô hồi đó cứ hay mắng
cô bữa đực bữa cái, không có nghị lực như Tống An Thần, cho dù Thái Sơn sụp đổ
trước mắt cũng không biến sắc, trước sau như một kiên trì với việc mình làm.
Nhất Thế cảm thấy, nghị lực này của anh, nói dễ nghe một chút là cố chấp, nói khó
nghe chính là cứng đầu. Cô không muốn giống anh tí nào. Mũi cô hếch lên rất cao,
liếc anh một cái vừa khéo đụng phải anh đột nhiên ngước mắt lên. Anh nhìn cô cười
rạng rỡ.
Nụ cười này tuyệt đối không thân thiện, Nhất Thế dám cam đoan.
“Khụ khụ.” Giáo sư Chu thấy hai người mắt đưa mày liếc ho khẽ nhắc nhở. Nhất
Thế lập tức rụt đầu đọc báo, lầm bầm rủa Tống An Thần cố tình cười tươi rói như
thế với cô.
Cô ráng sức dòm tờ báo trong tay, cảm thấy chẳng có gì thú vị, toàn là thuật ngữ y
học, lúc đại học đã tụng rất nhiều rồi, giờ nhìn nữa chẳng có hứng thú gì. Cô đành
chống má, nhàm chán nhìn hai vị học giả cẩn thận thảo luận cái gọi là luận văn
nghiên cứu.
Càng lúc càng chán, kết quả là ngủ thiếp đi luôn…
Lúc cô tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm úp sấp trên tấm lưng dày rộng, mũi thi
thoảng ngửi thấy mùi sữa tắm thơm mát, tỏa hương thoang thoảng như có như
không, làm người ta ngây ngất. Nhất Thế mở mắt, trước mặt cô là cái gáy của Tống
An Thần! Cô mím môi, không dám cử động. Bây giờ Tống An Thần đang cõng cô,
hai người đi ra cửa trường học, dưới ánh trăng trắng như sữa, lác đác vài sinh viên
đi dạo trong trường, dường như là ảo ảnh. Đột nhiên cô cảm thấy trường học lớn
như vậy chỉ có anh và cô dựa vào nhau, cùng nhau thong thả đi trong đêm vắng
lặng, nương tựa vào nhau.
Nhất Thế nằm phục trên lưng Tống An Thần, đáy lòng đột nhiên thấy ấm áp. Cô
thật sự muốn đi mãi thế này, bước vào tòa thành thuộc về anh và cô, cùng nhau
sống cuộc sống hạnh phúc của vương tử và công chúa. Đáng tiếc, cô không phải
công chúa, vương tử sẽ không thuộc về cô. Cô cùng lắm chỉ là một chiếc Santana rẻ
tiền, không thuê nổi tài xế lái Bentley.
Cô thở dài, rất khẽ nhưng bị Tống An Thần nghe được. Ánh trăng tưới qua mắt
Tống An Thần, hết sức lấp lánh, còn sáng hơn bất kỳ ngôi sao nào trên trời cao.
Anh là tuýp người, quyết định cái gì rồi sẽ kiên trì đến cùng để đạt được, mặc kệ
quá trình đó là tranh giành hay cưỡng đoạt, cho dù mình đầy thương tích anh cũng
không muốn buông ra.
Chỉ cần là chuyện anh quyết định.
***
Tống An Thần cõng cô đến bãi đậu xe, đứng cạnh xe anh, dưới tầng hầm rộng rãi,
giọng anh có vẻ đặc biệt lớn, “Dậy đi.”
Nhất Thế hết giả vờ ngủ được, mở to mắt, “Tôi dậy rồi.”
Tống An Thần thả cô xuống, mỉm cười, “Ngủ thoải mái không?”
“Cũng được, nhưng mà tay chân bải hoải, bụng muốn nghẹt thở rồi.” Nhất Thế vặn
thắt lưng, vẻ mặt mệt mỏi.
“Có phải kinh nguyệt sắp tới rồi không?” Tống An Thần móc chìa khóa xe ra, ấn
một cái, nói một câu bâng quơ. Nhất Thế chớp mắt, ngơ ngác mấy giây, mặt đỏ như
tôm luộc, cái tên biến thái này, sao anh biết? Cô không nhịn được sờ sờ mông, đâu
thấy đỏ đâu.
Tống An Thần phì cười, “Đừng quên, anh được điểm tuyệt đối bộ môn phụ sản.”
Miệng Nhất Thế rúm ró, trợn mắt lườm anh, biến thái, hiểu phụ nữ còn hơn phụ nữ,
quá đáng sợ.
Tống An Thần lái xe chở Nhất Thế về khu nhà cô, lần này không tìm cớ bét nhè để
lên nhà ngồi nghỉ nữa, thả Nhất Thế dưới lầu liền nghênh ngang phóng đi. Nhất Thế
đưa mắt nhìn anh đi, đột nhiên thất vọng chút xíu. Về nhà, phát hiện đã gần sáng,
bụng đói meo rồi.
Đây là chuyện gì vậy trời! Nhất Thế đành nấu nước pha mì tôm ăn đỡ. Cô bê tô
loạng choạng bò vào phòng khách ngồi trên sofa húp mì. “Sụt” một miếng, “soạp”
một miếng, được vài miếng, cô phát hiện phía dưới người đột nhiên ào một tiếng,
cô sửng sốt.
Cái miệng quạ đen của Tống An Thần, vừa nhắc một cái, bà con của cô lập tức tới
liền. Đau hơn là dì cả mẹ nửa đêm canh ba mò tới cửa. Cô vội vàng bật dậy, chạy
vào nhà vệ sinh, càng đau nữa là xảy ra chuyện rồi mà whisper của cô không còn
miếng nào. Cô khóc không ra nước mắt, đành lấy miệng đệm lót đỡ, hấp ta hấp tấp
quơ đại ít tiền trên bàn chạy đi mua đồ sinh lý.
Siêu thị trong khu chung cư chỗ cô ở không làm việc 24 giờ, lúc cô đứng lặng trước
cửa siêu thị, cô gần như muốn hét lên. Nhìn bốn phía vắng lặng chung quanh, cô
không khỏi run lên vì lạnh, tối nay không có whisper, cô phải ôm gối trằn trọc rồi.
Nhất Thế nghiến răng, ga giường không thể bị bẩn được!
Cô chạy ra khỏi khu, đi qua siêu thị của khu chung cư kế bên mua.
Siêu thị của khu chung cư Lăng Thiên kinh doanh 24/24, chẳng những thế, siêu thị
trang trí cực kỳ sáng choang lại rộng rãi, rất giống với một siêu thị tổng hợp cỡ lớn.
Mua có bịch whisper không thôi cũng làm cô muốn xỉu, tìm nửa ngày mới tới được
khu bán đồ vệ sinh cá nhân của phụ nữ. Nhưng cô nhìn cả ngày trời một dãy “băng
vệ sinh cỡ lớn” cũng không thấy whisper của cô đâu. Không những thế, giá niêm
yết còn mắc hơn giá bình thường những hai con số. Cô vuốt phẳng mười đồng bị
siết trong tay, dở khóc dở cười. Sao bây giờ, loại rẻ nhất cũng mười đồng tám xu,
cô không đủ tiền. Whisper cô dùng nhiều nhất cũng năm đồng tám xu, cô luôn xài
loại này, đã quen với giá cả rồi, lúc ra cửa cũng không nghĩ nhiều.
Cô bắt đầu sốt ruột, kêu cô về nhà lấy tiền quay lại, lấy mạng cô luôn đi. Cô quay
tới quay lui vòng vòng, thử tìm xem có loại nào dưới mười đồng, cuối cùng cô bỏ
cuộc, thật sự không có.
Đang lúc ngửa mặt kêu trời thì cô thấy Tống An Thần trong khu đông lạnh?! Cô run
run, lúc này gặp phải anh, đến tột cùng nên cầu cứu hay không? Cô đi qua đi lại,
tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt, tính đánh bạc thì thấy Tống An Thần đẩy xe
đồ đứng cách cô không xa, nhìn cô cười mờ ám.
“Phân vân nhãn hiệu?”
Nhất Thế lườm anh, không để ý.
Anh cười ngượng nghịu, “Em cứ việc.” Nói xong quay xe bỏ đi. Nhất Thế thấy
người quen sắp đi, nôn nóng lại không dám chạy theo. Cô đang hết sức rối rắm thì
Tống An Thần đột nhiên nghĩ đến gì đó quay đầu nói nhỏ với cô.
“Về nhớ nấu nước đường đỏ uống.”
Nhất Thế liều mạng, vọt lên trước, cầm bịch “băng dán cỡ lớn” quăng vào xe đẩy
của anh, sau đó ngó sang chỗ khác, “Ồ, cái siêu thị này nhiều đồ ghê, tôi đi mua
chung với anh.”
Tống An Thần nhìn chằm chằm món đồ trong xe không chớp mắt, ánh mắt đột
nhiên tinh quái, “Đề nghị em dùng loại cotton, dạng lưới không tốt cho sức khỏe
bằng.”
Nhất Thế há miệng, cười gượng gạo, “Em trai Tống à, đừng có chuyên nghiệp như
vậy được không?”
Tống An Thần không để ý cô, khoan thai quay lại khu đồ nữ, trả món đồ Nhất Thế
vất vào xe về lại chỗ cũ, chọn cho cô một bịch hiệu khác bỏ vào, sau đó tự nhiên đi
ra. Tư thế tự nhiên mua đồ thành thạo như vậy làm Nhất Thế nghẹn họng. Cô dù
cũng là phụ nữ nhưng mua mấy thứ này còn thấy thẹn thùng, một người đàn ông
đường đường mà không biết ngượng thế này?
Biến thái! Nhất Thế chửi thầm sau lưng anh.
“Ngây ra đó làm gì? Không phải cùng đi mua đồ với anh sao?” Tống An Thần quay
người, bày ra tư thế vương giả.
Nhất Thế “ừa” một tiếng, chạy theo. Không thể không thừa nhận, Tống An Thần có
tiềm chất làm người đàn ông của gia đình, không mua thực phẩm đông lạnh, rau,
thịt biết lựa chọn đồ tươi mới thế nào, đồ dùng sinh hoạt cũng biết cái gì cần thiết
nhất. Lần này mua đồ, gần như đều là dựa trên nhu cầu sinh hoạt. Không như Nhất
Thế, mỗi lần đi siêu thị toàn mua đồ ăn vặt linh ta linh tinh hoặc là đồ ăn đông lạnh.
Tống An Thần quả nhiên có phương pháp bảo vệ sức khỏe của mình nha.
Lúc thanh toán, Tống An Thần nói với nhân viên thu ngân, “Đồ này gói riêng ra.”
Thứ anh chỉ, là “băng dán cỡ lớn” của Nhất Thế. Nhân viên thu ngân khẽ liếc Nhất
Thế và Tống An Thần một cái. Người ta chẳng biểu lộ ý tứ gì, Nhất Thế đã thấy xấu
hổ rồi, mặt đỏ bừng nhận lấy cái túi riêng.
Ra khỏi siêu thị, Tống An Thần nói: “Lần sau ra cửa nhớ mang ví theo.”
Thì ra anh biết rồi, quá mất mặt đi >_<. Cô cười khan hai tiếng, giọng yếu ớt, “Tôi
cứ nghĩ mấy thứ này không mắc đến thế.”
“Siêu thị này đặc biệt mở riêng cho dân cư khu Lăng Thiên, đồ bên trong hơi mắc.”
Tống An Thần liếc nhìn váy trên người Nhất Thế cùng hai tay trống trơn của cô,
không khỏi cau mày, “Em không mang chìa khóa à?”
“Hở?” Nhất Thế chớp mắt, suy nghĩ một chút lập tức trợn mắt lên, than khóc thảm
thiết, “Xong rồi, chìa khóa bỏ trong giỏ, quên cầm theo rồi.” Khuya hôm nay cô
phải lưu lạc đầu đường xó chợ à? Cô nhìn con đường tối om, cảm giác trước mắt tối
lại, rất muốn ngất nhưng ngất không nổi, đành giương mắt nhìn Tống An Thần,
“Cho tôi mượn điện thoại, tôi tìm phòng trọ.”
“Phòng trọ gần đây à?”
“Không, hình như ở phía tây thành phố.”
Miệng Tống An Thần co rụt, “Đây là khu đông thành phố, bây giờ mấy giờ rồi, em
nghĩ có thể không?”
“Vậy làm sao đây? Trên người tôi không có một xu, điện thoại cũng không có,
chẳng lẽ muốn tôi ngủ ngoài đường?” Nhất Thế rất muốn xỉu.
Tống An Thần trầm ngâm một lát, “Qua nhà anh ở một đêm.”
“Hả?” Nhất Thế giật mình lùi lại.
“Em dán một cái băng to như thế, em nghĩ anh có thể làm gì em à?” Tống An Thần
đột nhiên mỉm cười nhìn Nhất Thế.
Hình như, đúng! Nhất Thế chần chừ một chút, nhìn Tống An Thần đứng bên cạnh.
Sợ gì chứ! Cũng không phải chưa từng ngủ chung, với lại hôm nay cô có dì cả mẹ
tới thăm, càng không cần sợ.
Cô ưỡn ngực, bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, “Được.”
Tống An Thần mỉm cười, mắtt xếch nheo lại, như một con hồ ly.
/46
|