Khu chung cư cao cấpp Lăng Thiên có hai loại nhà lầu, lô AC thuộc về loại nhà có
gác lửng bên trong, DE chỉ có một tầng, còn F là loại cao cấp. Tầng lớp con nhà
giàu trẻ tuổi đều chọn loại có gác lửng thời thượng bên trong mà Tống An Thần ở là
khu A.
Lần đầu tiên Nhất Thế tớii nhà mới của Tống An Thần. Màu sắcc bên trong đơn giản,
màu chủ đạo là trắng sữaa và xanh lá cây sẫm. Bướcc vào nhà là phòng khách rộng
rãi. Trên sofa vàng nhạt còn có một cái gối ôm thêu chữ thập? Mí mắt Nhất Thế giật
giật, một người đàn ông mà lại chơi cái trò này?
Tống An Thần thấy cô giật giậật mí mắt, bình thản nói:
“Bạn tặng.”
Chắc chắn là con gái rồi. Nhất Thế nguýt một cái, nhấc cái gói đựng đồ của cô lên,
ho khẽ một tiếng, “Tôi muốn vào phòng tắm.”
Tống An Thần nghiêng mặt trỏ vào cánh cửa gỗ màu đen, “Ở đó.”
Nhất Thế gật đầu, chạy ào vào. Cô lập tức xoay người đóng cửa lại, thở hắt ra. Cô
nhìn quanh phòng tắm, ốp gạch men trắng, trên trần treo một chùm đèn hoa, dưới
ánh sáng vàng cam, khuôn mặt trong gương hơi phớt hồng.
Ôi chà, chắc chắn là do chảy máu, máu chảy mới thành như thế. Tuy cô giải thích
vậy nhưng cô biết rõ rành rành, bình thường giai đoạn này mặt cô sẽ không có tí
máu nào, y như người bị bệnh, làm gì có chuyện mặt mày hồng hào thế này?
Cô lần lữa vệ sinh xong, đi ra khỏi phòng tắm thì thấy Tống An Thần bưng một
chén nước đường đỏ đưa cho cô, “Uống đi.”
Nhất Thế cầm lấy nói “Cám ơn.”
Tống An Thần hơi nheo mắt lại, “Uống xong đi tắm đi, đừng ngâm bồn, tắm vòi sen
ấy.”
Anh thật sự chuyên nghiệp, thật sự xem kỳ kinh của phụ nữ là một chuyện, Nhất
Thế cảm thấy tự ti, dù cô biết mấy chuyện đó đều phải kiêng cữ nhưng cô lười chú
ý.
“Vậy tôi ngủ ở đâu?” Nhất Thế nhìn bốn phía. Căn nhà này thật lớn nhưng cô thật
sự không rõ, không biết phòng dành cho khách chỗ nào.
“Xem biểu hiện của em.” Tống An Thần khoanh tay trước ngực liếc nhìn cô, ánh
mắt lấp lánh như pha lê trong suốt sáng ngời. Nếu muốn tìm tòi sâu hơn, sẽ vỡ vụn
trong nháy mắt, làm cho cô thất điên bát đảo. Nhất Thế không dám nhìn nhiều, cũng
không đi truy tìm ý tứ của anh, trực tiếp đi vào phòng tắm.
Cô chỉnh nhiệt độ nước thích hơp, cởi áo định tắm gội một chút cho sạch sẽ. Đột
nhiên có tiếng gõ cửa. Cô giật mình, phản xạ đưa tay che ngực, kẹp hai chân lại,
hoảng hốt hỏi: “Ai?”
“Ngoài anh ra còn ai nữa?” Ngoài cửa vang lên tiếng Tống An Thần.
“Làm gì?”
“Đưa áo ngủ cho em.” Người đàn ông ngoài cửa tỏ vẻ rất bất lực.
“Tôi… tôi đã cởi đồ rồi.” Nhất Thế muốn bộc lộ sự căng thẳng của mình nhưng
không biết câu này lại mang theo ý nghĩa dụ dỗ nào đó. Ngoài cửa im lặng cả nửa
ngày mới nói: “Anh đặt áo ngủ ngoài cửa.”
Lần này không có động tĩnh gì. Nhất Thế cho là còn xảy ra chuyện gì nữa, kết quả
chờ nửa ngày cũng không có tiếng động, cô mới hơi thở ra, bắt đầu tắm gội. Lúc cô
tắm xong, lau khô rồi dùng khăn tắm quấn chặt lấy người, rón ra rón rén hé cửa thò
tay ra lần mò tìm áo ngủ đặt bên ngoài. Chạm phải lớp vải mềm mịn, cô kéo một cái
lôi áo vào trong. Lúc cô mở áo ra nhìn, không khỏi trợn tròn mắt. Bộ áo ngủ này
khá gợi cảm, tay sờ vào có cảm giác rất tốt. Cô không nhịn được coi thử mác của
cái áo, tay run bần bật.
La Perla! Nhãn hiệu này đối với người mê xem tạp chí thời trang như Nhất Thế
không lạ gì, áo ngủ khiến người ta phun máu, giá cả làm người ta tăng huyết áp,
thương hiệu nội y La Perla của Italia có lẽ là đẹp nhất và cũng đắt tiền nhất thế giới.
Sao trong nhà Tống An Thần có nội y phụ nữ, còn là loại hàng giá cao này nữa?
Hiển nhiên đây là vấn đề đáng giá để suy nghĩ. Nhất Thế nghĩ vẩn vơ, không lẽ
Tống An Thần kim ốc tàng kiều?
Lúc cô mặc áo ngủ La Perla thuộc dòng sản phẩm Villa Toscana ra, Tống An Thần
đang dựa vào đối diện cửa, khoanh tay nhìn cô. Ánh mắt mang ý cười còn có một
chút thỏa mãn khó phát hiện.
Lần đầu tiên Nhất Thế mặc áo ngủ kiểu áo tắm, cô rối rắm thắt dây lưng, vừa đi ra
vừa cằn nhằn, “Vải áo này trơn quá.”
Tống An Thần đi tới cạnh cô, rất gần, anh kéo tay cô ra hai bên, giúp cô thắt dây
lưng. Ngón tay linh hoạt thon dài của anh nắm dây đai, vòng qua một vòng, thành
thạo thắt nút.
Tống An Thần khẽ kề sát bên tai cô, hít mũi, có vài phần tán thưởng lại dụ dỗ mười
phần, “Ừ, rất thơm.”
Hơi thở nóng rực của anh phả lên vành tai cô, làm cả người cô run rẩy, lùi lại một
bước, cả tai phải và khuôn mặt đỏ như tôm luộc. Tống An Thần tỉ mỉ quan sát thay
đổi nhỏ bé này của cô, mỉm cười nhìn cô.
Nhất Thế không dám nhìn anh, chỉ cảm thấy mắt anh nhìn cô như đang đi săn mà cô
là một con thú đã rơi vào trong bẫy.
“Tôi mệt rồi, muốn ngủ.” Nhất Thế nói.
Tống An Thần cười, “Đi theo anh.”
Sao cô có cảm giác ba chữ này kỳ kỳ? Cô hoảng hốt nhưng lại có phần an tâm. Cô
không sợ cái gì gọi là đột nhiên cưỡng bức. Cô có dì cả mẹ bảo vệ, người đàn ông
nào dám động? Cứ nghĩ vậy, cô lại thấy yên tâm mà đi theo.
Hai người lên lầu. Làm Nhất Thế không kịp cập nhật dữ liệu là, cả một tầng lầu lớn
bị Tống An Thần mở rộng thành một căn phòng ngủ lớn, còn có một phòng tắm.
Phòng ngủ rộng như vậy có phải lãng phí không gian rồi không? Đồ đạc trong
phòng toàn màu vàng nhạt, áo gối ga giường màu trắng, làm cho người ta có cảm
giác sạch sẽ quá mức!!
Một người đàn ông từng này tuổi, thích cái màu dễ bẩn như vậy thôi không nói,
nhưng bày trí sạch sẽ chỉnh tề thế này thật tình không biết nói sao nữa. Cô cứ tưởng
đàn ông toàn chất đống tất bẩn, bàn ghế đầy đồ đạc lôi thôi lếch thếch chứ.
Cô chần chừ không nhúc nhích, Tống An Thần quay đầu lại, “Sao vậy?”
Nhất Thế ngẩng đầu, tròn mắt đáng thương nhìn anh, “Chúng ta ngủ chung à?” Cô
hỏi nhưng đó là ý nghĩ trong đầu cô, một cái phòng ngủ một cái giường, đây rõ ràng
là phòng ngủ của anh, dẫn cô lên đây ngủ, chẳng lẽ ngủ chung sao? Câu này tuyệt
đối không phải câu nghi vấn, người sáng mắt đều sẽ cho là thế. Nhưng Tống An
Thần lại cố tình biến câu nghi vấn thành câu phản vấn. Anh hơi cau mày, tỏ vẻ suy
nghĩ nghiêm túc, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, “Em dám cam đoan em sẽ
không nhào lên?”
“Khụ khụ.” Nhất Thế sặc nước miếng, giận dữ. Câu này của anh làm như cô háo
sắc lắm không bằng. Lần trước chẳng qua vì cô say mà thôi, cô không tỉnh táo
nhưng lần này cô khá tỉnh. Nhất Thế hoàn toàn bỏ qua mục đích câu hỏi vừa nãy, vì
câu nói của anh mà ầm ỹ lên, “Tôi không phải loại người đó, với lại dì cả của tôi tới
rồi, tôi cũng không thể nhào vô anh.”
“Vậy à, vậy ngủ chung đi.” Tống An Thần cười hì hì, nheo cặp mắt xếch lại nhìn
cực kỳ hấp dẫn, nhưng giọng điệu lại hết sức đáng đánh. Nhất Thế tức thì há hốc
miệng, anh nói câu này cứ như là cô đang xin anh cho ngủ chung ấy?
Cô lập tức nhảy ra xa ba thước, “Tôi nằm dưới đất được rồi.”
“Không được.” Tống An Thần cười vô hại, “Em có kinh, sẽ bị lạnh.”
“Tôi ngủ sofa.”
“Không được, sofa làm bằng da trâu, tính hàn, cũng không tốt cho sức khỏe.”
Nhất Thế mấp máy môi, nhất thời không nghĩ ra mình phải ngủ chỗ nào, cuối cùng
đành ngước mắt lên, “Vậy uất ức cho anh rồi, ngủ dưới đất hay là sofa?”
“Đã đồng ý ngủ chung với em rồi, tất nhiên không thể nuốt lời.” Nói xong, kéo cô
lại giường, ấn xuống, “Em ngủ trước đi, anh đi tắm cái đã.”
Nói xong anh đi vào phòng tắm kế bên. Nhất Thế ngơ ngác ngồi trên giường, thở
dồn dập. Sao tim cô đập nhanh thế chứ?
Cô ra sức trấn tĩnh lại, bên tai đầy dẫy tiếng nước chảy róc rách, càng khiến cô nóng
nảy bất an. Cô giống như phi tần chờ đợi thật lâu rốt cuộc cũng được lâm hạnh, chỉ
khác là phi tần thì mừng rỡ mà cô thì hoảng sợ.
Cô sợ mình khống chế không nổi! Tuy cô không háo sắc nhưng tâm lý cứ luôn ngứa
ngáy với Tống An Thần, đối mặt với gương mặt tai họa đó, tuấn tú không nhuốm
bụi trần, còn có đôi mắt mơ màng mà quyến rũ kia nữa, cô cứ có cảm giác xúc động
muốn cất giữ. Có lúc cô nghi ngờ, lần đó “cưỡi” anh, rốt cuộc là rượu say làm bậy
hay là bản năng?
Càng nghĩ càng sợ, cô trốn luôn vào chăn, trùm kín mít không muốn nghĩ nữa. Mũi
loáng thoáng mùi thơm nhàn nhạt, giống với mùi thơm trên người Tống An Thần,
lại khiến cô ý loạn tình mê.
Cô lắc đầu, không ngừng cảnh cáo bản thân, bình tĩnh, bình tĩnh, ngủ đi.
Trong khi cô cứ lẩm bẩm một mình, Tống An Thần ra khỏi phòng tắm. Mái tóc đẫm
nước nhỏ giọt, từ trán anh trượt xuống xương quai xanh gợi cảm, thấm vào áo ngủ.
Anh mặc áo ngủ cùng dòng sưu tập với Nhất Thế, dây thắt lưng hơi lỏng, dường
như lúc nào cũng có thể lộ ra cảnh xuân. Nhất Thế nheo nửa mắt, nhìn dáng vẻ anh
chàng đẹp trai vừa tắm xong, le lưỡi, tiếp tục lầm bầm, bình tĩnh, bình tĩnh, ngủ đi.
Tống An Thần ngồi trên giường, lau tóc, nhẹ nhàng liếc Nhất Thế, vừa vặn bắt gặp
cô đang nhìn lén. Nhất Thế xấu hổ cười trừ, nhìn có chút ngớ ngẩn. Đôi môi ưa
nhìn của Tống An Thần vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, “Áo ngủ tình nhân.”
“…” Nhất Thế không biết nên trả lời thế nào. Chỉ thấy Tống An Thần buông khăn,
cũng chui vào chăn.
Nhất Thế dịch ra, giữ một khoảng cách lớn. Tống An Thần không động đậy, đột
nhiên chống tay nghiêng nửa người lên nhìn Nhất Thế đang rúc trong chăn.
“Nhìn tôi làm gì? Anh không mệt sao? Ngày mai còn phải đi làm nữa.” Nhất Thế
không nhịn được lại dịch ra một chút.
“Nhà thiết kế dòng sản phẩm Villa Toscana này của La Perla nói, y phục này rất
thích hợp cho các cặp vợ chồng trẻ.”
Nhất Thế cảnh giác nhìn một bên mặt Tống An Thần, “Vì sao?”
Tống An Thần chìa tay ra, còn chưa chạm tới, cô đã dịch thêm một chút, Tống An
Thần cười nói: “Dịch thêm chút nữa.”
Cô làm theo, kết quả phát hiện cô đã nhích ra tới mép giường, trọng tâm không giữ
vững, lắc lư muốn rớt xuống giường. Cánh tay dài của Tống An Thần móc lên, ôm
cô vào lòng, vẻ mặt không biết làm sao, cười nói “Nghe lời nói.”
Nhất Thế trừng mắt, “Anh cố ý.”
“Ừ, anh cố ý.” Anh nhẹ nhàng vòng lấy eo cô, khom người ôm lấy cô. Nhất Thế bị
động tác thân mật đột ngột của Tống An Thần làm giật mình, “Anh sao thế?”
“Anh muốn thử nghiệm lờii nhà thiết kế nói một chút.” Mộtt tay anh ôm cô, tay còn
lại từ từ trượt tới xương quai xanh lộ ra bên ngoài của cô. Nhất Thế không nhịn
được run lên, đầu óc chậm chạạp không biếtt sao không nhúc nhích được, chỉ có thể
hỏi, “Nói cái gì?”
“Anh ta nói, áo ngủ này chỉ cầần kéo dây thắt lưng một cái, cả bộ đồ hoàn toàn có
thể theo đó tuột hết xuống.” Ngón tay anh trượt thẳng xuống eo cô, cô hít hơi, đang
chuẩn bị nghiêm khắc cự tuyệtt lại bị Tống An Thần mãnh liệtt hôn xuống.
Ngón tay thon dài của anh khẽ nắm sợi dây lưng, kéo mộtt cái, áo ngủ từ trên vai
nhanh chóng tuột xuống.
gác lửng bên trong, DE chỉ có một tầng, còn F là loại cao cấp. Tầng lớp con nhà
giàu trẻ tuổi đều chọn loại có gác lửng thời thượng bên trong mà Tống An Thần ở là
khu A.
Lần đầu tiên Nhất Thế tớii nhà mới của Tống An Thần. Màu sắcc bên trong đơn giản,
màu chủ đạo là trắng sữaa và xanh lá cây sẫm. Bướcc vào nhà là phòng khách rộng
rãi. Trên sofa vàng nhạt còn có một cái gối ôm thêu chữ thập? Mí mắt Nhất Thế giật
giật, một người đàn ông mà lại chơi cái trò này?
Tống An Thần thấy cô giật giậật mí mắt, bình thản nói:
“Bạn tặng.”
Chắc chắn là con gái rồi. Nhất Thế nguýt một cái, nhấc cái gói đựng đồ của cô lên,
ho khẽ một tiếng, “Tôi muốn vào phòng tắm.”
Tống An Thần nghiêng mặt trỏ vào cánh cửa gỗ màu đen, “Ở đó.”
Nhất Thế gật đầu, chạy ào vào. Cô lập tức xoay người đóng cửa lại, thở hắt ra. Cô
nhìn quanh phòng tắm, ốp gạch men trắng, trên trần treo một chùm đèn hoa, dưới
ánh sáng vàng cam, khuôn mặt trong gương hơi phớt hồng.
Ôi chà, chắc chắn là do chảy máu, máu chảy mới thành như thế. Tuy cô giải thích
vậy nhưng cô biết rõ rành rành, bình thường giai đoạn này mặt cô sẽ không có tí
máu nào, y như người bị bệnh, làm gì có chuyện mặt mày hồng hào thế này?
Cô lần lữa vệ sinh xong, đi ra khỏi phòng tắm thì thấy Tống An Thần bưng một
chén nước đường đỏ đưa cho cô, “Uống đi.”
Nhất Thế cầm lấy nói “Cám ơn.”
Tống An Thần hơi nheo mắt lại, “Uống xong đi tắm đi, đừng ngâm bồn, tắm vòi sen
ấy.”
Anh thật sự chuyên nghiệp, thật sự xem kỳ kinh của phụ nữ là một chuyện, Nhất
Thế cảm thấy tự ti, dù cô biết mấy chuyện đó đều phải kiêng cữ nhưng cô lười chú
ý.
“Vậy tôi ngủ ở đâu?” Nhất Thế nhìn bốn phía. Căn nhà này thật lớn nhưng cô thật
sự không rõ, không biết phòng dành cho khách chỗ nào.
“Xem biểu hiện của em.” Tống An Thần khoanh tay trước ngực liếc nhìn cô, ánh
mắt lấp lánh như pha lê trong suốt sáng ngời. Nếu muốn tìm tòi sâu hơn, sẽ vỡ vụn
trong nháy mắt, làm cho cô thất điên bát đảo. Nhất Thế không dám nhìn nhiều, cũng
không đi truy tìm ý tứ của anh, trực tiếp đi vào phòng tắm.
Cô chỉnh nhiệt độ nước thích hơp, cởi áo định tắm gội một chút cho sạch sẽ. Đột
nhiên có tiếng gõ cửa. Cô giật mình, phản xạ đưa tay che ngực, kẹp hai chân lại,
hoảng hốt hỏi: “Ai?”
“Ngoài anh ra còn ai nữa?” Ngoài cửa vang lên tiếng Tống An Thần.
“Làm gì?”
“Đưa áo ngủ cho em.” Người đàn ông ngoài cửa tỏ vẻ rất bất lực.
“Tôi… tôi đã cởi đồ rồi.” Nhất Thế muốn bộc lộ sự căng thẳng của mình nhưng
không biết câu này lại mang theo ý nghĩa dụ dỗ nào đó. Ngoài cửa im lặng cả nửa
ngày mới nói: “Anh đặt áo ngủ ngoài cửa.”
Lần này không có động tĩnh gì. Nhất Thế cho là còn xảy ra chuyện gì nữa, kết quả
chờ nửa ngày cũng không có tiếng động, cô mới hơi thở ra, bắt đầu tắm gội. Lúc cô
tắm xong, lau khô rồi dùng khăn tắm quấn chặt lấy người, rón ra rón rén hé cửa thò
tay ra lần mò tìm áo ngủ đặt bên ngoài. Chạm phải lớp vải mềm mịn, cô kéo một cái
lôi áo vào trong. Lúc cô mở áo ra nhìn, không khỏi trợn tròn mắt. Bộ áo ngủ này
khá gợi cảm, tay sờ vào có cảm giác rất tốt. Cô không nhịn được coi thử mác của
cái áo, tay run bần bật.
La Perla! Nhãn hiệu này đối với người mê xem tạp chí thời trang như Nhất Thế
không lạ gì, áo ngủ khiến người ta phun máu, giá cả làm người ta tăng huyết áp,
thương hiệu nội y La Perla của Italia có lẽ là đẹp nhất và cũng đắt tiền nhất thế giới.
Sao trong nhà Tống An Thần có nội y phụ nữ, còn là loại hàng giá cao này nữa?
Hiển nhiên đây là vấn đề đáng giá để suy nghĩ. Nhất Thế nghĩ vẩn vơ, không lẽ
Tống An Thần kim ốc tàng kiều?
Lúc cô mặc áo ngủ La Perla thuộc dòng sản phẩm Villa Toscana ra, Tống An Thần
đang dựa vào đối diện cửa, khoanh tay nhìn cô. Ánh mắt mang ý cười còn có một
chút thỏa mãn khó phát hiện.
Lần đầu tiên Nhất Thế mặc áo ngủ kiểu áo tắm, cô rối rắm thắt dây lưng, vừa đi ra
vừa cằn nhằn, “Vải áo này trơn quá.”
Tống An Thần đi tới cạnh cô, rất gần, anh kéo tay cô ra hai bên, giúp cô thắt dây
lưng. Ngón tay linh hoạt thon dài của anh nắm dây đai, vòng qua một vòng, thành
thạo thắt nút.
Tống An Thần khẽ kề sát bên tai cô, hít mũi, có vài phần tán thưởng lại dụ dỗ mười
phần, “Ừ, rất thơm.”
Hơi thở nóng rực của anh phả lên vành tai cô, làm cả người cô run rẩy, lùi lại một
bước, cả tai phải và khuôn mặt đỏ như tôm luộc. Tống An Thần tỉ mỉ quan sát thay
đổi nhỏ bé này của cô, mỉm cười nhìn cô.
Nhất Thế không dám nhìn anh, chỉ cảm thấy mắt anh nhìn cô như đang đi săn mà cô
là một con thú đã rơi vào trong bẫy.
“Tôi mệt rồi, muốn ngủ.” Nhất Thế nói.
Tống An Thần cười, “Đi theo anh.”
Sao cô có cảm giác ba chữ này kỳ kỳ? Cô hoảng hốt nhưng lại có phần an tâm. Cô
không sợ cái gì gọi là đột nhiên cưỡng bức. Cô có dì cả mẹ bảo vệ, người đàn ông
nào dám động? Cứ nghĩ vậy, cô lại thấy yên tâm mà đi theo.
Hai người lên lầu. Làm Nhất Thế không kịp cập nhật dữ liệu là, cả một tầng lầu lớn
bị Tống An Thần mở rộng thành một căn phòng ngủ lớn, còn có một phòng tắm.
Phòng ngủ rộng như vậy có phải lãng phí không gian rồi không? Đồ đạc trong
phòng toàn màu vàng nhạt, áo gối ga giường màu trắng, làm cho người ta có cảm
giác sạch sẽ quá mức!!
Một người đàn ông từng này tuổi, thích cái màu dễ bẩn như vậy thôi không nói,
nhưng bày trí sạch sẽ chỉnh tề thế này thật tình không biết nói sao nữa. Cô cứ tưởng
đàn ông toàn chất đống tất bẩn, bàn ghế đầy đồ đạc lôi thôi lếch thếch chứ.
Cô chần chừ không nhúc nhích, Tống An Thần quay đầu lại, “Sao vậy?”
Nhất Thế ngẩng đầu, tròn mắt đáng thương nhìn anh, “Chúng ta ngủ chung à?” Cô
hỏi nhưng đó là ý nghĩ trong đầu cô, một cái phòng ngủ một cái giường, đây rõ ràng
là phòng ngủ của anh, dẫn cô lên đây ngủ, chẳng lẽ ngủ chung sao? Câu này tuyệt
đối không phải câu nghi vấn, người sáng mắt đều sẽ cho là thế. Nhưng Tống An
Thần lại cố tình biến câu nghi vấn thành câu phản vấn. Anh hơi cau mày, tỏ vẻ suy
nghĩ nghiêm túc, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, “Em dám cam đoan em sẽ
không nhào lên?”
“Khụ khụ.” Nhất Thế sặc nước miếng, giận dữ. Câu này của anh làm như cô háo
sắc lắm không bằng. Lần trước chẳng qua vì cô say mà thôi, cô không tỉnh táo
nhưng lần này cô khá tỉnh. Nhất Thế hoàn toàn bỏ qua mục đích câu hỏi vừa nãy, vì
câu nói của anh mà ầm ỹ lên, “Tôi không phải loại người đó, với lại dì cả của tôi tới
rồi, tôi cũng không thể nhào vô anh.”
“Vậy à, vậy ngủ chung đi.” Tống An Thần cười hì hì, nheo cặp mắt xếch lại nhìn
cực kỳ hấp dẫn, nhưng giọng điệu lại hết sức đáng đánh. Nhất Thế tức thì há hốc
miệng, anh nói câu này cứ như là cô đang xin anh cho ngủ chung ấy?
Cô lập tức nhảy ra xa ba thước, “Tôi nằm dưới đất được rồi.”
“Không được.” Tống An Thần cười vô hại, “Em có kinh, sẽ bị lạnh.”
“Tôi ngủ sofa.”
“Không được, sofa làm bằng da trâu, tính hàn, cũng không tốt cho sức khỏe.”
Nhất Thế mấp máy môi, nhất thời không nghĩ ra mình phải ngủ chỗ nào, cuối cùng
đành ngước mắt lên, “Vậy uất ức cho anh rồi, ngủ dưới đất hay là sofa?”
“Đã đồng ý ngủ chung với em rồi, tất nhiên không thể nuốt lời.” Nói xong, kéo cô
lại giường, ấn xuống, “Em ngủ trước đi, anh đi tắm cái đã.”
Nói xong anh đi vào phòng tắm kế bên. Nhất Thế ngơ ngác ngồi trên giường, thở
dồn dập. Sao tim cô đập nhanh thế chứ?
Cô ra sức trấn tĩnh lại, bên tai đầy dẫy tiếng nước chảy róc rách, càng khiến cô nóng
nảy bất an. Cô giống như phi tần chờ đợi thật lâu rốt cuộc cũng được lâm hạnh, chỉ
khác là phi tần thì mừng rỡ mà cô thì hoảng sợ.
Cô sợ mình khống chế không nổi! Tuy cô không háo sắc nhưng tâm lý cứ luôn ngứa
ngáy với Tống An Thần, đối mặt với gương mặt tai họa đó, tuấn tú không nhuốm
bụi trần, còn có đôi mắt mơ màng mà quyến rũ kia nữa, cô cứ có cảm giác xúc động
muốn cất giữ. Có lúc cô nghi ngờ, lần đó “cưỡi” anh, rốt cuộc là rượu say làm bậy
hay là bản năng?
Càng nghĩ càng sợ, cô trốn luôn vào chăn, trùm kín mít không muốn nghĩ nữa. Mũi
loáng thoáng mùi thơm nhàn nhạt, giống với mùi thơm trên người Tống An Thần,
lại khiến cô ý loạn tình mê.
Cô lắc đầu, không ngừng cảnh cáo bản thân, bình tĩnh, bình tĩnh, ngủ đi.
Trong khi cô cứ lẩm bẩm một mình, Tống An Thần ra khỏi phòng tắm. Mái tóc đẫm
nước nhỏ giọt, từ trán anh trượt xuống xương quai xanh gợi cảm, thấm vào áo ngủ.
Anh mặc áo ngủ cùng dòng sưu tập với Nhất Thế, dây thắt lưng hơi lỏng, dường
như lúc nào cũng có thể lộ ra cảnh xuân. Nhất Thế nheo nửa mắt, nhìn dáng vẻ anh
chàng đẹp trai vừa tắm xong, le lưỡi, tiếp tục lầm bầm, bình tĩnh, bình tĩnh, ngủ đi.
Tống An Thần ngồi trên giường, lau tóc, nhẹ nhàng liếc Nhất Thế, vừa vặn bắt gặp
cô đang nhìn lén. Nhất Thế xấu hổ cười trừ, nhìn có chút ngớ ngẩn. Đôi môi ưa
nhìn của Tống An Thần vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, “Áo ngủ tình nhân.”
“…” Nhất Thế không biết nên trả lời thế nào. Chỉ thấy Tống An Thần buông khăn,
cũng chui vào chăn.
Nhất Thế dịch ra, giữ một khoảng cách lớn. Tống An Thần không động đậy, đột
nhiên chống tay nghiêng nửa người lên nhìn Nhất Thế đang rúc trong chăn.
“Nhìn tôi làm gì? Anh không mệt sao? Ngày mai còn phải đi làm nữa.” Nhất Thế
không nhịn được lại dịch ra một chút.
“Nhà thiết kế dòng sản phẩm Villa Toscana này của La Perla nói, y phục này rất
thích hợp cho các cặp vợ chồng trẻ.”
Nhất Thế cảnh giác nhìn một bên mặt Tống An Thần, “Vì sao?”
Tống An Thần chìa tay ra, còn chưa chạm tới, cô đã dịch thêm một chút, Tống An
Thần cười nói: “Dịch thêm chút nữa.”
Cô làm theo, kết quả phát hiện cô đã nhích ra tới mép giường, trọng tâm không giữ
vững, lắc lư muốn rớt xuống giường. Cánh tay dài của Tống An Thần móc lên, ôm
cô vào lòng, vẻ mặt không biết làm sao, cười nói “Nghe lời nói.”
Nhất Thế trừng mắt, “Anh cố ý.”
“Ừ, anh cố ý.” Anh nhẹ nhàng vòng lấy eo cô, khom người ôm lấy cô. Nhất Thế bị
động tác thân mật đột ngột của Tống An Thần làm giật mình, “Anh sao thế?”
“Anh muốn thử nghiệm lờii nhà thiết kế nói một chút.” Mộtt tay anh ôm cô, tay còn
lại từ từ trượt tới xương quai xanh lộ ra bên ngoài của cô. Nhất Thế không nhịn
được run lên, đầu óc chậm chạạp không biếtt sao không nhúc nhích được, chỉ có thể
hỏi, “Nói cái gì?”
“Anh ta nói, áo ngủ này chỉ cầần kéo dây thắt lưng một cái, cả bộ đồ hoàn toàn có
thể theo đó tuột hết xuống.” Ngón tay anh trượt thẳng xuống eo cô, cô hít hơi, đang
chuẩn bị nghiêm khắc cự tuyệtt lại bị Tống An Thần mãnh liệtt hôn xuống.
Ngón tay thon dài của anh khẽ nắm sợi dây lưng, kéo mộtt cái, áo ngủ từ trên vai
nhanh chóng tuột xuống.
/46
|