Trở lại với quá khứ, cách thời điểm diễn ra đại hội thi đấu gần hai mươi năm. Một câu chuyện diễn ra ở một nơi u ám, nhưng nơi đó lại chứa đầy ký ức về một quá khứ thơ ấu của Minh Nguyệt và Hàm Hương.
Rừng U Linh, một khu rừng nổi tiếng khắp Lục Địa Thiên Tước, nơi mà ai ai cũng từng nghe qua danh tiếng của nó. Có thể nói rừng U Linh là một trong những sâm lâm rộng lớn và huyền bí nhất Lục Địa, diện tích của nó không thể đem một vùng đất như Hữu Phần có thể so sánh được, bởi vì nó quá rộng lớn.
Rừng U Linh trải dài ven phía đông của Lục Địa Thiên Tước, xuyên qua rất nhiều lãnh địa và thế lực lớn, trong đó có cả hai trong số mười hai đại tộc.
Đúng với tên gọi, rừng U Linh là một nơi u ám nhưng có Linh Khí đậm đặc hơn bên ngoài rất nhiều. Tuy nhiên cũng vì Linh Khí đậm đặc nên ở đó có rất nhiều Yêu thú chưa khai trí tìm tới. Đó là những Yêu thú thuần túy, khác xa với Yêu tộc mà Nhân loại hay gọi.
Yêu thú là những loại có phần giống Yêu tộc, nhưng linh trí thấp kém hơn nhiều, vẫn còn sinh tồn bằng bản năng thú tính. (Xét trên bảng mật độ được nhắc tới ở chương 8 thì Yêu thú có linh trí thấp hơn mật độ 3, nhưng vì ở môi trường có Linh Khí đậm đặc nên Yêu Thú có thể hấp thu và phát triển thể chất vượt quá khả năng giới hạn của bản thân, trở thành những quái thú có sức mạnh rất lớn)
Rừng U Linh ngoài đặc điểm có nhiều Yêu thú sinh sống ra, nó còn mang tính u ám bởi vì ở đây có rất nhiều “tử khí” - một loại năng lượng mang tính chết chóc từ xác chết phân hủy sinh ra. Tử khí bình thường sẽ được trung hòa nhanh chóng bởi môi trường xung quanh. Nhưng ở rừng U Linh lại khác, tử khí nơi đây không hề mất đi, nó tụ tập lại với nhau, tạo thành từng đám khí chết chóc trôi nổi khắp nơi. Bất kỳ ai vô tình bị đám tử khí đó quấn lấy đều sẽ chết một cách nhanh chóng, cung cấp thêm một lượng tử khí cho rừng U Linh, khiến nơi đây càng thêm nguy hiểm.
Chính vì điều đó nên rừng U Linh mới thực sự là một khu “rừng chết” đúng nghĩa, chứ không như cách gọi bóng gió của người dân dành cho rừng Khu Vụ ở đế quốc Phương Kiều.
-☉----------☉----------☉-
“UỲNH UỲNH… PHẬP… PHẬP… ẦM…”
- Nhanh… nhanh lên… bắt lấy nó trước khi nó chạy vào U Linh…
Một đám sáu người đang rượt theo một con thú nhỏ, đám đó tay lăm lăm gươm đao, người mang những trang phục kỳ lạ. Cả đám vừa chạy theo con thú vừa tung những đòn đánh mang theo những quả cầu đầy màu sắc, có người còn tung ra những khối cầu lửa bắn về con thú nhỏ đang chạy đằng trước.
- Grừ… Grừ… Grừ...
Con thú nhỏ bốn chân vừa chạy vừa thở dốc, nó đã quá kiệt sức rồi, nhưng vì mạng sống nó càng phải chạy nhanh hơn nữa. Trước mắt nó là một rừng cây u ám đen tối, nhưng nó không quan tâm tới điều gì khác nữa, nó chỉ nhắm thẳng hướng về phía trước mà chạy, mặc cho những đòn tấn công đang ầm ầm từ đằng sau bắn tới.
Con thú nhỏ không còn tâm trí nào để tránh né nữa, nó chỉ cố gắng chạy thật nhanh thôi. Cũng may mắn cho nó là những đòn tấn công được tung ra khi sáu người kia đang chạy nên độ chính xác không cao, nhờ vậy nên con thú vẫn chưa bị trúng đòn nào, nhưng may mắn không phải lúc nào cũng hiện hữu…
“PHRỪNG”
Một quả cầu lửa bay vụt qua con thú nhỏ, quả cầu nổ lớn ngay sát bên nó, lửa từ quả cầu ấy mạnh bạo lan vào một chân trước khiến con thú rít lên đau đớn. Nó xuýt tí nữa thì ngã ra đất sau đòn ấy, nhưng nó vẫn cắn chặt răng, kiềm nén cơn đau rồi lao người vào rừng U Linh đã ngay sát tầm mắt nó, nơi chỉ còn cách nó vài mét nữa thôi.
“Crắc”
Nó đang chạy sắp tới nơi thì chân trước bỗng vang lên một tiếng vỡ nhỏ, xương chân trái nó vừa bị gãy, cả người nó nhanh chóng bị mất đà ngã xuống đất.
“Bịch”
- Ha ha… ha ha ha… để xem mày còn chạy được nữa không.
Một tên chạy gần tới nơi cười man rợ hét.
Con thú quay gương mặt đang căm phẫn nhìn sáu kẻ đã đuổi theo nó suốt thời gian qua. Nó là một con Hồ Ly màu tím còn rất nhỏ, lông nó óng mượt như tơ, cả thân hình đẹp đẽ đáng yêu, nhưng một chân trước của nó đã bị cháy gần hết một mảng thịt, lộ ra một khúc xương trắng đã bị gãy. Tiểu Hồ Ly không thể đứng dậy được nữa, nó không còn sức lực để phản kháng cũng như để thoát khỏi sáu kẻ kia.
Đúng lúc tiểu Hồ Ly đang tuyệt vọng, bỗng dưng có một đám khí mờ ảo từ rừng U Linh bay bay đến gần đó.
- Dừng lại… - Tên đang lao tới đầu tiên nhìn thấy đám khí đen mờ như một đám sương đó liên đưa tay cản năm người ở sau lại, khuôn mặt nghiêm trọng nói - Là tử khí của rừng U Linh, đừng lại gần đó.
Cả đám sáu người liền đứng đó nhìn chằm chằm vào con tiểu Hồ Ly màu tím nằm dưới đất, đám tử khí đang vờn quanh trên đầu nó, dường như sắp bao bọc lấy nó rồi.
- Nhưng còn con Tử Mị Hồ đó thì sao, công sức cả tháng trời của chúng ta chẳng lẽ tới đây lại chỉ biết đứng nhìn nó chết vì tử khí à? - Một người trong đám lo lắng nói.
- Chứ mày có cách nào khác sao - Tên đằng trước bực tức nói - Nếu mày xông vào đám tử khí đó bắt lấy nó được thì vào đi.
Tên vừa lên tiếng vội im bặt, có ai ngu tới mức vì một con Tử Mị Hồ quý giá lại hy sinh mạng sống của mình cả, dù nó quý nhưng giữ mạng của chính mình còn quan trọng hơn.
Đám tử khí càng ngày càng dày đặc, nó lơ lửng trên đầu tiểu Hồ Ly mỗi lúc một nhiều. Nhưng tiểu Hồ Ly lại không biết đó là thứ gì, tuổi đời của nó còn quá ngắn, nó lại chưa từng nghe nói tới tử khí chết chóc của rừng U Linh.
Tử Khí khi đã dày đặc bao quanh thì bắt đầu hạ dần dần xuống, đám khí ấy chuẩn bị bao bọc lấy tiểu Hồ Ly. Sáu kẻ kia ánh mắt tiếc nuối nhìn vào bóng dáng con thú nhỏ màu tím đằng sau màn tử khí đen mờ ấy, tiểu Hồ Ly thì ngơ ngác nhìn màn sương lạ đang chuẩn bị bao bọc lấy mình.
“Vút”
Bất ngờ có một bóng đen từ bìa rừng lao vào trong đám tử khí, ôm lấy tiểu Hồ Ly rồi vụt một phát nữa, bóng đen ấy xuyên qua đám tử khí lao thẳng vào rừng U Linh.
Cảnh tượng vừa rồi tuy không rõ ràng, nhưng sáu kẻ ở đây cũng lờ mờ thấy được một bóng đen nhỏ vừa mang con mồi của chúng lao vào rừng U Linh một cách nhanh chóng.
- Mày… mày có nhìn thấy chuyện vừa rồi không - Tên đứng đầu lắp bắp nói.
Năm tên đằng sau gật đầu liên tục nhưng không nói nên lời, lần đầu tiên chúng thấy có một sinh vật lao vào tử khí rồi lao ra mà không bị gì cả. Đến nghe qua cả bọn cũng chưa từng nghe chứ đừng nói là tận mắt chứng kiến.
- Bây giờ tính sao đây - Một tên đằng sau hỏi.
- Chúng ta về thành trước rồi tính, chuyện này không đơn giản.
Cả sáu tên sau khi bàn bạc thêm vài chuyện thì quyết định lui về thành thị gần đó, chúng không dễ dàng bỏ qua một con Tử Mị Hồ còn nhỏ như vậy được.
-☉----------☉----------☉-
Xoẹt… Xoẹt… Một bóng đen nhỏ ôm tiểu Hồ Ly lao vút qua từng rặng cây ở rừng U Linh một cách linh hoạt, dường như bóng đen ấy rất quen thuộc với nơi này vậy. Chạy thêm một đoạn dài nữa thì bóng đen ấy đã đến gần một hồ nước lớn, một nơi rất đẹp đẽ cùng với cảnh sắc có phần sáng sủa hơn so với khu rừng tăm tối này.
Hồ nước được tạo nên bởi một dòng thác đổ xuống từ vách đá dựng đứng gần đó. Nước hồ trong vắt nhưng đáy hồ lại rất nông, chỉ có nơi dòng thác chảy xuống là sâu hơn bình thường, vậy nên khắp mặt hồ là những tảng đá lởm chởm nhô cao.
Bóng đen sau khi chạy đến bên hồ nước liền dùng tay múc lấy một ít nước, rửa sạch vết máu dơ trên chân của tiểu Hồ Ly đang ngất xỉu vì quá kiệt sức.
Chân của tiểu Hồ Ly bị thương rất nặng, cả một vùng thịt bị cháy đen, xương trắng bị gãy lòi cả ra ngoài. Bóng đen rửa sạch xung quanh vùng bị thương sau đó liền đưa bàn tay nhỏ nhắn áp vào chân của tiểu Hồ Ly. Một luồng khí màu trắng bạch có thể nhìn thấy bằng mắt thường từ bàn tay nhỏ nhắn ấy truyền vào chân tiểu Hồ Ly.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, bóng đen ấy vẫn ngồi ôm tiểu Hồ Ly trên một tảng đá lớn giữa hồ nước, có thể gọi tảng đá ấy là một hòn đảo nhỏ cũng được. Bàn tay bé nhỏ vẫn nắm chặt lấy chân của tiểu Hồ Ly.
Tiểu Hồ ly đang trong cơn mê chợt cảm thấy thư thái trong người, mọi sự mệt mỏi và đau đớn đang dần biến đi mất.
Tiểu Hồ Ly từ từ mở mắt ra, nó nhìn thấy một cô bé đang ôm lấy nó. Nhưng vì ám ảnh bởi những sự việc vừa xảy ra, nó vội cắn lấy bàn tay đang nắm lấy chân trước của nó.
“Phập”
“A…”
Cô bé bị cắn nên vội thả tay ra, tiểu Hồ Ly nhân cơ hội liền nhảy phốc ra khỏi lòng cô bé. Nhưng ngay lúc đó nó nhìn thấy xung quanh đều là nước, còn nó thì đang ở trên một một tảng đá rất lớn. Nhìn ngó xung quanh một hồi nó không thấy đường nào để chạy cả, tiểu Hồ Ly liền quay người lại, ánh mắt đề phòng nhìn cô bé đang ngồi gần đó.
Đó là một cô bé tuổi còn rất nhỏ, nhìn vóc dáng chỉ tầm bốn đến năm tuổi. Nhưng cô bé ấy lại rất xinh xắn, tuy trên người chỉ mặc một bộ đồ cũ kỹ rách rưới, nhưng trên cổ lại quàng một chiếc khăn lớn rất đẹp.
Cô bé đó mang hình dáng con người nên khi tiểu Hồ Ly vừa mở mắt ra liền phản ứng như vừa rồi cũng vì nguyên nhân đó. Bởi chính con người đã khiến nó lâm vào tình cảnh này.
- Tiểu Hồ Ly đừng sợ… ta không phải là con người đâu.
Cô bé giọng nhẹ nhàng trong trẻo nói, dường như những suy nghĩ trong lòng tiểu Hồ Ly cô bé ấy điều hiểu được cả.
Tiểu Hồ Ly cặp mắt tím trong vẫn nhìn chằm chằm cô bé ấy. Nó bây giờ mới để ý cô bé nhìn rất đặc biệt, mái tóc đan xen hai màu đen trắng lẫn nhau, cặp mắt cũng một mắt đen một mắt trắng. Cặp mắt của cô bé như nhìn thấu mọi tâm can của tiểu Hồ Ly vậy.
- Ta vừa chữa lành vết thương của muội đó - Cô bé nở một nụ cười hiền hòa nói.
Tiểu Hồ Ly bây giờ mới nhận ra chuyện ấy, đúng là nó đang cảm thấy rất khỏe khoắn trong người, vết thương ở chân nó cũng đã khỏi từ lúc nào không hay. Vết thương đã lành lặn, nhưng ở chân vẫn còn một vùng da non chưa được lông phủ kín, chứng tỏ chuyện nó bị thương lần trước không phải là giả, và chuyện được chữa lành là một sự thật.
Tiểu Hồ Ly vẫn nhìn chăm chăm vào cô bé, ánh mắt tuy không còn đề phòng nữa, nhưng vẫn mang rất nhiều vẻ nghi hoặc.
- Ta tên là Minh Nguyệt - Cô bé cười nói.
Tiểu Hồ Ly tuy hiểu tất cả những gì Minh Nguyệt nói, nhưng nó vẫn không thể lên tiếng trả lời được.
- Không sao, muội chỉ cần suy nghĩ trong đầu là ta sẽ hiểu thôi.
“Sao ngươi có thể hiểu được những gì ta nghĩ chứ” - Tiểu Hồ Ly nghĩ thầm.
- Hi hi… đó là bí mật của riêng ta.
Tiểu Hồ Ly nghe Minh Nguyệt nói vậy liền tròn xoe mắt nhìn cô bé đang ngồi trước mặt nó, đúng là cô bé ấy có thể đọc được suy nghĩ của nó thật rồi.
“Tại sao ta lại ở đây?”
- Ta bắt gặp muội ở bìa rừng nên đã đem muội vào đây - Minh Nguyệt cười tươi nói - Đây là rừng U Linh.
Tiểu Hồ Ly nghe nhắc đến bìa rừng liền nhớ đến tình cảnh lúc trước, chính mình bị đuổi chạy đến gần một cánh rừng u ám. Sau đó thì bị đám người đuổi theo kia tấn công làm nó bị thương nặng, rồi sau đó có một đám “mây” lạ xuất hiện, tiếp theo thì tiểu Hồ Ly không nhớ gì cả, vì lúc đó nó đã kiệt sức mà thiếp đi rồi.
“Vậy tỷ là người đã cứu ta… tỷ còn chữa lành vết thương cho ta nữa” - Tiểu Hồ Ly bỗng hiểu ra mọi chuyện nên bất ngờ nói.
- Ừm... Thế mà muội lại trả ơn ta bằng một vết cắn đau thấu xương luôn ấy - Minh Nguyệt cười cười đưa bàn tay lên nói.
“A…”
Tiểu Hồ Ly thầm kêu một tiếng rồi chạy nhanh đến bên Minh Nguyệt, cả người chạy qua chạy lại trước mặt Minh Nguyệt, ánh mắt nhìn khắp cả cánh tay nhỏ nhắn của Minh Nguyệt.
“Làm gì có vết cắn nào đâu… tỷ lừa muội à?”
- Ha ha… chính miệng muội cắn ta lại còn bảo là ta lừa muội.
Giọng cười trong trẻo của Minh Nguyệt vang khắp cả hồ nước khiến tiểu Hồ Ly càng không hiểu vừa rồi có thật là mình đã cắn cô bé ấy hay không. Nhưng ngay lập tức tiểu Hồ Ly liền hiểu ra mọi chuyện.
“Đúng rồi, tỷ có thể chữa khỏi cả vết thương trên chân muội cơ mà… vậy thì vết cắn nhỏ ấy không là gì với tỷ cả”
Minh Nguyệt bĩu môi, khuôn mặt khả ái nói:
- Vết cắn ấy mà nhỏ á, muội cũng biết cách tự trốn tránh trách nhiệm hay thật đó.
“Không đùa với tỷ nữa” - Tiểu Hồ Ly đứng ngay trước mặt Minh Nguyệt, cặp mắt tím trong vắt cùng với một bộ dạng nhỏ nhắn đáng yêu đang tò mò nhìn chằm chằm Minh Nguyệt - “Sao tỷ có thể chữa được những vết thương nhanh như vậy?”
- Đó cũng là một bí mật của ta - Minh Nguyệt điệu bộ như đang che dấu, miệng cười cười nói.
“Người tỷ đúng là lắm bí mật thật, từ chuyện đọc suy nghĩ của muội, lại còn chữa lành vết thương nhanh chóng… tỷ còn có bí mật nào khác nữa không vậy?”
- Hi hi, còn nhiều lắm… nhưng ta không nói ra đâu - Minh Nguyệt chỉ cười tủm tỉm đáp - Vậy còn muội thì sao? Sao lại bị đuổi chạy đến tận đây vậy?
Tiểu Hồ Ly nghe hỏi đến chuyện này thì những cảnh quá khứ vừa xảy ra liền ập tới. Tiểu Hồ Ly nước mắt rưng rưng, miệng thều thào rên rỉ như đang rất đau đớn, dù muốn tỉnh táo để suy nghĩ một câu trả lời cho Minh Nguyệt cũng không được. Toàn bộ tâm trí hiện tại của tiểu Hồ Ly đang bị những hình ảnh quá khứ và cảm xúc đau buồn đó bao quanh lấy.
Minh Nguyệt có khả năng đọc được suy nghĩ, cũng có thể nhìn thấy cả những gì tiểu Hồ Ly đang nhớ tới. Đó là cảnh cả gia đình nhỏ của tiểu Hồ Ly bị giết chết một cách rất tàn nhẫn, cảnh tượng thật quá sức đối với một sinh linh vừa chào đời chưa được bao lâu, lại còn chưa được hưởng hạnh phúc bên một gia đình.
Minh Nguyệt liền đứng dậy đi đến gần bên tiểu Hồ Ly, hai cánh tay bé nhỏ ôm lấy tiểu Hồ Ly đang đau khổ vào lòng. Cả người tiểu Hồ Ly như một khối lông mềm mại đang run rẩy trong lòng Minh Nguyệt.
- Xin lỗi muội, ta không biết muội lại trải qua những chuyện như vậy - Minh Nguyệt giọng rưng rưng nói - Muội hãy ở lại đây với ta, ta sẽ chăm sóc cho muội.
Từ người Minh Nguyệt liền tỏa ra một làn khí trắng mờ bao bọc lấy tiểu Hồ Ly đang run rẩy trong lòng cô bé. Tiểu Hồ Ly khi được ôm vào lòng thì cảm xúc bỗng dần dần ổn định lại, cả người thư thái dễ chịu.
“Tại sao họ lại giết cả nhà muội chứ?” - Tiểu Hồ Ly tâm can đau buồn khó hiểu hỏi.
Minh Nguyệt biết được nguyên nhân là đến từ bản thể của tiểu Hồ Ly là Tử Mị Hồ, nhưng cô bé không nói ra vì không muốn tiểu Hồ Ly tự cảm thấy có lỗi trong chuyện đó, dù sao tiểu Hồ Ly chỉ vừa ra đời được vài ngày thôi.
- Ta không biết! - Minh Nguyệt nói nhỏ.
Minh Nguyệt vẫn ôm tiểu Hồ Ly như vậy thêm một lúc, khi nhận thấy tiểu Hồ Ly đã bình ổn trở lại thì cô bé mới lên tiếng:
- Muội tên gì?
Tiểu Hồ Ly rời khỏi lòng Minh Nguyệt, tuy vẫn còn nét buồn rầu nhưng cảm xúc đã ổn định hơn, trong đầu thầm nghĩ câu trả lời:
“Muội tên là Hàm Hương”
- Hàm Hương... - Minh Nguyệt cười cười nói - Mùi hương từ người muội rất đẹp.
“Mùi hương sao lại đẹp được, nó phải là thơm hoặc không thơm thôi chứ” - Hàm Hương nghiêng cái đầu nhỏ nhắn khó hiểu hỏi.
Minh Nguyệt không trả lời, miệng vẫn cười chúm chím nhìn Hàm Hương.
“Mà mùi hương từ người tỷ cũng rất đặc biệt” - Hàm Hương nhớ lại cảm giác được Minh Nguyệt ôm vào lòng.
Minh Nguyệt không nhắc đến mùi hương nữa mà nhắc đến câu nói lúc trước:
- Vậy từ nay muội hãy ở lại đây với ta nhé?
“Muội còn biết đi đâu được nữa” - Hàm Hương hơi buồn rầu nói - “Nhưng tỷ ở đây chỉ có một mình thôi sao”
Minh Nguyệt gật đầu ừ nhẹ một tiếng.
“Vậy gia đình của tỷ đâu?”
- Ta không biết, ta chỉ có một mình thôi.
Minh Nguyệt không biết gì đến chuyện gia đình, vì cô bé vốn không biết tại sao mình lại ở đây, cô bé chỉ biết mình xuất hiện ngay tại hòn đảo bằng đá giữa hồ mà cả cô bé và tiểu Hồ Ly đang có mặt hiện tại thôi. Minh Nguyệt chỉ biết mình xuất hiện cùng một chiếc khăn quấn quanh người, một mình cô độc sinh sống trong khu rừng âm u này suốt mấy năm qua.
Minh Nguyệt không muốn rời xa khỏi nơi này, cô bé vẫn ở đây hàng ngày, mong chờ đến một ngày nào đó cô bé có thể biết được nguyên nhân tại sao mình lại xuất hiện, hoặc cha mẹ, gia đình là ai thôi?
Thời gian trôi qua trong tuổi thơ cô độc cùng với những nguy hiểm luôn rình rập khắp nơi ở rừng U Linh, Minh Nguyệt cũng dần khám phá ra những điều kỳ lạ của bản thân. Nhưng những thứ đó cô bé lại không bận tâm tới, cô bé thực sự chỉ muốn có một gia đình.
Hôm nay, một tiểu Hồ Ly đáng yêu xuất hiện bên bìa rừng tình cờ lúc Minh Nguyệt rời khỏi hồ nước đi tìm thức ăn. Sự tình cờ đó đã giúp Minh Nguyệt tìm thấy một người thân đầu tiên của mình, một số phận có phần giống mình, và một người chị em thân thiết cùng trả qua những ký ức tuổi thơ đẹp đẽ… lẫn đau buồn.
-☉----------☉----------☉-
Hàm Hương đã ở lại đây với Minh Nguyệt được hơn một tháng, một cô bé và một tiểu Hồ Ly đã rất vui vẻ sống với nhau. Tâm hồn ngây thơ lẫn đồng điệu giúp cả hai vô cùng thân thiết. Chơi đùa, trò chuyện vui vẻ, cùng đi khắp nơi xung quanh tìm trái ngon vật lạ thưởng thức, cả hai cô bé đã trải qua một thời gian vui vẻ nhất từ lúc chào đời cho đến nay.
Vào một buổi sáng, vẫn như thường lệ hằng ngày, Minh Nguyệt cùng Hàm Hương đang đi nhặt trái cây gần đó. Rừng U Linh cây cối phát triển rất nhiều, trái ngon đầy ắp, rơi vãi khắp nơi nên việc tìm thức ăn rất dễ dàng. Sinh vật ở đây cũng tương đối ít vì chúng sợ một thứ: tử khí.
Tiểu Hồ Ly Hàm Hương đang cười vui, bốn chân nhỏ nhắn chạy tung tăng dưới một gốc cây lớn với những trái cây mọng đỏ rơi xung quanh.
“Ya ya ya… muội tìm thấy Bích Linh Quả này”
- Muội ăn thứ đó hoài không thấy chán sao? - Minh Nguyệt đứng gần đó cười nói.
“Không… nó ngon thế cơ mà, lại rất thơm nữa chứ hi hi”
Hàm Hương đang đưa mũi ngửi lấy một trái Bích Linh Quả dưới đất, tiểu Hồ Ly không để ý đến xung quanh. Ngay lúc đó bất chợt có một đám khí đen u ám từ từ lan tới.
Minh Nguyệt vừa nhìn thấy đám khí đó liền hét lớn:
- Tiểu Hồ Ly… cẩn thận…
Minh Nguyệt vội quăng hết túi trái cây đang nắm trên tay, cả thân người bé nhỏ chạy nhanh đến bên tiểu Hồ Ly. Lần đầu tiên cô bé cảm thấy lo lắng cho ai khác, một cảm giác bất an sợ hãi trước thứ có thể tước đi người thân duy nhất của mình.
Tiểu Hồ Ly nghe Minh Nguyệt hét vội giật mình nhìn xung quanh. Một đám khí giống với lần xuất hiện ở bìa rừng lại xuất hiện, nhưng Hàm Hương vốn không biết nó là gì nên vẫn ngơ ngác nhìn.
Minh Nguyệt khi chạy đến bên cạnh Hàm Hương, nhận thấy tử khí xung quanh quá dày đặc, không thể dễ dàng mang Hàm Hương vượt qua như lần trước được. Minh Nguyệt cắn răng suy nghĩ, nhưng vì lo lắng cho Hàm Hương nên liền phát ra luồng khí trắng quanh người, miệng mở lớn.
Một lực hút mạnh mẽ từ miệng của một cô bé phát ra, tử khí dày đặc xung quanh như tìm được nơi bay đến nên ào ào bay vào miệng Minh Nguyệt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, toàn bộ đám tử khí chết chóc khiến bất cứ ai cũng sợ hãi đã bị một cô bé hấp thụ hết vào người. Minh Nguyệt lần đầu tiên hút tử khí vào người, cô bé không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Trước đây Minh Nguyệt chỉ biết mình có thể đi qua tử khí mà không bị gì, còn lần này không biết sẽ thế nào.
Hàm Hương đứng sau lưng Minh Nguyệt, ánh mắt nhìn bóng dáng bé nhỏ lại một lần nữa bảo vệ mình khỏi đám khí đen. Dù Hàm Hương không biết đám khí đen đó là gì, nhưng tiểu Hồ Ly cũng biết nó rất nguy hiểm, nếu không thì đám người đuổi theo lần trước đã xông vào để bắt lấy Hàm Hương rồi.
“Tỷ tỷ… tỷ có sao không?” - Hàm Hương ánh mắt lo lắng hỏi.
Minh Nguyệt đang cảm thấy thân thể có phần khác lạ, nhưng dường như không có ảnh hưởng gì nên không lo lắng nữa, quay mặt nhìn Hàm Hương đang lo lắng ở sau trả lời.
- Ta không sao cả.
Hàm Hương nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Minh Nguyệt nên đã bớt đi phần nào lo lắng, nhưng lại có một cảm giác khó hiểu sinh ra trong người Hàm Hương. Ánh mắt của Minh Nguyệt dường như đã bớt đi phần nào hiền hòa trong sáng như lần mới gặp, con mắt đen của Minh Nguyệt dường như chứa một thứ gì đó khiến Hàm Hương lo lắng.
- Lần sau muội hãy cẩn thận chú ý đến xung quanh, đừng bao giờ chạm vào đám khí đen như vừa rồi, nó có thể khiến muội mất mạng đó.
Hàm Hương bỏ qua cảm giác khó hiểu của mình, đầu nghiêng qua một bên tò mò hỏi:
“Nhưng tỷ không bị những thứ đó ảnh hưởng gì phải không? Tại sao vậy?”
Minh Nguyệt khuôn mặt tươi vui nói với vẻ bí ẩn:
- Hi hi… đó cũng là một bí mật của ta.
“Tỷ lúc nào cũng bí mật cả… hứ”
Hàm Hương quay ngoắt mặt ra vẽ hờn dỗi, nhưng sau đó cả hai vẫn cười đùa nhặt trái cây đem về như không có chuyện gì xảy ra.
-☉----------☉----------☉-
Vài ngày sau.
Minh Nguyệt và Hàm Hương đang ngồi bên bờ hồ, chân Minh Nguyệt đang vọc nước, Hàm Hương nằm một bên như đang lim dim ngủ.
- Tiểu Hồ Ly này, muội nghĩ chúng ta có nên tu luyện không.
“Tu luyện” - Hàm Hương vẫn nằm yên tò mò hỏi - “Đó là gì? Mà tại sao chúng ta phải tu luyện”
- Đơn giản là nâng cao thực lực của bản thân thôi - Minh Nguyệt nghiêm túc nói - Ta nhớ đến lần gặp đám tử khí vài ngày trước, nếu như thực lực cao thì chúng ta có thể dễ dàng tránh được những nguy hiểm xung quanh dễ dàng hơn.
“Nhưng chẳng phải tỷ có cách xử lý tử khí hay sao?”
- Nhưng nếu không có ta thì muội sẽ thế nào…
“Không… tỷ đừng nói như thế, sao lại không có tỷ được...” - Hàm Hương bật người dậy.
Minh Nguyệt cười cười ôm tiểu Hồ Ly bé nhỏ vào lòng, bàn tay nhỏ nhắn vuốt lấy bộ lông tím mềm mại nói.
- Tất nhiên ta sẽ không rời xa muội, ta chỉ muốn muội cũng có thể tự bảo vệ mình những lúc ta đi vắng một thời gian thôi.
Hàm Hương trong lòng Minh Nguyệt lại cảm thấy một cảm giác bình an dễ chịu, khẽ gật đầu đồng ý.
- Bên ngoài còn có rất nhiều nguy hiểm rình rập chứ không riêng gì tử khí - Minh Nguyệt nói thêm - Ở rừng này có Yêu thú, nhưng bên ngoài còn có cả… con người.
Hàm Hương vẫn im lặng nằm trong lòng Minh Nguyệt, lắng nghe giọng nói êm ái lẫn dịu êm của Minh Nguyệt:
- Ngoài ra muội không muốn biến thành nhân dạng như ta sao?
“Hứ… biến làm người thì có gì hay chứ”
- Hình dáng bề ngoài không quan trọng, nó chỉ là một tấm da che đi bản chất thật của mình thôi - Minh Nguyệt cười nói - Muội sẽ vẫn là Hàm Hương, chỉ là biến thành nhân dạng thì dễ tu luyện hơn thôi.
“Vậy muội sẽ biến thành nhân dạng cũng cũng nhanh thôi”
- Hi hi… không dễ dàng vậy đâu.
“Tỷ cũng mang nhân dạng cơ mà, như vậy muội cũng sẽ nhanh biến hóa được như tỷ chứ?
- Ta từ lúc xuất hiện đã có thể biến thành nhân dạng rồi, còn muội thì khác đấy.
“Aaa... Tại sao lại bất công như thế chứ” - Hàm Hương dụi dụi đầu vào người Minh Nguyệt như đang uất ức - “Lại là một bí mật của tỷ nữa phải không… người tỷ chỉ toàn là bí mật không thôi”
- Hi hi… đúng vậy, với ta nó cũng là một bí mật.
Minh Nguyệt ánh mắt xa xăm nhìn vào hòn đảo đá giữa hồ như đang muốn được giải đáp những bí mật trong người. Nhưng thực sự, cô bé chỉ muốn biết mình là ai thôi.
-☉----------☉----------☉-
Kể từ hôm đó, một cô bé và một tiểu Hồ Ly ngoài vui chơi ra thì cả hai còn có thêm một việc để làm nữa, đó là tu luyện. Nghe có vẻ khó, nhưng với Linh Khí đậm đặc và với sự chỉ dẫn của Minh Nguyệt, cả hai có thể nhanh chóng nâng cao thực lực lên dần dần qua thời gian. Minh Nguyệt không hiểu tại sao khi chính thức bắt đầu tu luyện thì bản thân có thể giảng giải cho Hàm Hương dễ dàng đến vậy, dường như những gì cô bé cần biết thì mọi thứ đều đến ngay với ý nghĩ của mình.
Những lúc cả hai ra ngoài vui chơi tìm thức ăn, đôi khi đụng độ một vài Yêu thú mạnh mẽ, và cách đối phó tốt nhất đó là… chạy. Yêu thú ở rừng U Linh rất mạnh, với hai đứa trẻ ngây thơ chưa đánh nhau bao giờ thì chạy là phương án tối ưu nhất. Mặc dù tu luyện là để nâng cao thực lực, nhưng thực lực đó bây giờ chỉ biết cách dùng để chạy mà thôi.
“Hà… hà… con Yêu thú đó… nó thật là mạnh quá đi”
Tiểu Hồ Ly nằm bẹp trên hòn đảo đá, miệng thở dốc nói thầm trong đầu.
Minh Nguyệt tuy không thở dốc nhưng cũng có vẻ mệt mỏi nói:
- Chúng ta phải có cách chiến đấu chống lại chúng lẫn bảo vệ bản thân, chứ nếu lần sau chạy không thoát thì…
“Nhưng chiến đấu bằng cách nào?”
Minh Nguyệt lắc đầu, nhưng vẫn nói:
- Chuyện đó ta sẽ tìm cách thích hợp.
-☉-
Vài ngày sau, Minh Nguyệt đã “nghĩ” ra một cách thức chiến đấu phù hợp với cả hai, và ngày hôm đó cũng là ngày phương thức tấn công thẳng vào thân thể đối thủ, cắt đứt hệ thống năng lượng của đối thủ chính thức được cả hai sử dụng.
Với khả năng của Minh Nguyệt, việc kích phát tiềm năng của Hàm Hương qua từng ngày rất dễ dàng. Năng lực của cả hai nhờ đó ngày càng tăng tiến, nhưng mục đích lúc đó chỉ đơn giản là để bảo vệ bản thân, ra tay chặn đứt mạng lưới kinh mạch của đối thủ chỉ để khiến chúng bị mất năng lực tạm thời… khi đó cả hai có thể dễ dàng chạy thoát.
-☉----------☉----------☉-
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cũng đã năm năm trôi qua kể từ ngày Hàm Hương xuất hiện ở đây.
Minh Nguyệt nay đã lớn, cơ thể cũng lớn hơn trước nhưng vẫn là một cô bé xinh xắn như thuở nào, chỉ là nét xinh xắn ấy đã có một vẻ đẹp động lòng người… và một nét băng lãnh tiềm ẩn.
Tiểu Hồ Ly Hàm Hương cũng đã lớn hơn, nhưng vẫn là một tiểu Hồ Ly vui tươi như trước. Dù sao Hàm Hương vẫn là một tiểu Hồ Ly năm tuổi mà thôi.
Ngày hôm nay rất đặc biệt, vì là ngày tiểu Hồ Ly thăng lên Đại Yêu sơ cấp, ngày có thể hóa thành nhân dạng.
-☉-
Một bé gái và một tiểu Hồ Ly đang ở trên hòn đảo đá quen thuộc của cả hai.
- Tỷ hãy xem đây, muội nhất định sẽ rất xinh đẹp cho mà coi -Tiểu Hồ Ly đứng ngước cao đầu hãnh diễn nói
Thời gian qua Hàm Hương đã biết cách nói chuyện bằng Chân Khí rồi, không cần phải suy nghĩ trong đầu như lúc trước.
- Hì hì… cái đó còn chưa biết được đâu à.
Minh Nguyệt cười cười nói. Hàm Hương thấy thế nên nhanh chóng chuẩn bị thăng lên Đại Yêu cho Minh Nguyệt phải trố mắt ra chiêm ngưỡng mới được.
-☉-
“UỲNH”
Sau khi thăng lên Đại Yêu, Hàm Hương đã có thể tự thân biến thành nhân dạng.
Một cô bé nhỏ xinh lờ mờ hiện ra sau làn khí tím xung quanh từ quá trình thăng lên Đại Yêu. Đó là một cô bé rất xinh đẹp, so với Minh Nguyệt không kém không hơn bao nhiêu cả, vì cả hai đều như những tiểu thần tiên đáng yêu rồi.
Nhưng khác với Minh Nguyệt, Hàm Hương có một mái tóc màu tím óng mượt, một cặp tai Hồ Ly nhỏ nhắn với lông tơ mượt mà bao phủ, và đằng sau là một cái đuôi mềm mại.
- Hi hi hi… tỷ thấy thế nào - Hàm Hương nở nụ cười tươi sáng, giọng trong trẻo vui tươi nói.
Minh Nguyệt cũng cười tươi, nhưng chỉ vào sau lưng Hàm Hương nói.
- Muội định để một cái đuôi lớn như vậy luôn sao?
- Ý… - Hàm Hương như quên gì đó, vội xoay người nhìn ra sau lưng - Muội quên mất chuyện này.
Minh Nguyệt vẫn cười nói:
- Nhưng ta thấy như thế lại rất đẹp, rất hợp với muội đó.
- Thật sao - Hàm Hương mở tròn mắt, bộ dạng đáng yêu nói - Vậy muội sẽ để như thế luôn hi hi…
Hai cô bé cùng có nhân dạng nên càng cười vui đùa giỡn, nhưng có vẻ vì thiếu kinh nghiệm nên việc thăng cấp lên Đại Yêu của Hàm Hương đã dẫn tới những nguy hiểm.
-☉-
Cách đó không xa, một toán hơn mười người đang cẩn trọng di chuyển trong rừng U Linh. Đám người ấy trang bị vũ khí khắp người, tay lăm lăm Pháp Bảo đao kiếm.
Người đi đầu là một trung niên tóc bạc lâm râm, tay cầm một cây trượng phát ra ánh sáng mờ mờ. Vừa đi được một đoạn, người trung niên như cảm nhận được gì đó liền cười to nói:
- Ha ha ha ha ha… cuối cùng, ta cũng đã tìm ra ngươi.
Một người đằng sau vội hỏi:
- Đại sư, có phải ông đã tìm ra tung tích của Tử Mị Hồ.
Người vừa lên tiếng hỏi chính là một trong những kẻ đã đuổi theo Hàm Hương lúc trước.
- Không những tìm ra, ta còn biết nó vừa thăng lên Đại Yêu.
- Cái gì???
Cả đám người đằng sau bất ngờ lên tiếng, chỉ với năm năm mà từ một tiểu Hồ Ly vừa sinh đã có thể thăng lên Đại Yêu đúng là một chuyện chưa từng nghe qua. Dù đó có là Tử Mị Hồ đi chăng nữa thì cũng khó có chuyện như thế xảy ra được.
Hơn mười người này vẫn thường hay lui tới rừng U Linh để tìm tung tích Tử Mị Hồ, và cũng là tìm “sinh vật” có thể đi qua tử khí năm năm trước.
-☉----------☉----------☉-
Trên một thảm cỏ xanh bên bờ hồ, ánh sao chiếu rọi của trời đêm huyền ảo khiến cảnh sắc thật đẹp và thơ mộng.
Hai cô bé nằm trên bãi cỏ nghỉ ngơi sau một thời gian vừa thử sức chiến đấu với nhau sau khi Hàm Hương thăng lên Đại Yêu.
- Hi hi… tỷ đã thua muội rồi nhé - Hàm Hương nghiêng người qua nhìn Minh Nguyệt cười tươi nói.
- Muội đúng là rất thích hợp với cách chiến đấu này.
Minh Nguyệt tỏ ra vui vẻ nói, người thân thiết của mình càng mạnh mẽ thì bản thân Minh Nguyệt càng cảm thấy an tâm hơn.
- Nhưng sao Thiên Phú của muội lại chẳng có tác dụng gì với tỷ thế.
Hàm Hương nhắc đến chuyện đã sử dụng Mị Hoặc lên người Minh Nguyệt lúc mới thăng lên Đại Yêu, nhưng Minh Nguyệt vẫn tỏ ra như chẳng bị ảnh hưởng gì.
- À đúng rồi… có phải lại là một bí mật nữa không - Hàm Hương nghi hoặc hỏi.
Minh Nguyệt không trả lời mà ngồi dậy, tiến lại bên cạnh Hàm Hương. Minh Nguyệt ngồi sát bên Hàm Hương để Hàm Hương gối đầu lên đùi mình.
- Muội hãy ngủ đi, hôm nay muội đã quá mệt mỏi rồi.
Hàm Hương khẽ gật đầu, rồi nhanh chóng nói:
- Nhưng muội vẫn sợ khi muội ngủ mất, lúc tỉnh dậy sẽ không còn nhìn thấy tỷ nữa.
Minh Nguyệt cười hiền, tay vuốt mái tóc tím óng mượt của Hàm Hương nói:
- Đừng để cảm xúc khiến mình bất an khi tận hưởng những gì đẹp đẽ ở hiện tại, ta vẫn luôn ở đây mà, muội đừng lo xa nữa.
Hàm Hương khẽ cười rồi chìm vào giấc ngủ, cô bé luôn cảm thấy bình an trong lòng Minh Nguyệt, mặc dù đôi khi vẫn có những bất an nổi lên khi nhìn vào con mắt đen của Minh Nguyệt. Nhưng những gì không hiểu thì Hàm Hương đã đẩy qua một bên, cô bé không muốn để nó ảnh hưởng đến bản thân.
-☉-
Thời gian trôi qua được một lúc, Minh Nguyệt vừa đặt đầu Hàm Hương đang trên đùi mình xuống thảm cỏ thì chợt cảm thấy một điều nguy hiểm gì đó đang tiến tới nơi này.
Minh Nguyệt liền nhanh chóng bế Hàm Hương lại một gốc cây gần đó, sau đó liền nhanh chóng chạy về hướng ngược lại.
-☉-
Cách hồ nước một khoảng xa là một nhóm hơn mười người, kẻ đi đầu là một trung niên cầm quyền trượng phát sáng. Nhóm đó đang di chuyển rất nhanh nên càng lúc càng tiến tới gần hồ nước.
Nhưng đúng lúc đó bỗng có một bóng dáng chạy vút tới chặn đường cả đám người.
Tên trung niên đứng lại, ánh mắt nhìn qua bóng dáng ấy, mặc dù trời lờ mờ tối nhưng với thực lực Đại Yêu đỉnh phong thì nhìn trong đêm tối cũng không quá khó khăn.
- Một con nhóc Đại Yêu sơ cấp - Tên trung niên hơi bất ngờ nói - Nhưng nó không phải là Tử Mị Hồ.
Tên trung niên có một khả năng cảm nhận người trước mặt rất tốt, nhưng vẫn không thể nhìn ra được bản thể Minh Nguyệt nên bất ngờ nói.
- Nếu tao đoán không lầm thì mày là đứa đã cứu con tiểu Hồ Ly năm năm trước.
Minh Nguyệt không trả lời, chỉ cất giọng cảnh báo:
- Các ngươi hãy rời khỏi đây ngay lập tức.
- Ha ha… mày hù bọn tao đó à?
Tên trung niên và đám đằng sau cười nắc nẻ, một đám hơn mười người, thực lực của ai cũng hơn xa con nhóc ấy mà nó còn dám lên giọng hù dọa.
- Bắt lấy nó, nó cũng giá trị không kém gì con Tử Mị Hồ.
Minh Nguyệt nghe bọn chúng muốn nhắm tới cả Hàm Hương, con mắt đen như chứa một sức mạnh chết chóc chưa bao giờ dùng đến đang muốn bộc phát ra ngoài. Nhưng Minh Nguyệt vốn thiện lương nên vẫn cảnh báo lại lần cuối:
- Ta nhắc lại, các ngươi đừng tiến tới trước nữa, hãy rời khỏi đây ngay lập tức.
Cả đám vẫn cười man rợ bỏ qua lời nói của một con nhóc, hơn mười người liền lao vào bủa vây lấy Minh Nguyệt.
Một vài tên lao vào muốn khống chế nhanh Minh Nguyệt, nhưng liền bị Minh Nguyệt nhanh chóng điểm trúng khiến chúng như đứng sựng lại trong giây lát. Nhưng với năng lực mạnh mẽ, việc hồi phục là quá nhanh nên những gì Minh Nguyệt tấn công không gây ảnh hưởng gì lớn đến chúng cả.
- Cũng có ít năng lực đấy… nhưng mày vẫn chỉ là một con nhóc mà thôi.
Tên trung niên cười gằn, hắn cũng nhanh chóng lao vào vòng vây, muốn bắt nhanh lấy Minh Nguyệt để tránh đánh động Tử Mị Hồ.
Minh Nguyệt một tay che con mắt đen đang muốn bộc phát, nhưng áp lực xung quanh, cảnh chiến đấu khiến Minh Nguyệt không thể kiềm nén được thứ cô bé đã muốn giấu chặt những năm qua.
“ẦM”
Luồng Chân Khí Trắng quanh người Minh Nguyệt bỗng hóa đen, sau đó lại hóa trắng, nó luân phiên thay đổi rồi tạo thành một hỗn hợp đen trắng lẫn lộn. Khuôn mặt hiền lành của Minh Nguyệt như mất đi vẻ trong sáng, nó chứa thêm một nét chết chóc lạnh lùng.
-☉-
Hàm Hương đang say ngủ thì nghe có tiếng la hét thất thanh gần đó nên vội tỉnh dậy. Nhìn khắp nơi nhưng không thấy Minh Nguyệt đâu, Hàm Hương vô cùng lo lắng chạy về hướng của tiếng thét ấy.
-☉-
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAaaaaa…”
Từng tiếng la thất thanh sau đó vụt tắt, từng thi thể đẫm máu ngã xuống, tên trung niên mặt sợ hãi không còn chút máu, ánh mắt nhìn con “quái vật” trước mắt đang từ từ đi lại gần mình. Những gì hắn vừa chứng kiến khiến hắn run rẩy không nói thành lời:
- Quái… qu..ái… vật… - Tên trung niên như bỗng nhớ đến điều gì đấy, khuôn mặt càng lộ vẻ kinh hoàng hơn nữa - Mày… mày chính… là nó… nó… nó đã… tái sin..h…
Không đợi tên trung niên ấy nói thêm lời nào nữa, một tiếng hét thất thanh cuối cùng của hắn báo hiệu cho hơn mười người đã bị giết chết.
Minh Nguyệt hóa lại hình người, ánh mắt nhìn hai tay đẫm máu của mình với sự đấu tranh đang lẫn lộn trong tâm trí. Minh Nguyệt đứng giữa những thi thể đẫm máu, một vài thi thể nát bấy không ra hình dạng gì. Lần đầu tiên Minh Nguyệt đánh nhau, và là lần đầu tiên Minh Nguyệt đã giết người.
Hàm Hương sau khi chạy tới nơi, cô bé chứng kiến cảnh tượng xung quanh không khỏi bàng hoàng, tay che miệng, mắt nhắm chặt như không muốn nhìn thấy nó nữa. Nhưng Hàm Hương nhìn thấy Minh Nguyệt khắp người máu me đang đứng giữa đám thi thể đó, cô bé lo lắng nên vội chạy tới ôm chầm lấy Minh Nguyệt, giọng rưng rưng nói:
- Tỷ tỷ… Tỷ có bị gì không? Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy - Hàm Hương nước mắt chảy dài lo lắng nói - Tỷ đừng làm muội sợ…
Minh Nguyệt cố kiềm chặt sức mạnh của mình lại, khuôn mặt nở nụ cười hiền hòa, một tay đẫm máu vuốt tóc Hàm Hương nói:
- Không có gì đâu, chúng ta về thôi.
Nắm lấy tay Hàm Hương đang run rẩy sợ hãi, Minh Nguyệt dắt Hàm Hương đi qua khỏi đám thi thể dưới đất. Hai cô bé đi về bờ hồ nhưng không có một tiếng cười vui như những lần cả hai tìm thức ăn rồi cùng nhau quay về nữa.
-☉----------☉----------☉-
Sau đêm hôm đó, Hàm Hương như cảm thấy Minh Nguyệt có một điều gì đó thay đổi, cảm giác bất an trong lòng Hàm Hương ngày một lớn. Dù Minh Nguyệt vẫn tỏ ra vui vẻ như thường ngày, nhưng mỗi đêm Hàm Hương đều biết một chuyện: Khi Hàm Hương ngủ say, Minh Nguyệt đều rời khỏi hồ nước và đi vô rừng U Linh tăm tối.
Hàm Hương không muốn theo dõi Minh Nguyệt nên vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, cả hai vẫn hằng ngày vui chơi tu luyện.
-☉-
Một đêm nọ, Hàm Hương vẫn nằm trên đùi Minh Nguyệt.
- Khuya rồi, muội hãy ngủ đi - Minh Nguyệt vuốt mái tóc của Hàm Hương cười nói.
Hàm Hương có phần bất an nói nhỏ:
- Tỷ đừng đi…
- Đừng nghĩ linh tinh nữa, cứ an tâm mà ngủ đi - Minh Nguyệt giọng nhẹ nhàng nói - Ta sẽ luôn bảo vệ muội.
Hàm Hương khẽ gật đầu rồi ngủ thiếp đi. Minh Nguyệt đợi một lúc lâu mới kê đầu Hàm Hương xuống thảm cỏ, cả người đứng dậy đi về một hướng của rừng U Linh, bóng dáng bé nhỏ dần dần khuất mất giữa bóng đêm u tối.
Hàm Hương ngay sau đó chợt mở mắt ra, nhưng cô bé vẫn nằm im đó. Hàm Hương đang phân vân không biết có nên đi theo Minh Nguyệt hay không.
-☉-
.
.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA………..AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
Trong một khoảng rừng u ám, một cô bé đang khụy gối, hai tay ôm lấy đầu như đang bị thứ gì đó chi phối mãnh liệt. Miệng liên tục gào thét từng cơn như đang rất đau đớn, cô bé ấy chính là Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt không thể giữ chặt sức mạnh ấy thêm được nữa, cô bé sợ một khi nó bùng phát sẽ gây nguy hiểm cho người xung quanh, nhất là Hàm Hương. Nhưng Minh Nguyệt vẫn không có cách nào giải quyết chuyện này ngoài việc kiềm chế nó.
Hàm Hương sau khi phân vân đã quyết định đi theo sau Minh Nguyệt, ngay khi vừa lần mò trong rừng một khoảng, cô bé khi nghe tiếng thét của Minh Nguyệt liền chạy nhanh tới.
Đứng từ xa, Hàm Hương chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng: một bóng đen vô cùng to lớn với một cặp mắt ghê rợn chứa khí tức cuồng bạo đang ở trên cao. Bên dưới là Minh Nguyệt đang đau đớn vò đầu với mái tóc rối tung.
Hàm Hương muốn chạy nhanh đến bên cạnh nhưng áp lực kia khiến cô bé không thể tiến lên một bước nào cả.
Thình lình, toàn bộ khí tức và bóng đen khổng lồ kia ào ào cuốn vào người Minh Nguyệt, sau đó liền như hòa tan vào cơ thể bé nhỏ của Minh Nguyệt.
Hàm Hương thấy vậy liền thét lên:
- TỶ TỶ………………..
Minh Nguyệt như nhận thấy gì đó, giọng vang lên đầy giận dữ:
- TRÁNH RA… MUỘI PHẢI RỜI KHỎI NƠI NÀY NGAY LẬP TỨC…ĐI ĐI...
- KHÔNG… muội không thể bỏ mặc tỷ được… - Hàm Hương khuôn mặt đẫm nước mắt nói.
- NẾU MUỘI KHÔNG ĐI THÌ TA ĐI…
Hàm Hương nghe câu đó liền sững người, nước mắt không kiềm được rơi đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
- Tỷ… tỷ đã nói… sẽ luôn bên cạnh muội mà… tỷ sẽ… luôn bảo vệ muội cơ mà… tại sao? Tại sao… ?
Minh Nguyệt từ từ đứng lên, nhưng không quay người lại mà cất giọng lãnh lẽo vang vọng khắp nơi, câu nói đó khiến tim của Hàm Hương như sững lại:
- Ngươi hãy tự bảo vệ mình đi, khi nào ngươi đủ mạnh mẽ… ta sẽ trở lại.
Minh Nguyệt nói xong liền như một bóng đen thoắt cái đã biến mất khỏi nơi này. Minh Nguyệt không quay đầu lại vì không muốn nhìn thấy khuôn mặt đang đau khổ của Hàm Hương sẽ khiến cô bé không đủ quyết tâm bỏ đi, và càng không muốn dòng nước mắt của mình khiến Hàm Hương nhìn thấy mà đau lòng.
Hàm Hương vội chạy đuổi theo bóng dáng của Minh Nguyệt trong vô vọng, cô bé khóc vang đến cạn nước mắt, tiếng khóc chỉ còn là những tiếng thều thào nhưng vẫn không thấy Minh Nguyệt đâu. Bóng lưng nhỏ bé quen thuộc luôn che chở cho Hàm Hương đã hoàn toàn biết mất, một người thân của tiểu Hồ Ly lại một lần nữa ra đi.
Một kết thúc đau buồn cho tuổi thơ vui vẻ của một tiểu Quái Vật và một tiểu Hồ Ly.
{Câu chuyện về quá khứ của hai người chưa kết thúc, sau này sẽ có thêm một chương tiếp diễn nếu có hứng}
Rừng U Linh, một khu rừng nổi tiếng khắp Lục Địa Thiên Tước, nơi mà ai ai cũng từng nghe qua danh tiếng của nó. Có thể nói rừng U Linh là một trong những sâm lâm rộng lớn và huyền bí nhất Lục Địa, diện tích của nó không thể đem một vùng đất như Hữu Phần có thể so sánh được, bởi vì nó quá rộng lớn.
Rừng U Linh trải dài ven phía đông của Lục Địa Thiên Tước, xuyên qua rất nhiều lãnh địa và thế lực lớn, trong đó có cả hai trong số mười hai đại tộc.
Đúng với tên gọi, rừng U Linh là một nơi u ám nhưng có Linh Khí đậm đặc hơn bên ngoài rất nhiều. Tuy nhiên cũng vì Linh Khí đậm đặc nên ở đó có rất nhiều Yêu thú chưa khai trí tìm tới. Đó là những Yêu thú thuần túy, khác xa với Yêu tộc mà Nhân loại hay gọi.
Yêu thú là những loại có phần giống Yêu tộc, nhưng linh trí thấp kém hơn nhiều, vẫn còn sinh tồn bằng bản năng thú tính. (Xét trên bảng mật độ được nhắc tới ở chương 8 thì Yêu thú có linh trí thấp hơn mật độ 3, nhưng vì ở môi trường có Linh Khí đậm đặc nên Yêu Thú có thể hấp thu và phát triển thể chất vượt quá khả năng giới hạn của bản thân, trở thành những quái thú có sức mạnh rất lớn)
Rừng U Linh ngoài đặc điểm có nhiều Yêu thú sinh sống ra, nó còn mang tính u ám bởi vì ở đây có rất nhiều “tử khí” - một loại năng lượng mang tính chết chóc từ xác chết phân hủy sinh ra. Tử khí bình thường sẽ được trung hòa nhanh chóng bởi môi trường xung quanh. Nhưng ở rừng U Linh lại khác, tử khí nơi đây không hề mất đi, nó tụ tập lại với nhau, tạo thành từng đám khí chết chóc trôi nổi khắp nơi. Bất kỳ ai vô tình bị đám tử khí đó quấn lấy đều sẽ chết một cách nhanh chóng, cung cấp thêm một lượng tử khí cho rừng U Linh, khiến nơi đây càng thêm nguy hiểm.
Chính vì điều đó nên rừng U Linh mới thực sự là một khu “rừng chết” đúng nghĩa, chứ không như cách gọi bóng gió của người dân dành cho rừng Khu Vụ ở đế quốc Phương Kiều.
-☉----------☉----------☉-
“UỲNH UỲNH… PHẬP… PHẬP… ẦM…”
- Nhanh… nhanh lên… bắt lấy nó trước khi nó chạy vào U Linh…
Một đám sáu người đang rượt theo một con thú nhỏ, đám đó tay lăm lăm gươm đao, người mang những trang phục kỳ lạ. Cả đám vừa chạy theo con thú vừa tung những đòn đánh mang theo những quả cầu đầy màu sắc, có người còn tung ra những khối cầu lửa bắn về con thú nhỏ đang chạy đằng trước.
- Grừ… Grừ… Grừ...
Con thú nhỏ bốn chân vừa chạy vừa thở dốc, nó đã quá kiệt sức rồi, nhưng vì mạng sống nó càng phải chạy nhanh hơn nữa. Trước mắt nó là một rừng cây u ám đen tối, nhưng nó không quan tâm tới điều gì khác nữa, nó chỉ nhắm thẳng hướng về phía trước mà chạy, mặc cho những đòn tấn công đang ầm ầm từ đằng sau bắn tới.
Con thú nhỏ không còn tâm trí nào để tránh né nữa, nó chỉ cố gắng chạy thật nhanh thôi. Cũng may mắn cho nó là những đòn tấn công được tung ra khi sáu người kia đang chạy nên độ chính xác không cao, nhờ vậy nên con thú vẫn chưa bị trúng đòn nào, nhưng may mắn không phải lúc nào cũng hiện hữu…
“PHRỪNG”
Một quả cầu lửa bay vụt qua con thú nhỏ, quả cầu nổ lớn ngay sát bên nó, lửa từ quả cầu ấy mạnh bạo lan vào một chân trước khiến con thú rít lên đau đớn. Nó xuýt tí nữa thì ngã ra đất sau đòn ấy, nhưng nó vẫn cắn chặt răng, kiềm nén cơn đau rồi lao người vào rừng U Linh đã ngay sát tầm mắt nó, nơi chỉ còn cách nó vài mét nữa thôi.
“Crắc”
Nó đang chạy sắp tới nơi thì chân trước bỗng vang lên một tiếng vỡ nhỏ, xương chân trái nó vừa bị gãy, cả người nó nhanh chóng bị mất đà ngã xuống đất.
“Bịch”
- Ha ha… ha ha ha… để xem mày còn chạy được nữa không.
Một tên chạy gần tới nơi cười man rợ hét.
Con thú quay gương mặt đang căm phẫn nhìn sáu kẻ đã đuổi theo nó suốt thời gian qua. Nó là một con Hồ Ly màu tím còn rất nhỏ, lông nó óng mượt như tơ, cả thân hình đẹp đẽ đáng yêu, nhưng một chân trước của nó đã bị cháy gần hết một mảng thịt, lộ ra một khúc xương trắng đã bị gãy. Tiểu Hồ Ly không thể đứng dậy được nữa, nó không còn sức lực để phản kháng cũng như để thoát khỏi sáu kẻ kia.
Đúng lúc tiểu Hồ Ly đang tuyệt vọng, bỗng dưng có một đám khí mờ ảo từ rừng U Linh bay bay đến gần đó.
- Dừng lại… - Tên đang lao tới đầu tiên nhìn thấy đám khí đen mờ như một đám sương đó liên đưa tay cản năm người ở sau lại, khuôn mặt nghiêm trọng nói - Là tử khí của rừng U Linh, đừng lại gần đó.
Cả đám sáu người liền đứng đó nhìn chằm chằm vào con tiểu Hồ Ly màu tím nằm dưới đất, đám tử khí đang vờn quanh trên đầu nó, dường như sắp bao bọc lấy nó rồi.
- Nhưng còn con Tử Mị Hồ đó thì sao, công sức cả tháng trời của chúng ta chẳng lẽ tới đây lại chỉ biết đứng nhìn nó chết vì tử khí à? - Một người trong đám lo lắng nói.
- Chứ mày có cách nào khác sao - Tên đằng trước bực tức nói - Nếu mày xông vào đám tử khí đó bắt lấy nó được thì vào đi.
Tên vừa lên tiếng vội im bặt, có ai ngu tới mức vì một con Tử Mị Hồ quý giá lại hy sinh mạng sống của mình cả, dù nó quý nhưng giữ mạng của chính mình còn quan trọng hơn.
Đám tử khí càng ngày càng dày đặc, nó lơ lửng trên đầu tiểu Hồ Ly mỗi lúc một nhiều. Nhưng tiểu Hồ Ly lại không biết đó là thứ gì, tuổi đời của nó còn quá ngắn, nó lại chưa từng nghe nói tới tử khí chết chóc của rừng U Linh.
Tử Khí khi đã dày đặc bao quanh thì bắt đầu hạ dần dần xuống, đám khí ấy chuẩn bị bao bọc lấy tiểu Hồ Ly. Sáu kẻ kia ánh mắt tiếc nuối nhìn vào bóng dáng con thú nhỏ màu tím đằng sau màn tử khí đen mờ ấy, tiểu Hồ Ly thì ngơ ngác nhìn màn sương lạ đang chuẩn bị bao bọc lấy mình.
“Vút”
Bất ngờ có một bóng đen từ bìa rừng lao vào trong đám tử khí, ôm lấy tiểu Hồ Ly rồi vụt một phát nữa, bóng đen ấy xuyên qua đám tử khí lao thẳng vào rừng U Linh.
Cảnh tượng vừa rồi tuy không rõ ràng, nhưng sáu kẻ ở đây cũng lờ mờ thấy được một bóng đen nhỏ vừa mang con mồi của chúng lao vào rừng U Linh một cách nhanh chóng.
- Mày… mày có nhìn thấy chuyện vừa rồi không - Tên đứng đầu lắp bắp nói.
Năm tên đằng sau gật đầu liên tục nhưng không nói nên lời, lần đầu tiên chúng thấy có một sinh vật lao vào tử khí rồi lao ra mà không bị gì cả. Đến nghe qua cả bọn cũng chưa từng nghe chứ đừng nói là tận mắt chứng kiến.
- Bây giờ tính sao đây - Một tên đằng sau hỏi.
- Chúng ta về thành trước rồi tính, chuyện này không đơn giản.
Cả sáu tên sau khi bàn bạc thêm vài chuyện thì quyết định lui về thành thị gần đó, chúng không dễ dàng bỏ qua một con Tử Mị Hồ còn nhỏ như vậy được.
-☉----------☉----------☉-
Xoẹt… Xoẹt… Một bóng đen nhỏ ôm tiểu Hồ Ly lao vút qua từng rặng cây ở rừng U Linh một cách linh hoạt, dường như bóng đen ấy rất quen thuộc với nơi này vậy. Chạy thêm một đoạn dài nữa thì bóng đen ấy đã đến gần một hồ nước lớn, một nơi rất đẹp đẽ cùng với cảnh sắc có phần sáng sủa hơn so với khu rừng tăm tối này.
Hồ nước được tạo nên bởi một dòng thác đổ xuống từ vách đá dựng đứng gần đó. Nước hồ trong vắt nhưng đáy hồ lại rất nông, chỉ có nơi dòng thác chảy xuống là sâu hơn bình thường, vậy nên khắp mặt hồ là những tảng đá lởm chởm nhô cao.
Bóng đen sau khi chạy đến bên hồ nước liền dùng tay múc lấy một ít nước, rửa sạch vết máu dơ trên chân của tiểu Hồ Ly đang ngất xỉu vì quá kiệt sức.
Chân của tiểu Hồ Ly bị thương rất nặng, cả một vùng thịt bị cháy đen, xương trắng bị gãy lòi cả ra ngoài. Bóng đen rửa sạch xung quanh vùng bị thương sau đó liền đưa bàn tay nhỏ nhắn áp vào chân của tiểu Hồ Ly. Một luồng khí màu trắng bạch có thể nhìn thấy bằng mắt thường từ bàn tay nhỏ nhắn ấy truyền vào chân tiểu Hồ Ly.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, bóng đen ấy vẫn ngồi ôm tiểu Hồ Ly trên một tảng đá lớn giữa hồ nước, có thể gọi tảng đá ấy là một hòn đảo nhỏ cũng được. Bàn tay bé nhỏ vẫn nắm chặt lấy chân của tiểu Hồ Ly.
Tiểu Hồ ly đang trong cơn mê chợt cảm thấy thư thái trong người, mọi sự mệt mỏi và đau đớn đang dần biến đi mất.
Tiểu Hồ Ly từ từ mở mắt ra, nó nhìn thấy một cô bé đang ôm lấy nó. Nhưng vì ám ảnh bởi những sự việc vừa xảy ra, nó vội cắn lấy bàn tay đang nắm lấy chân trước của nó.
“Phập”
“A…”
Cô bé bị cắn nên vội thả tay ra, tiểu Hồ Ly nhân cơ hội liền nhảy phốc ra khỏi lòng cô bé. Nhưng ngay lúc đó nó nhìn thấy xung quanh đều là nước, còn nó thì đang ở trên một một tảng đá rất lớn. Nhìn ngó xung quanh một hồi nó không thấy đường nào để chạy cả, tiểu Hồ Ly liền quay người lại, ánh mắt đề phòng nhìn cô bé đang ngồi gần đó.
Đó là một cô bé tuổi còn rất nhỏ, nhìn vóc dáng chỉ tầm bốn đến năm tuổi. Nhưng cô bé ấy lại rất xinh xắn, tuy trên người chỉ mặc một bộ đồ cũ kỹ rách rưới, nhưng trên cổ lại quàng một chiếc khăn lớn rất đẹp.
Cô bé đó mang hình dáng con người nên khi tiểu Hồ Ly vừa mở mắt ra liền phản ứng như vừa rồi cũng vì nguyên nhân đó. Bởi chính con người đã khiến nó lâm vào tình cảnh này.
- Tiểu Hồ Ly đừng sợ… ta không phải là con người đâu.
Cô bé giọng nhẹ nhàng trong trẻo nói, dường như những suy nghĩ trong lòng tiểu Hồ Ly cô bé ấy điều hiểu được cả.
Tiểu Hồ Ly cặp mắt tím trong vẫn nhìn chằm chằm cô bé ấy. Nó bây giờ mới để ý cô bé nhìn rất đặc biệt, mái tóc đan xen hai màu đen trắng lẫn nhau, cặp mắt cũng một mắt đen một mắt trắng. Cặp mắt của cô bé như nhìn thấu mọi tâm can của tiểu Hồ Ly vậy.
- Ta vừa chữa lành vết thương của muội đó - Cô bé nở một nụ cười hiền hòa nói.
Tiểu Hồ Ly bây giờ mới nhận ra chuyện ấy, đúng là nó đang cảm thấy rất khỏe khoắn trong người, vết thương ở chân nó cũng đã khỏi từ lúc nào không hay. Vết thương đã lành lặn, nhưng ở chân vẫn còn một vùng da non chưa được lông phủ kín, chứng tỏ chuyện nó bị thương lần trước không phải là giả, và chuyện được chữa lành là một sự thật.
Tiểu Hồ Ly vẫn nhìn chăm chăm vào cô bé, ánh mắt tuy không còn đề phòng nữa, nhưng vẫn mang rất nhiều vẻ nghi hoặc.
- Ta tên là Minh Nguyệt - Cô bé cười nói.
Tiểu Hồ Ly tuy hiểu tất cả những gì Minh Nguyệt nói, nhưng nó vẫn không thể lên tiếng trả lời được.
- Không sao, muội chỉ cần suy nghĩ trong đầu là ta sẽ hiểu thôi.
“Sao ngươi có thể hiểu được những gì ta nghĩ chứ” - Tiểu Hồ Ly nghĩ thầm.
- Hi hi… đó là bí mật của riêng ta.
Tiểu Hồ Ly nghe Minh Nguyệt nói vậy liền tròn xoe mắt nhìn cô bé đang ngồi trước mặt nó, đúng là cô bé ấy có thể đọc được suy nghĩ của nó thật rồi.
“Tại sao ta lại ở đây?”
- Ta bắt gặp muội ở bìa rừng nên đã đem muội vào đây - Minh Nguyệt cười tươi nói - Đây là rừng U Linh.
Tiểu Hồ Ly nghe nhắc đến bìa rừng liền nhớ đến tình cảnh lúc trước, chính mình bị đuổi chạy đến gần một cánh rừng u ám. Sau đó thì bị đám người đuổi theo kia tấn công làm nó bị thương nặng, rồi sau đó có một đám “mây” lạ xuất hiện, tiếp theo thì tiểu Hồ Ly không nhớ gì cả, vì lúc đó nó đã kiệt sức mà thiếp đi rồi.
“Vậy tỷ là người đã cứu ta… tỷ còn chữa lành vết thương cho ta nữa” - Tiểu Hồ Ly bỗng hiểu ra mọi chuyện nên bất ngờ nói.
- Ừm... Thế mà muội lại trả ơn ta bằng một vết cắn đau thấu xương luôn ấy - Minh Nguyệt cười cười đưa bàn tay lên nói.
“A…”
Tiểu Hồ Ly thầm kêu một tiếng rồi chạy nhanh đến bên Minh Nguyệt, cả người chạy qua chạy lại trước mặt Minh Nguyệt, ánh mắt nhìn khắp cả cánh tay nhỏ nhắn của Minh Nguyệt.
“Làm gì có vết cắn nào đâu… tỷ lừa muội à?”
- Ha ha… chính miệng muội cắn ta lại còn bảo là ta lừa muội.
Giọng cười trong trẻo của Minh Nguyệt vang khắp cả hồ nước khiến tiểu Hồ Ly càng không hiểu vừa rồi có thật là mình đã cắn cô bé ấy hay không. Nhưng ngay lập tức tiểu Hồ Ly liền hiểu ra mọi chuyện.
“Đúng rồi, tỷ có thể chữa khỏi cả vết thương trên chân muội cơ mà… vậy thì vết cắn nhỏ ấy không là gì với tỷ cả”
Minh Nguyệt bĩu môi, khuôn mặt khả ái nói:
- Vết cắn ấy mà nhỏ á, muội cũng biết cách tự trốn tránh trách nhiệm hay thật đó.
“Không đùa với tỷ nữa” - Tiểu Hồ Ly đứng ngay trước mặt Minh Nguyệt, cặp mắt tím trong vắt cùng với một bộ dạng nhỏ nhắn đáng yêu đang tò mò nhìn chằm chằm Minh Nguyệt - “Sao tỷ có thể chữa được những vết thương nhanh như vậy?”
- Đó cũng là một bí mật của ta - Minh Nguyệt điệu bộ như đang che dấu, miệng cười cười nói.
“Người tỷ đúng là lắm bí mật thật, từ chuyện đọc suy nghĩ của muội, lại còn chữa lành vết thương nhanh chóng… tỷ còn có bí mật nào khác nữa không vậy?”
- Hi hi, còn nhiều lắm… nhưng ta không nói ra đâu - Minh Nguyệt chỉ cười tủm tỉm đáp - Vậy còn muội thì sao? Sao lại bị đuổi chạy đến tận đây vậy?
Tiểu Hồ Ly nghe hỏi đến chuyện này thì những cảnh quá khứ vừa xảy ra liền ập tới. Tiểu Hồ Ly nước mắt rưng rưng, miệng thều thào rên rỉ như đang rất đau đớn, dù muốn tỉnh táo để suy nghĩ một câu trả lời cho Minh Nguyệt cũng không được. Toàn bộ tâm trí hiện tại của tiểu Hồ Ly đang bị những hình ảnh quá khứ và cảm xúc đau buồn đó bao quanh lấy.
Minh Nguyệt có khả năng đọc được suy nghĩ, cũng có thể nhìn thấy cả những gì tiểu Hồ Ly đang nhớ tới. Đó là cảnh cả gia đình nhỏ của tiểu Hồ Ly bị giết chết một cách rất tàn nhẫn, cảnh tượng thật quá sức đối với một sinh linh vừa chào đời chưa được bao lâu, lại còn chưa được hưởng hạnh phúc bên một gia đình.
Minh Nguyệt liền đứng dậy đi đến gần bên tiểu Hồ Ly, hai cánh tay bé nhỏ ôm lấy tiểu Hồ Ly đang đau khổ vào lòng. Cả người tiểu Hồ Ly như một khối lông mềm mại đang run rẩy trong lòng Minh Nguyệt.
- Xin lỗi muội, ta không biết muội lại trải qua những chuyện như vậy - Minh Nguyệt giọng rưng rưng nói - Muội hãy ở lại đây với ta, ta sẽ chăm sóc cho muội.
Từ người Minh Nguyệt liền tỏa ra một làn khí trắng mờ bao bọc lấy tiểu Hồ Ly đang run rẩy trong lòng cô bé. Tiểu Hồ Ly khi được ôm vào lòng thì cảm xúc bỗng dần dần ổn định lại, cả người thư thái dễ chịu.
“Tại sao họ lại giết cả nhà muội chứ?” - Tiểu Hồ Ly tâm can đau buồn khó hiểu hỏi.
Minh Nguyệt biết được nguyên nhân là đến từ bản thể của tiểu Hồ Ly là Tử Mị Hồ, nhưng cô bé không nói ra vì không muốn tiểu Hồ Ly tự cảm thấy có lỗi trong chuyện đó, dù sao tiểu Hồ Ly chỉ vừa ra đời được vài ngày thôi.
- Ta không biết! - Minh Nguyệt nói nhỏ.
Minh Nguyệt vẫn ôm tiểu Hồ Ly như vậy thêm một lúc, khi nhận thấy tiểu Hồ Ly đã bình ổn trở lại thì cô bé mới lên tiếng:
- Muội tên gì?
Tiểu Hồ Ly rời khỏi lòng Minh Nguyệt, tuy vẫn còn nét buồn rầu nhưng cảm xúc đã ổn định hơn, trong đầu thầm nghĩ câu trả lời:
“Muội tên là Hàm Hương”
- Hàm Hương... - Minh Nguyệt cười cười nói - Mùi hương từ người muội rất đẹp.
“Mùi hương sao lại đẹp được, nó phải là thơm hoặc không thơm thôi chứ” - Hàm Hương nghiêng cái đầu nhỏ nhắn khó hiểu hỏi.
Minh Nguyệt không trả lời, miệng vẫn cười chúm chím nhìn Hàm Hương.
“Mà mùi hương từ người tỷ cũng rất đặc biệt” - Hàm Hương nhớ lại cảm giác được Minh Nguyệt ôm vào lòng.
Minh Nguyệt không nhắc đến mùi hương nữa mà nhắc đến câu nói lúc trước:
- Vậy từ nay muội hãy ở lại đây với ta nhé?
“Muội còn biết đi đâu được nữa” - Hàm Hương hơi buồn rầu nói - “Nhưng tỷ ở đây chỉ có một mình thôi sao”
Minh Nguyệt gật đầu ừ nhẹ một tiếng.
“Vậy gia đình của tỷ đâu?”
- Ta không biết, ta chỉ có một mình thôi.
Minh Nguyệt không biết gì đến chuyện gia đình, vì cô bé vốn không biết tại sao mình lại ở đây, cô bé chỉ biết mình xuất hiện ngay tại hòn đảo bằng đá giữa hồ mà cả cô bé và tiểu Hồ Ly đang có mặt hiện tại thôi. Minh Nguyệt chỉ biết mình xuất hiện cùng một chiếc khăn quấn quanh người, một mình cô độc sinh sống trong khu rừng âm u này suốt mấy năm qua.
Minh Nguyệt không muốn rời xa khỏi nơi này, cô bé vẫn ở đây hàng ngày, mong chờ đến một ngày nào đó cô bé có thể biết được nguyên nhân tại sao mình lại xuất hiện, hoặc cha mẹ, gia đình là ai thôi?
Thời gian trôi qua trong tuổi thơ cô độc cùng với những nguy hiểm luôn rình rập khắp nơi ở rừng U Linh, Minh Nguyệt cũng dần khám phá ra những điều kỳ lạ của bản thân. Nhưng những thứ đó cô bé lại không bận tâm tới, cô bé thực sự chỉ muốn có một gia đình.
Hôm nay, một tiểu Hồ Ly đáng yêu xuất hiện bên bìa rừng tình cờ lúc Minh Nguyệt rời khỏi hồ nước đi tìm thức ăn. Sự tình cờ đó đã giúp Minh Nguyệt tìm thấy một người thân đầu tiên của mình, một số phận có phần giống mình, và một người chị em thân thiết cùng trả qua những ký ức tuổi thơ đẹp đẽ… lẫn đau buồn.
-☉----------☉----------☉-
Hàm Hương đã ở lại đây với Minh Nguyệt được hơn một tháng, một cô bé và một tiểu Hồ Ly đã rất vui vẻ sống với nhau. Tâm hồn ngây thơ lẫn đồng điệu giúp cả hai vô cùng thân thiết. Chơi đùa, trò chuyện vui vẻ, cùng đi khắp nơi xung quanh tìm trái ngon vật lạ thưởng thức, cả hai cô bé đã trải qua một thời gian vui vẻ nhất từ lúc chào đời cho đến nay.
Vào một buổi sáng, vẫn như thường lệ hằng ngày, Minh Nguyệt cùng Hàm Hương đang đi nhặt trái cây gần đó. Rừng U Linh cây cối phát triển rất nhiều, trái ngon đầy ắp, rơi vãi khắp nơi nên việc tìm thức ăn rất dễ dàng. Sinh vật ở đây cũng tương đối ít vì chúng sợ một thứ: tử khí.
Tiểu Hồ Ly Hàm Hương đang cười vui, bốn chân nhỏ nhắn chạy tung tăng dưới một gốc cây lớn với những trái cây mọng đỏ rơi xung quanh.
“Ya ya ya… muội tìm thấy Bích Linh Quả này”
- Muội ăn thứ đó hoài không thấy chán sao? - Minh Nguyệt đứng gần đó cười nói.
“Không… nó ngon thế cơ mà, lại rất thơm nữa chứ hi hi”
Hàm Hương đang đưa mũi ngửi lấy một trái Bích Linh Quả dưới đất, tiểu Hồ Ly không để ý đến xung quanh. Ngay lúc đó bất chợt có một đám khí đen u ám từ từ lan tới.
Minh Nguyệt vừa nhìn thấy đám khí đó liền hét lớn:
- Tiểu Hồ Ly… cẩn thận…
Minh Nguyệt vội quăng hết túi trái cây đang nắm trên tay, cả thân người bé nhỏ chạy nhanh đến bên tiểu Hồ Ly. Lần đầu tiên cô bé cảm thấy lo lắng cho ai khác, một cảm giác bất an sợ hãi trước thứ có thể tước đi người thân duy nhất của mình.
Tiểu Hồ Ly nghe Minh Nguyệt hét vội giật mình nhìn xung quanh. Một đám khí giống với lần xuất hiện ở bìa rừng lại xuất hiện, nhưng Hàm Hương vốn không biết nó là gì nên vẫn ngơ ngác nhìn.
Minh Nguyệt khi chạy đến bên cạnh Hàm Hương, nhận thấy tử khí xung quanh quá dày đặc, không thể dễ dàng mang Hàm Hương vượt qua như lần trước được. Minh Nguyệt cắn răng suy nghĩ, nhưng vì lo lắng cho Hàm Hương nên liền phát ra luồng khí trắng quanh người, miệng mở lớn.
Một lực hút mạnh mẽ từ miệng của một cô bé phát ra, tử khí dày đặc xung quanh như tìm được nơi bay đến nên ào ào bay vào miệng Minh Nguyệt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, toàn bộ đám tử khí chết chóc khiến bất cứ ai cũng sợ hãi đã bị một cô bé hấp thụ hết vào người. Minh Nguyệt lần đầu tiên hút tử khí vào người, cô bé không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Trước đây Minh Nguyệt chỉ biết mình có thể đi qua tử khí mà không bị gì, còn lần này không biết sẽ thế nào.
Hàm Hương đứng sau lưng Minh Nguyệt, ánh mắt nhìn bóng dáng bé nhỏ lại một lần nữa bảo vệ mình khỏi đám khí đen. Dù Hàm Hương không biết đám khí đen đó là gì, nhưng tiểu Hồ Ly cũng biết nó rất nguy hiểm, nếu không thì đám người đuổi theo lần trước đã xông vào để bắt lấy Hàm Hương rồi.
“Tỷ tỷ… tỷ có sao không?” - Hàm Hương ánh mắt lo lắng hỏi.
Minh Nguyệt đang cảm thấy thân thể có phần khác lạ, nhưng dường như không có ảnh hưởng gì nên không lo lắng nữa, quay mặt nhìn Hàm Hương đang lo lắng ở sau trả lời.
- Ta không sao cả.
Hàm Hương nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Minh Nguyệt nên đã bớt đi phần nào lo lắng, nhưng lại có một cảm giác khó hiểu sinh ra trong người Hàm Hương. Ánh mắt của Minh Nguyệt dường như đã bớt đi phần nào hiền hòa trong sáng như lần mới gặp, con mắt đen của Minh Nguyệt dường như chứa một thứ gì đó khiến Hàm Hương lo lắng.
- Lần sau muội hãy cẩn thận chú ý đến xung quanh, đừng bao giờ chạm vào đám khí đen như vừa rồi, nó có thể khiến muội mất mạng đó.
Hàm Hương bỏ qua cảm giác khó hiểu của mình, đầu nghiêng qua một bên tò mò hỏi:
“Nhưng tỷ không bị những thứ đó ảnh hưởng gì phải không? Tại sao vậy?”
Minh Nguyệt khuôn mặt tươi vui nói với vẻ bí ẩn:
- Hi hi… đó cũng là một bí mật của ta.
“Tỷ lúc nào cũng bí mật cả… hứ”
Hàm Hương quay ngoắt mặt ra vẽ hờn dỗi, nhưng sau đó cả hai vẫn cười đùa nhặt trái cây đem về như không có chuyện gì xảy ra.
-☉----------☉----------☉-
Vài ngày sau.
Minh Nguyệt và Hàm Hương đang ngồi bên bờ hồ, chân Minh Nguyệt đang vọc nước, Hàm Hương nằm một bên như đang lim dim ngủ.
- Tiểu Hồ Ly này, muội nghĩ chúng ta có nên tu luyện không.
“Tu luyện” - Hàm Hương vẫn nằm yên tò mò hỏi - “Đó là gì? Mà tại sao chúng ta phải tu luyện”
- Đơn giản là nâng cao thực lực của bản thân thôi - Minh Nguyệt nghiêm túc nói - Ta nhớ đến lần gặp đám tử khí vài ngày trước, nếu như thực lực cao thì chúng ta có thể dễ dàng tránh được những nguy hiểm xung quanh dễ dàng hơn.
“Nhưng chẳng phải tỷ có cách xử lý tử khí hay sao?”
- Nhưng nếu không có ta thì muội sẽ thế nào…
“Không… tỷ đừng nói như thế, sao lại không có tỷ được...” - Hàm Hương bật người dậy.
Minh Nguyệt cười cười ôm tiểu Hồ Ly bé nhỏ vào lòng, bàn tay nhỏ nhắn vuốt lấy bộ lông tím mềm mại nói.
- Tất nhiên ta sẽ không rời xa muội, ta chỉ muốn muội cũng có thể tự bảo vệ mình những lúc ta đi vắng một thời gian thôi.
Hàm Hương trong lòng Minh Nguyệt lại cảm thấy một cảm giác bình an dễ chịu, khẽ gật đầu đồng ý.
- Bên ngoài còn có rất nhiều nguy hiểm rình rập chứ không riêng gì tử khí - Minh Nguyệt nói thêm - Ở rừng này có Yêu thú, nhưng bên ngoài còn có cả… con người.
Hàm Hương vẫn im lặng nằm trong lòng Minh Nguyệt, lắng nghe giọng nói êm ái lẫn dịu êm của Minh Nguyệt:
- Ngoài ra muội không muốn biến thành nhân dạng như ta sao?
“Hứ… biến làm người thì có gì hay chứ”
- Hình dáng bề ngoài không quan trọng, nó chỉ là một tấm da che đi bản chất thật của mình thôi - Minh Nguyệt cười nói - Muội sẽ vẫn là Hàm Hương, chỉ là biến thành nhân dạng thì dễ tu luyện hơn thôi.
“Vậy muội sẽ biến thành nhân dạng cũng cũng nhanh thôi”
- Hi hi… không dễ dàng vậy đâu.
“Tỷ cũng mang nhân dạng cơ mà, như vậy muội cũng sẽ nhanh biến hóa được như tỷ chứ?
- Ta từ lúc xuất hiện đã có thể biến thành nhân dạng rồi, còn muội thì khác đấy.
“Aaa... Tại sao lại bất công như thế chứ” - Hàm Hương dụi dụi đầu vào người Minh Nguyệt như đang uất ức - “Lại là một bí mật của tỷ nữa phải không… người tỷ chỉ toàn là bí mật không thôi”
- Hi hi… đúng vậy, với ta nó cũng là một bí mật.
Minh Nguyệt ánh mắt xa xăm nhìn vào hòn đảo đá giữa hồ như đang muốn được giải đáp những bí mật trong người. Nhưng thực sự, cô bé chỉ muốn biết mình là ai thôi.
-☉----------☉----------☉-
Kể từ hôm đó, một cô bé và một tiểu Hồ Ly ngoài vui chơi ra thì cả hai còn có thêm một việc để làm nữa, đó là tu luyện. Nghe có vẻ khó, nhưng với Linh Khí đậm đặc và với sự chỉ dẫn của Minh Nguyệt, cả hai có thể nhanh chóng nâng cao thực lực lên dần dần qua thời gian. Minh Nguyệt không hiểu tại sao khi chính thức bắt đầu tu luyện thì bản thân có thể giảng giải cho Hàm Hương dễ dàng đến vậy, dường như những gì cô bé cần biết thì mọi thứ đều đến ngay với ý nghĩ của mình.
Những lúc cả hai ra ngoài vui chơi tìm thức ăn, đôi khi đụng độ một vài Yêu thú mạnh mẽ, và cách đối phó tốt nhất đó là… chạy. Yêu thú ở rừng U Linh rất mạnh, với hai đứa trẻ ngây thơ chưa đánh nhau bao giờ thì chạy là phương án tối ưu nhất. Mặc dù tu luyện là để nâng cao thực lực, nhưng thực lực đó bây giờ chỉ biết cách dùng để chạy mà thôi.
“Hà… hà… con Yêu thú đó… nó thật là mạnh quá đi”
Tiểu Hồ Ly nằm bẹp trên hòn đảo đá, miệng thở dốc nói thầm trong đầu.
Minh Nguyệt tuy không thở dốc nhưng cũng có vẻ mệt mỏi nói:
- Chúng ta phải có cách chiến đấu chống lại chúng lẫn bảo vệ bản thân, chứ nếu lần sau chạy không thoát thì…
“Nhưng chiến đấu bằng cách nào?”
Minh Nguyệt lắc đầu, nhưng vẫn nói:
- Chuyện đó ta sẽ tìm cách thích hợp.
-☉-
Vài ngày sau, Minh Nguyệt đã “nghĩ” ra một cách thức chiến đấu phù hợp với cả hai, và ngày hôm đó cũng là ngày phương thức tấn công thẳng vào thân thể đối thủ, cắt đứt hệ thống năng lượng của đối thủ chính thức được cả hai sử dụng.
Với khả năng của Minh Nguyệt, việc kích phát tiềm năng của Hàm Hương qua từng ngày rất dễ dàng. Năng lực của cả hai nhờ đó ngày càng tăng tiến, nhưng mục đích lúc đó chỉ đơn giản là để bảo vệ bản thân, ra tay chặn đứt mạng lưới kinh mạch của đối thủ chỉ để khiến chúng bị mất năng lực tạm thời… khi đó cả hai có thể dễ dàng chạy thoát.
-☉----------☉----------☉-
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cũng đã năm năm trôi qua kể từ ngày Hàm Hương xuất hiện ở đây.
Minh Nguyệt nay đã lớn, cơ thể cũng lớn hơn trước nhưng vẫn là một cô bé xinh xắn như thuở nào, chỉ là nét xinh xắn ấy đã có một vẻ đẹp động lòng người… và một nét băng lãnh tiềm ẩn.
Tiểu Hồ Ly Hàm Hương cũng đã lớn hơn, nhưng vẫn là một tiểu Hồ Ly vui tươi như trước. Dù sao Hàm Hương vẫn là một tiểu Hồ Ly năm tuổi mà thôi.
Ngày hôm nay rất đặc biệt, vì là ngày tiểu Hồ Ly thăng lên Đại Yêu sơ cấp, ngày có thể hóa thành nhân dạng.
-☉-
Một bé gái và một tiểu Hồ Ly đang ở trên hòn đảo đá quen thuộc của cả hai.
- Tỷ hãy xem đây, muội nhất định sẽ rất xinh đẹp cho mà coi -Tiểu Hồ Ly đứng ngước cao đầu hãnh diễn nói
Thời gian qua Hàm Hương đã biết cách nói chuyện bằng Chân Khí rồi, không cần phải suy nghĩ trong đầu như lúc trước.
- Hì hì… cái đó còn chưa biết được đâu à.
Minh Nguyệt cười cười nói. Hàm Hương thấy thế nên nhanh chóng chuẩn bị thăng lên Đại Yêu cho Minh Nguyệt phải trố mắt ra chiêm ngưỡng mới được.
-☉-
“UỲNH”
Sau khi thăng lên Đại Yêu, Hàm Hương đã có thể tự thân biến thành nhân dạng.
Một cô bé nhỏ xinh lờ mờ hiện ra sau làn khí tím xung quanh từ quá trình thăng lên Đại Yêu. Đó là một cô bé rất xinh đẹp, so với Minh Nguyệt không kém không hơn bao nhiêu cả, vì cả hai đều như những tiểu thần tiên đáng yêu rồi.
Nhưng khác với Minh Nguyệt, Hàm Hương có một mái tóc màu tím óng mượt, một cặp tai Hồ Ly nhỏ nhắn với lông tơ mượt mà bao phủ, và đằng sau là một cái đuôi mềm mại.
- Hi hi hi… tỷ thấy thế nào - Hàm Hương nở nụ cười tươi sáng, giọng trong trẻo vui tươi nói.
Minh Nguyệt cũng cười tươi, nhưng chỉ vào sau lưng Hàm Hương nói.
- Muội định để một cái đuôi lớn như vậy luôn sao?
- Ý… - Hàm Hương như quên gì đó, vội xoay người nhìn ra sau lưng - Muội quên mất chuyện này.
Minh Nguyệt vẫn cười nói:
- Nhưng ta thấy như thế lại rất đẹp, rất hợp với muội đó.
- Thật sao - Hàm Hương mở tròn mắt, bộ dạng đáng yêu nói - Vậy muội sẽ để như thế luôn hi hi…
Hai cô bé cùng có nhân dạng nên càng cười vui đùa giỡn, nhưng có vẻ vì thiếu kinh nghiệm nên việc thăng cấp lên Đại Yêu của Hàm Hương đã dẫn tới những nguy hiểm.
-☉-
Cách đó không xa, một toán hơn mười người đang cẩn trọng di chuyển trong rừng U Linh. Đám người ấy trang bị vũ khí khắp người, tay lăm lăm Pháp Bảo đao kiếm.
Người đi đầu là một trung niên tóc bạc lâm râm, tay cầm một cây trượng phát ra ánh sáng mờ mờ. Vừa đi được một đoạn, người trung niên như cảm nhận được gì đó liền cười to nói:
- Ha ha ha ha ha… cuối cùng, ta cũng đã tìm ra ngươi.
Một người đằng sau vội hỏi:
- Đại sư, có phải ông đã tìm ra tung tích của Tử Mị Hồ.
Người vừa lên tiếng hỏi chính là một trong những kẻ đã đuổi theo Hàm Hương lúc trước.
- Không những tìm ra, ta còn biết nó vừa thăng lên Đại Yêu.
- Cái gì???
Cả đám người đằng sau bất ngờ lên tiếng, chỉ với năm năm mà từ một tiểu Hồ Ly vừa sinh đã có thể thăng lên Đại Yêu đúng là một chuyện chưa từng nghe qua. Dù đó có là Tử Mị Hồ đi chăng nữa thì cũng khó có chuyện như thế xảy ra được.
Hơn mười người này vẫn thường hay lui tới rừng U Linh để tìm tung tích Tử Mị Hồ, và cũng là tìm “sinh vật” có thể đi qua tử khí năm năm trước.
-☉----------☉----------☉-
Trên một thảm cỏ xanh bên bờ hồ, ánh sao chiếu rọi của trời đêm huyền ảo khiến cảnh sắc thật đẹp và thơ mộng.
Hai cô bé nằm trên bãi cỏ nghỉ ngơi sau một thời gian vừa thử sức chiến đấu với nhau sau khi Hàm Hương thăng lên Đại Yêu.
- Hi hi… tỷ đã thua muội rồi nhé - Hàm Hương nghiêng người qua nhìn Minh Nguyệt cười tươi nói.
- Muội đúng là rất thích hợp với cách chiến đấu này.
Minh Nguyệt tỏ ra vui vẻ nói, người thân thiết của mình càng mạnh mẽ thì bản thân Minh Nguyệt càng cảm thấy an tâm hơn.
- Nhưng sao Thiên Phú của muội lại chẳng có tác dụng gì với tỷ thế.
Hàm Hương nhắc đến chuyện đã sử dụng Mị Hoặc lên người Minh Nguyệt lúc mới thăng lên Đại Yêu, nhưng Minh Nguyệt vẫn tỏ ra như chẳng bị ảnh hưởng gì.
- À đúng rồi… có phải lại là một bí mật nữa không - Hàm Hương nghi hoặc hỏi.
Minh Nguyệt không trả lời mà ngồi dậy, tiến lại bên cạnh Hàm Hương. Minh Nguyệt ngồi sát bên Hàm Hương để Hàm Hương gối đầu lên đùi mình.
- Muội hãy ngủ đi, hôm nay muội đã quá mệt mỏi rồi.
Hàm Hương khẽ gật đầu, rồi nhanh chóng nói:
- Nhưng muội vẫn sợ khi muội ngủ mất, lúc tỉnh dậy sẽ không còn nhìn thấy tỷ nữa.
Minh Nguyệt cười hiền, tay vuốt mái tóc tím óng mượt của Hàm Hương nói:
- Đừng để cảm xúc khiến mình bất an khi tận hưởng những gì đẹp đẽ ở hiện tại, ta vẫn luôn ở đây mà, muội đừng lo xa nữa.
Hàm Hương khẽ cười rồi chìm vào giấc ngủ, cô bé luôn cảm thấy bình an trong lòng Minh Nguyệt, mặc dù đôi khi vẫn có những bất an nổi lên khi nhìn vào con mắt đen của Minh Nguyệt. Nhưng những gì không hiểu thì Hàm Hương đã đẩy qua một bên, cô bé không muốn để nó ảnh hưởng đến bản thân.
-☉-
Thời gian trôi qua được một lúc, Minh Nguyệt vừa đặt đầu Hàm Hương đang trên đùi mình xuống thảm cỏ thì chợt cảm thấy một điều nguy hiểm gì đó đang tiến tới nơi này.
Minh Nguyệt liền nhanh chóng bế Hàm Hương lại một gốc cây gần đó, sau đó liền nhanh chóng chạy về hướng ngược lại.
-☉-
Cách hồ nước một khoảng xa là một nhóm hơn mười người, kẻ đi đầu là một trung niên cầm quyền trượng phát sáng. Nhóm đó đang di chuyển rất nhanh nên càng lúc càng tiến tới gần hồ nước.
Nhưng đúng lúc đó bỗng có một bóng dáng chạy vút tới chặn đường cả đám người.
Tên trung niên đứng lại, ánh mắt nhìn qua bóng dáng ấy, mặc dù trời lờ mờ tối nhưng với thực lực Đại Yêu đỉnh phong thì nhìn trong đêm tối cũng không quá khó khăn.
- Một con nhóc Đại Yêu sơ cấp - Tên trung niên hơi bất ngờ nói - Nhưng nó không phải là Tử Mị Hồ.
Tên trung niên có một khả năng cảm nhận người trước mặt rất tốt, nhưng vẫn không thể nhìn ra được bản thể Minh Nguyệt nên bất ngờ nói.
- Nếu tao đoán không lầm thì mày là đứa đã cứu con tiểu Hồ Ly năm năm trước.
Minh Nguyệt không trả lời, chỉ cất giọng cảnh báo:
- Các ngươi hãy rời khỏi đây ngay lập tức.
- Ha ha… mày hù bọn tao đó à?
Tên trung niên và đám đằng sau cười nắc nẻ, một đám hơn mười người, thực lực của ai cũng hơn xa con nhóc ấy mà nó còn dám lên giọng hù dọa.
- Bắt lấy nó, nó cũng giá trị không kém gì con Tử Mị Hồ.
Minh Nguyệt nghe bọn chúng muốn nhắm tới cả Hàm Hương, con mắt đen như chứa một sức mạnh chết chóc chưa bao giờ dùng đến đang muốn bộc phát ra ngoài. Nhưng Minh Nguyệt vốn thiện lương nên vẫn cảnh báo lại lần cuối:
- Ta nhắc lại, các ngươi đừng tiến tới trước nữa, hãy rời khỏi đây ngay lập tức.
Cả đám vẫn cười man rợ bỏ qua lời nói của một con nhóc, hơn mười người liền lao vào bủa vây lấy Minh Nguyệt.
Một vài tên lao vào muốn khống chế nhanh Minh Nguyệt, nhưng liền bị Minh Nguyệt nhanh chóng điểm trúng khiến chúng như đứng sựng lại trong giây lát. Nhưng với năng lực mạnh mẽ, việc hồi phục là quá nhanh nên những gì Minh Nguyệt tấn công không gây ảnh hưởng gì lớn đến chúng cả.
- Cũng có ít năng lực đấy… nhưng mày vẫn chỉ là một con nhóc mà thôi.
Tên trung niên cười gằn, hắn cũng nhanh chóng lao vào vòng vây, muốn bắt nhanh lấy Minh Nguyệt để tránh đánh động Tử Mị Hồ.
Minh Nguyệt một tay che con mắt đen đang muốn bộc phát, nhưng áp lực xung quanh, cảnh chiến đấu khiến Minh Nguyệt không thể kiềm nén được thứ cô bé đã muốn giấu chặt những năm qua.
“ẦM”
Luồng Chân Khí Trắng quanh người Minh Nguyệt bỗng hóa đen, sau đó lại hóa trắng, nó luân phiên thay đổi rồi tạo thành một hỗn hợp đen trắng lẫn lộn. Khuôn mặt hiền lành của Minh Nguyệt như mất đi vẻ trong sáng, nó chứa thêm một nét chết chóc lạnh lùng.
-☉-
Hàm Hương đang say ngủ thì nghe có tiếng la hét thất thanh gần đó nên vội tỉnh dậy. Nhìn khắp nơi nhưng không thấy Minh Nguyệt đâu, Hàm Hương vô cùng lo lắng chạy về hướng của tiếng thét ấy.
-☉-
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAaaaaa…”
Từng tiếng la thất thanh sau đó vụt tắt, từng thi thể đẫm máu ngã xuống, tên trung niên mặt sợ hãi không còn chút máu, ánh mắt nhìn con “quái vật” trước mắt đang từ từ đi lại gần mình. Những gì hắn vừa chứng kiến khiến hắn run rẩy không nói thành lời:
- Quái… qu..ái… vật… - Tên trung niên như bỗng nhớ đến điều gì đấy, khuôn mặt càng lộ vẻ kinh hoàng hơn nữa - Mày… mày chính… là nó… nó… nó đã… tái sin..h…
Không đợi tên trung niên ấy nói thêm lời nào nữa, một tiếng hét thất thanh cuối cùng của hắn báo hiệu cho hơn mười người đã bị giết chết.
Minh Nguyệt hóa lại hình người, ánh mắt nhìn hai tay đẫm máu của mình với sự đấu tranh đang lẫn lộn trong tâm trí. Minh Nguyệt đứng giữa những thi thể đẫm máu, một vài thi thể nát bấy không ra hình dạng gì. Lần đầu tiên Minh Nguyệt đánh nhau, và là lần đầu tiên Minh Nguyệt đã giết người.
Hàm Hương sau khi chạy tới nơi, cô bé chứng kiến cảnh tượng xung quanh không khỏi bàng hoàng, tay che miệng, mắt nhắm chặt như không muốn nhìn thấy nó nữa. Nhưng Hàm Hương nhìn thấy Minh Nguyệt khắp người máu me đang đứng giữa đám thi thể đó, cô bé lo lắng nên vội chạy tới ôm chầm lấy Minh Nguyệt, giọng rưng rưng nói:
- Tỷ tỷ… Tỷ có bị gì không? Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy - Hàm Hương nước mắt chảy dài lo lắng nói - Tỷ đừng làm muội sợ…
Minh Nguyệt cố kiềm chặt sức mạnh của mình lại, khuôn mặt nở nụ cười hiền hòa, một tay đẫm máu vuốt tóc Hàm Hương nói:
- Không có gì đâu, chúng ta về thôi.
Nắm lấy tay Hàm Hương đang run rẩy sợ hãi, Minh Nguyệt dắt Hàm Hương đi qua khỏi đám thi thể dưới đất. Hai cô bé đi về bờ hồ nhưng không có một tiếng cười vui như những lần cả hai tìm thức ăn rồi cùng nhau quay về nữa.
-☉----------☉----------☉-
Sau đêm hôm đó, Hàm Hương như cảm thấy Minh Nguyệt có một điều gì đó thay đổi, cảm giác bất an trong lòng Hàm Hương ngày một lớn. Dù Minh Nguyệt vẫn tỏ ra vui vẻ như thường ngày, nhưng mỗi đêm Hàm Hương đều biết một chuyện: Khi Hàm Hương ngủ say, Minh Nguyệt đều rời khỏi hồ nước và đi vô rừng U Linh tăm tối.
Hàm Hương không muốn theo dõi Minh Nguyệt nên vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, cả hai vẫn hằng ngày vui chơi tu luyện.
-☉-
Một đêm nọ, Hàm Hương vẫn nằm trên đùi Minh Nguyệt.
- Khuya rồi, muội hãy ngủ đi - Minh Nguyệt vuốt mái tóc của Hàm Hương cười nói.
Hàm Hương có phần bất an nói nhỏ:
- Tỷ đừng đi…
- Đừng nghĩ linh tinh nữa, cứ an tâm mà ngủ đi - Minh Nguyệt giọng nhẹ nhàng nói - Ta sẽ luôn bảo vệ muội.
Hàm Hương khẽ gật đầu rồi ngủ thiếp đi. Minh Nguyệt đợi một lúc lâu mới kê đầu Hàm Hương xuống thảm cỏ, cả người đứng dậy đi về một hướng của rừng U Linh, bóng dáng bé nhỏ dần dần khuất mất giữa bóng đêm u tối.
Hàm Hương ngay sau đó chợt mở mắt ra, nhưng cô bé vẫn nằm im đó. Hàm Hương đang phân vân không biết có nên đi theo Minh Nguyệt hay không.
-☉-
.
.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA………..AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
Trong một khoảng rừng u ám, một cô bé đang khụy gối, hai tay ôm lấy đầu như đang bị thứ gì đó chi phối mãnh liệt. Miệng liên tục gào thét từng cơn như đang rất đau đớn, cô bé ấy chính là Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt không thể giữ chặt sức mạnh ấy thêm được nữa, cô bé sợ một khi nó bùng phát sẽ gây nguy hiểm cho người xung quanh, nhất là Hàm Hương. Nhưng Minh Nguyệt vẫn không có cách nào giải quyết chuyện này ngoài việc kiềm chế nó.
Hàm Hương sau khi phân vân đã quyết định đi theo sau Minh Nguyệt, ngay khi vừa lần mò trong rừng một khoảng, cô bé khi nghe tiếng thét của Minh Nguyệt liền chạy nhanh tới.
Đứng từ xa, Hàm Hương chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng: một bóng đen vô cùng to lớn với một cặp mắt ghê rợn chứa khí tức cuồng bạo đang ở trên cao. Bên dưới là Minh Nguyệt đang đau đớn vò đầu với mái tóc rối tung.
Hàm Hương muốn chạy nhanh đến bên cạnh nhưng áp lực kia khiến cô bé không thể tiến lên một bước nào cả.
Thình lình, toàn bộ khí tức và bóng đen khổng lồ kia ào ào cuốn vào người Minh Nguyệt, sau đó liền như hòa tan vào cơ thể bé nhỏ của Minh Nguyệt.
Hàm Hương thấy vậy liền thét lên:
- TỶ TỶ………………..
Minh Nguyệt như nhận thấy gì đó, giọng vang lên đầy giận dữ:
- TRÁNH RA… MUỘI PHẢI RỜI KHỎI NƠI NÀY NGAY LẬP TỨC…ĐI ĐI...
- KHÔNG… muội không thể bỏ mặc tỷ được… - Hàm Hương khuôn mặt đẫm nước mắt nói.
- NẾU MUỘI KHÔNG ĐI THÌ TA ĐI…
Hàm Hương nghe câu đó liền sững người, nước mắt không kiềm được rơi đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
- Tỷ… tỷ đã nói… sẽ luôn bên cạnh muội mà… tỷ sẽ… luôn bảo vệ muội cơ mà… tại sao? Tại sao… ?
Minh Nguyệt từ từ đứng lên, nhưng không quay người lại mà cất giọng lãnh lẽo vang vọng khắp nơi, câu nói đó khiến tim của Hàm Hương như sững lại:
- Ngươi hãy tự bảo vệ mình đi, khi nào ngươi đủ mạnh mẽ… ta sẽ trở lại.
Minh Nguyệt nói xong liền như một bóng đen thoắt cái đã biến mất khỏi nơi này. Minh Nguyệt không quay đầu lại vì không muốn nhìn thấy khuôn mặt đang đau khổ của Hàm Hương sẽ khiến cô bé không đủ quyết tâm bỏ đi, và càng không muốn dòng nước mắt của mình khiến Hàm Hương nhìn thấy mà đau lòng.
Hàm Hương vội chạy đuổi theo bóng dáng của Minh Nguyệt trong vô vọng, cô bé khóc vang đến cạn nước mắt, tiếng khóc chỉ còn là những tiếng thều thào nhưng vẫn không thấy Minh Nguyệt đâu. Bóng lưng nhỏ bé quen thuộc luôn che chở cho Hàm Hương đã hoàn toàn biết mất, một người thân của tiểu Hồ Ly lại một lần nữa ra đi.
Một kết thúc đau buồn cho tuổi thơ vui vẻ của một tiểu Quái Vật và một tiểu Hồ Ly.
{Câu chuyện về quá khứ của hai người chưa kết thúc, sau này sẽ có thêm một chương tiếp diễn nếu có hứng}
/134
|