Đêm trước trận đấu giữa Vô Cực và Hồ Phiêu.
Tại nhà trọ của nhóm Vô Cực, các thành viên đa phần đều đã nghỉ ngơi, chỉ còn lại Minh Nguyệt và Tử Phong vẫn còn thức. Hai người đang ở trong căn phòng kín được trận pháp bảo vệ chặt chẽ, mỗi người thực hiện mỗi việc khác nhau.
Tử Phong đang trong quá trình chiêm nghiệm những yếu quyết về cách chiến đấu của Minh Nguyệt và Hàm Hương. Thời gian bên ngoài đã quá nửa đêm, nhưng đối với Tử Phong thì hắn cảm thấy như đã trôi qua vài ngày, hay nói đúng hơn là tâm trí hắn đã trải qua vài ngày liên tục học hỏi lý thuyết.
Tự cảm thấy bản thân không nên cố gắng ép buộc học hỏi thêm gì nữa, Tử Phong liền dừng trạng thái Huyền Thuật lại. Luồng Chân Khí màu tím bay quanh đầu Tử Phong liền tan mất, ba cái sụn lớn trên đầu hắn cũng không phát sáng mờ ảo nữa mà trở lại trạng thái bình thường. Tử Phong mở mắt ra, hắn chợt thấy gương mặt xinh đẹp của Minh Nguyệt đang nhìn mình.
- Tỷ đã “ngụy trang” xong rồi à?
- Ừm… - Minh Nguyệt khẽ gật đầu - Việc đó cũng tương đối dễ nên không cần tốn nhiều thời gian lắm.
- Vậy sao tỷ không nghỉ ngơi trước đi.
- Cậu cũng biết là tôi rất ít ngủ mà - Minh Nguyệt khẽ cười nói.
- Đôi khi ngủ không phải là một cách nghỉ ngơi thể xác, nó cũng là một cách bình ổn tinh thần rất tốt - Tử Phong cười nói - Những ngày này Tỷ đã mệt mỏi nhiều rồi, Tỷ hãy giải tỏa những áp lực đó đi.
Minh Nguyệt ánh mắt đen óng nhìn Tử Phong, nàng như nhìn thấy chính mình trước kia qua từng ánh mắt và lời nói của Tử Phong.
- Tôi nói sai chuyện gì sao.
- Không… cậu nói rất đúng - Minh Nguyệt bình tĩnh nói - Có lẽ tôi nên ngủ một giấc thật yên bình.
- Nhưng tôi nghĩ nếu tỷ cố áp đặt mình bằng cách chôn giấu những chuyện không vui, thì sẽ càng khó đi vào giấc ngủ một cách bình an được - Tử Phong hơi chần chần nói - Chi bằng tỷ hãy nói ra những chuyện khiến tỷ bất an, đó cũng là một cách giải tỏa tâm lý rất tốt.
Minh Nguyệt một lần nữa chăm chăm nhìn Tử Phong.
- Chắc lần này tôi lại nói linh tinh rồi - Tử Phong gãi đầu cười xòa nói.
- Không phải, chỉ là tôi hơi ngạc nhiên một việc... - Minh Nguyệt cười cười nói - Tôi chưa thấy lúc nào cậu lại mở miệng nói nhiều như hôm nay.
Tử Phong vẫn gãi đầu, hắn đúng là lần đầu tiên mở lòng nói những câu mà hắn chả hiểu tại sao mình lại nói ra như thế. Có lẽ hắn cảm thấy ở Minh Nguyệt một sự đồng cảm nào đó, một sự đồng điệu của cả hai về việc đi tìm câu trả lời: tôi là ai?
- Từ trước tới nay mặc dù tôi tâm sự rất nhiều với mọi người, nhất là với Tiểu Thanh - Minh Nguyệt trầm ngâm nói - Nhưng chuyện giữa tôi và Hàm Hương, tôi vẫn chưa từng nói ra cho ai cả… nhưng đúng như cậu nói, chôn chặt nó trong lòng chỉ khiến bản thân cảm thấy thêm áp lực mà thôi.
Tử Phong vẫn yên lặng lắng nghe, Minh Nguyệt im lặng thêm một lúc rồi nói:
- Một người càng thấu rõ những chuyện của người khác, thì với vấn đề của bản thân họ, họ lại càng mù mờ… tôi và Hàm Hương chính là loại người như thế.
Minh Nguyệt sau đó kể lại câu chuyện tuổi thơ của mình từ lúc gặp Hàm Hương, vì kể từ thời điểm đó, cuộc sống của Minh Nguyệt mới chính thức thay đổi.
Câu chuyện của hai cô bé sống ở một hồ nước đẹp đẽ trong khu rừng u ám, những kỷ niệm vui vẻ, ký ức đau buồn và việc bỏ đi của Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt cũng kể qua chuyện một mình rời khỏi rừng U Linh với mục đích đầu tiên là trốn chạy tất cả. Lúc đó Minh Nguyệt chỉ muốn tìm đến một nơi không một ai có thể tìm tới để chôn chặt sức mạnh của mình.
Nhưng trên cuộc hành trình đó, Minh Nguyệt đã gặp một vài người giống mình, những kẻ cũng bị xua đuổi, chạy trốn hoặc cô độc với thế giới bên ngoài. Họ cũng có những ký ức đau buồn và cả những bí mật của riêng bản thân. Những người đó không ai khác chính là thành viên của nhóm Vô Cực hiện nay.
Minh Nguyệt từng muốn trốn chạy tất cả, nhưng số phận đã đưa họ đến với nhau thành một gia đình, đó chính là niềm mong ước thuở nhỏ của Minh Nguyệt.
Sau khi trải qua một vài chuyện, Minh Nguyệt đã có thể khống chế được sức mạnh của bản thân. Lúc đó Minh Nguyệt mới hiểu được rất nhiều điều nàng cần phải tìm kiếm, nhất là về bản thân nàng, và nàng cũng hiểu được những thứ mình đã bỏ quên - một gánh nặng tâm lý chôn chặt trong ký ức: một tiểu Hồ Ly.
-☉----------☉----------☉-
.
.
.
Ngày 29 tháng 2 năm 10118 theo lịch Thiên Tước, ngày thứ ba của đại hội thi đấu chính thức tiếp diễn. Ngày hôm nay chỉ có hai trận đấu diễn ra, nhưng tất cả mọi người đều chỉ chú ý đến duy nhất một trận: Vô Cực đối đầu với Hồ Phiêu.
Đây là trận không thể đoán trước được kết quả, vì cả hai bên đều vô cùng mạnh mẽ, thực lực được nhận định là vượt xa những người cùng đẳng cấp. Có thể nói trong tầng mức Đại Yêu và Đạo Sĩ, chưa ai từng chứng kiến một sức mạnh áp đảo đến như vậy.
Sự cuồng nhiệt náo động của khán giả vẫn kéo dài không dứt khi trận đấu của cả hai nhóm vẫn chưa bắt đầu. Nhưng hôm nay không để tất cả phải chờ lâu, Nhất Vương chỉ phát biểu một vài lời ngắn gọn đã cho phép bắt đầu trận đấu ngay, đó là điều mong chờ nhất của mọi người.
-☉-
Tại khu vực của nhóm Vô Cực.
- Hai thằng tụi bay nhớ lời tao dặn trước rồi đấy - Vân Phi mặt hầm hầm nhìn Song Khả đang đứng dưới đất ngước đầu lên nhìn hắn - Lần này là đi đánh với người khác, cấm có đánh nhầm vô người tao.
Song Khả toàn thân lại mặc một bộ giáp kì lạ, nhưng nó không phải để phòng thủ kín mít như lần tham gia vòng loại, bộ giáp này giúp hai đứa di chuyển nhanh hơn thôi.
Hai đứa nhóc đầu tròn, nhưng được mang bộ tóc giả trông như thật nên thành hai cái đầu hói, bốn mắt cũng tròn xoe nhìn Vân Phi. Miệng hai đứa nở nụ cười dễ mến y như nhau, nhưng Vân Phi nhìn nụ cười của hai đứa đó mà lạnh xương sống.
- Mẹ nó… mày có hiểu tao nói gì không đấy - Vân Phi muốn chửi cho hai đứa nghe, nhưng miệng chỉ dám lý nhí nói.
Tử Phong một bên vỗ vai Vân Phi:
- Mày bớt lo mấy chuyện linh tinh đi, mọi thứ đều theo kế hoạch hết rồi.
- Kế hoạch cái con khỉ mốc… lỡ hai thằng này nổi hứng lên rồi nhắm vào tao thì sao.
Song Khả bỗng phồng má nhìn chằm chằm Vân Phi.
- Đó… chưa gì đã - Vân Phi vội lui ra sau nói.
- Mày chỉ cần im cái miệng lại là không có gì xảy ra hết.
Tiểu Thanh đứng một bên nói. Trận này Đại Tượng và Tiểu Thanh không tham gia, cả hai đã nhường trận quan trọng này cho Song Khả, việc đó khiến hai đứa nhóc vui mừng reo hò suốt cả đêm qua cho tới sáng. Đây cũng là sắp xếp của Minh Nguyệt, mục đích chính của cả nhóm là không muốn trực diện đối đầu với Hàm Hương.
Đại Tượng cười cười đi lại gần Vân Phi nói nhỏ:
- Trận này có khi mày phải nổi điên thật đấy.
- Đi chung với hai thằng này tao cũng đã đủ điên rồi - Vân Phi nhìn Song Khả, hai đứa nhóc đang hào hứng nhìn về võ đài trước mắt.
- Được rồi mọi người - Minh Nguyệt ngồi một bên liền đứng dậy - Tới giờ thi đấu rồi.
Đà Phu đứng gần đó bắt đầu theo lời dặn của Vân Phi từ trước liền đứng lên:
- Song Khả… tiểu ca ca… hây - Đà Phu thân hình gượng gượng quay qua quay lại như đang cổ vũ - Lên sàn đấu hãy đè bẹp đối thủ… hây, đừng đánh nhầm quân ta… hây.
Song Khả suốt thời gian qua đã được “bảo mẫu” Đà Phu chăm sóc tận tình, lần này lại được cổ vũ nên càng thích thú. Nhưng hai đứa nhóc vẫn tỏ ra là bậc đàn anh, hai đứa cùng giơ ngón tay cái lên ra hiệu như mọi thứ đều tốt, sau đó xoay người tiến lên võ đài.
Tiểu Thanh trố mắt nhìn Đà Phu sau đó nhìn bộ dạng hai ông tướng đang lững thững đi mà ôm bụng cười to không ngớt, cả Tử Phong cũng không nhìn được cười nói nhỏ với Vân Phi:
- Mày sợ Song Khả tới mức đó à… còn chuẩn bị cả màn này nữa.
- Mày điên à - Vân Phi trợn mắt - Tao sớ đách gì nó… thằng Phu nó cổ vũ thì liên quan gì tới tao.
Minh Nguyệt cũng cười cười rồi đi theo Song Khả, hai đứa nhóc mang một bộ giáp vận động nên giúp cơ thể di chuyển rất linh hoạt. Mặc dù hai đứa chưa dùng thứ này bao giờ vì từ trước tới nay chúng toàn bay, nhưng bộ giáp cực kỳ dễ sử dụng, chỉ cần cơ thể khẽ cử động là cả bộ giáp liền chuyển động theo.
-☉-
Bên nhóm Hồ Phiêu cũng đã lên võ đài từ rất sớm, năm cô gái đứng ngay chính giữa võ đài chờ nhóm Vô Cực.
- Tỷ đang rất nóng lòng muốn đánh ngay phải không? - Lạc Ngân tóc đỏ đứng bên cạnh cười lém lỉnh nhìn Hàm Hương.
Hàm Hương nở nụ cười tươi tắn, nàng không nói gì nhưng thâm tâm thầm nhủ “Tỷ muốn muội thật mạnh mẽ thì tỷ mới gặp muội ư? Nhưng mạnh mẽ là như thế nào chứ… là phải đánh bại tỷ sao?”
Nhóm Vô Cực cũng đã lên sàn đấu, hàng chục triệu khán giả reo hò nồng nhiệt chờ giây phút bắt đầu trận chiến, nhưng thời gian chờ vẫn còn đang đếm ngược.
Mọi người nhóm Vô Cực cũng đi tới vạch giữa võ đài, từng người của hai nhóm đứng đối diện với nhau.
-☉-
Minh Nguyệt và Hàm Hướng đứng mặt đối mặt với nhau, một bên lạnh căm, một bên tươi tắn.
- Tỷ có còn là Minh Nguyệt khi xưa - Hàm Hương hỏi nhỏ.
- Ta vẫn là ta.
Minh Nguyệt trả lời ngắn gọn rồi cả hai lại nhìn nhau. Hàm Hương biết hiện tại Minh Nguyệt không thể đọc được suy nghĩ của mình, và suốt thời gian sinh tồn một mình, nàng cũng đã biết phần nào về bí mật của Minh Nguyệt.
-☉-
Lạc Ngân tóc đỏ đứng đối diện với Vân Phi ngay bên cạnh đó, nhưng cô bé nhìn chằm chằm Vân Phi đang làm mấy động tác kỳ lạ nên lên tiếng hỏi:
- Ngươi làm cái gì đấy?
Vân Phi đưa tay lên ngang nách, sau đó hạ xuống ngay đầu Lạc Ngân, sau đó lại kéo về bên mình.
- Ái chà… con này còn lùn hơn cả con “mắm lùn”
Lạc Ngân nghe vậy liền nổi đóa hét lớn:
- Ta lùn hồi nào… đồ lẻo mép ăn nói bậy bạ, tại ta còn nhỏ... chưa phát triển hết thôi.
Vân Phi nghe vậy liền trố mắt, tay chỉ vào ngực của Lạc Ngân nói:
- Còn nhỏ á… rõ ràng còn bự hơn cả con mắm lùn.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa.... - Lạc Ngân đỏ mặt hét toáng lên muốn thiêu rụi tên cẩu tặc ngay lập tức nhưng Lạc Huyên đứng bên cạnh đã cản lại.
Nhưng không chỉ riêng Lạc Ngân, cả Tiểu Thanh ở khu của nhóm Vô Cực cũng nóng mặt muốn nhào lên sàn bẻ răng tên lắm mồm ấy.
-☉-
Hàm Hương đứng một bên che miệng cười nói:
- Người của tỷ cũng thú vị thật.
Minh Nguyệt cũng cười theo nhưng không trả lời.
-☉-
Tử Phong đứng đối diện với Lạc Huyên tóc trắng, cả hai vốn im lặng nên không có gì.
Đặc biệt là Song Khả, hai đứa nhóc được cải trang giống hai người lùn lớn tuổi. Nhưng Song Khả vốn ngây thơ, đứng thấp nên ngước đầu nhìn chằm chằm vào hai cô gái Hồ tộc đứng đối diện với mình.
Hai cô gái ấy trông cũng rất xinh đẹp, ăn mặc như những chiến binh, nhưng thấy hai tên lùn ấy cứ nhìn chằm chằm vào mình. Sau khi nghe tên cẩu tặc bên kia còn nhắm vào ngực của Lạc Ngân thì hai cô gái thoáng đỏ mặt, cảm tưởng như hai tên lùn biến thái đang nhìn chằm chằm vào ngực mình vậy.
-☉-
Hàm Hương nhìn qua bên nhóm Vô Cực một lượt, nhưng ánh mắt chợt chăm chú nhìn kỹ hai đứa nhóc Song Khả. Hàm Hương bỗng suy nghĩ gì đấy rồi cười nói với Minh Nguyệt.
- Dùng để đối phó muội sao.
Minh Nguyệt không trả lời, nàng cũng biết Hàm Hương cũng sẽ đoán ra thôi.
Hàm Hương liền xoay người đi về một góc võ đài, nhóm Hồ Phiêu thấy vậy cũng đi theo. Thời gian đếm ngược chỉ còn hơn mười giây.
- Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy - Lạc Huyên tóc trắng đi theo sau hỏi.
- Ta có cảm giác hai tên lùn kia rất đặc biệt.
- Hai tên đó rất biến thái - Một cô gái đứng đối diện với Song Khả lúc nãy đỏ mặt nói.
- Hi hi… không nói đến chuyện đó, ta cảm thấy đừng nên lại gần hai tên ấy, nên tránh mặt chúng càng xa càng tốt.
Hàm Hương có linh cảm rất linh mẫn, trải qua cuộc sống cô độc sinh tồn suốt một thời gian dài đã khiến nàng đặc biệt cảm ứng với những gì sắp xảy ra với mình. Dù không rõ là gì nhưng việc cảm ứng này không sai bao giờ.
- Không lại gần thì sao chúng ta chiến đấu được - Lạc Ngân gãi đầu nói.
- Tùy cơ ứng biến thôi, nếu có việc gì xảy ra với ta - Ham Hương cười nói với Lạc Ngân và Lạc Huyên - Ta trông cậy vào hai đứa.
-☉----------☉----------☉-
“TING”
Tiếng báo hiệu trận đấu chính thức bắt đầu vang lên.
Minh Nguyệt, Vân Phi và Tử Phong đồng loạt xông lên trước rất nhanh. Song Khả không tỏ ra gì cả, chạy bộ tới trước, miệng cười cười như đang đi chơi.
Hàm Hương nhìn chằm chằm Minh Nguyệt, cả người một luồng khí tím bốc lên.
- Tách hai tên tùn ấy ra.
Hàm Hương nói xong liền vút một tiếng lao về phía trước.
Lạc Ngân và Lạc Huyên nhanh chóng chuyển đổi hình dáng. Mái tóc Lạc Ngân như một ngọn lửa hừng hực bốc cháy, tóc của Lạc Huyên thì như từng sợ băng lóng lánh.
Lạc Ngân hít một hơi thật sâu, ngay sau đó phun ra một cơn sóng lửa ngút trời ào ào cuốn về nhóm Vô Cực.
Cơn sóng lửa ấy rộng lớn và cuồng bạo, nó bắt đầu càn quét về hướng nhóm Vô Cực.
-☉-
Song Khả tuy nhỏ, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của nó không phải là không có. Song Khả nếu bình thường có thể dễ dàng bay để né tránh vì tốc độ bay của nó rất nhanh. Nhưng lần này không thể bay nên đành quay người chạy về sau, lúc chạy tới thì như đi chơi, nhưng khi gặp nguy hiểm thì chạy vô cùng nhanh.
Minh Nguyệt, Vân Phi và Tử Phong có thể dùng Chân Khí bao bọc toàn thân chống chọi lại làn sóng lửa nóng bỏng ấy.
- Con nhỏ lùn đó không ngờ lại nóng nảy dữ vậy - Vân Phi che chắn hai tay trước mặt nói lớn.
Đúng là với một Đại Yêu trung cấp như Lạc Ngân mà có thể tạo ra một đợt sóng như thế là vô cùng đặc biệt.
“Viu... Viu... Viu... Viu…”
Từ hướng nhóm Hồ Phiêu, một làn mưa mang theo những mũi tên băng sắc nhọn dày đặc bay tới. Băng này lại rất đặc biệt, bay xuyên qua đám lửa bắn thẳng về ba người nhóm Vô Cực lại không hề bị tan ra.
- Hai con lùn đó rốt cuộc chứa bao nhiêu Chân Khí trong người mà tấn công không chừa khe hở nào thế.
Vân Phi vừa nói vừa nhanh chóng biến thành Lang Nhân để có thể đối chọi lại đợt tấn công cuồng bạo của cặp chị em Song Hồ.
“Tách” “Tách” “Tách”... Cả Minh Nguyệt và Tử Phong cũng ngay lập tức hóa thành Long Nhân.
Nhưng ngay lúc đó, một bóng dáng thình lình xuất hiện trước mặt Vân Phi với một tốc độ cực nhanh.
“BỤP”... ĐÙNG
Hàm Hương như một làn gió nhanh tay điểm mạnh vào người Vân Phi. Vân Phi chưa bao giờ gặp phải tình huống bị tấn công nhanh đến như vậy, cả người hắn lúc đó như một dây cung đang kéo căng bị đứt, toàn thần vô lực bị văng ra sau một đoạn xa.
Cơn sóng lửa to lớn trôi qua, cảnh tượng xung quanh rõ nét dần. Chỉ trong tích tắc Vân Phi đã bị đánh văng, cả người bất động nằm ngay bên cạnh Song Khả đang chạy ở đằng xa.
“Quá nhanh” Tử Phong cảm thấy tốc độ của Hàm Hương khiến hắn không thể tưởng tượng nổi, nếu đổi lại là hắn thì hắn cũng có thể như Vân Phi bị tấn công bất ngờ như vậy.
Hàm Hương dường như không tấn công nữa, nàng lại thình lình xuất hiện gần đó, miệng cười cười nhìn Minh Nguyệt:
- Muội đã đủ nhanh chưa?
Minh Nguyệt khẽ nở nụ cười, nàng cười vì lý do gì không rõ, nhưng Minh Nguyệt như cảm thấy ký ức những lần tu luyện của hai cô bé đang ùa về. Cả người Minh Nguyệt khí đen bao quanh nghi ngút.
Hàm Hương nhìn đám khí đen ấy với cảm giác bất an mãnh liệt. Hàm Hương không cười tươi nữa mà mặt lạnh căm, cả người như biến mất tại chỗ rồi xuất hiện ngay trước mặt Minh Nguyệt.
“Bặc”
- Muội rất nhanh - Minh Nguyệt một tay chặn đòn tấn công của Hàm Hương đang ở ngay trước người mình - Nhưng vẫn chưa đủ.
Âm thanh tiếng va chạm của hai cô gái với một tốc độ nghe tiếng không thấy hình vang lên. Khán giả chỉ thấy được hai đám khí đen và tím hòa quyện lại nhau, còn trong đó thì bóng mờ đổi chỗ nhau liên tục.
Tử Phong chưa kịp hết bất ngờ sau đợt đánh bay Vân Phi của Hàm Hương, thì trước mặt hắn là bốn người đang lao tới. Hai cô gái trông rất mạnh mẽ và cặp Song Hồ đang như thiểm điện từ sau lướt tới.
“Một chọi bốn sao” Tử Phong thầm nghĩ. Nhưng đúng lúc đấy, Song Khả đã chạy được một đoạn mà hai đứa cảm thấy an toàn trước cặp Song Hồ bên kia. Hai đứa nhóc mặt hơi nghiêm túc, cả hai cùng đưa tay lên cao.
“Phụp” “Phụp”
Hai thanh đao mờ ảo thình lình xuất hiện trên đầu hai đứa. Khi hai thanh đao ấy xuất hiện, những người có thực lực cao đều trầm trồ ngạc nhiên, vì đó không phải “đao khí” bình thường. Đó là hai thanh đao hình thành từ Tâm Năng, tấn công bằng Tâm Năng hóa thực thể như thế chứng tỏ hai tên người lùn ấy rất mạnh mẽ, nhưng không hiểu sao lại lúc trước chạy như người bình thường.
Hai cô gái tiến lên đầu tiên nhanh chóng tiếp cận Tử Phong, hai thanh trường thương mang theo nguồn lực mãnh liệt đâm tới. Tử Phong không thể xem nhẹ mà đón chặn trực diện được, nên hắn lách qua một bên nhanh chóng. Ba sừng mọc ngược trên đầu lóe sáng ẩn hiện, Tử Phong liền như một bóng ma màu tím vụt một phát đã sắp tung một chưởng vào người một cô gái gần nhất.
“Xoẹt xoẹt”
Tử Phong chưa kịp chạm vào người cô gái đó thì hai thanh kiếm bằng băng đâm thẳng về phía hắn. Tử Phong nhanh chóng rút tay, ba sừng trên đầu hắn lóe sáng một lần nữa, cả người hắn cực nhanh liền né được hai thanh kiếm ấy.
Nhưng hai thanh kiếm không đơn giản như Tử Phong nghĩ, nó bằng băng như ngay khi bay đến gần Tử Phong liền phát nổ. Từ vụ nổ đó lại sinh ra một màn lửa nóng bỏng cuốn lấy Tử Phong.
Tử Phong rất kinh ngạc trước sự việc trước mắt, nhưng hắn cũng nhanh chóng sử dụng Huyền Thuật một lần nữa thoát khỏi vụ nổ bất ngờ đó như một bóng ma nhanh chóng biến mất. Tử Phong không sử dụng tới ngưỡng cực hạn như lần đụng đồ với Đằng Nhất, vì nếu sử dụng như thế sẽ không thể tiếp tục sử dụng trong một thời gian tiếp theo được, một khi lên tới cực hạn mà không thành công hạ được ai thì hắn sẽ khó có thể đối mặt với Hàm Hương.
- Hừ… tên đó nhanh quá - Lạc Ngân với mái tóc bốc lửa cao ngút cùng cặp mắt rực cháy tức giận nói.
Lạc Huyên lạnh lẽo như một tảng băng đứng bên cạnh không nói gì, nhưng dường như Lạc Huyên cảm thấy gì đó nên hô lớn:
- Cẩn thận!
Vô thanh vô tức, không có bất kỳ một tiếng động nào, cũng không có tiếng xé gió như những kiếm khí hay đao khí từ những đòn tấn công bình thường. Hai thanh đao từ đâu thình lình bay tới hướng này.
Hai cô gái được cảnh bảo nên liền né hai thanh đao ấy trong một khoảng khắc chỉ suýt tí nữa là đã chém vào người hai cô.
Nhưng điều bất ngờ không dừng lại ở đó. Song Khả đứng từ xa, mỗi đứa một tay hành động giống nhau, liền vạch ra vài đường trên không trung.
Hai thanh đao ấy chém hụt liền dừng lại rồi chém ngược ra sau với một tốc độ không tưởng. Dùng Tâm Năng tấn công nên đao ấy không bị giới hạn bởi môi trường bên ngoài, nó chuyển đổi còn nhanh hơn đao khí gấp nhiều lần.
- A…
- A…
Hai cô gái không kịp phản ứng liền bị hai thanh đao chém ngay vào đầu, nhưng mỗi người chỉ la lên một tiếng nhỏ rồi bất tỉnh ngã xuống đất. Hai thanh đao cũng tiêu biến đi mất.
- Chuyện gì thế - Lạc Ngân đang hừng hừng lửa cũng phải bất ngờ kinh hô.
- Là hai tên lùn kia.
Lạc Huyên ánh mắt nhìn chăm chăm vào Song Khả đang đứng ở cuối võ đài bên kia.
Tử Phong sau khi tránh đòn từ Băng Hỏa Hồ thì cũng là lúc hai cô gái kia bị Song Khả hạ gục. Tử Phong ngay sau đó liền tức tốc lao đến hướng của Song Hồ.
Song Khả đằng xa lại tiếp tục đưa tay lên trời, hai thanh đao mờ ảo lại tiếp tục xuất hiện. Lạc Huyên nhận ra điều đó lên liền nói với Lạc Ngân:
- Tỷ giải quyết hai tên lùn đi, Tử Huyền Long hãy để cho muội.
Lạc Ngân không nói không rằng liền như một cơn bão lửa cuồn cuộn từ người cô bé bốc lên, sức nóng lan tỏa ra xung quanh đến không khí còn muốn khô héo. Cả người Lạc Ngân như một quả cầu lửa bắn thẳng về hướng của Song Khả.
Lạc Huyên gần đó phun ra một làn hơi lạnh, đóng băng hai cô gái bị bất tỉnh gần đó, sau đó cả thân hình Lạc Huyên cũng tan ra như một làn hơi biến mất khỏi võ đài.
Tử Phong nhìn thấy một quả cầu lửa đang tiến thẳng về Song Khả, tuy không định ngăn cản nhưng một làn sương lạnh lẽo từ đâu liền bay tới bao quanh tứ phía toàn bộ khu vực quanh hắn.
“BĂNG… NGỤC…”
Một tiếng nói âm lãnh vang vọng quanh hắn, cả không khí như đóng băng, cảm giác khống chế môi trường này rất giống với Tề Hạo từng sử dụng.
“Ầm… Ầm… Ầm...”
Tứ phía quanh Tử Phong bỗng hình thành từng mảng băng to lớn. Lấy hắn làm trung tâm, những bức tường băng đó ầm ầm bọc kín lấy hắn khiến hắn không kịp trở tay. Tử Phong ngay lập tức bị nhốt kín trong một hầm ngục với rất nhiều bước tường băng to lớn ghép lại.
Lạc Huyên thân hình một lần nữa tích tụ lại thành cô bé trắng trẻo với mái tóc như những sợi tơ. Lạc Huyên đứng trên những bức từng băng đã nhốt kín Tử Phong ở bên trong thành một hầm ngục. Tay Lạc Huyên chạm vào ngục băng dưới chân, Chân Khí băng lãnh ào ào khóa chặt cả băng ngục lại càng lúc càng đậm đặc hơn.
-☉-
Minh Nguyệt và Hàm Hương như hai tia chớp tấn công trực diện nhau đến mức âm thanh của những cú va chạm không thể vang lên liên hồi được mà như những tiếng gió rít. Minh Nguyệt vẫn cảm nhận được tình hình xung quanh, tuy có phần lo lắng nhưng vẫn chưa đến mức nghiêm trọng.
Hàm Hương đang uốn người, mũi chân nàng nhanh chóng điểm vào cổ tay Minh Nguyệt khiến Minh Nguyệt bất ngờ bị thất thế.
- Điểm yếu của tỷ chính là phân tâm - Hàm Hương cười nói sau đó lại như làn gió tím cuốn tới Minh Nguyệt.
-☉-
Quả cầu lửa Lạc Ngân đang chạy nhanh tới hướng Song Khả, liên tục tránh né được hai thanh đao không một tiếng động đang liên tục chém về phía mình.
Nhưng ngay khi chạy qua hướng Vân Phi đang nằm thì nghe tiếng la của hắn:
- Aaaa… nóng quá, thằng nào dám đốt lửa ngay chỗ tao ngủ thế.
Vân Phi vội ngồi bật dậy, mắt nhìn xung quanh.
- Mẹ nó, lại bị đánh tới mức này.
Lạc Ngân chợt nhìn thấy Vân Phi, cô bé nhớ đến lần hắn trêu vừa nãy nên hừng hừng lao vào Vân Phi, mặc cho hai thanh đao đang đuổi theo sát nút.
Vân Phi tỉnh dậy thì thấy một quả cầu lửa đang bay nhanh tới, cả người lập tức bốc lên từng đợt Chân Khí đó ngòm như máu, cặp mắt huyết sắc, răng nanh bén nhọn nói lớn.
- Ra là con lùn mày đốt lửa.
- Ta không có lùn… đồ cẩu tặc.
- Vậy à? - Vân Phi dường như không sợ lửa, cả người như thiểm điện lao tới - Không lùn thì là ngực bự, mới bé mà đã to như thế…
“BÙNG……………. ẦM”
Lạc Ngân bị chọc tới tức điên lên, cả người như một ngọn lúi lửa phun trào, sức nóng lan tỏa khắp võ đài khiến ai cũng thấy bức bối.
- Mẹ nó… chọc trúng thứ dữ rồi - Vân Phi tới lúc này mới cảm thấy sức mạnh của cô bé Hỏa Hồ trước mắt là không thể xem thường được.
Nhưng mọi chuyện bỗng dưng thay đổi chóng mặt. Lạc Ngân đang bốc hỏa ngút trời, ầm ầm lao tới Vân Phi thì bỗng nhiên cả ngọn lửa cuồng bạo ấy tắt ngóm đi, hiện ra một cô bé dễ thương tóc đỏ bình thường đang đỏ mặt đứng dưới đất, Lạc Ngân trông như không dám nhìn thẳng vào chuyện gì đó ở trước mắt.
Thì ra Lạc Ngân đã lao vào ngay phạm vi 50 mét của Song Khả, Vân Phi đang ở ngay trong phạm vi đó. Lạc Ngân vừa vào đã ngay lập tức bị Song Khả dùng Huyễn Thuật khống chế, còn cô bé nhìn thấy gì trong ảo cảnh mà đỏ mặt thì không ai biết được.
- Hú hồn - Vân Phi vuốt mồ hồi đang chảy ra vì nóng nói - Sao nó còn nhỏ mà thứ gì cũng bự với lớn mạnh vậy.
Lạc Huyên nhìn thấy Lạc Ngân bỗng nhiên như mất toàn bộ sức mạnh nên lo lắng hóa thành một màn sương băng lan tỏa tới.
-☉-
Hàm Hương đang đối chiến với Minh Nguyệt như nhận thấy điều gì đó, liền vút một phát biến mất trước mặt Minh Nguyệt. Minh Nguyệt không chặn lại kịp nhưng cũng đuổi theo ngay ở sau.
- Đừng lại gần đó - Hàm Hương hét lớn.
Lạc Huyên nghe được tiếng cảnh báo từ Hàm Hương thì đã quá trễ, cô bé vừa lao vào phạm vi của Song Khả liền ngay lập tức trở lại hình dáng bình thường. Mặc dù lúc trước đã dùng Thiên Phú hóa thành sương băng như vẫn bị Song Khả tóm gọn.
Lạc Huyên bị hiện nguyên hình, ánh mặt như sợ sệt nhìn vào khoảng không, ngay lúc đó thì Lạc Ngân tóc đỏ không bị khống chế nữa. Nhưng cô bé còn chưa thích ứng với chuyện xảy ra xung quanh thì một bóng dáng với mùi máu nồng nặc xuất hiện trước mặt Lạc Ngân.
“Bùm”
Lạc Ngân không kịp lui ra sau thì Vân Phi đã nhanh chóng áp sát, nhưng bỗng có một bóng dáng quen thuộc với tốc độ kinh hoàng chen vào giữa Vân Phi là Lạc Ngân. Một luồng Chân Khí tím mạnh bạo đẩy văng Vân Phi ra xa.
- Lạc Ngân, hai đứa hãy toàn lực ra tay đi…
Hàm Hương như thể biết trước chuyện gì, nàng vừa nói xong thì trước mắt đã tối sầm lại, khung cảnh ầm ầm giông bão, một hồ nước trong vắt, giữa hồ là một hòn đảo đá nhỏ. Trên hòn đảo ấy có một bóng dáng quen thuộc, đó là một cô bé Hồ Ly đang nằm trên đó cô độc một mình, hai tay cô bé ôm lấy chân đang co ro lạnh lẽo, cô bé khóc nấc trong một buổi đêm đầy dông tố trong một khu rừng âm u.
Hàm Hương đã bị Song Khả khống chế.
Tại nhà trọ của nhóm Vô Cực, các thành viên đa phần đều đã nghỉ ngơi, chỉ còn lại Minh Nguyệt và Tử Phong vẫn còn thức. Hai người đang ở trong căn phòng kín được trận pháp bảo vệ chặt chẽ, mỗi người thực hiện mỗi việc khác nhau.
Tử Phong đang trong quá trình chiêm nghiệm những yếu quyết về cách chiến đấu của Minh Nguyệt và Hàm Hương. Thời gian bên ngoài đã quá nửa đêm, nhưng đối với Tử Phong thì hắn cảm thấy như đã trôi qua vài ngày, hay nói đúng hơn là tâm trí hắn đã trải qua vài ngày liên tục học hỏi lý thuyết.
Tự cảm thấy bản thân không nên cố gắng ép buộc học hỏi thêm gì nữa, Tử Phong liền dừng trạng thái Huyền Thuật lại. Luồng Chân Khí màu tím bay quanh đầu Tử Phong liền tan mất, ba cái sụn lớn trên đầu hắn cũng không phát sáng mờ ảo nữa mà trở lại trạng thái bình thường. Tử Phong mở mắt ra, hắn chợt thấy gương mặt xinh đẹp của Minh Nguyệt đang nhìn mình.
- Tỷ đã “ngụy trang” xong rồi à?
- Ừm… - Minh Nguyệt khẽ gật đầu - Việc đó cũng tương đối dễ nên không cần tốn nhiều thời gian lắm.
- Vậy sao tỷ không nghỉ ngơi trước đi.
- Cậu cũng biết là tôi rất ít ngủ mà - Minh Nguyệt khẽ cười nói.
- Đôi khi ngủ không phải là một cách nghỉ ngơi thể xác, nó cũng là một cách bình ổn tinh thần rất tốt - Tử Phong cười nói - Những ngày này Tỷ đã mệt mỏi nhiều rồi, Tỷ hãy giải tỏa những áp lực đó đi.
Minh Nguyệt ánh mắt đen óng nhìn Tử Phong, nàng như nhìn thấy chính mình trước kia qua từng ánh mắt và lời nói của Tử Phong.
- Tôi nói sai chuyện gì sao.
- Không… cậu nói rất đúng - Minh Nguyệt bình tĩnh nói - Có lẽ tôi nên ngủ một giấc thật yên bình.
- Nhưng tôi nghĩ nếu tỷ cố áp đặt mình bằng cách chôn giấu những chuyện không vui, thì sẽ càng khó đi vào giấc ngủ một cách bình an được - Tử Phong hơi chần chần nói - Chi bằng tỷ hãy nói ra những chuyện khiến tỷ bất an, đó cũng là một cách giải tỏa tâm lý rất tốt.
Minh Nguyệt một lần nữa chăm chăm nhìn Tử Phong.
- Chắc lần này tôi lại nói linh tinh rồi - Tử Phong gãi đầu cười xòa nói.
- Không phải, chỉ là tôi hơi ngạc nhiên một việc... - Minh Nguyệt cười cười nói - Tôi chưa thấy lúc nào cậu lại mở miệng nói nhiều như hôm nay.
Tử Phong vẫn gãi đầu, hắn đúng là lần đầu tiên mở lòng nói những câu mà hắn chả hiểu tại sao mình lại nói ra như thế. Có lẽ hắn cảm thấy ở Minh Nguyệt một sự đồng cảm nào đó, một sự đồng điệu của cả hai về việc đi tìm câu trả lời: tôi là ai?
- Từ trước tới nay mặc dù tôi tâm sự rất nhiều với mọi người, nhất là với Tiểu Thanh - Minh Nguyệt trầm ngâm nói - Nhưng chuyện giữa tôi và Hàm Hương, tôi vẫn chưa từng nói ra cho ai cả… nhưng đúng như cậu nói, chôn chặt nó trong lòng chỉ khiến bản thân cảm thấy thêm áp lực mà thôi.
Tử Phong vẫn yên lặng lắng nghe, Minh Nguyệt im lặng thêm một lúc rồi nói:
- Một người càng thấu rõ những chuyện của người khác, thì với vấn đề của bản thân họ, họ lại càng mù mờ… tôi và Hàm Hương chính là loại người như thế.
Minh Nguyệt sau đó kể lại câu chuyện tuổi thơ của mình từ lúc gặp Hàm Hương, vì kể từ thời điểm đó, cuộc sống của Minh Nguyệt mới chính thức thay đổi.
Câu chuyện của hai cô bé sống ở một hồ nước đẹp đẽ trong khu rừng u ám, những kỷ niệm vui vẻ, ký ức đau buồn và việc bỏ đi của Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt cũng kể qua chuyện một mình rời khỏi rừng U Linh với mục đích đầu tiên là trốn chạy tất cả. Lúc đó Minh Nguyệt chỉ muốn tìm đến một nơi không một ai có thể tìm tới để chôn chặt sức mạnh của mình.
Nhưng trên cuộc hành trình đó, Minh Nguyệt đã gặp một vài người giống mình, những kẻ cũng bị xua đuổi, chạy trốn hoặc cô độc với thế giới bên ngoài. Họ cũng có những ký ức đau buồn và cả những bí mật của riêng bản thân. Những người đó không ai khác chính là thành viên của nhóm Vô Cực hiện nay.
Minh Nguyệt từng muốn trốn chạy tất cả, nhưng số phận đã đưa họ đến với nhau thành một gia đình, đó chính là niềm mong ước thuở nhỏ của Minh Nguyệt.
Sau khi trải qua một vài chuyện, Minh Nguyệt đã có thể khống chế được sức mạnh của bản thân. Lúc đó Minh Nguyệt mới hiểu được rất nhiều điều nàng cần phải tìm kiếm, nhất là về bản thân nàng, và nàng cũng hiểu được những thứ mình đã bỏ quên - một gánh nặng tâm lý chôn chặt trong ký ức: một tiểu Hồ Ly.
-☉----------☉----------☉-
.
.
.
Ngày 29 tháng 2 năm 10118 theo lịch Thiên Tước, ngày thứ ba của đại hội thi đấu chính thức tiếp diễn. Ngày hôm nay chỉ có hai trận đấu diễn ra, nhưng tất cả mọi người đều chỉ chú ý đến duy nhất một trận: Vô Cực đối đầu với Hồ Phiêu.
Đây là trận không thể đoán trước được kết quả, vì cả hai bên đều vô cùng mạnh mẽ, thực lực được nhận định là vượt xa những người cùng đẳng cấp. Có thể nói trong tầng mức Đại Yêu và Đạo Sĩ, chưa ai từng chứng kiến một sức mạnh áp đảo đến như vậy.
Sự cuồng nhiệt náo động của khán giả vẫn kéo dài không dứt khi trận đấu của cả hai nhóm vẫn chưa bắt đầu. Nhưng hôm nay không để tất cả phải chờ lâu, Nhất Vương chỉ phát biểu một vài lời ngắn gọn đã cho phép bắt đầu trận đấu ngay, đó là điều mong chờ nhất của mọi người.
-☉-
Tại khu vực của nhóm Vô Cực.
- Hai thằng tụi bay nhớ lời tao dặn trước rồi đấy - Vân Phi mặt hầm hầm nhìn Song Khả đang đứng dưới đất ngước đầu lên nhìn hắn - Lần này là đi đánh với người khác, cấm có đánh nhầm vô người tao.
Song Khả toàn thân lại mặc một bộ giáp kì lạ, nhưng nó không phải để phòng thủ kín mít như lần tham gia vòng loại, bộ giáp này giúp hai đứa di chuyển nhanh hơn thôi.
Hai đứa nhóc đầu tròn, nhưng được mang bộ tóc giả trông như thật nên thành hai cái đầu hói, bốn mắt cũng tròn xoe nhìn Vân Phi. Miệng hai đứa nở nụ cười dễ mến y như nhau, nhưng Vân Phi nhìn nụ cười của hai đứa đó mà lạnh xương sống.
- Mẹ nó… mày có hiểu tao nói gì không đấy - Vân Phi muốn chửi cho hai đứa nghe, nhưng miệng chỉ dám lý nhí nói.
Tử Phong một bên vỗ vai Vân Phi:
- Mày bớt lo mấy chuyện linh tinh đi, mọi thứ đều theo kế hoạch hết rồi.
- Kế hoạch cái con khỉ mốc… lỡ hai thằng này nổi hứng lên rồi nhắm vào tao thì sao.
Song Khả bỗng phồng má nhìn chằm chằm Vân Phi.
- Đó… chưa gì đã - Vân Phi vội lui ra sau nói.
- Mày chỉ cần im cái miệng lại là không có gì xảy ra hết.
Tiểu Thanh đứng một bên nói. Trận này Đại Tượng và Tiểu Thanh không tham gia, cả hai đã nhường trận quan trọng này cho Song Khả, việc đó khiến hai đứa nhóc vui mừng reo hò suốt cả đêm qua cho tới sáng. Đây cũng là sắp xếp của Minh Nguyệt, mục đích chính của cả nhóm là không muốn trực diện đối đầu với Hàm Hương.
Đại Tượng cười cười đi lại gần Vân Phi nói nhỏ:
- Trận này có khi mày phải nổi điên thật đấy.
- Đi chung với hai thằng này tao cũng đã đủ điên rồi - Vân Phi nhìn Song Khả, hai đứa nhóc đang hào hứng nhìn về võ đài trước mắt.
- Được rồi mọi người - Minh Nguyệt ngồi một bên liền đứng dậy - Tới giờ thi đấu rồi.
Đà Phu đứng gần đó bắt đầu theo lời dặn của Vân Phi từ trước liền đứng lên:
- Song Khả… tiểu ca ca… hây - Đà Phu thân hình gượng gượng quay qua quay lại như đang cổ vũ - Lên sàn đấu hãy đè bẹp đối thủ… hây, đừng đánh nhầm quân ta… hây.
Song Khả suốt thời gian qua đã được “bảo mẫu” Đà Phu chăm sóc tận tình, lần này lại được cổ vũ nên càng thích thú. Nhưng hai đứa nhóc vẫn tỏ ra là bậc đàn anh, hai đứa cùng giơ ngón tay cái lên ra hiệu như mọi thứ đều tốt, sau đó xoay người tiến lên võ đài.
Tiểu Thanh trố mắt nhìn Đà Phu sau đó nhìn bộ dạng hai ông tướng đang lững thững đi mà ôm bụng cười to không ngớt, cả Tử Phong cũng không nhìn được cười nói nhỏ với Vân Phi:
- Mày sợ Song Khả tới mức đó à… còn chuẩn bị cả màn này nữa.
- Mày điên à - Vân Phi trợn mắt - Tao sớ đách gì nó… thằng Phu nó cổ vũ thì liên quan gì tới tao.
Minh Nguyệt cũng cười cười rồi đi theo Song Khả, hai đứa nhóc mang một bộ giáp vận động nên giúp cơ thể di chuyển rất linh hoạt. Mặc dù hai đứa chưa dùng thứ này bao giờ vì từ trước tới nay chúng toàn bay, nhưng bộ giáp cực kỳ dễ sử dụng, chỉ cần cơ thể khẽ cử động là cả bộ giáp liền chuyển động theo.
-☉-
Bên nhóm Hồ Phiêu cũng đã lên võ đài từ rất sớm, năm cô gái đứng ngay chính giữa võ đài chờ nhóm Vô Cực.
- Tỷ đang rất nóng lòng muốn đánh ngay phải không? - Lạc Ngân tóc đỏ đứng bên cạnh cười lém lỉnh nhìn Hàm Hương.
Hàm Hương nở nụ cười tươi tắn, nàng không nói gì nhưng thâm tâm thầm nhủ “Tỷ muốn muội thật mạnh mẽ thì tỷ mới gặp muội ư? Nhưng mạnh mẽ là như thế nào chứ… là phải đánh bại tỷ sao?”
Nhóm Vô Cực cũng đã lên sàn đấu, hàng chục triệu khán giả reo hò nồng nhiệt chờ giây phút bắt đầu trận chiến, nhưng thời gian chờ vẫn còn đang đếm ngược.
Mọi người nhóm Vô Cực cũng đi tới vạch giữa võ đài, từng người của hai nhóm đứng đối diện với nhau.
-☉-
Minh Nguyệt và Hàm Hướng đứng mặt đối mặt với nhau, một bên lạnh căm, một bên tươi tắn.
- Tỷ có còn là Minh Nguyệt khi xưa - Hàm Hương hỏi nhỏ.
- Ta vẫn là ta.
Minh Nguyệt trả lời ngắn gọn rồi cả hai lại nhìn nhau. Hàm Hương biết hiện tại Minh Nguyệt không thể đọc được suy nghĩ của mình, và suốt thời gian sinh tồn một mình, nàng cũng đã biết phần nào về bí mật của Minh Nguyệt.
-☉-
Lạc Ngân tóc đỏ đứng đối diện với Vân Phi ngay bên cạnh đó, nhưng cô bé nhìn chằm chằm Vân Phi đang làm mấy động tác kỳ lạ nên lên tiếng hỏi:
- Ngươi làm cái gì đấy?
Vân Phi đưa tay lên ngang nách, sau đó hạ xuống ngay đầu Lạc Ngân, sau đó lại kéo về bên mình.
- Ái chà… con này còn lùn hơn cả con “mắm lùn”
Lạc Ngân nghe vậy liền nổi đóa hét lớn:
- Ta lùn hồi nào… đồ lẻo mép ăn nói bậy bạ, tại ta còn nhỏ... chưa phát triển hết thôi.
Vân Phi nghe vậy liền trố mắt, tay chỉ vào ngực của Lạc Ngân nói:
- Còn nhỏ á… rõ ràng còn bự hơn cả con mắm lùn.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa.... - Lạc Ngân đỏ mặt hét toáng lên muốn thiêu rụi tên cẩu tặc ngay lập tức nhưng Lạc Huyên đứng bên cạnh đã cản lại.
Nhưng không chỉ riêng Lạc Ngân, cả Tiểu Thanh ở khu của nhóm Vô Cực cũng nóng mặt muốn nhào lên sàn bẻ răng tên lắm mồm ấy.
-☉-
Hàm Hương đứng một bên che miệng cười nói:
- Người của tỷ cũng thú vị thật.
Minh Nguyệt cũng cười theo nhưng không trả lời.
-☉-
Tử Phong đứng đối diện với Lạc Huyên tóc trắng, cả hai vốn im lặng nên không có gì.
Đặc biệt là Song Khả, hai đứa nhóc được cải trang giống hai người lùn lớn tuổi. Nhưng Song Khả vốn ngây thơ, đứng thấp nên ngước đầu nhìn chằm chằm vào hai cô gái Hồ tộc đứng đối diện với mình.
Hai cô gái ấy trông cũng rất xinh đẹp, ăn mặc như những chiến binh, nhưng thấy hai tên lùn ấy cứ nhìn chằm chằm vào mình. Sau khi nghe tên cẩu tặc bên kia còn nhắm vào ngực của Lạc Ngân thì hai cô gái thoáng đỏ mặt, cảm tưởng như hai tên lùn biến thái đang nhìn chằm chằm vào ngực mình vậy.
-☉-
Hàm Hương nhìn qua bên nhóm Vô Cực một lượt, nhưng ánh mắt chợt chăm chú nhìn kỹ hai đứa nhóc Song Khả. Hàm Hương bỗng suy nghĩ gì đấy rồi cười nói với Minh Nguyệt.
- Dùng để đối phó muội sao.
Minh Nguyệt không trả lời, nàng cũng biết Hàm Hương cũng sẽ đoán ra thôi.
Hàm Hương liền xoay người đi về một góc võ đài, nhóm Hồ Phiêu thấy vậy cũng đi theo. Thời gian đếm ngược chỉ còn hơn mười giây.
- Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy - Lạc Huyên tóc trắng đi theo sau hỏi.
- Ta có cảm giác hai tên lùn kia rất đặc biệt.
- Hai tên đó rất biến thái - Một cô gái đứng đối diện với Song Khả lúc nãy đỏ mặt nói.
- Hi hi… không nói đến chuyện đó, ta cảm thấy đừng nên lại gần hai tên ấy, nên tránh mặt chúng càng xa càng tốt.
Hàm Hương có linh cảm rất linh mẫn, trải qua cuộc sống cô độc sinh tồn suốt một thời gian dài đã khiến nàng đặc biệt cảm ứng với những gì sắp xảy ra với mình. Dù không rõ là gì nhưng việc cảm ứng này không sai bao giờ.
- Không lại gần thì sao chúng ta chiến đấu được - Lạc Ngân gãi đầu nói.
- Tùy cơ ứng biến thôi, nếu có việc gì xảy ra với ta - Ham Hương cười nói với Lạc Ngân và Lạc Huyên - Ta trông cậy vào hai đứa.
-☉----------☉----------☉-
“TING”
Tiếng báo hiệu trận đấu chính thức bắt đầu vang lên.
Minh Nguyệt, Vân Phi và Tử Phong đồng loạt xông lên trước rất nhanh. Song Khả không tỏ ra gì cả, chạy bộ tới trước, miệng cười cười như đang đi chơi.
Hàm Hương nhìn chằm chằm Minh Nguyệt, cả người một luồng khí tím bốc lên.
- Tách hai tên tùn ấy ra.
Hàm Hương nói xong liền vút một tiếng lao về phía trước.
Lạc Ngân và Lạc Huyên nhanh chóng chuyển đổi hình dáng. Mái tóc Lạc Ngân như một ngọn lửa hừng hực bốc cháy, tóc của Lạc Huyên thì như từng sợ băng lóng lánh.
Lạc Ngân hít một hơi thật sâu, ngay sau đó phun ra một cơn sóng lửa ngút trời ào ào cuốn về nhóm Vô Cực.
Cơn sóng lửa ấy rộng lớn và cuồng bạo, nó bắt đầu càn quét về hướng nhóm Vô Cực.
-☉-
Song Khả tuy nhỏ, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của nó không phải là không có. Song Khả nếu bình thường có thể dễ dàng bay để né tránh vì tốc độ bay của nó rất nhanh. Nhưng lần này không thể bay nên đành quay người chạy về sau, lúc chạy tới thì như đi chơi, nhưng khi gặp nguy hiểm thì chạy vô cùng nhanh.
Minh Nguyệt, Vân Phi và Tử Phong có thể dùng Chân Khí bao bọc toàn thân chống chọi lại làn sóng lửa nóng bỏng ấy.
- Con nhỏ lùn đó không ngờ lại nóng nảy dữ vậy - Vân Phi che chắn hai tay trước mặt nói lớn.
Đúng là với một Đại Yêu trung cấp như Lạc Ngân mà có thể tạo ra một đợt sóng như thế là vô cùng đặc biệt.
“Viu... Viu... Viu... Viu…”
Từ hướng nhóm Hồ Phiêu, một làn mưa mang theo những mũi tên băng sắc nhọn dày đặc bay tới. Băng này lại rất đặc biệt, bay xuyên qua đám lửa bắn thẳng về ba người nhóm Vô Cực lại không hề bị tan ra.
- Hai con lùn đó rốt cuộc chứa bao nhiêu Chân Khí trong người mà tấn công không chừa khe hở nào thế.
Vân Phi vừa nói vừa nhanh chóng biến thành Lang Nhân để có thể đối chọi lại đợt tấn công cuồng bạo của cặp chị em Song Hồ.
“Tách” “Tách” “Tách”... Cả Minh Nguyệt và Tử Phong cũng ngay lập tức hóa thành Long Nhân.
Nhưng ngay lúc đó, một bóng dáng thình lình xuất hiện trước mặt Vân Phi với một tốc độ cực nhanh.
“BỤP”... ĐÙNG
Hàm Hương như một làn gió nhanh tay điểm mạnh vào người Vân Phi. Vân Phi chưa bao giờ gặp phải tình huống bị tấn công nhanh đến như vậy, cả người hắn lúc đó như một dây cung đang kéo căng bị đứt, toàn thần vô lực bị văng ra sau một đoạn xa.
Cơn sóng lửa to lớn trôi qua, cảnh tượng xung quanh rõ nét dần. Chỉ trong tích tắc Vân Phi đã bị đánh văng, cả người bất động nằm ngay bên cạnh Song Khả đang chạy ở đằng xa.
“Quá nhanh” Tử Phong cảm thấy tốc độ của Hàm Hương khiến hắn không thể tưởng tượng nổi, nếu đổi lại là hắn thì hắn cũng có thể như Vân Phi bị tấn công bất ngờ như vậy.
Hàm Hương dường như không tấn công nữa, nàng lại thình lình xuất hiện gần đó, miệng cười cười nhìn Minh Nguyệt:
- Muội đã đủ nhanh chưa?
Minh Nguyệt khẽ nở nụ cười, nàng cười vì lý do gì không rõ, nhưng Minh Nguyệt như cảm thấy ký ức những lần tu luyện của hai cô bé đang ùa về. Cả người Minh Nguyệt khí đen bao quanh nghi ngút.
Hàm Hương nhìn đám khí đen ấy với cảm giác bất an mãnh liệt. Hàm Hương không cười tươi nữa mà mặt lạnh căm, cả người như biến mất tại chỗ rồi xuất hiện ngay trước mặt Minh Nguyệt.
“Bặc”
- Muội rất nhanh - Minh Nguyệt một tay chặn đòn tấn công của Hàm Hương đang ở ngay trước người mình - Nhưng vẫn chưa đủ.
Âm thanh tiếng va chạm của hai cô gái với một tốc độ nghe tiếng không thấy hình vang lên. Khán giả chỉ thấy được hai đám khí đen và tím hòa quyện lại nhau, còn trong đó thì bóng mờ đổi chỗ nhau liên tục.
Tử Phong chưa kịp hết bất ngờ sau đợt đánh bay Vân Phi của Hàm Hương, thì trước mặt hắn là bốn người đang lao tới. Hai cô gái trông rất mạnh mẽ và cặp Song Hồ đang như thiểm điện từ sau lướt tới.
“Một chọi bốn sao” Tử Phong thầm nghĩ. Nhưng đúng lúc đấy, Song Khả đã chạy được một đoạn mà hai đứa cảm thấy an toàn trước cặp Song Hồ bên kia. Hai đứa nhóc mặt hơi nghiêm túc, cả hai cùng đưa tay lên cao.
“Phụp” “Phụp”
Hai thanh đao mờ ảo thình lình xuất hiện trên đầu hai đứa. Khi hai thanh đao ấy xuất hiện, những người có thực lực cao đều trầm trồ ngạc nhiên, vì đó không phải “đao khí” bình thường. Đó là hai thanh đao hình thành từ Tâm Năng, tấn công bằng Tâm Năng hóa thực thể như thế chứng tỏ hai tên người lùn ấy rất mạnh mẽ, nhưng không hiểu sao lại lúc trước chạy như người bình thường.
Hai cô gái tiến lên đầu tiên nhanh chóng tiếp cận Tử Phong, hai thanh trường thương mang theo nguồn lực mãnh liệt đâm tới. Tử Phong không thể xem nhẹ mà đón chặn trực diện được, nên hắn lách qua một bên nhanh chóng. Ba sừng mọc ngược trên đầu lóe sáng ẩn hiện, Tử Phong liền như một bóng ma màu tím vụt một phát đã sắp tung một chưởng vào người một cô gái gần nhất.
“Xoẹt xoẹt”
Tử Phong chưa kịp chạm vào người cô gái đó thì hai thanh kiếm bằng băng đâm thẳng về phía hắn. Tử Phong nhanh chóng rút tay, ba sừng trên đầu hắn lóe sáng một lần nữa, cả người hắn cực nhanh liền né được hai thanh kiếm ấy.
Nhưng hai thanh kiếm không đơn giản như Tử Phong nghĩ, nó bằng băng như ngay khi bay đến gần Tử Phong liền phát nổ. Từ vụ nổ đó lại sinh ra một màn lửa nóng bỏng cuốn lấy Tử Phong.
Tử Phong rất kinh ngạc trước sự việc trước mắt, nhưng hắn cũng nhanh chóng sử dụng Huyền Thuật một lần nữa thoát khỏi vụ nổ bất ngờ đó như một bóng ma nhanh chóng biến mất. Tử Phong không sử dụng tới ngưỡng cực hạn như lần đụng đồ với Đằng Nhất, vì nếu sử dụng như thế sẽ không thể tiếp tục sử dụng trong một thời gian tiếp theo được, một khi lên tới cực hạn mà không thành công hạ được ai thì hắn sẽ khó có thể đối mặt với Hàm Hương.
- Hừ… tên đó nhanh quá - Lạc Ngân với mái tóc bốc lửa cao ngút cùng cặp mắt rực cháy tức giận nói.
Lạc Huyên lạnh lẽo như một tảng băng đứng bên cạnh không nói gì, nhưng dường như Lạc Huyên cảm thấy gì đó nên hô lớn:
- Cẩn thận!
Vô thanh vô tức, không có bất kỳ một tiếng động nào, cũng không có tiếng xé gió như những kiếm khí hay đao khí từ những đòn tấn công bình thường. Hai thanh đao từ đâu thình lình bay tới hướng này.
Hai cô gái được cảnh bảo nên liền né hai thanh đao ấy trong một khoảng khắc chỉ suýt tí nữa là đã chém vào người hai cô.
Nhưng điều bất ngờ không dừng lại ở đó. Song Khả đứng từ xa, mỗi đứa một tay hành động giống nhau, liền vạch ra vài đường trên không trung.
Hai thanh đao ấy chém hụt liền dừng lại rồi chém ngược ra sau với một tốc độ không tưởng. Dùng Tâm Năng tấn công nên đao ấy không bị giới hạn bởi môi trường bên ngoài, nó chuyển đổi còn nhanh hơn đao khí gấp nhiều lần.
- A…
- A…
Hai cô gái không kịp phản ứng liền bị hai thanh đao chém ngay vào đầu, nhưng mỗi người chỉ la lên một tiếng nhỏ rồi bất tỉnh ngã xuống đất. Hai thanh đao cũng tiêu biến đi mất.
- Chuyện gì thế - Lạc Ngân đang hừng hừng lửa cũng phải bất ngờ kinh hô.
- Là hai tên lùn kia.
Lạc Huyên ánh mắt nhìn chăm chăm vào Song Khả đang đứng ở cuối võ đài bên kia.
Tử Phong sau khi tránh đòn từ Băng Hỏa Hồ thì cũng là lúc hai cô gái kia bị Song Khả hạ gục. Tử Phong ngay sau đó liền tức tốc lao đến hướng của Song Hồ.
Song Khả đằng xa lại tiếp tục đưa tay lên trời, hai thanh đao mờ ảo lại tiếp tục xuất hiện. Lạc Huyên nhận ra điều đó lên liền nói với Lạc Ngân:
- Tỷ giải quyết hai tên lùn đi, Tử Huyền Long hãy để cho muội.
Lạc Ngân không nói không rằng liền như một cơn bão lửa cuồn cuộn từ người cô bé bốc lên, sức nóng lan tỏa ra xung quanh đến không khí còn muốn khô héo. Cả người Lạc Ngân như một quả cầu lửa bắn thẳng về hướng của Song Khả.
Lạc Huyên gần đó phun ra một làn hơi lạnh, đóng băng hai cô gái bị bất tỉnh gần đó, sau đó cả thân hình Lạc Huyên cũng tan ra như một làn hơi biến mất khỏi võ đài.
Tử Phong nhìn thấy một quả cầu lửa đang tiến thẳng về Song Khả, tuy không định ngăn cản nhưng một làn sương lạnh lẽo từ đâu liền bay tới bao quanh tứ phía toàn bộ khu vực quanh hắn.
“BĂNG… NGỤC…”
Một tiếng nói âm lãnh vang vọng quanh hắn, cả không khí như đóng băng, cảm giác khống chế môi trường này rất giống với Tề Hạo từng sử dụng.
“Ầm… Ầm… Ầm...”
Tứ phía quanh Tử Phong bỗng hình thành từng mảng băng to lớn. Lấy hắn làm trung tâm, những bức tường băng đó ầm ầm bọc kín lấy hắn khiến hắn không kịp trở tay. Tử Phong ngay lập tức bị nhốt kín trong một hầm ngục với rất nhiều bước tường băng to lớn ghép lại.
Lạc Huyên thân hình một lần nữa tích tụ lại thành cô bé trắng trẻo với mái tóc như những sợi tơ. Lạc Huyên đứng trên những bức từng băng đã nhốt kín Tử Phong ở bên trong thành một hầm ngục. Tay Lạc Huyên chạm vào ngục băng dưới chân, Chân Khí băng lãnh ào ào khóa chặt cả băng ngục lại càng lúc càng đậm đặc hơn.
-☉-
Minh Nguyệt và Hàm Hương như hai tia chớp tấn công trực diện nhau đến mức âm thanh của những cú va chạm không thể vang lên liên hồi được mà như những tiếng gió rít. Minh Nguyệt vẫn cảm nhận được tình hình xung quanh, tuy có phần lo lắng nhưng vẫn chưa đến mức nghiêm trọng.
Hàm Hương đang uốn người, mũi chân nàng nhanh chóng điểm vào cổ tay Minh Nguyệt khiến Minh Nguyệt bất ngờ bị thất thế.
- Điểm yếu của tỷ chính là phân tâm - Hàm Hương cười nói sau đó lại như làn gió tím cuốn tới Minh Nguyệt.
-☉-
Quả cầu lửa Lạc Ngân đang chạy nhanh tới hướng Song Khả, liên tục tránh né được hai thanh đao không một tiếng động đang liên tục chém về phía mình.
Nhưng ngay khi chạy qua hướng Vân Phi đang nằm thì nghe tiếng la của hắn:
- Aaaa… nóng quá, thằng nào dám đốt lửa ngay chỗ tao ngủ thế.
Vân Phi vội ngồi bật dậy, mắt nhìn xung quanh.
- Mẹ nó, lại bị đánh tới mức này.
Lạc Ngân chợt nhìn thấy Vân Phi, cô bé nhớ đến lần hắn trêu vừa nãy nên hừng hừng lao vào Vân Phi, mặc cho hai thanh đao đang đuổi theo sát nút.
Vân Phi tỉnh dậy thì thấy một quả cầu lửa đang bay nhanh tới, cả người lập tức bốc lên từng đợt Chân Khí đó ngòm như máu, cặp mắt huyết sắc, răng nanh bén nhọn nói lớn.
- Ra là con lùn mày đốt lửa.
- Ta không có lùn… đồ cẩu tặc.
- Vậy à? - Vân Phi dường như không sợ lửa, cả người như thiểm điện lao tới - Không lùn thì là ngực bự, mới bé mà đã to như thế…
“BÙNG……………. ẦM”
Lạc Ngân bị chọc tới tức điên lên, cả người như một ngọn lúi lửa phun trào, sức nóng lan tỏa khắp võ đài khiến ai cũng thấy bức bối.
- Mẹ nó… chọc trúng thứ dữ rồi - Vân Phi tới lúc này mới cảm thấy sức mạnh của cô bé Hỏa Hồ trước mắt là không thể xem thường được.
Nhưng mọi chuyện bỗng dưng thay đổi chóng mặt. Lạc Ngân đang bốc hỏa ngút trời, ầm ầm lao tới Vân Phi thì bỗng nhiên cả ngọn lửa cuồng bạo ấy tắt ngóm đi, hiện ra một cô bé dễ thương tóc đỏ bình thường đang đỏ mặt đứng dưới đất, Lạc Ngân trông như không dám nhìn thẳng vào chuyện gì đó ở trước mắt.
Thì ra Lạc Ngân đã lao vào ngay phạm vi 50 mét của Song Khả, Vân Phi đang ở ngay trong phạm vi đó. Lạc Ngân vừa vào đã ngay lập tức bị Song Khả dùng Huyễn Thuật khống chế, còn cô bé nhìn thấy gì trong ảo cảnh mà đỏ mặt thì không ai biết được.
- Hú hồn - Vân Phi vuốt mồ hồi đang chảy ra vì nóng nói - Sao nó còn nhỏ mà thứ gì cũng bự với lớn mạnh vậy.
Lạc Huyên nhìn thấy Lạc Ngân bỗng nhiên như mất toàn bộ sức mạnh nên lo lắng hóa thành một màn sương băng lan tỏa tới.
-☉-
Hàm Hương đang đối chiến với Minh Nguyệt như nhận thấy điều gì đó, liền vút một phát biến mất trước mặt Minh Nguyệt. Minh Nguyệt không chặn lại kịp nhưng cũng đuổi theo ngay ở sau.
- Đừng lại gần đó - Hàm Hương hét lớn.
Lạc Huyên nghe được tiếng cảnh báo từ Hàm Hương thì đã quá trễ, cô bé vừa lao vào phạm vi của Song Khả liền ngay lập tức trở lại hình dáng bình thường. Mặc dù lúc trước đã dùng Thiên Phú hóa thành sương băng như vẫn bị Song Khả tóm gọn.
Lạc Huyên bị hiện nguyên hình, ánh mặt như sợ sệt nhìn vào khoảng không, ngay lúc đó thì Lạc Ngân tóc đỏ không bị khống chế nữa. Nhưng cô bé còn chưa thích ứng với chuyện xảy ra xung quanh thì một bóng dáng với mùi máu nồng nặc xuất hiện trước mặt Lạc Ngân.
“Bùm”
Lạc Ngân không kịp lui ra sau thì Vân Phi đã nhanh chóng áp sát, nhưng bỗng có một bóng dáng quen thuộc với tốc độ kinh hoàng chen vào giữa Vân Phi là Lạc Ngân. Một luồng Chân Khí tím mạnh bạo đẩy văng Vân Phi ra xa.
- Lạc Ngân, hai đứa hãy toàn lực ra tay đi…
Hàm Hương như thể biết trước chuyện gì, nàng vừa nói xong thì trước mắt đã tối sầm lại, khung cảnh ầm ầm giông bão, một hồ nước trong vắt, giữa hồ là một hòn đảo đá nhỏ. Trên hòn đảo ấy có một bóng dáng quen thuộc, đó là một cô bé Hồ Ly đang nằm trên đó cô độc một mình, hai tay cô bé ôm lấy chân đang co ro lạnh lẽo, cô bé khóc nấc trong một buổi đêm đầy dông tố trong một khu rừng âm u.
Hàm Hương đã bị Song Khả khống chế.
/134
|