Trong lòng La Tố hết sức bất an.
Nàng rất rõ ràng, trong lòng Triệu Từ khẳng định là đã biết chút chuyện gì đó. Nếu như hắn chỉ là có có chút nghi vấn, thì bình thường sẽ phải hỏi ra, mà không phải chôn ở trong lòng.
Nếu như chôn ở trong lòng, điều này giải thích hắn đã xác định.
Hắn càng như thế, trái tim trong lồng ngực nàng càng nảy ‘bang bang’ lên.
Cổ nhân đối với chuyện quỷ thần rất là kiêng kị. Đặc biệt là chuyện mượn xác hoàn hồn như nàng, chắc chắn sẽ bị thiêu chết. Nếu bị người khác biết được, hoặc là hoài nghi, nàng cũng phải một đi không trở lại.
Mặc dù từ lúc trùng sinh tới nay, nàng cảm thấy mình vô cùng may mắn, nhưng đồng thời cũng biết mình không phải là người bình thường. Nàng không giống người khác, nàng là một người mượn xác hoàn hồn. Thân thể này không phải là của nàng, thậm chí cái thời đại này cũng không thuộc về của nàng.
Xác xuất trùng sinh so với trúng số độc đắc còn thấp hơn, đối với nàng mà nói, là không có cơ hội được lựa chọn.
Cho nên phàm là một chút chuyện gió thổi cỏ lay, nàng cũng sẽ hoảng loạn, cảm thấy mình y hệt một tên trộm, sớm muộn gì sẽ có một ngày bị người ta bắt được.
Hiện giờ cái cảm giác này càng bùng cháy mãnh liệt.
Sau nửa ngày tự mình dọa mình, mắt thấy còn nửa đoạn đường nữa là đến Triệu gia thôn, La Tố cắn răng một cái, hung hăng hít một hơi, nói với Triệu Từ: Nhị đệ, đệ có chuyện gì muốn hỏi ta hay không?
Ừm? Mặt mũi Triệu Từ tràn đầy nghi hoặc xoay đầu lại: Đại tẩu có chuyện muốn nói với đệ sao?
Nha, rõ ràng là ta đặt câu hỏi trước, ngươi lại đem vấn đề ném trở về.
Không phải nói tú tài đều là con mọt sách sao, sao người mình gặp được lại không phải là một ngốc tử.
Trong lòng La Tố gào thét, trưng ra vẻ mặt tráng sĩ chặt tay: Có phải ngươi đối với chuyện ta biết chữ cảm thấy rất kỳ quái hay không?
Triệu Từ nhíu mày, buông roi trong tay, mặc cho con bò già chậm chạp kéo xe. Sắc mặt bình tĩnh nói: Ta chỉ biết, để biết chữ không phải chỉ dùng một ngày là học được. Cũng thể không do một người tùy tiện giáo một chút là học thành. Cho nên tẩu tử nói đi theo người trong thôn học, ta thấy không tin tưởng lắm.
Là một người đọc sách, hắn hiểu rõ việc học vỡ lòng khó khăn cỡ nào. Hơn nữa đối với tính cách đại tẩu, hắn cũng có một chút lý giải. Trong ấn tượng của hắn, đại tẩu không thể nào tự học thành tài.
Đương nhiên, vị đại tẩu trước mắt này ngược lại có khả năng.
Đây cũng là điều làm hắn cảm thấy không thể nào hiểu được tại sao cùng là một người người mà lại có hai tính cách trái ngược nhau.
Quả nhiên! La Tố nản lòng thoái chí, nàng sớm nên biết, những thứ lý do nát này của nàng lừa được Triệu mẫu hết lần này tới lần khác, không có nghĩa là nàng có thể lừa được người có đạo hanh cao cường như Triệu Từ.
Nàng bình nứt không sợ vỡ nói Ngươi định làm gì ta?
Triệu Từ nhìn nàng chằm chằm, La Tố thấy ánh mắt hắn, toàn thân bỗng chốc không được tự nhiên.
Thấy dáng vẻ bất an của nàng, Triệu Từ đột nhiên nâng môi lên cười: Ngươi là đại tẩu của ta, ta tự nhiên là tôn trọng ngươi. Sau này vẫn luôn luôn tôn kính. Đại tẩu không cần lo lắng, ngươi vĩnh viễn là đại tẩu ta.
Ý của ngươi là, không, sẽ không nói với người khác?
La Tố kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn.
Nói cái gì? Đại tẩu sinh động, là một người sống sờ sờ, ta có thể cùng người khác nói cái gì? Triệu Từ cười giật giật dây cương, thoải mái nói: Đại tẩu không cần lo lắng, ta sở dĩ biết rõ ràng những chuyện này, chỉ là thói quen bắt ép, cũng không có ý gì khác. Lúc ta còn mang bệnh, là đại tẩu săn sóc, ở trong thâm tâm Triệu Từ, ngươi vẫn luôn là đại tẩu của ta.
Nếu như không có người trước mắt này, hắn chỉ sợ sớm đã mất mạng. Nhớ tới chuyện cũ, trong lòng hắn ấm áp. Biết rõ chân tướng chỉ là muốn muốn làm cho mình sống phải hiểu. Cũng không phải muốn đi vạch trần nàng. Trên thực tế, nếu như nữ nhân trước mắt này không hỏi hắn, hắn cũng không định chủ động nói ra chuyện gì, chỉ giữ chuyện này sâu trong đáy lòng.
Thấy sắc mặt Triệu Từ lạnh nhạt, không có một chút miễn cưỡng hoặc là nói dối, trong lòng La Tố mới thở phào nhẹ nhõm.
Người này biết rõ nội tình của nàng, lại không muốn vạch trần nàng. Nói cách khác, hắn đồng ý cho nàng ở lại?
Nghĩ tới đây, trong lòng La Tố có chút kích động.
Một mình nàng giấu diếm bí mật động trời ở trong lòng, nghẹn quá khó chịu. Hiện giờ đã có thêm một người cùng chia xẻ, lập tức cảm thấy thoải mái không ít.
Sắc mặt nàng hơi đổi nói: Nhị đệ đệ yên tâm, ta vẫn như trước kia, ta không phải là xấu...Nhân. Nàng vốn nghĩ bản thân không giống quỷ xấu, bất quá nói hẳn ra sẽ làm người ta sợ hãi, ấp úng mới nói được hết câu.
Triệu Từ quay đầu lại nhìn nàng chỉ tay lên trời thề thốt, không nói ra lời, đáy lòng chợt lóe qua một tia mềm mại. Còn chưa kịp bắt lấy loại cảm xúc khác thường này, trong nháy mắt nó đã biến mất.
Kiềm chế cảm giác kỳ quái trong lòng, hắn mím môi cười cười, nhẹ nhàng gật đầu, xem như chấp nhận hứa hẹn của La Tố.
Nói ra chuyện này, khoảng cách giữa hai người trở nên gần hơn. Đối với La Tố mà nói, tiểu thúc làm cho nàng hết sức kiêng kỵ lúc trước, bây giờ tựa hồ cùng nàng làm hai con châu chấu bậu trên một sợi thừng.
Nhìn Triệu Lâm vẫn còn chìm trong giấc mộng, La Tố nhịn không được mở ra hình thức nói nhảm, nói đến thế giới trước kia. Nàng đích xác nghẹn quá lâu, rất muốn kể cho người khác về nơi nàng đã từng cuộc sống.
Nàng không muốn có một ngày, quên mất những ký ức quý báu này.
Triệu Từ yên tĩnh lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, không mở miệng hỏi gì cả.
La Tố cũng mặc kệ hắn có nghe hiểu không, nghĩ cái gì thì nói cái đó, chỉ quản lòng mình sảng khoái. Nếu như Triệu Từ không muốn nghe thì sao, ha, chuyện này không nằm ở trong phạm vi quan tâm của nàng.
Chờ tới lúc xe đến Triệu gia thôn, La Tố không nói về chuyện này nữa.
La Tố thoải mái sửa sang lại bao, chuẩn bị gọi Triệu Lâm dậy xuống xe.
Bất chợt Triệu Từ quay đầu lại, nhẹ giọng nói: Đại tẩu, khuê danh ngươi trước kia là?
A! La Tố a lên một tiếng, mới phản ứng được: La Tố, trước ta gọi là La Tố.
Triệu Từ mím môi khẽ cười một cái.
Nhìn hắn tươi cười nhu hòa, đột nhiên La Tố cảm thấy nàng 'Nhìn' thấy gió xuân.
***********************
Khai khẩn xong hai mẫu vườn rau xanh, La Tố vội đi loại nấm mèo.
Vườn rau xanh không phải ở trong phụ cận nhà mình, nên Triệu mẫu rất không an tâm, cứ có thời gian là lại đi xem.
Ăn xong cơm trưa, để xuống bát đũa, Triệu mẫu chuẩn bị đi xem một chút.
La Tố súc miệng, thấy bà bà còn muốn đi đến vườn rau xanh, vội vàng ngăn cản: Nương, hôm nay người đã đi xem nhiều lần. Vốn đang không có người chú ý, người làm vậy, sẽ làm cho người ta hiếu kỳ.
Thật sự là giấu đầu lòi đuôi a.
Triệu mẫu nghe vậy, càng thêm lo lắng: “Ngươi nghĩ cách đi, làm gì có nhà ai đem bạc để ở bên ngoài, làm sao ta có thể yên tâm được. Buổi tối lúc ngủ, ta đều lo lắng đâu.
Nương, đều là người trong một tộc, ngươi còn không tin bọn họ?
Chao ôi, nói thì nói như thế, này còn có cái vạn nhất đâu. Triệu mẫu thở dài, ánh mắt luôn bay ra ngoài, hận không thể xây căn nhà ở cạnh vườn rau xanh, cả ngày đều xem.
Nương, không vội, mấy ngày nữa nấm mèo mới mọc ra đâu. Người khác nhìn cũng nhìn không thấy cái gì. Hơn nữa, chuyện này ta đã có kế sách, không lo lắng bị người nhìn đi.
Triệu mẫu nghe vậy, hiếu kỳ nói: Kế sách gì?
Nương, hiện tại chúng ta đã tìm được con đường tiêu thụ, ta muốn để người trong thôn biết được chúng ta loại nấm mèo, ta sẽ đem biện pháp này giáo cho bọn họ. Nhưng có một điều kiện, nấm mèo của bọn họ chỉ có thể bán cho nhà chúng ta.
Giáo, giáo người khác loại? Triệu mẫu trợn tròn mắt.
La Tố gật gật đầu.
Nàng đã sớm có chủ ý này. Chuyện loại nấm mèo cũng thể không dấu diếm được lâu, để người ta ngấm ngầm vụng trộm nhớ thương,thì không bằng mình thoải mái nói ra. Mình vừa có được lợi ích, người ta cũng được hưởng lợi.
Hơn nữa Triệu gia thôn không giống với La gia thôn. Người trong Triệu gia thôn đều là cùng tông đồng tộc, họ thân thiết, đoàn kết hơn người những thôn khác.
Điều này càng có lợi cho kế hoạch tiếp theo của nàng.
Nương, lần này chúng ta loại nấm mèo ở bên ngoài, có thể lừa gạt được bọn họ bao lâu? Cuộc sống nhà chúng ta ngày càng tốt hơn, chuyện này thì không gạt được. Ta cũng không muốn gạt nữa. Dù sao về sau Nhị đệ cũng sẽ đi thi, chúng ta có thể xuất ra bạc, Triệu Lâm và Mộc Miên muốn đi học đường, chuyện này cũng không thể trì hoãn. Đến lúc đó người khác đều có thể nhìn ra được. Muốn tộc trưởng tìm đến nhà chúng ta nói nói, người sẽ nói cho họ biết hay là không nói cho?
Nghe La Tố đặt ra câu hỏi, hứng thú trong lòng Triệu mẫu cũng mất. Bà có tư tâm, không muốn đem biện pháp kiếm được tiền này nói ra. Nhưng đại tức phụ nói những chuyện này, đúng là bà cũng không có biện pháp giải quyết. Nếu tộc trưởng thực tìm tới cửa, bà cũng không biết nên trả lời thế nào.
Thấy Triệu mẫu trầm mặc, La Tố biết lời nói của nàng có tác dụng, tiếp tục nói: Để cho người ta đến lúc đó ép buộc chúng ta thì không bằng bây giờ thoải mái dạy bọn họ đi. Chỉ cần có người tới hỏi, ta liền nói, tuyệt đối không dối gạt. Bất quá chúng ta cũng đề ra yêu cầu, về sau nấm mèo bọn họ loại ra, chỉ có thể bán cho nhà chúng ta. Chúng ta cũng kiếm được một đồng tiền từ việc chênh lệch giá, nhà chúng ta không có thiệt thòi, vẫn có thể kiếm tiền đâu.
Còn có thể tiếp tục kiếm bạc? Mắt Triệu mẫu sáng rực lên. Bà biết mình không khôn khéo bằng đại tức phụ.
Đương nhiên rồi. Cho dù nhà chúng ta đem tất cả đất đai đều loại nấm mèo, số lượng thu được chỉ có như vậy, nếu là cả thôn nhân đều loại thượng đâu?
Triệu mẫu âm thầm tính toán một chút, thấy đây quả nhiên là chuyện rất có lợi.
Hảo, vậy thì nghe theo ngươi. Ngươi nói sao thì ta làm vậy.
Mỗi ngày đều phải đề phòng như đề phòng trộm cướp, bà cũng cực kỳ mệt mỏi.
Nhận được sự đồng ý của Triệu mẫu, trong lòng La Tố thả lỏng, tâm tình hài lòng.
Mặc dù nàng không cần được Triệu mẫu đồng ý cũng có thể áp dụng kế hoạch, nhưng nếu có được sự ủng hộ của người trong nhà, vẫn là tốt nhất. Chỉ cần mọi người vặn thành một cỗ dây thừng, không có chuyện gì là không làm được.
Nàng tin tưởng, về sau Triệu gia thôn tuyệt đối sẽ vặn thành một cỗ dây thừng, sẽ trở thành tân nông thôn đầu tiên của Đại Chu hoàng triều.
Đời trước nàng không có cơ hội làm chuyện này, đời này, nàng nhất định sẽ làm đến cùng.
************
Bà tức hai người thống nhất ý định không lâu, người trong thôn cũng bắt đầu có động tĩnh.
Lúc nào Triệu mẫu cũng chạy đến vườn rau xanh, giống như là xem bảo bối một dạng, một ngày mấy lần, tự nhiên thoát không khỏi ánh mắt của mọi người.
Đặc biệt là Triệu nhị nương, đã sớm vụng trộm đi nhìn mấy lần. Bà phát hiện cái vườn rau xanh này hết sức cổ quái, không có loại rau cỏ gì , chỉ có một chút cọc gỗ và một chút mảnh gỗ vụn, hơn nữa còn thoang thoảng có mùi thối của phân và nước tiểu.
Là một người khôn khéo, Triệu nhị nương suy tư vài giây thì vỡ lẽ, đồ được loại trong vườn này giống hệt ở trong sân Triệu gia.
Đại Mộc, ngươi nói ta có nên mang ít đồ đến nhà tẩu tử hỏi một chút hay không. Triệu nhị nương ở nhà thương lượng với nam nhân vài ngày, cuối cùng nhịn không được. Nhà mình có đất đai, có tráng lao động, cho nên nếu có thể loại ra cái gì kiếm được tiền, ngày khẳng định sẽ tốt lên.
Hai đứa con trai đều muốn thành gia, về sau có rất nhiều chỗ cần dùng bạc đấy.
Triệu Đại Mộc đang sửa sang lại nông cụ, chuẩn bị đi ra đồng làm cỏ, nghe nói như thế, lơ đễnh nói: Đừng nhớ thương, người ta chắc chắn sẽ không nói. Đây chính là biện kiếm pháp được tiền đấy.
Không chắc a, chúng ta học, lại không cản trở chuyện của các nàng. Triệu nhị nương có chút không muốn buông tha.
Triệu Đại Mộc lắc lắc đầu: Ai không có tư tâm a, ngươi nếu có biện pháp kiếm tiền, ngươi nguyện ý nói ra cho người ta biết? Đừng nói là loại nghề nghiệp kiếm được tiền này, chính là nhà ai có biện pháp làm hoa màu trên ruộng lớn lên tốt hơn một chút, cũng không muốn nói ra cho mọi người đều biết.
Thấy tức phụ mình còn không có ý buông tha, ông cũng không nhiều lời. Tức phụ ông có tính quật cường, không đụng đầu thì sẽ không quay đầu lại.
Triệu nhị nương xác thực không chuẩn bị lùi bước, đợi Triệu Đại Mộc vừa ra khỏi cửa, bà ta ở nhà tìm kiếm một phen. Cuối cùng tìm được một con cá muối to nhất.
Nhìn hai cân cá muối nằng nặng trong tay, thịt bà ta có chút đau. Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là cắn răng đi đến Triệu gia.
Triệu mẫu gần nhất vội vàng chuyện trong ruộng, trong nhà bà ruộng lúa nhiều, ruộng cạn ít, nên chỉ bận rộn vài ngày là rảnh rỗi. Ở nhà trông nom nấm mèo trong sân.
Thấy Triệu nhị nương đến, bà theo bản năng muốn bắt đồ phủ lên nấm mèo, nhưng nghĩ tới chuyện đã nói với đại tức phụ, dằn lòng không có lấy đồ phủ lên, tươi cười dẫn Triệu nhị nương vào nhà.
Triệu nhị nương vừa vào sân nhỏ, hai mắt liền nhìn chằm chằm vào nấm mèo: Hừm, đây là... Hai mắt bà ta trợn to, không tin vào mắt mình.
Thật sự là nấm mèo a, bà không nhìn lầm a.
Này nấm mèo sao lại ở trong sân Triệu gia.
Nhị muội tử a. Triệu mẫu cười đưa cho bà ta cái ghế: Sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến ngồi chơi?
La Tố ở trong phòng bếp bận việc, nghe được động tĩnh, thì đi ra, thấy Triệu nhị nương nhìn chằm chằm nấm mèo nhà mình, cũng biết mục đích của chuyến đi này. Nàng không thay đổi sắc mặt bương nước đi ra: Nhị nương, uống nước.
Chao ôi, không cần khách khí như thế. Triệu nhị nương ngượng ngùng cười cười. Lại có chút thẹn thùng giơ cá muối nhà mình lên: Hôm nay ở nhà thu thập, phát hiện nhiều ra một con cá, vừa vặn cầm đến cho các ngươi thêm cái món ăn. Triệu Từ không phải là thân thể mới tốt sao, cấp hắn bồi bổ thân thể.
Này sao có thể a? Triệu mẫu vội vàng từ chối. Hiện tại ngay cả một quả trứng gà đều là bảo vật, huống chi một con cá lớn như vậy.
Không có việc gì, đây là hôm trước Đại Mộc bắt được ở trong sông, không đáng mấy đồng tiền. Triệu nhị nương hào phóng khoát khoát tay.
Triệu mẫu khó xử nói: Cứ cho không phải là mua, đem ra ngoài bán cũng có thể có chút tiền, ngươi đưa cho chúng ta, này nhiều thẹn thùng a. Chúng ta cũng không có gì tốt cấp ngươi. Lại quay đầu nhìn La Tố: Nhà ta không phải có mặn thịt sao, đi cắt một miếng cho nhị nương ngươi.
Vâng. La Tố cười đáp một tiếng, dợm bước đi vào bếp.
Không cần không cần. Triệu nhị nương vội vàng đứng lên kéo nàng, thẹn thùng cười cười: Không cần cắt thịt. Kỳ thật, kỳ thật ta đây cũng là mày dạn mặt dày tới tìm các ngươi cầu xin một chuyện.
Triệu mẫu nghe vậy thì nói: Chúng ta có thể giúp được chuyện gì a?
Triệu nhị nương nhìn nhìn nấm mèo trong sân, cười nói: Trước khi đến đây, ta thấy bên trong vườn rau xanh nhà các ngươi đều loại đồ, nhìn giống giống nấm mèo, có phải các ngươi đang loại nấm mèo hay không? Cũng không đợi hai người trả lời, tiếp tục nói: Ta cũng nói thẳng vậy, các ngươi cũng đừng nói ta tham lam, ta thật sự muốn học cái phương pháp này, nhà mình có thể trồng ra chút nấm mèo, cũng kiếm được chút tiền. Trong nhà có hai đứa con trai lớn như vậy, về sau thành thân dưỡng hài tử đều muốn hoa bạc. Mặc dù ta cùng Đại Mộc có thể giúp đỡ, nhưng trong nhà cũng chỉ mấy mẫu đất đai, liền tính cả ngày làm việc ở trong đất, một năm thu hoạch cũng không được nhiều. Cho nên lúc này mới động cái tâm tư này.
Một hơi nói xong, Triệu nhị nương không quản kết quả ra sao, ngẩng cao đầu nhìn Triệu mẫu và La Tố.
Triệu mẫu đầu tiên là sững sờ, nửa ngày chưa kịp phản ứng. Nhị nương đều nói trắng ra như vậy, bà đúng là không biết nên trả lời thế nào. Chỉ ngơ ngác nhìn đại tức phụ.
La Tố thấy ánh mắt của Triệu mẫu, biết Triệu mẫu muốn nàng nói chuyện, lập tức cười nói: Hóa ra nhị nương muốn nói là chuyện này a. Nếu là chuyện này, cá muối này ta cũng không cần. Ngươi trước khỏi phải cấp, ta không phải là không giáo, cũng không cần phải tặng lễ cho nhà chúng ta. La Tố dứt khoát ngồi xuống: Nói thật ra, hiện tại nhà chúng ta cũng dùng phương pháp này, ngày trước ta cùng nương ta không dám chắc chắn có thể loại ra nấm mèo, nên mới không công khai, cũng đợi vườn rau xanh loại ra nấm mèo, mới nói với mọi người, sợ mọi người nói chúng ta mạnh miệng đâu.
Phải, phải. Ta hiểu Triệu nhị nương vui rạo rực vội vàng phụ họa.
Bất quá hôm nay nhị nương tìm đến tận cửa hỏi về chuyện này, chúng ta cũng không để ý nhiều như vậy. Ta chỉ có điều muốn nói, nếu là loại không được đồ, cũng không nên trách chúng ta. Dù sao đất đai mỗi nhà mỗi hộ đều không giống nhau, loại ra nấm mèo cũng sẽ khác nhau, ta cũng không thể bảo đảm.
Triệu nhị nương liên tục gật đầu: Đạo lý này chúng ta hiểu được.
La Tố cười nói: Nhị nương là người hiểu biết, chúng ta cũng nói thẳng. Biện pháp này đợi tí nữa ta dạy ngươi, ngươi trở về lấy một mảnh đất nhỏ loại thử trước xem sao. Bất quá ta cũng có yêu cầu.
Có yêu cầu gì ngươi cứ việc nói. Triệu nhị nương không nghĩ tới chuyện này lại thuận lợi như vậy, sớm đã có chút không kháng cự được, vội vàng thúc giục.
Bởi vì lúc trước ta sớm cùng với người ta nói tốt lắm, loại ra nấm mèo chỉ có thể bán cho nhà người ta, cho nên nấm mèo sẽ được gom lại bán cho một nhà họ. Đến lúc đó nhị nương nếu là loại đi ra, thì phải bán nấm mèo cho ta, ta sẽ mang vào trong thành bán. Thứ hai, chúng ta cũng phải ký một hiệp nghị, biện pháp này không thể tùy tiện truyền đi, kể cả giá nấm mèo bán cho ta cũng vậy, ta đều viết rõ ràng ở trên hiệp nghị. Đỡ phải về sau xảy ra vấn đề, tình cảm hai nhà nứt vỡ.
Nghe La Tố nói ra yêu cầu, trong lòng Triệu nhị nương thả lỏng, lập tức nói: Được được, ngươi dạy ta loại cái này, ta dĩ nhiên nghe ngươi an bài. Ngươi yên tâm đi.
Bà được người ta dạy cho phương thuốc, đương nhiên sẽ không tiết lộ phương thuốc ra ngoài.
La Tố thấy bà là người thức thời, lại là người biết lý lẽ, trong lòng cũng yên tâm, tiếp tục nói: Không phải là ta không nể tình quê nhà hương thân, chẳng qua ta lo lắng sau này sẽ xảy ra vấn đề. Ta cũng là muốn làm một chuyện tốt, không muốn để chuyện tốt biến thành chuyện xấu.
Triệu mẫu cũng góp lời: Đúng vậy, mọi việc có cái hiệp nghị, làm chuyện gì cũng đều thanh bạch, về sau tình cảm cũng sẽ không bị tổn thương.
Triệu nhị nương lại liên tục gật đầu: Thật tốt, chuyện này chúng ta đã định, hiệp nghị này ngươi cứ viết ra, ta chỉ cần ấn dấu tay lên.
La Tố cười khoát khoát tay: Không vội, chuyện này là đại sự, nhị nương vẫn nên gọi Đại Mộc thúc đến đay, hai nhà chúng ta chính thức làm ước định. Hai huynh trưởng cũng đến cùng thì càng tốt.
Hảo, ta đi tìm bọn họ đến. Trong lòng Triệu nhị nương cao hứng, không thể chờ đợi được đứng lên, lại đem xâu cá muối dúi vào trong tay Triệu mẫu: Con cá này các ngươi thu đi, nó cũng là một phần tâm ý của ta. Nói xong vội vã chạy đi.
Triệu mẫu nhìn cá muối trong tay, lại nhìn bóng dáng Triệu nhị nương bỏ chạy, cười nói: Nhị nương ơ, cũng quá khách khí đi.
La Tố cười cười, xoay người đi đến thư phòng Triệu Từ tìm Triệu Từ mượn giấy và bút mực.
Triệu Đại Mộc không nghĩ tới tức phụ mình thực hỏi được chuyện này, gấp gáp chạy về nhà, dẫn hai đứa con trai theo sau tức phụ nhà mình đi tới nhà La Tố.
Triệu Từ đã sớm viết xong hiệp nghị, đọc to cho toàn gia Triệu Đại Mộc nghe.
Ấn theo yêu cầu trong hiệp nghị, toàn gia Triệu nhị nương không có quyền tùy ý tiết lộ phương thuốc, nếu như làm trái với lời hiệp nghị, sẽ phải gánh chịu hết thảy tổn thất. Nếu Triệu gia loại ra nấm mèo, tất cả đều phải bán cho La Tố, hoặc do La Tố chế định khách hàng, phương diện giá cả so với giá thị trường thấp hơn một đồng tiền.
Đoàn người tự nhiên cũng hiểu, một đồng tiền này là phí trà nước.
Bất quá toàn gia Triệu nhị nương đều là người biết điều, nhà mình có việc cầu người, người ta cũng là nói ra yêu cầu rất rõ ràng. Hai bên thoả thuận xong, tất cả đều hết sức công đạo. Cho nên không có chút do dự, Triệu Đại Mộc ký tên xuống hiệp nghị, lại để người trong nhà cùng đi lên ấn dấu tay.
Hiệp nghị hoàn thành, La Tố tay cầm tay dạy toàn gia Triệu nhị nương loại nấm mèo.
Triệu Đại Mộc là người có kỹ năng loại hoa mầu hảo, vừa nghe liền hiểu,thúc giục hai đứa con trai về nhà dọn dẹp mảnh đất trong viện nhà mình, để chuẩn bị loại nấm mèo.
La Tố lo lắng bọn họ nóng lòng, khuyên nhủ: Ta làm ruộng trồng trọt cũng là vì ăn no mặc ấm, nấm mèo mặc dù kiếm được tiền, nhưng không đáng để dùng tất cả đất đai trong nhà loại, đỡ phải đến lúc đó nhiều quá, chúng ta bán không được, trong nhà lại không có lương thực. Vì an toàn, dùng ba bốn mẫu đất là thích hợp.
Triệu Đại Mộc cũng là người vững chắc, vừa nghe liền hiểu mấu chốt trong đó, cười nói: Lúc trước nghe người ta nói có thể trồng ra nấm mèo, ta thật sự là không tin đâu, bây giờ nhìn thấy, mới thật sự tin.
Triệu nhị nương cũng cười nói: Triệu Thành tức phụ chính là người có phúc khí, về sau còn ai dám nói nàng có chỗ không tốt, ta nhất định đi liều mạng với họ.
Nghe bà nói đùa, Triệu mẫu vui vẻ nở nụ cười.
Đại tức phụ đúng là người có phúc khí.
Sau khi thấy toàn gia Triệu nhị nương loại nấm mèo, mấy nhà có chút hoài nghi cũng bắt đầu hành động.
Trong nhà La Tố cơ hồ mỗi ngày đều có thôn dân đến hỏi thăm, kinh động đến cả lão tộc trưởng Triệu gia thôn.
Nàng rất rõ ràng, trong lòng Triệu Từ khẳng định là đã biết chút chuyện gì đó. Nếu như hắn chỉ là có có chút nghi vấn, thì bình thường sẽ phải hỏi ra, mà không phải chôn ở trong lòng.
Nếu như chôn ở trong lòng, điều này giải thích hắn đã xác định.
Hắn càng như thế, trái tim trong lồng ngực nàng càng nảy ‘bang bang’ lên.
Cổ nhân đối với chuyện quỷ thần rất là kiêng kị. Đặc biệt là chuyện mượn xác hoàn hồn như nàng, chắc chắn sẽ bị thiêu chết. Nếu bị người khác biết được, hoặc là hoài nghi, nàng cũng phải một đi không trở lại.
Mặc dù từ lúc trùng sinh tới nay, nàng cảm thấy mình vô cùng may mắn, nhưng đồng thời cũng biết mình không phải là người bình thường. Nàng không giống người khác, nàng là một người mượn xác hoàn hồn. Thân thể này không phải là của nàng, thậm chí cái thời đại này cũng không thuộc về của nàng.
Xác xuất trùng sinh so với trúng số độc đắc còn thấp hơn, đối với nàng mà nói, là không có cơ hội được lựa chọn.
Cho nên phàm là một chút chuyện gió thổi cỏ lay, nàng cũng sẽ hoảng loạn, cảm thấy mình y hệt một tên trộm, sớm muộn gì sẽ có một ngày bị người ta bắt được.
Hiện giờ cái cảm giác này càng bùng cháy mãnh liệt.
Sau nửa ngày tự mình dọa mình, mắt thấy còn nửa đoạn đường nữa là đến Triệu gia thôn, La Tố cắn răng một cái, hung hăng hít một hơi, nói với Triệu Từ: Nhị đệ, đệ có chuyện gì muốn hỏi ta hay không?
Ừm? Mặt mũi Triệu Từ tràn đầy nghi hoặc xoay đầu lại: Đại tẩu có chuyện muốn nói với đệ sao?
Nha, rõ ràng là ta đặt câu hỏi trước, ngươi lại đem vấn đề ném trở về.
Không phải nói tú tài đều là con mọt sách sao, sao người mình gặp được lại không phải là một ngốc tử.
Trong lòng La Tố gào thét, trưng ra vẻ mặt tráng sĩ chặt tay: Có phải ngươi đối với chuyện ta biết chữ cảm thấy rất kỳ quái hay không?
Triệu Từ nhíu mày, buông roi trong tay, mặc cho con bò già chậm chạp kéo xe. Sắc mặt bình tĩnh nói: Ta chỉ biết, để biết chữ không phải chỉ dùng một ngày là học được. Cũng thể không do một người tùy tiện giáo một chút là học thành. Cho nên tẩu tử nói đi theo người trong thôn học, ta thấy không tin tưởng lắm.
Là một người đọc sách, hắn hiểu rõ việc học vỡ lòng khó khăn cỡ nào. Hơn nữa đối với tính cách đại tẩu, hắn cũng có một chút lý giải. Trong ấn tượng của hắn, đại tẩu không thể nào tự học thành tài.
Đương nhiên, vị đại tẩu trước mắt này ngược lại có khả năng.
Đây cũng là điều làm hắn cảm thấy không thể nào hiểu được tại sao cùng là một người người mà lại có hai tính cách trái ngược nhau.
Quả nhiên! La Tố nản lòng thoái chí, nàng sớm nên biết, những thứ lý do nát này của nàng lừa được Triệu mẫu hết lần này tới lần khác, không có nghĩa là nàng có thể lừa được người có đạo hanh cao cường như Triệu Từ.
Nàng bình nứt không sợ vỡ nói Ngươi định làm gì ta?
Triệu Từ nhìn nàng chằm chằm, La Tố thấy ánh mắt hắn, toàn thân bỗng chốc không được tự nhiên.
Thấy dáng vẻ bất an của nàng, Triệu Từ đột nhiên nâng môi lên cười: Ngươi là đại tẩu của ta, ta tự nhiên là tôn trọng ngươi. Sau này vẫn luôn luôn tôn kính. Đại tẩu không cần lo lắng, ngươi vĩnh viễn là đại tẩu ta.
Ý của ngươi là, không, sẽ không nói với người khác?
La Tố kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn.
Nói cái gì? Đại tẩu sinh động, là một người sống sờ sờ, ta có thể cùng người khác nói cái gì? Triệu Từ cười giật giật dây cương, thoải mái nói: Đại tẩu không cần lo lắng, ta sở dĩ biết rõ ràng những chuyện này, chỉ là thói quen bắt ép, cũng không có ý gì khác. Lúc ta còn mang bệnh, là đại tẩu săn sóc, ở trong thâm tâm Triệu Từ, ngươi vẫn luôn là đại tẩu của ta.
Nếu như không có người trước mắt này, hắn chỉ sợ sớm đã mất mạng. Nhớ tới chuyện cũ, trong lòng hắn ấm áp. Biết rõ chân tướng chỉ là muốn muốn làm cho mình sống phải hiểu. Cũng không phải muốn đi vạch trần nàng. Trên thực tế, nếu như nữ nhân trước mắt này không hỏi hắn, hắn cũng không định chủ động nói ra chuyện gì, chỉ giữ chuyện này sâu trong đáy lòng.
Thấy sắc mặt Triệu Từ lạnh nhạt, không có một chút miễn cưỡng hoặc là nói dối, trong lòng La Tố mới thở phào nhẹ nhõm.
Người này biết rõ nội tình của nàng, lại không muốn vạch trần nàng. Nói cách khác, hắn đồng ý cho nàng ở lại?
Nghĩ tới đây, trong lòng La Tố có chút kích động.
Một mình nàng giấu diếm bí mật động trời ở trong lòng, nghẹn quá khó chịu. Hiện giờ đã có thêm một người cùng chia xẻ, lập tức cảm thấy thoải mái không ít.
Sắc mặt nàng hơi đổi nói: Nhị đệ đệ yên tâm, ta vẫn như trước kia, ta không phải là xấu...Nhân. Nàng vốn nghĩ bản thân không giống quỷ xấu, bất quá nói hẳn ra sẽ làm người ta sợ hãi, ấp úng mới nói được hết câu.
Triệu Từ quay đầu lại nhìn nàng chỉ tay lên trời thề thốt, không nói ra lời, đáy lòng chợt lóe qua một tia mềm mại. Còn chưa kịp bắt lấy loại cảm xúc khác thường này, trong nháy mắt nó đã biến mất.
Kiềm chế cảm giác kỳ quái trong lòng, hắn mím môi cười cười, nhẹ nhàng gật đầu, xem như chấp nhận hứa hẹn của La Tố.
Nói ra chuyện này, khoảng cách giữa hai người trở nên gần hơn. Đối với La Tố mà nói, tiểu thúc làm cho nàng hết sức kiêng kỵ lúc trước, bây giờ tựa hồ cùng nàng làm hai con châu chấu bậu trên một sợi thừng.
Nhìn Triệu Lâm vẫn còn chìm trong giấc mộng, La Tố nhịn không được mở ra hình thức nói nhảm, nói đến thế giới trước kia. Nàng đích xác nghẹn quá lâu, rất muốn kể cho người khác về nơi nàng đã từng cuộc sống.
Nàng không muốn có một ngày, quên mất những ký ức quý báu này.
Triệu Từ yên tĩnh lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, không mở miệng hỏi gì cả.
La Tố cũng mặc kệ hắn có nghe hiểu không, nghĩ cái gì thì nói cái đó, chỉ quản lòng mình sảng khoái. Nếu như Triệu Từ không muốn nghe thì sao, ha, chuyện này không nằm ở trong phạm vi quan tâm của nàng.
Chờ tới lúc xe đến Triệu gia thôn, La Tố không nói về chuyện này nữa.
La Tố thoải mái sửa sang lại bao, chuẩn bị gọi Triệu Lâm dậy xuống xe.
Bất chợt Triệu Từ quay đầu lại, nhẹ giọng nói: Đại tẩu, khuê danh ngươi trước kia là?
A! La Tố a lên một tiếng, mới phản ứng được: La Tố, trước ta gọi là La Tố.
Triệu Từ mím môi khẽ cười một cái.
Nhìn hắn tươi cười nhu hòa, đột nhiên La Tố cảm thấy nàng 'Nhìn' thấy gió xuân.
***********************
Khai khẩn xong hai mẫu vườn rau xanh, La Tố vội đi loại nấm mèo.
Vườn rau xanh không phải ở trong phụ cận nhà mình, nên Triệu mẫu rất không an tâm, cứ có thời gian là lại đi xem.
Ăn xong cơm trưa, để xuống bát đũa, Triệu mẫu chuẩn bị đi xem một chút.
La Tố súc miệng, thấy bà bà còn muốn đi đến vườn rau xanh, vội vàng ngăn cản: Nương, hôm nay người đã đi xem nhiều lần. Vốn đang không có người chú ý, người làm vậy, sẽ làm cho người ta hiếu kỳ.
Thật sự là giấu đầu lòi đuôi a.
Triệu mẫu nghe vậy, càng thêm lo lắng: “Ngươi nghĩ cách đi, làm gì có nhà ai đem bạc để ở bên ngoài, làm sao ta có thể yên tâm được. Buổi tối lúc ngủ, ta đều lo lắng đâu.
Nương, đều là người trong một tộc, ngươi còn không tin bọn họ?
Chao ôi, nói thì nói như thế, này còn có cái vạn nhất đâu. Triệu mẫu thở dài, ánh mắt luôn bay ra ngoài, hận không thể xây căn nhà ở cạnh vườn rau xanh, cả ngày đều xem.
Nương, không vội, mấy ngày nữa nấm mèo mới mọc ra đâu. Người khác nhìn cũng nhìn không thấy cái gì. Hơn nữa, chuyện này ta đã có kế sách, không lo lắng bị người nhìn đi.
Triệu mẫu nghe vậy, hiếu kỳ nói: Kế sách gì?
Nương, hiện tại chúng ta đã tìm được con đường tiêu thụ, ta muốn để người trong thôn biết được chúng ta loại nấm mèo, ta sẽ đem biện pháp này giáo cho bọn họ. Nhưng có một điều kiện, nấm mèo của bọn họ chỉ có thể bán cho nhà chúng ta.
Giáo, giáo người khác loại? Triệu mẫu trợn tròn mắt.
La Tố gật gật đầu.
Nàng đã sớm có chủ ý này. Chuyện loại nấm mèo cũng thể không dấu diếm được lâu, để người ta ngấm ngầm vụng trộm nhớ thương,thì không bằng mình thoải mái nói ra. Mình vừa có được lợi ích, người ta cũng được hưởng lợi.
Hơn nữa Triệu gia thôn không giống với La gia thôn. Người trong Triệu gia thôn đều là cùng tông đồng tộc, họ thân thiết, đoàn kết hơn người những thôn khác.
Điều này càng có lợi cho kế hoạch tiếp theo của nàng.
Nương, lần này chúng ta loại nấm mèo ở bên ngoài, có thể lừa gạt được bọn họ bao lâu? Cuộc sống nhà chúng ta ngày càng tốt hơn, chuyện này thì không gạt được. Ta cũng không muốn gạt nữa. Dù sao về sau Nhị đệ cũng sẽ đi thi, chúng ta có thể xuất ra bạc, Triệu Lâm và Mộc Miên muốn đi học đường, chuyện này cũng không thể trì hoãn. Đến lúc đó người khác đều có thể nhìn ra được. Muốn tộc trưởng tìm đến nhà chúng ta nói nói, người sẽ nói cho họ biết hay là không nói cho?
Nghe La Tố đặt ra câu hỏi, hứng thú trong lòng Triệu mẫu cũng mất. Bà có tư tâm, không muốn đem biện pháp kiếm được tiền này nói ra. Nhưng đại tức phụ nói những chuyện này, đúng là bà cũng không có biện pháp giải quyết. Nếu tộc trưởng thực tìm tới cửa, bà cũng không biết nên trả lời thế nào.
Thấy Triệu mẫu trầm mặc, La Tố biết lời nói của nàng có tác dụng, tiếp tục nói: Để cho người ta đến lúc đó ép buộc chúng ta thì không bằng bây giờ thoải mái dạy bọn họ đi. Chỉ cần có người tới hỏi, ta liền nói, tuyệt đối không dối gạt. Bất quá chúng ta cũng đề ra yêu cầu, về sau nấm mèo bọn họ loại ra, chỉ có thể bán cho nhà chúng ta. Chúng ta cũng kiếm được một đồng tiền từ việc chênh lệch giá, nhà chúng ta không có thiệt thòi, vẫn có thể kiếm tiền đâu.
Còn có thể tiếp tục kiếm bạc? Mắt Triệu mẫu sáng rực lên. Bà biết mình không khôn khéo bằng đại tức phụ.
Đương nhiên rồi. Cho dù nhà chúng ta đem tất cả đất đai đều loại nấm mèo, số lượng thu được chỉ có như vậy, nếu là cả thôn nhân đều loại thượng đâu?
Triệu mẫu âm thầm tính toán một chút, thấy đây quả nhiên là chuyện rất có lợi.
Hảo, vậy thì nghe theo ngươi. Ngươi nói sao thì ta làm vậy.
Mỗi ngày đều phải đề phòng như đề phòng trộm cướp, bà cũng cực kỳ mệt mỏi.
Nhận được sự đồng ý của Triệu mẫu, trong lòng La Tố thả lỏng, tâm tình hài lòng.
Mặc dù nàng không cần được Triệu mẫu đồng ý cũng có thể áp dụng kế hoạch, nhưng nếu có được sự ủng hộ của người trong nhà, vẫn là tốt nhất. Chỉ cần mọi người vặn thành một cỗ dây thừng, không có chuyện gì là không làm được.
Nàng tin tưởng, về sau Triệu gia thôn tuyệt đối sẽ vặn thành một cỗ dây thừng, sẽ trở thành tân nông thôn đầu tiên của Đại Chu hoàng triều.
Đời trước nàng không có cơ hội làm chuyện này, đời này, nàng nhất định sẽ làm đến cùng.
************
Bà tức hai người thống nhất ý định không lâu, người trong thôn cũng bắt đầu có động tĩnh.
Lúc nào Triệu mẫu cũng chạy đến vườn rau xanh, giống như là xem bảo bối một dạng, một ngày mấy lần, tự nhiên thoát không khỏi ánh mắt của mọi người.
Đặc biệt là Triệu nhị nương, đã sớm vụng trộm đi nhìn mấy lần. Bà phát hiện cái vườn rau xanh này hết sức cổ quái, không có loại rau cỏ gì , chỉ có một chút cọc gỗ và một chút mảnh gỗ vụn, hơn nữa còn thoang thoảng có mùi thối của phân và nước tiểu.
Là một người khôn khéo, Triệu nhị nương suy tư vài giây thì vỡ lẽ, đồ được loại trong vườn này giống hệt ở trong sân Triệu gia.
Đại Mộc, ngươi nói ta có nên mang ít đồ đến nhà tẩu tử hỏi một chút hay không. Triệu nhị nương ở nhà thương lượng với nam nhân vài ngày, cuối cùng nhịn không được. Nhà mình có đất đai, có tráng lao động, cho nên nếu có thể loại ra cái gì kiếm được tiền, ngày khẳng định sẽ tốt lên.
Hai đứa con trai đều muốn thành gia, về sau có rất nhiều chỗ cần dùng bạc đấy.
Triệu Đại Mộc đang sửa sang lại nông cụ, chuẩn bị đi ra đồng làm cỏ, nghe nói như thế, lơ đễnh nói: Đừng nhớ thương, người ta chắc chắn sẽ không nói. Đây chính là biện kiếm pháp được tiền đấy.
Không chắc a, chúng ta học, lại không cản trở chuyện của các nàng. Triệu nhị nương có chút không muốn buông tha.
Triệu Đại Mộc lắc lắc đầu: Ai không có tư tâm a, ngươi nếu có biện pháp kiếm tiền, ngươi nguyện ý nói ra cho người ta biết? Đừng nói là loại nghề nghiệp kiếm được tiền này, chính là nhà ai có biện pháp làm hoa màu trên ruộng lớn lên tốt hơn một chút, cũng không muốn nói ra cho mọi người đều biết.
Thấy tức phụ mình còn không có ý buông tha, ông cũng không nhiều lời. Tức phụ ông có tính quật cường, không đụng đầu thì sẽ không quay đầu lại.
Triệu nhị nương xác thực không chuẩn bị lùi bước, đợi Triệu Đại Mộc vừa ra khỏi cửa, bà ta ở nhà tìm kiếm một phen. Cuối cùng tìm được một con cá muối to nhất.
Nhìn hai cân cá muối nằng nặng trong tay, thịt bà ta có chút đau. Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là cắn răng đi đến Triệu gia.
Triệu mẫu gần nhất vội vàng chuyện trong ruộng, trong nhà bà ruộng lúa nhiều, ruộng cạn ít, nên chỉ bận rộn vài ngày là rảnh rỗi. Ở nhà trông nom nấm mèo trong sân.
Thấy Triệu nhị nương đến, bà theo bản năng muốn bắt đồ phủ lên nấm mèo, nhưng nghĩ tới chuyện đã nói với đại tức phụ, dằn lòng không có lấy đồ phủ lên, tươi cười dẫn Triệu nhị nương vào nhà.
Triệu nhị nương vừa vào sân nhỏ, hai mắt liền nhìn chằm chằm vào nấm mèo: Hừm, đây là... Hai mắt bà ta trợn to, không tin vào mắt mình.
Thật sự là nấm mèo a, bà không nhìn lầm a.
Này nấm mèo sao lại ở trong sân Triệu gia.
Nhị muội tử a. Triệu mẫu cười đưa cho bà ta cái ghế: Sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến ngồi chơi?
La Tố ở trong phòng bếp bận việc, nghe được động tĩnh, thì đi ra, thấy Triệu nhị nương nhìn chằm chằm nấm mèo nhà mình, cũng biết mục đích của chuyến đi này. Nàng không thay đổi sắc mặt bương nước đi ra: Nhị nương, uống nước.
Chao ôi, không cần khách khí như thế. Triệu nhị nương ngượng ngùng cười cười. Lại có chút thẹn thùng giơ cá muối nhà mình lên: Hôm nay ở nhà thu thập, phát hiện nhiều ra một con cá, vừa vặn cầm đến cho các ngươi thêm cái món ăn. Triệu Từ không phải là thân thể mới tốt sao, cấp hắn bồi bổ thân thể.
Này sao có thể a? Triệu mẫu vội vàng từ chối. Hiện tại ngay cả một quả trứng gà đều là bảo vật, huống chi một con cá lớn như vậy.
Không có việc gì, đây là hôm trước Đại Mộc bắt được ở trong sông, không đáng mấy đồng tiền. Triệu nhị nương hào phóng khoát khoát tay.
Triệu mẫu khó xử nói: Cứ cho không phải là mua, đem ra ngoài bán cũng có thể có chút tiền, ngươi đưa cho chúng ta, này nhiều thẹn thùng a. Chúng ta cũng không có gì tốt cấp ngươi. Lại quay đầu nhìn La Tố: Nhà ta không phải có mặn thịt sao, đi cắt một miếng cho nhị nương ngươi.
Vâng. La Tố cười đáp một tiếng, dợm bước đi vào bếp.
Không cần không cần. Triệu nhị nương vội vàng đứng lên kéo nàng, thẹn thùng cười cười: Không cần cắt thịt. Kỳ thật, kỳ thật ta đây cũng là mày dạn mặt dày tới tìm các ngươi cầu xin một chuyện.
Triệu mẫu nghe vậy thì nói: Chúng ta có thể giúp được chuyện gì a?
Triệu nhị nương nhìn nhìn nấm mèo trong sân, cười nói: Trước khi đến đây, ta thấy bên trong vườn rau xanh nhà các ngươi đều loại đồ, nhìn giống giống nấm mèo, có phải các ngươi đang loại nấm mèo hay không? Cũng không đợi hai người trả lời, tiếp tục nói: Ta cũng nói thẳng vậy, các ngươi cũng đừng nói ta tham lam, ta thật sự muốn học cái phương pháp này, nhà mình có thể trồng ra chút nấm mèo, cũng kiếm được chút tiền. Trong nhà có hai đứa con trai lớn như vậy, về sau thành thân dưỡng hài tử đều muốn hoa bạc. Mặc dù ta cùng Đại Mộc có thể giúp đỡ, nhưng trong nhà cũng chỉ mấy mẫu đất đai, liền tính cả ngày làm việc ở trong đất, một năm thu hoạch cũng không được nhiều. Cho nên lúc này mới động cái tâm tư này.
Một hơi nói xong, Triệu nhị nương không quản kết quả ra sao, ngẩng cao đầu nhìn Triệu mẫu và La Tố.
Triệu mẫu đầu tiên là sững sờ, nửa ngày chưa kịp phản ứng. Nhị nương đều nói trắng ra như vậy, bà đúng là không biết nên trả lời thế nào. Chỉ ngơ ngác nhìn đại tức phụ.
La Tố thấy ánh mắt của Triệu mẫu, biết Triệu mẫu muốn nàng nói chuyện, lập tức cười nói: Hóa ra nhị nương muốn nói là chuyện này a. Nếu là chuyện này, cá muối này ta cũng không cần. Ngươi trước khỏi phải cấp, ta không phải là không giáo, cũng không cần phải tặng lễ cho nhà chúng ta. La Tố dứt khoát ngồi xuống: Nói thật ra, hiện tại nhà chúng ta cũng dùng phương pháp này, ngày trước ta cùng nương ta không dám chắc chắn có thể loại ra nấm mèo, nên mới không công khai, cũng đợi vườn rau xanh loại ra nấm mèo, mới nói với mọi người, sợ mọi người nói chúng ta mạnh miệng đâu.
Phải, phải. Ta hiểu Triệu nhị nương vui rạo rực vội vàng phụ họa.
Bất quá hôm nay nhị nương tìm đến tận cửa hỏi về chuyện này, chúng ta cũng không để ý nhiều như vậy. Ta chỉ có điều muốn nói, nếu là loại không được đồ, cũng không nên trách chúng ta. Dù sao đất đai mỗi nhà mỗi hộ đều không giống nhau, loại ra nấm mèo cũng sẽ khác nhau, ta cũng không thể bảo đảm.
Triệu nhị nương liên tục gật đầu: Đạo lý này chúng ta hiểu được.
La Tố cười nói: Nhị nương là người hiểu biết, chúng ta cũng nói thẳng. Biện pháp này đợi tí nữa ta dạy ngươi, ngươi trở về lấy một mảnh đất nhỏ loại thử trước xem sao. Bất quá ta cũng có yêu cầu.
Có yêu cầu gì ngươi cứ việc nói. Triệu nhị nương không nghĩ tới chuyện này lại thuận lợi như vậy, sớm đã có chút không kháng cự được, vội vàng thúc giục.
Bởi vì lúc trước ta sớm cùng với người ta nói tốt lắm, loại ra nấm mèo chỉ có thể bán cho nhà người ta, cho nên nấm mèo sẽ được gom lại bán cho một nhà họ. Đến lúc đó nhị nương nếu là loại đi ra, thì phải bán nấm mèo cho ta, ta sẽ mang vào trong thành bán. Thứ hai, chúng ta cũng phải ký một hiệp nghị, biện pháp này không thể tùy tiện truyền đi, kể cả giá nấm mèo bán cho ta cũng vậy, ta đều viết rõ ràng ở trên hiệp nghị. Đỡ phải về sau xảy ra vấn đề, tình cảm hai nhà nứt vỡ.
Nghe La Tố nói ra yêu cầu, trong lòng Triệu nhị nương thả lỏng, lập tức nói: Được được, ngươi dạy ta loại cái này, ta dĩ nhiên nghe ngươi an bài. Ngươi yên tâm đi.
Bà được người ta dạy cho phương thuốc, đương nhiên sẽ không tiết lộ phương thuốc ra ngoài.
La Tố thấy bà là người thức thời, lại là người biết lý lẽ, trong lòng cũng yên tâm, tiếp tục nói: Không phải là ta không nể tình quê nhà hương thân, chẳng qua ta lo lắng sau này sẽ xảy ra vấn đề. Ta cũng là muốn làm một chuyện tốt, không muốn để chuyện tốt biến thành chuyện xấu.
Triệu mẫu cũng góp lời: Đúng vậy, mọi việc có cái hiệp nghị, làm chuyện gì cũng đều thanh bạch, về sau tình cảm cũng sẽ không bị tổn thương.
Triệu nhị nương lại liên tục gật đầu: Thật tốt, chuyện này chúng ta đã định, hiệp nghị này ngươi cứ viết ra, ta chỉ cần ấn dấu tay lên.
La Tố cười khoát khoát tay: Không vội, chuyện này là đại sự, nhị nương vẫn nên gọi Đại Mộc thúc đến đay, hai nhà chúng ta chính thức làm ước định. Hai huynh trưởng cũng đến cùng thì càng tốt.
Hảo, ta đi tìm bọn họ đến. Trong lòng Triệu nhị nương cao hứng, không thể chờ đợi được đứng lên, lại đem xâu cá muối dúi vào trong tay Triệu mẫu: Con cá này các ngươi thu đi, nó cũng là một phần tâm ý của ta. Nói xong vội vã chạy đi.
Triệu mẫu nhìn cá muối trong tay, lại nhìn bóng dáng Triệu nhị nương bỏ chạy, cười nói: Nhị nương ơ, cũng quá khách khí đi.
La Tố cười cười, xoay người đi đến thư phòng Triệu Từ tìm Triệu Từ mượn giấy và bút mực.
Triệu Đại Mộc không nghĩ tới tức phụ mình thực hỏi được chuyện này, gấp gáp chạy về nhà, dẫn hai đứa con trai theo sau tức phụ nhà mình đi tới nhà La Tố.
Triệu Từ đã sớm viết xong hiệp nghị, đọc to cho toàn gia Triệu Đại Mộc nghe.
Ấn theo yêu cầu trong hiệp nghị, toàn gia Triệu nhị nương không có quyền tùy ý tiết lộ phương thuốc, nếu như làm trái với lời hiệp nghị, sẽ phải gánh chịu hết thảy tổn thất. Nếu Triệu gia loại ra nấm mèo, tất cả đều phải bán cho La Tố, hoặc do La Tố chế định khách hàng, phương diện giá cả so với giá thị trường thấp hơn một đồng tiền.
Đoàn người tự nhiên cũng hiểu, một đồng tiền này là phí trà nước.
Bất quá toàn gia Triệu nhị nương đều là người biết điều, nhà mình có việc cầu người, người ta cũng là nói ra yêu cầu rất rõ ràng. Hai bên thoả thuận xong, tất cả đều hết sức công đạo. Cho nên không có chút do dự, Triệu Đại Mộc ký tên xuống hiệp nghị, lại để người trong nhà cùng đi lên ấn dấu tay.
Hiệp nghị hoàn thành, La Tố tay cầm tay dạy toàn gia Triệu nhị nương loại nấm mèo.
Triệu Đại Mộc là người có kỹ năng loại hoa mầu hảo, vừa nghe liền hiểu,thúc giục hai đứa con trai về nhà dọn dẹp mảnh đất trong viện nhà mình, để chuẩn bị loại nấm mèo.
La Tố lo lắng bọn họ nóng lòng, khuyên nhủ: Ta làm ruộng trồng trọt cũng là vì ăn no mặc ấm, nấm mèo mặc dù kiếm được tiền, nhưng không đáng để dùng tất cả đất đai trong nhà loại, đỡ phải đến lúc đó nhiều quá, chúng ta bán không được, trong nhà lại không có lương thực. Vì an toàn, dùng ba bốn mẫu đất là thích hợp.
Triệu Đại Mộc cũng là người vững chắc, vừa nghe liền hiểu mấu chốt trong đó, cười nói: Lúc trước nghe người ta nói có thể trồng ra nấm mèo, ta thật sự là không tin đâu, bây giờ nhìn thấy, mới thật sự tin.
Triệu nhị nương cũng cười nói: Triệu Thành tức phụ chính là người có phúc khí, về sau còn ai dám nói nàng có chỗ không tốt, ta nhất định đi liều mạng với họ.
Nghe bà nói đùa, Triệu mẫu vui vẻ nở nụ cười.
Đại tức phụ đúng là người có phúc khí.
Sau khi thấy toàn gia Triệu nhị nương loại nấm mèo, mấy nhà có chút hoài nghi cũng bắt đầu hành động.
Trong nhà La Tố cơ hồ mỗi ngày đều có thôn dân đến hỏi thăm, kinh động đến cả lão tộc trưởng Triệu gia thôn.
/109
|