Bần Hàn Tức Phụ

Chương 28 - Chương 28

/109


Ediror: Đô Đô

Ngươi mua vùng núi kia làm gì, nhà ta lại không thể đi khai nhiều đất hoang như vậy, này phải làm sao?

Sau khi về nhà, Triệu mẫu mặt mũi tràn đầy lo lắng nói ra băn khoăn trong lòng.

La Tố cười nói: Nương, núi này lại không cao, từ chân núi đến giữa sườn núi có thể khai khẩn không ít đất đai đâu. Đến lúc đo chúng ta có thể gieo trồng bao nhiêu thứ a.

Vậy ngươi muốn loại cái gì. Muốn dọn dẹp những khối đất kia, sẽ phải phí không ít khí lực đâu.

Ba mươi mẫu đất đồi núi a, này nếu phóng ở trên đất bằng, nhà bà thật sự trở thành địa chủ.

Cũng phải nói đại tức phụ này gan lớn dám ký sổ với cả huyện lệnh.

Triệu mẫu tâm tình có chút phức tạp, một mặt hy vọng có thể thành, một mặt lại cảm thấy người ta không đồng ý mới tốt. Bất quá thấy đại tức phụ cao hứng như vậy, bà cũng không muốn nói ra lời không may.

La Tố là người không chịu ngồi yên.

Hiện giờ nhìn lại, mặc dù còn chưa có tin tức chính xác, nhưng ba mươi mẫu đồi núi kia ắt hẳn thuộc về nhà nàng. Nàng vẫn nên đi xem một chút để sau này còn biết sử dụng chúng như thế nào.

Triệu mẫu không yên tâm để nàng ra ngoài một mình, vác theo cái cuốc đi theo nàng.

Dọc theo đường đi gặp không ít thôn dân cũng đến xem đất hoang. Mọi người hôm nay đều đã ghi danh, đợi ngày mai thì bắt đầu đo đạc, nên đến đấy xem trước một buổi để còn phác thảo kế hoạch trồng trọt.

Triệu nhị nương cũng đi, Triệu Đại Mộc hôm này còn chưa trở về, chỉ có một mình bà đến xem khối đất đã mua.

Thấy La Tố cùng Triệu mẫu cũng đến, thì cười nói: Các ngươi cũng mua? Mua khối nào, không chừng hai nhà chúng ta ở cạnh nhau đấy.

Thôn dân xung quanh nghe thấy, cũng nhìn lại.

La Tố chỉ trên núi: Ba mươi mẫu trên núi, nhà ta đều mua hết.

Sạo lại mua đất trên núi a? Bình thường tưới nước hay làm gì cũng không có phương tiện.

La Tố nói: Địa phương lớn, cũng có thể tập trung trồng trọt.

Người bên cạnh nghe nói La Tố mua ba mươi mẫu đất trên núi, thì kinh ngạc, đồng thời lại có chút may mắn. Này nếu Triệu Thành tức phụ mua đất bằng, bọn họ sẽ chẳng có mảnh đất đẹp nào để mà chọn rồi.

Tạm biệt thôn dân, La Tố liền dẫn Triệu mẫu tìm đường lên đỉnh núi.

Ngọn núi này gọi là Phiến Ngưu sơn bởi vì nhìn từ đằng xa trông như một đầu ngưu đang nằm ngủ, núi không cao, nhưng khá dài. La Tố muốn, chính là một đoạn núi thuộc về Triệu gia thôn.

Trên núi không có nhiều cây, hầu hết chỉ toàn cỏ dại, bình thường mọi người hay tới nơi này chăn trâu.

Loại cái gì mới tốt, chao ôi. Triệu mẫu mặt mũi tràn đầy lo lắng.

La Tố không lên tiếng, miết cằm nhìn chung quanh, này trên núi mặc dù cách xa nguồn nước, nhưng có đặc điểm riêng, có nhiều chỗ trũng lõm xuống dễ chứa nước. Nếu như ở chỗ này đào cái ao nước không lớn không nhỏ tích trữ nước, ba mươi mẫu đất này nhà nàng không lo không có nước tưới.

Chỉ nhìn một vòng như vậy, La Tố đã có quy hoạch sơ bộ cho ba mươi mẫu đất.

Hai kế hoạch đầu tiên, đào ao nước - - khai hoang.

Nếu làm xong, còn có thể bắt kịp vụ gieo giống mùa thu.

Còn việc loại cái gì, trong lòng La Tố đã có chủ ý.

************

Không nghĩ tới Triệu gia thôn nhân tích cực như vậy, đât hoang có thể khai khẩn đều muốn khai. Tạ Thành Nam hài lòng xem sổ sách Chu huyện thừa đưa tới.

Chu huyện thừa tươi cười nói: Này Triệu gia thôn thời gian qua chính là thôn xóm phát triển nhất của huyện ta. Lý chính thôn bọn họ cũng chính là tộc trưởng của bọn họ, ở trong thôn thập phần có uy danh, các thôn dân đều nguyện ý nghe lời hắn.

Uh, Triệu thị bộ tộc này rất đáng khen.

Chu huyện thừa sờ sờ tiểu ngân giác (thỏi bạc nhỏ) trong túi, lại cười nói: Kỳ thật Triệu gia thôn không chỉ muốn đem đất hoang cấp khai, ngay cả phiến núi hoang vu kia cũng muốn mua.

A, ngay cả núi hoang cũng muốn? Tạ Thành Nam cảm thấy hứng thú.

Là, chỉ là... Chỉ là gia đình kia vài ngày trước đã mua vài mẫu ruộng cạn, ngân lượng trong nhà không đủ, cho nên muốn đánh cái phiếu nợ, đợi năm sau thu hoạch, sẽ trả cả vốn lẫn lời.

Đánh phiếu nợ? Lông mày Tạ Thành Nam cau lại không nói lời nào.

Chu huyện thừa lập tức thấy khẩn trương, thầm nói chuyện này nếu là không thành, còn phải đem bạc trả lại cho người ta. Đã vậy còn khiến Huyện lệnh đại nhân mất hứng, đúng là xôi hỏng bỏng không a.

Hắn đang ảo não, đột nhiên nghe thấy một trận cười khẽ: Ha ha ha a, chuyện này ngược lại thập phần thú vị. Tạ Thành Nam vuốt râu: Không nghĩ tới dân chúng cũng không phải chỉ biết ở trong ruộng đồng đào đất, còn biết động não. Lá gan cũng không nhỏ, dám hướng nha môn đề ra chuyện đánh phiếu nợ.

Trong lòng Chu huyện thừa căng thẳng, vội nói: Phải phải, quá lớn mật.

Hắn lau mồ hôi trên trán một cái: Hạ quan sẽ đi quở trách bọn họ một trận, đúng là dân đen không có quy củ.

Vừa dợm bước thì thấy Tạ Thành Nam khoát tay chặn lại: Chao ôi, cái này ngược lại không cần, trái phải bất quá chỉ có vài mẫu đất hoang, còn là trên núi, không quan trọng. Bọn họ muốn loại liền để bọn họ loại đi, chỉ có điều phải nói rõ, ngày nào khai hoang, lúc nào năm sau đem bạc bổ sung.

Chu huyện thừa nghe vậy giống như được đại xá, trên mặt đầu tiên là vui mừng, tiện đà lập tức nói: Đại nhân nói đúng lắm, hạ quan sẽ đi nhắc nhở bọn họ, đại nhân khoan dung với dân chúng như vậy, không hổ là một vị quan phụ mẫu vì dân vì nước a.

Trong khả năng cho phép mà thôi, ha ha ha a. Tạ Thành Nam cười ha hả lại vuốt chòm râu của mình.

Hắn phát hiện làm quan phụ mẫu thật sự rất là đơn giản, cũng không cần làm nhiều chuyện, chỉ cần đối xử với dân chúng khoan dung một chút là được. Không biết bình thường mấy tên bêu danh Huyện lệnh kia là làm như thế nào, thật sự là tò mò.

Sau khi mang theo một thân mồ hôi lạnh từ trong thư phòng Huyện lệnh đi ra, Chu huyện thừa liền thở dốc một hơi, đi về phòng làm việc của mình.

Trong phòng là Triệu thị lão tộc trưởng đang một mực cung kính chờ đợi.

Thấy Chu huyện thừa đến, vội vàng ra cười đón.

Chu huyện thừa nhấp một ngụm trà, nói: May mắn đại nhân phúc hậu, chuyện ngươi nhờ cậy đã thành, trở về bảo bọn họ mau chóng trồng trọt, thời điểm nộp thuế năm nay, cũng có thể đưa ra một khoản đẹp mắt, ta ở trước mặt đại nhân cũng dễ ăn dễ nói.

Lão tộc trưởng mừng rỡ, lập tức khom lưng thở ra: Còn là nhờ có đại nhân phí tâm. Lại cười nói: Năm nay đều mua được đất đai, đợi đến lúc thu hoạch, nhất định long trọng cảm tạ đại nhân.

Chu huyện thừa ho nhẹ hai tiếng: Cũng không cần quá khách khí.

Nên nên, đại nhân chính là đại ân nhân của Triệu gia thôn chúng ta mà. Lão tộc trưởng càng tỏ ra cung kính.

****************

Khế đất vừa đến tay, nhà nhà liền bắt đầu vội vội vàng vàng khai hoang.

Cả thôn xóm chỉ có mình nhà La Tố không có động tĩnh.

Triệu mẫu thấy mọi người đều đang bận rộn khí thế ngất trời, đại tức phụ nhà mình lại vẫn không chịu động, ngược lại cả ngày đi thị trấn mấy lần, trong lòng cũng có chút nóng nảy.

Này cây mía non ngược lại hảo mua. Chỉ là đường xá có chút xa xôi mà thôi, để chở tới đây, cũng phải mất tầm mười mấy ngày.

Bạch phu nhân ngồi ở trong hậu viện nhà mình, vừa uống trà, vừa cười nói.

La Tố bưng một ly trà, nhưng không uống, chỉ cười nói: Ta cũng không thiếu mười mấy ngày này, chỉ cần có thể tìm được liền thành. Phu nhân cứ cho cái giá thích hợp, chúng ta đều là người dễ nói chuyện.

Bạch phu nhân cười nói: Cũng chỉ có ngươi coi trọng ta như vậy, làm như chuyện gì ta cũng có thể lo liệu thỏa đáng vậy. Hiện giờ con đường tiêu thụ nấm mèo còn chưa tìm được đâu, ngươi đây còn dám đến hỏi mua cây mía non.

Bạch đại phu hành y cứu vô số người, phu nhân người quen biết tự nhiên cũng nhiều. Tổng mạnh hơn nhiều tiểu môn tiểu hộ như ta. Ngài phải đáp ứng giúp ta, nếu không hôm nay ta sẽ ngồi lỳ ở chỗ này. La Tố chơi xỏ lá cười nói.

Nhìn dáng vẻ này của ngươi, người khác còn tưởng rằng ta bắt nạt ngươi đâu. Bạch phu nhân liếc nàng một cái.

Hai người hợp tác nhiều ngày, quan hệ tự nhiên cũng trở nên thân thiết hơn. Thường hay trêu ghẹo nhau như vừa rồi.

Bạch phu nhân cười uống một hớp trà, mới chân thành nói: Chuyện này ngược lại dễ xử lý, chỉ là ngươi muốn loại cây mía, ngươi đã biết cách loại chưa? Trăm dặm xung quanh chúng ta, chỉ sợ trên khắp Bì Lăng huyện cũng chưa từng có người loại cây mía đi, ngươi mua về, không sợ lãng phí đồ.

Ta không chắc lắm, dù sao cũng phải thử xem một chút. Bì Lăng huyện chúng ta mặc dù không có ai loại cây mía, nhưng trong huyện lại có một xưởng chế đường, nếu ta loại ra cây mía, không lo không tìm được người mua.

Cũng đúng, bọn họ đều phải đến một nơi rất xa mua cây mía rồi chở về đây, nghe nói còn phải vận chuyển qua cả thủy lộ và đường bộ, thật đúng là lăn qua lăn lại.

La Tố cười nói: Gan nhỏ chết đói, gan lớn chết no, ta không nắm chắc, cũng đụng một cái thử nhìn một chút. Chỉ là tiền mua cây mía non lần này, phu nhân có thể cho ứng trước không, đợi nấm mèo mọc ra, ta sẽ trả cả vốn lẫn lời. Trái phải hơn hai tháng nữa, lúa trong nhà cũng được thu, đến lúc đó sẽ đưa chút gạo mới đến cho ngươi ăn.

Được thôi, gạo ta mua, phải rẻ hơn người khác mới được. Bạch phu nhân sảng khoái nói.

Đây là tự nhiên, hai chúng ta còn phải nói chuyện này sao.

La Tố bưng ly trà: Vậy hôm nay xin phó thác chuyện này cho phu nhân, ta lấy trà thay rượu nói lời cảm tạ, ngày sau có kết quả tốt, ta lại tới cửa bái tạ.

Bạch phu nhân nâng ly trà cười: Ngươi đúng là dẻo miệng, cầm trà nhà ta kính ta. Miệng nói như vậy, lại vui vẻ uống hết ly trà.

Đợi La Tố ra khỏi cửa y quán, Bạch đại phu mới đi ra hỏi phu nhân nhà mình: Ngươi thật đáp ứng bỏ bạc ra trả trước cho nàng? Hắn thật sự không nghờ rằng, phu nhân tính toán tỉ mỉ nhà mình, thế nhưng chịu giúp người ta làm ăn không vốn một lần.

Vị nông gia tiểu nương tử kia quả là khôn khéo. Hắn rất muốn đi thỉnh giáo nàng ta, đến cùng là dùng biện pháp như thế nào, mà có thể chế trụ nương tử của hắn.

Bạch phu nhân điểm điểm trán hắn: Tại sao không thể đáp ứng. Trái phải bọn ta có quan hệ làm ăn. Mặc kệ cây mía kia có thể mọc ra hay không, nàng ta cũng phải còn bạc cả vốn lẫn lời cho ta. Nếu thành thì tốt hơn, sau này nàng ta tự nhiên càng cảm kích ta, đây chính là chỗ tốt đưa tới cửa.

Bạch đại phu gật đầu.

Nhớ lại số cá muối ăn mãi chưa hết trong phòng bếp, gần đây còn có gạo mới ăn, đều là trắng bóng chỗ tốt a. Cũng phải nói nông gia tiểu nương tử kia ra tay rất hào phóng, hắn đưa mắt lom lom nhìn đống lễ vật hôm nay nàng ta mang đến.

Không phải là một đứa ngốc, thì chính là người quá mức khôn ngoan.

*****************

La Tố tự nhiên không phải kẻ ngốc, lễ vật đưa ra ngoài, trong lòng nàng cũng xót, bất quá nghĩ đến chỗ tốt của mai sau, tự nhiên đều phải cam nguyện.

Có nhiều thứ, có tiền cũng không mua được. Tỷ như lần tay không bắt sói trắng này, nàng thật sự không có nhiều tiền vốn, lại không muốn bỏ qua thời cơ trồng trọt lần này, cho nên chỉ có thể đi khắp nơi vay mượn.

Chỉ cần thành, thu nhập năm sau sẽ gấp mấy chục mấy trăm lần năm nay a.

Mấy món nợ nhỏ này, thật lòng nàng thấy không lo lắng chút nào.

Cho nên hoa bạc để tạo hảo quan hệ, là chuyện rất cần thiết.

Hiện giờ đất đai đã tới tay, cây mía non cũng sắp có, chỉ cần chờ khai khẩn đất đai rồi trồng trọt mà thôi.

Mới vừa đến nhà, Triệu mẫu liền từ trong viện ra đón: Bên ngoài đều bận rộn khí thế ngất trời, chúng ta mặc kệ ba mươi mẫu đất kia sao?

Nương, hiện tại không vội đâu, chúng ta không phải có nhiều thời gian sao?

Chao ôi, đây thật là, để mặc mấy mẫu đất kia, ta không yên lòng.

Triệu mẫu ôm ngực, có cảm giác, miếng thịt béo đến miệng, cứ để thế mà không ăn.

La Tố cười vào nhà rửa mặt và rửa tay, nói: Hiện giờ chuyện bên trong đất đai ta đều an bài thỏa đáng, nương không cần bận tâm. Ngài còn không tín nhiệm con dâu của mình?

Không phải, chỉ là tâm trí ta không nhịn được lo nghĩ nhiều chuyện mà thôi.

Gương mặt La Tố tràn đầy nhẹ nhàng khoan khoái đem nước bẩn đổ xuống cống thoát nước: Nương yên tâm đi, chờ mọi người làm xong, ta sẽ đến nói chuyện khai hoang với tộc trưởng. Ba mươi mẫu đồi núi nhà ta, để khai hoang cần có không ít người hỗ trợ đâu. Hiện tại nhà nào nhà nấy đều đang bận rộn làm việc, ta cũng không nên mở miệng nói chuyện này. Chờ bọn họ làm xong việc, ta đi tìm bọn họ, dù sao cũng chỉ có ba mươi mẫu đất, mướn thêm vài thôn dân làm giúp là được thôi.

Còn tiền công đâu? Triệu mẫu sốt ruột nói.

Trước thiếu. La Tố mặt mũi tràn đầy tự nhiên nói. Trong tay nàng còn có mấy lượng bạc, chờ hai tháng sau nấm mèo mọc ra, lại có thêm tiền. Bất quá nàng cũng không định đem một chút bạc này đều lấy ra dùng. Còn phải giữ lại làm chút vốn lưu động.

Khoản nợ nhiều không lo, hiện tại nàng đối với chuyện mượn tiền không có áp lực tâm lý.

Triệu mẫu nghe vậy, vụng trộm thở dài.

Bà cảm thấy chuyện này cứ kỳ quặc thế nào ý. Một đồng tiền không mất, vẫn mua được đồ, còn mướn được người giúp đỡ khai hoang. Này vài thập niên bà chưa từng thấy qua chuyện tốt nào như này đâu.

******************

Hộ thiếu nợ chuyên nghiệp La Tố đợi đến khi đoàn người khai khẩn không sai biệt lắm, liền hoan hoan hỉ hỉ đi đến nhà tộc trưởng tiếp tục mượn tiền.

Ba mươi mẫu đất, lại ở trên núi, nếu sốt ruột, tìm mười tráng đinh đi khai hoang là đủ.

Tộc trưởng đem chuyện này nói cho mấy nhà có nhiều nam nhân, cũng không có người nào không vui ý.

Dù sao cũng không phải là không trả công, chẳng qua là mua đất hoang, bạc không đủ. Hiện tại tât cả thôn nhân đều không còn chút bạc nào, trong lòng bọn họ cũng thông cảm cho nhà nàng.

Hơn nữa, mắt thấy trong ruộng lúa muốn trổ đòng, cũng không lo lắng Triệu Thành tức phụ quỵt nợ.

Cho nên ngày hôm sau, mọi người liền khiêng nông cụ đi lên núi giúp nhà La Tố khai hoang.

La Tố cũng quy hoạch lại vùng núi nhà mình.

Dành ra hai mẫu đất hai bên trái phải đào ao tích trữ nước, sâu chừng một mét. Rồi lấy xẻng xúc đất đắp cho bốn phía vững chắc. Ở giữa là một mảnh đất lớn, cứ tầm sáu bảy mẫu đại tiểu phân chia thành bốn khu vực, trung gian lưu lại một con đường rộng nửa thước để đi lại.

Bận rộn bảy ngày, ba mươi mẫu này mới rốt cục làm xong. Nhìn khối đất ngay ngắn chỉnh tề trong lòng, La Tố cực kỳ nhẹ nhõm.

Chỉnh sửa lại đất vùng núi, cũng chẳng thua kém đất bằng.

Mọi người xem ruộng cạn trên núi của Triệu gia, hết sức là quen mắt.

Không nghĩ tới vùng núi hoang vu lúc trước, được Triệu Thành tức phụ quy hoạch, sửa sang lại toàn bộ, phân ô nào ra ô nấy, nhìn trông rất đẹp.

Có người tiến lại hỏi thăm, Triệu Thành tức phụ muốn dùng khối đất lớn này loại gì a?

La Tố cũng không dấu giếm, nói thẳng nàng muốn loại cây mía.

Loại cây mía? Ruộng chỗ chúng ta cũng có thể loại cây mía?

Mọi người lập tức kinh ngạc kêu ra tiếng.

Này lão tổ tông loại rất nhiều hoa mầu, nhưng là chưa từng loại qua cây mía a. Nghe người ta nói, bên trong huyện có một xưởng chế đường, người ta phải đến một nơi rất xa mới mua về được đấy.

Nếu có thể loại, người ta đã sớm loại, còn chờ đến bây giờ?

Ba mươi mẫu a, toàn bộ dùng để loại cây mía, cũng không biết Triệu Thành tức phụ này có nắm chắc hay không.

Tại lúc mọi người còn đang ngạc nhiên nghi ngờ, xe ngựa chở theo cây mía non tiến vào trong thôn.

Lần này cũng không cần La Tố nhờ vả, hán tử nào cũng tiến lên giúp một tay, giúp La Tố đem ngọn mía cắm xuống đất.

Dù sao không quan tâm nó có thể sống được hay không, cứ đem loại trước rồi nói sau. Nếu có thể thành, về sau còn phải nhờ Triệu Thành tức phụ dạy cho cách loại cây mía.

Nhìn cây mía mầm một mảnh xanh biếc, bộ dáng sinh cơ bừng bừng, người trong thôn đột nhiên nghĩ phải tin tưởng, Triệu Thành tức phụ thật sự trồng ra cây mía.

*****************

Trung tuần tháng bảy, Triệu Từ nhờ người truyền tin về thôn. Hắn lần này không thể trở lại, phải chuẩn bị cùng nhóm học sinh trong thư viện đi tỉnh phủ lân cận tham gia thi Hương.

Triệu mẫu vốn định đợi lúc nhi tử trở về, sẽ cho hắn thêm chút lộ phí đi đường, không ngờ nhi tử lại lại không chịu về nhà.

Cũng không biết hắn có đủ tiền tiêu hay không, muốn đến tỉnh phủ kia cũng phải mất hai ba ngày đi đường, lại muốn ở bên kia ôn thư, ăn mặc trụ, đều phải tiêu tiền đâu.

Triệu mẫu càng nghĩ càng thấy không yên tâm, ngay cả cơm canh đều không muốn ăn, liên tục ở nhà lẩm bẩm.

La Tố nói: Nương nếu là đích xác không yên tâm, thừa dịp Nhị đệ còn chưa có xuất phát, đi đến thư viện tìm hắn không phải là được sao. Nhà ta hiện tại cũng không có việc gì bận, chúng ta dành ra vài ngày đi thăm hắn đi.”

Đúng đúng đúng, ta quá lo lắng, nên đã quên mất chuyện này. Triệu mẫu như vừa tỉnh mộng, vội vàng chạy về phòng. Ta đi lấy bạc, đến thị trấn ở mấy ngày.”

Thời điểm bà tức hai người ngồi xe bò đuổi đến thư viện trong huyện, Triệu Từ đã rời khỏi đó.

Nguyên lai nhóm học sinh trước khi đi thi phải đi bái phỏng ân sư, nghe lão sư chỉ điểm đôi lời, thuận tiện đi bái phỏng một vài văn nhân có tiếng tăm.

Mặc dù bình thường Triệu Từ không thích cùng bạn học ngâm thi đối tác, tình yêu nam nữ, nhưng loại tụ hội này cũng không thể vắng mặt, nên đã sơm rời thư viện.

Đứa nhỏ này thực là, nếu không có ở đây, thì cũng phải nhờ người báo luôn một tiếng chứ. Hết lần này tới lần khác gấp gáp như vậy. Trước kia có chuyện lớn hơn nữa, hắn cũng sẽ về nhà một chuyến. Triệu mẫu than thở.

La Tố ngược lại không cảm thấy kỳ quái. Triệu Từ đã lớn như vậy, nên có cuộc sống của chính hắn. Cả ngày nhớ tới người nhà cũng không phải là tốt, dung nhập vào hoàn cảnh mới cùng bạn học sinh hoạt mới xem như bình thường.

Bất quá thấy thần sắc Triệu mẫu thất lạc như vậy, không khỏi khuyên nhủ: Dù sao là tỉnh phủ kiểm tra, cũng không còn mấy ngày, hiện tại Đại Mộc thúc cả ngày phải chạy khắp nơi, chúng ta đi về hỏi xem gần đây hắn có việc cần đi tỉnh phủ lân cận hay không, rồi nhờ hắn tiện thể đi đưa cho Nhị đệ chút tiền là được. Nương cũng không nên mất hứng, Nhị đệ đây là đi thi, cả nhà chúng ta đều phải thật vui vẻ chờ tin tức tốt đâu.

Triệu mẫu vội vàng lau khóe mắt: Ngươi nói đúng, ta thật sự là hồ đồ. Đây là chuyện tốt, cũng không thể khóc.

/109

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status