Editor: Đô Đô
Sau khi nhờ Triệu Đại Mộc mang tiền đến cho Triệu Từ, Triệu mẫu mới thấy hơi an lòng.
Lão tộc trưởng nghe tin, tới cửa bảo Triệu mẫu dẫn mấy người La Tố đi đến từ đường, thay mặt Triệu Từ dâng hương cho lão tổ tông, phù hộ hắn có thể khảo trúng công danh, trở về làm rạng rỡ tổ tông.
Triệu Từ không ở đây, chỉ có thể để Triệu Lâm nam tử còn lại trong nhà đứng ra thắp hương, có hình có dáng bái bái.
Lão tộc trưởng nói: Đều thoải mái, thả lỏng tinh thần, Từ nhi là mầm non tốt, nhất định ngày sau sẽ có tiền đồ. Nhớ lúc đó hắn ra đời nguy hiểm như thế, người cứng như đá bị ôm ra ngoài, kết quả lúc ôm trở về lại sống sờ sờ. Đứa nhỏ này mạng lớn a, là cái mệnh đại phú đại quý.
Triệu mẫu nghe vậy, hơi ngẩn người, mới cười nói: Là lão thiên gia phù hộ.
Mặc dù đã đến từ đường tế bái, nhưng Triệu mẫu vẫn không yên lòng, luôn lo nghĩ về Triệu Từ.
La Tố biết, chuyện Triệu Từ đi thi luôn là nỗi vướng bận trong lòng Triệu mẫu, chỉ sợ một ngày chưa có kết quả, bà ấy tuyệt đối sẽ không yên lòng, có khuyên nhủ cũng vô ích, nên nàng dồn hết tâm sức lo chuyện ruộng đồng.
Hứng được vài trận mưa nhỏ nên cây mía non lớn lên rất nhanh, bừng bừng sức sống. Trong ruộng lúa lúa nước cũng cao hơn, bắt đầu trổ bông. Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cá quẫy động mặt nước.
Còn trong ruộng cạn, ngô đã cao tới nửa người nàng. La Tố xem chừng, thu lúa xong, là có thể thu ngô. Bẻ xong ngô, thì cây mía trên núi cũng đến thì.
Liên tục thu hoạch không ngừng nghỉ, làm La Tố cảm nhận được không khí vui sướng của mùa thu hoạch lớn.
Không chỉ có La Tố, toàn bộ Triệu gia thôn cũng chìm trong một bầu không khí sung sướng.
Sau khi mỗi thôn dân đi ra thăm ruộng trở về, trên mặt đều mang theo dáng cười thỏa mãn cùng mong đợi. Tiếp qua không lâu, kho lúa nhà bọn họ cũng có thể đầy ụ, trong sân cũng có thể treo số cá muối ăn mãi không hết, còn có thể mang đi đổi bạc, cho tiểu tử nhà mình sau này đòi hảo tức phụ.
Trong khi nơi này một mảnh hân hoan, La Lão Căn lại mang đến một tin không tốt.
Thời điểm La Lão Căn đến, đúng là buổi trưa, mặt mũi phơi nắng vừa hồng vừa đen, sau khi nhìn thấy khuê nữ, trong mắt tựa hồ vơi bớt lo sợ.
La Tố từ nhà Triệu nhị nương hay tin nhnh chóng chạy về, nhìn dáng vẻ chật vật của lão cha mình, đoán là có việc gấp, vội hỏi: Cha, xảy ra chuyện gì vậy?
Để cho cha ngươi uống miếng nước trước đi. Triệu mẫu bưng cho ông một chén nước đun sôi để nguội.
La Lão Căn vội vàng uống hết, dùng tay áo lau miệng: Khuê nữ a, gặp chuyện không may rồi.
Xảy ra chuyện gì, nhà ta đắc tội ai sao, là nương hay tiểu Hổ? La Tố vừa nói, trong lòng vừa thấy sốt ruột.
Không phải là. La Lão Căn vung tay áo, bước hai bước rồi đặt mông ngồi xuống tảng đá trong sân. Là chuyện của nhà Lâm tài chủ.
Lâm tài chủ? La Tố nhíu mày, suy nghĩ một chút, mới nhớ ra đó là địa chủ lớn nhất của La gia thôn, phần lớn người La gia thôn đều thuê đất đai của nhà hắn: Nhà bọn họ gặp chuyện không may, mắc mớ gì đến chúng ta?
Ngày hôm qua quản gia nhà Lâm tài chủ đến đưa tin, nói là sau vụ thu hoạch này, sẽ thu hồi đất đai không cho chúng ta loại nữa. Thôn trưởng sai người đi nghe ngóng, mới biết được nguyên lai nha môn nhường tài chủ giảm bớt địa tô, tứ thành địa tô ban đầu, bây giờ chỉ được thu ba thành. Lâm tài chủ không muốn giảm địa tô xuống, lại không muốn đắc tội Huyện thái gia người ta, dứt khoát đem đất đai thu hồi, nói là sau này để đứa ở nhà mình loại gần hai trăm mẫu đất đó.
Còn chưa thấy qua nhà địa chủ nào tự loại hai trăm mẫu đất đâu. Triệu mẫu kinh ngạc nói.
La Tố cũng cảm thấy kỳ quái, từ xưa đến nay, có vô số địa chủ lấy việc ức hiếp tá điền mà nổi danh. Có thể thấy được nhà địa chủ đem đất đai cho tá điền loại, mới là chuyện bình thường. Để đứa ở làm, thứ nhất phải nuôi rất nhiều người, thứ hai bọn họ mà không biết làm ruộng, vậy thì mất nhiều hơn được.
La Lão Căn nói: Nhà ta ngược lại không lo lắng, lúc trước dứt khoát mua vài mẫu đất đai, về sau lại thuê quan điền, hiện giờ trong nhà cũng không thiếu đất trồng trọt, chỉ là người trong thôn kia sẽ sống không dễ chịu, lúc trước mua không nổi đất đai, hiện tại thình lình mất đi chỗ loại, quan điền kia còn không biết có thuê được hay không.
Cái này không phải là vấn đề. La gia thôn ta bên kia cũng có quan điền, chỉ là cách thôn hơi xa mà thôi. Huyện thái gia hiện giờ coi trọng dân chúng làm ruộng sống qua ngày chúng ta, phương diện này cũng sẽ giúp đỡ. Thôn trưởng là người hiểu biết, cũng sẽ không có chuyện gì.
Chao ôi, ta cũng là nghĩ như vậy. La Lão Căn gật gật đầu, lại cảm giác mình đã quên mất một chuyện quan trọng, rung đùi đắc ý một hồi lâu, mới vỗ đùi: Nương nha, ta thiếu chút nữa quên mất chuyện lớn nhất.
La Tố cùng Triệu mẫu bị một nhát chụp kia của ông cả kinh. Hai người đều trợn mắt nhìn ông.
Chỉ nghe La Lão Căn nói: Ta nghe thôn trưởng nói, nhà Lâm tài chủ loan tin, nói rằng hai trăm mẫu đất đai lấy về kia, không định dùng để loại lương thực, mà định loại nấm mèo. Khuê nữ, ngươi đem phương pháp loại nấm mèo dạy cho bọn họ à?
Làm sao có thể! Ta lại không biết bọn họ. La Tố phủ định. Dạy địa chủ loại nấm mèo, nàng có bị điên mới làm như vậy.
Ngay cả cha mẹ ruột của nàng, cũng chỉ được dạy có tám mươi phần trăm, kỹ thuật mấu chốt nàng còn nắm chặt trong tay.
Kỳ quái, chuyện này cũng không phải là tin đồn nhảm. Không biết bọn họ sẽ loại thế nào nhỉ
La Tố không có để trong lòng đáp: Xem chừng là thấy chúng ta loại, cũng muốn loại theo. Người ta muốn loại thì để bọn họ đi loại đi, chúng ta không cần nóng nảy.
Dùng hai trăm mẫu đất đai đi loại nấm mèo, thật sự là đủ liều. Hy vọng nguồn tiêu thụ của bọn họ cũng có thể ‘liều’ như vậy.
Dù sao tháng này Triệu gia thôn sẽ đi thu lương thực, trong tay cũng không thiếu lương thực , đến lúc đó còn có thể chở cá đi đổi bạc, hơn nữa hiện tại mỗi nhà mỗi hộ đều có thêm rất nhiều ruộng cạn, nàng mang bọn họ loại chút đồ khác, này nấm mèo cũng không còn quan trọng như trước.
La Lão Căn thấy khuê nữ mình không nóng nảy, nên không nhắc lại chuyện này.
Ông còn tưởng khuê nữ mình dạy người ta loại, lo sợ khuê nữ mình bị người ta lừa gạt, cho nên cố ý đến nói cho nàng biết. Hiện giờ thấy khuê nữ mình bình tĩnh như vậy, giống như không có chuyện gì, ông cũng không còn lo lắng.
Thừa dịp còn sớm, La Tố dẫn La Lão Căn đi ra ruộng nhà nàng dạo một vòng.
Nhiều đất đai như vậy, cộng lại, phải vào bốn mươi năm mươi mẫu đi. La Lão Căn há to miệng nhìn ruộng đất nhà khuê nữ.
Bốn mươi tám mẫu, ngày khác nếu tồn đủ tiền, sẽ mua thêm mấy mẫu ruộng cạn về loại lúa mạch. Vài mẫu ruộng cạn này cũng chỉ trồng được ngô với lúa mạch, không trồng được nhiều thứ.
La Tố cảm thấy tối thiểu trong tay phải có mười mẫu ruộng cạn trái phải, mới đủ lương thực cho nhà nàng ăn, cùng đem bán.
Thấy khuê nữ có khẩu khí lớn như vậy, La Lão Căn lập tức cảm khái vô cùng. Ông làm lụng cả đời, số ruộng đất thật sự thuộc về mình, cũng chỉ có vài mẫu vừa mới mua mà thôi. Hiện tại khuê nữ nhà ông sắp có năm mươi mẫu đất, mà vẫn còn chê ít.
Khuê nữ, ngươi phải chăng muốn làm địa chủ a.
Ta không muốn làm địa chủ, cũng không muốn có nhiều đất, chỉ cần có bảy tám chục mẫu là được. Triệu gia thôn người người có đất, ta có làm địa chủ cũng không thuê được tá điền.
Ở trong kế hoạch của La Tố, cho dù làm một bà địa chủ giàu có, nàng cũng không muốn thuê tá điền. Tự mình làm ruộng, cũng là một loại vui thú.
La Lão Căn thở dài, lại đi xem La Tố loại cây mía: Ngươi đúng là đã loại cây mía a. Có thể dài không?
Cha, ngài xem cây này dài ra rồi này, qua mấy tháng nữa, nhớ bảo tiểu Hổ tới đây kéo cây mía trở về ăn, chắc chắn rất là ngọt. Nàng đều dùng nước phù sa để tưới, cây mía tuyệt đối lớn lên tráng kiện.
Cả đời La Lão Căn chưa từng loại cây mía, hiếu kỳ nói: Này nếu là trưởng thành, một mẫu đất có thể thu được bao nhiêu cây mía?
Tầm sáu bảy ngàn cây. La Tố đưa ra một con số an toàn. Theo đạo lý, nếu là đất tốt và chịu khó chăm bón, thì có thể thu được hơn vạn cây mía. Nhưng đây là đất núi hoang vừa mới khai khẩn. Mặc dù có nước phù sa tưới tiêu, cũng không biết hiệu quả thế nào, cho nên không dám nói chắc.
Không nghĩ tới, một mẫu mà thu được sáu bảy ngàn cây mía, khiến La Lão Căn kinh hãi suýt rớt cằm.
Tính tính, hừm, cây mía này bao nhiêu tiền một cây vậy?
Chưa cần biết một cây bao nhiêu tiền, mới một mẫu đất mà có tận mấy ngàn cây, vậy mấy chục mẫu đất này, phải được hơn mười vạn cây. Sổ sổ a. Này thực là không thể tính, tính toán giật mình.
La Lão Căn vuốt ngực: Khuê nữ, nhà ta cũng có thể loại chứ?
Cha, tất nhiên là có thể trồng, nhưng cần phải có nhiều đất đai. Này cây mía rơi căn, có thể tự lớn trong ba năm đấy. Nói cách khác, ba năm này ta không cần gieo giống thêm lần nào nữa, nó sẽ tự mọc ra trên căn cũ. Nếu các ngài muốn loại cây mía, thì phải loại ba năm liên tục, vậy thì lấy đất đâu mà trồng lương thực a. Nàng đã có dự định, ba mươi mẫu vùng núi này, sẽ dùng để loại cây mía.
La Lão Căn nghe xong trong lòng ngứa ngáy. Không ngờ cây mía này có thể tự lớn trong ba năm, hơn nữ chỉ mất công gieo giống một lần. Thứ tốt a.
Nhưng vừa nghĩ tới câu nói cuối cùng của khuê nữ, cả người ông lạnh toát. Nghĩ cũng vô dụng, không có đất, loại cọng lông.
La Tố lại dẫn La Lão Căn đi nhìn ngô nhà nàng.
Cây mía loại không được, loại ngô cũng thành a, giống ngô này rất dễ lớn, một mẫu đất cho ra bảy tám trăm cân không khó.
La Lão Căn vừa nghe quả nhiên lại hào hứng.
Nhìn những cây ngô đáng yêu rung rinh trong gió, ông kích động nói: Chờ thu xong lúa mạch, ta sẽ loại ngô ngay.
Ở bên nhà khuê nữ thăm thú một vòng, La Lão Căn mới vừa lòng thỏa mãn đi về La gia thôn. Trong lòng tính toán, nhà mình hiện tại đã mua bảy mẫu đất đai. Hơn nữa còn thuê quan điền, cộng lại cũng có mười mấy mẫu đất đai. Lần sau loại hoa mầu, phải hảo hảo đến hỏi khuê nữ trước, như vậy thu hoạch cũng sẽ không kém.
Dọc theo đường đi, La Lão Căn vui vẻ hừ tiểu khúc hướng La gia thôn đi.
La Lão Căn trở về chưa được mấy ngày, từ miệng một vài tẩu tử tức phụ Triệu gia thôn bên này truyền ra tin tức bát quái. Trong đó nhắc đến nhiều nhất chính là chuyện về La gia thôn.
Nhà Lâm tài chủ hiện tại đã thu hồi hết số đất cho người La gia thôn thuê.
Người La gia thôn đột nhiên bẩm báo lên Huyện thái gia. Huyện thái gia tức giận thương thay cho La gia thôn nhân nhưng không thể bắt địa chủ cho tá điền thuê đất, trước tiên đáp ứng cho bọn họ thuê quan điền trồng trọt, sau đó nhường lý chính La gia thôn La Đại Sơn dẫn bọn họ mua đất hoang bên cạnh La gia thôn, mang theo đoàn người khai hoang.
Liên tiếp cử động, nhường La gia thôn nhân cuối cùng từ trong sốt ruột thở phào nhẹ nhõm, đều thật cao hứng đi khai hoang.
Hiền danh của Tạ huyện lệnh bỗng chốc lan truyền khắp Bì Lăng huyện.
*************
Ngày chín tháng tám, bắt đầu thi Hương.
Triệu Đại Mộc cũng làm xong một vụ làm ăn từ bên ngoài trở về.
Tìm được Từ ca nhi, đứa nhỏ này thật sự là người chăm chỉ, trong khi nhóm học sinh đều chạy đi xem hoa khôi, một mình hắn ở trong quán trọ đọc sách đâu. Thời điểm ta đi tìm hắn, điếm tiểu nhị kia rất nhiệt tình.
Như vậy cũng tốt, thời gian qua Từ nhi vẫn giữ được mình. Triệu mẫu nghe tin tức về nhi tử, hết sức vui vẻ. Lại lo lắng nói: Sao một cuộc thi diễn ra lâu như vậy, cũng không biết một mình hắn ở bên kia sống như thế nào, có ăn no mặc ấm hay không.
Đại tẩu tử không cần lo lắng, tỉnh phủ bên kia ăn trụ tinh xảo hơn chúng ta bên này nhiều, người trong quán trọ đều là ăn bánh bao trắng vừa to vừa lớn. Từ ca nhi nói số tiền trong tay hắn là đủ dùng rồi. Ngươi còn vừa cho thêm hắn chút tiền, hắn còn có thể thiếu bạc tiêu?
Nghe Triệu Đại Mộc nói vậy, trong lòng Triệu mẫu lúc này mới nhẹ nhõm hơn.
Thi Hương phân thành ba tràng để tiến hành kiểm tra, phân biệt tại ngày mùng chín tháng tám, ngày mười hai và ngày mười năm.
Thời điểm Triệu Từ thi xong môn cuối cùng, gương mặt vốn tuấn tú nay mang theo vài phần tiều tụy.
Mặc dù mấy ngày nay nghỉ ngơi cũng không tệ lắm, nhưng dù sao thi cử cũng là chuyện tương đối phí tinh lực, cho dù thân thể có cường tráng, thần trí cũng không khỏi có chút mệt mỏi.
Văn Độ, khảo như thế nào?
Vài người có dáng vẻ thư sinh đi tới.
Trong đó có hai người ăn mặc tinh xảo hơn mấy người khác một chút, vừa mới cất tiếng là Tiết Lương Bình.
Triệu Từ ôn hòa cười nói: Vừa mới thi xong, không biết kết quả sẽ thế nào.
Lúc trước hỏi ngươi cũng nói không biết, kết quả thì đứng thứ hai, có lần thì đứng thứ ba. Còn lần này, nói không chừng sẽ đứng đầu đâu. Tiết Lương Bình hoàn toàn không tin lời Triệu Từ nói. Hắn lần này xem như đã nhìn ra, vị hảo hữu cùng trường thường an phận này, là một người có tài năng xuất chúng.
Tiết Lương Bình xuất thân từ danh gia vọng tộc của Bì Lăng huyện, mặc dù có chút tiếng tăm, nhưng không có thế lực trong triều. Vì giúp nhà kiếm cái công danh, mới tập trung tinh thần đi đọc sách. Bất quá hắn cũng không ngốc, biết bản thân không được xem là xuất chúng, liền trợn to hai mắt, đi tạo mối thâm giao với mấy người có tài năng, nói không chừng ngày sau sẽ thành trợ lực cho hắn.
Tiết Lương Bình khoác vai Triệu Từ: Đến giới thiệu cho huynh hai người bằng hữu.
Nói xong chỉ vào hai người trẻ tuổi ăn mặc tinh xảo. Trong đó có một người tướng mạo đoan chính, khuôn mặt quý khí, mặc dù còn trẻ, lại tản mát khí chất độ lượng. Triệu Từ thấy vậy âm thầm kinh ngạc. Lại nghe Tiết Lương Bình chỉ người này nói: Đây là người hai ngày trước ở Văn Uyển Lâu làm quen Lý Văn Đạo Lý huynh. lại chỉ vào một vị thư sinh anh khí bừng bừng nói: Còn vị này là Giang Lâu, Giang huynh.
Triệu Từ cười nhẹ chào hỏi: Lý huynh, Giang huynh.
Hai người đáp lễ, âm thầm quan sát Triệu Từ.
Lý Văn Đạo phe phẩy cây quạt, sóng mắt lưu chuyển, mang theo vài phần vui vẻ: Mấy ngày nay biết phủ thành bên này tổ chức khoa khảo, chắc chắn sẽ có tài tử tụ tập, liền tới tham dự một chút náo nhiệt. Không ngờ thật sự quen được vài vị phong lưu.
Quá khen quá khen. Tiết Lương Bình chắp tay cười.
Người phong lưu là có, chỉ là có vài người mua danh chuộc tiếng, khinh thường làm bạn với chúng ta mà thôi. Một nam tử giữ im lặng nãy giờ đột nhiên nói.
Triệu Từ nhìn hắn một cái, xem như không nghe thấy.
Tiết Lương Bình cười khan hai tiếng, khoác vai người kia nói: Nam Sơn huynh, Văn Độ huynh vốn dĩ uống rượu rất dễ say, hôm đó không đi uống cùng chúng ta, thật sự là do không có phương tiện. Hắn dễ say như vậy, đi uống rượu, ngày hôm sau không thể dậy đi thi nổi thì sao?
Chúc Nam Sơn hừ lạnh một tiếng, trưng ra dáng vẻ ông đây không tin.
Triệu Từ mân môi, tươi cười trên mặt không giảm chút nào.
Tên Chúc Nam Sơn này cùng hắn cũng không tính là quen thân, chỉ cùng học ở Bì Lăng thư viện nên quen biết mà thôi, về sau đến nơi đây, mấy người cũng chỉ lịch sự nói chuyện vài câu. Hắn thật sự không rõ vì sao tên Chúc Nam Sơn kia thích nhằm vào hắn, lời nói lúc nào cũng tàng gai. Còn nữa, Chúc Nam Sơn này là một tên phong lưu, mấy ngày nay thường đi phủ thành uống hoa tửu, còn lôi kéo một vài huynh đệ cùng trường đi cùng. Hôm đó tình cờ gặp gỡ hắn, cũng ngỏ lời rủ hắn. Từ trước đến nay hắn không thích việc này, liền khéo léo cự tuyệt. Lại không nghĩ người này vẫn còn ghi hận trong lòng, chỉ cần có cơ hội là lấy ra đâm thọc.
Mặc dù hắn chủ trương kết giao bạn hữu, không cùng người khác đối địch, nhưng cũng không có dự tính xu nịnh người khác, mặc cho ta người ức hiếp.
Lý Văn Đạo và Giang Lâu thấy dáng vẻ hai người như vậy, vẻ mặt tự nhiên như cũ, không vì chuyện này lộ ra biểu hiện lúng túng, thật sự khiến Triệu Từ có thêm vài phần hảo cảm.
Lý Văn Đạo cười nói: Hôm nay có duyên, không bằng nhân cơ hội này cùng nhau đến Văn Uyển Lâu kia ăn cơm uống vài ly rượu, dù sao hiện giờ cũng đã thi xong, cũng không làm chậm trễ chính sự.
Tiết Lương Bình vội vàng nói: Nói hay lắm, nói rất đúng.
Hắn đang định kéo Chúc Nam Sơn cùng đi, đã thấy Lý Văn Đạo cười nói: “Tâm tình Chúc huynh không tốt, cũng không tiện quấy rầy, khả tự tiện an bài.
Nói xong phe phẩy chiếc quạt, tiêu sái đi về phía trước.
Giang Lâu che miệng cười một tiếng, cũng đi theo.
Chúc Nam Sơn đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt tím hồng giống như gan heo.
Tiết Lương Bình đang chuẩn bị đi an ủi vài câu, liền bị Chúc Nam Sơn đẩy, lui về đằng sau một bước.
Chỉ thấy Chúc Nam Sơn hung hăng trợn mắt nhìn hai người một cái, thở phì phì vung tay áo mà đi.
Thấy chúc nam sơn đi, Tiết Lương Bình mới ôm bụng cười: Ha ha ha ha, cái này Lý huynh thật sự là người có tính tình, đem người đuổi đi một cách trắng trợn như vậy. Ha ha ha ha.
Triệu Từ mím môi cười cười: Ta còn sợ hắn khiến ngươi khó xử, ngươi cùng Chúc huynh kia nhưng là có một chân.
Ai cùng hắn có một chân a, chỉ là cha hắn cùng cha ta có chút giao tình, nên trước khi đến đây, dặn dò bọn ta ở bên ngoài phải giúp đỡ lẫn nhau. Ta toàn phải nhịn hắn. Bằng không ai có thể chịu được cái tính tình kia của hắn. Vừa ra khỏi cửa, còn tưởng rằng mình là gia gia đâu. Đi, chúng ta uống rượu đi. Này Lý huynh nhưng là hết sức hào phóng, hôm nay chúng ta cũng không nên khách khí. Nói xong mạnh mẽ khoác vai Triệu Từ, kéo hắn cùng đi tìm hai người Lý Văn Đạo.
Phía trước Lý Văn Đạo chậm rãi bước đi, mang trên mặt vài phần vui vẻ.
Giang Hàng Hiên: Ban nãy công tử vì sao phải giúp Triệu Từ kia?
Ai nói ta giúp hắn, ta là xác thực không ưa tên Chúc Nam Sơn lòng dạ hẹp hòi kia. Người như vậy, dù sau này có làm quan, tuyệt đối không phải là rường cột của nước nhà. Bất quá ta thấy hắn như vậy, xem chừng cũng không có nhiều cơ hội.
Hắn vừa nói, vừa phe phẩy cây quạt. Ngược lại Tiết Lương Bình kia, khéo léo. Nếu bản tính không đổi, ngược lại có chút tác dụng. Còn Triệu Văn Độ kia nghe nói có tài văn chương không tồi, vừa mới xem nhân phẩm chững chạc, không chừng sau này sẽ là quan văn ưu tú đâu.
Hắn nói xong, quay đầu lại vừa nhìn, thì thấy Tiết Lương Bình đã kéo Triệu Từ đến, liền nhỏ giọng nói: Bọn họ đến, không nên nói tiếp nữa.
Giang Lâu đáp một tiếng, cúi đầu lui về phía sau một bước
Sau khi nhờ Triệu Đại Mộc mang tiền đến cho Triệu Từ, Triệu mẫu mới thấy hơi an lòng.
Lão tộc trưởng nghe tin, tới cửa bảo Triệu mẫu dẫn mấy người La Tố đi đến từ đường, thay mặt Triệu Từ dâng hương cho lão tổ tông, phù hộ hắn có thể khảo trúng công danh, trở về làm rạng rỡ tổ tông.
Triệu Từ không ở đây, chỉ có thể để Triệu Lâm nam tử còn lại trong nhà đứng ra thắp hương, có hình có dáng bái bái.
Lão tộc trưởng nói: Đều thoải mái, thả lỏng tinh thần, Từ nhi là mầm non tốt, nhất định ngày sau sẽ có tiền đồ. Nhớ lúc đó hắn ra đời nguy hiểm như thế, người cứng như đá bị ôm ra ngoài, kết quả lúc ôm trở về lại sống sờ sờ. Đứa nhỏ này mạng lớn a, là cái mệnh đại phú đại quý.
Triệu mẫu nghe vậy, hơi ngẩn người, mới cười nói: Là lão thiên gia phù hộ.
Mặc dù đã đến từ đường tế bái, nhưng Triệu mẫu vẫn không yên lòng, luôn lo nghĩ về Triệu Từ.
La Tố biết, chuyện Triệu Từ đi thi luôn là nỗi vướng bận trong lòng Triệu mẫu, chỉ sợ một ngày chưa có kết quả, bà ấy tuyệt đối sẽ không yên lòng, có khuyên nhủ cũng vô ích, nên nàng dồn hết tâm sức lo chuyện ruộng đồng.
Hứng được vài trận mưa nhỏ nên cây mía non lớn lên rất nhanh, bừng bừng sức sống. Trong ruộng lúa lúa nước cũng cao hơn, bắt đầu trổ bông. Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cá quẫy động mặt nước.
Còn trong ruộng cạn, ngô đã cao tới nửa người nàng. La Tố xem chừng, thu lúa xong, là có thể thu ngô. Bẻ xong ngô, thì cây mía trên núi cũng đến thì.
Liên tục thu hoạch không ngừng nghỉ, làm La Tố cảm nhận được không khí vui sướng của mùa thu hoạch lớn.
Không chỉ có La Tố, toàn bộ Triệu gia thôn cũng chìm trong một bầu không khí sung sướng.
Sau khi mỗi thôn dân đi ra thăm ruộng trở về, trên mặt đều mang theo dáng cười thỏa mãn cùng mong đợi. Tiếp qua không lâu, kho lúa nhà bọn họ cũng có thể đầy ụ, trong sân cũng có thể treo số cá muối ăn mãi không hết, còn có thể mang đi đổi bạc, cho tiểu tử nhà mình sau này đòi hảo tức phụ.
Trong khi nơi này một mảnh hân hoan, La Lão Căn lại mang đến một tin không tốt.
Thời điểm La Lão Căn đến, đúng là buổi trưa, mặt mũi phơi nắng vừa hồng vừa đen, sau khi nhìn thấy khuê nữ, trong mắt tựa hồ vơi bớt lo sợ.
La Tố từ nhà Triệu nhị nương hay tin nhnh chóng chạy về, nhìn dáng vẻ chật vật của lão cha mình, đoán là có việc gấp, vội hỏi: Cha, xảy ra chuyện gì vậy?
Để cho cha ngươi uống miếng nước trước đi. Triệu mẫu bưng cho ông một chén nước đun sôi để nguội.
La Lão Căn vội vàng uống hết, dùng tay áo lau miệng: Khuê nữ a, gặp chuyện không may rồi.
Xảy ra chuyện gì, nhà ta đắc tội ai sao, là nương hay tiểu Hổ? La Tố vừa nói, trong lòng vừa thấy sốt ruột.
Không phải là. La Lão Căn vung tay áo, bước hai bước rồi đặt mông ngồi xuống tảng đá trong sân. Là chuyện của nhà Lâm tài chủ.
Lâm tài chủ? La Tố nhíu mày, suy nghĩ một chút, mới nhớ ra đó là địa chủ lớn nhất của La gia thôn, phần lớn người La gia thôn đều thuê đất đai của nhà hắn: Nhà bọn họ gặp chuyện không may, mắc mớ gì đến chúng ta?
Ngày hôm qua quản gia nhà Lâm tài chủ đến đưa tin, nói là sau vụ thu hoạch này, sẽ thu hồi đất đai không cho chúng ta loại nữa. Thôn trưởng sai người đi nghe ngóng, mới biết được nguyên lai nha môn nhường tài chủ giảm bớt địa tô, tứ thành địa tô ban đầu, bây giờ chỉ được thu ba thành. Lâm tài chủ không muốn giảm địa tô xuống, lại không muốn đắc tội Huyện thái gia người ta, dứt khoát đem đất đai thu hồi, nói là sau này để đứa ở nhà mình loại gần hai trăm mẫu đất đó.
Còn chưa thấy qua nhà địa chủ nào tự loại hai trăm mẫu đất đâu. Triệu mẫu kinh ngạc nói.
La Tố cũng cảm thấy kỳ quái, từ xưa đến nay, có vô số địa chủ lấy việc ức hiếp tá điền mà nổi danh. Có thể thấy được nhà địa chủ đem đất đai cho tá điền loại, mới là chuyện bình thường. Để đứa ở làm, thứ nhất phải nuôi rất nhiều người, thứ hai bọn họ mà không biết làm ruộng, vậy thì mất nhiều hơn được.
La Lão Căn nói: Nhà ta ngược lại không lo lắng, lúc trước dứt khoát mua vài mẫu đất đai, về sau lại thuê quan điền, hiện giờ trong nhà cũng không thiếu đất trồng trọt, chỉ là người trong thôn kia sẽ sống không dễ chịu, lúc trước mua không nổi đất đai, hiện tại thình lình mất đi chỗ loại, quan điền kia còn không biết có thuê được hay không.
Cái này không phải là vấn đề. La gia thôn ta bên kia cũng có quan điền, chỉ là cách thôn hơi xa mà thôi. Huyện thái gia hiện giờ coi trọng dân chúng làm ruộng sống qua ngày chúng ta, phương diện này cũng sẽ giúp đỡ. Thôn trưởng là người hiểu biết, cũng sẽ không có chuyện gì.
Chao ôi, ta cũng là nghĩ như vậy. La Lão Căn gật gật đầu, lại cảm giác mình đã quên mất một chuyện quan trọng, rung đùi đắc ý một hồi lâu, mới vỗ đùi: Nương nha, ta thiếu chút nữa quên mất chuyện lớn nhất.
La Tố cùng Triệu mẫu bị một nhát chụp kia của ông cả kinh. Hai người đều trợn mắt nhìn ông.
Chỉ nghe La Lão Căn nói: Ta nghe thôn trưởng nói, nhà Lâm tài chủ loan tin, nói rằng hai trăm mẫu đất đai lấy về kia, không định dùng để loại lương thực, mà định loại nấm mèo. Khuê nữ, ngươi đem phương pháp loại nấm mèo dạy cho bọn họ à?
Làm sao có thể! Ta lại không biết bọn họ. La Tố phủ định. Dạy địa chủ loại nấm mèo, nàng có bị điên mới làm như vậy.
Ngay cả cha mẹ ruột của nàng, cũng chỉ được dạy có tám mươi phần trăm, kỹ thuật mấu chốt nàng còn nắm chặt trong tay.
Kỳ quái, chuyện này cũng không phải là tin đồn nhảm. Không biết bọn họ sẽ loại thế nào nhỉ
La Tố không có để trong lòng đáp: Xem chừng là thấy chúng ta loại, cũng muốn loại theo. Người ta muốn loại thì để bọn họ đi loại đi, chúng ta không cần nóng nảy.
Dùng hai trăm mẫu đất đai đi loại nấm mèo, thật sự là đủ liều. Hy vọng nguồn tiêu thụ của bọn họ cũng có thể ‘liều’ như vậy.
Dù sao tháng này Triệu gia thôn sẽ đi thu lương thực, trong tay cũng không thiếu lương thực , đến lúc đó còn có thể chở cá đi đổi bạc, hơn nữa hiện tại mỗi nhà mỗi hộ đều có thêm rất nhiều ruộng cạn, nàng mang bọn họ loại chút đồ khác, này nấm mèo cũng không còn quan trọng như trước.
La Lão Căn thấy khuê nữ mình không nóng nảy, nên không nhắc lại chuyện này.
Ông còn tưởng khuê nữ mình dạy người ta loại, lo sợ khuê nữ mình bị người ta lừa gạt, cho nên cố ý đến nói cho nàng biết. Hiện giờ thấy khuê nữ mình bình tĩnh như vậy, giống như không có chuyện gì, ông cũng không còn lo lắng.
Thừa dịp còn sớm, La Tố dẫn La Lão Căn đi ra ruộng nhà nàng dạo một vòng.
Nhiều đất đai như vậy, cộng lại, phải vào bốn mươi năm mươi mẫu đi. La Lão Căn há to miệng nhìn ruộng đất nhà khuê nữ.
Bốn mươi tám mẫu, ngày khác nếu tồn đủ tiền, sẽ mua thêm mấy mẫu ruộng cạn về loại lúa mạch. Vài mẫu ruộng cạn này cũng chỉ trồng được ngô với lúa mạch, không trồng được nhiều thứ.
La Tố cảm thấy tối thiểu trong tay phải có mười mẫu ruộng cạn trái phải, mới đủ lương thực cho nhà nàng ăn, cùng đem bán.
Thấy khuê nữ có khẩu khí lớn như vậy, La Lão Căn lập tức cảm khái vô cùng. Ông làm lụng cả đời, số ruộng đất thật sự thuộc về mình, cũng chỉ có vài mẫu vừa mới mua mà thôi. Hiện tại khuê nữ nhà ông sắp có năm mươi mẫu đất, mà vẫn còn chê ít.
Khuê nữ, ngươi phải chăng muốn làm địa chủ a.
Ta không muốn làm địa chủ, cũng không muốn có nhiều đất, chỉ cần có bảy tám chục mẫu là được. Triệu gia thôn người người có đất, ta có làm địa chủ cũng không thuê được tá điền.
Ở trong kế hoạch của La Tố, cho dù làm một bà địa chủ giàu có, nàng cũng không muốn thuê tá điền. Tự mình làm ruộng, cũng là một loại vui thú.
La Lão Căn thở dài, lại đi xem La Tố loại cây mía: Ngươi đúng là đã loại cây mía a. Có thể dài không?
Cha, ngài xem cây này dài ra rồi này, qua mấy tháng nữa, nhớ bảo tiểu Hổ tới đây kéo cây mía trở về ăn, chắc chắn rất là ngọt. Nàng đều dùng nước phù sa để tưới, cây mía tuyệt đối lớn lên tráng kiện.
Cả đời La Lão Căn chưa từng loại cây mía, hiếu kỳ nói: Này nếu là trưởng thành, một mẫu đất có thể thu được bao nhiêu cây mía?
Tầm sáu bảy ngàn cây. La Tố đưa ra một con số an toàn. Theo đạo lý, nếu là đất tốt và chịu khó chăm bón, thì có thể thu được hơn vạn cây mía. Nhưng đây là đất núi hoang vừa mới khai khẩn. Mặc dù có nước phù sa tưới tiêu, cũng không biết hiệu quả thế nào, cho nên không dám nói chắc.
Không nghĩ tới, một mẫu mà thu được sáu bảy ngàn cây mía, khiến La Lão Căn kinh hãi suýt rớt cằm.
Tính tính, hừm, cây mía này bao nhiêu tiền một cây vậy?
Chưa cần biết một cây bao nhiêu tiền, mới một mẫu đất mà có tận mấy ngàn cây, vậy mấy chục mẫu đất này, phải được hơn mười vạn cây. Sổ sổ a. Này thực là không thể tính, tính toán giật mình.
La Lão Căn vuốt ngực: Khuê nữ, nhà ta cũng có thể loại chứ?
Cha, tất nhiên là có thể trồng, nhưng cần phải có nhiều đất đai. Này cây mía rơi căn, có thể tự lớn trong ba năm đấy. Nói cách khác, ba năm này ta không cần gieo giống thêm lần nào nữa, nó sẽ tự mọc ra trên căn cũ. Nếu các ngài muốn loại cây mía, thì phải loại ba năm liên tục, vậy thì lấy đất đâu mà trồng lương thực a. Nàng đã có dự định, ba mươi mẫu vùng núi này, sẽ dùng để loại cây mía.
La Lão Căn nghe xong trong lòng ngứa ngáy. Không ngờ cây mía này có thể tự lớn trong ba năm, hơn nữ chỉ mất công gieo giống một lần. Thứ tốt a.
Nhưng vừa nghĩ tới câu nói cuối cùng của khuê nữ, cả người ông lạnh toát. Nghĩ cũng vô dụng, không có đất, loại cọng lông.
La Tố lại dẫn La Lão Căn đi nhìn ngô nhà nàng.
Cây mía loại không được, loại ngô cũng thành a, giống ngô này rất dễ lớn, một mẫu đất cho ra bảy tám trăm cân không khó.
La Lão Căn vừa nghe quả nhiên lại hào hứng.
Nhìn những cây ngô đáng yêu rung rinh trong gió, ông kích động nói: Chờ thu xong lúa mạch, ta sẽ loại ngô ngay.
Ở bên nhà khuê nữ thăm thú một vòng, La Lão Căn mới vừa lòng thỏa mãn đi về La gia thôn. Trong lòng tính toán, nhà mình hiện tại đã mua bảy mẫu đất đai. Hơn nữa còn thuê quan điền, cộng lại cũng có mười mấy mẫu đất đai. Lần sau loại hoa mầu, phải hảo hảo đến hỏi khuê nữ trước, như vậy thu hoạch cũng sẽ không kém.
Dọc theo đường đi, La Lão Căn vui vẻ hừ tiểu khúc hướng La gia thôn đi.
La Lão Căn trở về chưa được mấy ngày, từ miệng một vài tẩu tử tức phụ Triệu gia thôn bên này truyền ra tin tức bát quái. Trong đó nhắc đến nhiều nhất chính là chuyện về La gia thôn.
Nhà Lâm tài chủ hiện tại đã thu hồi hết số đất cho người La gia thôn thuê.
Người La gia thôn đột nhiên bẩm báo lên Huyện thái gia. Huyện thái gia tức giận thương thay cho La gia thôn nhân nhưng không thể bắt địa chủ cho tá điền thuê đất, trước tiên đáp ứng cho bọn họ thuê quan điền trồng trọt, sau đó nhường lý chính La gia thôn La Đại Sơn dẫn bọn họ mua đất hoang bên cạnh La gia thôn, mang theo đoàn người khai hoang.
Liên tiếp cử động, nhường La gia thôn nhân cuối cùng từ trong sốt ruột thở phào nhẹ nhõm, đều thật cao hứng đi khai hoang.
Hiền danh của Tạ huyện lệnh bỗng chốc lan truyền khắp Bì Lăng huyện.
*************
Ngày chín tháng tám, bắt đầu thi Hương.
Triệu Đại Mộc cũng làm xong một vụ làm ăn từ bên ngoài trở về.
Tìm được Từ ca nhi, đứa nhỏ này thật sự là người chăm chỉ, trong khi nhóm học sinh đều chạy đi xem hoa khôi, một mình hắn ở trong quán trọ đọc sách đâu. Thời điểm ta đi tìm hắn, điếm tiểu nhị kia rất nhiệt tình.
Như vậy cũng tốt, thời gian qua Từ nhi vẫn giữ được mình. Triệu mẫu nghe tin tức về nhi tử, hết sức vui vẻ. Lại lo lắng nói: Sao một cuộc thi diễn ra lâu như vậy, cũng không biết một mình hắn ở bên kia sống như thế nào, có ăn no mặc ấm hay không.
Đại tẩu tử không cần lo lắng, tỉnh phủ bên kia ăn trụ tinh xảo hơn chúng ta bên này nhiều, người trong quán trọ đều là ăn bánh bao trắng vừa to vừa lớn. Từ ca nhi nói số tiền trong tay hắn là đủ dùng rồi. Ngươi còn vừa cho thêm hắn chút tiền, hắn còn có thể thiếu bạc tiêu?
Nghe Triệu Đại Mộc nói vậy, trong lòng Triệu mẫu lúc này mới nhẹ nhõm hơn.
Thi Hương phân thành ba tràng để tiến hành kiểm tra, phân biệt tại ngày mùng chín tháng tám, ngày mười hai và ngày mười năm.
Thời điểm Triệu Từ thi xong môn cuối cùng, gương mặt vốn tuấn tú nay mang theo vài phần tiều tụy.
Mặc dù mấy ngày nay nghỉ ngơi cũng không tệ lắm, nhưng dù sao thi cử cũng là chuyện tương đối phí tinh lực, cho dù thân thể có cường tráng, thần trí cũng không khỏi có chút mệt mỏi.
Văn Độ, khảo như thế nào?
Vài người có dáng vẻ thư sinh đi tới.
Trong đó có hai người ăn mặc tinh xảo hơn mấy người khác một chút, vừa mới cất tiếng là Tiết Lương Bình.
Triệu Từ ôn hòa cười nói: Vừa mới thi xong, không biết kết quả sẽ thế nào.
Lúc trước hỏi ngươi cũng nói không biết, kết quả thì đứng thứ hai, có lần thì đứng thứ ba. Còn lần này, nói không chừng sẽ đứng đầu đâu. Tiết Lương Bình hoàn toàn không tin lời Triệu Từ nói. Hắn lần này xem như đã nhìn ra, vị hảo hữu cùng trường thường an phận này, là một người có tài năng xuất chúng.
Tiết Lương Bình xuất thân từ danh gia vọng tộc của Bì Lăng huyện, mặc dù có chút tiếng tăm, nhưng không có thế lực trong triều. Vì giúp nhà kiếm cái công danh, mới tập trung tinh thần đi đọc sách. Bất quá hắn cũng không ngốc, biết bản thân không được xem là xuất chúng, liền trợn to hai mắt, đi tạo mối thâm giao với mấy người có tài năng, nói không chừng ngày sau sẽ thành trợ lực cho hắn.
Tiết Lương Bình khoác vai Triệu Từ: Đến giới thiệu cho huynh hai người bằng hữu.
Nói xong chỉ vào hai người trẻ tuổi ăn mặc tinh xảo. Trong đó có một người tướng mạo đoan chính, khuôn mặt quý khí, mặc dù còn trẻ, lại tản mát khí chất độ lượng. Triệu Từ thấy vậy âm thầm kinh ngạc. Lại nghe Tiết Lương Bình chỉ người này nói: Đây là người hai ngày trước ở Văn Uyển Lâu làm quen Lý Văn Đạo Lý huynh. lại chỉ vào một vị thư sinh anh khí bừng bừng nói: Còn vị này là Giang Lâu, Giang huynh.
Triệu Từ cười nhẹ chào hỏi: Lý huynh, Giang huynh.
Hai người đáp lễ, âm thầm quan sát Triệu Từ.
Lý Văn Đạo phe phẩy cây quạt, sóng mắt lưu chuyển, mang theo vài phần vui vẻ: Mấy ngày nay biết phủ thành bên này tổ chức khoa khảo, chắc chắn sẽ có tài tử tụ tập, liền tới tham dự một chút náo nhiệt. Không ngờ thật sự quen được vài vị phong lưu.
Quá khen quá khen. Tiết Lương Bình chắp tay cười.
Người phong lưu là có, chỉ là có vài người mua danh chuộc tiếng, khinh thường làm bạn với chúng ta mà thôi. Một nam tử giữ im lặng nãy giờ đột nhiên nói.
Triệu Từ nhìn hắn một cái, xem như không nghe thấy.
Tiết Lương Bình cười khan hai tiếng, khoác vai người kia nói: Nam Sơn huynh, Văn Độ huynh vốn dĩ uống rượu rất dễ say, hôm đó không đi uống cùng chúng ta, thật sự là do không có phương tiện. Hắn dễ say như vậy, đi uống rượu, ngày hôm sau không thể dậy đi thi nổi thì sao?
Chúc Nam Sơn hừ lạnh một tiếng, trưng ra dáng vẻ ông đây không tin.
Triệu Từ mân môi, tươi cười trên mặt không giảm chút nào.
Tên Chúc Nam Sơn này cùng hắn cũng không tính là quen thân, chỉ cùng học ở Bì Lăng thư viện nên quen biết mà thôi, về sau đến nơi đây, mấy người cũng chỉ lịch sự nói chuyện vài câu. Hắn thật sự không rõ vì sao tên Chúc Nam Sơn kia thích nhằm vào hắn, lời nói lúc nào cũng tàng gai. Còn nữa, Chúc Nam Sơn này là một tên phong lưu, mấy ngày nay thường đi phủ thành uống hoa tửu, còn lôi kéo một vài huynh đệ cùng trường đi cùng. Hôm đó tình cờ gặp gỡ hắn, cũng ngỏ lời rủ hắn. Từ trước đến nay hắn không thích việc này, liền khéo léo cự tuyệt. Lại không nghĩ người này vẫn còn ghi hận trong lòng, chỉ cần có cơ hội là lấy ra đâm thọc.
Mặc dù hắn chủ trương kết giao bạn hữu, không cùng người khác đối địch, nhưng cũng không có dự tính xu nịnh người khác, mặc cho ta người ức hiếp.
Lý Văn Đạo và Giang Lâu thấy dáng vẻ hai người như vậy, vẻ mặt tự nhiên như cũ, không vì chuyện này lộ ra biểu hiện lúng túng, thật sự khiến Triệu Từ có thêm vài phần hảo cảm.
Lý Văn Đạo cười nói: Hôm nay có duyên, không bằng nhân cơ hội này cùng nhau đến Văn Uyển Lâu kia ăn cơm uống vài ly rượu, dù sao hiện giờ cũng đã thi xong, cũng không làm chậm trễ chính sự.
Tiết Lương Bình vội vàng nói: Nói hay lắm, nói rất đúng.
Hắn đang định kéo Chúc Nam Sơn cùng đi, đã thấy Lý Văn Đạo cười nói: “Tâm tình Chúc huynh không tốt, cũng không tiện quấy rầy, khả tự tiện an bài.
Nói xong phe phẩy chiếc quạt, tiêu sái đi về phía trước.
Giang Lâu che miệng cười một tiếng, cũng đi theo.
Chúc Nam Sơn đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt tím hồng giống như gan heo.
Tiết Lương Bình đang chuẩn bị đi an ủi vài câu, liền bị Chúc Nam Sơn đẩy, lui về đằng sau một bước.
Chỉ thấy Chúc Nam Sơn hung hăng trợn mắt nhìn hai người một cái, thở phì phì vung tay áo mà đi.
Thấy chúc nam sơn đi, Tiết Lương Bình mới ôm bụng cười: Ha ha ha ha, cái này Lý huynh thật sự là người có tính tình, đem người đuổi đi một cách trắng trợn như vậy. Ha ha ha ha.
Triệu Từ mím môi cười cười: Ta còn sợ hắn khiến ngươi khó xử, ngươi cùng Chúc huynh kia nhưng là có một chân.
Ai cùng hắn có một chân a, chỉ là cha hắn cùng cha ta có chút giao tình, nên trước khi đến đây, dặn dò bọn ta ở bên ngoài phải giúp đỡ lẫn nhau. Ta toàn phải nhịn hắn. Bằng không ai có thể chịu được cái tính tình kia của hắn. Vừa ra khỏi cửa, còn tưởng rằng mình là gia gia đâu. Đi, chúng ta uống rượu đi. Này Lý huynh nhưng là hết sức hào phóng, hôm nay chúng ta cũng không nên khách khí. Nói xong mạnh mẽ khoác vai Triệu Từ, kéo hắn cùng đi tìm hai người Lý Văn Đạo.
Phía trước Lý Văn Đạo chậm rãi bước đi, mang trên mặt vài phần vui vẻ.
Giang Hàng Hiên: Ban nãy công tử vì sao phải giúp Triệu Từ kia?
Ai nói ta giúp hắn, ta là xác thực không ưa tên Chúc Nam Sơn lòng dạ hẹp hòi kia. Người như vậy, dù sau này có làm quan, tuyệt đối không phải là rường cột của nước nhà. Bất quá ta thấy hắn như vậy, xem chừng cũng không có nhiều cơ hội.
Hắn vừa nói, vừa phe phẩy cây quạt. Ngược lại Tiết Lương Bình kia, khéo léo. Nếu bản tính không đổi, ngược lại có chút tác dụng. Còn Triệu Văn Độ kia nghe nói có tài văn chương không tồi, vừa mới xem nhân phẩm chững chạc, không chừng sau này sẽ là quan văn ưu tú đâu.
Hắn nói xong, quay đầu lại vừa nhìn, thì thấy Tiết Lương Bình đã kéo Triệu Từ đến, liền nhỏ giọng nói: Bọn họ đến, không nên nói tiếp nữa.
Giang Lâu đáp một tiếng, cúi đầu lui về phía sau một bước
/109
|