Editor: Đô Đô
Ngày Triệu Từ trở về, chính là thời khắc cả thôn đuổi theo ngày mùa.
Trong thôn nam nữ già trẻ người người đều ở trong ruộng đồng hăng hái làm việc, mấy hài tử cùng lão nhân thì cầm thùng gỗ đi đựng cá, toàn bộ Triệu gia thôn vô cùng náo nhiệt, hiện ra cảnh tượng bừng bừng sức sống của mùa thu hoạch.
Giống như thường lệ, mọi người giúp nhà La Tố thu lúa trước. Trong sân đập lúa, chất cao một đống thóc, đã được trục lăn lúa cán qua.
Triệu mẫu ở sân đập lúa thấy nhi tử mình, lập tức kích động không thôi chạy ra nghênh đón: Từ nhi trở về, Từ nhi đã về.
Triệu Từ cười đứng im cho Triệu mẫu quan sát từ trên xuống dưới, lúc này mới nói: Nương vất vả .
Không khổ cực, không khổ cực Triệu mẫu liên tục khoát tay: Ngược lại tẩu tử ngươi, mấy ngày nay vì điền lý thu hoạch, chắc là đã mệt muốn chết.
Triệu Từ đã dùng khóe mắt tìm kiếm bóng dáng của La Tố, nhưng không thấy, đến khi nhìn theo phương hướng ngón tay Triệu mẫu chỉ, thì thấy một nữ tử đội mũ rơm ngồi cạnh đống thóc đang vốc một nắm thóc lên kiểm tra, bộ dáng kia hết sức chuyên chú.
Nàng nói muốn xem số thóc kia có thể giữ làm thóc giống được không, năm nay mọi người đều được mùa, nhà nào cũng thu được mấy ngàn cân thóc, có mình nhà chúng ta, có hơn vạn cân thóc. Tẩu tử ngươi nói, sẽ đem một nửa bán đi, còn một nửa thì đào hầm tồn trữ. Còn có cá, năm nay nhà chúng ta cũng có năm nghìn cân. Đây cũng có thể đổi được một khoản tiền lớn.
Triệu mẫu nói đến chuyện xảy ra trong nhà, mặt mày hồng hào.
Hiện giờ đi lại trong thôn, phàm là gặp người, bọn họ đều nhiệt tình lên tiếng chào hỏi.
Bà sống nửa đời người đây lần đầu tiên có được thể diện như vậy.
La Tố phát hiện Triệu Từ đã về, vui vẻ chạy đến: Sao nhị đệ trở về sớm như vậy, sao không thừa dịp nghỉ ngơi họp mặt cùng hảo hữu cùng trường. Bình thường đi học, sẽ không có dịp nhàn rỗi như vậy. Như bọn họ trước kia, thi xong ai không điên cuồng một phen. Thời đại này học sinh cũng quá ngoan ngoãn đi, thi xong liền đàng hoàng về nhà.
Có điều nàng không biết, Triệu Từ là đi suốt đêm về nhà, còn những học sinh khác vẫn ở trong phủ thành bên kia ngâm thi đối tác, học đòi văn vẻ tham gia các loại yến hội đâu.
Triệu Từ nói: Ta tính ra mấy ngày nay hẳn là ngày mùa, liền chạy nhanh trở về giúp đỡ. Không ngờ mọi người lại có động tác nhanh như vậy.
Cũng không nhanh. La Tố khoát tay: Nếu nhị đệ ở nhà một thời gian dài, qua mấy ngày còn có thể đi bẻ ngô đâu.
Ngô trong ruộng cạn nhà bọn họ kết không ít bắp đâu.
Triệu Từ thấy nàng cởi mở đáng yêu, trong lòng vui vẻ, tự giác nói: Vậy thì đúng là cầu còn không được.
Đằng sau lục tục có người đến sân phơi thóc phơi thóc. Thấy Triệu Từ trở về, đều đến chào hỏi. Triệu Từ đều cười cùng mọi người nói chuyện vài câu.
Bất quá đoàn người không hỏi Triệu Từ thi cử thế nào. Cũng không phải bọn họ săn sóc. Mà là lão tộc trưởng đã sớm nhắc nhở, lo lắng nhiều người hỏi, sao Văn Khúc mất hứng, sẽ tổn hại phúc phận. Một ngày chưa có kết quả, một ngày không được hỏi thăm chuyện này.
Mặc dù trong lòng mọi người đều hiếu kỳ lo lắng, nhưng không ai dám hỏi ra miệng.
Triệu mẫu trở về liền thắp hương cho công công Triệu Thượng Thạch, cũng không nói chuyện, yên lặng cầu nguyện trong chốc lát, mới bái bái, đem hương cắm xuống hương án.
*******************
Năm nay Triệu gia thôn được mùa thu hoạch lớn, còn nuôi cá?
Bên trong huyện nha Bì Lăng huyện, Tạ Thành Nam mặc quan phục màu xanh đậm, kích động thiếu chút nữa làm rơi cái chén.
Chu huyện thừa nói: Là lý chính Triệu gia thôn đến báo tin mừng. Nói số lúa năm nay thu được nhưng là gấp bảy tám lần năm ngoái, các thôn dân đều hết sức mừng rỡ, xếp đặt tiệc rượu, muốn mời huyện lệnh đại nhân đến uống rượu.
Còn trồng lúa? Tạ Thành Nam hết sức nhạy cảm nghe được từ mấu chốt trong đó.
Lúa, thứ này nhưng là gạo a! Tại niên đại luôn ăn lương thực phụ này, gạo chính là đồ rất tinh quý. Thứ này quý vì chúng ăn ngon và không dễ nuôi trồng. Thu hoạch còn thấp. Các lão bách tính cũng không muốn loại thứ này. Hiện tại số gạo trên thị trường, đều là do các đại gia đình cố ý dùng nông trang loại ra hiếu kính những người trên cao kia.
Này Triệu gia thôn thế nhưng thu được gạo, còn là mùa thu hoạch lớn.
Kia là thật? Ngón tay Tạ Thành Nam run run. Hắn có chút không dám tin tưởng tin tức này, lại lại cảm thấy lý chính Triệu gia thôn chắc chắn không dám bịa chuyện gạt hắn. Dù sao chuyện này cũng không thể nói đùa.
Chu huyện thừa nói: Nếu đại nhân không tin, không bằng cải trang vi hành một lần, tự mình đến Triệu gia thôn kia xem thử xem. Nếu thấy không đúng sự thật, thì định tội bọn họ sau.
Ý kiến hay, ta phải đi ngay, sai người chuẩn bị xe ngựa cho bổn quan, bổn quan muốn đi xem thử.
Đại nhân, hay là đi xe bò thôi, nếu đi xe ngựa, những người dân kia nhìn thấy sẽ nhận ra mất.
Tạ Thành Nam gật đầu: Vẫn là ngươi nghĩ chu đáo, hảo. Hắn cười đang muốn đi thay quần áo, lại đột nhiên xoay người lại: Ngươi liền không cần đi, ở đấy có người biết ngươi, sẽ nhận ra ngay.
Khuôn mặt Chu huyện thừa lập tức xụ xuống. Khó lắm mới cơ hội cùng đại nhân cải trang đi vi hành, đây chính là cơ hội tốt để thân cận đại nhân đâu. Xem ra ngày sau nên ít gặp người khác hơn, gương mặt này nhiều người quen thuộc, muốn làm việc kín đáo cũng không có phương tiện.
Tạ Thành Nam không để ý Chu huyện thừa ai oán, dẫn thị vệ tùy thân Tạ Hải cùng đi đến Triệu gia thôn.
Cũng không biết có phải là thực hay không, này trong ruộng lúa nuôi cá, cảm giác, cảm giác như là mò trăng dưới nước vậy. Tạ Hải đánh xe bò nói.
Tạ Thành Nam ngồi trên xe bò lắc lư, xương cốt toàn thân như muốn rời ra thành từng mảnh, lần đầu tiên phát hiện, làm quan tốt quá khó khăn. Hắn xoa thắt lưng nói: Bọn họ dám nói như vậy, tự nhiên là có chút căn cứ, bổn quan đi xem một chút cũng biết thực hư. Nếu là giả, cũng bất quá là phạt bọn họ cũng không sao, nếu là thật sự, đây chính là một cái công lớn, sau này...
Nói đến điều này, gương mặt Tạ Thành Nam không nhịn được hồng rực lên.
Hiện giờ triều đình thiếu nhất chính là lương thực. Đừng nhìn Bì Lăng huyện hiện tại không có nhiều người bị đói mà nhầm, tại các châu phủ khác, ngay cả việc ăn no cơm cũng là một hy vọng xa vời. Nếu ở Bì Lăng huyện, một mẫu thật sự cho ra bảy tám thạch lương thực, một khi báo lên triều đính, chắc chắn sẽ được thăng quan, không chừng còn có thể lưu danh sử sách, kiếm được một khoản lớn.
Thăng quan phát tài, lưu tên sử sách, này không phải là kỳ vọng lớn nhất của người làm quan sao?
Đi qua vài thôn xóm, người Tạ Thành Nam đang nóng hừng hực từ từ lạnh dần.
Dọc theo con đường này không có nhà cửa, đồng ruộng cũng rất ít, trên cơ bản đều là ruộng cạn, mà lương thực bên trong ruộng cạn mọc ra cũng không tốt, trông vô cùng thưa thớt tiêu điều, chắc chắn năm nay là năm không được mùa.
Đại nhân, bọn họ có phải gạt người hay không? Sắc mặt Tạ Hải cũng không tốt. Hắn biết lần này đại nhân nhà mình mang theo rất nhiều kỳ vọng.
Tạ Thành Nam không lên tiếng, chỉ nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Mãi cho đến khi đến gần địa giới Triệu gia thôn, mới nghe thấy được vài tiếng cười đùa truyền ra. Mơ hồ thấy rất nhiều người chạy tới chạy lui bên cạnh ruộng lúa, còn vừa chạy vừa hô.
Tạ Thành Nam híp mắt: Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, vì sao ồn ào như thế?
Đại nhân, bên kia đúng là Triệu gia thôn, không bằng đi xem một chút đi. Tạ Hải đuổi xe bò trực tiếp hướng đồng ruộng bên kia đi.
Xe bò không vào được trong đồng ruộng, chỉ có thể tìm gốc cây đại thụ cột nó lại, hai người đi xuống xe, trực tiếp đi về phía đồng ruộng.
Nhìn hoa mầu trong ruộng cạn dọc theo đường đi không có cái gì ly kỳ, càng nghĩ càng cảm thấy người Triệu gia thôn nói dối.
Tạ Thành Nam nghẹn một cỗ khí: Đi, trở về.
Tạ Hải lại kéo hắn, kinh ngạc nói: Đại nhân, ngài nhìn sang bên kia đi.
Tạ Thành Nam nghiêm mặt thuận theo ngón tay hắn nhìn sang, chỉ thấy một đám hài đồng đang ở dưới ruộng bắt gì đó, thỉnh thoảng có con gì đó từ trong ruộng nhảy lên, nhìn xa xa, giống như là... Cá!
Đại nhân, ruộng lúa có cá, xem ra là thực nuôi cá. Sắc mặt Tạ Hải biển đổi mang kích động nói.
Sắc mặt Tạ Thành Nam cũng hơi biến đổi: Xem ra xác thực là nuôi cá, còn không biết thu hoạch như thế nào, đi, đi qua xem một chút. Nói rồi dẫn đầu đi về phía bên kia.
Chỉ thấy càng đi về bên kia, ruộng lúa càng ngày càng nhiều, hiện giờ bên trong chỉ còn lại gốc lúa trụi lủi, nhưng nhìn lại thì thấy không giống gốc lúa ở những nơi khác.
Bên trong một vài ruộng còn có người đang bắt cá.
Thấy có người lạ đến, liền có người ra đón, chính là tiểu nhi tử nhà tộc trưởng Triệu Thâm (bản convert ghi là Triệu đầy chiếm giữ, editor không có bản raw nên không hiểu xin mạn phép viết như trên).
Khách nhân là từ nơi nào đến, trông lạ mặt, không biết tới tìm ai vậy?
Tạ Thành Nam nói: Đồng hương, gần đây chúng ta nghe nói Triệu gia thôn nuôi cá, đặc biệt đến nhìn xem một chút.
Nghe được là tới xem nuôi cá, Triệu Thâm cười mắt híp lại thành một đường thẳng, khoát tay nói: Đến muộn đến muộn, thời điểm chúng ta bận việc các ngươi không thể nhìn thấy rồi, hôm nay là ngày thu hoạch vài mẫu đất đai cuối cùng, mọi người đều kéo lúa đến sân đập lúa rồi. Cá cũng đã mang về nhà, có vài gia đình còn chở đi bán rồi.
Nghe Triệu Thâm nói vậy, đôi mắt Tạ Thành Nam hơi híp: Nói như vậy, đây là sự thật? Thật sự có thể nuôi cá trong ruộng lúa, kia mỗi mẫu đất có thể sinh nhiều thạch lúa?
Cái này đương nhiên là thật, mấy ngày trước thôn lân cận đã đến đây xem chúng ta thu hoạch đấy, nói ngày sau cũng muốn bắt chước. Nếu khách nhân muốn học, thì vào trong thôn tìm một người bất kỳ mà học, Triệu Thành tức phụ nói, chuyện này đều phải giáo, không thể giấu giếm, ngươi muốn học thì cứ đi đi, không lo không được dạy. Triệu Thâm cười nói.
Thúc, lại bắt được một con cá lớn, mau đến xem a. Một tiểu tử tuổi còn trẻ nói vọng lại. Triệu Thâm vội vàng cáo biệt hai người khách lạ rồi chạy tới. Hôm nay là mấy mẫu đất đai cuối cùng của nhà hắn.Vài ngày trước phải đi giúp đỡ các thôn dân khác, cứ thế trì hoãn đến hôm nay. Nhóm này cá vẫn chờ đi đổi bạc đâu.
Tạ Thành Nam cũng vội vàng đi theo, chỉ thấy bên kia bờ ruộng có rất nhiều thùng gỗ, bên trong có không ít cá, đều dài bằng chiếc đũa.
Nuôi cá...
Tạ Thành Nam đột nhiên nhớ tới, mấy tháng trước, lúc hắn vừa tới Bì Lăng huyện, đã gặp vài phụ nhân bán cá ở chợ. Đám cá kia cũng lớn như vậy. Chủ tiểu quán đó còn nói qua, đám cá kia đều do nhà bọn họ nuôi.
Trong lòng không hiểu sao xao động, hỏi một thôn dân đứng bên cạnh: Nơi này của các ngươi, lúc trước có phải từng có người nuôi cá hay không? Ngày trước ta ở trong chợ nhìn thấy có người bán loại cá này, không biết có phải là người trong thôn các ngươi hay không.
Người kia nói: A, người ngươi nói chắc là Triệu Thành tức phụ, nhà bọn họ là hộ nuôi cá đầu tiên, cũng chỉ có nhà bọn họ.
Ngày Triệu Từ trở về, chính là thời khắc cả thôn đuổi theo ngày mùa.
Trong thôn nam nữ già trẻ người người đều ở trong ruộng đồng hăng hái làm việc, mấy hài tử cùng lão nhân thì cầm thùng gỗ đi đựng cá, toàn bộ Triệu gia thôn vô cùng náo nhiệt, hiện ra cảnh tượng bừng bừng sức sống của mùa thu hoạch.
Giống như thường lệ, mọi người giúp nhà La Tố thu lúa trước. Trong sân đập lúa, chất cao một đống thóc, đã được trục lăn lúa cán qua.
Triệu mẫu ở sân đập lúa thấy nhi tử mình, lập tức kích động không thôi chạy ra nghênh đón: Từ nhi trở về, Từ nhi đã về.
Triệu Từ cười đứng im cho Triệu mẫu quan sát từ trên xuống dưới, lúc này mới nói: Nương vất vả .
Không khổ cực, không khổ cực Triệu mẫu liên tục khoát tay: Ngược lại tẩu tử ngươi, mấy ngày nay vì điền lý thu hoạch, chắc là đã mệt muốn chết.
Triệu Từ đã dùng khóe mắt tìm kiếm bóng dáng của La Tố, nhưng không thấy, đến khi nhìn theo phương hướng ngón tay Triệu mẫu chỉ, thì thấy một nữ tử đội mũ rơm ngồi cạnh đống thóc đang vốc một nắm thóc lên kiểm tra, bộ dáng kia hết sức chuyên chú.
Nàng nói muốn xem số thóc kia có thể giữ làm thóc giống được không, năm nay mọi người đều được mùa, nhà nào cũng thu được mấy ngàn cân thóc, có mình nhà chúng ta, có hơn vạn cân thóc. Tẩu tử ngươi nói, sẽ đem một nửa bán đi, còn một nửa thì đào hầm tồn trữ. Còn có cá, năm nay nhà chúng ta cũng có năm nghìn cân. Đây cũng có thể đổi được một khoản tiền lớn.
Triệu mẫu nói đến chuyện xảy ra trong nhà, mặt mày hồng hào.
Hiện giờ đi lại trong thôn, phàm là gặp người, bọn họ đều nhiệt tình lên tiếng chào hỏi.
Bà sống nửa đời người đây lần đầu tiên có được thể diện như vậy.
La Tố phát hiện Triệu Từ đã về, vui vẻ chạy đến: Sao nhị đệ trở về sớm như vậy, sao không thừa dịp nghỉ ngơi họp mặt cùng hảo hữu cùng trường. Bình thường đi học, sẽ không có dịp nhàn rỗi như vậy. Như bọn họ trước kia, thi xong ai không điên cuồng một phen. Thời đại này học sinh cũng quá ngoan ngoãn đi, thi xong liền đàng hoàng về nhà.
Có điều nàng không biết, Triệu Từ là đi suốt đêm về nhà, còn những học sinh khác vẫn ở trong phủ thành bên kia ngâm thi đối tác, học đòi văn vẻ tham gia các loại yến hội đâu.
Triệu Từ nói: Ta tính ra mấy ngày nay hẳn là ngày mùa, liền chạy nhanh trở về giúp đỡ. Không ngờ mọi người lại có động tác nhanh như vậy.
Cũng không nhanh. La Tố khoát tay: Nếu nhị đệ ở nhà một thời gian dài, qua mấy ngày còn có thể đi bẻ ngô đâu.
Ngô trong ruộng cạn nhà bọn họ kết không ít bắp đâu.
Triệu Từ thấy nàng cởi mở đáng yêu, trong lòng vui vẻ, tự giác nói: Vậy thì đúng là cầu còn không được.
Đằng sau lục tục có người đến sân phơi thóc phơi thóc. Thấy Triệu Từ trở về, đều đến chào hỏi. Triệu Từ đều cười cùng mọi người nói chuyện vài câu.
Bất quá đoàn người không hỏi Triệu Từ thi cử thế nào. Cũng không phải bọn họ săn sóc. Mà là lão tộc trưởng đã sớm nhắc nhở, lo lắng nhiều người hỏi, sao Văn Khúc mất hứng, sẽ tổn hại phúc phận. Một ngày chưa có kết quả, một ngày không được hỏi thăm chuyện này.
Mặc dù trong lòng mọi người đều hiếu kỳ lo lắng, nhưng không ai dám hỏi ra miệng.
Triệu mẫu trở về liền thắp hương cho công công Triệu Thượng Thạch, cũng không nói chuyện, yên lặng cầu nguyện trong chốc lát, mới bái bái, đem hương cắm xuống hương án.
*******************
Năm nay Triệu gia thôn được mùa thu hoạch lớn, còn nuôi cá?
Bên trong huyện nha Bì Lăng huyện, Tạ Thành Nam mặc quan phục màu xanh đậm, kích động thiếu chút nữa làm rơi cái chén.
Chu huyện thừa nói: Là lý chính Triệu gia thôn đến báo tin mừng. Nói số lúa năm nay thu được nhưng là gấp bảy tám lần năm ngoái, các thôn dân đều hết sức mừng rỡ, xếp đặt tiệc rượu, muốn mời huyện lệnh đại nhân đến uống rượu.
Còn trồng lúa? Tạ Thành Nam hết sức nhạy cảm nghe được từ mấu chốt trong đó.
Lúa, thứ này nhưng là gạo a! Tại niên đại luôn ăn lương thực phụ này, gạo chính là đồ rất tinh quý. Thứ này quý vì chúng ăn ngon và không dễ nuôi trồng. Thu hoạch còn thấp. Các lão bách tính cũng không muốn loại thứ này. Hiện tại số gạo trên thị trường, đều là do các đại gia đình cố ý dùng nông trang loại ra hiếu kính những người trên cao kia.
Này Triệu gia thôn thế nhưng thu được gạo, còn là mùa thu hoạch lớn.
Kia là thật? Ngón tay Tạ Thành Nam run run. Hắn có chút không dám tin tưởng tin tức này, lại lại cảm thấy lý chính Triệu gia thôn chắc chắn không dám bịa chuyện gạt hắn. Dù sao chuyện này cũng không thể nói đùa.
Chu huyện thừa nói: Nếu đại nhân không tin, không bằng cải trang vi hành một lần, tự mình đến Triệu gia thôn kia xem thử xem. Nếu thấy không đúng sự thật, thì định tội bọn họ sau.
Ý kiến hay, ta phải đi ngay, sai người chuẩn bị xe ngựa cho bổn quan, bổn quan muốn đi xem thử.
Đại nhân, hay là đi xe bò thôi, nếu đi xe ngựa, những người dân kia nhìn thấy sẽ nhận ra mất.
Tạ Thành Nam gật đầu: Vẫn là ngươi nghĩ chu đáo, hảo. Hắn cười đang muốn đi thay quần áo, lại đột nhiên xoay người lại: Ngươi liền không cần đi, ở đấy có người biết ngươi, sẽ nhận ra ngay.
Khuôn mặt Chu huyện thừa lập tức xụ xuống. Khó lắm mới cơ hội cùng đại nhân cải trang đi vi hành, đây chính là cơ hội tốt để thân cận đại nhân đâu. Xem ra ngày sau nên ít gặp người khác hơn, gương mặt này nhiều người quen thuộc, muốn làm việc kín đáo cũng không có phương tiện.
Tạ Thành Nam không để ý Chu huyện thừa ai oán, dẫn thị vệ tùy thân Tạ Hải cùng đi đến Triệu gia thôn.
Cũng không biết có phải là thực hay không, này trong ruộng lúa nuôi cá, cảm giác, cảm giác như là mò trăng dưới nước vậy. Tạ Hải đánh xe bò nói.
Tạ Thành Nam ngồi trên xe bò lắc lư, xương cốt toàn thân như muốn rời ra thành từng mảnh, lần đầu tiên phát hiện, làm quan tốt quá khó khăn. Hắn xoa thắt lưng nói: Bọn họ dám nói như vậy, tự nhiên là có chút căn cứ, bổn quan đi xem một chút cũng biết thực hư. Nếu là giả, cũng bất quá là phạt bọn họ cũng không sao, nếu là thật sự, đây chính là một cái công lớn, sau này...
Nói đến điều này, gương mặt Tạ Thành Nam không nhịn được hồng rực lên.
Hiện giờ triều đình thiếu nhất chính là lương thực. Đừng nhìn Bì Lăng huyện hiện tại không có nhiều người bị đói mà nhầm, tại các châu phủ khác, ngay cả việc ăn no cơm cũng là một hy vọng xa vời. Nếu ở Bì Lăng huyện, một mẫu thật sự cho ra bảy tám thạch lương thực, một khi báo lên triều đính, chắc chắn sẽ được thăng quan, không chừng còn có thể lưu danh sử sách, kiếm được một khoản lớn.
Thăng quan phát tài, lưu tên sử sách, này không phải là kỳ vọng lớn nhất của người làm quan sao?
Đi qua vài thôn xóm, người Tạ Thành Nam đang nóng hừng hực từ từ lạnh dần.
Dọc theo con đường này không có nhà cửa, đồng ruộng cũng rất ít, trên cơ bản đều là ruộng cạn, mà lương thực bên trong ruộng cạn mọc ra cũng không tốt, trông vô cùng thưa thớt tiêu điều, chắc chắn năm nay là năm không được mùa.
Đại nhân, bọn họ có phải gạt người hay không? Sắc mặt Tạ Hải cũng không tốt. Hắn biết lần này đại nhân nhà mình mang theo rất nhiều kỳ vọng.
Tạ Thành Nam không lên tiếng, chỉ nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Mãi cho đến khi đến gần địa giới Triệu gia thôn, mới nghe thấy được vài tiếng cười đùa truyền ra. Mơ hồ thấy rất nhiều người chạy tới chạy lui bên cạnh ruộng lúa, còn vừa chạy vừa hô.
Tạ Thành Nam híp mắt: Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, vì sao ồn ào như thế?
Đại nhân, bên kia đúng là Triệu gia thôn, không bằng đi xem một chút đi. Tạ Hải đuổi xe bò trực tiếp hướng đồng ruộng bên kia đi.
Xe bò không vào được trong đồng ruộng, chỉ có thể tìm gốc cây đại thụ cột nó lại, hai người đi xuống xe, trực tiếp đi về phía đồng ruộng.
Nhìn hoa mầu trong ruộng cạn dọc theo đường đi không có cái gì ly kỳ, càng nghĩ càng cảm thấy người Triệu gia thôn nói dối.
Tạ Thành Nam nghẹn một cỗ khí: Đi, trở về.
Tạ Hải lại kéo hắn, kinh ngạc nói: Đại nhân, ngài nhìn sang bên kia đi.
Tạ Thành Nam nghiêm mặt thuận theo ngón tay hắn nhìn sang, chỉ thấy một đám hài đồng đang ở dưới ruộng bắt gì đó, thỉnh thoảng có con gì đó từ trong ruộng nhảy lên, nhìn xa xa, giống như là... Cá!
Đại nhân, ruộng lúa có cá, xem ra là thực nuôi cá. Sắc mặt Tạ Hải biển đổi mang kích động nói.
Sắc mặt Tạ Thành Nam cũng hơi biến đổi: Xem ra xác thực là nuôi cá, còn không biết thu hoạch như thế nào, đi, đi qua xem một chút. Nói rồi dẫn đầu đi về phía bên kia.
Chỉ thấy càng đi về bên kia, ruộng lúa càng ngày càng nhiều, hiện giờ bên trong chỉ còn lại gốc lúa trụi lủi, nhưng nhìn lại thì thấy không giống gốc lúa ở những nơi khác.
Bên trong một vài ruộng còn có người đang bắt cá.
Thấy có người lạ đến, liền có người ra đón, chính là tiểu nhi tử nhà tộc trưởng Triệu Thâm (bản convert ghi là Triệu đầy chiếm giữ, editor không có bản raw nên không hiểu xin mạn phép viết như trên).
Khách nhân là từ nơi nào đến, trông lạ mặt, không biết tới tìm ai vậy?
Tạ Thành Nam nói: Đồng hương, gần đây chúng ta nghe nói Triệu gia thôn nuôi cá, đặc biệt đến nhìn xem một chút.
Nghe được là tới xem nuôi cá, Triệu Thâm cười mắt híp lại thành một đường thẳng, khoát tay nói: Đến muộn đến muộn, thời điểm chúng ta bận việc các ngươi không thể nhìn thấy rồi, hôm nay là ngày thu hoạch vài mẫu đất đai cuối cùng, mọi người đều kéo lúa đến sân đập lúa rồi. Cá cũng đã mang về nhà, có vài gia đình còn chở đi bán rồi.
Nghe Triệu Thâm nói vậy, đôi mắt Tạ Thành Nam hơi híp: Nói như vậy, đây là sự thật? Thật sự có thể nuôi cá trong ruộng lúa, kia mỗi mẫu đất có thể sinh nhiều thạch lúa?
Cái này đương nhiên là thật, mấy ngày trước thôn lân cận đã đến đây xem chúng ta thu hoạch đấy, nói ngày sau cũng muốn bắt chước. Nếu khách nhân muốn học, thì vào trong thôn tìm một người bất kỳ mà học, Triệu Thành tức phụ nói, chuyện này đều phải giáo, không thể giấu giếm, ngươi muốn học thì cứ đi đi, không lo không được dạy. Triệu Thâm cười nói.
Thúc, lại bắt được một con cá lớn, mau đến xem a. Một tiểu tử tuổi còn trẻ nói vọng lại. Triệu Thâm vội vàng cáo biệt hai người khách lạ rồi chạy tới. Hôm nay là mấy mẫu đất đai cuối cùng của nhà hắn.Vài ngày trước phải đi giúp đỡ các thôn dân khác, cứ thế trì hoãn đến hôm nay. Nhóm này cá vẫn chờ đi đổi bạc đâu.
Tạ Thành Nam cũng vội vàng đi theo, chỉ thấy bên kia bờ ruộng có rất nhiều thùng gỗ, bên trong có không ít cá, đều dài bằng chiếc đũa.
Nuôi cá...
Tạ Thành Nam đột nhiên nhớ tới, mấy tháng trước, lúc hắn vừa tới Bì Lăng huyện, đã gặp vài phụ nhân bán cá ở chợ. Đám cá kia cũng lớn như vậy. Chủ tiểu quán đó còn nói qua, đám cá kia đều do nhà bọn họ nuôi.
Trong lòng không hiểu sao xao động, hỏi một thôn dân đứng bên cạnh: Nơi này của các ngươi, lúc trước có phải từng có người nuôi cá hay không? Ngày trước ta ở trong chợ nhìn thấy có người bán loại cá này, không biết có phải là người trong thôn các ngươi hay không.
Người kia nói: A, người ngươi nói chắc là Triệu Thành tức phụ, nhà bọn họ là hộ nuôi cá đầu tiên, cũng chỉ có nhà bọn họ.
/109
|