Editor: Đô Đô
La Tố tới thôn trang Hoa gia, mới biết được tiểu viện nhị tiến nhà nàng cỡ nào nhỏ bé. Kia đình lầu bát giác, cầu nhỏ nước chảy, muôn hoa đua thắm khoe hồng , tiểu viện nhỏ bé của nhà nàng kia, sao mà so sánh được.
Một cái thôn trang tùy tiện xây lên thôi đã xa xỉ như vậy, có thể thấy được từ xưa đến nay, bộ não của người giàu luôn khiến người ta không tài nào hiểu được. Trong lòng nàng âm thầm ghen tị.
Vốn cứ tưởng người ra mặt bàn chuyện làm ăn lần này là Hoa lão ngũ, hoặc là quản sự khác của Hoa gia, không ngờ lại là Hoa Nhị Gia.
Thấy Hoa Nhị Gia mặc lam y đứng trong đình thưởng sen, La Tố thấy hơi đau đầu.
Nếu như được lựa chọn, nàng thà rằng cùng tên lỗ mũi hếch lên trời Hoa lão ngũ tiếp xúc, ít nhất hắn cũng tương đối đơn thuần, còn hơn là tiếp xúc cùng tên đáng ghét Hoa Nhị Gia, nhìn có vẻ như vô hại nhưng thâm trầm khó đối phó kia.
Đến cũng đã đến rồi, La Tố cũng không than thở nữa, nàng ngồi xuống nệm êm trải trên ghế đá, xuyên qua tầng hơi nước bốc lên từ ấm trà cùng Hoa Nhị Gia mặt đối mặt.
Hoa Nhị Gia cười nhẹ một tiếng: Còn tưởng rằng Triệu phu nhân không tới.
La Tố ha ha cười khan: Khó lắm mới có được vụ làm ăn tốt như vậy, sao có thể không đến chứ.
Hoa Nhị Gia rót trà vào chén cho La Tố, khẽ giơ tay lên nói: Trà mới hái, hôm nay vừa mới đưa tới, mời Triệu phu nhân nếm thử.
La Tố đâu biết phẩm trà, chỉ có thể nhẹ nhàng nhấp một ngụm: Trà ngon.
A? Ngon chỗ nào?
La Tố hơi trầm ngâm: Loại cảm giác này chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả được bằng lời, dù sao chính là trà ngon, ngươi cứ nếm thử thì sẽ biết.
Hoa Nhị Gia nghe vậy, ngụm trà vừa mới uống vào miệng thiếu chút nữa phun ra ngoài: Ha ha ha, Triệu phu nhân thật đúng là thú vị.
Hoàn hảo, không so được với Hoa Nhị Gia ngài. Rõ ràng biết nàng là thôn phụ hương dã, lại còn bắt nàng phẩm trà, đây không phải là trêu đùa nàng sao? Mặc dù hôm nay đến đây để làm ăn, nhưng nàng cũng không muốn cúi đầu trước người ta. Bằng không buôn bán về sau sẽ bị người Hoa gia nơi nơi chèn ép a.
Đôi mắt Hoa Nhị Gia mang ý cười, tiếu ý nhè nhẹ từ khóe mắt lan sang khuôn mặt, thậm chí toàn thân đều trào ra cảm xúc sung sướng.
La Tố cảm thấy người này bình thường quá ngột ngạt, cho nên mới có điệu cười đáng đánh đòn như vậy. Nàng cười giả lả nói: Hoa Nhị Gia, ta còn phải trở về chiếu cố bà bà ta, hy vọng mau chóng đàm xong vụ làm ăn lần này, quay đầu lại còn đi báo cáo kết quả cho người trong tộc.
Hoa Nhị Gia cười nhẹ nhấp một ngụm trà, cười nói: Không cần vội, ta còn có một cửa sinh ý khác, không biết ngươi có nguyện ý làm hay không?
Cửa sinh ý gì? La Tố khẽ nhíu mày. Nàng biết cửa sinh ý này không dễ làm như vậy.
Hoa Nhị Gia cười như một con hồ ly, khiến trong lòng La Tố càng cảm thấy không thoải mái. Chỉ nghe hắn nói: Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời ở lại đây làm nông phụ? Triệu phu nhân, ta biết tình cảnh hiện giờ của ngươi. Triệu Từ tiểu thúc ngươi đã làm quan, nhưng ngươi vẫn chỉ là một quả phụ của Triệu gia mà thôi, sau này Triệu Từ thú thê tử, ngươi còn có địa vị trong nhà đó? Ngươi là người thông minh, tự nhiên biết, thế nào mới là tốt nhất cho mình. Hoa mỗ tuy bất tài, những vẫn thừa sức cho ngươi cơ hội này.
Nghe một chút, quả nhiên là một con hồ ly. Đây rõ ràng là muốn cầu xin nàng, bây giờ lại nói thành nàng cầu xin hắn ban cho cái cơ hội. Cho tới bây giờ La Tố còn chưa thấy qua người nào có da mặt dầy như vậy. Nàng mặt không đổi sắc hé miệng cười nói: Nếu ngươi đã điều tra về ta, tự nhiên cũng biết, ta ngoại trừ biết trồng trọt thì vẫn chỉ biết trồng trọt, những thứ khác một mực không hiểu. Ta không làm nông phụ, còn có thể làm cái gì? Hoa Nhị Gia cũng không nên thấy ta biết nói chuyện làm ăn, liền coi trọng ta. Đến lúc đó ngược lại làm cho người ta chế giễu.
Hoa Nhị Gia lại lắc đầu: Nếu ta đã nói ra, tất nhiên chắc chắn ngươi có thể làm được chuyện này. Ta muốn năng lực làm ruộng trồng trọt của ngươi, bù lại ta có thể cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý vô tận.
Làm ruộng trồng trọt? La Tố nghi hoặc: Hoa gia đây là muốn đổi nghề làm địa chủ? Theo ta biết, hiện tại sản nghiệp của Hoa gia trải rộng khắp thiên hạ, chắc hẳn không thiếu chút lương thực này đi.
Hoa Nhị Gia cười nhẹ nhàng lắc lắc quạt xếp trong tay: Không phải Hoa mỗ muốn bí quyết của ngươi, mà cần một người có năng lực như ngươi. Sau này giúp đỡ dân chúng thiên hạ hưởng ánh bình minh.
... La Tố triệt để cảnh giác, chắc chắn sau lưng người này có chỗ dựa vững chắc. Hơn nữa còn là người muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế nhất.
Chắc chắn không phải là Tề vương, này sẽ là ai?
Bất quá không quan tâm là ai, hàng tốt không bán cho hai nhà, trung thần không thờ hai chủ. Nếu nàng đã đáp ứng Tề vương, tự nhiên sẽ không giúp bất luận kẻ nào. Hơn nữa bên Tề vương có Triệu Từ bảo đảm, nàng cũng có cảm giác an toàn một chút. Còn bên vị này, mới nhìn Hoa Nhị Gia thôi, nàng đã cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Nghĩ thông suốt chuyện này, nàng đột nhiên nở nụ cười: Ha ha ha a, ngươi đây cứ nói giỡn , ta chỉ là nông phụ bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà thôi. Ngươi thấy ta ở Triệu gia thôn loại hảo, đó là bởi vì ta quen thuộc nơi này. Đổi địa phương khác, nhưng là không còn loại khả năng này. Ngươi có nghe câu, quất sinh Hoài Nam là quất, sang nơi khác, đã không còn là quất Hoài Nam. Chỉ là vận khí, chỉ là vận khí.
Ngươi đây là không muốn? Giọng điệu này rõ ràng là không tin.
La Tố vội vàng nói: Không phải là không muốn, mà là lực bất tòng tâm. Vinh hoa phú quý ta rất muốn , ai không yêu bạc a. Nhưng không có năng lực này, thì không thể ôm vào người. Ngươi cũng đừng làm khó ta, kỳ thật ta chỉ là một phụ nhân bình thường, loại vài mẫu đất đai hỗn cái ấm no mà thôi, muốn ta làm chuyện lớn, ta lo lắng ta sẽ căng thẳng đến mức té xỉu.
Hoa Nhị Gia lắc lắc cây quạt, không nói lời nào, chỉ nhìn nàng lâu thật lâu, tựa hồ muốn nhìn thấu nàng.
La Tố giả bộ khẩn trương: Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta là một quả phụ, bị người nhìn chằm chằm không tốt.
Khụ khụ... Hoa Nhị Gia ôm ngực ho khan, nhìn La Tố nhíu chặt mày: Ta đúng là chưa từng gặp qua nữ nhân nào có da mặt dày như ngươi.
Kính nhờ, không biết da mặt ai dày hơn ai?
La Tố không còn gì để nói.
Tuy Hoa Nhị Gia không nhắc lại chuyện này nhưng trong lòng La Tố bồn chồn, không biết chuyện này đã kết thúc ở đây chưa. Xem ra nên đi khỏi Triệu gia thôn trước dự tính, bằng không hắn ta vạn nhất làm ra chuyện bắt người thì biết làm sao.
Những kẻ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế kia đều không có chút tiết tháo nào đáng tin.
***
Hoa Nhị Gia không gây khó dễ cho nàng nữa, chuyện buôn bán lương thực tự nhiên cũng đàm phán xong.
La Tố nhìn khế ước thật kỹ, mới để cho tộc trưởng cùng người trong thôn ấn dấu tay. Cả thôn xóm đều vui sướng, dù sao đây chính là thiên đại hảo sự, về sau không cần nhọc nhằn khổ sở kéo lương thực đến trấn trên bán, có người đến tận cửa mua, hơn nữa giá tiền cũng cao, còn có thể hợp tác lâu dài, lại tránh lo âu về sau. Chuyện như vậy, quả thực là trời giúp.
Bởi vì đàm thành sinh ý với Hoa gia, được hưởng lợi ích từ việc bán cây mía lúc đầu, hơn nữa sau khi Hoa Nhị Gia chuyển đến tặng lễ vật cho người trong thôn, nên hiện tại mọi người coi người Hoa gia là hàng xóm tốt thường xuyên lui tới.
Phàm là trong nhà có món ngon, đều mang một chút đưa sang thôn trang Hoa gia. Tuy rất có thể nhà người ta phú quý, chướng mắt thứ đồ như vậy, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến lòng nhiệt tình của bọn họ.
Thừa dịp còn ở trong thôn, La Tố đem mấy phương thuốc điều chế phân bón giao cho nhà Triệu Đại Mộc. Dù sao lão tộc trưởng đã lớn tuổi, La Tố rất không yên tâm nhờ ông lo chuyện này, chỉ sợ ông bị người Hoa gia dùng một bữa tiệc rượu mà cam tâm bán mình.
Triệu Đại Mộc vẫn luôn hành tẩu ở bên ngoài, thời gian qua cùng bọn họ thân thiết, nên nàng lựa chọn hợp tác với Triệu Đại Mộc làm chuyện này.
Sau khi học thuộc phương thuốc này ngươi nhớ thiêu hủy ngay, để ở trong lòng. Về sau chuyện làm ăn này có thể càng ngày càng lớn, chúng ta chính là dựa vào cái này kiếm tiền.
La Tố vừa nói xong vừa cùng Triệu Đại Mộc ký kết hiệp nghị ủy thác.
Giấy trắng mực đen ghi rõ ràng, Triệu Đại Mộc chỉ có quyền hưởng lợi từ việc bán phân bón, không có quyền tiết lộ bí mật về phương thuốc. Ngoài ra còn bổ sung thêm hai mục trừng phạt nếu làm trái hiệp nghị.
Đại Mộc thúc, ta cũng không coi ngươi là người ngoài, nhưng chuyện này rất quan trọng, người khác ta không yên tâm. Hy vọng ngươi có thể hiểu nỗi khổ tâm của ta. Sau này chuyện thành, lợi nhuận tự nhiên có một phần của Đại Mộc thúc.
Nghe La Tố nói nghiêm túc như vậy, Triệu Đại Mộc cũng không dám hàm hồ. Hơn nữa hắn làm buôn bán cũng được một thời gian, cũng nhìn ra được vụ làm ăn mà thành, về sau có thể có rất nhiều chỗ tốt.
Ngươi yên tâm đi, chưa nói đều là người Triệu gia thôn, chỉ cần dựa vào tình cảm thường ngày của hai nhà, chuyện này ta cũng sẽ giúp ngươi làm ổn thỏa.
La Tố gật gật đầu, lại nghĩ đến Hoa Nhị Gia, lo sợ hắn sẽ đến tìm Triệu Đại Mộc, nên nói luôn: Nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp, cũng không cần quá kín miệng. Cái gì đều không quan trọng bằng sinh mệnh.
Đây cũng là ám hiệu Triệu Đại Mộc, nếu như bị kẻ xấu lấy tính mạng ra bức bách, cũng không cần tử thủ phương thuốc, người ta muốn liền đưa người ta.
Triệu Đại Mộc hiểu gật đầu.
Chuyện phân bón rất nhanh liền giao phó xong. Đám heo trong nhà có Trương thúc Trương thẩm chăm sóc, đến lúc xuất chuồng, đã có người Hoa gia trực tiếp thu, đến lúc đó trong thôn sẽ ký sổ, khi nàng quay về chỉ cần đến chỗ Hoa gia nhận tiền là được. Còn hoa màu trên ruộng, cũng đã nhờ vả tộc trưởng chiếu khán.
Tộc trưởng biết bọn họ sắp phải đi, vô cùng lưu luyến. Nhưng cũng biết đây là chuyện vui. Triệu gia thôn cuối cùng cũng có người đi ra ngoài, đi đến Bắc Đô thành. Về sau Triệu gia thôn sẽ có càng nhiều con cháu đi ra ngoài, đi đến Bắc Đô thành làm quan, toàn bộ Triệu gia bộ tộc sẽ như ánh mặt trời ban trưa. Tộc trưởng ảo tưởng nghĩ.
Cho nên tộc trưởng cũng không níu kéo bọn họ, chỉ làm cho bọn họ yên tâm: Chuyện trong thôn đều dặn dò cẩn thận hết rồi, còn có cái gì không yên tâm, thì cứ nói với người trong tộc, trong tộc tự nhiên sẽ giúp đỡ. Không thể để cho Triệu Từ bên kia không an tâm đến. Đến đó, nhất định phải nhắc nhở Triệu Từ, làm quan tốt, không cần bôi nhọ mặt mũi Triệu gia. Con cháu Triệu gia phải làm quan tốt.
“Đã biết, nhị đệ nhất định là một quan tốt, có nhiều người Triệu gia trông ngóng như vậy đâu, hắn không dám không làm quan tốt. Ngài yên tâm đi, đợi về sau ổn định cũng đón ngài đến Bắc Đô Thành dạo chơi.
Lão tộc trưởng phất tay: Khỏi, một bộ xương già, không chịu được lăn qua lăn lại như vậy.
Đối với người thời đại này mà nói, lão tộc trưởng thực sự đã rất già. La Tố lo lắng, lần sau trở lại, sẽ không còn thấy được lão nhân này.
La Tố tới thôn trang Hoa gia, mới biết được tiểu viện nhị tiến nhà nàng cỡ nào nhỏ bé. Kia đình lầu bát giác, cầu nhỏ nước chảy, muôn hoa đua thắm khoe hồng , tiểu viện nhỏ bé của nhà nàng kia, sao mà so sánh được.
Một cái thôn trang tùy tiện xây lên thôi đã xa xỉ như vậy, có thể thấy được từ xưa đến nay, bộ não của người giàu luôn khiến người ta không tài nào hiểu được. Trong lòng nàng âm thầm ghen tị.
Vốn cứ tưởng người ra mặt bàn chuyện làm ăn lần này là Hoa lão ngũ, hoặc là quản sự khác của Hoa gia, không ngờ lại là Hoa Nhị Gia.
Thấy Hoa Nhị Gia mặc lam y đứng trong đình thưởng sen, La Tố thấy hơi đau đầu.
Nếu như được lựa chọn, nàng thà rằng cùng tên lỗ mũi hếch lên trời Hoa lão ngũ tiếp xúc, ít nhất hắn cũng tương đối đơn thuần, còn hơn là tiếp xúc cùng tên đáng ghét Hoa Nhị Gia, nhìn có vẻ như vô hại nhưng thâm trầm khó đối phó kia.
Đến cũng đã đến rồi, La Tố cũng không than thở nữa, nàng ngồi xuống nệm êm trải trên ghế đá, xuyên qua tầng hơi nước bốc lên từ ấm trà cùng Hoa Nhị Gia mặt đối mặt.
Hoa Nhị Gia cười nhẹ một tiếng: Còn tưởng rằng Triệu phu nhân không tới.
La Tố ha ha cười khan: Khó lắm mới có được vụ làm ăn tốt như vậy, sao có thể không đến chứ.
Hoa Nhị Gia rót trà vào chén cho La Tố, khẽ giơ tay lên nói: Trà mới hái, hôm nay vừa mới đưa tới, mời Triệu phu nhân nếm thử.
La Tố đâu biết phẩm trà, chỉ có thể nhẹ nhàng nhấp một ngụm: Trà ngon.
A? Ngon chỗ nào?
La Tố hơi trầm ngâm: Loại cảm giác này chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả được bằng lời, dù sao chính là trà ngon, ngươi cứ nếm thử thì sẽ biết.
Hoa Nhị Gia nghe vậy, ngụm trà vừa mới uống vào miệng thiếu chút nữa phun ra ngoài: Ha ha ha, Triệu phu nhân thật đúng là thú vị.
Hoàn hảo, không so được với Hoa Nhị Gia ngài. Rõ ràng biết nàng là thôn phụ hương dã, lại còn bắt nàng phẩm trà, đây không phải là trêu đùa nàng sao? Mặc dù hôm nay đến đây để làm ăn, nhưng nàng cũng không muốn cúi đầu trước người ta. Bằng không buôn bán về sau sẽ bị người Hoa gia nơi nơi chèn ép a.
Đôi mắt Hoa Nhị Gia mang ý cười, tiếu ý nhè nhẹ từ khóe mắt lan sang khuôn mặt, thậm chí toàn thân đều trào ra cảm xúc sung sướng.
La Tố cảm thấy người này bình thường quá ngột ngạt, cho nên mới có điệu cười đáng đánh đòn như vậy. Nàng cười giả lả nói: Hoa Nhị Gia, ta còn phải trở về chiếu cố bà bà ta, hy vọng mau chóng đàm xong vụ làm ăn lần này, quay đầu lại còn đi báo cáo kết quả cho người trong tộc.
Hoa Nhị Gia cười nhẹ nhấp một ngụm trà, cười nói: Không cần vội, ta còn có một cửa sinh ý khác, không biết ngươi có nguyện ý làm hay không?
Cửa sinh ý gì? La Tố khẽ nhíu mày. Nàng biết cửa sinh ý này không dễ làm như vậy.
Hoa Nhị Gia cười như một con hồ ly, khiến trong lòng La Tố càng cảm thấy không thoải mái. Chỉ nghe hắn nói: Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời ở lại đây làm nông phụ? Triệu phu nhân, ta biết tình cảnh hiện giờ của ngươi. Triệu Từ tiểu thúc ngươi đã làm quan, nhưng ngươi vẫn chỉ là một quả phụ của Triệu gia mà thôi, sau này Triệu Từ thú thê tử, ngươi còn có địa vị trong nhà đó? Ngươi là người thông minh, tự nhiên biết, thế nào mới là tốt nhất cho mình. Hoa mỗ tuy bất tài, những vẫn thừa sức cho ngươi cơ hội này.
Nghe một chút, quả nhiên là một con hồ ly. Đây rõ ràng là muốn cầu xin nàng, bây giờ lại nói thành nàng cầu xin hắn ban cho cái cơ hội. Cho tới bây giờ La Tố còn chưa thấy qua người nào có da mặt dầy như vậy. Nàng mặt không đổi sắc hé miệng cười nói: Nếu ngươi đã điều tra về ta, tự nhiên cũng biết, ta ngoại trừ biết trồng trọt thì vẫn chỉ biết trồng trọt, những thứ khác một mực không hiểu. Ta không làm nông phụ, còn có thể làm cái gì? Hoa Nhị Gia cũng không nên thấy ta biết nói chuyện làm ăn, liền coi trọng ta. Đến lúc đó ngược lại làm cho người ta chế giễu.
Hoa Nhị Gia lại lắc đầu: Nếu ta đã nói ra, tất nhiên chắc chắn ngươi có thể làm được chuyện này. Ta muốn năng lực làm ruộng trồng trọt của ngươi, bù lại ta có thể cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý vô tận.
Làm ruộng trồng trọt? La Tố nghi hoặc: Hoa gia đây là muốn đổi nghề làm địa chủ? Theo ta biết, hiện tại sản nghiệp của Hoa gia trải rộng khắp thiên hạ, chắc hẳn không thiếu chút lương thực này đi.
Hoa Nhị Gia cười nhẹ nhàng lắc lắc quạt xếp trong tay: Không phải Hoa mỗ muốn bí quyết của ngươi, mà cần một người có năng lực như ngươi. Sau này giúp đỡ dân chúng thiên hạ hưởng ánh bình minh.
... La Tố triệt để cảnh giác, chắc chắn sau lưng người này có chỗ dựa vững chắc. Hơn nữa còn là người muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế nhất.
Chắc chắn không phải là Tề vương, này sẽ là ai?
Bất quá không quan tâm là ai, hàng tốt không bán cho hai nhà, trung thần không thờ hai chủ. Nếu nàng đã đáp ứng Tề vương, tự nhiên sẽ không giúp bất luận kẻ nào. Hơn nữa bên Tề vương có Triệu Từ bảo đảm, nàng cũng có cảm giác an toàn một chút. Còn bên vị này, mới nhìn Hoa Nhị Gia thôi, nàng đã cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Nghĩ thông suốt chuyện này, nàng đột nhiên nở nụ cười: Ha ha ha a, ngươi đây cứ nói giỡn , ta chỉ là nông phụ bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà thôi. Ngươi thấy ta ở Triệu gia thôn loại hảo, đó là bởi vì ta quen thuộc nơi này. Đổi địa phương khác, nhưng là không còn loại khả năng này. Ngươi có nghe câu, quất sinh Hoài Nam là quất, sang nơi khác, đã không còn là quất Hoài Nam. Chỉ là vận khí, chỉ là vận khí.
Ngươi đây là không muốn? Giọng điệu này rõ ràng là không tin.
La Tố vội vàng nói: Không phải là không muốn, mà là lực bất tòng tâm. Vinh hoa phú quý ta rất muốn , ai không yêu bạc a. Nhưng không có năng lực này, thì không thể ôm vào người. Ngươi cũng đừng làm khó ta, kỳ thật ta chỉ là một phụ nhân bình thường, loại vài mẫu đất đai hỗn cái ấm no mà thôi, muốn ta làm chuyện lớn, ta lo lắng ta sẽ căng thẳng đến mức té xỉu.
Hoa Nhị Gia lắc lắc cây quạt, không nói lời nào, chỉ nhìn nàng lâu thật lâu, tựa hồ muốn nhìn thấu nàng.
La Tố giả bộ khẩn trương: Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta là một quả phụ, bị người nhìn chằm chằm không tốt.
Khụ khụ... Hoa Nhị Gia ôm ngực ho khan, nhìn La Tố nhíu chặt mày: Ta đúng là chưa từng gặp qua nữ nhân nào có da mặt dày như ngươi.
Kính nhờ, không biết da mặt ai dày hơn ai?
La Tố không còn gì để nói.
Tuy Hoa Nhị Gia không nhắc lại chuyện này nhưng trong lòng La Tố bồn chồn, không biết chuyện này đã kết thúc ở đây chưa. Xem ra nên đi khỏi Triệu gia thôn trước dự tính, bằng không hắn ta vạn nhất làm ra chuyện bắt người thì biết làm sao.
Những kẻ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế kia đều không có chút tiết tháo nào đáng tin.
***
Hoa Nhị Gia không gây khó dễ cho nàng nữa, chuyện buôn bán lương thực tự nhiên cũng đàm phán xong.
La Tố nhìn khế ước thật kỹ, mới để cho tộc trưởng cùng người trong thôn ấn dấu tay. Cả thôn xóm đều vui sướng, dù sao đây chính là thiên đại hảo sự, về sau không cần nhọc nhằn khổ sở kéo lương thực đến trấn trên bán, có người đến tận cửa mua, hơn nữa giá tiền cũng cao, còn có thể hợp tác lâu dài, lại tránh lo âu về sau. Chuyện như vậy, quả thực là trời giúp.
Bởi vì đàm thành sinh ý với Hoa gia, được hưởng lợi ích từ việc bán cây mía lúc đầu, hơn nữa sau khi Hoa Nhị Gia chuyển đến tặng lễ vật cho người trong thôn, nên hiện tại mọi người coi người Hoa gia là hàng xóm tốt thường xuyên lui tới.
Phàm là trong nhà có món ngon, đều mang một chút đưa sang thôn trang Hoa gia. Tuy rất có thể nhà người ta phú quý, chướng mắt thứ đồ như vậy, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến lòng nhiệt tình của bọn họ.
Thừa dịp còn ở trong thôn, La Tố đem mấy phương thuốc điều chế phân bón giao cho nhà Triệu Đại Mộc. Dù sao lão tộc trưởng đã lớn tuổi, La Tố rất không yên tâm nhờ ông lo chuyện này, chỉ sợ ông bị người Hoa gia dùng một bữa tiệc rượu mà cam tâm bán mình.
Triệu Đại Mộc vẫn luôn hành tẩu ở bên ngoài, thời gian qua cùng bọn họ thân thiết, nên nàng lựa chọn hợp tác với Triệu Đại Mộc làm chuyện này.
Sau khi học thuộc phương thuốc này ngươi nhớ thiêu hủy ngay, để ở trong lòng. Về sau chuyện làm ăn này có thể càng ngày càng lớn, chúng ta chính là dựa vào cái này kiếm tiền.
La Tố vừa nói xong vừa cùng Triệu Đại Mộc ký kết hiệp nghị ủy thác.
Giấy trắng mực đen ghi rõ ràng, Triệu Đại Mộc chỉ có quyền hưởng lợi từ việc bán phân bón, không có quyền tiết lộ bí mật về phương thuốc. Ngoài ra còn bổ sung thêm hai mục trừng phạt nếu làm trái hiệp nghị.
Đại Mộc thúc, ta cũng không coi ngươi là người ngoài, nhưng chuyện này rất quan trọng, người khác ta không yên tâm. Hy vọng ngươi có thể hiểu nỗi khổ tâm của ta. Sau này chuyện thành, lợi nhuận tự nhiên có một phần của Đại Mộc thúc.
Nghe La Tố nói nghiêm túc như vậy, Triệu Đại Mộc cũng không dám hàm hồ. Hơn nữa hắn làm buôn bán cũng được một thời gian, cũng nhìn ra được vụ làm ăn mà thành, về sau có thể có rất nhiều chỗ tốt.
Ngươi yên tâm đi, chưa nói đều là người Triệu gia thôn, chỉ cần dựa vào tình cảm thường ngày của hai nhà, chuyện này ta cũng sẽ giúp ngươi làm ổn thỏa.
La Tố gật gật đầu, lại nghĩ đến Hoa Nhị Gia, lo sợ hắn sẽ đến tìm Triệu Đại Mộc, nên nói luôn: Nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp, cũng không cần quá kín miệng. Cái gì đều không quan trọng bằng sinh mệnh.
Đây cũng là ám hiệu Triệu Đại Mộc, nếu như bị kẻ xấu lấy tính mạng ra bức bách, cũng không cần tử thủ phương thuốc, người ta muốn liền đưa người ta.
Triệu Đại Mộc hiểu gật đầu.
Chuyện phân bón rất nhanh liền giao phó xong. Đám heo trong nhà có Trương thúc Trương thẩm chăm sóc, đến lúc xuất chuồng, đã có người Hoa gia trực tiếp thu, đến lúc đó trong thôn sẽ ký sổ, khi nàng quay về chỉ cần đến chỗ Hoa gia nhận tiền là được. Còn hoa màu trên ruộng, cũng đã nhờ vả tộc trưởng chiếu khán.
Tộc trưởng biết bọn họ sắp phải đi, vô cùng lưu luyến. Nhưng cũng biết đây là chuyện vui. Triệu gia thôn cuối cùng cũng có người đi ra ngoài, đi đến Bắc Đô thành. Về sau Triệu gia thôn sẽ có càng nhiều con cháu đi ra ngoài, đi đến Bắc Đô thành làm quan, toàn bộ Triệu gia bộ tộc sẽ như ánh mặt trời ban trưa. Tộc trưởng ảo tưởng nghĩ.
Cho nên tộc trưởng cũng không níu kéo bọn họ, chỉ làm cho bọn họ yên tâm: Chuyện trong thôn đều dặn dò cẩn thận hết rồi, còn có cái gì không yên tâm, thì cứ nói với người trong tộc, trong tộc tự nhiên sẽ giúp đỡ. Không thể để cho Triệu Từ bên kia không an tâm đến. Đến đó, nhất định phải nhắc nhở Triệu Từ, làm quan tốt, không cần bôi nhọ mặt mũi Triệu gia. Con cháu Triệu gia phải làm quan tốt.
“Đã biết, nhị đệ nhất định là một quan tốt, có nhiều người Triệu gia trông ngóng như vậy đâu, hắn không dám không làm quan tốt. Ngài yên tâm đi, đợi về sau ổn định cũng đón ngài đến Bắc Đô Thành dạo chơi.
Lão tộc trưởng phất tay: Khỏi, một bộ xương già, không chịu được lăn qua lăn lại như vậy.
Đối với người thời đại này mà nói, lão tộc trưởng thực sự đã rất già. La Tố lo lắng, lần sau trở lại, sẽ không còn thấy được lão nhân này.
/109
|