Edior: Đô Đô
Trước khi Tề vương đi, đã sắp xếp ám vệ hộ tống La Tố đến Bắc Đô thành.
Sau khi an bài thỏa đáng, La Tố nhớ tới chỉ thị của Tề vương, nàng đi ra cửa thôn, vạch một cái ám hiệu xuống gốc cây đại thụ cuối cùng.
Rất nhanh liền có mấy tên thị vệ đến cửa, nói là phụng chỉ Triệu đại nhân đến đón gia quyến đến Bắc Đô.
Triệu mẫu nghe nói là người nhi tử phái người tới, vô cùng vui, hết sức nhiệt tình chiêu đãi mấy thị vệ đó.
La Tố thấy mấy người này cùng thị vệ bình thường không có gì khác biệt, nghĩ bụng, đây là ám vệ? Sao không giống ám vệ trong TV hay chiếu võ công xuất quỷ nhập thần, đi vô ảnh tới vô tung.
Bất quá có người hộ tống vẫn tốt hơn việc không có người nào, hơn nữa còn là người của Tề vương, chắc chắn thân thủ cũng không đến nỗi nào. Chỉ cần trên đường không gặp phải mấy kẻ hàng nhân phục mã, thì sẽ không có vấn đề.
Sau khi đem đồ đạc trong nhà chất lên hai chiếc xe ngựa, La Tố liền cùng Triệu mẫu, đỡ Triệu Lâm và Triệu Mộc Miên trèo lên chiếc xe ngựa to phía trước.
Mặt mũi La Tiểu Hổ tràn đầy nước mũi khóc hu hu, ôm Triệu Lâm không chịu buông tay.
Tiểu Hổ, ngoan một chút, chịu khó đọc sách, chúng ta sẽ trở lại.
La Tố nhẹ giọng trấn an. Kỳ thật trong lòng nàng cũng rất chua xót, không nỡ xa mọi người và từng cọng cây ngọn cỏ nơi này.
Người Triệu gia thôn cũng đến đưa tiễn, trên mặt có vui vẻ, cũng có khổ sở.
Triệu mẫu vẫn liên tục lau nước mắt.
Đợi sau khi xe ngựa ra khỏi thôn, rất nhiều người còn chạy theo ở phía sau. La Tiểu Hổ cũng vừa khóc vừa đuổi theo.
Mấy lần La Tố muốn dừng lại mang La Tiểu Hổ cùng đi, nhưng nghĩ đến phu thê La Lão Căn nên đành thôi. Chuyến đi này nếu bình an thì tốt, nhưng hết lần này tới lần khác bị quấn vào một loại cục diện nhìn không thấu kết quả. Nàng đã được thân thể của khuê nữ người ta, nếu La Tiểu Hổ có nguy hiểm gì, nàng sẽ không biết đối mặt thế nào với người La gia.
Còn không để tiểu Hổ ở lại Triệu gia thôn, sống một cuộc sống bình an, hảo hảo học bài. Về sau hắn còn có con đường phải đi.
Bì Lăng huyện cách Bắc Đô thành cũng không xa, chỉ cần ngồi xe ngựa bảy tám ngày là tới. Không giống nhiều nơi cách xa, từ nam đến bắc phải đi hơn nửa năm. Thường là mùa đông ra cửa, mùa hè mới đến.
Bởi vì ở gần Bắc Đô Thành, cho nên trị an trên quan đạo dọc theo đường đi rất tốt, sơn tặc trong truyền thuyết không thấy xuất hiện, thích khách cũng không có thấy.
Điều duy nhất khiến La Tố cảm thấy kinh ngạc, chính là nửa đường bắt gặp một đội xe ngựa.
Xe ngựa hết sức hoa lệ, nếu như quả thật có sơn tặc, khẳng định có thể hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của bọn chúng. Hơn nữa đồ đạc đội xe vận chuyển đều là rương hòm, trông có vẻ vô cùng quý giá.
La Tố nằm nhoài ra cửa sổ hiếu kỳ nhìn đội xe ngựa kia. Nói thật, đây là lần đầu tiên nàng trông thấy xe ngựa dùng lọng che hoa lệ như vậy. Này mà ở thời đại trước kia của nàng, nói ít cũng phải vào một phần tư ngân sách nhà nước.
Đột nhiên, mành xe ngựa phía đối diện cũng bị vén lên. La Tố hiếu kỳ nhìn sang, sau khi thấy mặt người bên trong cửa sổ lộ ra, liền cả kinh há to miệng.
Chỉ thấy người trong xe ngựa bên kia giống như đã sớm dự đoán được, cười nhấc ly rượu, nâng chén xa xa với nàng.
La Tố vội vàng buông rèm xuống, tâm tình hết sức luống cuống: Không ngờ cái kia họ Hoa cũng tới!
Nàng tuyệt đối không tin đây chỉ là sự trùng hợp.
Họ Hoa kia mới xây thôn trang, lúc này mới ở được vài ngày, không thể nào đột nhiên nổi hứng đến đây chơi được. Bọn họ cũng không có duyên như vậy đi, lại còn xe trước xe sau xê dịch không kém bao nhiêu thời gian. Hơn nữa còn là cùng điểm đến đến Bắc Đô Thành.
Điều này cho thấy cái gì?
Chín mươi chín phần trăm, người ta đã sớm tính kế tốt rồi.
Chẳng lẽ tên Hoa Nhị Gia này còn chưa hết hi vọng, muốn sau khi đến Bắc Đô Thành, tiếp tục bức bách nàng làm việc cho chủ tử sau lưng của hắn?
*
La Tố rất nhanh tỉnh táo lại, biết bây giờ lo lắng cũng vô ích. Nàng tìm cơ hội hỏi một người thị vệ: Chủ tử các ngươi khi nào thì trở về.
Thị vệ kia nói: Mấy ngày nữa Triệu đại nhân mới về.
La Tố gật gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Người này không nhắc tới Tề vương, chắc hẳn đang muốn giữ bí mật, nàng tự nhiên sẽ không chủ động nhắc tới, dù sao mọi người biết trong lòng là được.
Xe vừa vào Bắc Đô thành, Triệu Lâm cùng Triệu Mộc Miên đang bị say xe đều giống như đánh máu gà vậy, trong nháy mắt khôi phục trạng thái sung sức, hai đứa bé thò ra ngoài cửa sổ nhìn ngó đường phố.
Triệu mẫu cũng tò mò nhìn mấy lần, thấy Bắc Đô thành náo nhiệt phồn thịnh, Triệu mẫu sợ hãi than: Nơi này còn náo nhiệt thị trấn của chúng ta.
Nương, nơi này chính là thành thị dưới chân thiên tử mà, không còn có địa phương náo nhiệt đông đúc như đây đâu, đây chính là nơi náo nhiệt nhất. La Tố cười híp mắt nói. Nàng cũng tò mò nhìn Bắc Đô Thành này. Đây chính là kinh đô ở cổ đại a. Nơi tập trung kinh tế văn hóa chính trị của cả một quốc gia.
Xe ngựa băng qua qua khu phố xá sầm uất, rất nhanh đã đến một đường phố yên tĩnh.
Hai bên đường đều sạch sẽ, rộng rãi, phòng ở hai bên cũng cho thấy sự khác biệt với các địa phương khác, trông vô cũng tráng lệ, mái lầu rất cao.
La Tố đoán, nơi này đều là biệt viện.
Nàng rất tò mò, phủ đệ của Triệu Từ sẽ trông như thế nào.
Một lát sau, xe ngựa dừng lại trước cửa của một tòa nhà, trên cửa ngay cả một tấm biển cũng không có.
La Tố hiếu kỳ nói: Sao nơi này ngay cả cái bảng hiệu cũng không có?
Thị vệ không nói lời nào, lặng lẽ tháo hành lý xuống, một đám nha hoàn bà tử từ trong nhà đi ra giúp đỡ mang đồ đạc vào, ai cũng cung kính, không nói một lời.
La Tố cảm thấy không thích hợp.
Triệu Từ đã nói qua, tòa nhà ở kinh thành của hắn rất nhỏ, chỉ có hai người canh cửa, còn dặn nàng sau khi đến Bắc Đô Thành thì mua thêm vài nha hoàn bà tử sai sử, hắn đã để lại tiền trong nhà.
Nếu đã không có người hầu, vậy những người trước mắt này là từ đâu đến?
Triệu mẫu không phát giác ra điều gì bất thường, bởi vì lần đầu tiên thấy nhiều người hầu như vậy, có chút co quắp.
La Tố thấy Triệu mẫu muốn đi theo một bà tử vào nhà, vội vàng kéo Triệu mẫu: Nương, để cho bọn họ thu thập đi, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát đi. Vừa rồi trông rất náo nhiệt đâu.
Triệu Lâm đang định chạy vào trong nhà, nghe lời này, lập tức hào hứng: Nương, ta cũng muốn đi.
Triệu Mộc Miên cũng mở to mắt mong đợi.
Triệu mẫu lại nói: Các ngươi đi đi, mấy ngày nay gấp rút lên đường ta thấy hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi một lát.
La Tố hiếm khi làm nũng, kéo cánh tay Triệu mẫu: Nương, chúng ta cùng nhau đi đi, ngồi xe ngựa cũng không phiền hà. Ta còn chưa quen cuộc sống nơi đây, không có nương bên cạnh, trong lòng của ta rất sợ.
La Tố tự khinh bỉ bản thân mình một lần, nàng chớp chớp mắt.
Triệu mẫu mặc dù mệt, nhưng thấy đại tức phụ nói như vậy, không chút lưỡng lự, cười nói: Vậy thì đi thôi.
Bà tử dẫn đường nghe mấy người không muốn đi vào trong, mà muốn đi ra ngoài, vội vàng nói: Mấy vị đi đường mệt nhọc, vẫn là nên vào trong nghỉ ngơi trước một lát. Quý phủ đã chuẩn bị trà bánh cùng nước nóng rồi.
La Tố giả vờ nổi giận: Chủ tử chúng ta muốn đi ra ngoài, còn cần lão nô ngươi chen miệng vào sao, rốt cuộc ai mới là chủ tử hả? Ngươi là người nhị đệ mua về phải không? Sao lại không hiểu quy củ như vậy, quay đầu ta sẽ nói cho Nhị đệ biết.
Sắc mặt bà tử kia đại biến.
La Tố cũng không để ý tới bà ta, kéo Triệu mẫu cùng hai huynh muội Triệu Lâm quay người bước đi.
Bà tử kia vội vàng nháy mắt, mấy người thị vệ hiểu ý liền chặn mấy người La Tố lại.
Bà tử kia nói: Mấy vị vẫn nên vào nhà nghỉ ngơi trước đi, bằng không chúng ta không thể ăn nói với chủ tử.
Cái này, La Tố xem như xác định, nơi này căn bản không phải là chỗ ở của Triệu Từ, những người này cũng không phải là người của Triệu Từ.
*
Bị tầng tầng người bao vây, bên cạnh còn có bà bà và hai hài tử đặc biệt nơi đây lại là đại viện nhà giàu, căn bản không có bóng người qua đường, ngay cả cơ hội cầu cứu cũng không có.
La Tố đành nhận mệnh đi theo bọn họ vào nhà.
Mặc dù đã bị vạch mặt, nhưng bọn họ không gây khó dễ cho gia đình nàng, mà vẫn cung kính bưng rượu ngon thức ăn ngon ra chiêu đãi, còn chuẩn bị nước nóng, đưa tới vài nha hoàn xinh đẹp xoa bóp toàn thân giúp bọn họ giãn gân giãn cốt.
Đãi ngộ xa xỉ như vậy, La Tố đã đoán được chủ nhân của tòa nhà này là ai.
Sau khi tắm rửa dùng bữa xong, La Tố nói muốn gặp Triệu mẫu. Bà tử kia thấy thái độ La Tố kiên quyết, lo lắng chọc nàng giận, khiến chủ tử mất hứng, đành phải đưa nàng đi gặp Triệu mẫu.
Triệu mẫu bên này cũng đã tắm rửa sạch sẽ, đang cùng hai hai tử ăn cơm.
Trong khi hai hài tử vui vẻ gắp thức ăn, thì Triệu mẫu một chút khẩu vị cũng không có. Mặc dù bà chưa thấy qua việc đời, nhưng cũng biết bọn họ bày trận như vậy là có ý gì. Chắc chắn là lai giả bất thiện a.
Thấy La Tố tiến vào, bà mới thở phào nhẹ nhõm, kéo tay La Tố, cẩn thận nhìn người trong phòng.
La Tố thấy hiện tại đã lật bài, không cần thiết phải che che giấu giấu, cho nên trực tiếp nói với Triệu mẫu: Nương, có lẽ là người khác có chỗ dùng tới chúng ta, ngài yên tâm đi, tạm thời không có chuyện gì đâu.
Triệu mẫu kinh ngạc nói: Chúng ta có thể làm cái gì, bọn họ muốn chúng ta làm cái gì?
Chuyện này La Tố tự nhiên khó mà nói ra lời nói thật, chỉ có thể nói: Không biết nữa, bất quá ta cảm thấy tạm thời không có nguy hiểm. Chắc hẳn Nhị đệ đã biết được tin tức, rất nhanh sẽ tới đón chúng ta trở về. Nương ngài nên ăn ngon ngủ sâu, giữ vững sức khỏe, không nên để Nhị đệ phải lo lắng.
Thời gian qua Triệu mẫu thường nghe lời La Tố , nghe nàng nói không có nguy hiểm gì, tảng đá trong lòng cũng tạm thời buông xuống. Thấy Triệu Lâm đang ăn ngon miệng, nghĩ tới một việc, dặn dò La Tố: Nếu quả thật có việc, ngươi cứ mặc kệ ta, nhất định phải che chở cho Lâm nhi. Hắn là ta... nhi tử ta, không thể để cho hắn gặp chuyện không may.
La Tố nghiêm túc gật đầu: Nương, dù có phải mất mạng, ta cũng bảo vệ hai hài tử thật tốt.
Nàng biết, các nàng sẽ không có nguy hiểm. Dù sao Tề vương đã nói đã lưu lại ám vệ. Nếu mấy ngày trước không phải là ám vệ của hắn, thì chắc chắn là bọn họ đang ẩn núp trong bóng tối. Hành tung của các nàng chắc hắn đã được báo cho bọn người Tề vương. Dù không vì Triệu Từ, thì nàng cũng có chút tác dụng đối với Tề vương, nàng tin hắn sẽ không dám bỏ mặc bọn họ.
Còn Hoa nhị gia cùng chủ tử sau lưng hắn kia, hèn hạ thiết kế nàng như vậy, chắc chắn sẽ gặp báo ứng. Nàng tuyệt kỹ sẽ không giúp bọn chúng.
Trước khi Tề vương đi, đã sắp xếp ám vệ hộ tống La Tố đến Bắc Đô thành.
Sau khi an bài thỏa đáng, La Tố nhớ tới chỉ thị của Tề vương, nàng đi ra cửa thôn, vạch một cái ám hiệu xuống gốc cây đại thụ cuối cùng.
Rất nhanh liền có mấy tên thị vệ đến cửa, nói là phụng chỉ Triệu đại nhân đến đón gia quyến đến Bắc Đô.
Triệu mẫu nghe nói là người nhi tử phái người tới, vô cùng vui, hết sức nhiệt tình chiêu đãi mấy thị vệ đó.
La Tố thấy mấy người này cùng thị vệ bình thường không có gì khác biệt, nghĩ bụng, đây là ám vệ? Sao không giống ám vệ trong TV hay chiếu võ công xuất quỷ nhập thần, đi vô ảnh tới vô tung.
Bất quá có người hộ tống vẫn tốt hơn việc không có người nào, hơn nữa còn là người của Tề vương, chắc chắn thân thủ cũng không đến nỗi nào. Chỉ cần trên đường không gặp phải mấy kẻ hàng nhân phục mã, thì sẽ không có vấn đề.
Sau khi đem đồ đạc trong nhà chất lên hai chiếc xe ngựa, La Tố liền cùng Triệu mẫu, đỡ Triệu Lâm và Triệu Mộc Miên trèo lên chiếc xe ngựa to phía trước.
Mặt mũi La Tiểu Hổ tràn đầy nước mũi khóc hu hu, ôm Triệu Lâm không chịu buông tay.
Tiểu Hổ, ngoan một chút, chịu khó đọc sách, chúng ta sẽ trở lại.
La Tố nhẹ giọng trấn an. Kỳ thật trong lòng nàng cũng rất chua xót, không nỡ xa mọi người và từng cọng cây ngọn cỏ nơi này.
Người Triệu gia thôn cũng đến đưa tiễn, trên mặt có vui vẻ, cũng có khổ sở.
Triệu mẫu vẫn liên tục lau nước mắt.
Đợi sau khi xe ngựa ra khỏi thôn, rất nhiều người còn chạy theo ở phía sau. La Tiểu Hổ cũng vừa khóc vừa đuổi theo.
Mấy lần La Tố muốn dừng lại mang La Tiểu Hổ cùng đi, nhưng nghĩ đến phu thê La Lão Căn nên đành thôi. Chuyến đi này nếu bình an thì tốt, nhưng hết lần này tới lần khác bị quấn vào một loại cục diện nhìn không thấu kết quả. Nàng đã được thân thể của khuê nữ người ta, nếu La Tiểu Hổ có nguy hiểm gì, nàng sẽ không biết đối mặt thế nào với người La gia.
Còn không để tiểu Hổ ở lại Triệu gia thôn, sống một cuộc sống bình an, hảo hảo học bài. Về sau hắn còn có con đường phải đi.
Bì Lăng huyện cách Bắc Đô thành cũng không xa, chỉ cần ngồi xe ngựa bảy tám ngày là tới. Không giống nhiều nơi cách xa, từ nam đến bắc phải đi hơn nửa năm. Thường là mùa đông ra cửa, mùa hè mới đến.
Bởi vì ở gần Bắc Đô Thành, cho nên trị an trên quan đạo dọc theo đường đi rất tốt, sơn tặc trong truyền thuyết không thấy xuất hiện, thích khách cũng không có thấy.
Điều duy nhất khiến La Tố cảm thấy kinh ngạc, chính là nửa đường bắt gặp một đội xe ngựa.
Xe ngựa hết sức hoa lệ, nếu như quả thật có sơn tặc, khẳng định có thể hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của bọn chúng. Hơn nữa đồ đạc đội xe vận chuyển đều là rương hòm, trông có vẻ vô cùng quý giá.
La Tố nằm nhoài ra cửa sổ hiếu kỳ nhìn đội xe ngựa kia. Nói thật, đây là lần đầu tiên nàng trông thấy xe ngựa dùng lọng che hoa lệ như vậy. Này mà ở thời đại trước kia của nàng, nói ít cũng phải vào một phần tư ngân sách nhà nước.
Đột nhiên, mành xe ngựa phía đối diện cũng bị vén lên. La Tố hiếu kỳ nhìn sang, sau khi thấy mặt người bên trong cửa sổ lộ ra, liền cả kinh há to miệng.
Chỉ thấy người trong xe ngựa bên kia giống như đã sớm dự đoán được, cười nhấc ly rượu, nâng chén xa xa với nàng.
La Tố vội vàng buông rèm xuống, tâm tình hết sức luống cuống: Không ngờ cái kia họ Hoa cũng tới!
Nàng tuyệt đối không tin đây chỉ là sự trùng hợp.
Họ Hoa kia mới xây thôn trang, lúc này mới ở được vài ngày, không thể nào đột nhiên nổi hứng đến đây chơi được. Bọn họ cũng không có duyên như vậy đi, lại còn xe trước xe sau xê dịch không kém bao nhiêu thời gian. Hơn nữa còn là cùng điểm đến đến Bắc Đô Thành.
Điều này cho thấy cái gì?
Chín mươi chín phần trăm, người ta đã sớm tính kế tốt rồi.
Chẳng lẽ tên Hoa Nhị Gia này còn chưa hết hi vọng, muốn sau khi đến Bắc Đô Thành, tiếp tục bức bách nàng làm việc cho chủ tử sau lưng của hắn?
*
La Tố rất nhanh tỉnh táo lại, biết bây giờ lo lắng cũng vô ích. Nàng tìm cơ hội hỏi một người thị vệ: Chủ tử các ngươi khi nào thì trở về.
Thị vệ kia nói: Mấy ngày nữa Triệu đại nhân mới về.
La Tố gật gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Người này không nhắc tới Tề vương, chắc hẳn đang muốn giữ bí mật, nàng tự nhiên sẽ không chủ động nhắc tới, dù sao mọi người biết trong lòng là được.
Xe vừa vào Bắc Đô thành, Triệu Lâm cùng Triệu Mộc Miên đang bị say xe đều giống như đánh máu gà vậy, trong nháy mắt khôi phục trạng thái sung sức, hai đứa bé thò ra ngoài cửa sổ nhìn ngó đường phố.
Triệu mẫu cũng tò mò nhìn mấy lần, thấy Bắc Đô thành náo nhiệt phồn thịnh, Triệu mẫu sợ hãi than: Nơi này còn náo nhiệt thị trấn của chúng ta.
Nương, nơi này chính là thành thị dưới chân thiên tử mà, không còn có địa phương náo nhiệt đông đúc như đây đâu, đây chính là nơi náo nhiệt nhất. La Tố cười híp mắt nói. Nàng cũng tò mò nhìn Bắc Đô Thành này. Đây chính là kinh đô ở cổ đại a. Nơi tập trung kinh tế văn hóa chính trị của cả một quốc gia.
Xe ngựa băng qua qua khu phố xá sầm uất, rất nhanh đã đến một đường phố yên tĩnh.
Hai bên đường đều sạch sẽ, rộng rãi, phòng ở hai bên cũng cho thấy sự khác biệt với các địa phương khác, trông vô cũng tráng lệ, mái lầu rất cao.
La Tố đoán, nơi này đều là biệt viện.
Nàng rất tò mò, phủ đệ của Triệu Từ sẽ trông như thế nào.
Một lát sau, xe ngựa dừng lại trước cửa của một tòa nhà, trên cửa ngay cả một tấm biển cũng không có.
La Tố hiếu kỳ nói: Sao nơi này ngay cả cái bảng hiệu cũng không có?
Thị vệ không nói lời nào, lặng lẽ tháo hành lý xuống, một đám nha hoàn bà tử từ trong nhà đi ra giúp đỡ mang đồ đạc vào, ai cũng cung kính, không nói một lời.
La Tố cảm thấy không thích hợp.
Triệu Từ đã nói qua, tòa nhà ở kinh thành của hắn rất nhỏ, chỉ có hai người canh cửa, còn dặn nàng sau khi đến Bắc Đô Thành thì mua thêm vài nha hoàn bà tử sai sử, hắn đã để lại tiền trong nhà.
Nếu đã không có người hầu, vậy những người trước mắt này là từ đâu đến?
Triệu mẫu không phát giác ra điều gì bất thường, bởi vì lần đầu tiên thấy nhiều người hầu như vậy, có chút co quắp.
La Tố thấy Triệu mẫu muốn đi theo một bà tử vào nhà, vội vàng kéo Triệu mẫu: Nương, để cho bọn họ thu thập đi, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát đi. Vừa rồi trông rất náo nhiệt đâu.
Triệu Lâm đang định chạy vào trong nhà, nghe lời này, lập tức hào hứng: Nương, ta cũng muốn đi.
Triệu Mộc Miên cũng mở to mắt mong đợi.
Triệu mẫu lại nói: Các ngươi đi đi, mấy ngày nay gấp rút lên đường ta thấy hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi một lát.
La Tố hiếm khi làm nũng, kéo cánh tay Triệu mẫu: Nương, chúng ta cùng nhau đi đi, ngồi xe ngựa cũng không phiền hà. Ta còn chưa quen cuộc sống nơi đây, không có nương bên cạnh, trong lòng của ta rất sợ.
La Tố tự khinh bỉ bản thân mình một lần, nàng chớp chớp mắt.
Triệu mẫu mặc dù mệt, nhưng thấy đại tức phụ nói như vậy, không chút lưỡng lự, cười nói: Vậy thì đi thôi.
Bà tử dẫn đường nghe mấy người không muốn đi vào trong, mà muốn đi ra ngoài, vội vàng nói: Mấy vị đi đường mệt nhọc, vẫn là nên vào trong nghỉ ngơi trước một lát. Quý phủ đã chuẩn bị trà bánh cùng nước nóng rồi.
La Tố giả vờ nổi giận: Chủ tử chúng ta muốn đi ra ngoài, còn cần lão nô ngươi chen miệng vào sao, rốt cuộc ai mới là chủ tử hả? Ngươi là người nhị đệ mua về phải không? Sao lại không hiểu quy củ như vậy, quay đầu ta sẽ nói cho Nhị đệ biết.
Sắc mặt bà tử kia đại biến.
La Tố cũng không để ý tới bà ta, kéo Triệu mẫu cùng hai huynh muội Triệu Lâm quay người bước đi.
Bà tử kia vội vàng nháy mắt, mấy người thị vệ hiểu ý liền chặn mấy người La Tố lại.
Bà tử kia nói: Mấy vị vẫn nên vào nhà nghỉ ngơi trước đi, bằng không chúng ta không thể ăn nói với chủ tử.
Cái này, La Tố xem như xác định, nơi này căn bản không phải là chỗ ở của Triệu Từ, những người này cũng không phải là người của Triệu Từ.
*
Bị tầng tầng người bao vây, bên cạnh còn có bà bà và hai hài tử đặc biệt nơi đây lại là đại viện nhà giàu, căn bản không có bóng người qua đường, ngay cả cơ hội cầu cứu cũng không có.
La Tố đành nhận mệnh đi theo bọn họ vào nhà.
Mặc dù đã bị vạch mặt, nhưng bọn họ không gây khó dễ cho gia đình nàng, mà vẫn cung kính bưng rượu ngon thức ăn ngon ra chiêu đãi, còn chuẩn bị nước nóng, đưa tới vài nha hoàn xinh đẹp xoa bóp toàn thân giúp bọn họ giãn gân giãn cốt.
Đãi ngộ xa xỉ như vậy, La Tố đã đoán được chủ nhân của tòa nhà này là ai.
Sau khi tắm rửa dùng bữa xong, La Tố nói muốn gặp Triệu mẫu. Bà tử kia thấy thái độ La Tố kiên quyết, lo lắng chọc nàng giận, khiến chủ tử mất hứng, đành phải đưa nàng đi gặp Triệu mẫu.
Triệu mẫu bên này cũng đã tắm rửa sạch sẽ, đang cùng hai hai tử ăn cơm.
Trong khi hai hài tử vui vẻ gắp thức ăn, thì Triệu mẫu một chút khẩu vị cũng không có. Mặc dù bà chưa thấy qua việc đời, nhưng cũng biết bọn họ bày trận như vậy là có ý gì. Chắc chắn là lai giả bất thiện a.
Thấy La Tố tiến vào, bà mới thở phào nhẹ nhõm, kéo tay La Tố, cẩn thận nhìn người trong phòng.
La Tố thấy hiện tại đã lật bài, không cần thiết phải che che giấu giấu, cho nên trực tiếp nói với Triệu mẫu: Nương, có lẽ là người khác có chỗ dùng tới chúng ta, ngài yên tâm đi, tạm thời không có chuyện gì đâu.
Triệu mẫu kinh ngạc nói: Chúng ta có thể làm cái gì, bọn họ muốn chúng ta làm cái gì?
Chuyện này La Tố tự nhiên khó mà nói ra lời nói thật, chỉ có thể nói: Không biết nữa, bất quá ta cảm thấy tạm thời không có nguy hiểm. Chắc hẳn Nhị đệ đã biết được tin tức, rất nhanh sẽ tới đón chúng ta trở về. Nương ngài nên ăn ngon ngủ sâu, giữ vững sức khỏe, không nên để Nhị đệ phải lo lắng.
Thời gian qua Triệu mẫu thường nghe lời La Tố , nghe nàng nói không có nguy hiểm gì, tảng đá trong lòng cũng tạm thời buông xuống. Thấy Triệu Lâm đang ăn ngon miệng, nghĩ tới một việc, dặn dò La Tố: Nếu quả thật có việc, ngươi cứ mặc kệ ta, nhất định phải che chở cho Lâm nhi. Hắn là ta... nhi tử ta, không thể để cho hắn gặp chuyện không may.
La Tố nghiêm túc gật đầu: Nương, dù có phải mất mạng, ta cũng bảo vệ hai hài tử thật tốt.
Nàng biết, các nàng sẽ không có nguy hiểm. Dù sao Tề vương đã nói đã lưu lại ám vệ. Nếu mấy ngày trước không phải là ám vệ của hắn, thì chắc chắn là bọn họ đang ẩn núp trong bóng tối. Hành tung của các nàng chắc hắn đã được báo cho bọn người Tề vương. Dù không vì Triệu Từ, thì nàng cũng có chút tác dụng đối với Tề vương, nàng tin hắn sẽ không dám bỏ mặc bọn họ.
Còn Hoa nhị gia cùng chủ tử sau lưng hắn kia, hèn hạ thiết kế nàng như vậy, chắc chắn sẽ gặp báo ứng. Nàng tuyệt kỹ sẽ không giúp bọn chúng.
/109
|