Cửa đây năm ngoái cũng ngày này, má phấn hoa đào ửng đỏ hây.
Má phấn giờ đây đâu vắng tá…
Ừ, thiệt nhiều má phấn không thấy nữa.
Ta ôm cái bụng tròn vo than thở một tiếng, hoa đào cũng không còn bỡn gió xuân. Lại đến mùa đông, đừng nói hoa, ngay cả lá cây cũng không thấy.
Không có hoa đào, nhưng có quả đào.
Ta nhấc nắp bát lên, bên trong còn có hai cái quả đào.
Mỗi ngày ăn một quả, Phượng Nghi nói, ăn hết đào hắn sẽ trở lại.
Như vậy nói cách khác, ngày mai, ngày kia, hắn sẽ về rồi.
Ta nhếch miệng cười cười, bóc vỏ quả đào một cái, mồm to cắn xuống.
Quả đào ăn ngon, một bọc nước ngọt có thể thẳng xuống bụng, nhai cũng không cần nhai.
Kéo ghế dựa sát bên cửa sổ. Lười biếng nằm xuống.
Trong mùa đông ăn no phơi nắng , cái thoải mái này ấy à… đưa tiền cũng không đổi.
Thời tiết thật đẹp, gió không lạnh chút nào, thổi lên mặt cảm thấy mềm mại, rất ấm áp.
Khi kể chuyện xưa câu thường xuyên nghe thấy nhất — ngày xửa ngày xưa, có một người nào đó làm chuyện anh hùng thế nào, bắt đầu, sau đó, tiếp đấy, cuối cùng mọi người cùng nhau sống vui vẻ hạnh phúc.
Ta vẫn quý trọng tất cả, bởi vì ta biết hết thảy đều tới không dễ.
Tất cả mọi việc, có thể sống, có thể ở bên người yêu, có thể lúc nào cũng nhìn thấy bằng hữu mình quan tâm, có thể muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, lúc muốn phơi nắng liền lười biếng phơi nắng đã đời… Có thể mỗi tối khi nhắm mắt lại, đều biết ngày mai mình ở đâu.
Trên đỉnh đầu có người gõ cộc cộc hai cái, treo một cái rổ phía dưới. Ta ngẩng đầu nhìn, giơ tay bắn ra một sợi tơ, kéo cả rổ lẫn sợi dây qua.
Bên trong là một tách trà có nắp, mở nắp đã ngửi thấy một hương thơm ngọt.
Bánh bột này hấp thật không tệ, Tam Lục tay nghề cũng thật tốt.
Ta bẻ một miếng, thò đầu nhìn nhìn lên trên: “Này, xuống dưới nói chuyện phiếm.”
Phía trên rất khinh thường quăng một câu: “Không rảnh, ai giống ngươi, chỉ biết có ăn.”
Chỉ, chỉ biết có ăn… Ta rất là nghẹn, ta cũng có phải trời sinh lười như thế đâu, thật sự là thân mình quá nặng, động một tý cũng không muốn động.
Sờ sờ bụng, ta cũng có chút buồn bực. Đứa nhỏ này đợi trong bụng ta sắp ba năm rồi, không có chút ý muốn ra. Nó chẳng lẽ muốn học Na Tra sao?
Nhưng Tam Lục vừa rồi nói ngang, vẫn là ngoan ngoãn từ phía trên xuống dưới.
“Hì hì.” Ta cười không ngừng với nàng.
Nàng lườm ta một cái: “Ngươi đừng có hiểu lầm, ta không phải cùng ngươi, là cùng cháu ngoại trai của ta.”
Nàng sờ sờ bụng ta, nhẹ giọng nói: “Đứa nhóc hôm nay tâm tình thế nào?”
“Tâm tình bình thường đi.” Ta ngáp một cái: “Trưa đã rề rà một hồi, không chịu được đá bụng ta.”
“Đáng đời.” Tam Lục không có chút lòng đồng tình: “Để đói ngươi không sao, để đói cháu ngoại trai ta thì không được.” Nàng nhìn nhìn trong tay ta: “Ngươi đây là đang làm cái gì?”
“À, thêu hoa thôi.”
Ta run rẩy đem sản phẩm cho nàng xem, Tam Lục bới lông tìm vết khen chê một phen, ta sớm đã quen, kiếp này đừng trông chờ nữ nhân này có thể nói cái gì dễ nghe.
Nàng xem ra cũng nhàn, rút kim lên nói: “Chỗ này lại khâu một chút đi…” Cứ như vậy rất tự giác làm thay ta.
Ta nghiêng đầu nhìn nàng, Tam Lục thoạt nhìn luôn có phong thái thanh tú thoát tục, thời tiết này, nàng mặc váy vải láng, tóc mềm mại rực rỡ, hai má hơi hồng, đôi môi… Ấy cái gì, thật sự là sắc đẹp thay cơm ấy à thay cơm. Thế nhưng cô nương xinh đẹp như vậy, lại theo một bà bụng bự như ta ở tại hoang sơn dã lĩnh, thật là đáng tiếc.
Nàng và Lý Phù Phong thi thoảng có thư từ qua lại, quan hệ tựa hồ rất lạnh nhạt…
Trong lạnh nhạt lại lộ ra một chút kết nối bí mật, không cho người ngoài biết.
Ta cảm thấy đây nhất định không phải ảo giác của ta.
“Ngươi nhìn cái gì.” Nàng liếc xéo ta một cái.
“À, đang nghĩ chuyện trước kia. Ngươi một người nổi danh tim lạnh mặt lạnh thẳng tính như thế, lại chạy đi chơi vô gian đạo, nhìn không ra ha nhìn không ra… Hơn nữa lại có thể lừa cả Tam Thất cũng sửng sốt…”
Nàng trừng ta một cái: “Sao, ngươi thấy rằng ta hẳn là thực sự lên một cái thuyền với nàng ta hả?”
“Ấy đương nhiên không phải. Nàng ta là thuyền giặc đã định trước sẽ chìm, vạn vạn không được lên.”
Nhớ tới chuyện ngày đó, mở đầu là thanh thế to lớn, kết thúc là gay cấn ly kỳ, nhưng quá trình trung gian thật sự là… Được rồi, hữu kinh vô hiểm.
Sau khi người của ma cung bị phong ấn, nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều năm như vậy, nhưng tiên giới cũng không có nhàn rỗi đâu. Khi phong ấn bị phá bọn hắn nhảy lên bật xuống, vừa cướp địa bàn vừa xây thành dựng cung ầm ĩ vui quên trời đất, coi tiên giới như người chết, rất có khí thế bá đạo nuốt cả thiên hạ không ta thì ai. Đáng tiếc…
“Này, ngươi nói lúc này Tam Thất đang làm gì? Liệu có đang mắng chúng ta hay không?”
“Chắc là đang mắng ta, tiện thể kéo cả ngươi.”
Ta gãi gãi đầu: “Tình địch của nàng ta, hẳn là ta chứ?”
Tam Lục ngừng tay, chậm rãi nói: “Cảm thụ lừa gạt cùng phản bội, nàng coi như là đã nếm. So sánh ra, chỉ sợ ta mới là người bị nàng hận nhất.”
“Ôi, hận thì hận đi, dù sao kiếp này cũng không còn thấy nữa. Phong ấn lần này, cho dù lại qua một vạn năm nữa chỉ sợ cũng sẽ không bị phá tan. Một vạn năm? Chúng ta có thể sống lâu như vậy sao?”
Tam Lục ừ một tiếng, cũng không biết là tán đồng ta hay là tỏ vẻ phản đối, cúi đầu tiếp tục thêu. Tay nghề này của nàng cũng không thua ta, tư thế may vá thành thạo ưu nhã. Nàng thêu xong một mảnh lá cây, ngừng tay, đắp tấm thảm bên cạnh lên cho ta. Mặt trời dời đến bên kia núi, gió thổi lên người hơi lạnh. Ta rúc vào trong tấm thảm, cuộn người ôm bụng, thiêm thiếp ngủ.
Kinh tâm động phách ngày đó, cũng không ở chỗ thế tới của ma cung rào rạt, cũng không ở chỗ hết lòng hết sức khi đấu pháp, mà là những người tiên giới ẩn thân phía sau màn, thao túng, nhìn trộm. Bọn họ càng thêm hy vọng chúng ta cùng ma cung cả hai đều thua, vậy người thắng sau cùng không cần phải nói, sẽ chỉ là bọn họ.
Những tiên quân, tiên nhân ấy… Trong mắt bọn họ, ma cung dĩ nhiên muốn bỏ, mà những yêu tinh quỷ quái như chúng ta, đương nhiên tốt nhất cũng không tồn tại trên đời này. Ma tộc lại một lần bị phong ấn, mà chúng ta…
Người của Bàn Ti động đều tan, Già Hội sơn thành một ngọn núi hoang.
Sau đó mới biết chân tướng phía sau những chuyện này, ta không có nhiều tinh lực như vậy đi oán hận bất bình, ta chỉ may mắn, chúng ta đều còn sống.
Ngạc nhiên lớn nhất, chính là Tam Lục cũng không có lừa gạt phản bội tình bằng hữu của chúng ta.
Trong mơ hồ còn có thể nghe thấy những tiếng gọi ầm ĩ đi xa, binh khí giao nhau, đủ loại pháp bảo đụng nhau nổ vang, mùi màu tanh bao phủ, thân ảnh nhỏ bé bị lôi hỏa cản trở đi loạn khắp núi, đã phân không rõ địch ta, nhìn không thấy ánh sáng… Năm người chúng ta, mỗi người giữ một phương, ánh sáng lờ mờ của linh châu chiếu sáng thiên la địa võng khổng lồ, bện cả mấy tháng ấy…
Đúng vậy, sự kiện kia sớm đã kết thúc.
Thế nhưng ta không biết phải qua bao nhiêu lâu nữa, ta mới có thể quên hết những vết tích khủng bố trong trí nhớ ấy.
Người điều khiển trận ngũ hành ngoại trừ ta, bốn người khác, thương thế của Phượng Nghi, Tử Hằng hơi nhẹ, vết thương của Mai cư sĩ nặng nhất, Dục Phong tiền bối thì trong rối loạn không biết tung tích, cho tới bây giờ cũng không có tin tức. Bằng cảm ứng giữa linh châu, chỉ biết là hắn còn sống, nhưng hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vết thương như thế nào, bây giờ người ở đâu, chúng ta đều không thể biết được.
Phượng Nghi ngày đó, công kích của ma cung đối với trận pháp, phần lớn chuyển tới trên người hắn. Ta xuyên qua linh châu nhìn thấy hắn bị thương, máu đỏ sẫm, từng giọt từng giọt rơi xuống. Hắn dường như không cảm thấy, ta lại cảm thấy mỗi một giọt máu đỏ thắm kia đều nện lên ngực ta, từng nhịp, từng nhịp tim đập loạn, đau đớn đến tê dại.
Ta không thể đến bên cạnh hắn, ta chỉ có thể bảo vệ mắt trận phương này.
Tam Thất lọt vào trong trận, đột phá từng tầng ngăn trở, lúc đã bức đến trước người ta không xa, phía sau nàng lại kinh biến đột nhiên xuất hiện, kiếm phong hàn khí rét căm tàn nhẫn bình tĩnh, khiến cho nàng không thể không dừng lại chống đỡ.
Đó là Tam Lục.
Đã từng là tỷ muội thân thiết, quá khứ thân mật như thế, bây giờ lại rút kiếm về phía nhau.
Tình nghĩa, lừa gạt, nói dối, thương tổn…
Kiếm phong lay động, cắt đứt tất cả quá khứ.
Ta nhìn các nàng động thủ trước mặt ta, mưa rền gió dữ, lôi điện đan xen. Một khắc kia chính là ngươi chết ta sống, ai cũng không thể nương tay.
Bao nhiêu năm trước, các nàng chính là như vậy, trước mặt ta luyện kiếm, so chiêu, thảo luận kiếm pháp kiếm quyết với nhau, chỉ ra chỗ thiếu của đối phương, sửa lại lầm lẫn của chính mình…
Bây giờ, người vẫn là hai người ấy, lại là tính mạng đọ sức, mỗi chiêu đều là thế giết…
Thật ra, trận kịch chiến này đến cuối cùng, không có người thắng.
Chúng ta đều mất đi quá nhiều, hơn xa chúng ta lấy được.
Song kiếm Tử Thanh rốt cuộc ra khỏi vỏ.
Tử Dĩnh… Thanh Tác, một đôi bảo kiếm diệt ma này, lại đều rơi vào trong tay ma cung.
Ta không phải chưa từng nghi hoặc, vì sao lúc trước màn tỷ võ của ma cung, ma quân thiếu niên kia lại có thể sử dụng bảo kiếm Thanh Tác, đấu với Thanh Liên đạo sĩ sức lực ngang nhau. Chuyện này thật sự kỳ quặc…
Tựa hồ có đôi tay, đang âm thầm trù tính thao túng mọi thứ…
Sau một điều bí ẩn, sau một đáp án vẫn có nhiều nghi hoặc hơn… Uy lực khổng lồ sau khi song kiếm Tử Thanh hợp bích ta đã từng thấy, cái loại lực phá hoại cơ hồ là chẳng phân biệt được địch ta, không gì phá nổi này…
Tử Hằng kéo trận pháp xoay ngang, thay ta chặn trùng kích khổng lồ ấy.
Ta nhìn chùm tia sáng chói mắt kia xuyên qua thân thể hắn, vết thương thật lớn cắt từ ngực tới bụng, máu tươi tung toé chảy xuôi, hắn tựa hồ không cảm thấy đau, một tay lấy kiếm chống, tay kia còn nắm thành pháp quyết đang thúc giục thủy linh châu.
Khắp nơi đều là máu…
Ta nghe thấy có người khẽ gọi tên ta, mắt hơi hé mở, nhất thời nhớ không nổi thân ở nơi đâu.
Ngủ một giấc vẫn cảm thấy tay chân không còn chút sức lực nào, cẳng chân hơi co quắp.
Ta là bị Phượng Nghi đánh thức, hắn đã trở lại lúc ta đang ngủ, ta xoa xoa mắt, liền nhìn thấy hắn cầm một xấp giấy, lật xem mấy lời phàn nàn bực tức ta viết lung tung khi buồn chán mấy ngày nay.
“Trở về lúc nào?” Ta bản năng quay đầu nhìn trên ngăn tủ, quả đào kia còn bày ở đó mà. Trong mâm bên cạnh lại bày dưa bở và nho, da cam tím sẫm, nổi bật rất đẹp mắt.
“Vừa mới đến.” Hắn hơi cúi người, có lẽ vừa mới uống trà, trong hơi thở có hương thoảng chan chát của lá trà. Ta chụt hắn một cái, giống như con sâu lớn vụng về, từng chút từng chút cọ xát, ngồi dậy, coi hắn như cái đệm dựa có sẵn — đệm dựa có khi cũng có thể đảm nhiệm gối ôm lớn, độ mềm vừa phải, tự động phát nhiệt, công năng đầy đủ, vẻ ngoài tinh mỹ, thật sự là hàng cao cấp cần thiết khi ở nhà hay du lịch!
“Sư bá sư cô bọn họ khỏe không?”
“Rất khỏe, sư cô nói hai ngày nữa tới thăm nàng.”
Ta ngẩng đầu lên: “Người Chính Hòa cung không làm khó dễ chàng chứ?” Đều nói ăn cháo đá bát, mối họa lớn nhất bây giờ vừa đi, sự tồn tại của chúng ta, không thể không khiến một số người rất gai mắt.
“Không, bọn họ hiển nhiên phân được độ nặng nhẹ của sự tình.” Phượng Nghi kê chân ta trên đùi hắn, nhẹ nhàng ấn xoa thay ta: “Vất vả nàng, phù chân nặng như vậy.”
Nhiệt lực xuyên qua đầu ngón tay hắn truyền thẳng vào, được xoa bóp như thế, cảm giác là khoan khoái không ít. Ta hé miệng cười cười, đầu khẽ tựa vào trên bả vai hắn, cảm giác được một cỗ ngọt ngào kỳ diệu, nói không rõ.
Ta ngửi được mùi thơm hoa quả trong veo, quả đào kia, còn có dưa bở cùng nho đều chín, mùi thơm phát ra lẫn cùng một chỗ, mê người nói không nên lời.
Ta còn ngửi thấy, gió núi bên ngoài, thổi tới cái trong trẻo sạch sẽ của ngày đông.
Má phấn giờ đây đâu vắng tá…
Ừ, thiệt nhiều má phấn không thấy nữa.
Ta ôm cái bụng tròn vo than thở một tiếng, hoa đào cũng không còn bỡn gió xuân. Lại đến mùa đông, đừng nói hoa, ngay cả lá cây cũng không thấy.
Không có hoa đào, nhưng có quả đào.
Ta nhấc nắp bát lên, bên trong còn có hai cái quả đào.
Mỗi ngày ăn một quả, Phượng Nghi nói, ăn hết đào hắn sẽ trở lại.
Như vậy nói cách khác, ngày mai, ngày kia, hắn sẽ về rồi.
Ta nhếch miệng cười cười, bóc vỏ quả đào một cái, mồm to cắn xuống.
Quả đào ăn ngon, một bọc nước ngọt có thể thẳng xuống bụng, nhai cũng không cần nhai.
Kéo ghế dựa sát bên cửa sổ. Lười biếng nằm xuống.
Trong mùa đông ăn no phơi nắng , cái thoải mái này ấy à… đưa tiền cũng không đổi.
Thời tiết thật đẹp, gió không lạnh chút nào, thổi lên mặt cảm thấy mềm mại, rất ấm áp.
Khi kể chuyện xưa câu thường xuyên nghe thấy nhất — ngày xửa ngày xưa, có một người nào đó làm chuyện anh hùng thế nào, bắt đầu, sau đó, tiếp đấy, cuối cùng mọi người cùng nhau sống vui vẻ hạnh phúc.
Ta vẫn quý trọng tất cả, bởi vì ta biết hết thảy đều tới không dễ.
Tất cả mọi việc, có thể sống, có thể ở bên người yêu, có thể lúc nào cũng nhìn thấy bằng hữu mình quan tâm, có thể muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, lúc muốn phơi nắng liền lười biếng phơi nắng đã đời… Có thể mỗi tối khi nhắm mắt lại, đều biết ngày mai mình ở đâu.
Trên đỉnh đầu có người gõ cộc cộc hai cái, treo một cái rổ phía dưới. Ta ngẩng đầu nhìn, giơ tay bắn ra một sợi tơ, kéo cả rổ lẫn sợi dây qua.
Bên trong là một tách trà có nắp, mở nắp đã ngửi thấy một hương thơm ngọt.
Bánh bột này hấp thật không tệ, Tam Lục tay nghề cũng thật tốt.
Ta bẻ một miếng, thò đầu nhìn nhìn lên trên: “Này, xuống dưới nói chuyện phiếm.”
Phía trên rất khinh thường quăng một câu: “Không rảnh, ai giống ngươi, chỉ biết có ăn.”
Chỉ, chỉ biết có ăn… Ta rất là nghẹn, ta cũng có phải trời sinh lười như thế đâu, thật sự là thân mình quá nặng, động một tý cũng không muốn động.
Sờ sờ bụng, ta cũng có chút buồn bực. Đứa nhỏ này đợi trong bụng ta sắp ba năm rồi, không có chút ý muốn ra. Nó chẳng lẽ muốn học Na Tra sao?
Nhưng Tam Lục vừa rồi nói ngang, vẫn là ngoan ngoãn từ phía trên xuống dưới.
“Hì hì.” Ta cười không ngừng với nàng.
Nàng lườm ta một cái: “Ngươi đừng có hiểu lầm, ta không phải cùng ngươi, là cùng cháu ngoại trai của ta.”
Nàng sờ sờ bụng ta, nhẹ giọng nói: “Đứa nhóc hôm nay tâm tình thế nào?”
“Tâm tình bình thường đi.” Ta ngáp một cái: “Trưa đã rề rà một hồi, không chịu được đá bụng ta.”
“Đáng đời.” Tam Lục không có chút lòng đồng tình: “Để đói ngươi không sao, để đói cháu ngoại trai ta thì không được.” Nàng nhìn nhìn trong tay ta: “Ngươi đây là đang làm cái gì?”
“À, thêu hoa thôi.”
Ta run rẩy đem sản phẩm cho nàng xem, Tam Lục bới lông tìm vết khen chê một phen, ta sớm đã quen, kiếp này đừng trông chờ nữ nhân này có thể nói cái gì dễ nghe.
Nàng xem ra cũng nhàn, rút kim lên nói: “Chỗ này lại khâu một chút đi…” Cứ như vậy rất tự giác làm thay ta.
Ta nghiêng đầu nhìn nàng, Tam Lục thoạt nhìn luôn có phong thái thanh tú thoát tục, thời tiết này, nàng mặc váy vải láng, tóc mềm mại rực rỡ, hai má hơi hồng, đôi môi… Ấy cái gì, thật sự là sắc đẹp thay cơm ấy à thay cơm. Thế nhưng cô nương xinh đẹp như vậy, lại theo một bà bụng bự như ta ở tại hoang sơn dã lĩnh, thật là đáng tiếc.
Nàng và Lý Phù Phong thi thoảng có thư từ qua lại, quan hệ tựa hồ rất lạnh nhạt…
Trong lạnh nhạt lại lộ ra một chút kết nối bí mật, không cho người ngoài biết.
Ta cảm thấy đây nhất định không phải ảo giác của ta.
“Ngươi nhìn cái gì.” Nàng liếc xéo ta một cái.
“À, đang nghĩ chuyện trước kia. Ngươi một người nổi danh tim lạnh mặt lạnh thẳng tính như thế, lại chạy đi chơi vô gian đạo, nhìn không ra ha nhìn không ra… Hơn nữa lại có thể lừa cả Tam Thất cũng sửng sốt…”
Nàng trừng ta một cái: “Sao, ngươi thấy rằng ta hẳn là thực sự lên một cái thuyền với nàng ta hả?”
“Ấy đương nhiên không phải. Nàng ta là thuyền giặc đã định trước sẽ chìm, vạn vạn không được lên.”
Nhớ tới chuyện ngày đó, mở đầu là thanh thế to lớn, kết thúc là gay cấn ly kỳ, nhưng quá trình trung gian thật sự là… Được rồi, hữu kinh vô hiểm.
Sau khi người của ma cung bị phong ấn, nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều năm như vậy, nhưng tiên giới cũng không có nhàn rỗi đâu. Khi phong ấn bị phá bọn hắn nhảy lên bật xuống, vừa cướp địa bàn vừa xây thành dựng cung ầm ĩ vui quên trời đất, coi tiên giới như người chết, rất có khí thế bá đạo nuốt cả thiên hạ không ta thì ai. Đáng tiếc…
“Này, ngươi nói lúc này Tam Thất đang làm gì? Liệu có đang mắng chúng ta hay không?”
“Chắc là đang mắng ta, tiện thể kéo cả ngươi.”
Ta gãi gãi đầu: “Tình địch của nàng ta, hẳn là ta chứ?”
Tam Lục ngừng tay, chậm rãi nói: “Cảm thụ lừa gạt cùng phản bội, nàng coi như là đã nếm. So sánh ra, chỉ sợ ta mới là người bị nàng hận nhất.”
“Ôi, hận thì hận đi, dù sao kiếp này cũng không còn thấy nữa. Phong ấn lần này, cho dù lại qua một vạn năm nữa chỉ sợ cũng sẽ không bị phá tan. Một vạn năm? Chúng ta có thể sống lâu như vậy sao?”
Tam Lục ừ một tiếng, cũng không biết là tán đồng ta hay là tỏ vẻ phản đối, cúi đầu tiếp tục thêu. Tay nghề này của nàng cũng không thua ta, tư thế may vá thành thạo ưu nhã. Nàng thêu xong một mảnh lá cây, ngừng tay, đắp tấm thảm bên cạnh lên cho ta. Mặt trời dời đến bên kia núi, gió thổi lên người hơi lạnh. Ta rúc vào trong tấm thảm, cuộn người ôm bụng, thiêm thiếp ngủ.
Kinh tâm động phách ngày đó, cũng không ở chỗ thế tới của ma cung rào rạt, cũng không ở chỗ hết lòng hết sức khi đấu pháp, mà là những người tiên giới ẩn thân phía sau màn, thao túng, nhìn trộm. Bọn họ càng thêm hy vọng chúng ta cùng ma cung cả hai đều thua, vậy người thắng sau cùng không cần phải nói, sẽ chỉ là bọn họ.
Những tiên quân, tiên nhân ấy… Trong mắt bọn họ, ma cung dĩ nhiên muốn bỏ, mà những yêu tinh quỷ quái như chúng ta, đương nhiên tốt nhất cũng không tồn tại trên đời này. Ma tộc lại một lần bị phong ấn, mà chúng ta…
Người của Bàn Ti động đều tan, Già Hội sơn thành một ngọn núi hoang.
Sau đó mới biết chân tướng phía sau những chuyện này, ta không có nhiều tinh lực như vậy đi oán hận bất bình, ta chỉ may mắn, chúng ta đều còn sống.
Ngạc nhiên lớn nhất, chính là Tam Lục cũng không có lừa gạt phản bội tình bằng hữu của chúng ta.
Trong mơ hồ còn có thể nghe thấy những tiếng gọi ầm ĩ đi xa, binh khí giao nhau, đủ loại pháp bảo đụng nhau nổ vang, mùi màu tanh bao phủ, thân ảnh nhỏ bé bị lôi hỏa cản trở đi loạn khắp núi, đã phân không rõ địch ta, nhìn không thấy ánh sáng… Năm người chúng ta, mỗi người giữ một phương, ánh sáng lờ mờ của linh châu chiếu sáng thiên la địa võng khổng lồ, bện cả mấy tháng ấy…
Đúng vậy, sự kiện kia sớm đã kết thúc.
Thế nhưng ta không biết phải qua bao nhiêu lâu nữa, ta mới có thể quên hết những vết tích khủng bố trong trí nhớ ấy.
Người điều khiển trận ngũ hành ngoại trừ ta, bốn người khác, thương thế của Phượng Nghi, Tử Hằng hơi nhẹ, vết thương của Mai cư sĩ nặng nhất, Dục Phong tiền bối thì trong rối loạn không biết tung tích, cho tới bây giờ cũng không có tin tức. Bằng cảm ứng giữa linh châu, chỉ biết là hắn còn sống, nhưng hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vết thương như thế nào, bây giờ người ở đâu, chúng ta đều không thể biết được.
Phượng Nghi ngày đó, công kích của ma cung đối với trận pháp, phần lớn chuyển tới trên người hắn. Ta xuyên qua linh châu nhìn thấy hắn bị thương, máu đỏ sẫm, từng giọt từng giọt rơi xuống. Hắn dường như không cảm thấy, ta lại cảm thấy mỗi một giọt máu đỏ thắm kia đều nện lên ngực ta, từng nhịp, từng nhịp tim đập loạn, đau đớn đến tê dại.
Ta không thể đến bên cạnh hắn, ta chỉ có thể bảo vệ mắt trận phương này.
Tam Thất lọt vào trong trận, đột phá từng tầng ngăn trở, lúc đã bức đến trước người ta không xa, phía sau nàng lại kinh biến đột nhiên xuất hiện, kiếm phong hàn khí rét căm tàn nhẫn bình tĩnh, khiến cho nàng không thể không dừng lại chống đỡ.
Đó là Tam Lục.
Đã từng là tỷ muội thân thiết, quá khứ thân mật như thế, bây giờ lại rút kiếm về phía nhau.
Tình nghĩa, lừa gạt, nói dối, thương tổn…
Kiếm phong lay động, cắt đứt tất cả quá khứ.
Ta nhìn các nàng động thủ trước mặt ta, mưa rền gió dữ, lôi điện đan xen. Một khắc kia chính là ngươi chết ta sống, ai cũng không thể nương tay.
Bao nhiêu năm trước, các nàng chính là như vậy, trước mặt ta luyện kiếm, so chiêu, thảo luận kiếm pháp kiếm quyết với nhau, chỉ ra chỗ thiếu của đối phương, sửa lại lầm lẫn của chính mình…
Bây giờ, người vẫn là hai người ấy, lại là tính mạng đọ sức, mỗi chiêu đều là thế giết…
Thật ra, trận kịch chiến này đến cuối cùng, không có người thắng.
Chúng ta đều mất đi quá nhiều, hơn xa chúng ta lấy được.
Song kiếm Tử Thanh rốt cuộc ra khỏi vỏ.
Tử Dĩnh… Thanh Tác, một đôi bảo kiếm diệt ma này, lại đều rơi vào trong tay ma cung.
Ta không phải chưa từng nghi hoặc, vì sao lúc trước màn tỷ võ của ma cung, ma quân thiếu niên kia lại có thể sử dụng bảo kiếm Thanh Tác, đấu với Thanh Liên đạo sĩ sức lực ngang nhau. Chuyện này thật sự kỳ quặc…
Tựa hồ có đôi tay, đang âm thầm trù tính thao túng mọi thứ…
Sau một điều bí ẩn, sau một đáp án vẫn có nhiều nghi hoặc hơn… Uy lực khổng lồ sau khi song kiếm Tử Thanh hợp bích ta đã từng thấy, cái loại lực phá hoại cơ hồ là chẳng phân biệt được địch ta, không gì phá nổi này…
Tử Hằng kéo trận pháp xoay ngang, thay ta chặn trùng kích khổng lồ ấy.
Ta nhìn chùm tia sáng chói mắt kia xuyên qua thân thể hắn, vết thương thật lớn cắt từ ngực tới bụng, máu tươi tung toé chảy xuôi, hắn tựa hồ không cảm thấy đau, một tay lấy kiếm chống, tay kia còn nắm thành pháp quyết đang thúc giục thủy linh châu.
Khắp nơi đều là máu…
Ta nghe thấy có người khẽ gọi tên ta, mắt hơi hé mở, nhất thời nhớ không nổi thân ở nơi đâu.
Ngủ một giấc vẫn cảm thấy tay chân không còn chút sức lực nào, cẳng chân hơi co quắp.
Ta là bị Phượng Nghi đánh thức, hắn đã trở lại lúc ta đang ngủ, ta xoa xoa mắt, liền nhìn thấy hắn cầm một xấp giấy, lật xem mấy lời phàn nàn bực tức ta viết lung tung khi buồn chán mấy ngày nay.
“Trở về lúc nào?” Ta bản năng quay đầu nhìn trên ngăn tủ, quả đào kia còn bày ở đó mà. Trong mâm bên cạnh lại bày dưa bở và nho, da cam tím sẫm, nổi bật rất đẹp mắt.
“Vừa mới đến.” Hắn hơi cúi người, có lẽ vừa mới uống trà, trong hơi thở có hương thoảng chan chát của lá trà. Ta chụt hắn một cái, giống như con sâu lớn vụng về, từng chút từng chút cọ xát, ngồi dậy, coi hắn như cái đệm dựa có sẵn — đệm dựa có khi cũng có thể đảm nhiệm gối ôm lớn, độ mềm vừa phải, tự động phát nhiệt, công năng đầy đủ, vẻ ngoài tinh mỹ, thật sự là hàng cao cấp cần thiết khi ở nhà hay du lịch!
“Sư bá sư cô bọn họ khỏe không?”
“Rất khỏe, sư cô nói hai ngày nữa tới thăm nàng.”
Ta ngẩng đầu lên: “Người Chính Hòa cung không làm khó dễ chàng chứ?” Đều nói ăn cháo đá bát, mối họa lớn nhất bây giờ vừa đi, sự tồn tại của chúng ta, không thể không khiến một số người rất gai mắt.
“Không, bọn họ hiển nhiên phân được độ nặng nhẹ của sự tình.” Phượng Nghi kê chân ta trên đùi hắn, nhẹ nhàng ấn xoa thay ta: “Vất vả nàng, phù chân nặng như vậy.”
Nhiệt lực xuyên qua đầu ngón tay hắn truyền thẳng vào, được xoa bóp như thế, cảm giác là khoan khoái không ít. Ta hé miệng cười cười, đầu khẽ tựa vào trên bả vai hắn, cảm giác được một cỗ ngọt ngào kỳ diệu, nói không rõ.
Ta ngửi được mùi thơm hoa quả trong veo, quả đào kia, còn có dưa bở cùng nho đều chín, mùi thơm phát ra lẫn cùng một chỗ, mê người nói không nên lời.
Ta còn ngửi thấy, gió núi bên ngoài, thổi tới cái trong trẻo sạch sẽ của ngày đông.
/211
|