“Tam Lục,” ta ngừng kim trong tay, ngẩng đầu nhìn nàng: “Ngươi không đi sao?
Trên bàn đè một tấm thiệp, sáng sớm mới đưa tới, “Đường rất xa, khí trời lại lạnh, không đi.” Nàng cũng thu thiệp, thế nhưng vẻ mặt thoạt nhìn không có gì khác với bình thường.
Thiệp mời thì không có gì đặc biệt, đặc biệt là người đưa thiệp mời tới.
Lý Phù Phong.
Tam Lục nghĩ chuyện nghĩ đến xuất thần, ta không dám thở mạnh, chỉ sợ quấy rầy nàng.
Nàng bỗng nhiên cười cười: “Có một số việc không thể cưỡng cầu. Ta với hắn, chung quy chỉ có duyên phận một đời ấy. Kiếp này, hắn đi đường Dương Quan của hắn, ta qua cầu độc mộc của ta đi.”
Ánh mắt nàng thản nhiên, ngữ khí cũng thản nhiên.
Rõ ràng, nàng đã buông, ta nên tiêu sầu.
Thế nhưng trong lòng lại không hiểu sao ê ẩm.
Ta xoa xoa mũi, cúi đầu bắt đầu khâu nút áo cuối cùng.
Có lẽ, thật sự là như vậy.
Lý Phù Phong làm quốc sư trái lại làm rất thuận lợi. Nhất là sau màn náo động kia, kiếm Tử Dĩnh tung tích không rõ, kiếm Thanh Tác cuối cùng nhận hắn làm chủ…
Xem ra hắn kiếp này, cũng là phải làm đạo sĩ đến cùng.
Đáng tiếc cho Tam Lục. Nàng cố chấp như vậy, không biết khi nào, mới có thể lại gặp được một người mình thích.
Mới có thể gặp được hạnh phúc của nàng.
Không phải nói bây giờ là bất hạnh, cuộc sống an bình làm cho người ta kiên định, thế nhưng… nhìn thân ảnh của Tam Lục, ta luôn có thể từ trên nét mặt bình tĩnh của nàng, đọc ra ý vị tịch mịch.
Lúc gần giữa trưa Phượng Nghi trở về, Tam Lục cáo từ. Làn váy nàng hơi dài, kéo trên mặt đất, lúc bước đi có gợn sóng uốn lượn, rất nhanh, đã mờ khỏi tầm mắt.
Ta bỗng nhiên nhớ tới ngày đó, Tam Thất trúng một kiếm ngã dưới đất, làn váy nàng màu đỏ, sau khi bắn tung tóe bùn có vẻ vô cùng nhếch nhác đau thương. Mưa như trút nước, lại tưới không tắt lửa lớn bùng cháy hừng hực giữa núi, vô số chim bay cá nhảy, cỏ cây hoa lá, hình dạng vặn vẹo bên trong ngọn lửa, run rẩy, cuối cùng hóa thành bụi than.
“Nghĩ cái gì vậy?”
“Ừm, không có gì.
Còn thiếu mấy mũi, thế nhưng ta đã mệt mỏi.
Buổi sáng lúc dậy đã cảm thấy thân thể nặng nề, cử động còn chậm chạp vụng về hơn bình thường.
Ta vịn ghế tựa muốn đứng lên, thế nhưng eo chân nặng như nhũn ra, lại không đứng lên nổi.
“A.”
Phượng Nghi bỗng nhiên vươn tay, ôm lấy cả người ta, ta bật thốt lên một tiếng, lại cảm thấy có chút không ổn.
Hắn ôm ta lên đài bằng trước sơn động, phơi nắng.
“Nàng có còn nhớ… Lần đầu tiên ta gặp được nàng, hỏi nàng câu, kiếp sau muốn làm cái gì?”
“Người.” Ta đương nhiên không thể quên.
Hắn cười, nụ cười ấy lộ vẻ ấm áp sáng sủa, đẹp không sao tả xiết.
“Bây giờ thì sao? Đã đổi chủ ý chưa?”
Ta gật gật đầu: “Đổi rồi.”
“À há?” Hắn tò mò: “Vậy nàng kiếp sau muốn thế nào vậy?”
“Ta muốn…” Ta hơi nhăn mày lại, chỉ nói hai chữ đã dừng.
“Làm sao vậy?”
Toàn thân ta cứng ngắc, nắm chặt cổ tay hắn.
Bụng hơi căng, có luồng lực lượng đang sa xuống dưới —
Chẳng lẽ, chẳng lẽ hôm nay, cuối cùng đã tới lúc?
Đau đớn giống một cái kim, hung hăng đâm vào thân thể, sau đó tràn ra xé rách.
Thân thể ta cứng ngắc, thậm chí có nháy mắt không biết đau đớn này là thật sự phát sinh, hay là bởi vì ta quá căng thẳng mà sinh ra ảo giác.
Ngày đó bố trí trận ngũ hành, lúc người của ma cung xông vào trận, từng thúc giục tâm ma đại pháp, trước mắt đủ loại ảo giác lượn lờ biến hóa, thật giả khó phân biệt, lúc thì là sơn dã hoang vắng, đất hoang xương khô, lúc thì lại là phồn hoa như gấm, lửa nóng sôi dầu. Nhất thời cảm giác mình đã phi thăng thành tiên, thế nhưng lại chớp mắt một cái, phát hiện vô số đao kiếm rìu kích đã bổ lên người.
Những thứ này không đáng sợ, đáng sợ chính là, ta nhìn thấy Phượng Nghi bị sấm sét đánh ngã, Tử Hằng táng thân biển lửa, nhìn thấy thân nhân bằng hữu của mình từng người từng người trằn trọc giãy giụa cầu sinh, khổ sở không dứt.
Tâm ma mặc dù không khiến người ta chảy một giọt máu, nhưng đáng sợ nhất, cũng là đòn sát thủ của ma cung.
“Tam Bát?” Phượng Nghi nôn nóng, quýnh lên hắn liền gọi tên ta.
Ta muốn đáp hắn, thế nhưng vừa há miệng vọng ra lại là tiếng rên rỉ khàn khàn.
Là đau thật sự, không phải giả.
Đau là tốt rồi…
Lòng ta cuối cùng rơi xuống chỗ thực, sau đó cảm thấy mình thật buồn cười.
Có điều, là thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Giống như sau khi lặn lội đường xa rốt cuộc thấy được điểm cuối.
Dưa chín, đương nhiên nên rụng.
Phượng Nghi luống cuống tay chân, không ngừng khuyên giải an ủi ta, đừng sợ, đau thì cứ kêu lên. Ta trái lại khuyên hắn, không đau thế nào, thật sự.
Ít nhất, còn có thể chịu được.
Đổ rất nhiều mồ hôi, ta siết chặt nắm tay.
Nói không sợ là giả.
Ta không ngờ, đau đớn lại dài lâu như thế.
Hít, thở, cắn răng nhẫn nại, đau đớn trận mạnh trận yếu, ta nghe thấy Tam Lục ôn tồn mềm giọng hiếm có, thay ta lau mồ hôi, Phượng Nghi mấy lần xông tới lại bị nàng đuổi ra.
Cách tấm rèm, bên ngoài loáng thoáng đến những người khác.
“Long vương tới, vết thương của hắn đã hoàn toàn khỏi.” Tam Lục nhẹ giọng nói bên tai ta, lại bưng nước thuốc cho ta: “Đây là thuốc Thải Mai tiền bối đưa tới, mau uống đi.”
Nước thuốc là vị gì ta hoàn toàn nếm không ra, uống hai ngụm, đau đớn lại lần nữa kéo tới.
Câu hỏi Phượng Nghi hỏi vừa rồi, ta chưa kịp nói cho hắn đáp án.
Nếu còn có kiếp sau, làm người, làm nhện, thậm chí làm một con rắn một thân cây một hòn đá, những thứ ấy đều không quan trọng như thế nữa.
Đột nhiên cả người nhẹ hẫng, giống như hồn phách rời thân thể, trong nháy mắt tất cả đau đớn và tạp âm đều biến mất, ta rõ ràng nghe thấy một tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh.
Trong lòng ta không hiểu sao nóng lên, mềm nhũn, giống như đánh đổ một nồi canh nóng, cả người đều sắp tan ra.
Một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống dưới, ta nhìn Tam Lục luống cuống tay chân, vừa muốn khóc, cũng muốn cười.
Phượng Nghi hoảng hốt từ bên ngoài xông tới, hắn cầm lấy tay ta, mắt cũng đỏ, luôn luôn chú trọng dáng vẻ nhất, bây giờ lại chật vật không ra bộ dáng.
“Là một bé trai,” Tam Lục nuốt một ngụm nước miếng, hai tay thật cẩn thận nâng đứa bé bị quấn lại, trân trọng nâng qua đây, chuyển cho Phượng Nghi.
Phượng Nghi lại đưa thằng bé tới trước mặt ta.
Khuôn mặt nho nhỏ, đang há to mồm khóc không ngừng, mắt còn nhắm chặt, thoạt nhìn đỏ giống như con khỉ nhỏ.
“Xem, chúng ta, chúng ta có con.” Phượng Nghi cười ngốc, không mảy may bộ dạng của phượng vương: “Ta làm cha, hì, đây chính là thật sự!”
Không phải thật sự, chẳng lẽ là giả?
Ta phải nhớ kỹ lời này, tương lai kể cho con của chúng ta nghe.
Hì, cha con ấy à, đừng nhìn bình thường kiêu ngạo, thế nhưng hắn cũng đã từng nói lời cực ngốc nghếch…
Tương lai… thực sự rất chờ mong.
Ta và Phượng Nghi đầu dựa vào nhau, nhìn đứa bé khóc không ngừng kia.
Bộ dáng nhiều nếp nhăn đo đỏ ấy cũng thật không đẹp, nhưng ta cảm thấy bản thân sự tồn tại của nó, cũng đã đủ xinh đẹp, đủ rung động.
Luyến tiếc chớp mắt, luyến tiếc dời mắt đi. Nó khóc, dùng hết khí lực toàn thân kêu gào chứng minh sự tồn tại của nó, sự ra đời của nó.
Câu hỏi ban nãy Phượng Nghi hỏi ta, ta muốn nói cho hắn biết, kiếp sau thế nào, cũng không quan trọng.
Bởi vì, quan trọng nhất, là hiện tại.
Trên bàn đè một tấm thiệp, sáng sớm mới đưa tới, “Đường rất xa, khí trời lại lạnh, không đi.” Nàng cũng thu thiệp, thế nhưng vẻ mặt thoạt nhìn không có gì khác với bình thường.
Thiệp mời thì không có gì đặc biệt, đặc biệt là người đưa thiệp mời tới.
Lý Phù Phong.
Tam Lục nghĩ chuyện nghĩ đến xuất thần, ta không dám thở mạnh, chỉ sợ quấy rầy nàng.
Nàng bỗng nhiên cười cười: “Có một số việc không thể cưỡng cầu. Ta với hắn, chung quy chỉ có duyên phận một đời ấy. Kiếp này, hắn đi đường Dương Quan của hắn, ta qua cầu độc mộc của ta đi.”
Ánh mắt nàng thản nhiên, ngữ khí cũng thản nhiên.
Rõ ràng, nàng đã buông, ta nên tiêu sầu.
Thế nhưng trong lòng lại không hiểu sao ê ẩm.
Ta xoa xoa mũi, cúi đầu bắt đầu khâu nút áo cuối cùng.
Có lẽ, thật sự là như vậy.
Lý Phù Phong làm quốc sư trái lại làm rất thuận lợi. Nhất là sau màn náo động kia, kiếm Tử Dĩnh tung tích không rõ, kiếm Thanh Tác cuối cùng nhận hắn làm chủ…
Xem ra hắn kiếp này, cũng là phải làm đạo sĩ đến cùng.
Đáng tiếc cho Tam Lục. Nàng cố chấp như vậy, không biết khi nào, mới có thể lại gặp được một người mình thích.
Mới có thể gặp được hạnh phúc của nàng.
Không phải nói bây giờ là bất hạnh, cuộc sống an bình làm cho người ta kiên định, thế nhưng… nhìn thân ảnh của Tam Lục, ta luôn có thể từ trên nét mặt bình tĩnh của nàng, đọc ra ý vị tịch mịch.
Lúc gần giữa trưa Phượng Nghi trở về, Tam Lục cáo từ. Làn váy nàng hơi dài, kéo trên mặt đất, lúc bước đi có gợn sóng uốn lượn, rất nhanh, đã mờ khỏi tầm mắt.
Ta bỗng nhiên nhớ tới ngày đó, Tam Thất trúng một kiếm ngã dưới đất, làn váy nàng màu đỏ, sau khi bắn tung tóe bùn có vẻ vô cùng nhếch nhác đau thương. Mưa như trút nước, lại tưới không tắt lửa lớn bùng cháy hừng hực giữa núi, vô số chim bay cá nhảy, cỏ cây hoa lá, hình dạng vặn vẹo bên trong ngọn lửa, run rẩy, cuối cùng hóa thành bụi than.
“Nghĩ cái gì vậy?”
“Ừm, không có gì.
Còn thiếu mấy mũi, thế nhưng ta đã mệt mỏi.
Buổi sáng lúc dậy đã cảm thấy thân thể nặng nề, cử động còn chậm chạp vụng về hơn bình thường.
Ta vịn ghế tựa muốn đứng lên, thế nhưng eo chân nặng như nhũn ra, lại không đứng lên nổi.
“A.”
Phượng Nghi bỗng nhiên vươn tay, ôm lấy cả người ta, ta bật thốt lên một tiếng, lại cảm thấy có chút không ổn.
Hắn ôm ta lên đài bằng trước sơn động, phơi nắng.
“Nàng có còn nhớ… Lần đầu tiên ta gặp được nàng, hỏi nàng câu, kiếp sau muốn làm cái gì?”
“Người.” Ta đương nhiên không thể quên.
Hắn cười, nụ cười ấy lộ vẻ ấm áp sáng sủa, đẹp không sao tả xiết.
“Bây giờ thì sao? Đã đổi chủ ý chưa?”
Ta gật gật đầu: “Đổi rồi.”
“À há?” Hắn tò mò: “Vậy nàng kiếp sau muốn thế nào vậy?”
“Ta muốn…” Ta hơi nhăn mày lại, chỉ nói hai chữ đã dừng.
“Làm sao vậy?”
Toàn thân ta cứng ngắc, nắm chặt cổ tay hắn.
Bụng hơi căng, có luồng lực lượng đang sa xuống dưới —
Chẳng lẽ, chẳng lẽ hôm nay, cuối cùng đã tới lúc?
Đau đớn giống một cái kim, hung hăng đâm vào thân thể, sau đó tràn ra xé rách.
Thân thể ta cứng ngắc, thậm chí có nháy mắt không biết đau đớn này là thật sự phát sinh, hay là bởi vì ta quá căng thẳng mà sinh ra ảo giác.
Ngày đó bố trí trận ngũ hành, lúc người của ma cung xông vào trận, từng thúc giục tâm ma đại pháp, trước mắt đủ loại ảo giác lượn lờ biến hóa, thật giả khó phân biệt, lúc thì là sơn dã hoang vắng, đất hoang xương khô, lúc thì lại là phồn hoa như gấm, lửa nóng sôi dầu. Nhất thời cảm giác mình đã phi thăng thành tiên, thế nhưng lại chớp mắt một cái, phát hiện vô số đao kiếm rìu kích đã bổ lên người.
Những thứ này không đáng sợ, đáng sợ chính là, ta nhìn thấy Phượng Nghi bị sấm sét đánh ngã, Tử Hằng táng thân biển lửa, nhìn thấy thân nhân bằng hữu của mình từng người từng người trằn trọc giãy giụa cầu sinh, khổ sở không dứt.
Tâm ma mặc dù không khiến người ta chảy một giọt máu, nhưng đáng sợ nhất, cũng là đòn sát thủ của ma cung.
“Tam Bát?” Phượng Nghi nôn nóng, quýnh lên hắn liền gọi tên ta.
Ta muốn đáp hắn, thế nhưng vừa há miệng vọng ra lại là tiếng rên rỉ khàn khàn.
Là đau thật sự, không phải giả.
Đau là tốt rồi…
Lòng ta cuối cùng rơi xuống chỗ thực, sau đó cảm thấy mình thật buồn cười.
Có điều, là thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Giống như sau khi lặn lội đường xa rốt cuộc thấy được điểm cuối.
Dưa chín, đương nhiên nên rụng.
Phượng Nghi luống cuống tay chân, không ngừng khuyên giải an ủi ta, đừng sợ, đau thì cứ kêu lên. Ta trái lại khuyên hắn, không đau thế nào, thật sự.
Ít nhất, còn có thể chịu được.
Đổ rất nhiều mồ hôi, ta siết chặt nắm tay.
Nói không sợ là giả.
Ta không ngờ, đau đớn lại dài lâu như thế.
Hít, thở, cắn răng nhẫn nại, đau đớn trận mạnh trận yếu, ta nghe thấy Tam Lục ôn tồn mềm giọng hiếm có, thay ta lau mồ hôi, Phượng Nghi mấy lần xông tới lại bị nàng đuổi ra.
Cách tấm rèm, bên ngoài loáng thoáng đến những người khác.
“Long vương tới, vết thương của hắn đã hoàn toàn khỏi.” Tam Lục nhẹ giọng nói bên tai ta, lại bưng nước thuốc cho ta: “Đây là thuốc Thải Mai tiền bối đưa tới, mau uống đi.”
Nước thuốc là vị gì ta hoàn toàn nếm không ra, uống hai ngụm, đau đớn lại lần nữa kéo tới.
Câu hỏi Phượng Nghi hỏi vừa rồi, ta chưa kịp nói cho hắn đáp án.
Nếu còn có kiếp sau, làm người, làm nhện, thậm chí làm một con rắn một thân cây một hòn đá, những thứ ấy đều không quan trọng như thế nữa.
Đột nhiên cả người nhẹ hẫng, giống như hồn phách rời thân thể, trong nháy mắt tất cả đau đớn và tạp âm đều biến mất, ta rõ ràng nghe thấy một tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh.
Trong lòng ta không hiểu sao nóng lên, mềm nhũn, giống như đánh đổ một nồi canh nóng, cả người đều sắp tan ra.
Một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống dưới, ta nhìn Tam Lục luống cuống tay chân, vừa muốn khóc, cũng muốn cười.
Phượng Nghi hoảng hốt từ bên ngoài xông tới, hắn cầm lấy tay ta, mắt cũng đỏ, luôn luôn chú trọng dáng vẻ nhất, bây giờ lại chật vật không ra bộ dáng.
“Là một bé trai,” Tam Lục nuốt một ngụm nước miếng, hai tay thật cẩn thận nâng đứa bé bị quấn lại, trân trọng nâng qua đây, chuyển cho Phượng Nghi.
Phượng Nghi lại đưa thằng bé tới trước mặt ta.
Khuôn mặt nho nhỏ, đang há to mồm khóc không ngừng, mắt còn nhắm chặt, thoạt nhìn đỏ giống như con khỉ nhỏ.
“Xem, chúng ta, chúng ta có con.” Phượng Nghi cười ngốc, không mảy may bộ dạng của phượng vương: “Ta làm cha, hì, đây chính là thật sự!”
Không phải thật sự, chẳng lẽ là giả?
Ta phải nhớ kỹ lời này, tương lai kể cho con của chúng ta nghe.
Hì, cha con ấy à, đừng nhìn bình thường kiêu ngạo, thế nhưng hắn cũng đã từng nói lời cực ngốc nghếch…
Tương lai… thực sự rất chờ mong.
Ta và Phượng Nghi đầu dựa vào nhau, nhìn đứa bé khóc không ngừng kia.
Bộ dáng nhiều nếp nhăn đo đỏ ấy cũng thật không đẹp, nhưng ta cảm thấy bản thân sự tồn tại của nó, cũng đã đủ xinh đẹp, đủ rung động.
Luyến tiếc chớp mắt, luyến tiếc dời mắt đi. Nó khóc, dùng hết khí lực toàn thân kêu gào chứng minh sự tồn tại của nó, sự ra đời của nó.
Câu hỏi ban nãy Phượng Nghi hỏi ta, ta muốn nói cho hắn biết, kiếp sau thế nào, cũng không quan trọng.
Bởi vì, quan trọng nhất, là hiện tại.
/211
|