Một tuần đã trôi qua. Không có hồi âm nào từ Huế Anh. Qua những lần trò chuyện trước đây, Ngôn biết cô có thói quen thường xuyên kiểm tra email để nhận bài học tiếng Pháp từ trang Croire.
Hay là dạo này em ấy bận học quá nên không có thời gian lên mạng? Hay là đường truyền bên máy em ấy có vấn đề? Hoặc có thể... Không. Chắc không phải thế. Em ấy rất độ lượng, bao dung, không bao giờ phớt lờ thư của mình như vậy đâu…
Sau khi tắt máy tính, Ngôn mặc quần áo chỉnh tề, đeo cặp đi xuống nhà dưới. Dắt xe ra khỏi cửa, Ngôn nghe thấy tiếng mẹ hỏi:
“Đi sớm vậy con? Mới mười hai rưỡi mà.”
“Một giờ con vào lớp rồi ạ.” Ngôn ngoái lại.
“Ăn chưa kịp xuống cơm đã đi rồi. Mà làm gì cứ suốt ngày cắm cúi vào cái máy tính thế?”
“Thôi mẹ, lúc nãy ăn xong con chỉ lên gác có mười phút thôi mà. Con phải đi ngay đây.”
Tiếng nổ của bô xe máy khiến Ngôn không nghe rõ câu cuối cùng của mẹ anh. Ngôn phóng xe ra đầu ngõ rồi mới đội mũ bảo hiểm, xong phi thẳng đến trường.
...
Buổi chiều hôm nay, lớp Ngôn vui mừng hoan hỉ khi hết hai tiết Sinh lý thực vật, lớp trưởng thông báo ba tiết còn lại của môn Tiến hóa được nghỉ. Ngôn gật gù thu dọn cuốn tập ghi chép chứa đầy những hình vẽ vào cặp rồi thất thểu nối bước các bạn đi ra ngoài hành lang.
Ngôn chưa muốn về ngay. Sau khi lượn xe vòng qua con đường Đại học Quốc gia, anh rẽ hướng ra Phạm Văn Đồng, rồi phóng một mạch đến công viên Hòa Bình.
Gửi xe xong, Ngôn lang thang qua các con đường thơ mộng ven hồ. Một buổi chiều thu nắng nhẹ. Khoảng không gian mênh mông, sắc màu xanh non của thảm cỏ như giúp các cơ trên người Ngôn giãn ra. Anh bước từng bước ngắn, nhịp nhàng, thảnh thơi, hai cánh tay thì tung ra hai sải rộng. Không một điều gì gò bó anh lúc này, nhưng đôi mắt và vành miệng Ngôn vẫn cứ thẫn thờ. Rồi anh cười khẩy khi nhớ lại câu hát của Justa Tee trong bài “Forever alone”:
“Dừng chân đôi lúc trên con đường dài không có ai để nhớ thương
Thì ra hạnh phúc bấy lâu nay tôi tìm là được tung hoành khắp bốn phương
Đông, Tây và Nam, Bắc - Tôi đi
Chẳng cần một ai hết - Tôi đi
Cô đơn nhưng tôi chắc
Rằng mình luôn yêu mến cuộc sống muôn màu...”
Ngôn tựa khuỷa tay lên thành cầu bắc qua hồ nước và thầm nghĩ: “Làm sao có thể hạnh phúc được khi tâm hồn vẫn cứ thương nhớ về em cơ chứ?”
Ánh mắt Ngôn lững lờ dõi theo đôi cánh chim đang chao lượn trên bầu trời. Vừa nhìn xa xa, Ngôn vừa đưa những đầu ngón tay lên, với lấy và tưởng tượng mình đang cầm nắm, vuốt ve cảnh vật.
Bỗng nhiên, anh thấy có đôi trai gái đang ngồi bên nhau gần một triền cỏ ven hồ, cách Ngôn một quãng không quá xa để anh có thể nhìn rõ họ. Mắt Ngôn mở to ra. Người nam thanh niên cao to, có khuôn mặt vuông vức rắn rỏi, áo phông đen, quần kaki nâu đậm; cô gái đeo kính cận, nét hây hây với làn da trắng muốt, mặc chiếc áo tím sọc lam, váy trắng. Đó là Khánh Tân và Giang Thảo.
Mình có nhìn nhầm không đây? Họ quen nhau à? Thế này nghĩa là sao nhỉ? Nếu đây không phải Giang Thảo, mà là Huế Anh, thì... chẳng có gì gọi là bình thường hơn. Nhưng rõ ràng... chính là Giang Thảo cao cao mình vẫn hay gặp trên lớp mà.
Ngôn ngạc nhiên và lặng lẽ quan sát họ. Hai người chỉ ngồi bên nhau, chứ không tỏ vẻ âu yếm thân mật gì. Anh chàng kia đang vui vẻ kể một câu chuyện gì đó khiến Giang Thảo phải lấy tay che miệng vì cười. Dáng điệu dịu dàng, e lệ, thỉnh thoảng Thảo liếc sang nhìn Tân trong thoáng chốc, rồi lại đưa ánh mắt hướng ra khoảng không trước mặt.
Thôi nào... Đừng nghĩ linh tinh chứ. Ngôn tự nhủ. Có thể họ chỉ là bạn, bạn cũ, bạn xa cách đã lâu chăng? Hoặc bà con gì đó đi chơi cùng nhau... Chứ chắc gì đã là... Mình đừng nhiều chuyện nữa. Hiểu lầm cho ai đó một cách vô cớ là không công bằng với họ. Về thôi.
Cảm giác không thoải mái khi nhìn thấy gương mặt Khánh Tân thôi thúc Ngôn nhấc chân đi ngay. Nhưng vừa đúng lúc ánh mắt anh định dứt ra thì hình ảnh cánh tay phải của Tân giang ra, vòng qua người Thảo khiến Ngôn không thể không tiếp tục nhìn. Liền đó, Khánh Tân hôn lên má Giang Thảo một nụ thật nhanh rồi mỉm cười. Được ôm vào lòng, Giang Thảo cũng tỏ vẻ hạnh phúc trìu mến, nắm chặt bàn tay Khánh Tân.
Là... là như vậy thật sao? Vậy ra Khánh Tân và Giang Thảo... Thế còn Huế Anh thì sao...?
Ngôn ngỡ ngàng.
Có quá nhiều mớ rối đang cuộn quanh trí óc của Ngôn khiến anh không thể suy luận được tỏ tường.
Một là họ đã chia tay... Hai là Huế Anh đang bị coi thường... Nếu như họ đã chia tay... thì sao nhỉ?... Mình có cơ hội đến với Huế Anh? Chà, thật không nhỉ? Mình đang vui sao? Huế Anh hẳn rất đau khổ, tâm trạng đổ vỡ... Vậy mà mình lại vui sao?... Không, đừng tàn nhẫn với em ấy như thế... Mình sẽ thay thế Khánh Tân ư?... Nhưng nếu Huế Anh vẫn yêu Khánh Tân, mà không biết những gì mình đang thấy đây... thì...
Ngôn tưởng tượng mình bước đến trước mặt Khánh Tân và Giang Thảo để hỏi cho ra lẽ, hỏi “giúp” Huế Anh. Nhưng biết rằng làm như vậy thật là kỳ cục, vả chăng cũng chỉ là người ngoài, chẳng có vai vế gì trong chuyện này cả, nên anh xua ngay cái ý tưởng ấy. Anh toan rút điện thoại ra, định chụp một bức ảnh làm bằng chứng để mang về đưa Huế Anh.
... Xem nào... Có nên làm điều này không nhỉ?... Sao mình cứ thấy... nó làm sao ấy? Có cái gì đó giống kiểu... lén lút, vụng trộm... Mình có phải một thằng hay hóng hớt, đi lo việc thiên hạ đâu nhỉ? Huế Anh sẽ nghĩ gì khi thấy hình ảnh này?... Mình sẽ lại càng làm cho em ấy đau khổ hơn. Mình sẽ nhỏ mọn hơn, vô duyên hơn trong con mắt em ấy... Có lẽ điều mình nên làm không phải là quan tâm đến hai người này nữa, mà là cảm xúc của Huế Anh...
Sau một hồi lặng yên, Ngôn quyết định quay về. Anh cảm thấy vô số xáo trộn trong lòng, nửa mừng, nửa lo một cách kỳ cục. Anh trở lại con đường giữa Đại học Quốc gia, đợi chờ. Anh nghĩ có thể Huế Anh sẽ tan giờ học thêm ở đó. Nhưng đến khi trời đã xẩm tối, chẳng thấy bóng dáng Huế Anh đâu, Ngôn phóng xe về nhà.
* * *
Bà cụ bấm nút âm lượng tivi to hơn, tiếng nhạc cải lương vang khắp gian phòng khách. Chẳng mấy khi tìm được kênh nhạc cổ, bà vui lắm. Đôi mắt mờ của bà hướng về phía màn hình, không chớp, vòm miệng móm mém, chỉ còn hai chiếc răng, thỉnh thoảng cất tiếng bình luận sau từng câu hát của diễn viên:
“Ời! Đúng rồi!...”
Đến đoạn kết, vừa khi hai nhân vật chính đoàn tụ như ý bà thì ánh sáng vụt tắt. Cả xóm mất điện.
“Ôi... rồi!...” Bà cụ thốt lên vì mất hứng. “Huế Anh ơi, đi tìm cây nến thắp lên đi cháu!”
Không nghe thấy tiếng đáp, bà cụ gọi lần nữa:
“Huế Anh ơi!”
“Vâng ạ.” Có tiếng trả lời từ gian buồng bên. “Cháu qua ngay đây bà ạ.”
Cả bố mẹ và anh cả đều vắng nhà. Chỉ còn bà nội, Huế Anh và em bé út.
Sau khi thắp sáng phòng khách, Huế Anh lại trở về bên chiếc giường của cu Lân. Một tay quạt đều cho em bé, một tay sửa lại chiếc gối cho ngay ngắn. Bỗng nhiên một hình ảnh thoáng qua trong ký ức làm Huế Anh xúc động. Cô bưng mặt, ngăn không cho những tiếng nấc thổn thức làm động giấc ngủ thơ ngây của Lân. Trên má Huế Anh, những giọt nước mắt cứ thi nhau lăn tròn. Đêm tối che phủ, bao trùm đôi mắt đen tuyền, long lanh của cô. Huế Anh không để ý đến tiếng í ới gọi nhau của những nhà hàng xóm xung quanh, tiếng chén bát rơi vỡ trong một căn bếp nào đó đằng xa.
Trong lòng cô vẫn còn vang vọng một giọng nói...
“Hãy hiểu cho anh!... Anh đã rất khó xử!... ”
“Đừng gắt lên như vậy nữa! Anh đã ức chế lắm rồi! Em có thôi ngay đi không?”
“Thôi được rồi... Anh sẽ nói hết! Nói hết tất cả!...”
Huế Anh thẫn thờ nhìn vách tường tối đen. Cánh tay vẫn quạt đều đều một cách vô thức. Những kỷ niệm ngày trước đã từng có với Khánh Tân lần lượt hiện lên trong tâm trí cô. Lần đầu tiên gặp nhau trong một hội làng, hai ánh mắt giao nhau bỡ ngỡ, hai nụ cười hé nở yêu thương. Một lần nắm tay. Một câu bày tỏ. Và những ngày tháng giá lạnh bên nhau trong hàng ốc nóng, những chiều đón đưa, những đêm thâu tỉ tê qua điện thoại... Tất cả giống như một khoảng trời xanh bị cuốn quay thành cơn lốc xoáy xám ngắt khổng lồ, hung dữ, khốc liệt, tụ lại một điểm mất hút của câu nói thắt lòng: “Anh chọn cô ấy!”
Chợt mặt bàn học của Huế Anh sáng lên. Chiếc điện thoại rung vì có cuộc gọi đến – Huế Anh không để chế độ nhạc chuông. Trong đêm tối dày đặc, Huế Anh nhìn rõ dòng chữ hiện lên trên màn hình điện thoại: “Anh Ngôn.”
Không muốn đầu bên kia nghe tiếng nấc nghẹn ngào của mình, Huế Anh bấm nút “im lặng”. Chiếc điện thoại chỉ sáng thêm nửa phút rồi tắt lịm. Bóng tối và thinh không trở lại như ban đầu.
Huế Anh chợt nhận ra cơn lốc hung dữ kia đã biến mất, thay vào đó là những tiếng nói thân thương, hồn nhiên như một sớm tinh sương ngày nào...
“Bonjour anh! Anh đến sớm vậy ạ?”
“Hì. Tự nhiên hôm nay trời đẹp nên anh nổi hứng đi sớm đấy.”
...
“Em học chăm chỉ ghê.”
“Chăm chỉ gì đâu anh. Em cũng bình thường thôi. Chắc đợt vừa rồi anh Ngôn cũng giỏi tiếng Pháp lên nhiều ấy chứ?”
“Ừ, anh có khá hơn. Anh có thể nói chuyện với người Pháp bằng tiếng ‘anh’.”
“Uầy. Tiếng của anh. Hi hi. Chắc chắn ông đó sẽ hiểu rằng anh đang nói tiếng Đức.”
“Ha ha. Và nếu em chứng kiến cuộc hội thoại ấy thì sẽ có cơ hội tách ông ấy và anh khỏi một trận ẩu đả đấy.”
...
“Wao! Cái gì đây ạ? Không phải tặng em đấy chứ?”
“Tất nhiên là tặng em rồi. Nhân dịp... ngày mai!”
“Ngày mai ạ?... Hai mươi tháng mười à anh? Ôi, cám ơn anh nhé. Được chúc mừng sớm thế này. Em có nên bóc ra xem ngay không nhỉ?”
“Tùy em. Hi hi.”
“Thôi em để về nhà mới bóc. Chắc chắn đây là một món quà rất tuyệt vời... Cám ơn anh nhiều nhé.”
...
“Je m’applle Hue Anh. Comment tu t’appelles?” (Tôi tên Huế Anh. Bạn tên gì?)
“Je m’applle Son Ngon.” (Tôi tên Sơn Ngôn.)
Huế Anh nhoẻn cười khi nhớ lại câu tạm biệt bắt chước mà quên đổi ngôi của Ngôn:
“Au revoir monsieur!” (Tạm biệt anh!)
...
Mười lăm phút sau, điện thoại Huế Anh lại sáng lên một lần nữa. Huế Anh nhìn trân trân lưỡng lự rồi quay sang bàn, lấy một cốc nước uống. Cầm điện thoại trong tay, sau chút đắn đo, cô bấm nút trả lời:
“Anh Ngôn ạ? Em nghe đây.”
“Huế Anh!” Giọng Ngôn mừng rỡ như Việt kiều hồi hương. “Em... em...”
Nghe tiếng Ngôn lắp bắp, Huế Anh ngạc nhiên:
“Sao vậy anh?”
“Em... Em vẫn khỏe chứ?”
“Vâng ạ. Em vẫn bình thường.” Huế Anh điềm tĩnh nói, nhưng Ngôn hiểu giọng cô có vẻ trầm buồn và khác lạ.
“Em cảm à?”
“Không anh ạ.”
“À... ừm... Anh... à... em... Lâu quá không gặp em nên anh gọi điện hỏi thăm chút.”
“Hì. Vâng ạ. Sao hôm nay em lại được vinh dự thế?... Chẳng mấy khi tôm gọi điện đến nhà rồng. Anh cứ hỏi đi. Hi hi.” Huế Anh cười nhẹ nhàng, đang khi đi ra sân sau nhà.
“Ấy da. Tự nhận là rồng cơ đấy. He he. Thế rồng dạo này học ra sao rồi?”
Chủ đề việc học của Huế Anh luôn hiện ra trong đầu Ngôn trước tiên.
“Rồng học siêu lắm. Lên tận mây xanh rồi nên muốn trở lại cá chép đây ạ. Hi hi. Thế còn anh tôm thì sao? Đã thành giáo sư chưa?”
“Giáo sư thì anh không thèm đâu. Hư danh thôi. Thực ra anh tôm cũng nhiều tiềm năng thiên phú lắm... cơ mà... thôi, đừng nói về chuyện học của anh nữa, kẻo lại noi gương xấu cho lớp đàn em.”
“Hi hi... Anh đang làm gì đấy?”
“À, anh đang ăn bánh. Mời Huế Anh cùng xơi nha.”
“Í uôi. Công ty bố anh và bố em cạnh tranh nhau trên thương trường đấy. Chẳng thèm đâu. Hi hi.”
“Còn em đang làm gì đấy?”
“Chẳng biết làm gì anh ạ. Xóm em vừa mất điện. Lại trở về thời tiền sử rồi.”
“Cơ hội đến rồi. Đợi anh chút, anh mang mấy rổ điện về quê em bán, thế nào cũng giàu to. Ha ha.”
... Gió lộng vườn cây, lá xào xạc. Vầng trăng tròn trên cao chiếu tỏa ánh sáng ra khắp nền trời đêm rằm. Bóng của Huế Anh in trên sân gạch cũng chuyển động qua lại cùng với bước chân cô.
...
“Đêm nay gió mùa về đấy. Em nhớ giữ ấm kẻo nhiễm lạnh nhé.”
“Em biết rồi ạ.”
“À... Mai em có rảnh không? Anh có vé giảm giá đặc biệt của quán cà phê gần trường.” Chẳng mấy khi Ngôn biết nói dối.
“Mai em học cả sáng ở Đại học Hà Nội, chiều qua Ngoại ngữ học tiếp đến bốn giờ ạ.”
“Ừm. Vậy bốn giờ mười lăm anh đợi em ở nhà K nhé.”
“Vâng ạ.”
“Em ngủ ngoan nhé. Bonne nuit.”
“Anh ngủ... không hư nhé. Hi hi. Tạm biệt anh.”
“Ừm. Em vào nhà đi kẻo lạnh.”
“Vâng ạ.”
Huế Anh trở vào trong nhà, tiếp tục chăm bé út. Còn Ngôn kết thúc cuộc thoại với nụ cười hân hoan. Anh cảm thấy tâm hồn bình an và ấm áp trong lòng. Vì mặc dù chưa nhắc tới chuyện của Khánh Tân nhưng anh cũng tin chắc mình sẽ có thể làm gì đó để giúp cho Huế Anh tìm lại được nụ cười hài hòa, vui tươi.
Hay là dạo này em ấy bận học quá nên không có thời gian lên mạng? Hay là đường truyền bên máy em ấy có vấn đề? Hoặc có thể... Không. Chắc không phải thế. Em ấy rất độ lượng, bao dung, không bao giờ phớt lờ thư của mình như vậy đâu…
Sau khi tắt máy tính, Ngôn mặc quần áo chỉnh tề, đeo cặp đi xuống nhà dưới. Dắt xe ra khỏi cửa, Ngôn nghe thấy tiếng mẹ hỏi:
“Đi sớm vậy con? Mới mười hai rưỡi mà.”
“Một giờ con vào lớp rồi ạ.” Ngôn ngoái lại.
“Ăn chưa kịp xuống cơm đã đi rồi. Mà làm gì cứ suốt ngày cắm cúi vào cái máy tính thế?”
“Thôi mẹ, lúc nãy ăn xong con chỉ lên gác có mười phút thôi mà. Con phải đi ngay đây.”
Tiếng nổ của bô xe máy khiến Ngôn không nghe rõ câu cuối cùng của mẹ anh. Ngôn phóng xe ra đầu ngõ rồi mới đội mũ bảo hiểm, xong phi thẳng đến trường.
...
Buổi chiều hôm nay, lớp Ngôn vui mừng hoan hỉ khi hết hai tiết Sinh lý thực vật, lớp trưởng thông báo ba tiết còn lại của môn Tiến hóa được nghỉ. Ngôn gật gù thu dọn cuốn tập ghi chép chứa đầy những hình vẽ vào cặp rồi thất thểu nối bước các bạn đi ra ngoài hành lang.
Ngôn chưa muốn về ngay. Sau khi lượn xe vòng qua con đường Đại học Quốc gia, anh rẽ hướng ra Phạm Văn Đồng, rồi phóng một mạch đến công viên Hòa Bình.
Gửi xe xong, Ngôn lang thang qua các con đường thơ mộng ven hồ. Một buổi chiều thu nắng nhẹ. Khoảng không gian mênh mông, sắc màu xanh non của thảm cỏ như giúp các cơ trên người Ngôn giãn ra. Anh bước từng bước ngắn, nhịp nhàng, thảnh thơi, hai cánh tay thì tung ra hai sải rộng. Không một điều gì gò bó anh lúc này, nhưng đôi mắt và vành miệng Ngôn vẫn cứ thẫn thờ. Rồi anh cười khẩy khi nhớ lại câu hát của Justa Tee trong bài “Forever alone”:
“Dừng chân đôi lúc trên con đường dài không có ai để nhớ thương
Thì ra hạnh phúc bấy lâu nay tôi tìm là được tung hoành khắp bốn phương
Đông, Tây và Nam, Bắc - Tôi đi
Chẳng cần một ai hết - Tôi đi
Cô đơn nhưng tôi chắc
Rằng mình luôn yêu mến cuộc sống muôn màu...”
Ngôn tựa khuỷa tay lên thành cầu bắc qua hồ nước và thầm nghĩ: “Làm sao có thể hạnh phúc được khi tâm hồn vẫn cứ thương nhớ về em cơ chứ?”
Ánh mắt Ngôn lững lờ dõi theo đôi cánh chim đang chao lượn trên bầu trời. Vừa nhìn xa xa, Ngôn vừa đưa những đầu ngón tay lên, với lấy và tưởng tượng mình đang cầm nắm, vuốt ve cảnh vật.
Bỗng nhiên, anh thấy có đôi trai gái đang ngồi bên nhau gần một triền cỏ ven hồ, cách Ngôn một quãng không quá xa để anh có thể nhìn rõ họ. Mắt Ngôn mở to ra. Người nam thanh niên cao to, có khuôn mặt vuông vức rắn rỏi, áo phông đen, quần kaki nâu đậm; cô gái đeo kính cận, nét hây hây với làn da trắng muốt, mặc chiếc áo tím sọc lam, váy trắng. Đó là Khánh Tân và Giang Thảo.
Mình có nhìn nhầm không đây? Họ quen nhau à? Thế này nghĩa là sao nhỉ? Nếu đây không phải Giang Thảo, mà là Huế Anh, thì... chẳng có gì gọi là bình thường hơn. Nhưng rõ ràng... chính là Giang Thảo cao cao mình vẫn hay gặp trên lớp mà.
Ngôn ngạc nhiên và lặng lẽ quan sát họ. Hai người chỉ ngồi bên nhau, chứ không tỏ vẻ âu yếm thân mật gì. Anh chàng kia đang vui vẻ kể một câu chuyện gì đó khiến Giang Thảo phải lấy tay che miệng vì cười. Dáng điệu dịu dàng, e lệ, thỉnh thoảng Thảo liếc sang nhìn Tân trong thoáng chốc, rồi lại đưa ánh mắt hướng ra khoảng không trước mặt.
Thôi nào... Đừng nghĩ linh tinh chứ. Ngôn tự nhủ. Có thể họ chỉ là bạn, bạn cũ, bạn xa cách đã lâu chăng? Hoặc bà con gì đó đi chơi cùng nhau... Chứ chắc gì đã là... Mình đừng nhiều chuyện nữa. Hiểu lầm cho ai đó một cách vô cớ là không công bằng với họ. Về thôi.
Cảm giác không thoải mái khi nhìn thấy gương mặt Khánh Tân thôi thúc Ngôn nhấc chân đi ngay. Nhưng vừa đúng lúc ánh mắt anh định dứt ra thì hình ảnh cánh tay phải của Tân giang ra, vòng qua người Thảo khiến Ngôn không thể không tiếp tục nhìn. Liền đó, Khánh Tân hôn lên má Giang Thảo một nụ thật nhanh rồi mỉm cười. Được ôm vào lòng, Giang Thảo cũng tỏ vẻ hạnh phúc trìu mến, nắm chặt bàn tay Khánh Tân.
Là... là như vậy thật sao? Vậy ra Khánh Tân và Giang Thảo... Thế còn Huế Anh thì sao...?
Ngôn ngỡ ngàng.
Có quá nhiều mớ rối đang cuộn quanh trí óc của Ngôn khiến anh không thể suy luận được tỏ tường.
Một là họ đã chia tay... Hai là Huế Anh đang bị coi thường... Nếu như họ đã chia tay... thì sao nhỉ?... Mình có cơ hội đến với Huế Anh? Chà, thật không nhỉ? Mình đang vui sao? Huế Anh hẳn rất đau khổ, tâm trạng đổ vỡ... Vậy mà mình lại vui sao?... Không, đừng tàn nhẫn với em ấy như thế... Mình sẽ thay thế Khánh Tân ư?... Nhưng nếu Huế Anh vẫn yêu Khánh Tân, mà không biết những gì mình đang thấy đây... thì...
Ngôn tưởng tượng mình bước đến trước mặt Khánh Tân và Giang Thảo để hỏi cho ra lẽ, hỏi “giúp” Huế Anh. Nhưng biết rằng làm như vậy thật là kỳ cục, vả chăng cũng chỉ là người ngoài, chẳng có vai vế gì trong chuyện này cả, nên anh xua ngay cái ý tưởng ấy. Anh toan rút điện thoại ra, định chụp một bức ảnh làm bằng chứng để mang về đưa Huế Anh.
... Xem nào... Có nên làm điều này không nhỉ?... Sao mình cứ thấy... nó làm sao ấy? Có cái gì đó giống kiểu... lén lút, vụng trộm... Mình có phải một thằng hay hóng hớt, đi lo việc thiên hạ đâu nhỉ? Huế Anh sẽ nghĩ gì khi thấy hình ảnh này?... Mình sẽ lại càng làm cho em ấy đau khổ hơn. Mình sẽ nhỏ mọn hơn, vô duyên hơn trong con mắt em ấy... Có lẽ điều mình nên làm không phải là quan tâm đến hai người này nữa, mà là cảm xúc của Huế Anh...
Sau một hồi lặng yên, Ngôn quyết định quay về. Anh cảm thấy vô số xáo trộn trong lòng, nửa mừng, nửa lo một cách kỳ cục. Anh trở lại con đường giữa Đại học Quốc gia, đợi chờ. Anh nghĩ có thể Huế Anh sẽ tan giờ học thêm ở đó. Nhưng đến khi trời đã xẩm tối, chẳng thấy bóng dáng Huế Anh đâu, Ngôn phóng xe về nhà.
* * *
Bà cụ bấm nút âm lượng tivi to hơn, tiếng nhạc cải lương vang khắp gian phòng khách. Chẳng mấy khi tìm được kênh nhạc cổ, bà vui lắm. Đôi mắt mờ của bà hướng về phía màn hình, không chớp, vòm miệng móm mém, chỉ còn hai chiếc răng, thỉnh thoảng cất tiếng bình luận sau từng câu hát của diễn viên:
“Ời! Đúng rồi!...”
Đến đoạn kết, vừa khi hai nhân vật chính đoàn tụ như ý bà thì ánh sáng vụt tắt. Cả xóm mất điện.
“Ôi... rồi!...” Bà cụ thốt lên vì mất hứng. “Huế Anh ơi, đi tìm cây nến thắp lên đi cháu!”
Không nghe thấy tiếng đáp, bà cụ gọi lần nữa:
“Huế Anh ơi!”
“Vâng ạ.” Có tiếng trả lời từ gian buồng bên. “Cháu qua ngay đây bà ạ.”
Cả bố mẹ và anh cả đều vắng nhà. Chỉ còn bà nội, Huế Anh và em bé út.
Sau khi thắp sáng phòng khách, Huế Anh lại trở về bên chiếc giường của cu Lân. Một tay quạt đều cho em bé, một tay sửa lại chiếc gối cho ngay ngắn. Bỗng nhiên một hình ảnh thoáng qua trong ký ức làm Huế Anh xúc động. Cô bưng mặt, ngăn không cho những tiếng nấc thổn thức làm động giấc ngủ thơ ngây của Lân. Trên má Huế Anh, những giọt nước mắt cứ thi nhau lăn tròn. Đêm tối che phủ, bao trùm đôi mắt đen tuyền, long lanh của cô. Huế Anh không để ý đến tiếng í ới gọi nhau của những nhà hàng xóm xung quanh, tiếng chén bát rơi vỡ trong một căn bếp nào đó đằng xa.
Trong lòng cô vẫn còn vang vọng một giọng nói...
“Hãy hiểu cho anh!... Anh đã rất khó xử!... ”
“Đừng gắt lên như vậy nữa! Anh đã ức chế lắm rồi! Em có thôi ngay đi không?”
“Thôi được rồi... Anh sẽ nói hết! Nói hết tất cả!...”
Huế Anh thẫn thờ nhìn vách tường tối đen. Cánh tay vẫn quạt đều đều một cách vô thức. Những kỷ niệm ngày trước đã từng có với Khánh Tân lần lượt hiện lên trong tâm trí cô. Lần đầu tiên gặp nhau trong một hội làng, hai ánh mắt giao nhau bỡ ngỡ, hai nụ cười hé nở yêu thương. Một lần nắm tay. Một câu bày tỏ. Và những ngày tháng giá lạnh bên nhau trong hàng ốc nóng, những chiều đón đưa, những đêm thâu tỉ tê qua điện thoại... Tất cả giống như một khoảng trời xanh bị cuốn quay thành cơn lốc xoáy xám ngắt khổng lồ, hung dữ, khốc liệt, tụ lại một điểm mất hút của câu nói thắt lòng: “Anh chọn cô ấy!”
Chợt mặt bàn học của Huế Anh sáng lên. Chiếc điện thoại rung vì có cuộc gọi đến – Huế Anh không để chế độ nhạc chuông. Trong đêm tối dày đặc, Huế Anh nhìn rõ dòng chữ hiện lên trên màn hình điện thoại: “Anh Ngôn.”
Không muốn đầu bên kia nghe tiếng nấc nghẹn ngào của mình, Huế Anh bấm nút “im lặng”. Chiếc điện thoại chỉ sáng thêm nửa phút rồi tắt lịm. Bóng tối và thinh không trở lại như ban đầu.
Huế Anh chợt nhận ra cơn lốc hung dữ kia đã biến mất, thay vào đó là những tiếng nói thân thương, hồn nhiên như một sớm tinh sương ngày nào...
“Bonjour anh! Anh đến sớm vậy ạ?”
“Hì. Tự nhiên hôm nay trời đẹp nên anh nổi hứng đi sớm đấy.”
...
“Em học chăm chỉ ghê.”
“Chăm chỉ gì đâu anh. Em cũng bình thường thôi. Chắc đợt vừa rồi anh Ngôn cũng giỏi tiếng Pháp lên nhiều ấy chứ?”
“Ừ, anh có khá hơn. Anh có thể nói chuyện với người Pháp bằng tiếng ‘anh’.”
“Uầy. Tiếng của anh. Hi hi. Chắc chắn ông đó sẽ hiểu rằng anh đang nói tiếng Đức.”
“Ha ha. Và nếu em chứng kiến cuộc hội thoại ấy thì sẽ có cơ hội tách ông ấy và anh khỏi một trận ẩu đả đấy.”
...
“Wao! Cái gì đây ạ? Không phải tặng em đấy chứ?”
“Tất nhiên là tặng em rồi. Nhân dịp... ngày mai!”
“Ngày mai ạ?... Hai mươi tháng mười à anh? Ôi, cám ơn anh nhé. Được chúc mừng sớm thế này. Em có nên bóc ra xem ngay không nhỉ?”
“Tùy em. Hi hi.”
“Thôi em để về nhà mới bóc. Chắc chắn đây là một món quà rất tuyệt vời... Cám ơn anh nhiều nhé.”
...
“Je m’applle Hue Anh. Comment tu t’appelles?” (Tôi tên Huế Anh. Bạn tên gì?)
“Je m’applle Son Ngon.” (Tôi tên Sơn Ngôn.)
Huế Anh nhoẻn cười khi nhớ lại câu tạm biệt bắt chước mà quên đổi ngôi của Ngôn:
“Au revoir monsieur!” (Tạm biệt anh!)
...
Mười lăm phút sau, điện thoại Huế Anh lại sáng lên một lần nữa. Huế Anh nhìn trân trân lưỡng lự rồi quay sang bàn, lấy một cốc nước uống. Cầm điện thoại trong tay, sau chút đắn đo, cô bấm nút trả lời:
“Anh Ngôn ạ? Em nghe đây.”
“Huế Anh!” Giọng Ngôn mừng rỡ như Việt kiều hồi hương. “Em... em...”
Nghe tiếng Ngôn lắp bắp, Huế Anh ngạc nhiên:
“Sao vậy anh?”
“Em... Em vẫn khỏe chứ?”
“Vâng ạ. Em vẫn bình thường.” Huế Anh điềm tĩnh nói, nhưng Ngôn hiểu giọng cô có vẻ trầm buồn và khác lạ.
“Em cảm à?”
“Không anh ạ.”
“À... ừm... Anh... à... em... Lâu quá không gặp em nên anh gọi điện hỏi thăm chút.”
“Hì. Vâng ạ. Sao hôm nay em lại được vinh dự thế?... Chẳng mấy khi tôm gọi điện đến nhà rồng. Anh cứ hỏi đi. Hi hi.” Huế Anh cười nhẹ nhàng, đang khi đi ra sân sau nhà.
“Ấy da. Tự nhận là rồng cơ đấy. He he. Thế rồng dạo này học ra sao rồi?”
Chủ đề việc học của Huế Anh luôn hiện ra trong đầu Ngôn trước tiên.
“Rồng học siêu lắm. Lên tận mây xanh rồi nên muốn trở lại cá chép đây ạ. Hi hi. Thế còn anh tôm thì sao? Đã thành giáo sư chưa?”
“Giáo sư thì anh không thèm đâu. Hư danh thôi. Thực ra anh tôm cũng nhiều tiềm năng thiên phú lắm... cơ mà... thôi, đừng nói về chuyện học của anh nữa, kẻo lại noi gương xấu cho lớp đàn em.”
“Hi hi... Anh đang làm gì đấy?”
“À, anh đang ăn bánh. Mời Huế Anh cùng xơi nha.”
“Í uôi. Công ty bố anh và bố em cạnh tranh nhau trên thương trường đấy. Chẳng thèm đâu. Hi hi.”
“Còn em đang làm gì đấy?”
“Chẳng biết làm gì anh ạ. Xóm em vừa mất điện. Lại trở về thời tiền sử rồi.”
“Cơ hội đến rồi. Đợi anh chút, anh mang mấy rổ điện về quê em bán, thế nào cũng giàu to. Ha ha.”
... Gió lộng vườn cây, lá xào xạc. Vầng trăng tròn trên cao chiếu tỏa ánh sáng ra khắp nền trời đêm rằm. Bóng của Huế Anh in trên sân gạch cũng chuyển động qua lại cùng với bước chân cô.
...
“Đêm nay gió mùa về đấy. Em nhớ giữ ấm kẻo nhiễm lạnh nhé.”
“Em biết rồi ạ.”
“À... Mai em có rảnh không? Anh có vé giảm giá đặc biệt của quán cà phê gần trường.” Chẳng mấy khi Ngôn biết nói dối.
“Mai em học cả sáng ở Đại học Hà Nội, chiều qua Ngoại ngữ học tiếp đến bốn giờ ạ.”
“Ừm. Vậy bốn giờ mười lăm anh đợi em ở nhà K nhé.”
“Vâng ạ.”
“Em ngủ ngoan nhé. Bonne nuit.”
“Anh ngủ... không hư nhé. Hi hi. Tạm biệt anh.”
“Ừm. Em vào nhà đi kẻo lạnh.”
“Vâng ạ.”
Huế Anh trở vào trong nhà, tiếp tục chăm bé út. Còn Ngôn kết thúc cuộc thoại với nụ cười hân hoan. Anh cảm thấy tâm hồn bình an và ấm áp trong lòng. Vì mặc dù chưa nhắc tới chuyện của Khánh Tân nhưng anh cũng tin chắc mình sẽ có thể làm gì đó để giúp cho Huế Anh tìm lại được nụ cười hài hòa, vui tươi.
/13
|