Và ngày hôm sau, cô đến theo lời mời của tôi.
Ôm tập tài liệu trong tay, cô cúi đầu chào tôi, trên miệng luôn đi kèm nụ cười mà cô xem là nhã nhặn. “Tôi đến để nhậm chức, thưa giám đốc.”
Tiểu Manh Nha tiến lên, thay mặt tôi đưa cho Sakura một chiếc thẻ, Manh Nha dường như rất ấm ức, nhưng vì sợ tôi sẽ làm điều gì đó với mình nên cô không tiện bộc phát.
“À, hãy bắt đầu từ công việc pha cafe cho tôi đi.” Tôi ngã người hẳn trên chiếc ghế, xoay đi xoay lại vài vòng, tạo kiểu cách nhàn hạ của một ông sếp.
“Tôi không biết pha, thưa giám đốc.” Cô không cười, cũng không thái độ gì cả. Sự thẳng thừng của cô suýt làm tôi chết nghẹn.
Tôi ho khan một tiếng, định mở lời đáp trả, nhưng Manh Nha nhanh chóng cướp lượt lời của tôi, cô khinh bỉ cười. “Bài tập hạ cấp cũng không hoàn thành, thì ra trên đời cũng có nhiều người vô dụng như vậy.”
Sakura không trả lời một câu, trực tiếp loại bỏ Manh Nha ra khỏi tầm mắt và lỗ tai mình.
Trông thấy thái độ tức giận của Manh Nha, tôi bỗng nảy lên một suy nghĩ. “Cũng… không quan trọng.” Tôi vuốt cằm đáp. Việc pha cafe đối với tôi lâu nay không còn là việc của một thư kí. “Tiểu Manh Nha sẽ chỉ dạy em từ từ.” Tôi quay sang Manh Nha, cười quyến rũ. “Giao cả cho em đấy!”
“A~ vâng. Nhất định rồi, thưa giám đốc.” Kết thúc câu, Manh Nha dẫn Sakura ra khỏi phòng. Tôi tiếp tục với công việc của mình, trong tâm trạng một chút chuyên tâm cũng không có.
Chuyện bất ngờ gặp lại “người cũ” sau sáu năm đã tác động rất lớn đến tâm tình nơi tôi. Chỉ vì không muốn ai nhìn thấu hay đoán ra, đặc biệt là cô bạn có ánh mắt biết đọc suy nghĩ của người khác kia, tôi bắt buộc phải che dấu thật kỹ.
Những việc tôi đang làm có ý nghĩa gì ư? Tất cả đều xuất phát từ tâm tư và mục đích…
Chẳng biết sau bao lâu thời gian, cửa phòng vang lên tiếng gõ cốc cốc. Khi đã có sự đồng ý của tôi, Sakura bước vào trong phòng, trên tay kèm một cốc cafe. Nhưng trông bộ đồ của cô khá bẩn bởi vệt đen nâu thấm ướt cả 2 lớp áo, tôi đoán ngay được chuyện gì vừa xảy ra. “Sao vậy?” Câu hỏi chỉ mang tính chất quan tâm thông thường.
“Vô tình tự làm đổ cafe vào người.” Sakura đáp rất nhanh. Tôi cau mày nhìn vệt ố trên chiếc áo sơ mi, so với tự đổ vào người, bị tạt giống hơn nhiều lần. Nhất định là Manh Nha đã làm gì với cốc cafe và chiếc áo của cô.
“Tiểu Manh Nha đâu rồi?”
Sakura nhìn tôi bằng ánh mắt không thể nào sâu sắc hơn, sau vài giây như vậy, cô cũng chịu đáp trả. “Tôi không biết.” Rồi cô đưa đến trước mặt tôi một cốc cafe còn bốc khói nghi ngút. “Thử đi, tôi vừa pha.”
Tốt nhất là tôi nên yêu cầu Manh Nha dạy thêm cho Sakura khoản lễ phép với cấp trên nữa. Tôi nhận lấy cốc cafe, chậm rãi đưa lên miệng uống trước con mắt dò xét của cô.
“Khụ~!” Tôi lấy tay che miệng, ngăn không cho thứ cafe kia phun hết ra ngoài. Vừa nuốt vào trong, tôi vừa cào nhẹ cổ họng và ho lên khù khụ. Mùi vị của nó không những mặn mà còn cay xè, thật sự rất kinh khủng!
Sakura liếc nhìn tôi và bật cười.
“Em đã bỏ thứ gì vào đây vậy?” Tôi hạ cốc cafe xuống, đương nhiên là không hề có chuyện tôi sẽ tiếp tục uống nó.
“Tiêu…” Cô khoanh tay, đảo mắt hờ hững. “…Rất nhiều tiêu.”
“Em…” Chẳng ai lại bỏ tiêu vào trong cafe bao giờ cả, Sakura rõ là đang muốn chơi tôi một vố.
Bỗng chiếc điện thoại riêng của tôi reo một tiếng, nhấc máy lên, tôi vừa hay nghe giọng nói choi chói của Manh Nha.
“Giám đốc~anh phải xử Yosuke Sakura, cô ta vừa đổ cafe lên đầu của em!”
Giờ thì tôi đã hiểu ra vấn đề, nguyên nhân nhất định do Manh Nha đã làm gì Sakura trước, cô mới trả đũa lại. Manh Nha chắc chắn đang gột rửa trong tolet, hay rối rít tìm kiếm một bộ đồ nào đó để thay. Còn Sakura thì… dường như không nghĩ đến vấn đề xảy ra trên bộ quần áo của mình. Tôi cau mày không vừa ý.
“Đừng đến văn phòng của tôi cho đến khi tôi cho phép~” Thay vì trả lời, tôi chỉ ra lệnh một câu như thế rồi cúp máy.
“Giá như tôi có thể cho cô ta uống một ly tương tự như vậy.” Sakura hất mắt về chiếc cốc cafe được đặt trên bàn.
Tôi nhếch miệng cười, đứng dậy và đi đến trước mặt cô. Từ gương mặt, tôi chuyển hướng ánh mắt đến vết ố trên chiếc áo của cô. Nối máy với cấp dưới, tôi trầm giọng. “Đem lên phòng của tôi một bộ công sở nữ.” Kết thúc lời lệnh, tôi một lần nữa hướng ánh nhìn đến cô. “Cởi áo ra đi.”
Sakura làm bộ mặt nai như chưa nghe rõ lời tôi nói. Tôi kiên nhẫn lặp lại. “Cởi ra.”
“Xin lỗi giám đốc, nhưng ở đây là…”
“Văn phòng của tôi.” Tôi nhanh chóng cắt ngang lời cô. “Sẽ chẳng có vấn đề gì cả.”
Sakura vẫn đứng im như tượng, vẻ mặt nhiệt thành chống đối tôi. Tôi nheo mày gạ gẫm. “Em muốn tự làm, hay để tôi giúp?”
Cô đặt tay lên trước ngực mình, nhìn tôi trân trân với ánh mắt đầy rẫy tia phức tạp. Cô đang nao núng không biết nên làm gì, tôi đoán chắc là thế. Sau cùng cô cũng lần mò mở những khuy áo đầu tiên, ánh mắt vẫn chăm chăm hướng vào tôi. Nhưng lúc này đây, thay vì đáp trả lại ánh nhìn ấy, tôi chỉ đang chăm chăm vào bộ ngực sắp lộ ra kia của cô.
Được hai khuy đầu, cô đột ngột dừng lại. “Tôi nghĩ mình nên đợi đến khi có quần áo.”
Tôi cau mi. Hai bàn tay của tôi chỉ vừa nâng lên được một chút, cô đã nhanh nhảu lùi người về phía sau. “Để tự tôi.”
Hai lớp áo đã được cô rũ bỏ một cách lần lượt, cô quăng chúng lên ghế, chĩa đến tôi với ánh mắt sâu lắng. Hiện tại, cô chỉ mặc duy nhất một chiếc váy ngắn cũn. Tôi cong miệng cười tà mị, bàn tay đặt lên chiếc lưng trắng mịn, chiếc lưỡi của tôi chậm rãi lướt dọc theo bầu ngực của cô và dừng lại ở đầu nhũ hồng hồng. Mùi cafe bám trên người còn ang áng hương thơm. Cô cong lưng nín thở, ngượng ngập chạm nhẹ vào người tôi, giữ cho bản thân không ngã về phía sau.
Tôi cố tình mút thật mạnh, tạo ra âm thanh chụt chịt ám muội. Chiếc lưỡi tôi đi đến đâu, vùng ấy đều trở nên ướt át khêu gợi khó tả. Sakura nấc lên một tiếng khoái cảm, ưỡn cao bộ ngực hơn đôi chút.
Tôi tự hào về thành tích vừa đạt được của mình.
*Cốc cốc!*
Tôi ngẩng đầu nhìn ra cửa. Có lẽ đồ đã đến. Tôi buông Sakura, tiến về phía cửa phòng rồi nhận đồ từ tay anh nhân viên. Anh ta dù không trực tiếp thấy cảnh tượng trong phòng, cũng nhìn tôi như kiểu đã đoán biết được tôi đang làm gì. Tôi mỉm cười chào anh ta trước khi quay vào trong.
Thay vì đưa cho Sakura, tôi đặt bộ đồ sang một bên, sau đó chầm chậm tiến về vị trí ghế ngồi của mình. Sakura bận nhìn theo tôi mà chưa thèm lấy đồ để thay.
“Việc pha cafe, em không cần học nữa.”
“Vậy tôi phải làm gì tiếp theo, thưa giám đốc?”
Tôi cười nhếch môi, rất nhanh đã có đáp án cho câu hỏi của cô. “Quyến rũ tôi đi.”
Sakura thu nạp câu nói của tôi nhanh chóng, cô nhìn xuống bộ ngực đang lộ ra kia của mình, sau đó gạt bỏ mọi vật dụng trên bàn làm việc sang bên cạnh để ngồi lên nó, xoay chân một vòng về phía trong. Lúc này đây, hai chiếc đùi trắng của cô đã thong dong trước mắt tôi, cô mở hai chân ở một độ mở nhất định, rồi cúi người xuống sát tầm mặt tôi, hai ngón tay đặt trên hai đầu nhũ của chính mình, khẽ day day. “Tôi không biết… thư kí cũng có một công việc như thế này.”
Sakura khẽ cười lém lỉnh. Nhưng dường như giờ đây, tôi chỉ tập trung ánh mắt đến cơ thể cô, đặc biệt là chiếc quần con màu trắng lấp ló giữa hai khe chân. Sakura thật sự rất biết cách câu dẫn, hay bản thân cô đã câu dẫn sẵn như vậy bởi những đường cong quyến rũ. Tôi chẳng phải một con người ăn chay, miếng thịt ngon trước mắt không thể nào bỏ lỡ. Sau khi đứng dậy, tôi sắp đặt cho cô ngã vào tay mình. Cô vẫn giữ ánh mắt chờ đợi theo dõi tôi. Tôi lướt nhẹ trên môi Sakura, những nụ hôn tới tấp truyền nước bọt của tôi sang khoang miệng cô, tạo hứng khởi cho cô quàng tay ôm lấy cổ tôi và siết chặt. Đồng thời, tôi lột phăng chiếc quần lót của cô, hai ngón tay như con lươn bắt đầu lần mò vào trong động.
Sakura oằn người vì sự xâm nhập mới mẻ, cô buông thả môi tôi, thở dốc. Tôi liên tục dùng hai ngón tay của mình khuấy đảo bên trong cô, sự ẩm ướt, ấm nóng tuyệt vời tác động lên đầu ngón tay khiến tôi không kìm nổi mà thọc vào mỗi lúc một mạnh và nhanh hơn.
“A…ha~Kuro…” Cô rên lên thích thú, chất dịch nhờn chảy ra ngày một nhiều.
Tôi phải hơi dừng lại một chút bởi lời gọi của Sakura. Khi cô gọi tên tôi, có một thứ cảm xúc kì lạ gì đó cố ý dẫn dắt tôi, tôi rất không thích điều này. “Gọi tôi là giám đốc.”
“Giám…đốc…ưm…” Sakura dường như có tỏ thái độ, nhưng cô không phàn nàn mà lập tức thuận theo. Tôi mỉm cười, đem ánh mắt si mê nhìn cô, đưa vào trong cô thêm một ngón tay nữa rồi tiếp tục thục thật mạnh. Sakura rên rỉ không dứt, nghe được những tiếng âm thanh dễ gây đỏ mặt cho kẻ khác này, tôi càng trở nên hưng phấn.
Tôi rút ra những ngón tay của mình, cố ý làm cho cô cảm thấy trống trải. Mị tình làm đôi mắt cô thêm phần lóng lánh, bờ môi bóng nhẩy nước bọt cùng đôi má bầu tròn. Nhìn thân thể đầy quyến rũ ấy, tôi như con thú không thể kìm chế nỗi khát vọng nút mạnh vào da thịt cô. Cho cô thở chưa đầy năm giây, tôi đã thay thế những ngón tay ban nãy bằng thứ đàn ông vừa được giải thoát từ hai lớp quần của mình, vừa khít. Cơ thể Sakura giờ đây hoàn toàn phụ thuộc vào mỗi nhịp tôi chuyển động. Cô ngã đầu về phía sau, bàn tay vụng về chạm vào người tôi. Tôi cũng xoa nắn tất thảy mọi nơi trên người cô, vừa đẩy vừa thở nhịp nhàng.
Sakura nâng hông cao hơn một chút, thoả hiệp với ham muốn của cô, tôi liền đẩy mạnh nhịp độ khiến cô khá chao đảo. Cả hai chúng tôi cùng gắn kết lẫn nhau bằng một mối tiếp giáp khít khao, không khác gì một mối bánh răng với một mối bánh cưa đúng khớp. Cô vòng hai chân ôm lấy hông tôi, nấc lên những tiếng rên hoan nỉ, tôi và cô đều đang tận hưởng dư vị của nhục dục căng tràn.
“Nơi này…” Tôi vuốt ve nhẹ nơi gắn kết của cả hai, giọng nói trầm khàn tuy chỉ là thủ thỉ bỗng trở nên quyết liệt, sắc bén hơn. “…đã cho bao nhiêu dương vật đi vào rồi?”
“Ưm…hu…” Sakura dương đôi mắt xanh biết nhìn tôi, ngoài những tiếng rên mị hoặc, miệng cô không hề phát ra thứ âm thanh nào giống với câu trả lời. Cảm giác trong tôi nay đã khác đi, hốc mắt đỏ quạch, vì hưng phấn, vì kích động, hay vì tức giận bởi cơn ghen tuông đều đúng. Tôi chỉnh sửa hai đầu gối của cô dang rộng ra thêm một chút, rồi thúc đến bán sống bán chết vào trong người cô.
“Á…a…ha…Kuro…” Cô khép chặt đôi mắt cảm nhận, một tay nắm chặt mép bàn, một tay thoả sức cào cấu lấy cánh tay tôi.
Tôi phả hơi ấm lên cổ Sakura, hôn xuýt xoa vào vành tai cô, bên dưới vẫn tiếp tục nhịp đẩy điên cuồng. “Gọi tôi là giám đốc…”
Sakura không trả lời, nhường vị trí cho những tiếng rên ngày một lớn hơn. Cô một lần nữa ưỡn cao hông, phối hợp cùng tôi tạo nên sự tiếp xúc tuyệt vời giữa cả hai. Nơi giao cấu bây giờ đã tách biệt với mặt bàn, điểm tựa của cô chỉ rơi vào cánh tay, vai, và đầu, nhờ đó, bao nhiêu sức sống của cô đều tuôn đổ về hạ bộ. Cô cắn chặt môi, nhưng rồi lại tự động buông ra vì không thể nào kìm nén được khoái lạc.
Qua lại với bao nhiêu nữ nhân, chỉ riêng Sakura mới có thể đưa tôi đến những xúc cảm thăng hoa như thế này. Tôi cố gắng lắm mới có thể lèo lái được một chút lý trí của mình. Nghĩ tới sáu năm vừa rồi, cô đã đi đâu, làm gì với ai, tôi gầm nhẹ, ép buộc bản thân phải dừng lại ở đây. Nhịp điệu của tôi bỗng chậm dần, Sakura mở mắt ra nhìn tôi, tiếng rên cũng bắt đầu nhỏ trở lại. Cho đến khi tôi rút ra hơn phân nửa, cô nắm chặt lấy cánh tay tôi, khẽ lắc đầu nức nở. “Đừng rút…”
Ý đồ là muốn cho Sakura biết một điều, cô sẽ không dễ dàng lại có được tôi sau quãng thời gian bỏ đi lâu như vậy. Nhưng khi nhìn vào gương mặt, ánh mắt ấy, cùng với cơn hoang lạc vừa tìm đến, tôi không thể nào tiếp tục kiềm chế mà chiều theo ý Sakura. Một lần nữa, tôi đâm thật mạnh vào sâu bên trong cô, tiếng sục sạo va chạm và tiếng rên rỉ không dứt lại có cơ hội hoà vào nhau làm một.
“Ừ…giám đốc!… Nơi ấy…phải…”
Không đầy một phút sau, tôi phóng toàn bộ tinh dịch ấm vào trong cơ thể Sakura, rồi khẽ khàng hôn cô đang lả lơi mềm nhũn trong vòng tay của mình. “Làm tình với em thật tuyệt… đồng ý làm búp bê của tôi không?”
Sakura mở bừng đôi mắt, cảm giác chông chênh của cô giờ đây, tôi có thể phần nào hiểu được. Ngỡ ngàng, chua xót, và phần lớn là tổn thương vì bị vũ nhục. Nhưng bản tính mạnh mẽ trong cô trỗi dậy rất nhanh, cô nuốt khan một ngụm nước miếng, nói với giọng đanh thép. “Xin lỗi, tôi không hứng thú.”
“Thật sự ư?” Tôi liếm nhẹ vào vành tai, thì thào khe khẽ, mang hơi thở ấm áp mê hoặc lòng người. “Chẳng phải em đã vừa tỏ ra rất phấn khích và liên tục rên rỉ cổ vũ tôi đó ư?”
Sakura đỏ mặt, không nghĩ ra cách phủ nhận những hành động gợi dục của mình vừa rồi. Tôi chỉ đến tấm kiếng lớn đặt trong phòng, nơi in dấu hai vệt bóng mờ mờ đang gắn kết lại với nhau. “Em xem…khi hai chúng ta hoà hợp làm một, thật sự quá hoàn hảo.” Rồi tôi quay lại nhìn Sakura đang hướng mắt đến tấm kiếng, gương mặt càng trở nên đỏ thêm. “Hãy đến tìm tôi, bất cứ khi nào em thay đổi quyết định.”
Sau khi đã rút cậu nhóc của mình ra, tôi lau sạch vết tinh dịch còn dính nhớp nháp rồi mặc lại quần, chỉnh cà vạt gọn ghẽ. Một cách cố ý nhất, tôi để cô chơi vơi trên mặt bàn.
Sakura nhìn tôi, chống hai tay gượng người dậy, nỗ lực làm ra vẻ dửng dưng với sự xa cách bất chợt của tôi. Tuy vẻ mặt cô luôn lạnh là vậy, nhưng tôi có thể nhìn thấu cơn sóng đang khuấy động bên trong cô.
Trong khi Sakura mặc quần áo mới đưa vào, tôi lau đi vết dịch còn vương vãi trên bàn làm việc, xịt thuốc khử mùi phòng, sau đó sắp xếp mọi thứ giấy tờ trên bàn một cách trật tự. Thực hiện xong mọi công việc cần phải làm, tôi ngồi yên trên ghế, xoay xoay cây bút trong tay và nhìn chăm chăm vào tấm lưng cô, miệng khẽ nhếch lên nụ cười.
Sakura quay đầu lại nhìn, bắt gặp ánh mắt của tôi, cô nhanh chóng đảo mắt trở về ngực mình, tiếp tục gài nốt những khuy áo cuối.
Không lâu sau, lúc mọi bằng chứng cho một cuộc hoan ái trong căn phòng này đều đã được thủ tiêu, Manh Nha bước vào, cô nhíu mày khi thấy Sakura đứng yên bên cạnh tôi. “Anh đã xử cô ta chưa?”
“Rồi.” Tôi bụm miệng cười, ánh mắt cũng hằn lên nhiều ý cười. Sakura liếc nhìn tôi không mấy khâm phục.
“Xử như thế nào?”
Tôi lập tức nghiêm mặt, cho Manh Nha thấy được rằng tôi đang rất không hài lòng với câu hỏi của cô. Cô hoảng hốt nhận ra sự thay đổi này, vội vã xua xua tay. “Em cái gì cũng đều chưa hỏi.”
Tôi cười híp mí, đáp lại tôi là một kiểu cười ái ngại của Manh Nha. Cô tự động lủi ra ngoài ngay sau đó mà không cần mở miệng xin phép tôi, trước khi đi, cô có liếc Sakura một cái thật dài.
Sakura đang khoanh tay bỗng nhếch miệng cười một tiếng, “Cô ta cũng sợ anh quá đấy nhỉ?”
Tô đan chéo hai tay trên bàn, nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu không tả siết. “Tôi cũng sẽ khiến cho em phải sợ tôi như vậy.”
Sakura không nói không rằng, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt cô, tôi biết lời đe doạ của mình rất có trọng lượng.
.
Ngày hôm sau, Sakura vẫn chào hỏi tôi và bắt đầu công việc của mình như thường, xem như cuộc hoan ái cùng đoạn hội thoại hôm qua của chúng tôi chưa từng tồn tại. Tôi đã từng rất bội phục cô về khoản này, cho đến bây giờ vẫn thế.
Cạo râu, xịt gel chải thẳng mượt thay cho bộ tóc được đánh rối thường ngày, và khoác bộ vest lịch lãm lên người, tôi lái chiếc Bugatti mui trần về phía nhà Sakura trước khi đến nhà hàng Tune tham dự buổi dạ tiệc họp mặt giữa các công ty điện tử với các hãng khác nhau thuộc chi nhánh Tokyo.
Để tránh lạc đường, tôi học thuộc lòng vị trí ghế lái mà mình đang ngồi là phía bên phải. Mọi thứ bên cửa kính sát cạnh đều nằm bên phải mốc là tôi. Hoặc khi giơ hai tay lên và đặt ngón cái vuông góc với bàn tay, tay nào tạo ra chữ L thì tay đó là tay trái. Như thế, sự nhầm lẫn giữa trái và phải của tôi đã giảm đi, tuy nhiều lúc nó vẫn còn là vấn đề nan giải – vì trên bản đồ không hề ghi hướng đi đó là bên trái hay bên phải. Trước kia, tôi thường đặt một câu hỏi vô cùng hài hước, ấy là tại sao người ta lại phân chia ra bên phải và bên trái? định nghĩa bên phải là gì? và bên trái là gì? Mỗi lần tôi hỏi ai đó bất kỳ về khái niệm của chúng, họ cũng đều trả lời: Bên phải là bên này, và bên trái là bên này. Chẳng hề có sự phân biệt rạch ròi gì giữa hai từ “này” trong khái niệm của bọn họ cả, dù trước mắt, tôi nhìn thấy được, nhưng qua một lúc sau, thậm chí là vài giây sau, tôi lại quên bẵng đi mất “bên này” của họ là bên nào.
Tôi lắc đầu cười cười, rồi lia mắt đến tấm bản đồ thủ công được đặt gần đó. Đây là tấm bản đồ mà Sakura đã vẽ cho tôi, trên nó có ghi những địa điểm cụ thể, có chỉ ra hướng trái hướng phải. Sáu năm trưng trong tủ kính, tôi chưa từng nghĩ đến một ngày bản thân sẽ sử dụng lại.
Cũng vì tấm bản đồ chỉ đến địa chỉ nhà cũ của cô trên con hẻm số 13, tôi tìm ra rất nhanh. Sakura xuất hiện trước mặt tôi không lâu sau hồi chuông gõ cửa. Cô vẫn trong một bộ váy trắng thuần khiết, trang nhã mà vô cùng gợi cảm. Màu sắc của Sakura đã không hề thay đổi trong suốt bao năm nay, có lẽ cô thật sự thích màu trắng. Còn tôi thì khác, đã có một thời tôi cuồng màu vàng, thiết kế và lựa chọn mọi thứ đều là màu vàng cả, nhưng thiết nghĩ lại thấy bản thân thật trẻ con, tôi đã giã từ sở thích ấy từ rất lâu rồi…
Tôi mỉm cười dịu dàng, mở cửa cho Sakura vào trong xe, sau đó mới chạy vòng lại vị trí ghế lái của mình. Chầm chậm điều khiển vô lăng, chúng tôi cùng rời khỏi con hẻm.
Tôi đã lựa cho Manh Nha làm bạn nhảy của mình từ một vài ngày trước khi Sakura xuất hiện. Sự thay đổi của tôi đã khiến cho Manh Nha tức tưởi đến nghẹt thở. Có lẽ cô đang ngồi ở nhà, chấm khăn lau nước mắt uất ức, tiếc đứt ruột gan.
“Vẫn là Bugatti…”
“…Ừ.” Tôi đảo mắt nhìn cô đang sờ sờ nhẹ vào chiếc cốp nhỏ, gật đầu một cái. Tôi là con fan trung thành của dòng xe Bugatti Pháp, chiếc mà tôi đang cưỡi thuộc loại siêu thể thao Veyron màu trắng đen. Tôi chỉ tiếc một điều rằng, bản thân thích chơi siêu xe nhưng lại không thường sử dụng chúng vì căn bệnh nan y quái gở.
Sakura chăm chú nhìn đến tấm bản đồ nhỏ do chính tay cô vẽ, trầm ngâm một lúc thật lâu, cho đến khi tới nơi, cả hai chúng tôi đều không ai bắt chuyện thêm một câu nào.
…
Ôm tập tài liệu trong tay, cô cúi đầu chào tôi, trên miệng luôn đi kèm nụ cười mà cô xem là nhã nhặn. “Tôi đến để nhậm chức, thưa giám đốc.”
Tiểu Manh Nha tiến lên, thay mặt tôi đưa cho Sakura một chiếc thẻ, Manh Nha dường như rất ấm ức, nhưng vì sợ tôi sẽ làm điều gì đó với mình nên cô không tiện bộc phát.
“À, hãy bắt đầu từ công việc pha cafe cho tôi đi.” Tôi ngã người hẳn trên chiếc ghế, xoay đi xoay lại vài vòng, tạo kiểu cách nhàn hạ của một ông sếp.
“Tôi không biết pha, thưa giám đốc.” Cô không cười, cũng không thái độ gì cả. Sự thẳng thừng của cô suýt làm tôi chết nghẹn.
Tôi ho khan một tiếng, định mở lời đáp trả, nhưng Manh Nha nhanh chóng cướp lượt lời của tôi, cô khinh bỉ cười. “Bài tập hạ cấp cũng không hoàn thành, thì ra trên đời cũng có nhiều người vô dụng như vậy.”
Sakura không trả lời một câu, trực tiếp loại bỏ Manh Nha ra khỏi tầm mắt và lỗ tai mình.
Trông thấy thái độ tức giận của Manh Nha, tôi bỗng nảy lên một suy nghĩ. “Cũng… không quan trọng.” Tôi vuốt cằm đáp. Việc pha cafe đối với tôi lâu nay không còn là việc của một thư kí. “Tiểu Manh Nha sẽ chỉ dạy em từ từ.” Tôi quay sang Manh Nha, cười quyến rũ. “Giao cả cho em đấy!”
“A~ vâng. Nhất định rồi, thưa giám đốc.” Kết thúc câu, Manh Nha dẫn Sakura ra khỏi phòng. Tôi tiếp tục với công việc của mình, trong tâm trạng một chút chuyên tâm cũng không có.
Chuyện bất ngờ gặp lại “người cũ” sau sáu năm đã tác động rất lớn đến tâm tình nơi tôi. Chỉ vì không muốn ai nhìn thấu hay đoán ra, đặc biệt là cô bạn có ánh mắt biết đọc suy nghĩ của người khác kia, tôi bắt buộc phải che dấu thật kỹ.
Những việc tôi đang làm có ý nghĩa gì ư? Tất cả đều xuất phát từ tâm tư và mục đích…
Chẳng biết sau bao lâu thời gian, cửa phòng vang lên tiếng gõ cốc cốc. Khi đã có sự đồng ý của tôi, Sakura bước vào trong phòng, trên tay kèm một cốc cafe. Nhưng trông bộ đồ của cô khá bẩn bởi vệt đen nâu thấm ướt cả 2 lớp áo, tôi đoán ngay được chuyện gì vừa xảy ra. “Sao vậy?” Câu hỏi chỉ mang tính chất quan tâm thông thường.
“Vô tình tự làm đổ cafe vào người.” Sakura đáp rất nhanh. Tôi cau mày nhìn vệt ố trên chiếc áo sơ mi, so với tự đổ vào người, bị tạt giống hơn nhiều lần. Nhất định là Manh Nha đã làm gì với cốc cafe và chiếc áo của cô.
“Tiểu Manh Nha đâu rồi?”
Sakura nhìn tôi bằng ánh mắt không thể nào sâu sắc hơn, sau vài giây như vậy, cô cũng chịu đáp trả. “Tôi không biết.” Rồi cô đưa đến trước mặt tôi một cốc cafe còn bốc khói nghi ngút. “Thử đi, tôi vừa pha.”
Tốt nhất là tôi nên yêu cầu Manh Nha dạy thêm cho Sakura khoản lễ phép với cấp trên nữa. Tôi nhận lấy cốc cafe, chậm rãi đưa lên miệng uống trước con mắt dò xét của cô.
“Khụ~!” Tôi lấy tay che miệng, ngăn không cho thứ cafe kia phun hết ra ngoài. Vừa nuốt vào trong, tôi vừa cào nhẹ cổ họng và ho lên khù khụ. Mùi vị của nó không những mặn mà còn cay xè, thật sự rất kinh khủng!
Sakura liếc nhìn tôi và bật cười.
“Em đã bỏ thứ gì vào đây vậy?” Tôi hạ cốc cafe xuống, đương nhiên là không hề có chuyện tôi sẽ tiếp tục uống nó.
“Tiêu…” Cô khoanh tay, đảo mắt hờ hững. “…Rất nhiều tiêu.”
“Em…” Chẳng ai lại bỏ tiêu vào trong cafe bao giờ cả, Sakura rõ là đang muốn chơi tôi một vố.
Bỗng chiếc điện thoại riêng của tôi reo một tiếng, nhấc máy lên, tôi vừa hay nghe giọng nói choi chói của Manh Nha.
“Giám đốc~anh phải xử Yosuke Sakura, cô ta vừa đổ cafe lên đầu của em!”
Giờ thì tôi đã hiểu ra vấn đề, nguyên nhân nhất định do Manh Nha đã làm gì Sakura trước, cô mới trả đũa lại. Manh Nha chắc chắn đang gột rửa trong tolet, hay rối rít tìm kiếm một bộ đồ nào đó để thay. Còn Sakura thì… dường như không nghĩ đến vấn đề xảy ra trên bộ quần áo của mình. Tôi cau mày không vừa ý.
“Đừng đến văn phòng của tôi cho đến khi tôi cho phép~” Thay vì trả lời, tôi chỉ ra lệnh một câu như thế rồi cúp máy.
“Giá như tôi có thể cho cô ta uống một ly tương tự như vậy.” Sakura hất mắt về chiếc cốc cafe được đặt trên bàn.
Tôi nhếch miệng cười, đứng dậy và đi đến trước mặt cô. Từ gương mặt, tôi chuyển hướng ánh mắt đến vết ố trên chiếc áo của cô. Nối máy với cấp dưới, tôi trầm giọng. “Đem lên phòng của tôi một bộ công sở nữ.” Kết thúc lời lệnh, tôi một lần nữa hướng ánh nhìn đến cô. “Cởi áo ra đi.”
Sakura làm bộ mặt nai như chưa nghe rõ lời tôi nói. Tôi kiên nhẫn lặp lại. “Cởi ra.”
“Xin lỗi giám đốc, nhưng ở đây là…”
“Văn phòng của tôi.” Tôi nhanh chóng cắt ngang lời cô. “Sẽ chẳng có vấn đề gì cả.”
Sakura vẫn đứng im như tượng, vẻ mặt nhiệt thành chống đối tôi. Tôi nheo mày gạ gẫm. “Em muốn tự làm, hay để tôi giúp?”
Cô đặt tay lên trước ngực mình, nhìn tôi trân trân với ánh mắt đầy rẫy tia phức tạp. Cô đang nao núng không biết nên làm gì, tôi đoán chắc là thế. Sau cùng cô cũng lần mò mở những khuy áo đầu tiên, ánh mắt vẫn chăm chăm hướng vào tôi. Nhưng lúc này đây, thay vì đáp trả lại ánh nhìn ấy, tôi chỉ đang chăm chăm vào bộ ngực sắp lộ ra kia của cô.
Được hai khuy đầu, cô đột ngột dừng lại. “Tôi nghĩ mình nên đợi đến khi có quần áo.”
Tôi cau mi. Hai bàn tay của tôi chỉ vừa nâng lên được một chút, cô đã nhanh nhảu lùi người về phía sau. “Để tự tôi.”
Hai lớp áo đã được cô rũ bỏ một cách lần lượt, cô quăng chúng lên ghế, chĩa đến tôi với ánh mắt sâu lắng. Hiện tại, cô chỉ mặc duy nhất một chiếc váy ngắn cũn. Tôi cong miệng cười tà mị, bàn tay đặt lên chiếc lưng trắng mịn, chiếc lưỡi của tôi chậm rãi lướt dọc theo bầu ngực của cô và dừng lại ở đầu nhũ hồng hồng. Mùi cafe bám trên người còn ang áng hương thơm. Cô cong lưng nín thở, ngượng ngập chạm nhẹ vào người tôi, giữ cho bản thân không ngã về phía sau.
Tôi cố tình mút thật mạnh, tạo ra âm thanh chụt chịt ám muội. Chiếc lưỡi tôi đi đến đâu, vùng ấy đều trở nên ướt át khêu gợi khó tả. Sakura nấc lên một tiếng khoái cảm, ưỡn cao bộ ngực hơn đôi chút.
Tôi tự hào về thành tích vừa đạt được của mình.
*Cốc cốc!*
Tôi ngẩng đầu nhìn ra cửa. Có lẽ đồ đã đến. Tôi buông Sakura, tiến về phía cửa phòng rồi nhận đồ từ tay anh nhân viên. Anh ta dù không trực tiếp thấy cảnh tượng trong phòng, cũng nhìn tôi như kiểu đã đoán biết được tôi đang làm gì. Tôi mỉm cười chào anh ta trước khi quay vào trong.
Thay vì đưa cho Sakura, tôi đặt bộ đồ sang một bên, sau đó chầm chậm tiến về vị trí ghế ngồi của mình. Sakura bận nhìn theo tôi mà chưa thèm lấy đồ để thay.
“Việc pha cafe, em không cần học nữa.”
“Vậy tôi phải làm gì tiếp theo, thưa giám đốc?”
Tôi cười nhếch môi, rất nhanh đã có đáp án cho câu hỏi của cô. “Quyến rũ tôi đi.”
Sakura thu nạp câu nói của tôi nhanh chóng, cô nhìn xuống bộ ngực đang lộ ra kia của mình, sau đó gạt bỏ mọi vật dụng trên bàn làm việc sang bên cạnh để ngồi lên nó, xoay chân một vòng về phía trong. Lúc này đây, hai chiếc đùi trắng của cô đã thong dong trước mắt tôi, cô mở hai chân ở một độ mở nhất định, rồi cúi người xuống sát tầm mặt tôi, hai ngón tay đặt trên hai đầu nhũ của chính mình, khẽ day day. “Tôi không biết… thư kí cũng có một công việc như thế này.”
Sakura khẽ cười lém lỉnh. Nhưng dường như giờ đây, tôi chỉ tập trung ánh mắt đến cơ thể cô, đặc biệt là chiếc quần con màu trắng lấp ló giữa hai khe chân. Sakura thật sự rất biết cách câu dẫn, hay bản thân cô đã câu dẫn sẵn như vậy bởi những đường cong quyến rũ. Tôi chẳng phải một con người ăn chay, miếng thịt ngon trước mắt không thể nào bỏ lỡ. Sau khi đứng dậy, tôi sắp đặt cho cô ngã vào tay mình. Cô vẫn giữ ánh mắt chờ đợi theo dõi tôi. Tôi lướt nhẹ trên môi Sakura, những nụ hôn tới tấp truyền nước bọt của tôi sang khoang miệng cô, tạo hứng khởi cho cô quàng tay ôm lấy cổ tôi và siết chặt. Đồng thời, tôi lột phăng chiếc quần lót của cô, hai ngón tay như con lươn bắt đầu lần mò vào trong động.
Sakura oằn người vì sự xâm nhập mới mẻ, cô buông thả môi tôi, thở dốc. Tôi liên tục dùng hai ngón tay của mình khuấy đảo bên trong cô, sự ẩm ướt, ấm nóng tuyệt vời tác động lên đầu ngón tay khiến tôi không kìm nổi mà thọc vào mỗi lúc một mạnh và nhanh hơn.
“A…ha~Kuro…” Cô rên lên thích thú, chất dịch nhờn chảy ra ngày một nhiều.
Tôi phải hơi dừng lại một chút bởi lời gọi của Sakura. Khi cô gọi tên tôi, có một thứ cảm xúc kì lạ gì đó cố ý dẫn dắt tôi, tôi rất không thích điều này. “Gọi tôi là giám đốc.”
“Giám…đốc…ưm…” Sakura dường như có tỏ thái độ, nhưng cô không phàn nàn mà lập tức thuận theo. Tôi mỉm cười, đem ánh mắt si mê nhìn cô, đưa vào trong cô thêm một ngón tay nữa rồi tiếp tục thục thật mạnh. Sakura rên rỉ không dứt, nghe được những tiếng âm thanh dễ gây đỏ mặt cho kẻ khác này, tôi càng trở nên hưng phấn.
Tôi rút ra những ngón tay của mình, cố ý làm cho cô cảm thấy trống trải. Mị tình làm đôi mắt cô thêm phần lóng lánh, bờ môi bóng nhẩy nước bọt cùng đôi má bầu tròn. Nhìn thân thể đầy quyến rũ ấy, tôi như con thú không thể kìm chế nỗi khát vọng nút mạnh vào da thịt cô. Cho cô thở chưa đầy năm giây, tôi đã thay thế những ngón tay ban nãy bằng thứ đàn ông vừa được giải thoát từ hai lớp quần của mình, vừa khít. Cơ thể Sakura giờ đây hoàn toàn phụ thuộc vào mỗi nhịp tôi chuyển động. Cô ngã đầu về phía sau, bàn tay vụng về chạm vào người tôi. Tôi cũng xoa nắn tất thảy mọi nơi trên người cô, vừa đẩy vừa thở nhịp nhàng.
Sakura nâng hông cao hơn một chút, thoả hiệp với ham muốn của cô, tôi liền đẩy mạnh nhịp độ khiến cô khá chao đảo. Cả hai chúng tôi cùng gắn kết lẫn nhau bằng một mối tiếp giáp khít khao, không khác gì một mối bánh răng với một mối bánh cưa đúng khớp. Cô vòng hai chân ôm lấy hông tôi, nấc lên những tiếng rên hoan nỉ, tôi và cô đều đang tận hưởng dư vị của nhục dục căng tràn.
“Nơi này…” Tôi vuốt ve nhẹ nơi gắn kết của cả hai, giọng nói trầm khàn tuy chỉ là thủ thỉ bỗng trở nên quyết liệt, sắc bén hơn. “…đã cho bao nhiêu dương vật đi vào rồi?”
“Ưm…hu…” Sakura dương đôi mắt xanh biết nhìn tôi, ngoài những tiếng rên mị hoặc, miệng cô không hề phát ra thứ âm thanh nào giống với câu trả lời. Cảm giác trong tôi nay đã khác đi, hốc mắt đỏ quạch, vì hưng phấn, vì kích động, hay vì tức giận bởi cơn ghen tuông đều đúng. Tôi chỉnh sửa hai đầu gối của cô dang rộng ra thêm một chút, rồi thúc đến bán sống bán chết vào trong người cô.
“Á…a…ha…Kuro…” Cô khép chặt đôi mắt cảm nhận, một tay nắm chặt mép bàn, một tay thoả sức cào cấu lấy cánh tay tôi.
Tôi phả hơi ấm lên cổ Sakura, hôn xuýt xoa vào vành tai cô, bên dưới vẫn tiếp tục nhịp đẩy điên cuồng. “Gọi tôi là giám đốc…”
Sakura không trả lời, nhường vị trí cho những tiếng rên ngày một lớn hơn. Cô một lần nữa ưỡn cao hông, phối hợp cùng tôi tạo nên sự tiếp xúc tuyệt vời giữa cả hai. Nơi giao cấu bây giờ đã tách biệt với mặt bàn, điểm tựa của cô chỉ rơi vào cánh tay, vai, và đầu, nhờ đó, bao nhiêu sức sống của cô đều tuôn đổ về hạ bộ. Cô cắn chặt môi, nhưng rồi lại tự động buông ra vì không thể nào kìm nén được khoái lạc.
Qua lại với bao nhiêu nữ nhân, chỉ riêng Sakura mới có thể đưa tôi đến những xúc cảm thăng hoa như thế này. Tôi cố gắng lắm mới có thể lèo lái được một chút lý trí của mình. Nghĩ tới sáu năm vừa rồi, cô đã đi đâu, làm gì với ai, tôi gầm nhẹ, ép buộc bản thân phải dừng lại ở đây. Nhịp điệu của tôi bỗng chậm dần, Sakura mở mắt ra nhìn tôi, tiếng rên cũng bắt đầu nhỏ trở lại. Cho đến khi tôi rút ra hơn phân nửa, cô nắm chặt lấy cánh tay tôi, khẽ lắc đầu nức nở. “Đừng rút…”
Ý đồ là muốn cho Sakura biết một điều, cô sẽ không dễ dàng lại có được tôi sau quãng thời gian bỏ đi lâu như vậy. Nhưng khi nhìn vào gương mặt, ánh mắt ấy, cùng với cơn hoang lạc vừa tìm đến, tôi không thể nào tiếp tục kiềm chế mà chiều theo ý Sakura. Một lần nữa, tôi đâm thật mạnh vào sâu bên trong cô, tiếng sục sạo va chạm và tiếng rên rỉ không dứt lại có cơ hội hoà vào nhau làm một.
“Ừ…giám đốc!… Nơi ấy…phải…”
Không đầy một phút sau, tôi phóng toàn bộ tinh dịch ấm vào trong cơ thể Sakura, rồi khẽ khàng hôn cô đang lả lơi mềm nhũn trong vòng tay của mình. “Làm tình với em thật tuyệt… đồng ý làm búp bê của tôi không?”
Sakura mở bừng đôi mắt, cảm giác chông chênh của cô giờ đây, tôi có thể phần nào hiểu được. Ngỡ ngàng, chua xót, và phần lớn là tổn thương vì bị vũ nhục. Nhưng bản tính mạnh mẽ trong cô trỗi dậy rất nhanh, cô nuốt khan một ngụm nước miếng, nói với giọng đanh thép. “Xin lỗi, tôi không hứng thú.”
“Thật sự ư?” Tôi liếm nhẹ vào vành tai, thì thào khe khẽ, mang hơi thở ấm áp mê hoặc lòng người. “Chẳng phải em đã vừa tỏ ra rất phấn khích và liên tục rên rỉ cổ vũ tôi đó ư?”
Sakura đỏ mặt, không nghĩ ra cách phủ nhận những hành động gợi dục của mình vừa rồi. Tôi chỉ đến tấm kiếng lớn đặt trong phòng, nơi in dấu hai vệt bóng mờ mờ đang gắn kết lại với nhau. “Em xem…khi hai chúng ta hoà hợp làm một, thật sự quá hoàn hảo.” Rồi tôi quay lại nhìn Sakura đang hướng mắt đến tấm kiếng, gương mặt càng trở nên đỏ thêm. “Hãy đến tìm tôi, bất cứ khi nào em thay đổi quyết định.”
Sau khi đã rút cậu nhóc của mình ra, tôi lau sạch vết tinh dịch còn dính nhớp nháp rồi mặc lại quần, chỉnh cà vạt gọn ghẽ. Một cách cố ý nhất, tôi để cô chơi vơi trên mặt bàn.
Sakura nhìn tôi, chống hai tay gượng người dậy, nỗ lực làm ra vẻ dửng dưng với sự xa cách bất chợt của tôi. Tuy vẻ mặt cô luôn lạnh là vậy, nhưng tôi có thể nhìn thấu cơn sóng đang khuấy động bên trong cô.
Trong khi Sakura mặc quần áo mới đưa vào, tôi lau đi vết dịch còn vương vãi trên bàn làm việc, xịt thuốc khử mùi phòng, sau đó sắp xếp mọi thứ giấy tờ trên bàn một cách trật tự. Thực hiện xong mọi công việc cần phải làm, tôi ngồi yên trên ghế, xoay xoay cây bút trong tay và nhìn chăm chăm vào tấm lưng cô, miệng khẽ nhếch lên nụ cười.
Sakura quay đầu lại nhìn, bắt gặp ánh mắt của tôi, cô nhanh chóng đảo mắt trở về ngực mình, tiếp tục gài nốt những khuy áo cuối.
Không lâu sau, lúc mọi bằng chứng cho một cuộc hoan ái trong căn phòng này đều đã được thủ tiêu, Manh Nha bước vào, cô nhíu mày khi thấy Sakura đứng yên bên cạnh tôi. “Anh đã xử cô ta chưa?”
“Rồi.” Tôi bụm miệng cười, ánh mắt cũng hằn lên nhiều ý cười. Sakura liếc nhìn tôi không mấy khâm phục.
“Xử như thế nào?”
Tôi lập tức nghiêm mặt, cho Manh Nha thấy được rằng tôi đang rất không hài lòng với câu hỏi của cô. Cô hoảng hốt nhận ra sự thay đổi này, vội vã xua xua tay. “Em cái gì cũng đều chưa hỏi.”
Tôi cười híp mí, đáp lại tôi là một kiểu cười ái ngại của Manh Nha. Cô tự động lủi ra ngoài ngay sau đó mà không cần mở miệng xin phép tôi, trước khi đi, cô có liếc Sakura một cái thật dài.
Sakura đang khoanh tay bỗng nhếch miệng cười một tiếng, “Cô ta cũng sợ anh quá đấy nhỉ?”
Tô đan chéo hai tay trên bàn, nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu không tả siết. “Tôi cũng sẽ khiến cho em phải sợ tôi như vậy.”
Sakura không nói không rằng, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt cô, tôi biết lời đe doạ của mình rất có trọng lượng.
.
Ngày hôm sau, Sakura vẫn chào hỏi tôi và bắt đầu công việc của mình như thường, xem như cuộc hoan ái cùng đoạn hội thoại hôm qua của chúng tôi chưa từng tồn tại. Tôi đã từng rất bội phục cô về khoản này, cho đến bây giờ vẫn thế.
Cạo râu, xịt gel chải thẳng mượt thay cho bộ tóc được đánh rối thường ngày, và khoác bộ vest lịch lãm lên người, tôi lái chiếc Bugatti mui trần về phía nhà Sakura trước khi đến nhà hàng Tune tham dự buổi dạ tiệc họp mặt giữa các công ty điện tử với các hãng khác nhau thuộc chi nhánh Tokyo.
Để tránh lạc đường, tôi học thuộc lòng vị trí ghế lái mà mình đang ngồi là phía bên phải. Mọi thứ bên cửa kính sát cạnh đều nằm bên phải mốc là tôi. Hoặc khi giơ hai tay lên và đặt ngón cái vuông góc với bàn tay, tay nào tạo ra chữ L thì tay đó là tay trái. Như thế, sự nhầm lẫn giữa trái và phải của tôi đã giảm đi, tuy nhiều lúc nó vẫn còn là vấn đề nan giải – vì trên bản đồ không hề ghi hướng đi đó là bên trái hay bên phải. Trước kia, tôi thường đặt một câu hỏi vô cùng hài hước, ấy là tại sao người ta lại phân chia ra bên phải và bên trái? định nghĩa bên phải là gì? và bên trái là gì? Mỗi lần tôi hỏi ai đó bất kỳ về khái niệm của chúng, họ cũng đều trả lời: Bên phải là bên này, và bên trái là bên này. Chẳng hề có sự phân biệt rạch ròi gì giữa hai từ “này” trong khái niệm của bọn họ cả, dù trước mắt, tôi nhìn thấy được, nhưng qua một lúc sau, thậm chí là vài giây sau, tôi lại quên bẵng đi mất “bên này” của họ là bên nào.
Tôi lắc đầu cười cười, rồi lia mắt đến tấm bản đồ thủ công được đặt gần đó. Đây là tấm bản đồ mà Sakura đã vẽ cho tôi, trên nó có ghi những địa điểm cụ thể, có chỉ ra hướng trái hướng phải. Sáu năm trưng trong tủ kính, tôi chưa từng nghĩ đến một ngày bản thân sẽ sử dụng lại.
Cũng vì tấm bản đồ chỉ đến địa chỉ nhà cũ của cô trên con hẻm số 13, tôi tìm ra rất nhanh. Sakura xuất hiện trước mặt tôi không lâu sau hồi chuông gõ cửa. Cô vẫn trong một bộ váy trắng thuần khiết, trang nhã mà vô cùng gợi cảm. Màu sắc của Sakura đã không hề thay đổi trong suốt bao năm nay, có lẽ cô thật sự thích màu trắng. Còn tôi thì khác, đã có một thời tôi cuồng màu vàng, thiết kế và lựa chọn mọi thứ đều là màu vàng cả, nhưng thiết nghĩ lại thấy bản thân thật trẻ con, tôi đã giã từ sở thích ấy từ rất lâu rồi…
Tôi mỉm cười dịu dàng, mở cửa cho Sakura vào trong xe, sau đó mới chạy vòng lại vị trí ghế lái của mình. Chầm chậm điều khiển vô lăng, chúng tôi cùng rời khỏi con hẻm.
Tôi đã lựa cho Manh Nha làm bạn nhảy của mình từ một vài ngày trước khi Sakura xuất hiện. Sự thay đổi của tôi đã khiến cho Manh Nha tức tưởi đến nghẹt thở. Có lẽ cô đang ngồi ở nhà, chấm khăn lau nước mắt uất ức, tiếc đứt ruột gan.
“Vẫn là Bugatti…”
“…Ừ.” Tôi đảo mắt nhìn cô đang sờ sờ nhẹ vào chiếc cốp nhỏ, gật đầu một cái. Tôi là con fan trung thành của dòng xe Bugatti Pháp, chiếc mà tôi đang cưỡi thuộc loại siêu thể thao Veyron màu trắng đen. Tôi chỉ tiếc một điều rằng, bản thân thích chơi siêu xe nhưng lại không thường sử dụng chúng vì căn bệnh nan y quái gở.
Sakura chăm chú nhìn đến tấm bản đồ nhỏ do chính tay cô vẽ, trầm ngâm một lúc thật lâu, cho đến khi tới nơi, cả hai chúng tôi đều không ai bắt chuyện thêm một câu nào.
…
/173
|