Băng Tan

Chương 169 - Món Quà Cũ

/173


Tôi để cho cô khoát tay mình rồi chậm rãi bước vào trong hội trường. Gặp một vài người có quen biết, tôi gật đầu, mỉm cười niềm nở xem như lời chào xã giao. Sakura bên cạnh cũng giống như tôi, trông cô trong phong thái nhã nhặn như vậy, hết sức quyến rũ.

Đây là lần thứ hai tôi đến những bữa tiệc như thế này kể từ khi nhậm chức. Lần đầu là với cha Yosuke, ông đã giới thiệu tôi với không ít người, lần này bắt gặp họ ở đây, họ tiến đến và mời rượu tôi xem như lời chào. Tôi đón lấy hai ly rượu ngẫu nhiên từ kẻ bồi bàn và đưa cho Sakura một ly. Cười chào thân thiện, tôi giới thiệu Sakura với họ, đương nhiên tôi đã nói: cô là thư kí của riêng tôi. Mỗi lần như vậy, Sakura đều nhìn tôi, song cũng cong miệng cười nhàn nhạt.

Chúng tôi tiến vào trong hội trường chính, nơi có rất nhiều người thuộc giới thượng lưu đang xoay tròn khiêu vũ dưới ánh đèn mờ ảo, và dưới những giai điệu khác nhau của từng bản nhạc. Nguồn sáng lớn nhất của khán phòng là từ một quả cầu to màu tím pha lê được treo kiểu cách trên chính giữa trần nhà, với các nguồn sáng con từ chiếc đèn huỳnh quang vàng đã được tắt đi. Chúng tôi chậm rãi bước lên một chiếc cầu thang ngẫu nhiên, rồi cùng vin tay vào lan can hướng vào bên trong, bao quát hết hoạt động ở bên dưới khán phòng. Tôi không quá thích nơi này, bởi vì nó bốc lên thứ mùi giả tạo. Bọn người kia, bao gồm cả tôi, có thể cười đùa, bàn chuyện phiếm cùng nhau, nhưng tất cả đều hướng đến mục đích công việc của bản thân, hay nói cách khác, họ tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với mọi người để công việc làm ăn tiến triển thuận lợi hơn. Ba Yosuke đã từng nói với tôi, sống giả tạo một chút cũng tốt, tôi sẽ dễ dàng thành công hơn là việc cứ giữ khư bộ mặt thật thà để giao tiếp với người đời. Một phần trong tôi đang sống giả tạo, có lẽ thế, nhưng chính xác thì tôi chỉ lợi dụng sự giả tạo ấy để hoàn thiện bản thân mình mà thôi.

Tôi tựa cả hai tay về lan can và đổ dồn người về phía trước. Sakura ăn vài mẩu bích quy nhỏ đặt trên bàn gần đó để tạo việc làm cho chiếc miệng. Thứ bánh lạ kia không bao giờ khiến tôi hứng thú, trừ khi tôi khỏi hoàn toàn chứng biếng ăn tâm thần. Có thể là bác Tanaka đã làm ra chúng, nhưng không phải một mình bác, vì số lượng bánh trong đây là quá lớn, tôi tốt nhất không nên liều mình để thử.

Ít phút sau, lại có một anh chàng mặc vest đuôi tôm tiến đến trước mặt chúng tôi.

“Chào giám đốc Yosuke.”

“Chào ngài Thomas.” Tôi cúi đầu mỉm cười. Người này tôi có nhận ra, anh ta thật sự đã làm tôi ngỡ ngàng trong lần gặp mặt trước ở một buổi dạ tiệc giống thế này, khi mà khuôn mặt của anh ta rất quen thuộc đối với tôi. Nếu tôi nhớ không lầm, sáu năm trước, đã có một vị boss mang tên BP danh thần bí đã giả dạng thành Thomas Peter - tay chuyên thiết kế và kinh doanh các hãng điện tử, trong bữa ăn quý tộc tại Mexico. Ban đầu, tôi còn ngỡ như BP lại đến đây, và vật hắn như một kẻ điên loạn bị chạm trúng dây thần kinh cảm xúc nào ấy trong cơ thể. Mọi khúc mắc đã được giải quyết ngay sau đó, tôi đã xin lỗi khá chân thành về hành động của mình. Nhưng tôi không chắc hắn có còn để bụng cho đến giờ hay không.

“Uống với tôi một ly chứ?” Anh ta nâng cốc cao lên, vẻ chào mời.

“Oh~ được thôi.” Tôi nồng hậu giơ ly rượu lên tầm mặt. Sau khi cụng ly, cả hai cùng ngửa cổ tu ừng ực thứ chất cồn không quá nặng.

“Vị tiểu thư xinh đẹp đây là...?”

Trước khi tôi kịp nói gì đó, Sakura đã mở miệng lên tiếng trước, thu hút ánh mắt của cả hai chúng tôi. “Tôi là Yosuke Sakura. Rất vui được gặp ngài, ngài Thomas.”

“Ồ, cậu đã lấy vợ rồi ư? Rất vui được gặp bà, bà Yosuke.” Hắn vừa nói, vừa nắm lấy bàn tay Sakura và phớt lên đó một nụ hôn nhẹ.

Tôi đã xém cắn trúng lưỡi mình. Chẳng rõ là Sakura có hay không cố ý đổi họ giống tôi để gây ra những tình huống hiểu lầm như thế này. Tôi đánh mắt về cô một vài giây trước khi cười giải thích. “Không phải, chỉ là đồng họ mà thôi. Cô ấy là thư kí của tôi.”

“Ô, thật xin lỗi. Tôi lại cứ nghĩ...” Anh ta đưa tay vuốt tóc mình.

“Không sao cả.” Tôi nhún vai, tỏ ý không quan tâm cho lắm. Sakura dường như đã liếc nhìn tôi, cô không nói gì, chỉ lẳng lặng cười mỉm, vẻ xa cách.

“Vậy thì, vị tiểu thư này, có muốn cùng tôi nhảy một bản?” Anh ta giơ tay mời hỏi.

Sakura không suy nghĩ nhiều, đáp trả anh ta bằng một cái mỉm cười, đồng thời giơ tay lên nắm lấy bàn tay kia. Nhưng trước khi hai bàn tay ấy chạm vào nhau, tôi đã vội vàng giữ lấy tay Sakura.

“Xin lỗi, nhưng cô ấy là bạn nhảy của tôi hôm nay.”

Thomas nhìn tôi, rồi lại nhìn Sakura, ánh mắt hắt lên ý phức tạp, không thể hiểu nỗi sự mâu thuẫn trong thái độ của tôi cùng cô. Nhưng rồi anh ta cũng chỉ gật đầu xin lỗi, và chào tạm biệt để đi mời rượu những người khác.

Tôi vẫn chưa thả bàn tay Sakura, sau khi liếc về phía cô, mỉm cười đầy hàm ý, tôi nhẹ nhàng cất lời. “Giờ thì cùng nhảy chứ?”

Sakura gật đầu thay cho lời đồng ý. Cả hai chúng tôi cùng tiến xuống cầu thang, tìm một vị trí đủ thoáng, tôi đặt tay mình lên eo Sakura rồi bắt đầu những nhịp điệu nhẹ nhàng. Cô hôm nay đi đôi giày những mười phân, nhờ đó mà tôi đã không quá mỏi cổ khi cúi xuống nhìn cô ở khoảng cách gần như thế này nữa.

Rúc đầu vào sâu trong chiếc cổ thanh mảnh của Sakura, tôi hít hà mùi hương anh đào thơm ngát từ trên người cô. Nếu tôi là một ma cà rồng, tôi e rằng sẽ không ngần ngại mà cắn phập chiếc ranh năng nhọn vào cái cổ trắng ngần đầy gợi cảm ấy.

“Chúng ta...đã có một màn khiêu vũ như thế này trước đây.” Sakura là người đầu tiên khơi gợi câu chuyện. Tôi “ừ” một tiếng khe khẽ. Làm sao quên được cái khoảnh khắc ngọt ngào giữa tôi và cô tại lễ hội Bunkasai diễn ra ở trường Harrod, trước khi Sakura rời bỏ tôi mà đi đâm đầu vào cuộc báo thù đầy nước mắt.

Tôi siết eo cô mạnh hơn một chút, ràng buộc cô với chính bản thân mình, đảm bảo cho lần bỏ đi tiếp theo của cô sẽ không bao giờ tái diễn. Có lẽ ánh mắt tôi giờ đây đã phủ nhuộm đầy tia chiếm hữu trông thấy. Tôi có thể khống chế cơn sợ hãi của mình khi nghĩ đến việc Sakura sẽ rời đi lần nữa, nhưng không thể khiến nó biến mất hoàn toàn.

Tôi liếm nhẹ vành tai Sakura, cứ như đó là một sở thích. Sakura cong người né tránh. “Đừng, ở đây rất đông người...”

Sẽ chẳng ai để ý thấy chúng tôi vừa làm gì trong không gian mờ mờ tỏ như thế này. Nhưng tôi không muốn sự việc tiến thêm, đơn giản chỉ là thổi lên ngọn lửa dục vọng cho cả hai rồi tự dập tắt nó.

Không gian im ắng tiếng giai điệu kết thúc một bài nhạc. Bọn người dẫn chương trình đan xen khiêu vũ mới tiết mục độc tấu piano. Màn biểu diễn của vị khách mời nào đó trên khán đài thật sự rất hay. Cả hai chúng tôi cùng hướng mắt lên đó, một hồi không lâu sau, Sakura bảo muốn đi vệ sinh và sẽ quay trở lại ngay.

Tôi gật đầu, rồi đứng nơi ấy chờ đợi. Bài biểu diễn độc tấu kết thúc, người ta lại tiếp tục màn khiêu vũ. Mười lăm phút sau vẫn chưa thấy Sakura quay trở lại, tôi thấp thỏm tiến đến nhà vệ sinh nữ. Trong lúc ngọn lửa hoang mang trong tôi đã được thổi bùng lên, Sakura bỗng xuất hiện. Tôi ngớ người ngạc nhiên khi thấy Sakura đang đứng ở trên khán đài, với một cây đàn violin.

MC giới thiệu Sakura và nói cô muốn chơi một bản đàn tặng mọi người.

Từng nốt nhạc dưới bàn tay điệu nghệ bắt đầu vang lên trong không gian, bao trùm những sợi ấm áp được giăng ra theo mỗi giai điệu, tựa như cô muốn có sự gắn kết ngọt ngào giữa mình với mọi người. Hoặc đó chỉ là cảm nhận của riêng tôi, hay thật sự cô muốn gắn kết với tôi thông qua tiếng vĩ cầm này.

Sợi dây gắn kết kia rất có ma lực, tôi chầm chậm tiến về khán đài, phía dưới ngay trước mặt Sakura. Một hình mặt trời được khắc thủ công trên hộp đàn hiện diện trước mắt tôi. Đây là cây đàn mà... tôi đã tặng Sakura trước kia, trong lần sinh nhật thứ 17 của cô? Tôi nghe như tiếng đàn róc rách bên tai, mang theo hơi nóng ấm từ ánh quang mặt trời.

Sakura đã để ý thấy tôi từ lâu, tia nhìn của cô cứ chú mục về tôi không dứt. Tôi không hiểu sao bản thân có cảm giác đây như một lời tỏ tình công khai mà cô dành cho mình.

Tiếng vỗ tay vang lên, tôi mới nhận thức bản nhạc ngắn của cô đã kết thúc. Sakura cúi đầu chào, diễm lệ đi xuống trong bộ váy trắng thướt tha. Cô chậm rãi tiến đến trước mặt tôi, trên tay vẫn giữ khư cây đàn.

“Em đã...” Tôi định hỏi: ‘vẫn còn giữ lấy nó sao?’ để thể hiện sự ngạc nhiên, nhưng cảm thấy câu hỏi này thật thừa thải, tôi liền tặc lưỡi chuyển sang câu hỏi khác. “...về nhà lấy nó sao?”

“Không. Nhờ người đem lên hộ.” Sakura vuốt ve nhẹ quanh biểu tượng mặt trời. “Tôi biểu diễn với nó là vì... anh rất thích nghe tiếng đàn của tôi...”

“À...” Tôi bật cười, đảo mắt xuống mũi giày của mình. Cô ấy không bao giờ là thôi khiến tôi phát cuồng. “Đúng, đã từng.” Và bây giờ cũng vậy. Nhưng Sakura không nghe được vế sau này, cô đứng im nhìn tôi, có vẻ gì đó như thơ thẫn và cuốn hút. Bức tường xa cách khi ánh mắt tôi cùng cô giao nhau vẫn chưa hề biến mất.

Một số người khác lại vây lấy chúng tôi, họ mời rượu tôi, và hỏi han cùng khen ngợi cô. Sakura chỉ luôn mỉm cười, tựa như một công cụ được lập trình sẵn câu lệnh kéo cong khoé miệng. Nhưng điều này vô tình làm thiện cảm của bọn người kia đối với cô tăng lên, những kẻ con trai ga lăng mời cô nhảy một điệu, đương nhiên, tất cả đều bị tôi khước từ. Với những nữ nhân mời tôi nhảy, tôi không suy nghĩ nhiều liền từ chối, nhưng trông Sakura có vẻ như là đồng ý lời mời và muốn nhảy cùng những kẻ đàn ông kia, tôi cảm thấy bản thân sắp phát tiết.

“Tiểu thư có thể nhảy với tôi một bản không?” Lại thêm một kẻ con trai, tôi thề rằng hắn ta là kẻ cuối cùng có thể mời cô.

“Xin lỗi,” Tôi cất giọng mệt mỏi. “Tôi hơi nhức đầu, em ấy bây giờ phải về cùng tôi rồi...”

“À...không sao.”

Tôi mỉm cười ý nhị nhìn hắn, sau đó kéo tay Sakura đi ra ngoài. Cô đã luôn im lặng, cho đến khi chúng tôi tiến tới bãi đổ xe, cô mấp máy đôi môi chuẩn bị nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Yên vị trong xe, cô mở miệng hỏi một câu, cảm xúc không tồn tại qua thanh âm, mà là qua nội dung lời nói. “Anh ổn chứ?”

Tôi cong môi cười, tiếp nối câu thoại bằng một đề tài khác. Tôi nhướn người về phía Sakura một chút, giữ khoảng cách cả hai sao cho thật gần. “Sẽ ổn... nếu như em đồng ý lời mời của tôi sớm một chút.”

Sakura cụp mi xuống, bàn tay cô nghịch nghịch vạt váy của mình. Hơi men trong người ra lệnh tôi phải chiếm lấy cơ thể cô ngay bây giờ, nhưng lý trí tôi đã kịp thời ngăn cản. Tôi xoay đầu Sakura về phía mình, đặt lên đôi môi đỏ mọng ấy một nụ hôn nhẹ, tựa như chuồn chuồn điểm nước.

Tôi lái xe trở về nhà Sakura, suốt chặng đường chẳng ai nói với ai câu nào. Lời thốt ra khỏi miệng duy nhất là lời chào tạm biệt và chúc ngủ ngon.

Tôi cũng về đến cổng nhà mình không lâu sau đó.

Suy đi nghĩ lại, tôi có thể khẳng định Sakura sẽ đồng ý lời mời của tôi. Nhưng thời gian là trong bao lâu, tôi vẫn chưa dám chắc. Không thể nào chờ đợi đến lúc ấy, tôi ép buộc mình phải đẩy nhanh tiến độ này.

Vừa đánh răng trong nhà vệ sinh, tôi vừa gửi đi một dòng tin nhắn: ‘Tiểu Manh Nha này~’

Rất nhanh chóng sau đó tôi đã nhận được hồi âm. ‘Vâng?’

Tôi lướt nhanh từng ngón tay trên bàn phím trước khi quay trở lại với chiếc bàn chải. ‘Rửa những tấm hình chúng ta chụp trên giường dạo trước đi, tôi muốn xem lại. Ngày mai đem lên nhé!”

‘Vâng! Em đã rửa sẵn rồi~!’ Một tin nhắn rất nhanh, kèm theo đó là biểu cảm khoái chí ^o^ của cô bạn. Tôi nhếch miệng cười, cất điện thoại và súc miệng ngay sau đó. Sau khi đánh răng, rửa mặt xong xuôi, tôi nắm nhẹ lấy cằm, nghiêng đầu qua, rồi nghiêng đầu lại ngắm mình trên chiếc gương. Tôi dùng ngón trỏ đẩy một bên khoé miệng lên cao và giữ nguyên cơ mặt như thế. Trông tôi cười nửa miệng như thế này hấp dẫn hơn cả. Thật kỳ lạ, có khi nào nụ cười nửa miệng xưa kia của cô chính là nguyên nhân thu hút tôi chăng?

Tôi di chuyển tay lướt dọc lên lồng ngực trái của mình, nơi có hai vết sẹo hơi lồi vẫn còn khá rõ ràng. Chúng quá đẹp đẽ để tôi có thể xoá đi như những vết sẹo khác. Đặc biệt là khi, chúng cất giữ, giam cầm mọi ngu ngốc của tôi, gợi nhớ cho tôi về một quá khứ chết tiệt và nhắc nhở tôi nên sống khác đi, sống như thế nào cũng được, chỉ cần là đặt bản thân lên hàng đầu. Chúng; một là do Sakura gián tiếp bắn tôi qua Saito Suichi ở bài kiểm tra của hắn, hai là do kẻ dẫn Sakura đi đã bắn tôi không nương tình. Những vết thương ngu ngốc!

Được rồi, tôi ngay bây giờ đi chuẩn bị một vài món đồ thú vị, ngày mai, nhất định cô sẽ phải đồng ý khuất phục dưới thân tôi.

...

Ngồi trong văn phòng, tôi vừa sắp xếp lại một số kế hoạch, vừa ngồi canh đồng hồ. Khi kim giờ đang tiến gần sát với số 9 và kim phút đang ở vị trí số 11, tôi nhấc điện thoại gọi điện cho Manh Nha. “Tiểu Manh Nha, vào phòng tôi đi.”

Chưa đầy 30s sau, Manh Nha đã xuất hiện trước mắt tôi. Trên tay cô cầm theo những bức hình 10x15.

“Đây là... những khoảnh khắc vui vẻ của chúng ta.” Manh Nha lè lưỡi cười gượng. Tôi nheo mắt cười nhìn theo những tấm hình cô đang trải ra trên bàn. Tất cả chúng đều là do Manh Nha chụp trong lúc tôi đang ngủ say, cô thì tạo dáng đủ kiểu với thân thể trần như nhộng của tôi.

Tôi kéo tay Manh Nha, để cô ngồi lên trên đùi mình. Sau đó đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, hai tay đồng thời mở vài chiếc cúc vướng víu trên áo sơ mi cùng chiếc cúp ngực của cô. Tôi dịch lưỡi xuống cổ và dừng lại trên hai bộ ngực tròn trĩnh của Manh Nha.

“Sak...” Tôi vội nuốt đi những từ ngữ còn lại của lời gọi vào bên trong. Người con gái cùng tôi thân mật đang nhắm mắt chìm đắm trong cơn vui sướng, không chú ý đến tôi vừa mở miệng gọi tên ai. Tôi cũng cố gắng bẵng qua sự nhu nhược của mình vừa rồi, tập trung vờn đùa hai đầu nhũ bằng cả tay và lưỡi.

Có tiếng gõ cửa bên ngoài, tôi biết thời khắc thể hiện màn diễn xuất của mình đã đến. Tôi trở nên nồng nhiệt hơn cả.

“Giám...đốc...” Manh Nha khẽ gọi tôi, vì sợ tôi không nghe thấy tiếng gõ cửa. Tuy là nhắc nhở tôi, nhưng cô không muốn đẩy tôi ra, như thế thừa cho thấy cô rất không muốn bị phá đám như thế nào.

“Đừng quan tâm.” Tôi khàn giọng nói nhỏ. Rồi cho hết một bên bầu ngực của cô vào trong miệng, một tay tích cực ngắt nhéo bầu ngực còn lại, và một tay thì xoa nắn lưng cô với nhịp độ nhanh hơn.

Sakura đã vào bên trong phòng. Tôi giả như rằng rất chuyên tâm mà không màng đến sự tồn tại của cô, không màng đến việc cô đang đứng bất động một chỗ.

“Giám đốc.” Dù tiếc ngẩn ngơ, nhưng Manh Nha vẫn phải đẩy tôi ra. Cô bĩu môi lườm nguýt kẻ phá đám.

Tôi lúc này đây cũng bắt đầu hướng mắt đến Sakura, sự ngạc nhiên giả tạo được dập tắt rất nhanh trước khi tôi lấy lại vẻ mặt hờ hững của mình.

“Xin lỗi đã làm phiền~” Cơn ghen tuông trong lời nói của cô đã bị che giấu một cách khôn ngoan. Nhưng nó không qua mắt được tôi, vì tôi đã quá hiểu người con gái này mất rồi.

Manh Nha đứng dậy, chỉnh chỉnh lại áo quần của mình, kênh mặt với Sakura. Sakura không quan tâm, cô tiến lại gần và đưa cho tôi một xấp giấy tờ. “Đây là tài liệu cần anh xem qua.” Ánh mắt Sakura vô tình rơi vào những bức hình trên bàn, nhưng bức hình mà tôi cùng Manh Nha trần trụi dưới một tấm chăn trên chiếc giường. Cô mím môi, một bên mày nhếch lên thay cho sự bất cần. “Tôi ra ngoài ngay đây, hai người tiếp tục vui vẻ.”

“Khoan đã~.” Tôi chép miệng. “Em có thể đảm bảo sẽ không kể chuyện mình vừa thấy ra bên ngoài?”

Một câu hỏi tác động mạnh tâm tình nơi cô.

Nhưng cô lại nở một nụ cười nửa miệng, vẻ mặt như vừa thông suốt ra một điều gì đó. “Giám đốc~ Anh sợ người ngoài biết mối quan hệ giữa mình với thư kí như vậy. Nhưng khi biết tôi ở ngoài, anh vẫn tỏ ra như không quan tâm và tiếp tục “làm”. Anh không sợ tôi sẽ biết hay sao...? Hay là, vì anh cố ý để tôi nhìn thấy?”

Tôi nửa cười nửa không. Sakura luôn có bằng chứng khoa học cho logic của mình - ngoại trừ những thứ phải dựa vào cảm tính. Cô vẫn luôn thông minh thế, trong tình cảnh này, đáng lý cô phải vì ghen tuông mà quên mất đi những thứ khác, chứ không phải đứng đó mà vạch mặt tôi như vậy.

Nhưng dẫu sao thì, cô chắc chắn không thể vượt qua lần sắp đặt này của tôi.

“Tiểu Manh Nha, em ra ngoài trước đi.”

Ngay khi Manh Nha khuất sau cánh cửa, tôi nhoẻn miệng cười đối đáp. “Ừ, là tôi cố ý.” Suy nghĩ một vài giây, tôi bổ sung vào lời nói của mình. “Tôi muốn cho em biết, tôi không đủ kiên nhẫn để chờ đợi điều gì lâu.”

Câu nói của tôi mang hai tầng ý nghĩa. Nhìn vào ánh mắt xanh biếc kia, tôi biết cô đã thấu hiểu được cả hai. “Em đã có đáp án cho lời mời của tôi?”

“Phải.” Cô gật đầu ngay tắp lự. “Từ một vài phút trước.”

“Nhanh như vậy sao? Đó là...?” Tôi quay mặt sang một bên, tiện bề đưa lỗ tai và liếc mắt về phía cô.

“...Tôi đồng ý.”

“Tôi không nghe rõ.” Tôi cong miệng cười tươi, nói như thế để cô có thể lặp lại một lần nữa. Cô khép hờ đôi mắt, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ chiều theo ý tôi.

“Tôi, đồng ý làm búp bê của anh.”

...


/173

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status