...
Tôi ngây ngốc. Giúp Sakura trở lại như xưa? Nhưng bằng cách nào? Và... “Tại sao lại là cháu?”
“Bác kể cho cháu nghe cũng vì chuyện này. Bác thấy cháu đáng tin tưởng, linh cảm rằng cháu sẽ là một người thân thiết của nó. Cháu biết không, nó đã không tiếp chuyện với bất cứ ai một cách đúng nghĩa từ khi ấy, ngay cả bác. Nhưng khi cháu xuất hiện, bên cạnh giường của Sakura trong bệnh viện, hay trước cửa nhà, đều khiến bác lưu tâm.”
Bác lưu tâm đến tôi, điều này chẳng có gì là xấu cả. Tôi im lặng nhìn bác, tia nhìn bao hàm một nỗi tò mò và mong đợi được giải đáp nhiều hơn.
“Đối với Sakura hiện tại, một con vật hay là người chết ngay giữa đường, con bé cũng không màng mà đạp lên nó rồi bước qua với một ánh mắt vô cảm. Nhưng ánh mắt đó dường như rất có hồn khi nhìn cháu. Bác tin, nó đã đặt một chút tin tưởng lên cháu rồi.”
“Thật vậy sao?” Khoé môi tôi khẽ giật, tôi mấp máy thành lời. Sakura đã tin tưởng tôi, một-chút. Tôi nên mừng mới phải. “Nhưng Sakura đã rất ghét cháu.”
Cái hình ảnh cô quay mặt bỏ đi sau khi ném vào tôi ba chữ “kẻ phản bội”, tôi không thể nào quên được. Cô ấy, đã từng rất ghét tôi. Không ai có thể đặt lòng tin dù chỉ một chút vào người mà bản thân cho là kẻ phản bội nữa.
“Nếu ghét cháu...Sakura sẽ không bao giờ đem cháu vào trong nhà và băng bó tỉ mỉ như thế. Nó nhất định sẽ mặc cháu trước cổng, để cháu biến thành một cái thây khô, và thậm chí nó còn không chôn cất hay gọi điện về nhà báo, mà chỉ quăng cháu đi chỗ khác để tránh mùi thối rữa từ xác, nếu-không-có-ai-phát-hiện-xác-của-cháu-trừ-nó.
“Ây!” Tôi nhảy dựng, da gà da vịt thi nhau nổi hết lên. Bác ấy nói cứ như việc đó là hiển nhiên vậy.
“Người Sakura đã ghét...thì sống cũng không phải là chuyện dễ dàng gì cả. Người đó...nhất định sẽ mong được chết, trước khi con bé sử dụng bộ óc của mình để hành hạ người đó về mặt tinh thần, cả trong quá khứ lẫn hiện tại.”
Tôi nuốt khan nước miếng. Có lẽ do trong phòng không mở điều hoà nên mồ hôi hột từng giọt trên mặt tôi thi nhau tuôn ra.
Sakura không ghét tôi thì có thể, nhưng chị Shirin sẽ như thế nào? Đối với chị, có thể đòn trả kia của cô rất khủng khiếp, nhưng đối với người khác, hay với tôi, như thế chỉ là trò trẻ con của những đứa trẻ con ngoan độc, xảo quyệt. Nó vẫn chưa đủ để hình dung cụm từ “khiến kẻ khác sống không được, chết không xong” của bác quản gia. Hay là bác đang cường đại? Hay là…Sakura thật sự không quá ghét Shirin vì lý do nào đó? Không lý nào, hai kẻ ấy cứ gần nhau là có chuyện, là gây hấn, hận nhau chắc cũng thấm xương tuỷ rồi.
Vì cậu muốn như thế, nên tôi sẽ tha thứ cho chị cậu, một lần thôi...
Vì cậu…
Suy cho cùng, tôi cũng tìm được đáp án. Ngoan độc của bác nói có thể cường đại một chút. Bởi vì đối với một học sinh trung học, bấy nhiêu màn trả thù đó cũng đã được gọi là quá tàn nhẫn.
“Nhưng cũng không hoàn toàn là vậy.” Bác đột nhiên mở miệng, kéo tôi quay trở về thực tại.
“Là sao ạ?”
“Có một người nó rất căm ghét, nhưng nó chưa thể trả thù...” Bác nói như có cái gì đó nghẹn lại. “Bác cũng không biết trong tương lai nó sẽ làm gì nữa. Nhưng hi vọng cháu có thể thay đổi được nó ở hiện tại để nó có thể quên đi mối thù này.”
“Người đó là ai ạ?” Một mối thù mà Sakura chưa thể trả? Cơ mà giọng điệu kia của bác thật giống với việc, bác đang muốn tố cáo cô luôn là người thích đi gây thù với kẻ khác.
“...” Bác im lặng một lúc, rồi quay sang tôi mỉm cười một cách hiền từ. “Một khi Sakura đã hoàn toàn tin tưởng cháu, tự dưng cháu sẽ biết tất cả.”
“Cậu ấy sẽ kể cháu nghe ư?”
“Không. Cô bé sẽ không kể hay hó hé bất cứ một lời nào về cuộc đời mình đối với những người nó xem là quan trọng. Bởi vì nó sợ phải cuốn họ vào vòng xoay nghiệt ngã đó.” Ông khẽ nói.
Người xem là quan trọng? Ừ thì bạn thân cũng xem là quan trọng. “Nhưng một khi cháu đã thấu hiểu con người Sakura, cháu cũng sẽ rõ mọi thứ xung quanh nó.”
Thấu hiểu cô, tôi thật trông mong đến lúc ấy. Dù tiếp xúc với Sakura đã lâu, nhưng tôi cảm thấy mình chưa-hiểu-một-cái-gì về cô cả.
Chưa hiểu thôi mà, đâu phải là không hiểu, nhỉ ?
“Vâng. Cháu sẽ cố gắng…” Lưỡng lự một hồi, tôi cũng đi đến gật đầu. Tôi thực rất muốn làm một điều gì đó cho Sakura, giả dụ như…khiến cô ấy trở nên vui vẻ, hay cười tươi chẳng hạn. Cho dù tôi biết rằng điều này vô cùng khó khăn.
“Cảm ơn cháu đã lắng nghe bác nói. Một người bận tâm đến quá khứ của đứa nhỏ này như vậy...bác tin là bác đã đặt niềm tin tưởng vào đúng người.”
“Vâng ạ.” Sakura sẽ là một người bạn tương lai của tôi. Vì thế tôi sẽ phải lắng nghe từng thứ về cô ấy như nghe giảng trên lớp học, để con đường xoá bỏ đi chữ “tương lai” trong “bạn thân tương lai” ngắn đi thật nhiều.
Tớ thích cậu thân thiện hơn một chút.
Tuỳ cậu thôi, tôi sẽ không thay đổi đâu, đừng hy vọng...
Tôi cảm giác rằng, bản thân sắp phải đương đầu với một cơn bão bùng giông tố đang từ từ nuốt chửng tất cả mọi thứ trên đường đi của nó vậy.
Một lần nữa ngước nhìn khung ảnh suốt từ nãy đến giờ vẫn giữa trong tay, tôi khẽ cười mỉm. “Cậu cười dễ thương lắm. Tớ sẽ giúp cậu lấy lại được nụ cười này.”
…
..
----END CHAP 15----
Note: (*)Kim Ung Yong: Mới 5 tháng tuổi ông đã biết đi và nói, 7 tháng tuổi biết viết và chơi cờ. Ông bắt đầu học tích phân khi mới 3 tuổi. Có thể đọc và viết tiếng Nhật, Hàn, Đức và Anh trước sinh nhật lần thứ 4. Khi mới 4 tuổi ông đã giải được các bài toán phức tạp về vi phân và tích phân trên truyền hình Nhật và thể hiện thành thạo bốn thứ tiếng trên. Cùng năm này ông đã vào đại học, và vào làm việc ở NASA(Cơ quan Hàng không và Vũ trụ Hoa Kỳ), có bằng tiến sĩ năm 15 tuổi, có chỉ số IQ cao nhất thế giới. Siêu thần đồng người Hàn Quốc này sinh năm 1962 và là người thông minh nhất đến thời điểm hiện tại. Ông được sách kỷ lục Guiness công nhận là người có chỉ số thông minh cao nhất hành tinh, ước tính trên 210.
Tôi ngây ngốc. Giúp Sakura trở lại như xưa? Nhưng bằng cách nào? Và... “Tại sao lại là cháu?”
“Bác kể cho cháu nghe cũng vì chuyện này. Bác thấy cháu đáng tin tưởng, linh cảm rằng cháu sẽ là một người thân thiết của nó. Cháu biết không, nó đã không tiếp chuyện với bất cứ ai một cách đúng nghĩa từ khi ấy, ngay cả bác. Nhưng khi cháu xuất hiện, bên cạnh giường của Sakura trong bệnh viện, hay trước cửa nhà, đều khiến bác lưu tâm.”
Bác lưu tâm đến tôi, điều này chẳng có gì là xấu cả. Tôi im lặng nhìn bác, tia nhìn bao hàm một nỗi tò mò và mong đợi được giải đáp nhiều hơn.
“Đối với Sakura hiện tại, một con vật hay là người chết ngay giữa đường, con bé cũng không màng mà đạp lên nó rồi bước qua với một ánh mắt vô cảm. Nhưng ánh mắt đó dường như rất có hồn khi nhìn cháu. Bác tin, nó đã đặt một chút tin tưởng lên cháu rồi.”
“Thật vậy sao?” Khoé môi tôi khẽ giật, tôi mấp máy thành lời. Sakura đã tin tưởng tôi, một-chút. Tôi nên mừng mới phải. “Nhưng Sakura đã rất ghét cháu.”
Cái hình ảnh cô quay mặt bỏ đi sau khi ném vào tôi ba chữ “kẻ phản bội”, tôi không thể nào quên được. Cô ấy, đã từng rất ghét tôi. Không ai có thể đặt lòng tin dù chỉ một chút vào người mà bản thân cho là kẻ phản bội nữa.
“Nếu ghét cháu...Sakura sẽ không bao giờ đem cháu vào trong nhà và băng bó tỉ mỉ như thế. Nó nhất định sẽ mặc cháu trước cổng, để cháu biến thành một cái thây khô, và thậm chí nó còn không chôn cất hay gọi điện về nhà báo, mà chỉ quăng cháu đi chỗ khác để tránh mùi thối rữa từ xác, nếu-không-có-ai-phát-hiện-xác-của-cháu-trừ-nó.
“Ây!” Tôi nhảy dựng, da gà da vịt thi nhau nổi hết lên. Bác ấy nói cứ như việc đó là hiển nhiên vậy.
“Người Sakura đã ghét...thì sống cũng không phải là chuyện dễ dàng gì cả. Người đó...nhất định sẽ mong được chết, trước khi con bé sử dụng bộ óc của mình để hành hạ người đó về mặt tinh thần, cả trong quá khứ lẫn hiện tại.”
Tôi nuốt khan nước miếng. Có lẽ do trong phòng không mở điều hoà nên mồ hôi hột từng giọt trên mặt tôi thi nhau tuôn ra.
Sakura không ghét tôi thì có thể, nhưng chị Shirin sẽ như thế nào? Đối với chị, có thể đòn trả kia của cô rất khủng khiếp, nhưng đối với người khác, hay với tôi, như thế chỉ là trò trẻ con của những đứa trẻ con ngoan độc, xảo quyệt. Nó vẫn chưa đủ để hình dung cụm từ “khiến kẻ khác sống không được, chết không xong” của bác quản gia. Hay là bác đang cường đại? Hay là…Sakura thật sự không quá ghét Shirin vì lý do nào đó? Không lý nào, hai kẻ ấy cứ gần nhau là có chuyện, là gây hấn, hận nhau chắc cũng thấm xương tuỷ rồi.
Vì cậu muốn như thế, nên tôi sẽ tha thứ cho chị cậu, một lần thôi...
Vì cậu…
Suy cho cùng, tôi cũng tìm được đáp án. Ngoan độc của bác nói có thể cường đại một chút. Bởi vì đối với một học sinh trung học, bấy nhiêu màn trả thù đó cũng đã được gọi là quá tàn nhẫn.
“Nhưng cũng không hoàn toàn là vậy.” Bác đột nhiên mở miệng, kéo tôi quay trở về thực tại.
“Là sao ạ?”
“Có một người nó rất căm ghét, nhưng nó chưa thể trả thù...” Bác nói như có cái gì đó nghẹn lại. “Bác cũng không biết trong tương lai nó sẽ làm gì nữa. Nhưng hi vọng cháu có thể thay đổi được nó ở hiện tại để nó có thể quên đi mối thù này.”
“Người đó là ai ạ?” Một mối thù mà Sakura chưa thể trả? Cơ mà giọng điệu kia của bác thật giống với việc, bác đang muốn tố cáo cô luôn là người thích đi gây thù với kẻ khác.
“...” Bác im lặng một lúc, rồi quay sang tôi mỉm cười một cách hiền từ. “Một khi Sakura đã hoàn toàn tin tưởng cháu, tự dưng cháu sẽ biết tất cả.”
“Cậu ấy sẽ kể cháu nghe ư?”
“Không. Cô bé sẽ không kể hay hó hé bất cứ một lời nào về cuộc đời mình đối với những người nó xem là quan trọng. Bởi vì nó sợ phải cuốn họ vào vòng xoay nghiệt ngã đó.” Ông khẽ nói.
Người xem là quan trọng? Ừ thì bạn thân cũng xem là quan trọng. “Nhưng một khi cháu đã thấu hiểu con người Sakura, cháu cũng sẽ rõ mọi thứ xung quanh nó.”
Thấu hiểu cô, tôi thật trông mong đến lúc ấy. Dù tiếp xúc với Sakura đã lâu, nhưng tôi cảm thấy mình chưa-hiểu-một-cái-gì về cô cả.
Chưa hiểu thôi mà, đâu phải là không hiểu, nhỉ ?
“Vâng. Cháu sẽ cố gắng…” Lưỡng lự một hồi, tôi cũng đi đến gật đầu. Tôi thực rất muốn làm một điều gì đó cho Sakura, giả dụ như…khiến cô ấy trở nên vui vẻ, hay cười tươi chẳng hạn. Cho dù tôi biết rằng điều này vô cùng khó khăn.
“Cảm ơn cháu đã lắng nghe bác nói. Một người bận tâm đến quá khứ của đứa nhỏ này như vậy...bác tin là bác đã đặt niềm tin tưởng vào đúng người.”
“Vâng ạ.” Sakura sẽ là một người bạn tương lai của tôi. Vì thế tôi sẽ phải lắng nghe từng thứ về cô ấy như nghe giảng trên lớp học, để con đường xoá bỏ đi chữ “tương lai” trong “bạn thân tương lai” ngắn đi thật nhiều.
Tớ thích cậu thân thiện hơn một chút.
Tuỳ cậu thôi, tôi sẽ không thay đổi đâu, đừng hy vọng...
Tôi cảm giác rằng, bản thân sắp phải đương đầu với một cơn bão bùng giông tố đang từ từ nuốt chửng tất cả mọi thứ trên đường đi của nó vậy.
Một lần nữa ngước nhìn khung ảnh suốt từ nãy đến giờ vẫn giữa trong tay, tôi khẽ cười mỉm. “Cậu cười dễ thương lắm. Tớ sẽ giúp cậu lấy lại được nụ cười này.”
…
..
----END CHAP 15----
Note: (*)Kim Ung Yong: Mới 5 tháng tuổi ông đã biết đi và nói, 7 tháng tuổi biết viết và chơi cờ. Ông bắt đầu học tích phân khi mới 3 tuổi. Có thể đọc và viết tiếng Nhật, Hàn, Đức và Anh trước sinh nhật lần thứ 4. Khi mới 4 tuổi ông đã giải được các bài toán phức tạp về vi phân và tích phân trên truyền hình Nhật và thể hiện thành thạo bốn thứ tiếng trên. Cùng năm này ông đã vào đại học, và vào làm việc ở NASA(Cơ quan Hàng không và Vũ trụ Hoa Kỳ), có bằng tiến sĩ năm 15 tuổi, có chỉ số IQ cao nhất thế giới. Siêu thần đồng người Hàn Quốc này sinh năm 1962 và là người thông minh nhất đến thời điểm hiện tại. Ông được sách kỷ lục Guiness công nhận là người có chỉ số thông minh cao nhất hành tinh, ước tính trên 210.
/173
|