Sau đó chưởng quỹ cố ý tìm một vài người có tạp chứng khó xử lý ngay cả hai vị đại phu ở đây đều phải sử sụng rất nhiều thủ thuật mới có thể xác định rõ, có lẽ là không muốn để lại mặt mũi cho nàng.
Thế nhưng Hách Liên Thiến chỉ nhìn thoáng qua người bệnh, thông qua việc bắt mạch, sau đó lập tức có thể dễ dàng nói ra nguyên nhân bệnh và các vị thuốc dùng để chữa bệnh này.
Trâu chưởng quỹ và Thủy Tâm đứng ở bên cạnh Hách Liên Thiến đều sợ ngây người.
Thật sự là lợi hại a.
Chờ vượt qua khảo hạch, Trâu chưởng quỹ tự nhiên để cho Hách Liên Thiến thông qua.
"Là mắt lão có vấn đề không nhận ra được bản lãnh thật sự của Mộ Thanh ngươi, tại hạ bội phục bội phục."
"Chưởng quỹ khách khí, nếu ta được trúng tuyển, vậy ta còn phải đi về chuẩn bị một chút, ngày mai ta sẽ bắt đầu làm việc."
....
Sau khi đợi Hách Liên Thiến và Thủy Tâm rời đi, Trâu chưởng quỹ vội vàng lên lầu hai, vào cửa thấy vẻ mặt khiếp sợ của Nam Cung Khiếu nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã đi xa của Hách Liên Thiến dưới lầu.
"Thiếu trang chủ, ngài thực sự là biết nhìn người, làm sao ngài có thể kết luận người này có bản lĩnh vậy? Thật sự là lợi hại."
"Ta cũng không thể nào biết được." Nam Cung Khiếu nhún nhún vai ra vẻ không có gì nói.
"Vậy vừa rồi ngài trực tiếp nói để lão tuyển dụng người này không cho hắn chạy thoát, khi hắn còn chưa khảo hạch là như thế nào?...."
"Ta chính là muốn đùa một chút, muốn nhìn xem bộ dạng khó xử của nàng mà thôi. Ai ngờ không chứng kiến khó mà tin được, có điều là y thuật của nàng quả thực rất cao! "
Chơi đùa?
Trâu chưởng quỹ nhìn Nam Cung Khiếu, nghĩ thầm Thiếu trang chủ có thể lấy y quán ra đùa sao?
Tùy tiện vui đùa một chút là có người chết nha, đó là một mạng người a!
Ngài rốt cuộc coi trọng cái gì của Mộ Thanh, lưu lại người ta cũng chỉ vì tìm thú vui?!
Hách Liên Thiến trên đường trở về, ghé đến cửa hàng thợ rèn lấy ngân châm và những vật dụng khác, sau đó đến hiệu thuốc bắc lấy không ít dược liệu, bởi vì đây toàn là những vị thuốc quý hiếm, cho nên nàng vốn là tiền nàng vơ vét được của Bắc Đường Mặc Dạ chẳng mấy chốc liền không còn.
Sáng sớm hôm sau, Hách Liên Thiến đang ở phía sau vườn cùng Thủy Tâm thu gom ngọc lộ, thì lại gặp Hách Liên Nhu toàn thân hào hoa đi tới.
Hách Liên Nhu là nữ nhi Đại phu nhân và Tướng quân sủng ái nhất, không những phong thái cao quý lại có thêm vẻ đẹp chim sa cá lặn.
Cho nên Đại phu nhân Ngọc Nguyệt Ly đối với nàng rất là tận tâm.
Nàng mặc một bộ y phục màu tím được làm bằng gấm mỏng, trên đầu cài trâm phỉ thúy, bước đi đong đưa lả lướt như hoa mẫu đơn, vành tai đeo một đôi hoa tai hoa văn sca85 sỡ.
Thủy Tâm cẩn lôi kéo ống tay áo Hách Liên Thiến, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta hay là đi về trước đi, đây là đại tiểu thư, chúng ta..."
Không thể trêu vào a!
Hách Liên Thiến nhìn sắc mặt nàng đều sợ đến biến sắc, liền biết Đại tiểu thư Hách Liên Nhu này trước đây nhất định là khi dễ các nàng không ít.
Đi? Vừa đúng lúc đụng phải, làm sao có thể cứ như vậy mà rời đi được.
"Ta không sợ nàng!" Vẻ mặt Hách Liên Thiến lúc này mang theo vài phần kiên định và lạnh lùng.
"Tiểu thư, vì Mặc Vương gia mà nàng không ít lần ức hiếp người, người... Hay là chúng ta trước tiên cứ tạm tránh đi, đợi sau khi nàng đi thì chúng ta trở ra..."
"Hử? Lẽ nào nàng ta thích tên đầu heo Bắc Đường Mặc Dạ kia?" Hách Liên Thiến đang nghĩ ngợi làm thế nào để đối phó với Hách Liên Nhu, làm giảm đi bộ dạng ra vẻ thanh cao của nàng thì nghe được Thủy Tâm nói rằng nàng ta thích Bắc Đường Mặc Dạ, ánh mắt ngay lập tức lóe lên tia sáng.
"Đúng vậy, lẽ nào tiểu thư không nhớ rõ, tiểu thư và Mặc Vương gia... tình đầu ý hợp?"
"Luôn có người trị được ngươi."
"Phốc, ha ha ha...hay cho một tình đầu ý hợp a!"
Hách Liên Thiến nhớ tới ngày ấy Bắc Đường Mặc Dạ ở Tụ Phúc Lâu bên cạnh còn có Mộ Dung Uyển nhu mỹ tiêm nhược*, lại nhìn tới vẻ mặt tức giận của Hách Liên Nhu, nàng nghĩ thầm đám nữ nhân này, từng người trong bọn họ thật đúng là không có mắt cho nên mới say mê vây quanh tên đầu heo Bắc Đường Mặc Dạ kia.
*Nhu mỹ tiêm nhược: Ôn nhu và yếu ớt.
Hách Liên Nhu đang dẫn theo nha hoàn Nguyên Hương, nàng ta dùng dáng vẻ cao quý đi về phía trước.
Nguyên Hương đột nhiên nhìn thấy chủ tớ Hách Liên Thiến, cười cười rồi thì thầm điều gì đó với Hách Liên Nhu.
Hách Liên Nhu dừng bước, trên mặt mang theo nụ cười dối trá: "Đây không phải là Tam muội sao? Mấy ngày trước Tứ muội không cẩn thận rơi vào vũng bùn, chẳng lẽ Tam muội cảm thấy thú vị nên cũng muốn chơi đùa trong vũng bùn này sao? Muội muội a, phong thái ngươi như vậy tương lai làm sao mà xứng trở thành Vương phi của Mặc Vương gia đây?!"
Khóe miệng Hách Liên Thiến giật giật, Hách Liên Nhu này thật là đê tiện vô sỉ.
Ngụ ý không chỉ có mỉa mai nàng và Hách Liên Xuyến ngu xuẩn mà còn dính tới chuyện nàng không xứng với tên đầu heo Bắc Đường Mặc Dạ kia.
Nàng không xứng? Lẽ nào nàng ta xứng sao?
Hách Liên Thiến không giận mà ngược lại trong mắt mang theo thần sắc đơn thuần vô tội, có chút khẩn trương nhìn Hách Liên Nhu: "Tỷ tỷ, ta tự nhiên biết bản thân không xứng với Mặc Vương gia cho nên sau này ta không bao giờ chạy theo Mặc Vương gia nữa..."
Hách Liên Nhu cảm thấy vô cùng kinh ngạc, người này thế nào mới cách có vài ngày không gặp lại có vẻ mặt hào hứng như vậy?
Hơn nữa nàng vậy mà lại nói sẽ không đuổi theo Mặc Vương gia nữa?! Cuối cùng nàng cũng biết tranh không lại nên muốn từ bỏ sao?
"Muội muội ngươi cũng đừng thương tâm quá, ngươi lớn lên xấu như vậy cũng không phải lỗi tại ngươi, về phần Mặc Vương gia ngươi cứ yên tâm, tỷ tỷ nhất định sẽ thay ngươi chiếu cố Mặc Vương gia thật tốt."
Hách Liên Nhu ngẩng đầu lên, tâm tình cảm thấy rất vui vẻ.
Trong lòng Hách Liên Thiến cười nhạt, khá lắm...nàng ta đúng là tỷ tỷ không biết liêm sỉ, nói móc nàng lớn lên xấu xí thì thôi đi, vậy mà còn nói trắng trợn ra là muốn cướp vị hôn phu của nàng!
Nếu là như vậy, hôm nay nàng sẽ khiến nàng ta khóc không ra nước mắt, để cho nàng ta biết nàng thủ đoạn thế nào.
"Tỷ tỷ, muội muội là đang vì tỷ mà lo lắng a!"
Nét mặt Hách Liên Thiến lộ ra vẻ mặt thương cảm lo âu nhìn Hách Liên Nhu.
Hách Liên Nhu mắt phượng hơi sửng sờ, có chút kỳ quái hỏi: "Lo lắng? Ta có cái gì không tốt khiến muội lo lắng sao?!"
Chẳng lẽ là biết không tranh được với nàng nên đem vị hôn phu nhường cho nàng. Vì thế mới lo lắng?
Hách Liên Nhu mừng rỡ trong lòng, tiến lên nhẹ nhàng dắt tay của Hách Liên Thiến vỗ về an ủi: "Muội muội đừng lo lắng, chuyện duyên phận là do trời định, cưỡng cầu không được đâu."
"Aizzz... Tỷ tỷ nếu nghĩ được như vậy thật là tốt. Tỷ tỷ hãy thả lỏng để nghe muội nói, Mặc Vương gia và nhị tiểu thư Mộ Dung gia tình chàng ý thiếp, tỷ tỷ nếu biết rõ như vậy thì nên sớm tính đến dự định khác đi a!"
Hách Liên Thiến có chút kích động bắt lấy tay của Hách Liên Nhu mà an ủi.
"Cái gì?! Ngươi mới vừa nói cái gì? Ngươi nói Mặc Vương gia và nhị tiểu thư Mộ Dung gia? Bọn họ đã xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt Hách Liên Nhu trong nháy mắt trở nên khó coi, thế nhưng ngại Hách Liên Thiến trước mắt cho nên mới kìm nén lửa giận ẩn nhẫn chịu đựng, thở phào một cái, trên mặt mang nụ cười thản nhiên: "Muội muội chớ không phải là nghe lời đồn bên ngoài đó chứ?!"
Thế nhưng Hách Liên Thiến chỉ nhìn thoáng qua người bệnh, thông qua việc bắt mạch, sau đó lập tức có thể dễ dàng nói ra nguyên nhân bệnh và các vị thuốc dùng để chữa bệnh này.
Trâu chưởng quỹ và Thủy Tâm đứng ở bên cạnh Hách Liên Thiến đều sợ ngây người.
Thật sự là lợi hại a.
Chờ vượt qua khảo hạch, Trâu chưởng quỹ tự nhiên để cho Hách Liên Thiến thông qua.
"Là mắt lão có vấn đề không nhận ra được bản lãnh thật sự của Mộ Thanh ngươi, tại hạ bội phục bội phục."
"Chưởng quỹ khách khí, nếu ta được trúng tuyển, vậy ta còn phải đi về chuẩn bị một chút, ngày mai ta sẽ bắt đầu làm việc."
....
Sau khi đợi Hách Liên Thiến và Thủy Tâm rời đi, Trâu chưởng quỹ vội vàng lên lầu hai, vào cửa thấy vẻ mặt khiếp sợ của Nam Cung Khiếu nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã đi xa của Hách Liên Thiến dưới lầu.
"Thiếu trang chủ, ngài thực sự là biết nhìn người, làm sao ngài có thể kết luận người này có bản lĩnh vậy? Thật sự là lợi hại."
"Ta cũng không thể nào biết được." Nam Cung Khiếu nhún nhún vai ra vẻ không có gì nói.
"Vậy vừa rồi ngài trực tiếp nói để lão tuyển dụng người này không cho hắn chạy thoát, khi hắn còn chưa khảo hạch là như thế nào?...."
"Ta chính là muốn đùa một chút, muốn nhìn xem bộ dạng khó xử của nàng mà thôi. Ai ngờ không chứng kiến khó mà tin được, có điều là y thuật của nàng quả thực rất cao! "
Chơi đùa?
Trâu chưởng quỹ nhìn Nam Cung Khiếu, nghĩ thầm Thiếu trang chủ có thể lấy y quán ra đùa sao?
Tùy tiện vui đùa một chút là có người chết nha, đó là một mạng người a!
Ngài rốt cuộc coi trọng cái gì của Mộ Thanh, lưu lại người ta cũng chỉ vì tìm thú vui?!
Hách Liên Thiến trên đường trở về, ghé đến cửa hàng thợ rèn lấy ngân châm và những vật dụng khác, sau đó đến hiệu thuốc bắc lấy không ít dược liệu, bởi vì đây toàn là những vị thuốc quý hiếm, cho nên nàng vốn là tiền nàng vơ vét được của Bắc Đường Mặc Dạ chẳng mấy chốc liền không còn.
Sáng sớm hôm sau, Hách Liên Thiến đang ở phía sau vườn cùng Thủy Tâm thu gom ngọc lộ, thì lại gặp Hách Liên Nhu toàn thân hào hoa đi tới.
Hách Liên Nhu là nữ nhi Đại phu nhân và Tướng quân sủng ái nhất, không những phong thái cao quý lại có thêm vẻ đẹp chim sa cá lặn.
Cho nên Đại phu nhân Ngọc Nguyệt Ly đối với nàng rất là tận tâm.
Nàng mặc một bộ y phục màu tím được làm bằng gấm mỏng, trên đầu cài trâm phỉ thúy, bước đi đong đưa lả lướt như hoa mẫu đơn, vành tai đeo một đôi hoa tai hoa văn sca85 sỡ.
Thủy Tâm cẩn lôi kéo ống tay áo Hách Liên Thiến, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta hay là đi về trước đi, đây là đại tiểu thư, chúng ta..."
Không thể trêu vào a!
Hách Liên Thiến nhìn sắc mặt nàng đều sợ đến biến sắc, liền biết Đại tiểu thư Hách Liên Nhu này trước đây nhất định là khi dễ các nàng không ít.
Đi? Vừa đúng lúc đụng phải, làm sao có thể cứ như vậy mà rời đi được.
"Ta không sợ nàng!" Vẻ mặt Hách Liên Thiến lúc này mang theo vài phần kiên định và lạnh lùng.
"Tiểu thư, vì Mặc Vương gia mà nàng không ít lần ức hiếp người, người... Hay là chúng ta trước tiên cứ tạm tránh đi, đợi sau khi nàng đi thì chúng ta trở ra..."
"Hử? Lẽ nào nàng ta thích tên đầu heo Bắc Đường Mặc Dạ kia?" Hách Liên Thiến đang nghĩ ngợi làm thế nào để đối phó với Hách Liên Nhu, làm giảm đi bộ dạng ra vẻ thanh cao của nàng thì nghe được Thủy Tâm nói rằng nàng ta thích Bắc Đường Mặc Dạ, ánh mắt ngay lập tức lóe lên tia sáng.
"Đúng vậy, lẽ nào tiểu thư không nhớ rõ, tiểu thư và Mặc Vương gia... tình đầu ý hợp?"
"Luôn có người trị được ngươi."
"Phốc, ha ha ha...hay cho một tình đầu ý hợp a!"
Hách Liên Thiến nhớ tới ngày ấy Bắc Đường Mặc Dạ ở Tụ Phúc Lâu bên cạnh còn có Mộ Dung Uyển nhu mỹ tiêm nhược*, lại nhìn tới vẻ mặt tức giận của Hách Liên Nhu, nàng nghĩ thầm đám nữ nhân này, từng người trong bọn họ thật đúng là không có mắt cho nên mới say mê vây quanh tên đầu heo Bắc Đường Mặc Dạ kia.
*Nhu mỹ tiêm nhược: Ôn nhu và yếu ớt.
Hách Liên Nhu đang dẫn theo nha hoàn Nguyên Hương, nàng ta dùng dáng vẻ cao quý đi về phía trước.
Nguyên Hương đột nhiên nhìn thấy chủ tớ Hách Liên Thiến, cười cười rồi thì thầm điều gì đó với Hách Liên Nhu.
Hách Liên Nhu dừng bước, trên mặt mang theo nụ cười dối trá: "Đây không phải là Tam muội sao? Mấy ngày trước Tứ muội không cẩn thận rơi vào vũng bùn, chẳng lẽ Tam muội cảm thấy thú vị nên cũng muốn chơi đùa trong vũng bùn này sao? Muội muội a, phong thái ngươi như vậy tương lai làm sao mà xứng trở thành Vương phi của Mặc Vương gia đây?!"
Khóe miệng Hách Liên Thiến giật giật, Hách Liên Nhu này thật là đê tiện vô sỉ.
Ngụ ý không chỉ có mỉa mai nàng và Hách Liên Xuyến ngu xuẩn mà còn dính tới chuyện nàng không xứng với tên đầu heo Bắc Đường Mặc Dạ kia.
Nàng không xứng? Lẽ nào nàng ta xứng sao?
Hách Liên Thiến không giận mà ngược lại trong mắt mang theo thần sắc đơn thuần vô tội, có chút khẩn trương nhìn Hách Liên Nhu: "Tỷ tỷ, ta tự nhiên biết bản thân không xứng với Mặc Vương gia cho nên sau này ta không bao giờ chạy theo Mặc Vương gia nữa..."
Hách Liên Nhu cảm thấy vô cùng kinh ngạc, người này thế nào mới cách có vài ngày không gặp lại có vẻ mặt hào hứng như vậy?
Hơn nữa nàng vậy mà lại nói sẽ không đuổi theo Mặc Vương gia nữa?! Cuối cùng nàng cũng biết tranh không lại nên muốn từ bỏ sao?
"Muội muội ngươi cũng đừng thương tâm quá, ngươi lớn lên xấu như vậy cũng không phải lỗi tại ngươi, về phần Mặc Vương gia ngươi cứ yên tâm, tỷ tỷ nhất định sẽ thay ngươi chiếu cố Mặc Vương gia thật tốt."
Hách Liên Nhu ngẩng đầu lên, tâm tình cảm thấy rất vui vẻ.
Trong lòng Hách Liên Thiến cười nhạt, khá lắm...nàng ta đúng là tỷ tỷ không biết liêm sỉ, nói móc nàng lớn lên xấu xí thì thôi đi, vậy mà còn nói trắng trợn ra là muốn cướp vị hôn phu của nàng!
Nếu là như vậy, hôm nay nàng sẽ khiến nàng ta khóc không ra nước mắt, để cho nàng ta biết nàng thủ đoạn thế nào.
"Tỷ tỷ, muội muội là đang vì tỷ mà lo lắng a!"
Nét mặt Hách Liên Thiến lộ ra vẻ mặt thương cảm lo âu nhìn Hách Liên Nhu.
Hách Liên Nhu mắt phượng hơi sửng sờ, có chút kỳ quái hỏi: "Lo lắng? Ta có cái gì không tốt khiến muội lo lắng sao?!"
Chẳng lẽ là biết không tranh được với nàng nên đem vị hôn phu nhường cho nàng. Vì thế mới lo lắng?
Hách Liên Nhu mừng rỡ trong lòng, tiến lên nhẹ nhàng dắt tay của Hách Liên Thiến vỗ về an ủi: "Muội muội đừng lo lắng, chuyện duyên phận là do trời định, cưỡng cầu không được đâu."
"Aizzz... Tỷ tỷ nếu nghĩ được như vậy thật là tốt. Tỷ tỷ hãy thả lỏng để nghe muội nói, Mặc Vương gia và nhị tiểu thư Mộ Dung gia tình chàng ý thiếp, tỷ tỷ nếu biết rõ như vậy thì nên sớm tính đến dự định khác đi a!"
Hách Liên Thiến có chút kích động bắt lấy tay của Hách Liên Nhu mà an ủi.
"Cái gì?! Ngươi mới vừa nói cái gì? Ngươi nói Mặc Vương gia và nhị tiểu thư Mộ Dung gia? Bọn họ đã xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt Hách Liên Nhu trong nháy mắt trở nên khó coi, thế nhưng ngại Hách Liên Thiến trước mắt cho nên mới kìm nén lửa giận ẩn nhẫn chịu đựng, thở phào một cái, trên mặt mang nụ cười thản nhiên: "Muội muội chớ không phải là nghe lời đồn bên ngoài đó chứ?!"
/87
|