Liễu Thiến Như vừa nghe xong câu chuyện lập tức nổi trận lôi đình: " Ả tiện nhân ngu ngốc kia, tặng đồ cho ả mà ả không biết cảm kích còn xô té các ngươi?! Thật là quá đáng, ngày thường ả ta ở trước mặt Tướng quân giả điên giả dại giả bộ đáng thương, thì ra tất cả đều là giả, thủ đoạn cực kỳ giống người mẫu thân ti tiện của ả ta."
Tính tình Liễu Thiến Như rất nóng nảy, mới một chút đã nổi nóng.
Chính nàng ở bên trong Thiên Hương Viên nổi điên đánh chửi hạ nhân vậy mà còn chưa hết giận.
Nếu không phải là vì trời đã tối, sợ quấy rầy Đại phu nhân nghỉ ngơi, nàng nhất định sẽ khóc sướt mướt tới tìm đại phu nhân đòi công đạo rồi.
Nàng cảm thấy bản thân nữ nhi của nàng không có lỗi, lỗi hoàn toàn ở Hách Liên Thiến.
Hách Liên Thiến lợi dụng khi trời tối, tự mình quay lại phía sau hoa viên hái một ít hoa cỏ, sau đó nhanh chóng trở về ngủ.
Đợi đến sáng ngày hôm sau lại cùng Thủy Tâm đổi lại nam trang, từ cửa hậu viện lặng lẽ chạy ra ngoài.
Dù sao thì nàng cũng là một tiểu thư phế vật, cũng sẽ không có ai đến tìm nàng, nàng có ở trong Tướng quân phủ hay không căn bản cũng không ai thèm để ý.
Ra khỏi phủ, Hách Liên Thiến lên phố chọn mua một ít dược liệu cơ bản, sao đó nàng còn tự mình mang bức tranh Ngân Châm Đồ do nàng mới vẽ xong đưa cùng những vật dụng dành người hành nghề y sử dụng đến cửa hàng thợ rèn trên phố để mài.
Sau khi hoàn tất những việc này, bởi vì kiếp trước nàng là quỷ y, đối với trình độ chữa bệnh cứu người cũng phải nói là tương đối tốt.
Cho nên hiện tại có một y quán đang tuyển đại phu nên nàng lập tức tới đây để đăng kí.
"Tiểu thư...Người thực sự muốn vào trong sao? Người ta đang tuyển đại phu, người... Tiểu thư, hay là chúng ta mau trở về đi thôi, ở đây thật sự không phải là nơi chúng ta nên tới." Thủy Tâm nghi hoặc nhìn nàng, tiểu thư nhà nàng mấy ngày nay cũng trở nên rất lợi hại, thế nhưng việc trị bệnh cứu người tiểu thư nàng từ trước tới nay đều chưa từng tiếp xúc qua, trị không hết sẽ chết người a!
Điều này thật sự là quá nguy hiểm!
Hách Liên Thiến dừng ở ngoài cửa Đồng Nhân Đường, ngẩng đầu đưa mắt nhìn bảng hiệu và bố cục nơi này, xác định là không có chỗ nào bất ổn mới gật gật đầu nói: "Đồng Nhân Đường cũng không tệ lắm, vậy bắt đầu từ nơi này đi!"
Hách Liên Thiến trước tiên đi vào Đồng Nhân Đường, y đồng nhìn thấy hai người đi vào liền tưởng là muốn xem bệnh.
"Hai vị là tới xem bệnh sao, tới bên này ngồi chờ một chút, ngày hôm nay Mộc đại phu không có tới, chỉ có một mình Khuất đại phu cho nên bận rộn."
"Chúng ta không phải là đến xem bệnh, ta nhìn thấy các ngoài cửa có treo bảng tuyển người nên ta là tới để đăng kí, không biết chưởng quỹ của nơi này đang ở đâu?"
"A? Ngươi?"
Y đồng nhìn hai người trước mắt, tuổi còn rất trẻ, chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi.
Có phần không dám tin tưởng, nhưng lại tốt bụng dẫn hai người đến gặp Trâu chưởng quỹ của Đồng Nhân Đường.
"Chưởng quỹ, hai vị này nhìn thấy tấm bảng tuyển người treo bên ngoài cửa của chúng ta mà đến."
Trâu chưởng quỹ là một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, vóc người trung đẳng sắc mặt hòa ái.
Thấy hai người Hách Liên Thiến cũng có chút khiếp sợ hỏi: "Các ngươi chắc hẳn chỉ mới làm tới y đồng, nhưng ở đây chúng ta chỉ tuyển đại phu có thể trị bệnh cứu người. Ta nghĩ các ngươi vẫn là..."
"Chưởng quỹ, ngươi hiểu lầm rồi, không phải chúng ta mà là mình ta. Hơn nữa ta cũng không phải đến nhận làm y đồng, ta chính là đến đăng kí làm đại phu."
Hách Liên Thiến hướng về phía Trâu chưởng quỹ vừa cười vừa nói.
Trâu chưởng quỹ quan sát toàn thể Hách Liên Thiến một phen, có phần khó mở lời: "Dựa vào ngươi? Ngươi tới để làm đại phu? Tuổi tác của ngươi thoạt nhìn có vẻ nhỏ tuổi, ngươi sẽ không phải là đang nói giỡn đấy chứ?"
"Chưởng quỹ, một thầy thuốc giỏi ngoài việc có thể trị bệnh cứu người, chẳng lẽ còn cần phải dựa vào giới hạn tuổi tác sao? Mặc dù tuổi của ta không lớn, thế nhưng tài nghệ chưa chắc đã thua kém với đại phu trong cửa hàng của các người, ngài không để cho ta cơ hội làm sao biết ta làm không được chứ? Trâu chưởng quỹ, ngài không thể xem bề ngoài của người khác mà đánh giá được, ta chẳng qua là chưa có cơ hội thể hiện, xin ngài đừng vội nhìn tuổi tác của ta mà kết luận tài nghệ của ta như vậy."
Hách Liên Thiến nói một câu khiến Trâu chưởng quỹ nói không ra lời.
Nhưng lời nói này thật sự có lý, thế nhưng công tử trẻ tuổi này vẫn chưa được Trâu chưởng quỹ tín nhiệm.
Đúng lúc này, người y đồng vừa dẫn Hách Liên Thiến và Thủy Tâm tới gặp Trâu chưởng quỹ đột nhiên trở lại vẻ mặt đặc biệt khác thường.
Hắn chạy đến bên Trâu chưởng quỹ nói: "Chưởng quỹ, Thiếu trang chủ mời ngài đi một chuyến."
"Thiếu trang chủ tới? Vậy ta sẽ đi ngay bây giờ, hai vị xin hãy chờ ta trở lại, ta đi một lát sẽ trở lại."
....
Trên lầu hai, một người nam tử mặc bộ y phục màu hồng ngồi tại vị trí cửa sổ lúc này đang nghiêng ngả ở trên ghế, chiết phiến trong tay khẽ lay động.
Trâu chưởng quỹ từ dưới lầu chạy tới: "Thiếu trang chủ, ngài đã tới!"
"Trâu chưởng quỹ a, ta chỉ là tiện đường đi dạo đến đây, ngươi kinh doanh không tệ, ta phải thưởng cho ngươi a."
"Thiếu trang chủ, ngài khách khí rồi! Đây đều là bổn phận của lão."
"Được rồi, ta vừa nhìn thấy dưới lầu có hai người thiếu niên, bọn họ là đến xem bệnh sao?"
Nam tử mặc y phục màu đỏ chính là tiểu công tử Nam Cung gia - Nam Cung Khiếu.
Hôm nay hắn Đồng Nhân Đường là vì lấy thuốc mới bào chế cho Bắc Đường Văn Cảnh, không khéo liền gặp Hách Liên Thiến ở dưới lầu.
"Thiếu trang chủ nói hai vị thiếu niên kia sao? Bọn họ cũng không phải đến xem bệnh, nói ra chỉ sợ ngài chưa chắc sẽ tin, hắn đến là muốn làm đại phu!"
"Phốc......nàng ta? Muốn làm đại phu?"
Nước trà trong miệng Nam Cung Khiếu thiếu chút nữa phun đến trên gương mặt già nua của Trâu chưởng quỹ, cười không thở nổi: "Ha ha, chơi thật thật thú vị, ta đây phải đi tìm Cảnh để cùng hắn chia sẻ chuyện vui này rồi. Được rồi, ngươi cứ để bọn họ ở lại, nàng không phải là muốn tới làm đại phu sao, ta sẽ chờ xem nàng làm đại phu như thế nào!"
Sau khi Trâu chưởng quỹ xuống lầu, xoa mồ hôi lạnh trên trán, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn không nghĩ ra vì sao Thiếu trang chủ lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với một tên tiểu sinh mặt trắng .
Có điều là tên tiểu sinh mặt trắng này thật ra cũng gan dạ khiến hắn ngạc nhiên.
Lại dám đến đây đăng kí làm đại phu.
Vừa rồi ở trên lầu, Thiếu trang chủ nói rằng, nếu nàng tới làm đại phu vậy thì phải để nàng xuất ra một ít bản lĩnh thật sự.
Nếu bản lĩnh của nàng có thể vượt qua đại phu ở trong Đồng Nhân Đường thì mới có thể thông qua tuyển dụng.
Hách Liên Thiến và Thủy Tâm ngồi ở một bên chờ, thời điểm Hách Liên Thiến uống xong một chén trà nhỏ thì Trâu chưởng quỹ trở về.
Thấy Trâu chưởng quỹ đi tới, nàng lập tức cùng Thủy Tâm đứng dậy, thái độ cung kính, Trâu chưởng quỹ thấy thế liền có chút hảo cảm với nàng.
Không kiêu không nóng nảy, nếu như là chân tài thực học thì chắc chắn là người khó lường.
"Thật ngại, tiểu công tử, vừa rồi Thiếu trang chủ gọi ta tới, đúng lúc ta và Thiếu trang chủ nói đến chuyện của ngươi, Thiếu trang chủ nói ngươi đã đến tuyển dụng thì nhất định phải để cho chúng ta chứng kiến một ít bản lĩnh. Nếu như bản lĩnh của ngươi vượt qua kiểm tra, chúng ta sẽ lập tức tuyển dụng, ngươi thấy thế nào?"
Cánh môi Hách Liên Thiến hơi giương lên, phi thường tự tin nói: "Tất nhiên là được, cứ tùy ý khảo sát ta. Còn nữa, cứ gọi ta là Khiếu Mộ Thanh, chưởng quỹ cũng đừng gọi ta là tiểu công tử nữa!"
"À, Mộ Thanh, tên rất hay, nếu thế thì ta sẽ chọn mấy người bệnh cần được chữa trị đến cho ngươi xem bệnh..."
Tính tình Liễu Thiến Như rất nóng nảy, mới một chút đã nổi nóng.
Chính nàng ở bên trong Thiên Hương Viên nổi điên đánh chửi hạ nhân vậy mà còn chưa hết giận.
Nếu không phải là vì trời đã tối, sợ quấy rầy Đại phu nhân nghỉ ngơi, nàng nhất định sẽ khóc sướt mướt tới tìm đại phu nhân đòi công đạo rồi.
Nàng cảm thấy bản thân nữ nhi của nàng không có lỗi, lỗi hoàn toàn ở Hách Liên Thiến.
Hách Liên Thiến lợi dụng khi trời tối, tự mình quay lại phía sau hoa viên hái một ít hoa cỏ, sau đó nhanh chóng trở về ngủ.
Đợi đến sáng ngày hôm sau lại cùng Thủy Tâm đổi lại nam trang, từ cửa hậu viện lặng lẽ chạy ra ngoài.
Dù sao thì nàng cũng là một tiểu thư phế vật, cũng sẽ không có ai đến tìm nàng, nàng có ở trong Tướng quân phủ hay không căn bản cũng không ai thèm để ý.
Ra khỏi phủ, Hách Liên Thiến lên phố chọn mua một ít dược liệu cơ bản, sao đó nàng còn tự mình mang bức tranh Ngân Châm Đồ do nàng mới vẽ xong đưa cùng những vật dụng dành người hành nghề y sử dụng đến cửa hàng thợ rèn trên phố để mài.
Sau khi hoàn tất những việc này, bởi vì kiếp trước nàng là quỷ y, đối với trình độ chữa bệnh cứu người cũng phải nói là tương đối tốt.
Cho nên hiện tại có một y quán đang tuyển đại phu nên nàng lập tức tới đây để đăng kí.
"Tiểu thư...Người thực sự muốn vào trong sao? Người ta đang tuyển đại phu, người... Tiểu thư, hay là chúng ta mau trở về đi thôi, ở đây thật sự không phải là nơi chúng ta nên tới." Thủy Tâm nghi hoặc nhìn nàng, tiểu thư nhà nàng mấy ngày nay cũng trở nên rất lợi hại, thế nhưng việc trị bệnh cứu người tiểu thư nàng từ trước tới nay đều chưa từng tiếp xúc qua, trị không hết sẽ chết người a!
Điều này thật sự là quá nguy hiểm!
Hách Liên Thiến dừng ở ngoài cửa Đồng Nhân Đường, ngẩng đầu đưa mắt nhìn bảng hiệu và bố cục nơi này, xác định là không có chỗ nào bất ổn mới gật gật đầu nói: "Đồng Nhân Đường cũng không tệ lắm, vậy bắt đầu từ nơi này đi!"
Hách Liên Thiến trước tiên đi vào Đồng Nhân Đường, y đồng nhìn thấy hai người đi vào liền tưởng là muốn xem bệnh.
"Hai vị là tới xem bệnh sao, tới bên này ngồi chờ một chút, ngày hôm nay Mộc đại phu không có tới, chỉ có một mình Khuất đại phu cho nên bận rộn."
"Chúng ta không phải là đến xem bệnh, ta nhìn thấy các ngoài cửa có treo bảng tuyển người nên ta là tới để đăng kí, không biết chưởng quỹ của nơi này đang ở đâu?"
"A? Ngươi?"
Y đồng nhìn hai người trước mắt, tuổi còn rất trẻ, chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi.
Có phần không dám tin tưởng, nhưng lại tốt bụng dẫn hai người đến gặp Trâu chưởng quỹ của Đồng Nhân Đường.
"Chưởng quỹ, hai vị này nhìn thấy tấm bảng tuyển người treo bên ngoài cửa của chúng ta mà đến."
Trâu chưởng quỹ là một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, vóc người trung đẳng sắc mặt hòa ái.
Thấy hai người Hách Liên Thiến cũng có chút khiếp sợ hỏi: "Các ngươi chắc hẳn chỉ mới làm tới y đồng, nhưng ở đây chúng ta chỉ tuyển đại phu có thể trị bệnh cứu người. Ta nghĩ các ngươi vẫn là..."
"Chưởng quỹ, ngươi hiểu lầm rồi, không phải chúng ta mà là mình ta. Hơn nữa ta cũng không phải đến nhận làm y đồng, ta chính là đến đăng kí làm đại phu."
Hách Liên Thiến hướng về phía Trâu chưởng quỹ vừa cười vừa nói.
Trâu chưởng quỹ quan sát toàn thể Hách Liên Thiến một phen, có phần khó mở lời: "Dựa vào ngươi? Ngươi tới để làm đại phu? Tuổi tác của ngươi thoạt nhìn có vẻ nhỏ tuổi, ngươi sẽ không phải là đang nói giỡn đấy chứ?"
"Chưởng quỹ, một thầy thuốc giỏi ngoài việc có thể trị bệnh cứu người, chẳng lẽ còn cần phải dựa vào giới hạn tuổi tác sao? Mặc dù tuổi của ta không lớn, thế nhưng tài nghệ chưa chắc đã thua kém với đại phu trong cửa hàng của các người, ngài không để cho ta cơ hội làm sao biết ta làm không được chứ? Trâu chưởng quỹ, ngài không thể xem bề ngoài của người khác mà đánh giá được, ta chẳng qua là chưa có cơ hội thể hiện, xin ngài đừng vội nhìn tuổi tác của ta mà kết luận tài nghệ của ta như vậy."
Hách Liên Thiến nói một câu khiến Trâu chưởng quỹ nói không ra lời.
Nhưng lời nói này thật sự có lý, thế nhưng công tử trẻ tuổi này vẫn chưa được Trâu chưởng quỹ tín nhiệm.
Đúng lúc này, người y đồng vừa dẫn Hách Liên Thiến và Thủy Tâm tới gặp Trâu chưởng quỹ đột nhiên trở lại vẻ mặt đặc biệt khác thường.
Hắn chạy đến bên Trâu chưởng quỹ nói: "Chưởng quỹ, Thiếu trang chủ mời ngài đi một chuyến."
"Thiếu trang chủ tới? Vậy ta sẽ đi ngay bây giờ, hai vị xin hãy chờ ta trở lại, ta đi một lát sẽ trở lại."
....
Trên lầu hai, một người nam tử mặc bộ y phục màu hồng ngồi tại vị trí cửa sổ lúc này đang nghiêng ngả ở trên ghế, chiết phiến trong tay khẽ lay động.
Trâu chưởng quỹ từ dưới lầu chạy tới: "Thiếu trang chủ, ngài đã tới!"
"Trâu chưởng quỹ a, ta chỉ là tiện đường đi dạo đến đây, ngươi kinh doanh không tệ, ta phải thưởng cho ngươi a."
"Thiếu trang chủ, ngài khách khí rồi! Đây đều là bổn phận của lão."
"Được rồi, ta vừa nhìn thấy dưới lầu có hai người thiếu niên, bọn họ là đến xem bệnh sao?"
Nam tử mặc y phục màu đỏ chính là tiểu công tử Nam Cung gia - Nam Cung Khiếu.
Hôm nay hắn Đồng Nhân Đường là vì lấy thuốc mới bào chế cho Bắc Đường Văn Cảnh, không khéo liền gặp Hách Liên Thiến ở dưới lầu.
"Thiếu trang chủ nói hai vị thiếu niên kia sao? Bọn họ cũng không phải đến xem bệnh, nói ra chỉ sợ ngài chưa chắc sẽ tin, hắn đến là muốn làm đại phu!"
"Phốc......nàng ta? Muốn làm đại phu?"
Nước trà trong miệng Nam Cung Khiếu thiếu chút nữa phun đến trên gương mặt già nua của Trâu chưởng quỹ, cười không thở nổi: "Ha ha, chơi thật thật thú vị, ta đây phải đi tìm Cảnh để cùng hắn chia sẻ chuyện vui này rồi. Được rồi, ngươi cứ để bọn họ ở lại, nàng không phải là muốn tới làm đại phu sao, ta sẽ chờ xem nàng làm đại phu như thế nào!"
Sau khi Trâu chưởng quỹ xuống lầu, xoa mồ hôi lạnh trên trán, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn không nghĩ ra vì sao Thiếu trang chủ lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với một tên tiểu sinh mặt trắng .
Có điều là tên tiểu sinh mặt trắng này thật ra cũng gan dạ khiến hắn ngạc nhiên.
Lại dám đến đây đăng kí làm đại phu.
Vừa rồi ở trên lầu, Thiếu trang chủ nói rằng, nếu nàng tới làm đại phu vậy thì phải để nàng xuất ra một ít bản lĩnh thật sự.
Nếu bản lĩnh của nàng có thể vượt qua đại phu ở trong Đồng Nhân Đường thì mới có thể thông qua tuyển dụng.
Hách Liên Thiến và Thủy Tâm ngồi ở một bên chờ, thời điểm Hách Liên Thiến uống xong một chén trà nhỏ thì Trâu chưởng quỹ trở về.
Thấy Trâu chưởng quỹ đi tới, nàng lập tức cùng Thủy Tâm đứng dậy, thái độ cung kính, Trâu chưởng quỹ thấy thế liền có chút hảo cảm với nàng.
Không kiêu không nóng nảy, nếu như là chân tài thực học thì chắc chắn là người khó lường.
"Thật ngại, tiểu công tử, vừa rồi Thiếu trang chủ gọi ta tới, đúng lúc ta và Thiếu trang chủ nói đến chuyện của ngươi, Thiếu trang chủ nói ngươi đã đến tuyển dụng thì nhất định phải để cho chúng ta chứng kiến một ít bản lĩnh. Nếu như bản lĩnh của ngươi vượt qua kiểm tra, chúng ta sẽ lập tức tuyển dụng, ngươi thấy thế nào?"
Cánh môi Hách Liên Thiến hơi giương lên, phi thường tự tin nói: "Tất nhiên là được, cứ tùy ý khảo sát ta. Còn nữa, cứ gọi ta là Khiếu Mộ Thanh, chưởng quỹ cũng đừng gọi ta là tiểu công tử nữa!"
"À, Mộ Thanh, tên rất hay, nếu thế thì ta sẽ chọn mấy người bệnh cần được chữa trị đến cho ngươi xem bệnh..."
/87
|