" Cái gì?! Lại có chuyện như vậy sao?"
Hách Liên Khôn nghi ngờ chất vấn, vẻ mặt đằng đằng sát khí, âm thanh vang lên đanh thép, ánh mắt lạnh lùng quét mắt một vòng, cuối cùng rơi vào trên người Hách Liên Thiến đang đứng giữa sảnh đường.
"Cái đồ nghiệp chướng nhà ngươi, vậy mà lại làm ra loại chuyện như vậy!"
Hách Liên Khôn phẫn nộ nhìn Hách Liên Thiến, âm thanh lạnh lẽo kia khiến cả đám người bên trong sảnh đường rét run.
Ai cũng không dám lên tiếng, cái cổ cũng rụt lại.
Vành mắt Ngọc thị sưng đỏ, vùi vào trong lòng Hách Liên Khôn, thân thể run rẩy nhỏ giọng khóc ròng nói: "Lão gia, người đừng nóng giận, chớ để thân thể bị chọc tức, hu hu hu... Có thể Tam tiểu thư cũng không phải cố ý... "
Ngày thường Ngọc thị làm ra vẻ hiền lành trước mặt Hách Liên Khôn, hôm nay nàng bị đánh thành cái bộ dáng này nhưng cũng muốn biện hộ cho Hách Liên Thiến.
Nàng càng như vậy, Hách Liên Khôn càng nghĩ Ngọc thị bị ủy khuất rất lớn.
Ngay sau đó Hách Liên Khôn không nghe bất kỳ lời giải thích nào liền một mực mà cho rằng là Hách Liên Thiến làm ra hành vi đại nghịch bất đạo này.
Trong đôi mắt Hách Liên Thiến thoáng qua một chút khinh thường, khóe miệng nở một nục cười nhạt, trong lòng nghĩ rằng Hách Liên Khôn chỉ nghe lời nói của một phía của Ngọc thị liền khẳng định là như vậy.
Rõ là bị Ngọc thị làm mê muội, cũng không biết trước đây Hách Liên Thiến bị bao nhiêu lần khuất nhục như vậy.
Không trách trước kia Hách Liên Thiến không đấu lại Ngọc thị, Ngọc thị làm ra bộ dạng nũng nịu này cũng quá đáng thương, còn không quên vì thứ nữ làm chuyện bậy mà cầu tình, người nam nhân nào mà chịu được chứ?
Có điều là nói cho cùng thì Hách Liên Thiến cũng là nữ nhi của hắn, Hách Liên Khôn này đến tột cùng vẫn rất kiên định, thậm chí cũng chưa từng thèm hỏi nàng một câu mà cứ như thế định tội nàng rồi.
Người cha cặn bã như vậy không có cũng được!
"Phụ thân, nữ nhi không biết lời người nói là có ý gì? Mẫu thân như thế nào, nữ nhi thấy mẫu thân té ngã, có ý tốt muốn tiến lên phía trước đỡ mẫu thân đứng dậy, nữ nhi không kịp thời nâng mẫu thân dậy quả thực cũng không phải cố ý, chẳng qua là lúc đó quá loạn, nữ nhi muốn tới gần mẫu thân nhưng bị đám người Nguyễn ma ma chặn lại, cuối cùng cũng lực bất tòng tâm a!"
Khóe môi Hách Liên Thiến vì ủy khuất mà nhếch lên, ngẩng đầu lên rất ngây ngô vô tội nhìn Hách Liên Khôn.
Trong lòng cười lạnh, Ngọc thị a Ngọc thị, hôm nay ngươi muốn chơi với bản tiểu thư thì bản tiểu thư nhất định tiếp ngươi, không phải là thích chơi trò giả nhân giả nghĩa sao?
Vậy hôm nay ta sẽ để cho ngươi nếm hậu quả của việc này...
Ngọc thị không nghĩ tới Hách Liên Thiến sẽ nói như vậy, Hách Liên Khôn giống như nàng ta cũng không nghĩ tới Hách Liên Thiến lại đột nhiên lí luận được như vậy.
Hắn giật mình ngẩn người một chút, lúc này mới nghiêm túc đánh giá thứ nữ chưa từng được hắn chú ý tới.
Đã bao nhiêu năm hắn chưa từng thực sự để ý đến nàng, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của nàng ngược lại cảm thấy nàng cùng mẫu thân nàng có bảy tám phần tương tự, nếu như không phải là bên phải khuôn mặt có một vết bớt lớn như thế kia thì chắc chắn nàng sẽ rất giống với Mạnh Tố Quân trước đây...
Nhớ tới Mạnh Tố Quân, Hách Liên Khôn lập tức cảm thấy ngực giống như là có cây gai ghim vào lòng khiến hắn rất khó chịu, nữ nhân kia...
Hắn nhìn Hách Liên Thiến gầy guộc trước mắt, suy nghĩ rất sâu xa....
Ngọc thị thấy dáng vẻ này của hắn, chắc chắn là đang nghĩ tới Mạnh Tố Quân đã chết, nhớ lại tiểu tiện nhân kia, nàng hận đến nắm chặt khăn tay trong lòng bàn tay.
"Tam tiểu thư, ngươi nói cái gì vậy? Vốn là mẫu thân nghĩ rằng ngày hôm nay ngươi làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này chỉ là vì cho rằng ngươi trẻ tuổi nông nỗi không hiểu chuyện, mẫu thân cũng không cùng ngươi tính toán, cho ngươi thêm cơ hội quay đầu lại nhưng đến bây giờ ngươi vẫn còn nói lời bịa đặt, ngay cả phụ thân ngươi cũng lừa gạt sao? Ngươi cho là những lời ngụy biện ngươi nói ra thì phụ thân sẽ tin ngươi phải không? Mọi người bên trong sảnh đường đều chứng kiến những chuyện ngươi đã làm, ngươi muốn chối cãi sợ là không thể!"
Ngọc thị tiếp tục ngụy trang hiền lành nhìn Hách Liên Thiến tận tình khuyên bảo, đưa tay khoác lên cánh tay của Hách Liên Khôn, để cho Hách Liên Khôn tỉnh lại.
"Lão gia, Tam tiểu thư tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, nhưng mà cũng không thể để mặc nàng cứ ăn nói không có phép tắc như vậy, sau này nàng gả cho Cảnh vương, là con dâu của Hoàng thất, nếu như đến lúc đó nàng không biết phép tắc mà đụng chạm đến người ở trên, chắc chắn bọn họ sẽ nói phủ Tướng quân của chúng ta không dạy dỗ nàng đàng hoàng, đến lúc đó sợ là sẽ liên lụy tới cả phủ Tướng quân của chúng ta a..."
Hách Liên Khôn nghe vậy, lông mày nheo lại, gương mặt ngưng trọng.
"Mẫu thân, nữ nhi biết người vì chuyện của Đại tỷ mà trong lòng không vui, thế nhưng... thế nhưng người cũng không thể đem phẫn nộ của bản thân mà đổ tội oan lên đầu nữ nhi a, nữ nhi sẽ không thừa nhận bất cứ chuyện gì mà bản thân mình không làm, Đại tỷ thành trắc phi của Sâm Vương cũng không phải là lỗi của nữ nhi, nữ nhi cũng đã trở thành chính phi của Cảnh vương, thế nhưng cho tới bây giờ nữ nhi cũng không muốn chuyện xảy ra như vậy nên sau đó nghĩ muốn đi áp chế chuyện của Đại tỷ xuống nhưng mẫu thân lại vì chuyện này mà muốn chỉ trích nữ nhi...nữ nhi thật sự là...không biết phải nên làm thế nào nữa, hu hu hu... Ngày hôm nay nữ nhi định đến gặp mẫu thân để tròn bổn phận người con đền đáp công ơn nuôi dưỡng nhiều năm qua của người, chỉ mong mẫu thân có thể vui vẻ..."
Hách Liên Thiến nói vậy, sau đó nhanh chóng hướng về phía cây cột trụ nhà mà lao thẳng tới.
"Tiểu thư... đừng làm vậy mà tiểu thư...."
Thủy Tâm vội vàng la to, sau đó tiến lên ngăn thân thể của Hách Liên Thiến lại, thế nhưng mức độ va chạm của Hách Liên Thiến quá mạnh khiến hai người trực tiếp ngã trên đất.
"Tiểu thư, tại sao người lại làm chuyện ngu ngốc như vậy chứ?! Tiểu thư... "Thủy Tâm ôm tiểu thư nhà mình kêu khóc, tuy rằng nàng cũng vừa bị những lời nói đó của tiểu thư làm cho kinh hãi, nàng nghĩ thầm tiểu thư làm sao có thể đổi trắng thay đen như vậy?!
Chưa kịp lo lắng cho tiểu thư thì lại thấy tiểu thư hành động thương thân như vậy khiến nàng bị dọa sợ đến mất hồn.
Chỉ lo ôm Hách Liên Thiến lau nước mắt.
Mọi người bên trong sảnh đường tất nhất là bị hành động của Hách Liên Thiến làm hoảng sợ.
"Hồ đồ! "
Giọng nói có khí phách vang lên, tuy âm thanh có chút già cỗi nhưng lại có mười phần uy nghiêm từ bên ngoài truyền vào, trong phút chốc đám người bên trong cũng lấy lại tinh thần đồng thời cùng nhau nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy vị lão giả đứng ở cửa, người này mặc bộ y phục màu đỏ, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo choàng ngắn, trên chiếc áo choàng được thêu hoa văn sắc xảo đồng thời tô điểm thêm vài viên đá quý màu xanh trên đó, nút áo ở cổ chỉ một sợi dây kim tuyến quấn lại mà thành, bộ dáng khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, thần thái trang nghiêm, khí chất cao hoa.
Hách Liên Khôn lập tức tiến lên đỡ nàng nói: "Mẫu thân, làm sao người lại trở về phủ vào ngày hôm nay vậy? Tại sao không phái người báo trước cho nhi tử để nhi tử chuẩn bị thật tốt để ra khỏi thành đón người..."
"May mà ta sớm hồi phủ, không phải phủ tướng quân này sẽ bị các ngươi nháo thành cái gì nữa. Nếu như ta không sớm trở lại, danh dự của phủ Tướng quân này không phải sẽ bị các ngươi làm ô uế hết sao?!"
"Cấp lão phu nhân thỉnh an! "
Người tới chính là Hách Liên lão phu nhân Vương thị của Tướng quân phủ, bà là mẫu thân của Hách Liên Khôn.
Ánh mắt lão phu nhân lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, mọi người lập tức bị dọa sợ đến cả người rét cóng, nàng ngồi ở giữa sảnh đường sau đó vẫy tay để cho con trai của mình Hách Liên Khôn ngồi trên vị trí bên tay phải.
Cuối năm rồi Vương thị lão phu nhân đã đi đến Liên Hoa Sơn chuyên tâm hướng phật, hôm nay đột nhiên trở về, nhất định đã biết chuyện ầm ĩ gần đây của Tướng quân phủ bên trong thành Thịnh Kinh.
Vương thị rất trọng danh dự, người nào phá hủy danh tiếng của Tướng quân phủ thì nàng nhất định sẽ không dễ dàng tha cho kẻ đó.
Vương thị lão phu nhân quét mắt một vòng, nhìn về phía Ngọc thị té quỵ dưới đất, trong mắt xẹt qua một tia không kiên nhẫn: "Ngọc thị, rốt cuộc là ngươi trông coi Tướng quân phủ như thế nào mà nữ nhi bên trong phủ lại không biết một chút quy củ, cùng nam tử vụng trộm với nhau làm hư danh dự của Tướng quân phủ, bên ngoài xôn xao ầm ĩ lên cả. Hôm nay người của Sâm Vương đánh tới cửa, trở thành trò cười cho cả Thịnh kinh, ngươi không nghĩ giải quyết chuyện này như thế nào mà hiện tại lại đang làm cái trò gì? Mau nói!"
Sắc mặt Vương thị lão phu nhân kịch liệt âm trầm, quát lớn một tiếng, Ngọc thị đã sớm bị dọa sợ đến cả thân thể xụi lơ.
"Lão phu nhân, tức phụ biết sai rồi, tức phụ không để ý việc nhà cho tốt nên mới xảy ra chuyện hôm nay, tất cả là lỗi của tức phụ, tức phụ rồi mới trở về nhất định sẽ giải quyết thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt mũi của Tướng quân phủ, hôm nay ở bên ngoài tức phụ muốn lấy lại thể diện cho Tướng quân phủ, thế nhưng Tam tiểu thư lại liên tiếp bôi nhọ danh dự của Đại tỷ nàng... Tam tiểu thư tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, tức phụ vừa rồi mới trở về nói nàng vài câu, không nghĩ tới... "
Lão phu nhân nghe nói thế, chau mày, lạnh giọng chất vấn Hách Liên Thiến nói: "Chuyện mẫu thân ngươi nói có thật hay không?"
"Tổ mẫu... Tổ mẫu, Thiến nhi bị oan, hôm nay Đại tỷ bị Sâm Vương phủ khi dễ khiến áo quần của nàng rách nát sau đó ném nàng bên ngoài cửa phủ, Thiến nhi không đành lòng nhìn bọn họ làm nhục Đại tỷ, càng không thể để cho người ngoài coi thường Tướng quân phủ, khuyên Đại tỷ nhanh chóng đứng dậy trở về phủ rồ tính tiếp, thế nhưng mẫu thân lại.... Đại tỷ cũng không hiểu nỗi khổ tâm của Thiến nhi, khi trở lại bên trong phủ thì mẫu thân nhân tiện vì chuyện Đại tỷ bị làm nhục mà tâm tình không tốt, hu hu hu....cho nên mới đánh chửi đám người Nguyễn ma ma như thế, tiếp đó không biết làm sao người lại té ngã, Thiến nhi tiến lên đỡ nàng thì đúng lúc phụ thân trở về, mẫu thân lại nói Thiến nhi đả thương nàng, Thiến nhi thật sự là rất oan uổng, xin tổ mẫu làm chủ. Nếu như tổ mẫu không tin, Tam di nương và Tứ muội muội cũng có thể làm chứng cho Thiến nhi, hu hu hu..."
------ đề ngoại thoại ------
Rốt cuộc Tiểu Thiến Thiến tại sao lại có tự tin để cho Liễu di nương và Hách Liên Xuyến làm chứng? Có phải nàng muốn tạo ra nhiều mâu thuẫn để đám người trong nhà tự mình đả thương nhau hay không?
Hách Liên Khôn nghi ngờ chất vấn, vẻ mặt đằng đằng sát khí, âm thanh vang lên đanh thép, ánh mắt lạnh lùng quét mắt một vòng, cuối cùng rơi vào trên người Hách Liên Thiến đang đứng giữa sảnh đường.
"Cái đồ nghiệp chướng nhà ngươi, vậy mà lại làm ra loại chuyện như vậy!"
Hách Liên Khôn phẫn nộ nhìn Hách Liên Thiến, âm thanh lạnh lẽo kia khiến cả đám người bên trong sảnh đường rét run.
Ai cũng không dám lên tiếng, cái cổ cũng rụt lại.
Vành mắt Ngọc thị sưng đỏ, vùi vào trong lòng Hách Liên Khôn, thân thể run rẩy nhỏ giọng khóc ròng nói: "Lão gia, người đừng nóng giận, chớ để thân thể bị chọc tức, hu hu hu... Có thể Tam tiểu thư cũng không phải cố ý... "
Ngày thường Ngọc thị làm ra vẻ hiền lành trước mặt Hách Liên Khôn, hôm nay nàng bị đánh thành cái bộ dáng này nhưng cũng muốn biện hộ cho Hách Liên Thiến.
Nàng càng như vậy, Hách Liên Khôn càng nghĩ Ngọc thị bị ủy khuất rất lớn.
Ngay sau đó Hách Liên Khôn không nghe bất kỳ lời giải thích nào liền một mực mà cho rằng là Hách Liên Thiến làm ra hành vi đại nghịch bất đạo này.
Trong đôi mắt Hách Liên Thiến thoáng qua một chút khinh thường, khóe miệng nở một nục cười nhạt, trong lòng nghĩ rằng Hách Liên Khôn chỉ nghe lời nói của một phía của Ngọc thị liền khẳng định là như vậy.
Rõ là bị Ngọc thị làm mê muội, cũng không biết trước đây Hách Liên Thiến bị bao nhiêu lần khuất nhục như vậy.
Không trách trước kia Hách Liên Thiến không đấu lại Ngọc thị, Ngọc thị làm ra bộ dạng nũng nịu này cũng quá đáng thương, còn không quên vì thứ nữ làm chuyện bậy mà cầu tình, người nam nhân nào mà chịu được chứ?
Có điều là nói cho cùng thì Hách Liên Thiến cũng là nữ nhi của hắn, Hách Liên Khôn này đến tột cùng vẫn rất kiên định, thậm chí cũng chưa từng thèm hỏi nàng một câu mà cứ như thế định tội nàng rồi.
Người cha cặn bã như vậy không có cũng được!
"Phụ thân, nữ nhi không biết lời người nói là có ý gì? Mẫu thân như thế nào, nữ nhi thấy mẫu thân té ngã, có ý tốt muốn tiến lên phía trước đỡ mẫu thân đứng dậy, nữ nhi không kịp thời nâng mẫu thân dậy quả thực cũng không phải cố ý, chẳng qua là lúc đó quá loạn, nữ nhi muốn tới gần mẫu thân nhưng bị đám người Nguyễn ma ma chặn lại, cuối cùng cũng lực bất tòng tâm a!"
Khóe môi Hách Liên Thiến vì ủy khuất mà nhếch lên, ngẩng đầu lên rất ngây ngô vô tội nhìn Hách Liên Khôn.
Trong lòng cười lạnh, Ngọc thị a Ngọc thị, hôm nay ngươi muốn chơi với bản tiểu thư thì bản tiểu thư nhất định tiếp ngươi, không phải là thích chơi trò giả nhân giả nghĩa sao?
Vậy hôm nay ta sẽ để cho ngươi nếm hậu quả của việc này...
Ngọc thị không nghĩ tới Hách Liên Thiến sẽ nói như vậy, Hách Liên Khôn giống như nàng ta cũng không nghĩ tới Hách Liên Thiến lại đột nhiên lí luận được như vậy.
Hắn giật mình ngẩn người một chút, lúc này mới nghiêm túc đánh giá thứ nữ chưa từng được hắn chú ý tới.
Đã bao nhiêu năm hắn chưa từng thực sự để ý đến nàng, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của nàng ngược lại cảm thấy nàng cùng mẫu thân nàng có bảy tám phần tương tự, nếu như không phải là bên phải khuôn mặt có một vết bớt lớn như thế kia thì chắc chắn nàng sẽ rất giống với Mạnh Tố Quân trước đây...
Nhớ tới Mạnh Tố Quân, Hách Liên Khôn lập tức cảm thấy ngực giống như là có cây gai ghim vào lòng khiến hắn rất khó chịu, nữ nhân kia...
Hắn nhìn Hách Liên Thiến gầy guộc trước mắt, suy nghĩ rất sâu xa....
Ngọc thị thấy dáng vẻ này của hắn, chắc chắn là đang nghĩ tới Mạnh Tố Quân đã chết, nhớ lại tiểu tiện nhân kia, nàng hận đến nắm chặt khăn tay trong lòng bàn tay.
"Tam tiểu thư, ngươi nói cái gì vậy? Vốn là mẫu thân nghĩ rằng ngày hôm nay ngươi làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này chỉ là vì cho rằng ngươi trẻ tuổi nông nỗi không hiểu chuyện, mẫu thân cũng không cùng ngươi tính toán, cho ngươi thêm cơ hội quay đầu lại nhưng đến bây giờ ngươi vẫn còn nói lời bịa đặt, ngay cả phụ thân ngươi cũng lừa gạt sao? Ngươi cho là những lời ngụy biện ngươi nói ra thì phụ thân sẽ tin ngươi phải không? Mọi người bên trong sảnh đường đều chứng kiến những chuyện ngươi đã làm, ngươi muốn chối cãi sợ là không thể!"
Ngọc thị tiếp tục ngụy trang hiền lành nhìn Hách Liên Thiến tận tình khuyên bảo, đưa tay khoác lên cánh tay của Hách Liên Khôn, để cho Hách Liên Khôn tỉnh lại.
"Lão gia, Tam tiểu thư tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, nhưng mà cũng không thể để mặc nàng cứ ăn nói không có phép tắc như vậy, sau này nàng gả cho Cảnh vương, là con dâu của Hoàng thất, nếu như đến lúc đó nàng không biết phép tắc mà đụng chạm đến người ở trên, chắc chắn bọn họ sẽ nói phủ Tướng quân của chúng ta không dạy dỗ nàng đàng hoàng, đến lúc đó sợ là sẽ liên lụy tới cả phủ Tướng quân của chúng ta a..."
Hách Liên Khôn nghe vậy, lông mày nheo lại, gương mặt ngưng trọng.
"Mẫu thân, nữ nhi biết người vì chuyện của Đại tỷ mà trong lòng không vui, thế nhưng... thế nhưng người cũng không thể đem phẫn nộ của bản thân mà đổ tội oan lên đầu nữ nhi a, nữ nhi sẽ không thừa nhận bất cứ chuyện gì mà bản thân mình không làm, Đại tỷ thành trắc phi của Sâm Vương cũng không phải là lỗi của nữ nhi, nữ nhi cũng đã trở thành chính phi của Cảnh vương, thế nhưng cho tới bây giờ nữ nhi cũng không muốn chuyện xảy ra như vậy nên sau đó nghĩ muốn đi áp chế chuyện của Đại tỷ xuống nhưng mẫu thân lại vì chuyện này mà muốn chỉ trích nữ nhi...nữ nhi thật sự là...không biết phải nên làm thế nào nữa, hu hu hu... Ngày hôm nay nữ nhi định đến gặp mẫu thân để tròn bổn phận người con đền đáp công ơn nuôi dưỡng nhiều năm qua của người, chỉ mong mẫu thân có thể vui vẻ..."
Hách Liên Thiến nói vậy, sau đó nhanh chóng hướng về phía cây cột trụ nhà mà lao thẳng tới.
"Tiểu thư... đừng làm vậy mà tiểu thư...."
Thủy Tâm vội vàng la to, sau đó tiến lên ngăn thân thể của Hách Liên Thiến lại, thế nhưng mức độ va chạm của Hách Liên Thiến quá mạnh khiến hai người trực tiếp ngã trên đất.
"Tiểu thư, tại sao người lại làm chuyện ngu ngốc như vậy chứ?! Tiểu thư... "Thủy Tâm ôm tiểu thư nhà mình kêu khóc, tuy rằng nàng cũng vừa bị những lời nói đó của tiểu thư làm cho kinh hãi, nàng nghĩ thầm tiểu thư làm sao có thể đổi trắng thay đen như vậy?!
Chưa kịp lo lắng cho tiểu thư thì lại thấy tiểu thư hành động thương thân như vậy khiến nàng bị dọa sợ đến mất hồn.
Chỉ lo ôm Hách Liên Thiến lau nước mắt.
Mọi người bên trong sảnh đường tất nhất là bị hành động của Hách Liên Thiến làm hoảng sợ.
"Hồ đồ! "
Giọng nói có khí phách vang lên, tuy âm thanh có chút già cỗi nhưng lại có mười phần uy nghiêm từ bên ngoài truyền vào, trong phút chốc đám người bên trong cũng lấy lại tinh thần đồng thời cùng nhau nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy vị lão giả đứng ở cửa, người này mặc bộ y phục màu đỏ, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo choàng ngắn, trên chiếc áo choàng được thêu hoa văn sắc xảo đồng thời tô điểm thêm vài viên đá quý màu xanh trên đó, nút áo ở cổ chỉ một sợi dây kim tuyến quấn lại mà thành, bộ dáng khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, thần thái trang nghiêm, khí chất cao hoa.
Hách Liên Khôn lập tức tiến lên đỡ nàng nói: "Mẫu thân, làm sao người lại trở về phủ vào ngày hôm nay vậy? Tại sao không phái người báo trước cho nhi tử để nhi tử chuẩn bị thật tốt để ra khỏi thành đón người..."
"May mà ta sớm hồi phủ, không phải phủ tướng quân này sẽ bị các ngươi nháo thành cái gì nữa. Nếu như ta không sớm trở lại, danh dự của phủ Tướng quân này không phải sẽ bị các ngươi làm ô uế hết sao?!"
"Cấp lão phu nhân thỉnh an! "
Người tới chính là Hách Liên lão phu nhân Vương thị của Tướng quân phủ, bà là mẫu thân của Hách Liên Khôn.
Ánh mắt lão phu nhân lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, mọi người lập tức bị dọa sợ đến cả người rét cóng, nàng ngồi ở giữa sảnh đường sau đó vẫy tay để cho con trai của mình Hách Liên Khôn ngồi trên vị trí bên tay phải.
Cuối năm rồi Vương thị lão phu nhân đã đi đến Liên Hoa Sơn chuyên tâm hướng phật, hôm nay đột nhiên trở về, nhất định đã biết chuyện ầm ĩ gần đây của Tướng quân phủ bên trong thành Thịnh Kinh.
Vương thị rất trọng danh dự, người nào phá hủy danh tiếng của Tướng quân phủ thì nàng nhất định sẽ không dễ dàng tha cho kẻ đó.
Vương thị lão phu nhân quét mắt một vòng, nhìn về phía Ngọc thị té quỵ dưới đất, trong mắt xẹt qua một tia không kiên nhẫn: "Ngọc thị, rốt cuộc là ngươi trông coi Tướng quân phủ như thế nào mà nữ nhi bên trong phủ lại không biết một chút quy củ, cùng nam tử vụng trộm với nhau làm hư danh dự của Tướng quân phủ, bên ngoài xôn xao ầm ĩ lên cả. Hôm nay người của Sâm Vương đánh tới cửa, trở thành trò cười cho cả Thịnh kinh, ngươi không nghĩ giải quyết chuyện này như thế nào mà hiện tại lại đang làm cái trò gì? Mau nói!"
Sắc mặt Vương thị lão phu nhân kịch liệt âm trầm, quát lớn một tiếng, Ngọc thị đã sớm bị dọa sợ đến cả thân thể xụi lơ.
"Lão phu nhân, tức phụ biết sai rồi, tức phụ không để ý việc nhà cho tốt nên mới xảy ra chuyện hôm nay, tất cả là lỗi của tức phụ, tức phụ rồi mới trở về nhất định sẽ giải quyết thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt mũi của Tướng quân phủ, hôm nay ở bên ngoài tức phụ muốn lấy lại thể diện cho Tướng quân phủ, thế nhưng Tam tiểu thư lại liên tiếp bôi nhọ danh dự của Đại tỷ nàng... Tam tiểu thư tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, tức phụ vừa rồi mới trở về nói nàng vài câu, không nghĩ tới... "
Lão phu nhân nghe nói thế, chau mày, lạnh giọng chất vấn Hách Liên Thiến nói: "Chuyện mẫu thân ngươi nói có thật hay không?"
"Tổ mẫu... Tổ mẫu, Thiến nhi bị oan, hôm nay Đại tỷ bị Sâm Vương phủ khi dễ khiến áo quần của nàng rách nát sau đó ném nàng bên ngoài cửa phủ, Thiến nhi không đành lòng nhìn bọn họ làm nhục Đại tỷ, càng không thể để cho người ngoài coi thường Tướng quân phủ, khuyên Đại tỷ nhanh chóng đứng dậy trở về phủ rồ tính tiếp, thế nhưng mẫu thân lại.... Đại tỷ cũng không hiểu nỗi khổ tâm của Thiến nhi, khi trở lại bên trong phủ thì mẫu thân nhân tiện vì chuyện Đại tỷ bị làm nhục mà tâm tình không tốt, hu hu hu....cho nên mới đánh chửi đám người Nguyễn ma ma như thế, tiếp đó không biết làm sao người lại té ngã, Thiến nhi tiến lên đỡ nàng thì đúng lúc phụ thân trở về, mẫu thân lại nói Thiến nhi đả thương nàng, Thiến nhi thật sự là rất oan uổng, xin tổ mẫu làm chủ. Nếu như tổ mẫu không tin, Tam di nương và Tứ muội muội cũng có thể làm chứng cho Thiến nhi, hu hu hu..."
------ đề ngoại thoại ------
Rốt cuộc Tiểu Thiến Thiến tại sao lại có tự tin để cho Liễu di nương và Hách Liên Xuyến làm chứng? Có phải nàng muốn tạo ra nhiều mâu thuẫn để đám người trong nhà tự mình đả thương nhau hay không?
/87
|