"Lẽ nào ngươi không có đưa cho đại phu một nghìn lượng hoàng kim sao?" Hách Liên Khôn phẫn nộ nhìn vẻ mặt sửng sốt của Ngọc thị.
Ngọc thị liền vội vàng gật đầu nói: "Thời điểm đi mời Mộ đại phu đã đem số tiền tiền xem bệnh là một nghìn lượng hoàng kim cho chưởng quỹ Ngự An Đường các ngươi rồi, làm sao còn phải trả tiền nữa?"
Mới vừa rồi những dược liệu trân quý kia vô duyên vô cớ là cho không hắn sao?
Những dược liệu kia đều là lễ vật do Hoàng thượng ngự ban, mới vừa rồi từ kim khố xuất ra đã đưa cho bọn hắn, mỗi một loại đều giá trị ngàn lượng, ngực Ngọc thị đau muốn hộc máu, nhiều dược liệu trân quý như vậy đều xuất ra khỏi Tướng quân phủ, vậy mà còn đòi dược phí sao?
Hách Liên Khôn đương nhiên cũng là ý tứ như vậy, hai người đồng thời nhìn về phía Hách Liên Thiến.
Hách Liên Thiến lại cực kỳ lạnh nhạt mở miệng nói rằng: "Phí xuất môn chẩn bệnh của chí tôn đại phu Ngự An Đường là một nghìn lượng hoàng kim cũng được xem là đã nể mặt mũi của Tướng quân phủ mà giảm đi rất nhiều rồi, chẳng lẽ Tướng quân cho rằng phí chẩn trị là phí điều chế thuốc sao? Cái này.... E rằng thứ cho thảo dân không thể tiếp tục chẩn bệnh cho Tướng quân, thảo dân thật sự có thể chế được thuốc giải để cứu sống người của Tướng quân phủ, hơn nữa lò luyện chế cũng không phải thông thường nên...."
Nói tới nói lui cũng là muốn đòi tiền.
Hách Liên Khôn giận đến tím tái mặt mày, đại phu Ngự An Đường một chút y phẩm cũng không có, trị bệnh cứu người không phải là bổn phận của thầy thuốc sao? Tại sao mỗi một câu nói đều nhắc đến tiền như vậy chứ?!
"Nhưng mà Mộ đại phu, những dược liệu chúng tôi vừa đưa cho ngài đều là vật phẩm được ngự ban, phi thường trân quý, giá thị trường cũng là...."
Đôi mi thanh tú của Ngọc thị hơi nheo lại, nàng cảm thấy vị Mộ đại phu này thật sự là cưỡng từ đoạt lý!
Hách Liên Thiến có chút kinh ngạc kêu một tiếng: "A? Phu nhân nói sao? Thảo dân là đại phu chỉ để ý đến mỗi việc chữa bệnh cứu người, ngày thường chúng ta chữa bệnh cho những đại quan quý nhân đều không phải là dùng dược liệu bên trong Ngự An Đường, Ngự An Đường chúng ta tuy rằng cũng bán thuốc nhưng có điều là đa số mọi người đều dùng dược liệu của bên trong phủ, đương nhiên những dược liệu này cao cấp hơn Ngự An Đường chúng ta rồi, nếu như các người không muốn dùng những dược liệu quý trong phủ thì chúng ta đương nhiên có thể không cần, vậy chỉ dùng dược liệu Ngự An Đường thôi, thảo dân quay về báo lại với chưởng quỹ để hắn tính lại phí luyện chế và phí dược liệu xem xem tổng cộng bao nhiêu ngân lượng, sao đó sẽ phái người đưa tới trả cho quý phủ!"
Hách Liên Thiến nói mấy câu nói này thật sự là đánh người không nể mặt, thế nhưng lại khiến Hách Liên Khôn Ngọc thị nghẹn họng.
Hách Liên Khôn vừa xấu hổ vừa tức giận đến đỏ mặt, hắn chưa từng bị mất thể diện trước mặt người ngoài như vậy!
Đây đều phải trách Ngọc thị vừa rồi lắm lời, để cho người ta nghĩ Tướng quân phủ không có bạc để trả nên muốn dùng dược liệu xem như là chi phí luyện chế!
Hách Liên Khôn cau mày lạnh lùng trợn mắt nhìn Ngọc thị, tâm Ngọc thị run một cái thiếu chút nữa sợ đến xụi lơ trên mặt đất, rõ ràng vừa rồi ý của lão gia cũng là như vậy, tại sao khi nàng vừa nói ra thì ngài ấy lại cảm thấy mất thể diện mà đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu nàng chứ?!
Hách Liên Thiến thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người kia, chỉ cảm thấy tâm tình càng thêm sảng khoái.
Hách Liên Khôn bởi vì có người ngoài ở đây không tiện phát tác nên rộng lượng nói với Hách Liên Thiến rằng: "Mộ đại phu, ngươi cứ mạnh tay mà luyện chế giải dược, còn về phía ngân lượng, chỉ cần chữa hết bệnh chúng ta sẽ trả đủ tiền cho Ngự An Đường các ngươi, hơn nữa nếu như có thể chữa khỏi, Bổn tướng quân sẽ có tiền thưởng cho các ngươi!"
"Vậy đa tạ Tướng quân!"
Hách Liên Thiến dứt lời liền dẫn Lam Tuyết đi ra khỏi phòng ngủ, còn chưa bước ra cửa phòng thì nghe thấy Lam Tuyết trầm giọng thỏ thẻ nói rằng: "Mộ đại phu, Tướng quân đại nhân thật sự là quá khẳng khái, chi phí luyện chế của Ngự An Đường chúng ta phải tốn ít nhất năm nghìn lượng hoàng kim, bên trong phủ Tướng quân có ít nhất mười người nhiễm bệnh nên phải tốn năm mươi vạn lượng hoàng kim, Tướng quân còn muốn ban thưởng cho chúng ta, Tướng quân phủ thực sự là hào phóng a!"
Hai người vẫn chưa ra khỏi cửa phòng, những lời nói này của Lam Tuyết đều lọt vào tai của Hách Liên Khôn và Ngọc thị.
Hách Liên Khôn bị lời này kích thích huyết khí tuôn trào, xông thẳng tới não, sắc mặt trầm xuống, cả người nặng nề ngã về phía sau bất tỉnh nhân sự.
"Lão gia, lão gia..."
Ngọc thị cũng vừa mới bị lời nói của Lam Tuyết làm cho kiếp sợ. Năm mươi vạn lượng hoàng kim?!
Tướng quân phủ trong một lúc đi nơi nào thu xếp được nhiều tiền như vậy chứ?
Chẳng trách lão gia lại trực tiếp té xỉu.
Lẽ nào Mộ đại phu luyện chế giải dược không phải cùng một lúc sao?
Mà là chi phí luyện chế thuốc giải cho một người là năm nghìn lượng hoàng kim, cái này...
"Phu nhân, không xong, phu nhân..."
Ngọc thị nằm ở trên giường kêu lão gia vẫn còn đang bất tỉnh, lúc này lại có người chạy tới làm phiền khiến nàng càng tức giận hơn: "Chuyện gì mà lỗ mãng như thế?"
Đúng là không biết quy củ, ngày hôm nay nếu như ngươi không có gì quan trọng để nói thì xem bổn phu nhân có lột da ngươi ra hay không!
Nha hoàn bên người Hách Liên Nhu mới vừa được thăng lên làm đại nha hoàn là Thúy Bình quỳ trên mặt đất sợ đến cả người run cầm cập.
Thúy Bình bị Đại phu nhân hù dọa mấy tiếng sợ đến vội vã dập đầu: "Phu nhân, không phải là nô tỳ không biết quy củ mà là Đại tiểu thư đã xảy ra chuyện, phu nhân mau đi xem một chút, Đại tiểu thư nàng..."
"Cái gì? Nhu nhi thế nào? Nhu nhi đã xảy ra chuyện gì sao?"
Nét mặt Ngọc thị hốt hoảng, ban đầu trúng độc huyết khí không tốt, vừa mới đỡ lại thì bị Hách Liên Thiến làm cho kinh hãi, bây giờ lại nghe được nữ nhi mình gặp tai nạn càng mất bình tĩnh hơn, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cơ thể vô lực, khó khăn lắm mới được Nguyễn ma ma đỡ lấy.
"Phu nhân..."
"Mau, đi ngăn Mộ đại phu lại, mời đến Lưu Cẩm Các!"
"Vâng, phu nhân!"
Bên trong Lưu Cẩm Các!
Hách Liên Thiến ngồi ở bên cạnh giường của Hách Liên Nhu, ánh mắt bên trong sa mỏng nhàn nhạt nhìn Hách Liên Nhu đang nằm trên giường.
Ánh mắt bén nhọn, câu dẫn ra một nụ cười như có như không, khinh thường nhìn nàng, đưa tay bắt mạch, chốc lát liền nói với Ngọc thị đang lo lắng ở bên cạnh rằng: "Phu nhân, có thể nói vài lời với người hay không?"
Trong mắt Ngọc thị toàn là hình ảnh nữ nhi bảo bối của nàng, bây giờ nghe được Hách Liên Thiến dặn dò như vậy, liền cảm giác có điều gì không ổn, vội vàng phất tay lệnh cho tỳ nữ trong phòng lui ra, ánh mắt rầu rỉ nhìn về phía Hách Liên Thiến: "Mộ đại phu, tiểu nữ rốt cuộc là bị bệnh gì? Ngươi cứ nói đừng ngại!"
Một giây kế tiếp, Hách Liên Thiến nhỏ giọng nói: "Phu nhân, bệnh này của tiểu thư... e rằng tại hạ bất lực!"
"Cái gì?! Làm sao có thể... Tại sao có thể như vậy, nàng cũng bị trúng loại độc như Mộ đại phu đã nói, Mộ đại phu không phải nói năm ngày sau luyện chế giải dược sẽ có thể giải độc sao, giờ đây làm sao lại nói là bất lực, Mộ đại phu, ngươi rốt cuộc là có ý gì?"
Ngọc thị quả thực cũng muốn suy sụp, vội vàng hỏi.
Hách Liên Thiến lại bình tĩnh nói ra: "Phu nhân, độc trong người tiểu thư khiến tại hạ không có lòng tin có thể chữa khỏi cho nàng!"
"Chẳng lẽ nói trên người con ta còn có chứng bệnh khác? Mộ đại phu, ngươi chính là thần y a, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp cứu chữa cho nữ nhi của ta..."
Thần y?!
Bản thân Hách Liên Thiến cho rằng không sai, lòng hư vinh được thỏa mãn cực lớn, đặc biệt là lời khen tặng còn xuất phát từ là trong miệng lão tiện nhân Ngọc thị này.
Cảm giác cũng không tệ, Hách Liên Thiến thở dài nói: "Trong cơ thể của tiểu thư mang theo kịch độc, chỉ cần an dưỡng tốt là có thể khỏi, đáng tiếc a đáng tiếc..."
"Mộ đại phu, ngươi mau nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu thư vốn có thể cứu chữa được, nhưng sau khi bắt mạch cho tiểu thư ta phát hiện nội độc tố bên trong cơ thể tiểu thư đã đi vào tim, độc này vốn là mãn tính, trong thời gian ngắn sẽ không gây chết người nhưng phải kỵ nộ kỵ lãnh, sợ là mấy ngày nay tiểu thư lửa giận công tâm nên độc khí đã đi đến tim, hơn nữa lại bị khí lạnh xâm nhập, khí lạnh cộng thêm độc khí cùng nhau ngấm vào nội tạng, khí lực sung mãn, độc trong người tiểu thư tạm thời có thể giải trừ, có điều là về sau sợ rằng phương diện sinh con sẽ gặp chút vấn đề!"
Nhu nhi không thể sinh con?!
Ngọc thị liền vội vàng gật đầu nói: "Thời điểm đi mời Mộ đại phu đã đem số tiền tiền xem bệnh là một nghìn lượng hoàng kim cho chưởng quỹ Ngự An Đường các ngươi rồi, làm sao còn phải trả tiền nữa?"
Mới vừa rồi những dược liệu trân quý kia vô duyên vô cớ là cho không hắn sao?
Những dược liệu kia đều là lễ vật do Hoàng thượng ngự ban, mới vừa rồi từ kim khố xuất ra đã đưa cho bọn hắn, mỗi một loại đều giá trị ngàn lượng, ngực Ngọc thị đau muốn hộc máu, nhiều dược liệu trân quý như vậy đều xuất ra khỏi Tướng quân phủ, vậy mà còn đòi dược phí sao?
Hách Liên Khôn đương nhiên cũng là ý tứ như vậy, hai người đồng thời nhìn về phía Hách Liên Thiến.
Hách Liên Thiến lại cực kỳ lạnh nhạt mở miệng nói rằng: "Phí xuất môn chẩn bệnh của chí tôn đại phu Ngự An Đường là một nghìn lượng hoàng kim cũng được xem là đã nể mặt mũi của Tướng quân phủ mà giảm đi rất nhiều rồi, chẳng lẽ Tướng quân cho rằng phí chẩn trị là phí điều chế thuốc sao? Cái này.... E rằng thứ cho thảo dân không thể tiếp tục chẩn bệnh cho Tướng quân, thảo dân thật sự có thể chế được thuốc giải để cứu sống người của Tướng quân phủ, hơn nữa lò luyện chế cũng không phải thông thường nên...."
Nói tới nói lui cũng là muốn đòi tiền.
Hách Liên Khôn giận đến tím tái mặt mày, đại phu Ngự An Đường một chút y phẩm cũng không có, trị bệnh cứu người không phải là bổn phận của thầy thuốc sao? Tại sao mỗi một câu nói đều nhắc đến tiền như vậy chứ?!
"Nhưng mà Mộ đại phu, những dược liệu chúng tôi vừa đưa cho ngài đều là vật phẩm được ngự ban, phi thường trân quý, giá thị trường cũng là...."
Đôi mi thanh tú của Ngọc thị hơi nheo lại, nàng cảm thấy vị Mộ đại phu này thật sự là cưỡng từ đoạt lý!
Hách Liên Thiến có chút kinh ngạc kêu một tiếng: "A? Phu nhân nói sao? Thảo dân là đại phu chỉ để ý đến mỗi việc chữa bệnh cứu người, ngày thường chúng ta chữa bệnh cho những đại quan quý nhân đều không phải là dùng dược liệu bên trong Ngự An Đường, Ngự An Đường chúng ta tuy rằng cũng bán thuốc nhưng có điều là đa số mọi người đều dùng dược liệu của bên trong phủ, đương nhiên những dược liệu này cao cấp hơn Ngự An Đường chúng ta rồi, nếu như các người không muốn dùng những dược liệu quý trong phủ thì chúng ta đương nhiên có thể không cần, vậy chỉ dùng dược liệu Ngự An Đường thôi, thảo dân quay về báo lại với chưởng quỹ để hắn tính lại phí luyện chế và phí dược liệu xem xem tổng cộng bao nhiêu ngân lượng, sao đó sẽ phái người đưa tới trả cho quý phủ!"
Hách Liên Thiến nói mấy câu nói này thật sự là đánh người không nể mặt, thế nhưng lại khiến Hách Liên Khôn Ngọc thị nghẹn họng.
Hách Liên Khôn vừa xấu hổ vừa tức giận đến đỏ mặt, hắn chưa từng bị mất thể diện trước mặt người ngoài như vậy!
Đây đều phải trách Ngọc thị vừa rồi lắm lời, để cho người ta nghĩ Tướng quân phủ không có bạc để trả nên muốn dùng dược liệu xem như là chi phí luyện chế!
Hách Liên Khôn cau mày lạnh lùng trợn mắt nhìn Ngọc thị, tâm Ngọc thị run một cái thiếu chút nữa sợ đến xụi lơ trên mặt đất, rõ ràng vừa rồi ý của lão gia cũng là như vậy, tại sao khi nàng vừa nói ra thì ngài ấy lại cảm thấy mất thể diện mà đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu nàng chứ?!
Hách Liên Thiến thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người kia, chỉ cảm thấy tâm tình càng thêm sảng khoái.
Hách Liên Khôn bởi vì có người ngoài ở đây không tiện phát tác nên rộng lượng nói với Hách Liên Thiến rằng: "Mộ đại phu, ngươi cứ mạnh tay mà luyện chế giải dược, còn về phía ngân lượng, chỉ cần chữa hết bệnh chúng ta sẽ trả đủ tiền cho Ngự An Đường các ngươi, hơn nữa nếu như có thể chữa khỏi, Bổn tướng quân sẽ có tiền thưởng cho các ngươi!"
"Vậy đa tạ Tướng quân!"
Hách Liên Thiến dứt lời liền dẫn Lam Tuyết đi ra khỏi phòng ngủ, còn chưa bước ra cửa phòng thì nghe thấy Lam Tuyết trầm giọng thỏ thẻ nói rằng: "Mộ đại phu, Tướng quân đại nhân thật sự là quá khẳng khái, chi phí luyện chế của Ngự An Đường chúng ta phải tốn ít nhất năm nghìn lượng hoàng kim, bên trong phủ Tướng quân có ít nhất mười người nhiễm bệnh nên phải tốn năm mươi vạn lượng hoàng kim, Tướng quân còn muốn ban thưởng cho chúng ta, Tướng quân phủ thực sự là hào phóng a!"
Hai người vẫn chưa ra khỏi cửa phòng, những lời nói này của Lam Tuyết đều lọt vào tai của Hách Liên Khôn và Ngọc thị.
Hách Liên Khôn bị lời này kích thích huyết khí tuôn trào, xông thẳng tới não, sắc mặt trầm xuống, cả người nặng nề ngã về phía sau bất tỉnh nhân sự.
"Lão gia, lão gia..."
Ngọc thị cũng vừa mới bị lời nói của Lam Tuyết làm cho kiếp sợ. Năm mươi vạn lượng hoàng kim?!
Tướng quân phủ trong một lúc đi nơi nào thu xếp được nhiều tiền như vậy chứ?
Chẳng trách lão gia lại trực tiếp té xỉu.
Lẽ nào Mộ đại phu luyện chế giải dược không phải cùng một lúc sao?
Mà là chi phí luyện chế thuốc giải cho một người là năm nghìn lượng hoàng kim, cái này...
"Phu nhân, không xong, phu nhân..."
Ngọc thị nằm ở trên giường kêu lão gia vẫn còn đang bất tỉnh, lúc này lại có người chạy tới làm phiền khiến nàng càng tức giận hơn: "Chuyện gì mà lỗ mãng như thế?"
Đúng là không biết quy củ, ngày hôm nay nếu như ngươi không có gì quan trọng để nói thì xem bổn phu nhân có lột da ngươi ra hay không!
Nha hoàn bên người Hách Liên Nhu mới vừa được thăng lên làm đại nha hoàn là Thúy Bình quỳ trên mặt đất sợ đến cả người run cầm cập.
Thúy Bình bị Đại phu nhân hù dọa mấy tiếng sợ đến vội vã dập đầu: "Phu nhân, không phải là nô tỳ không biết quy củ mà là Đại tiểu thư đã xảy ra chuyện, phu nhân mau đi xem một chút, Đại tiểu thư nàng..."
"Cái gì? Nhu nhi thế nào? Nhu nhi đã xảy ra chuyện gì sao?"
Nét mặt Ngọc thị hốt hoảng, ban đầu trúng độc huyết khí không tốt, vừa mới đỡ lại thì bị Hách Liên Thiến làm cho kinh hãi, bây giờ lại nghe được nữ nhi mình gặp tai nạn càng mất bình tĩnh hơn, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cơ thể vô lực, khó khăn lắm mới được Nguyễn ma ma đỡ lấy.
"Phu nhân..."
"Mau, đi ngăn Mộ đại phu lại, mời đến Lưu Cẩm Các!"
"Vâng, phu nhân!"
Bên trong Lưu Cẩm Các!
Hách Liên Thiến ngồi ở bên cạnh giường của Hách Liên Nhu, ánh mắt bên trong sa mỏng nhàn nhạt nhìn Hách Liên Nhu đang nằm trên giường.
Ánh mắt bén nhọn, câu dẫn ra một nụ cười như có như không, khinh thường nhìn nàng, đưa tay bắt mạch, chốc lát liền nói với Ngọc thị đang lo lắng ở bên cạnh rằng: "Phu nhân, có thể nói vài lời với người hay không?"
Trong mắt Ngọc thị toàn là hình ảnh nữ nhi bảo bối của nàng, bây giờ nghe được Hách Liên Thiến dặn dò như vậy, liền cảm giác có điều gì không ổn, vội vàng phất tay lệnh cho tỳ nữ trong phòng lui ra, ánh mắt rầu rỉ nhìn về phía Hách Liên Thiến: "Mộ đại phu, tiểu nữ rốt cuộc là bị bệnh gì? Ngươi cứ nói đừng ngại!"
Một giây kế tiếp, Hách Liên Thiến nhỏ giọng nói: "Phu nhân, bệnh này của tiểu thư... e rằng tại hạ bất lực!"
"Cái gì?! Làm sao có thể... Tại sao có thể như vậy, nàng cũng bị trúng loại độc như Mộ đại phu đã nói, Mộ đại phu không phải nói năm ngày sau luyện chế giải dược sẽ có thể giải độc sao, giờ đây làm sao lại nói là bất lực, Mộ đại phu, ngươi rốt cuộc là có ý gì?"
Ngọc thị quả thực cũng muốn suy sụp, vội vàng hỏi.
Hách Liên Thiến lại bình tĩnh nói ra: "Phu nhân, độc trong người tiểu thư khiến tại hạ không có lòng tin có thể chữa khỏi cho nàng!"
"Chẳng lẽ nói trên người con ta còn có chứng bệnh khác? Mộ đại phu, ngươi chính là thần y a, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp cứu chữa cho nữ nhi của ta..."
Thần y?!
Bản thân Hách Liên Thiến cho rằng không sai, lòng hư vinh được thỏa mãn cực lớn, đặc biệt là lời khen tặng còn xuất phát từ là trong miệng lão tiện nhân Ngọc thị này.
Cảm giác cũng không tệ, Hách Liên Thiến thở dài nói: "Trong cơ thể của tiểu thư mang theo kịch độc, chỉ cần an dưỡng tốt là có thể khỏi, đáng tiếc a đáng tiếc..."
"Mộ đại phu, ngươi mau nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu thư vốn có thể cứu chữa được, nhưng sau khi bắt mạch cho tiểu thư ta phát hiện nội độc tố bên trong cơ thể tiểu thư đã đi vào tim, độc này vốn là mãn tính, trong thời gian ngắn sẽ không gây chết người nhưng phải kỵ nộ kỵ lãnh, sợ là mấy ngày nay tiểu thư lửa giận công tâm nên độc khí đã đi đến tim, hơn nữa lại bị khí lạnh xâm nhập, khí lạnh cộng thêm độc khí cùng nhau ngấm vào nội tạng, khí lực sung mãn, độc trong người tiểu thư tạm thời có thể giải trừ, có điều là về sau sợ rằng phương diện sinh con sẽ gặp chút vấn đề!"
Nhu nhi không thể sinh con?!
/87
|