Ngọc thị nghe được tin tức này liền lửa giận công tâm, huyết khí tuôn trào, thiếu chút nữa ở ngay trước mặt của Hách Liên Thiến mà ngất đi.
Không thể sinh con, không thể sinh con!
Trời ơi, vậy phải làm sao bây giờ?
Hiện nay Nhu nhi được chỉ hôn cho Sâm Vương làm trắc phi, thân là đích nữ Tướng quân phủ lại bị như thế khiến Ngọc thị vô cùng hoảng sợ, tuy rằng Sâm Vương phi bá đạo kiêu ngạo, thế nhưng chưa có con nối dõi, ban đầu Ngọc thị nghĩ sau khi Hách Liên Nhu vào phủ sẽ nghĩ biện pháp mau chóng mang con nối dõi của Sâm Vương, cứ như vậy, hài tử của nàng sau khi sinh chính là con trai trưởng, mặc dù nàng là trắc phi nhưng về sau thân phận ở Sâm Vương phủ cũng là mẫu bằng tử quý!
Toàn bộ kế hoạch này ban đầu đã chuẩn bị tốt, thế nhưng ai biết tai họa từ trời ập xuống!
Hách Liên Nhu không thể sinh con!
Chuyện này...
Chuyện ngày hôm qua Ngọc thị dĩ nhiên biết rất rõ, mặc dù nói là Hách Liên Nhu đi tới Bích Đường tiểu trúc khiêu khích trước, thế nhưng cuối cùng con tiện nhân Hách Liên Thiến kia lại ở ngay trước mặt Hách Liên Khôn đẩy Hách Liên Nhu xuống hồ băng!
Nhất định là bởi vì cơ thể dính phải nước lạnh nên khí lạnh xâm nhập vào cơ thể mới có thể...
Lửa giận bốc lên trong lòng Ngọc thị, cái tiểu tiện nhân Hách Liên Thiến kia lại dám ra tay làm bị thương Nhu nhi của nàng, làm hại Nhu nhi về sau không thể sinh con, hại cả tiền đồ phí trước của Nhu nhi.
Thù này nàng nhất định phải báo!
"Phu nhân.... Phu nhân!"
Cách sa mỏng Hách Liên Thiến nhìn chằm chằm vẻ mặt phẫn nộ của Ngọc thị, khóe môi không nhịn được hơi nhếch lên, chắc chắn ở trong lòng Ngọc thị đang hận nàng thấu xương, nghĩ phương pháp làm sao để báo thù nàng đây mà.
Ngọc thị được gọi khiến cho tỉnh táo lại, lập tức che giấu vẻ thất lễ và tâm tư xấu xa của nàng mới vừa rồi.
Chuyện Hách Liên Nhu không thể sinh con tuyệt đối không thể để lan truyền ra ngoài, nếu như lan truyền ra ngoài thì đừng nói đến việc vào Sâm Vương phủ làm trắc phi, cho dù là người bình thường đoán chừng cũng không muốn cưới nàng.
Nàng nhìn Hách Liên Thiến bằng ánh mắt phức tạp, người này hôm nay đã biết Hách Liên Nhu không thể sinh con, nếu như hắn đi ra ngoài ăn nói lung tung thì....
Có phải nên tìm cơ hội để giết hắn hay không?!
Mấy ngày nay không thể ra tay với hắn được vì hắn còn dùng được, hắn còn phải luyện chế giải dược cho người của Tướng quân phủ, toàn bộ mạch sống bên trong phủ đều nằm trong tay người này, nếu như hạ thủ thì nhất định sẽ khiến toàn bộ người bên trong phủ chôn cùng hắn, như vậy sẽ được một mất mười.
Trong lòng Ngọc thị như có lửa đốt, từng biện pháp một quanh quẩn ở trong đầu, bỗng nhiên linh quang lóe lên, được rồi, hắn không phải là là danh y sao?
Trúng độc lợi hại như vậy hắn đều có thể dễ dàng tra ra rồi hóa giải, nếu để cho hắn phối dược cho Nhu nhi, nói không chừng về sau Nhu nhi còn có thể sinh con được.
Suy nghĩ lại một chút về hàng loạt biểu hiện của vị Mộ đại phu này khi ở phòng ngủ của Hách Liên Khôn, hắn vẫn thích vàng bạc, nếu muốn có thai thì phải bỏ tiền ra, nếu hắn thích vàng bạc thì trước tiên nàng phải bỏ tiền ra để mua hắn, đến lúc đó hắn chữa bệnh xong cho Nhu nhi thì nàng sẽ lại nghĩ biện pháp trừ khử hắn, chẳng phải phương pháp này vẹn toàn đôi bên sao?
Ngọc thị nghĩ tới đây, tia sáng trong ánh mắt không che giấu được, vội vàng nói với Hách Liên Thiến rằng: "Mộ đại phu, ngươi chắc chắn phải nghĩ biện pháp cứu chữa cho nữ nhi của ta, ta tin tưởng Mộ đại phu nhất định có biện pháp, Mộ đại phu là danh y a, bệnh gì chưa từng thấy qua, nhất định là ngươi có biện pháp mà đúng không?! Chỉ cần Mộ đại phu có thể trị hết bệnh của nữ nhi ta ta sẽ hậu tạ cho ngươi!"
"Phu nhân... Người đừng như vậy, chứng bệnh của tiểu thư quả thực hung hiểm, có điều là cũng không phải hoàn toàn không có cách nào cứu chữa, thế nhưng quá trình này..."
Nghe được Hách Liên Nhu còn có cách khác, trong lòng Ngọc thị mừng rỡ, gọi Nguyễn ma ma đi vào trong phòng nàng lấy một hộp gỗ đàn tử màu xanh, sau đó đem cái hộp giao cho Hách Liên Thiến: "Mộ đại phu, cái này là tiền đặt cọc để chữa bệnh cho tiểu nữ, chỉ cần đến lúc đó bệnh của tiểu nữ chữa hết, ta tự nhiên còn có hậu tạ khác, chẳng qua là chuyện này suy cho cùng vẫn tổn hại đến danh dự của nữ nhi nhà ta, mong rằng Mộ đại phu có thể giữ bí mật tuyệt đối!"
Hách Liên Thiến có phần khó khăn nhìn nàng: "Chuyện này... Lễ vật quý trọng như vậy tại hạ cũng không thể nhận a!"
"Mộ đại phu, nơi này là hai viên dạ minh châu thanh mang thượng hạng, đây coi như là tiền xem bệnh của Mộ đại phu, Mộ đại phu nhất định phải nhận lấy mới phải!''
Hách Liên Thiến mở hộp gỗ màu xanh ra, dạ minh châu thanh mang bên trong trong nháy mắt tản mát ra ánh sáng rực rỡ khiến người khác lóa mắt.
Đây đúng là hai viên trân châu tốt, Ngọc thị thực sự là vì Hách Liên Nhu không tiếc bỏ tiền vốn!
Nếu nói là tiền xem bệnh của nàng thì nàng liền nhận lấy vậy.
"Phu nhân yên tâm, tại hạ tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài, nhất định sẽ giữ bí mật tuyệt đối! Có điều là bệnh này của tiểu thư cần không ít thời gian chữa trị, tại hạ cũng không dám bảo đảm nhất định là có thể trị tốt, chỉ có thể nói là làm tận hết khả năng thôi!"
"Y thuật Mộ đại phu tinh xảo, chỉ cần Mộ đại phu bằng lòng chữa trị, đó chính là một nửa hi vọng rồi, ta ở chỗ này cám ơn ngài trước!"
"Phu nhân, không cần đa lễ, tại hạ còn phải đi về luyện chế giải dược tựu nên xin được cáo lui trước!"
...
Ra khỏi Tướng quân phủ, trên vai Lam Tuyết cõng một cái rương dược liệu trân quý, trong tay còn cầm hộp gỗ màu xanh mà Ngọc thị tặng cho, tâm tình vui vẻ ngân nga hát.
"Coi ngươi vui mừng chưa kìa, cứ như kiếm được rất nhiều tiền vậy, những vật này khiến ngươi hưng phấn vậy sao?"
Hách Liên Thiến lắc đầu, ánh mắt mang theo ý cười, đưa tay búng trán Lam Tuyết một cái, Lam Tuyết lập tức kêu la: "Chủ tử, đau quá...."
Hách Liên Thiến: "..."
Những người này làm sao có thể kiêu ngạo như vậy chứ, thực sự là có thể theo nàng lăn lộn được hay không đây?!
"Chủ tử, người thật sự là thật lợi hại, chờ năm ngày sau chúng ta trở lại thu tiền còn thừa lại, năm mươi vạn lượng vàng a, còn có ban thưởng khác nữa, chậc chậc... Tướng quân phủ có rất nhiều tiền a! Cuối cùng thuộc hạ hoàn toàn hiểu rõ tại sao hôm qua người phải đẩy Đại tiểu thư xuống nước, thân là nữ tử không thể sinh con thật là thảm thương a, ha ha ha... Chủ tử, người còn có thể chữa được bệnh này, thật là lợi hại a!"
"Hách Liên Nhu không có bị vô sinh!"
Ánh mắt Hách Liên Thiến hiện lên một tia giảo hoạt khiến Lam Tuyết sửng sốt nói lắp: "Hả? Cái kia... Không phải là chủ tử là nói, nàng... A! Chủ tử, chẳng lẽ nàng vốn không có bị bệnh sao? Người là đang lừa gạt nàng ta sao?"
"Ta cũng không nói nàng không thể mang thai, ta chỉ là nói với Ngọc thị rằng sau này phương diện sinh đẻ của Đại tiểu thư có lẽ sẽ có chút vấn đề, thế nhưng ta chưa nói nàng không thể có thai, đây là do mẫu thân nàng ta tự mình nghĩ ra chuyện như vậy rồi vội vàng năn nỉ ta chữa trị cho con gái nàng ta chứ ta có liên quan gì đâu chứ?! Ta cũng không thể thấy chết mà không cứu!"
"Chủ tử, người cũng quá..." Quá thâm độc nha!
Vẻ mặt Lam Tuyết khiếp sợ nhìn bóng lưng Hách Liên Thiến, bản tính chủ thượng làm sao lại hư hỏng như thế này?!
Trở lại Ngự An Đường, Diêm Nhật nhìn thấy đồ trên bàn, không để ý hình tượng thét chói tai: "A? Tại sao mang về hai viên dạ minh châu thanh mang thế này, không phải là đã lấy tiền xem bệnh rồi sao?"
"Đây là Tướng quân phu nhân năn nỉ muốn tặng cho chủ thượng chúng ta, chủ thượng cũng không thể không lấy, không lấy chính là không nể mặt mũi của Tướng quân phu nhân rồi, chủ thượng cũng thật nan giải a!"
Lam Tuyết ôm hộp gỗ đựng dạ minh châu không buông tay, mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Diêm Nhật, chỉ sợ người này sau một khắc liền đoạt đồ vật trong ngực nàng nên thận trọng che chở.
Hách Liên Thiến thấy hai người này như vậy liền thở dài: "Xem bộ dạng hai người các ngươi kìa..."
Không thể sinh con, không thể sinh con!
Trời ơi, vậy phải làm sao bây giờ?
Hiện nay Nhu nhi được chỉ hôn cho Sâm Vương làm trắc phi, thân là đích nữ Tướng quân phủ lại bị như thế khiến Ngọc thị vô cùng hoảng sợ, tuy rằng Sâm Vương phi bá đạo kiêu ngạo, thế nhưng chưa có con nối dõi, ban đầu Ngọc thị nghĩ sau khi Hách Liên Nhu vào phủ sẽ nghĩ biện pháp mau chóng mang con nối dõi của Sâm Vương, cứ như vậy, hài tử của nàng sau khi sinh chính là con trai trưởng, mặc dù nàng là trắc phi nhưng về sau thân phận ở Sâm Vương phủ cũng là mẫu bằng tử quý!
Toàn bộ kế hoạch này ban đầu đã chuẩn bị tốt, thế nhưng ai biết tai họa từ trời ập xuống!
Hách Liên Nhu không thể sinh con!
Chuyện này...
Chuyện ngày hôm qua Ngọc thị dĩ nhiên biết rất rõ, mặc dù nói là Hách Liên Nhu đi tới Bích Đường tiểu trúc khiêu khích trước, thế nhưng cuối cùng con tiện nhân Hách Liên Thiến kia lại ở ngay trước mặt Hách Liên Khôn đẩy Hách Liên Nhu xuống hồ băng!
Nhất định là bởi vì cơ thể dính phải nước lạnh nên khí lạnh xâm nhập vào cơ thể mới có thể...
Lửa giận bốc lên trong lòng Ngọc thị, cái tiểu tiện nhân Hách Liên Thiến kia lại dám ra tay làm bị thương Nhu nhi của nàng, làm hại Nhu nhi về sau không thể sinh con, hại cả tiền đồ phí trước của Nhu nhi.
Thù này nàng nhất định phải báo!
"Phu nhân.... Phu nhân!"
Cách sa mỏng Hách Liên Thiến nhìn chằm chằm vẻ mặt phẫn nộ của Ngọc thị, khóe môi không nhịn được hơi nhếch lên, chắc chắn ở trong lòng Ngọc thị đang hận nàng thấu xương, nghĩ phương pháp làm sao để báo thù nàng đây mà.
Ngọc thị được gọi khiến cho tỉnh táo lại, lập tức che giấu vẻ thất lễ và tâm tư xấu xa của nàng mới vừa rồi.
Chuyện Hách Liên Nhu không thể sinh con tuyệt đối không thể để lan truyền ra ngoài, nếu như lan truyền ra ngoài thì đừng nói đến việc vào Sâm Vương phủ làm trắc phi, cho dù là người bình thường đoán chừng cũng không muốn cưới nàng.
Nàng nhìn Hách Liên Thiến bằng ánh mắt phức tạp, người này hôm nay đã biết Hách Liên Nhu không thể sinh con, nếu như hắn đi ra ngoài ăn nói lung tung thì....
Có phải nên tìm cơ hội để giết hắn hay không?!
Mấy ngày nay không thể ra tay với hắn được vì hắn còn dùng được, hắn còn phải luyện chế giải dược cho người của Tướng quân phủ, toàn bộ mạch sống bên trong phủ đều nằm trong tay người này, nếu như hạ thủ thì nhất định sẽ khiến toàn bộ người bên trong phủ chôn cùng hắn, như vậy sẽ được một mất mười.
Trong lòng Ngọc thị như có lửa đốt, từng biện pháp một quanh quẩn ở trong đầu, bỗng nhiên linh quang lóe lên, được rồi, hắn không phải là là danh y sao?
Trúng độc lợi hại như vậy hắn đều có thể dễ dàng tra ra rồi hóa giải, nếu để cho hắn phối dược cho Nhu nhi, nói không chừng về sau Nhu nhi còn có thể sinh con được.
Suy nghĩ lại một chút về hàng loạt biểu hiện của vị Mộ đại phu này khi ở phòng ngủ của Hách Liên Khôn, hắn vẫn thích vàng bạc, nếu muốn có thai thì phải bỏ tiền ra, nếu hắn thích vàng bạc thì trước tiên nàng phải bỏ tiền ra để mua hắn, đến lúc đó hắn chữa bệnh xong cho Nhu nhi thì nàng sẽ lại nghĩ biện pháp trừ khử hắn, chẳng phải phương pháp này vẹn toàn đôi bên sao?
Ngọc thị nghĩ tới đây, tia sáng trong ánh mắt không che giấu được, vội vàng nói với Hách Liên Thiến rằng: "Mộ đại phu, ngươi chắc chắn phải nghĩ biện pháp cứu chữa cho nữ nhi của ta, ta tin tưởng Mộ đại phu nhất định có biện pháp, Mộ đại phu là danh y a, bệnh gì chưa từng thấy qua, nhất định là ngươi có biện pháp mà đúng không?! Chỉ cần Mộ đại phu có thể trị hết bệnh của nữ nhi ta ta sẽ hậu tạ cho ngươi!"
"Phu nhân... Người đừng như vậy, chứng bệnh của tiểu thư quả thực hung hiểm, có điều là cũng không phải hoàn toàn không có cách nào cứu chữa, thế nhưng quá trình này..."
Nghe được Hách Liên Nhu còn có cách khác, trong lòng Ngọc thị mừng rỡ, gọi Nguyễn ma ma đi vào trong phòng nàng lấy một hộp gỗ đàn tử màu xanh, sau đó đem cái hộp giao cho Hách Liên Thiến: "Mộ đại phu, cái này là tiền đặt cọc để chữa bệnh cho tiểu nữ, chỉ cần đến lúc đó bệnh của tiểu nữ chữa hết, ta tự nhiên còn có hậu tạ khác, chẳng qua là chuyện này suy cho cùng vẫn tổn hại đến danh dự của nữ nhi nhà ta, mong rằng Mộ đại phu có thể giữ bí mật tuyệt đối!"
Hách Liên Thiến có phần khó khăn nhìn nàng: "Chuyện này... Lễ vật quý trọng như vậy tại hạ cũng không thể nhận a!"
"Mộ đại phu, nơi này là hai viên dạ minh châu thanh mang thượng hạng, đây coi như là tiền xem bệnh của Mộ đại phu, Mộ đại phu nhất định phải nhận lấy mới phải!''
Hách Liên Thiến mở hộp gỗ màu xanh ra, dạ minh châu thanh mang bên trong trong nháy mắt tản mát ra ánh sáng rực rỡ khiến người khác lóa mắt.
Đây đúng là hai viên trân châu tốt, Ngọc thị thực sự là vì Hách Liên Nhu không tiếc bỏ tiền vốn!
Nếu nói là tiền xem bệnh của nàng thì nàng liền nhận lấy vậy.
"Phu nhân yên tâm, tại hạ tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài, nhất định sẽ giữ bí mật tuyệt đối! Có điều là bệnh này của tiểu thư cần không ít thời gian chữa trị, tại hạ cũng không dám bảo đảm nhất định là có thể trị tốt, chỉ có thể nói là làm tận hết khả năng thôi!"
"Y thuật Mộ đại phu tinh xảo, chỉ cần Mộ đại phu bằng lòng chữa trị, đó chính là một nửa hi vọng rồi, ta ở chỗ này cám ơn ngài trước!"
"Phu nhân, không cần đa lễ, tại hạ còn phải đi về luyện chế giải dược tựu nên xin được cáo lui trước!"
...
Ra khỏi Tướng quân phủ, trên vai Lam Tuyết cõng một cái rương dược liệu trân quý, trong tay còn cầm hộp gỗ màu xanh mà Ngọc thị tặng cho, tâm tình vui vẻ ngân nga hát.
"Coi ngươi vui mừng chưa kìa, cứ như kiếm được rất nhiều tiền vậy, những vật này khiến ngươi hưng phấn vậy sao?"
Hách Liên Thiến lắc đầu, ánh mắt mang theo ý cười, đưa tay búng trán Lam Tuyết một cái, Lam Tuyết lập tức kêu la: "Chủ tử, đau quá...."
Hách Liên Thiến: "..."
Những người này làm sao có thể kiêu ngạo như vậy chứ, thực sự là có thể theo nàng lăn lộn được hay không đây?!
"Chủ tử, người thật sự là thật lợi hại, chờ năm ngày sau chúng ta trở lại thu tiền còn thừa lại, năm mươi vạn lượng vàng a, còn có ban thưởng khác nữa, chậc chậc... Tướng quân phủ có rất nhiều tiền a! Cuối cùng thuộc hạ hoàn toàn hiểu rõ tại sao hôm qua người phải đẩy Đại tiểu thư xuống nước, thân là nữ tử không thể sinh con thật là thảm thương a, ha ha ha... Chủ tử, người còn có thể chữa được bệnh này, thật là lợi hại a!"
"Hách Liên Nhu không có bị vô sinh!"
Ánh mắt Hách Liên Thiến hiện lên một tia giảo hoạt khiến Lam Tuyết sửng sốt nói lắp: "Hả? Cái kia... Không phải là chủ tử là nói, nàng... A! Chủ tử, chẳng lẽ nàng vốn không có bị bệnh sao? Người là đang lừa gạt nàng ta sao?"
"Ta cũng không nói nàng không thể mang thai, ta chỉ là nói với Ngọc thị rằng sau này phương diện sinh đẻ của Đại tiểu thư có lẽ sẽ có chút vấn đề, thế nhưng ta chưa nói nàng không thể có thai, đây là do mẫu thân nàng ta tự mình nghĩ ra chuyện như vậy rồi vội vàng năn nỉ ta chữa trị cho con gái nàng ta chứ ta có liên quan gì đâu chứ?! Ta cũng không thể thấy chết mà không cứu!"
"Chủ tử, người cũng quá..." Quá thâm độc nha!
Vẻ mặt Lam Tuyết khiếp sợ nhìn bóng lưng Hách Liên Thiến, bản tính chủ thượng làm sao lại hư hỏng như thế này?!
Trở lại Ngự An Đường, Diêm Nhật nhìn thấy đồ trên bàn, không để ý hình tượng thét chói tai: "A? Tại sao mang về hai viên dạ minh châu thanh mang thế này, không phải là đã lấy tiền xem bệnh rồi sao?"
"Đây là Tướng quân phu nhân năn nỉ muốn tặng cho chủ thượng chúng ta, chủ thượng cũng không thể không lấy, không lấy chính là không nể mặt mũi của Tướng quân phu nhân rồi, chủ thượng cũng thật nan giải a!"
Lam Tuyết ôm hộp gỗ đựng dạ minh châu không buông tay, mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm Diêm Nhật, chỉ sợ người này sau một khắc liền đoạt đồ vật trong ngực nàng nên thận trọng che chở.
Hách Liên Thiến thấy hai người này như vậy liền thở dài: "Xem bộ dạng hai người các ngươi kìa..."
/87
|